Cẩm Y Chi Hạ

chương 127

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mọi người hiện tại mình đã sửa lại một số chương đầu truyện, có ai có nhu cầu đọc lại giống admin thì xin mời đón đọc

"Không thể nói sao?" Kim Hạ nhìn Sầm Phúc

Sầm Phúc khẽ gật đầu.

Kim Hạ cụp mắt một hồi lại cong mi nhìn Sầm Phúc nói:"Huynh không nói, đương nhiên là nghe mệnh lệnh của hắn. Nhưng ta cảm thấy sau khi ngươi trở về, Lục đại nhân trở nên kì lạ, có phải là hắn đã gặp phải chuyện khó khăn gì không?"

Sầm Phúc thở dài một hơi, vẫn trầm mặc không nói.

"Như thế này đi, huynh không cần phải nói chuyện gì, nhưng ít nhất huynh cũng nên cho bọn ta biết là bọn ta nên làm những gì mới có thể giúp ích được cho hắn, hoặc là cho bọn ta biết những điều gì mà chúng ta tuyệt đối không nên làm."

Bởi vì Sầm Phúc là người từ Bắc Trấn Phủ Tư ra, những chiêu số ngón nghề để thẩm vấn lấy cung của hắn so với chính mình còn vượt xa, muốn moi tin từ hắn, khắng định là không thể được, do đó Kim Hạ chỉ có thể nói ra những lời thật lòng, mong Sầm Phúc có thể cảm thông.

Sầm Thọ ở bên cũng nói:"Đúng vậy, ca, huynh nói cho bọn ta biết đi."

Sầm Phúc trầm mặc hồi lâu vẫn không mở miệng. Kim Hạ khẽ thở dài nói:"Sầm đại ca, ta đây cũng không làm khó huynh nữa, món thịt chua ngọt này huynh nhớ ăn lúc còn nóng."

Nói xong nàng liền đứng dậy định đi ra ngoài, còn chưa bước chân ra khỏi cửa liền nghe thấy tiếng của Sầm Phúc.

"Được rồi, có việc này ra cũng cảm thấy nên nói với các ngươi nghe một chút."

Kim Hạ vội vàng xoay người, rảo bước nhanh về ngồi lại xuống ghế, đợi hắn nói tiếp.

"Trong triều có người buộc tội Đại công tử nhận hối lộ để bao che cho kẻ phản bội, cho nên kế tiếp khi các ngươi hành sự nhất định phải cẩn thận, tuyệt đối không để lộ sơ hở cho kẻ khác kiếm cớ gây chuyện."

"Nhận hối lộ, bao che cho kẻ phản bội?" Kim Hạ suy nghĩ,"Hối lộ chính là chỉ đến những thứ mà Hồ Tôn Hiến đưa tới? Như vậy kẻ phản bội, chẳng lẽ là ám chỉ Hồ Tôn Hiến?"

Sầm Thọ giận dữ nói:"Những thứ đó Đại công tử rõ ràng đã đưa tất cả trả về, tại sao lại còn có kẻ dám buộc tội? Thánh thượng xử trí như thế nào?"

Thánh thượng chỉ gọi lão gia tới hỏi vài câu, vẫn chưa tính toán truy cứu Đại công tử, nhưng cũng không truy cứu kẻ dâng tấu chương." Sầm Phúc nhíu mày nói,"Lão gia nói, đây là có kẻ đang ném đá dò đường, thăm dò thái độ của thánh thượng đối với Lục gia, muốn đại công tử cần phải hết sức cẩn thận."

"Không truy cứu Lục đại nhân, hơn phân nửa là bởi vì tội danh của Hồ Tôn Hiến còn chưa chứng thực, chưa bị xem là kẻ phản bội. Một khi Hồ Tôn Hiến bị bãi miễn, như vậy..." Kim Hạ có chút lo lắng. Nghĩ đến lời Lục Dịch từng nói sẽ có biện pháp khiến thánh thượng có hảo cảm với Hồ Tôn Hiến, nàng lại cảm thấy khó lòng tin tưởng, việc thiên tử yêu thích vốn là khó có thể phỏng đoán, nếu như là chuyện dễ dàng thì đã không để cho Nghiêm Tung nắm giữ triều chính nhiều năm như vậy.

"Tóm lại, các ngươi hành sự nhất định phải chú ý cẩn thận, thà rằng chịu thiệt cũng đừng chiếm tiện nghi ( nghĩa là lợi dụng) của kẻ khác, đừng thân cận quá với người của Hồ Tôn Hiến." Sầm Phúc dặn dò.

"Ta biết rồi." Sầm Thọ đáp lời.

Kim Hạ gật gật đầu, không nói gì thêm nữa, yên lặng rời đi.

Đêm đã về khuya, Lục Dịch trằn trọc trên giường, cuối cùng vẫn ngủ không được, cuối cùng khoác áo bào đứng dậy.

Bên song cửa sổ có người nhẹ nhàng gõ hai cái, hắn rút chốt cửa sổ, đẩy cánh cửa ra, liền thấy Lam Đạo Hạnh điềm nhiên tự tại mà đu mình dưới mái hiên, y phục bay bay trong gió.

"Chuyện bảo đao gia truyền của Du Đại Du gia, ta đã thay ngài xử lý xong." Lam Đạo Hành nhẹ nhàng nhảy xuống, ngồi dựa trên bậc cửa sổ, từ trong lồng ngực lấy ra mấy tờ ngân phiếu còn dư đưa lại:"Đây là còn thừa."

Lục Dịch cũng không khách sáo với hắn, cầm lấy ngân phiếu cất đi, nói:"Vất vả cho ngươi rồi."

"Việc nhỏ mà thôi, không tính là chuyện vất vả gì, nhưng bị Du tướng quân lôi kéo uống rượu thì thực sự là việc quá sức vất vả." Lam Đạo Hành cười nói.

Lục Dịch bật cười, hỏi hắn:"Du tướng quân vẫn khoẻ chứ?"

"Vẫn khoẻ, đang bận truy kích tàn quân Oa. Đúng rồi, sau khi Sầm Cảng đại thắng, thánh thượng đều phục hồi lại chức quan cũ cho bọn họ." Lam Đạo Hành lắc đầu vẻ bất đắc dĩ, "Ngài nói xem, loại công vụ này, chính là sống dở chết dở, thăng chức tăng lương đều không đến lượt, không bị mất chức là đã tạ ơn trời đất lắm rồi, vạn nhất xảy ra chuyện thì phải gánh tội thay, ngoại trừ Du đại tướng quân cứng đầu ra thì ai mà chịu tiếp nhận việc này. Ta thấy Hồ Tôn Hiến chính là khi dễ ngài ấy. Cũng may là Du tướng quân cũng không so đo, chỉ cần có thể đánh giặc Oa đối với ngài ấy là đủ rồi. Ta lo là, tính tình ngài ấy như vậy, về sau chỉ có thể chịu thua thiệt..."

Hắn nói một lúc lâu mới phát giác Lục Dịch không hề hé răng nói nửa lời, bèn dựa vào ánh trăng quan sát hắn, mới phát hiện ra hắn đang nhíu chặt mày, hình như đang có việc gì ưu sầu.

"Sao thế, đã xảy ra chuyện gì?" Lam Đạo Hành hỏi hắn.

Lục Dịch lắc đầu, nhàn nhạt nói:"Không có gì...lúc này ngươi cứ đợi ở Tân Hà thành, đừng đi đâu, ta sẽ nhanh chóng an bài ngươi vào kinh."

"Trong kinh thành có động tĩnh sao?" Lam Đạo Hành nhanh nhạy suy đoán.

"Nghiêm Thế Phiên bắt đầu phái người ném đá dò đường, xem ra tình hình này, hắn thực sự muốn đối phó Lục gia." Lục Dịch nói,"Thừa dịp sóng gió còn chưa nổi lên, trước tiên phải đưa ngươi vào kinh."

"Phu phong sinh vu địa, khơi vu thanh bình chi mạc." Lam Đạo Hành cất giọng ngâm nga, nghiêng đầu nhìn Lục Dịch,"Nhưng chuyện mà ngài đang suy nghĩ không phải là chuyện này, ngài hà tất phải giấu ta."

"Còn có chuyện gì quan trọng hơn chuyện này chứ." Lục Dịch nhàn nhạt nói,"Ta đương nhiên là đang cân nhắc việc này."

"Đừng có qua mặt ta!" Lam Đạo Hành chỉ chỉ vào ót hắn mà cười nói:"Nhìn mặt ngài chất chứa tâm sự, kỳ thật chính là gói gọn bằng hai chữ, nữ nhân!"

Lục Dịch xoay người vẻ mất tự nhiên, làm bộ đi châm trà:"Nói bậy."

"Ngài nhìn xem, bây giờ trên đầu ngài cũng đang lơ lửng hai chữ này rồi kìa." Lam Đạo Hành cố tình không buông tha hắn, cười cười trêu chọc nói,"Sao thế, nha đầu kia lại gây phiền toái cho ngài? Hay là nàng thích nam tử khác rồi?"

Im lặng một hồi lâu, Lục Dịch mới trầm giọng nói:"Ta thà là nàng thích nam tử khác, như vậy, ít nhất nàng còn cảm thấy dễ chịu một chút."

Nghe ra giọng hắn có phần khác thường, Lam Đạo Hành ngạc nhiên nói,"....Chẳng lẽ là ngài đã thích người khác?"

Lục Dịch trừng mắt nhìn hắn một cái, ngập ngừng một lúc mới khẽ nói: "Kim Hạ rất có thể chính là cháu gái của Hạ Ngôn, con gái của Hạ Trường Thanh."

"...." Lam Đạo Hành vạn phần kinh ngạc, một lúc lâu sau mới phản ứng được,"Ngài lo lắng thân phận của nàng....không đúng....Hạ Ngôn tuy là bị Nghiêm Tung hãm hại, nhưng gia sư đã từng nói qua, Lục Bỉnh ghi hận Hạ Ngôn trong lòng, việc này có đúng không?"

Lục Dịch lặng im không nói, vẻ mặt đau đớn.

"Ngài lo lắng sau khi Kim Hạ biết được chân tướng sẽ hận ngài?" Lam Đạo Hành hỏi.

Lục Dịch lắc đầu:"Điều ta lo lắng chính là, nàng sẽ hận chính nàng, đây mới là điều mà ta lo sợ nhất."

Lam Đạo Hành ngẫm nghĩ, thở dài nói:"Thật đúng là...dựa vào tính tình của nàng, quả thật rất ít khả năng sẽ hận ngươi, thậm chí sẽ không oán ngươi. Nhưng cảm xúc không có chỗ nào để giải toả, ngoài việc hận trời hận đất ra, chỉ còn lại hận chính bản thân mình."

"Ta không muốn nàng biến thành như vậy, sẽ huỷ hoại nàng." Lục Dịch kiên quyết nói.

"Vậy thì đem chuyện này giấu kín cả đời! Vĩnh viễn không cho nàng biết. Có một số chuyện vẫn là không biết thì tốt nhất." Lam Đạo Hành đưa ra chủ kiến.

Lục Dịch chậm rãi lắc đầu:"Giấu không được, người biết được việc này không phải chỉ có một mình ta."

"....Vậy ngài tính làm sao đây?" Bây giờ đến phiên Lam Đạo Hạnh cũng thấy ưu phiền.

Trong phòng im lặng như tờ, một hồi lâu hắn mới nghe thấy Lục Dịch cất giọng mỏi mệt:"Thà làm cho nàng hận ta cũng không thể để cho nàng hận chính bản thân nàng."

Sáng sớm ngày hôm sau.

"Lục đại nhân, tướng quân nhà ta mời ngài mau đến một chuyến! Việc lần trước ngài nói quả thật có kết quả rồi." Một tên lính vội vàng đi đến biệt viện, được Kim Hạ đưa đi, tìm được Lục Dịch, hướng về phía hắn bẩm báo.

Lục Dịch vui vẻ nói:"Nhanh như vậy à, quả thực có kết quả?"

Tên lính cười nói:"Vâng, tướng quân sai ngươi đi khắp nơi tìm kiếm hỏi thăm, vốn là định ra biển tìm một con rùa biển to, tìm được mấy con nhưng đều không vừa ý, vừa hay ở Chu Sơn phát hiện ra một con hươu trắng, tướng quân nói hươu trắng là vật thượng đẳng, tuy rằng không so được với hổ trắng, nhưng cũng thuộc hàng hiếm có khó tìm, muốn mời Lục đại nhân qua nhìn thử xem có hợp ý hay không."

"Hươu trắng!" Kim Hạ ở bên cạnh vừa nghe thấy, liền đoán ra vật này nhất định là muốn dâng lên cho thánh thượng, nhịn không được bèn hướng về Lục Dịch nói:"Ta trước giờ chưa từng thấy qua hươu có màu trắng, có thể cho ta cùng đi xem không?"

Lục Dịch nhìn nàng, thoáng nao lòng, vẻ mặt còn đang vui mừng bỗng chốc trầm lại nhíu mày, lạnh lùng nói dứt khoát:"Ngươi không cần phải đi."

"Nhưng mà ta..."

Kim Hạ còn chưa dứt lời, Lục Dịch đã đi theo người lính rời khỏi đó, không thèm liếc mắt nhìn nàng thêm cái nào, nàng không khỏi thất vọng thở dài, bất giác dùng chân di di hạt sạn trên nền gạch.

Lục Dịch không cần quay đầu lại cũng có thể tưởng tượng được ra bộ dạng lúc này của Kim Hạ, trong lòng chợt thấy nhói đau, lại cố gắng áp chế bản thân, tuyệt đối không cho bản thân được phép mềm lòng.

Đêm qua, hắn đã nghĩ rất thông suốt, thân phận thực sự của Kim Hạ, đến một ngày nàng sẽ phát giác, nếu nàng biết được chân tướng, như vậy....Hắn thà rằng bây giờ nàng hận hắn, chán ghét hắn, thậm chí xem thường hắn còn hơn là một ngày nào đó không xa nàng sẽ thống hận chính nàng, hoàn toàn bất lực.

Một Kim Hạ hoàn chỉnh cả về thể xác và tinh thần mới là quan trọng nhất.

Dọc theo đường đi đến phủ Thích tướng quân, bộ dáng thất vọng ủ rũ của Kim Hạ vẫn luôn lởn vởn trong đầu hắn, đến tận phủ Thích tướng quân rồi, nếu không có tên lính mở miệng nhắc nhở e rằng Lục Dịch vẫn còn chưa hồi phục tinh thần.

"Lục thiêm sự, mời! Hươu trắng ở bên trong hậu viện." Thích Kế Quang hướng về phía hắn chắp tay thi lễ nói.

"Đa tạ tướng quân!"

Đặt chân đến hậu viện, Lục Dịch thấy con hươu trắng, quả nhiên là toàn thân trắng muốt, ngay cả cặp sừng trên đầu cũng trắng tinh, đứng uy nghiêm dưới tán cây, toàn thân phản chiếu màu hồng rực của hoa thạch lựu, đẹp đến nổi khó thốt nên lời.

Nếu Kim Hạ có ở đây, hẳn là sẽ yêu thích đến mức không nỡ buông, Lục Dịch nhịn không được lại nghĩ đến nàng.

Thích Kế Quang bên cạnh cười nói:"Khó nhất chính là, bọn họ không dùng kẹp bắt thú mà từng chút từng chút vậy hẹp lại phạm vi rồi mới bắt nó, cho nên trên người nó không có bất kỳ vết thương nào. Chỉ là bị hoảng sợ nên không chịu ăn cơm, có chút gầy đi."

Lục Dịch thuận tay cầm lấy một củ cà rốt bên cạnh, tiến lên một bước định cho nó ăn, con hươu trắng lập tức hoảng sợ thối lui, hoàn toàn không chịu ăn. Trên đất đặt một chậu nước cũng bị nó dẫm đổ, đến nước cũng không uống.

Lúc tay cầm cà rốt thu lại trong chớp mắt, chỉ trong chớp nhoáng, có một ý niệm nảy lên trong đầu Lục Dịch - đúng vậy, trước mắt chính là cơ hội mà hắn chờ đợi vất vả bao lâu nay.

Hắn lập tức xoay người nói với Thích Kế Quang:"Tướng quân, tại hạ có một thỉnh cầu."

"Mời nói, đừng ngại." Thích Kế Quang đáp.

"Ta lập tức sẽ tìm một người tới, để hắn phụ trách việc cho con hươu trắng này ăn uống, nhưng ngoài người này ra, không được cho bất kỳ kẻ nào tới gần con hươu trắng này kể cả là cho nó ăn đều không được."

Thích Kế Quang hiểu được ý tứ của hắn:"Ý của ngài là muốn nó nhận chủ nhân?"

"Không sai, không biết tướng quân có đáp ứng hay không?"

"Việc này đơn giản, ta phân phó một tiếng là được."

"Đa tạ tướng quân!" Lục Dịch nói:" Đúng rồi, còn phải thỉnh tướng quân đem chuyện bắt được hươu trắng nhanh chóng bẩm báo cho Hồ đô đốc, mời Hồ đô đốc cùng sư gia đi một chuyến tới Tân Hà thành."

"Hươu trắng này là tìm cho Hồ đô đốc?"

"Đúng vậy! Việc này tướng quân có công rất lớn, Hồ đô đốc nhất định sẽ vui mừng khôn xiết."

Thích Kế Quang không thể không tán thưởng Lục Dịch làm việc quảng đại, tìm được hươu trắng cũng không chiếm làm của riêng, ngược lại còn để hắn lập công với Hồ Tôn Hiến. Lập tức hắn không chậm trễ, nhanh chóng đi đến thư phòng viết thư bẩm báo với Hồ Tôn Hiến.

"Từ sư gia cũng đến?"

"Đúng vậy, Từ sư gia nhất định phải đến, cho dù Hồ đô đốc không tới được thì Từ sư gia cũng nhất định sẽ tới." Lục Dịch đáp.

Thích Kế Quang kinh ngạc nhìn hắn một cái, cũng không hỏi gì, lập tức theo đó mà viết thư. Thư dùng ấn đỏ niêm phong lại, tương đương quân tình cấp báo, lệnh quân sĩ hoả tốc đem đến chỗ Hồ Tôn Hiến.

Có được hươu trắng, đây được xem như một bước tiến hành vô cùng thuận lợi, trước mắt việc quan trọng nhất chính là, phải nhanh chóng tiến hành chuyện này, trước khi Nghiêm Thế Phiên trở về phải để Hồ Tôn Hiến dâng hươu trắng lên trước mặt thánh thượng.

Trong lòng có việc, Lục Dịch khéo léo từ chối hảo ý của Thích tướng quân muốn dùng cỗ kiệu đưa hắn về, một thân một mình chậm rãi trở về. Vừa mới rẽ qua góc đường đã thấy Kim Hạ đang đi tới đi lui thập phần buồn chán ở trên thềm đá trước cửa biệt viện, hiển nhiên là đang đợi hắn.

Lục Dịch nép ở góc không đi tiếp về, bất đắc dĩ thở dài một tiếng:"Nha đầu ngốc này, mới vừa rồi khẩu khí của hắn tệ bạc như vậy khiến nàng thất vọng, sao nàng đến bực cũng không hề bực còn đợi hắn làm gì?"

Thấy nàng vẫn bướng bỉnh không buông bỏ, chỉ có thể lại phải làm cho nàng thất vọng, Lục Dịch nghỉ đến thế trong lòng trở nên ảo não uể oải vô cùng, không tài nào nhấc chân lên nỗi, cứ như vậy chôn chân ở góc tường, lẳng lặng chờ...

Không biết đã qua bao lâu, đột nhiên có người bất lình thình xuất hiện trước mặt hắn:"Cháu ngoan của ta, ngươi đứng ở chỗ này làm cái gì?"

Cái Thúc đứng quá gần hắn, dí sát bản mặt lù lù ngay mắt hắn.

"Tiền bối, người...." Lục Dịch nhất thời còn chưa kịp lấy lại tinh thần, thuận miệng hỏi:"Người sao lại ra đây?"

"Tại sao ta lại không thể ra đây?" Cái Thúc nhìn bộ dáng hắn có vẻ kỳ quặc, lấy tay sờ sờ trán hắn, nghi hoặc hỏi:"Sao thấy có vẻ ngốc ngốc, ngươi bị đụng vào đầu hả?"

"Không phải!"

"Ngươi đứng ở đây làm gì, tiểu nha đầu của ngươi đứng đợi ngươi ở cửa hơn nửa canh giờ rồi, ta cũng mệt luôn cho nó." Cái Thúc túm hắn lôi về,"Đi thôi, còn không mau trở về."

Lục Dịch không còn cách nào đành phải theo Cái Thúc trở về.

Kim Hạ vừa nhìn thấy bọn họ một cái vội bước nhanh chào đón, cười hỏi:"Lục đại nhân, thấy hươu trắng rồi sao, thấy thế nào? Nghe nói hươu trắng là vật cát tường, biểu thị cho vương giả..."

Nàng còn chưa nói xong, đã bị Lục Dịch lạnh lùng ngắt lời:"Được rồi, đầu óc kém cỏi, không biết gì thì đừng nói lung tung. Việc này không nên lộ ra, ngươi đừng đi đâu cũng nói vớ vẩn, làm hỏng chuyện của ta."

Nói ra có phần nặng lời, không chỉ riêng Kim Hạ ngẩn người, mà cả Cái Thúc cũng ngơ ngác.

"À...." Mãi một lúc lâu Kim Hạ mới có phản ứng lại, ngượng ngùng nói,"Ta hiểu rồi."

Lục Dịch không đếm xỉa đến nàng, nhấc chân rảo bước vào trong nhà.

"Ngươi, ngươi, ngươi..."

Cái Thúc bị những lời này chọc tức, muốn đuổi theo mắng hắn vài câu, lại bị Kim Hạ kéo lại.

"Ngươi lôi ta lại làm gì, ngươi nghe hắn vừa rồi nói cái gì kìa, Đinh là Đinh, Mão là Mão, còn có chút tình cảm nào không chứ?" Cái Thúc bất mãn nói.

Kim Hạ vẫn giữ chặt hắn không chịu buông tay:" Thúc, người không ở vào hoàn cảnh của hắn nên không hiểu nổi khổ của hắn, hắn gần đây có rất nhiều chuyện phiền lòng, những chuyện đó nếu xảy ra với thúc, nhất định là người còn nổi điên hơn hắn."

Cái Thúc cau mày nhìn Kim Hạ:"Nha đầu, ngươi xem ngươi chẳng có chút tiền đồ gì cả!"

Truyện Chữ Hay