Edit: Thu Lệ
Phùng Thực chết rồi, chết trên chiến trường, hy sinh anh dũng.
Tiêu Chấn từ từ đỡ lấy hai vai thợ rèn thật thà, ngón tay nhuốn máu càng nắm càng chặt, mơ hồ run rẩy.
Chỉ cần đánh giặc thì sẽ chết người, Tiêu Chấn nhập ngũ năm hai mươi tuổi, trong khoảng thời gian sáu năm, hắn đã từng chứng kiến vô số nam nhi ngã xuống, nhưng Phùng Thực lại không giống với những người đó. Tiêu Chấn khâm phục sức mạnh trời sinh của Phùng Thực, hắn thưởng thức tính tình cởi mở của Phùng Thực, tuy thấp bé nhưng không tự ti, hắn thương xót vẻ thuần lương hiếm thấy trên người Phùng Thực.
Phùng Thực càng ngốc, Tiêu Chấn càng muốn chăm sóc hắn, hắn bất mãn với Tô Cẩm rất nhiều, nhưng Phùng Thực thích Tô Cẩm, Tiêu Chấn cũng cố gắng rộng lượng tha thứ những khuyết điểm của Tô Cẩm.
Hiện giờ, người thợ rèn hiền lành nhất trên đời này đã chết rồi, vì cứu hắn mà chết.
Mu bàn tay nổi gân xanh, mạch máu buộc lại đến không thể chặt hơn, đôi tay kia mới từ từ khôi phục bình thường.
Tiêu Chấn nằm trên mặt đất, đủ loại cảm xúc kích động trôi qua, hắn nhìn về phía bên cạnh.
Lương Binh() vây quanh một vòng, Cao Huống ngồi trên lưng ngựa, ánh mắt phức tạp nhìn Tiêu Chấn. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, hắn kiến thức một đôi huynh đệ có thể bằng lòng vì nhau mà hy sinh bản thân, Cao Huống rất kính nể những binh sĩ như vậy, cho nên hắn cho hai người có thời gian nói từ biệt, không cho thủ hạ binh lính cơ hội ra tay.
(): Một triều đại ở thời Nam triều, Trung Quốc, công nguyên -.
Ở nơi xa, tiếng chém giết, tiếng binh khí va chạm không dứt bên tai, tay Tiêu Chấn vuốt hai mắt Phùng Thực xuống, sau đó, hắn đẩy Phùng Thực ra nhặt trường thương lên.
Nhóm Lương Binh lập tức giờ trường giáo lên chuẩn bị tiến công bất cứ lúc nào.
"Tất cả lui ra, không có lệnh của ta, không cho phép ai nhúng tay vào." Nhìn chằm chằm Tiêu Chấn, Cao Huống trầm giọng hạ lệnh. Khí thế của Đại Chu rất hung hăng, Cao Huống hoàn toàn không có ý định sống qua hôm nay, trước khi chết có thể so chiêu với một đối thủ chân chính, Cao Huống rất hài lòng.
Hiệu lệnh hạ xuống, các tiểu binh lui về phía sau mấy bước.
Tiêu Chấn mặt không thay đổi leo lên tuấn mã, lúc nhìn về phía Cao Huống thì hai mắt như Hàn Băng.
"Xin hỏi cao danh quý tánh của dũng sĩ?" Cao Huống chắp tay với hắn một cái, hào tình ngất trời.
Tiêu Chấn mắt nhìn huynh đệ sẽ không bao giờ ngây ngốc gọi hắn là "Tiêu đại nhân" nữa trên mặt đất, lạnh lùng nói: "Phùng Thực, thợ rèn Dương Châu."
Hắn muốn khiến cái tên quân Luông đã hại chết Phùng Thực này đi gặp Diêm Vương.
Một cuộc ác chiến kéo dài suốt cả một ngày, Chủ tướng Bắc Lương là Cao Huống bị một giáo của Tiêu Chấn đâm trúng cổ họng mà chết, Hoàng đế hèn nhát trốn chạy bị hộ vệ thống lĩnh của Liêu Vương là Hoắc Duy Chương bắt sống.
Trận chiến này, Bắc Lương hoàn toàn diệt vong, Đại Chu toàn thắng.
Liêu Vương hăng hái dẫn đầu đại quân khải hoàn, đại quân đi chậm, tin vui đã truyền đến tất cả thành Bắc Địa trước, nhóm bách tính hoan hô khích lệ, mỗi ngày đều hy vọng trượng phu hoặc nhi tử đầu quân sớm ngày trở về. Các tướng sĩ cũng mong đợi nhanh chóng được đoàn tụ với người nhà nên bước đi như bay.
Sau khi đại quân phân tán, Vệ Chỉ Huy Sứ Chương Thành là Lý Ung dẫn đầu năm ngàn binh mã dưới trướng chỉnh tề trở về Chương Thành.
Trên đường, Lý Ung cười nói với Tiêu Chấn: "Lần này ngươi liên tiếp giết được Cao Huống và năm Viên đại tướng, kế tiếp là Hoắc Thống lĩnh lập công bắt sống Lương đế, hãy chờ triều đình luận công ban thưởng đi!"
Trên mặt Tiêu Chấn tràn đầy lạnh lùng không thấy bất kỳ nụ cười nào, tròng mắt đen trầm trầm ngóng về nơi xa xăm ở cửa thành, nơi đó nhóm bách tính đang rối rít chạy tới nghênh tiếp người thân khải hoàn.
Lý Ung thấy vậy cũng âm thầm thở dài, hắn hiểu rất rõ tình cảm của Tiêu Chấn và Phùng Thực.
"Chỉ tiếc Phùng Thực..." Ở đây còn có một người khác là Lý đại nhân, cũng chính là người mà Ngô nhị gia thần phục Thiên Hộ Thành Bắc - Lý Văn Bưu nặng nề tiếc hận nói, lúc nói chuyện liếc mắt nhìn gò má cương ngạnh của Tiêu Chấn, "Nghe nói nàng dâu của Phùng Thực ngàn dặm xa xôi từ Dương Châu chạy tới đoàn tụ với hắn...... Haiz, lát nữa gặp mặt, Tiêu đại nhân nhất định phải trấn an nàng cho tốt đấy."
Tiêu Chấn siết chặt dây cương.
Bây giờ điều hắn sợ nhìn thấy nhất chính là mẫu tử Tô Cẩm.
Nhưng cửa thành càng ngày càng gần.
Tiêu Chấn ngưng cả hô hấp, nhưng hắn vẫn nhìn về phía đám người tìm kiếm bóng dáng của mẫu tử Tô Cẩm.
Chỉ một cái liếc mắt, Tiêu Chấn đã nhìn thấy nữ nhân đó.
Lúc này đã đầu tháng tư, xuân về hoa nở, dương liễu lả lướt, các nữ nhân đã ăn mặc tươi đẹp hơn rồi, giữa muôn hồng nghìn tía, Tô Cẩm mặc một bộ áo ngắn màu trắng thêu hoa, bên dưới là một chiếc váy dài màu đỏ thẫm, dắt a Triệt sáu tuổi đứng trước đám người, nhón chân đưa cổ nhìn ra phía sau hắn, tình cảm tha thiết mong đợi mà không lời nào có thể miêu tả được.
"Đại nhân, tối hôm qua a Triệt nói với ta, muốn ta ôm nó đi ngắm đèn, tiểu tử thúi cuối cùng cũng không chê ta nữa!"
"Đại nhân, đợi chúng ta trở về rồi, ta muốn treo thêm vài chiếc hoa đăng trong sân bù cho a Triệt."
"Đại nhân, a Triệt......"
Tiêu Chấn chợt thu hồi tầm mắt, hơi ngửa đầu.
Đại quân đến cửa thành, nhóm bách tính hoan nghênh nhiệt liệt, Tiêu Chấn vốn nên cùng các tướng lĩnh Lý Ung vào thành, nhưng khi đội ngũ sắp dẫn đầu đi tới trước mặt nhóm bách tính thì Tiêu Chấn đột nhiên giục ngựa bước ra khỏi hàng, sau đó tung người nhảy xuống bước từng bước từng bước về phía Tô Cẩm.
Tô Cẩm nhìn vẻ mặt nặng nề của nam nhân, thân thể lay nhẹ.
Từ trước đến giờ, Phùng Thực và Tiêu Chấn như hình với bóng, mới vừa rồi nàng tìm cả buổi cũng không thấy Phùng Thực, bây giờ Tiêu Chấn như vậy......
Lòng của Tô Cẩm trầm xuống từng chút từng chút, khuôn mặt bị nắng phơi đỏ cũng nhanh chóng chuyển sang trắng.
Trong đầu loạn một nùi, Tô Cẩm đột nhiên rất không muốn Tiêu Chấn đến gần, một tay dắt nhi tử, một tay vô ý thức vịn bụng muốn xoay người.
A Triệt không hiểu suy nghĩ của nương, cậu cũng không phát hiện ra sự thay đổi vẻ mặt của nàng, tay nhỏ bé lôi mẫu thân, cậu ngửa đầu hỏi Tiêu Thiên Hộ mà cậu vẫn luôn sợ hãi: "Đại nhân, cha con đâu?"
Gương mặt của nam hài trắng nõn, đôi mắt đào hoa đen nhánh trong suốt rất nhớ phụ thân đã rời nhà ba tháng.
Đối mặt với đôi mắt như vậy, cổ họng Tiêu Chấn trượt lên trượt xuống nhưng không nói ra khỏi miệng.
Phía sau hắn, có một cỗ xe la thoát khỏi đội ngũ, vững vàng nhích lại gần, trên xe là chiếc quan tài nắp nước sơn đỏ thẫm.
A Triệt ngây ngẩn cả người.
Tô Cẩm nhìn quan tài càng ngày càng gần, bất thình lình như trời đất không chuyển động.
Lưu thẩm không thể tin được, che ngực, giọng nói run rẩy hỏi Tiêu Chấn: "Đại nhân, Phùng, Phùng Thực đâu?"
Tiêu Chấn nhìn bà một chút rồi nhìn lại Tô Cẩm, đối diện với ánh mắt đờ đẫn của Tô Cẩm, hắn rủ mắt xuống áy náy nói: "Vì cứu ta mà thân thể Phùng Thực trúng Thiết Nỏ, tắt thở tại chỗ."
Tắt thở?
Chính là chết?
Tô Cẩm cười, vừa cười vừa khóc, giống như điên điên khùng khùng, nàng vọt tới trước xe la tay đấm chân đá lên quan tài của Phùng Thực, thậm chí còn cố gắng quan tài xuống khỏi xe, vừa kéo vừa mắng: "Chàng Đoản Mệnh Quỷ, chàng Đoản Mệnh Quỷ, người khác ức hiếp ta coi như xong, ngay cả chàng cũng ức hiếp ta! Bảo chàng chạy chàng không chạy, gấp gáp đi chết thay người khác, chàng chê cuộc sống của ta quá hài lòng phải không? Chàng Đoản Mệnh Quỷ, bỏ lại cô nhi quả mẫu chúng ta, lương tâm của chàng bị chó ăn hết rồi à?"
Nữ nhân bi thương không ngừng khóc trượng phu, nhi tử gào khóc cha.
Trong lúc vô tình, đội ngũ đang tiến lên cũng ngừng lại, nhóm bách tính yên lặng nhìn không khỏi thổn thức.
Hai mắt Tiêu Chấn đỏ ngầu, quỳ xuống nhận tội với hai mẫu tử, Lưu thẩm bên cạnh khóc đi tới, ôm lấy Tô Cẩm đang nổi điên khuyên bảo: "Cẩm nương đừng như vậy, Phùng Thực đã đi rồi, ngươi không yêu quý mình cũng phải suy nghĩ cho đứa nhỏ trong bụng mình chứ!"
Lời vừa nói ra, Tô Cẩm đứng yên tại chỗ giống như bị điểm huyệt đạo, sau đó cứng đờ cúi đầu.
Gió nhẹ thổi lất lất phất, thổi trúng quần áo dán vào trên người nàng, hiện ra hình dáng bụng nhô lên.
Tô Cẩm chợt cười, cười đến bi thương.
Nàng ôm máu mủ người khác gả cho Phùng Thực, lúc sinh a Triệt suýt chút nữa đã lấy mạng của nàng, sau khi sinh đã giảm đi rất nhiều nguyên khí, Lang trung cho toa thuốc dặn dò nàng phải điều dưỡng thật tốt, nếu d/đ;l;q"d không về sau sẽ rất khó mang bầu. Tô Cẩm tuổi trẻ khí thịnh, cộng thêm lo lắng làm ăn kiếm tiền nên đã quên mất lời dặn nằm trên giường ba tháng của Lang trung, nhi tử qua tháng không lâu đã đi bán bánh bao rồi.
Không ngờ, sau ba năm bụng của nàng vẫn không có động tĩnh.
Tô Cẩm rất hối hận, nhưng hối hận cũng vô dụng, nàng chỉ có thể đi khám Lang trung, sau đó điều dưỡng thật tốt.
Tháng một, Phùng Thực theo đại quân lên đường chưa được mấy ngày, nàng đã bị ói, sau đó chẩn đoán nàng có bầu hơn một tháng.
Tô Cẩm cực kỳ vui vẻ, Phùng Thực thích hài tử, nàng cũng vẫn luôn muốn sinh hài tử cho Phùng Thực, rốt cuộc năm nay cũng có tin tức tốt, Tô Cẩm lại càng hy vọng Phùng Thực trở lại nhanh một chút để nói tin vui này cho hắn biết. Có đêm nàng còn mơ thấy Phùng Thực về nhà, thợ rèn thấp bé dễ dàng ôm lấy nàng giơ lên cao, cười ngốc nghếch.
Nhưng bụng càng lúc càng lớn, Phùng Thực......
Đột nhiên bụng đau đớn một chút, giống như đứa bé đang kháng nghị trận tay đấm chân đá lúc nãy của nàng, Tô Cẩm luống cuống, Phùng Thực đã đi rồi, hài tử trong bụng nàng huyết mạch duy nhất của Phùng Thực, nàng không thể để nó có bất kỳ sơ xuất gì!
"Lưu thẩm, đỡ ta trở về." Cúi đầu, cũng không nhìn cỗ quan tài nữa, Tô Cẩm quyết tâm tàn nhẫn nói.
Lưu thẩm vội cùng nữ nhi Xuân Đào cẩn thận từng li từng tí đỡ Tô Cẩm, từ từ trở về, trước khi đi, Lưu thẩm giao phó a Triệt leo lên xe la nằm trên quan tài khóc cho Tiêu Chấn.
Tiêu Chấn kinh ngạc nhìn bóng dáng của Tô Cẩm.
Tiểu phụ nhân năm nay gần hai mươi tuổi, dáng người yểu điệu thướt tha, nếu như không phải chính tai nghe Lưu thẩm nói, Tiêu Chấn không thể nào tin nổi Tô Cẩm có thai rồi.
Tô Cẩm, mang thai hài tử của Phùng Thực?
Phùng Thực có hài tử, Tiêu Chấn vui mừng thay Phùng Thực từ trong thâm tâm, nhưng......
Trên đường trở về, Tiêu Chấn đã từng cẩn thận suy nghĩ sắp xếp cho mẫu tử Tô Cẩm như thế nào. Phùng Thực vừa đi, Tô Cẩm thành quả phụ, còn là một quả phụ có tướng mạo xinh đẹp, Tiêu Chấn lại độc thân, nếu hai d/đ;l;q;d người tiếp tục ở chung thời gian dài, sợ rằng sẽ truyền ra lời đồn đại. Tiêu Chấn đã quyết định chờ triều đình ban thưởng xong, hắn sẽ mua một đại viện trong thành cho mẫu tử Tô Cẩm, lại mua thêm một vài nha sai vặt để hầu hạ, như thế Tô Cẩm sẽ không cần lo vấn đề cơm áo, đó là việc hắn đã cam kết với Phùng Thực.
Về phần a Triệt, nếu Phùng Thực đã xem a Triệt như máu mủ thân sinh của mình, vậy thì Tiêu Chấn cũng sẽ để tâm, a Triệt muốn học văn, hắn sẽ tạo điều kiện để a Triệt đi học thi cử, nếu a Triệt muốn tập võ thì hắn sẽ dẫn a Triệt đi theo bên cạnh rồi truyền thụ hết tất cả những gì hắn biết cho a Triệt.
Nhưng bây giờ, Tô Cẩm có thai rồi, một quả phụ có thai, lúc này hắn sắp cho Tô Cẩm dọn ra ngoài thì nàng sẽ nghĩ sao?
Tiêu Chấn không làm được, ít nhất, ít nhất cũng phải chờ Tô Cẩm sinh xong đã, rồi mới suy nghĩ đến vấn đề chỗ ở của ba mẫu tử.
Chờ Tiêu Chấn ôm a Triệt khóc ngất đi trở lại phủ Thiên Hộ, Tô Cẩm đã khám Lang trung xong rồi.
Lang trung nói nàng bị động Thai Khí, chỉ cần hành động cẩn thận, đừng có cảm xúc kích động quá lớn thì không có gì đáng ngại.
Tô Cẩm đàng hoàng nằm trong chăn, cố gắng thuyết phục mình.
Khóc lóc cái gì, khóc có ích gì sao? Cho dù có khóc đi nữa thì trượng phu cũng không sống lại, thay vì phí tâm yếu đuối, không bằng để chút sức lực dưỡng thai.
Trượng phu ân ái chết rồi, Tô Cẩm rất khó chịu, nhưng từ nhỏ nàng đã trải qua quá nhiều đả kích, quen tay hay việc, nên khôi phục cũng nhanh hơn người khác.
Giống như lúc trước bị tên thư sinh vứt bỏ vậy, Tô Cẩm nghĩ nhiều hơn, vĩnh viễn đều nhìn về phía trước mà không phải đắm mình trong quá khứ.
"Tẩu tử, đại nhân đã trở lại, ngài ấy sai muội tới hỏi tẩu một chút, bây giờ có tiện nói chuyện không?" Xuân Đào vén rèm đi vào, lo âu hỏi Tô Cẩm.
Tô Cẩm nhắm mắt lại nói: "Bây giờ ta rất mệt, muội đi bẩm báo với đại nhân, khi nào hắn rảnh rỗi hãy triệu ta qua."
Nàng thật sự rất mệt mỏi, chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon, tỉnh ngủ rồi tất cả mọi chuyện hôm nay sẽ trôi qua hết.