Tô Xích Cảnh nhìn màn hình điện thoại, chau mày, trong đầu tự hỏi, tại sao đột nhiên Tuyệt quyết định muốn tóm thâu công ty của Lý Băng?
Cũng chưa có giao dịch gì với công ty đó! Hay là thời gian này quá rảnh rỗi nên làm việc gì cho đỡ nhàm chán?
Lắc đầu một cái, vẫn không nghĩ ra lý do, dù sao mình cũng chỉ là làm theo chỉ thị!
Không biết thế nào, trong đầu đột nhiên xuất hiện hình ảnh gương mặt tuyệt mỹ, mặc dù cô chỉ là mỉm cười, nhưng cũng đủ để khắc sâu trong lòng anh ấy . .
Tô Xích Cảnh toét miệng cười cười, tăng tốc độ xử lý đống văn kiện, nghiêng đầu sang một bên, nghêu ngao hát theo điệu nhạc quen thuộc, dáng vẻ rất hưng phấn.
Điện thoại trên bàn vang lên cắt đứt suy nghĩ của anh ta, cắn khóe miệng, cầm điện thoại di động lên nói "A lô, ai đấy?"
"Tôi là Hồ Tiểu Miểu, ngày hôm qua. . . Ngày hôm qua, anh cùng Tưởng Niệm tới bệnh viện thăm tôi, anh còn nhớ không? Tôi có việc muốn nói chuyện với anh, bây giờ anh có rảnh không ?" Ở đầu dây bên kia Hồ Tiểu Miểu ngồi trên giường bệnh, hai mắt đẫm lệ nhìn mẹ múc cháo gà từ bình giữ nhiệt ấm cho vào trong chén, trong lòng cô ấy cảm thấy đau nhói.
Nghe những lời nói đó, Tô Xích Cảnh nhíu chặt chân mày, nghĩ tới thái độ ngày hôm qua của cô ấy đối với Tưởng Niệm, những lời nói độc ác đó, cùng hành động quá khích, để ý một chút rồi nói "Có chuyện gì không? Tôi! "
"Là chuyện liên quan đến Tưởng Niệm và Nguyệt Lê , tôi biết anh vẫn còn để ý tới chuyện ngày hôm qua, tôi thật sự xin lỗi, ngày hôm qua tâm lý của tôi không ổn định, nên đã làm tổn thương Tưởng Niệm, nhưng xin anh hãy tin tưởng tôi, tôi chưa bao giờ có ý nghĩ muốn làm tổn thương cô ấy, cả tối hôm qua tôi đã suy nghĩ rất nhiều, tôi sẽ tới xin lỗi Tưởng Niệm, nhưng hiện tại tôi có chuyện rất quan trọng muốn cầu xin anh giúp đỡ." Tay Tiểu Miểu nắm thật chặt điện thoại, chỉ sợ anh ấy để ý tới chuyện ngày hôm qua mà không muốn giúp mình.
Tiếng “cầu xin” của Tiểu Miểu khiến Tô Xích Cảnh cảm thấy hoảng hốt, sau một lát trầm mặc, mới nói một cách nặng nề "Được, tôi sẽ lập tức tới ngay".
Cúp điện thoại, Tô Xích Cảnh đột nhiên cảm thấy tâm tình thật nặng nề.
Chần chờ một chút liền sải bước đi ra khỏi phòng làm việc. . .
Diêm Thương Tuyệt trầm mặc lái xe về biệt thự, tắt máy, đỗ xe xong, sau đó sải bước đi về phía phòng ngủ trên lầu hai, anh nhanh chóng đẩy cửa ra, tìm kiếm bóng dáng của Tưởng Niệm ? Cô ấy đâu rồi !
Đã bị thương rồi lại còn đi đâu nữa?
"Tưởng Niệm! Tưởng Niệm!" Diêm Thương Tuyệt thấp thỏm lo âu đi lại trong phòng ngủ, nhìn chung quanh, đây là lần đầu tiên anh gọi rõ tên của cô, nhớ khi còn bé gọi cô là cái đuôi, sau này khi lớn lên cũng không có cơ hội gọi tên, nhưng bây giờ gọi rõ tên cô như vậy, đột nhiên trong lòng anh cảm thấy ngọt ngào.
Cô sẽ đi đâu đây?
"Người đâu" tìm khắp trong phòng, từng ngóc ngách cũng không trông thấy cô, Diêm Thương Tuyệt bắt đầu nóng nảy, luống cuống, rối loạn lên.
Không phải cô bỏ đi chứ?
"Thiếu gia" Tiểu Linh nghe được tiếng la, vội vàng chạy tới, trong tay còn cầm khăn lau, nhìn thấy Diêm Thương Tuyệt mặt xanh mét, cô ấy cung kính gật đầu, nói một cách sợ hãi.
"Thiếu phu nhân đâu ? Tưởng Niệm đi đâu rồi hả ?" Diêm Thương Tuyệt bước về phía Tiểu Linh, vặn cánh tay của cô ấy, hỏi nhanh chóng.
"Thiếu phu nhân ở khu vườn phía sau núi, cô ấy nói muốn đi hái quả." Tiểu Linh trả lời, cảm thấy đau đau ở cánh tay.
Nghe nói vậy, Diêm Thương Tuyệt lập tức buông tay cô ấy ra, chạy ra ngoài, Tiểu Linh kinh ngạc sững sờ đứng nguyên tại chỗ, cô ấy chưa bao giờ nhìn thấy thiếu gia khẩn trương như vậy, hôm nay có chuyện gì vậy? Thiếu phu nhân sau khi trở về cũng buồn buồn, so với buổi sáng, nhìn còn thấy thương tâm, hôm nay thiếu gia lại vội vội vàng vàng tìm thiếu phu nhân, chẳng lẽ giữa họ đã xảy ra chuyện gì không vui?
Tiểu Linh lắc đầu, đi ra khỏi phòng ngủ.
Diêm Thương Tuyệt nhanh chóng chạy tới khu vườn, tìm kiếm bóng dáng người anh thương nhớ, anh đi lại hoảng hốt, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn quanh, rốt cuộc, cũng nhìn thấy bóng lưng nhỏ nhắn của Tưởng Niệm dưới rặng nho, lúc này cô mặc chiếc áo phông màu xanh dương, cùng quần jean, mái tóc đen thả ngang vai, không biết cô đứng ở đó nhìn cái gì, Diêm Thương Tuyệt dừng lại, cười yếu ớt, thở mạnh một tiếng, sau đó đi đến đến gần cô nói "Đang nhìn cái gì vậy?"
Tưởng Niệm vốn đang ngước đầu nhìn giàn nho phía trên, không nghĩ là có người ở phía sau, giật mình hoảng hốt, chiếc rổ cầm trên tay cũng rơi xuống đất, dâu tây và nho lăn tròn dưới mặt đất, hai tay cô ôm chặt trước ngực, cô mở to hai mắt, hơi thở có vẻ gấp rút, hoảng sợ quay đầu lại, nhìn thấy Diêm Thương Tuyệt hai tay đút túi quần, nhìn mình một cách lười biếng, hốc mắt cô đỏ lên, vội vàng nhào vào trong ngực của Diêm Thương Tuyệt, kêu nhẹ "Anh!"
Cô ôm chặt anh hơn, như muốn kể cho anh những uất ức mà mình phải chịu, muốn cùng anh chia sẻ rằng cô rất đau.
Hiển nhiên, Diêm Thương Tuyệt không ngờ tới việc cô sẽ mừng rỡ khi nhìn thấy mình, trong lòng rất thỏa mãn, anh vươn tay ôm chặt Tưởng Niệm, nhắm mắt lại ngửi mùi hương trên tóc.
Đột nhiên, Tưởng Niệm cảm thấy thích được anh ôm chặt như vậy, không biết từ lúc nào, mỗi khi thấy bất lực cô luôn nghĩ đến anh, nghĩ tới sự ấm áp anh dành cho cô.
"Em phải chịu uất ức hả? Sao lại không nói cho anh biết ? Một mình chạy tới nơi này làm gì ? Sao không gọi điện nói cho anh biết mọi chuyện?" Diêm Thương Tuyệt một tay ôm nhẹ lưng cô, một tay vuốt vuốt mái tóc đen, vô cùng dịu dàng, lời nói nhẹ nhàng, nhưng có chút hờn giận.
Tưởng Niệm cảm thấy sửng sốt, chậm rãi ngẩng đầu nhìn anh, giọng nói có phần nghẹn ngào "Anh!"
Làm sao anh biết? Anh trở về sớm là cũng vì chuyện đó sao? Anh không tức giận ? Hay mọi chuyện đã được giải quyết xong rồi? Liệu có phải anh trở lại nói không cần cô nữa?
Những nghi vấn làm Tưởng Niệm cảm thấy rối bời, nhưng cô không dám hỏi, có thể bởi cô sợ phải đối diện với đáp án đó.
"Em chịu uất ức mà lại không nói cho anh biết ? Anh nói rồi anh sẽ chăm sóc em, bảo vệ em, cùng em chia sẻ mọi buồn vui có biết không? Về sau không cần phải như vậy nữa, có chuyện gì cũng phải nghĩ đến anh, để anh có thể cùng em chia sẻ mọi chuyện được không?" Diêm Thương Tuyệt nâng cằm cô lên, nói một cách tình cảm, ánh mắt anh làm Tưởng Niệm cảm thấy được an ủi.
"Anh, thật xin lỗi, thật xin lỗi" Tưởng Niệm chủ động vòng tay ôm anh, gục đầu vào trong ngực anh, khóc không thành tiếng.
"Đồ ngốc này, có chuyện gì phải nói cho anh biết nhớ không? Anh nói rồi anh sẽ bảo vệ em, không phải sao? Em bị người ta ức hiếp mà không biết phản kháng lại? Đừng khóc, tối nay, không phải em còn muốn gặp An Nguyệt Lê sao?" Mặc dù, không thích Nguyệt Lê, nhưng Diêm Thương Tuyệt vẫn nhẹ giọng nhắc nhở cô.
Anh thật sự muốn biết trong lòng cô, ai quan trọng hơn? Liệu trong tim cô, có chỗ cho anh không? Hôm nay bị uất ức như vậy, anh không phải là người cô nghĩ đến đầu tiên.
Nghe thấy lời anh nói, Tưởng Niệm cảm giác như anh đang ghen, liền nín khóc cười một tiếng, khẩn trương hỏi"Anh ghen à?"
Diêm Thương Tuyệt bị hỏi như vậy, không biết trả lời thế nào, mặt đen lại, nhưng Tưởng Niệm không sợ, cô chăm chú nhìn Diêm Thương Tuyệt, gương mặt tuấn tú làm rung động lòng người, từ từ nhón chân lên, ngước đầu, thơm nhẹ lên má của Diêm Thương Tuyệt, trong nháy máy, môi đã kề môi.
Như có một luồng điện chạy dọc toàn thân Diêm Thương Tuyệt, anh đờ đẫn nhìn Tưởng Niệm đang nhắm mắt, hô hấp như ngừng lại, thậm chí anh cảm nhận được sự chủ động của cô, đầu lưỡi cô quấn lấy đầu lưỡi anh.
Mặc dù, động tác của của cô còn vụng về và trẻ con, nhưng đối với Diêm Thương Tuyệt mà nói đó là sự cám dỗ chết người.
Đầu lưỡi của cô không ngừng quấn lấy và trêu chọc anh, anh hung hăng nuốt nước miếng, sau đó kíchđộng giữ chặt gáy củaTưởng Niệm, chủ động hôn cô, cảm giác được sự mềm mại nơi đầu lưỡi cô không ngừng khuấy động trong miệng mình, anh càng hôn mạnh mẽ hơn, hổn hển thở ra, đôi môi hướng tới tai của Tưởng Niệm, hơi thở nóng rực nói "Chúng ta trở về phòng đi, anh nhớ em quá, thật là muốn."
Thấy Tuyệt ôm chặt như vậy, mặt Tưởng Niệm đỏ lên, rồi gật đầu, sau đó Diêm Thương Tuyệt bế cô lên, bước nhanh chóng về phía biệt thự, dọc đường đi gặp rất nhiều người giúp việc, mọi người thấy vẻ mặt thiếu gia vô cùng phấn khích có chút kinh ngạc.
Tưởng Niệm ngại quá, đầu tựa vào Diêm Thương Tuyệt, đôi tay vòng ôm chặt cổ anh, ở trên đường, hai người thỉnh thoảng còn trao nhau những nụ hôn nóng bỏng và ngọt ngào, khiến người khác phải ghen tỵ.
Nhưng ở một góc kín đáo, một đôi mắt chăm chăm nhìn dõi theo sự việc đang xảy ra, cô ta thề rằng sẽ làm tất cả để ngăn mọi chuyện lại, cô ta không thể để Tưởng Niệm được sống yên ổn …
Diêm Thương Tuyệt ôm Tưởng Niệm trở về phòng, đá văng cửa, sau đó nhanh chóng đóng lại, khẩn trương đặt cô lên giường, ngay lập tức để cô phía dưới mình, thở mạnh một hơi, ánh mắt mê ly nhìn Tưởng Niệm, thân thể khẽ run lên "Đừng sợ, anh sẽ nhẹ nhàng."
Nhìn thấy được sự khẩn trương của Tưởng Niệm, anh hôn nhẹ lên trán cô, nói một cách dịu dàng, Tưởng Niệm gật đầu ngượng ngùng, sau đó ngẩng đầu lên chủ động hôn lên môi anh.
Cả người Diêm Thương Tuyệt dường như không còn tỉnh táo, nhanh chóng cởi bỏ quần áo của mình và Tưởng Niệm, hai thân thể quấn lấy nhau, nhìn anh như vậy, Tưởng Niệm cũng khẩn trương không kém.
Có thể do mấy lần trước chưa có kinh nghiệm, cộng thêm với việc anh quan hệ có phần thô bạo nên làm cho cô sợ.
Diêm Thương Tuyệt nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô, cười ái muội, rồi lại hôn lên cánh môi mềm mại của cô, vật nhỏ bên dưới không ngừng gào thét, nhưng anh sợ Tưởng Niệm bị đau, nên vẫn cắn răng chịu đựng, hôn khắp thân thể cô, một tay vân vê đỉnh cứng rắn trước ngực, một tay lại xoa nhẹ vùng mông căng tròn của cô. . .
Tưởng Niệm cảm thấy kích thích cực độ, thân thể run rẩy, hoàn toàn dựa vào anh.
Nụ hôn của anh ngày càng trở nên bá đạo và cuồng dã hơn, làmTưởng Niệm bị kích động ưỡn người ra phía trước, như muốn tìm kiếm vật cứng rắn kia để thỏa mãn, Diêm Thương Tuyệt dường như biết được ý đồ của cô, liền đặt vật nhỏ ở giữa hai chân, nhưng lại không đi vào trong, anh hung hăng hôn lên đỉnh hồng của cô, thích thú gặm mút chúng.
Tưởng Niệm cảm thấy thân thể nóng ran khó chịu, nhưng cái vật cứng rắn kia vẫn nhởn nhơ ở ngoài, nóng, nóng quá, tại sao anh lại không cho nó vào?
"Anh " Tưởng Niệm mở mắt ra nhìn anh khó hiểu.
Diêm Thương Tuyệt dừng động tác lại , nhìn cô, giọng nói đầy bá đạo "Không được gọi là Anh nữa! Gọi tên anh, gọi rõ tên anh, anh sẽ cho em."
"Tuyệt, tuyệt, cho em, van xin anh đấy!" Nghe được lời cầu xin của Tưởng Niệm, giọng nói đầy khổ sở, cô nói như la lên, khiến Diêm Thương Tuyệt cảm thấy vô cùng hưng phấn, anh nắm chặt eo của Tưởng Niệm, dồn sức đem vật cứng rắn đó đâm thẳng vào cái khe nhỏ hẹp, cảm giác như bị ai đó nuốt chửng, anh bắt đầu động thân, ra vào liên tục.
Khi thấy anh đi vào, Tưởng Niệm cảm thấy đau nhói, nhưng sau đó lại thấy khoái cảm vô cùng, cô nắm chặt cánh tay của Diêm Thương Tuyệt, nắm thật chặt…
Ở bệnh viện.
"Mẹ thật sự không hiểu, tại sao con lại cố chấp như vậy? Con biết trong lòng An Nguyệt Lê đã có người khác. Ngoại trừ Tưởng Niệm ra, nó có để ý đến con không? Sau khi kết hôn rồi, có làm tròn trách nhiệm của một người cha không? Hiện tại đứa bé đã mất rồi, nó lại vì người phụ nữ khác mà ngồi tù, con và nó không thể tiếp tục được, ly hôn đi, coi như mẹ van xin con, hãy ly hôn với nó đi! Đừng đi tìm nó nữa" Dì Thu đi tới gần, ngồi bên cạnh Tiểu Miểu, kéo cánh tay của cô ấy, giọng nói đầy bi thương.
Thấy con mình thành ra như vậy, trong lòng dì vô cùng đau đớn, dì coi nó như bảo bối, chăm sóc nuôi nấng năm trời, nghĩ tới việc mình mười mấy năm qua làm tất cả để che chở cho nó, hôm nay nó bị như vậy, lòng dì đau như cắt.
"Mẹ, con cầu xin mẹ, đừng bắt con phải như vậy, con chỉ yêu một mình anh ấy thôi, cho dù đứa bé không còn, nhưng trong trái tim con chỉ có anh ấy, con cũng hận anh ấy, hận cả Tưởng Niệm, nhưng con đã suy nghĩ rất nhiều rồi, thật ra tất cả mọi chuyện đều do lỗi của con, nếu không phải con đột nhiên xen vào, thì mọi chuyện đã không xảy ra như vậy , anh ấy và Tưởng Niệm có thể cùng nhau sống hạnh phúc, chứ không phải là sống trong tù như bây giờ, tất cả đều do lỗi của con, đêm đó, rõ ràng biết đó là tội lỗi, nhưng con lại cố tình bắt đầu, con đã hại anh Nguyệt Lê, hại cả Tưởng Niệm, nếu không phải do con cố chấp . . ." Cô ấy hai tay ôm mặt, giọng nói mang theo sự trách cứ chính mình.
Cô ấy có tư cách gì mà trách Tưởng Niệm? Tất cả đều là do cô ấy, biết rõ trong lòng Nguyệt Lê không có mình, nhưng cô ấy vẫn bất chấp tất cả để lấy anh, hậu quả ngày hôm nay là do cô ấy tự chuốc lấy, cô ấy không có quyền oán trách ai cả!
Ngày hôm qua cô ấy lại nhẫn tâm đối xử với Tưởng Niệm như vậy! Nhất định cô ấy đã điên rồi, điên thật rồi!
"Ôi! Mẹ biết tính con từ nhỏ đã ngang bướng, khi đã quyết định chuyện gì, thì ai cũng không thể ngăn cản được, mẹ không muốn con can dự thêm vào chuyện của nó nữa, chỉ cần con biết rằng, cho dù cả thế giới này quay lưng lại với con, mẹ vẫn sẽ ở bên cạnh con, đến chết vẫn ở bên cạnh con." Dì Thu cố gắng không khóc, đau lòng nhìn đứa con tội nghiệp của mình.
"Mẹ, cám ơn mẹ, cám ơn mẹ, con hiểu rồi." Tiểu Miểu ôm chặt dì Thu, khóc không thành tiếng nói.
"Đứa ngốc này" dì Thu vỗ vỗ lưng của Tiểu Miểu. "Mẹ chỉ cần nhìn thấy con hạnh phúc, chỉ cần thấy con hạnh phúc là mãn nguyện rồi."
"Mẹ"
"Cốc cốc" đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, Tô Xích Cảnh đẩy cửa ra, vẻ mặt nặng nề đi vào, nhìn thấy cảnh tưởng như vậy, nói ái ngại "Tôi. . . Tôi tới không đúng lúc?
"Không có việc gì, vào đi" Tiểu Miểu lau nước mắt của mẹ và mình, cười gượng ép.
Tô Xích Cảnh miễn cưỡng nhếch khóe miệng đi vào, anh ấy có thể cảm thấy không khí vô cùng bi thương, trong lòng khẩn trương, hỏi "Cô tìm tôi có chuyện gì không? Làm sao cô biết được số điện thoại của tôi?"
"Là Nguyệt Lê nói, ngày hôm qua bố anh ấy vào thăm, anh ấy nói có chuyện muốn anh giúp, cho nên. . ." Tiểu Miểu cười một tiếng, xin lỗi nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi.
Tô Xích Cảnh gật đầu"Có chuyện gì cần tôi giúp, cứ nói đi."
"Tôi muốn gặp Nguyệt Lê" Tiểu Miểu nhìn anh ấy, ánh mắt rất kiên định.
. . . . . .
Diêm Thương Tuyệt lười biếng ngồi dựa lưng vào đầu giường, dựng hai chân lên, lấy tay gạt mấy sợi tóc lòa xòa trước trán, một tay cầm điếu thuốc, một tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Tưởng Niệm, ánh mắt nhu hòa.
Nhìn má bên trái cô hằn dấu tay, lòng anh đau nhói, tức giận dập tắt tàn thuốc, sau đó lấy bàn tay phải của Tưởng Niệm ở trong chăn ra, bàn tay sưng húp, làm cho anh càng đau lòng hơn, Lý Băng, các người thật đáng chết!
Kìm nén sự tức giận, anh lấy hộp thuốc ở trong ngăn kéo ra, cẩn thận lau nhẹ tay rồi bôi thuốc cho cô, tự trách bản thân mình, vừa rồi bị dục vọng làm cho mờ mắt, không nghĩ tới việc cô bị thương, lại còn hậm hực với cô.
Bôi xong thuốc xong, anh nằm xuống bên cạnh Tưởng Niệm, từ phía sau ôm chặt cô, nhưng vừa mới ôm cô thôi, thì nơi nào đó lại bắt đầu gào thét , khó lòng có thể kìm nén được, nghe cô thở dài một tiếng, anh biết vừa rồi cô đã mệt chết, cho nên dù mình có khó chịu, nhưng vẫn phải chịu đựng!
Cố gắng nhắm mắt lại , nhưng chưa đầy nửa phút sau, hai mắt lại mở ra, anh thấy không thể tiếp tục ngủ được nữa, trong đầu toàn hiện lên hình ảnh Tưởng Niệm ở trong lòng anh, rên rử đầy khoái cảm, anh ngồi dậy ngay lập tức, nhìn đang Tưởng Niệm đang ngủ say, khẽ hôn lên trán cô, rồi phiền não bước xuống giường, mặc quần áo vào, đi ra khỏi phòng ngủ.
Diêm Thương Tuyệt từ phòng ngủ đi ra ngoài, liền cầm thức ăn cho chó đi ra phía sau biệt thự.
"Mã Lạp" Diêm Thương Tuyệt mặc bộ quần áo ở nhà màu trắng, khóe miệng nhếch cười, đi tới chuồng chó, Mã Lạp nhìn thấy chủ nhân của mình, hứng phấn nhảy lên, sau đó dùng đầu lưỡi liếm liếm Diêm Thương Tuyệt.
"Đừng làm rộn, ta biết ngươi ở lại chỗ này ngươi vui vẻ gì, nhưng ta không còn cách nào cả, cô ấy không thích động vật có lông, không thể làm gì khác hơn là phải để ngươi bị chịu khổ, ngươi yên tâm ta nhất định tìm bạn cho người, về sau ngươi sẽ không phải cô độc, có được không?" Diêm Thương Tuyệt cười vui vẻ.
Anh ngồi dưới đất, chơi đùa cùng Mã Lạp, khuôn mặt tuấn tú rạng ngời, đột nhiên sắc mặt anh thay đổi, cau mày đứng lên, nhìn phía trước có bóng người quát "Ra ngoài!"
"Thiếu gia" một người phụ nữ bước gia, cô ta cúi đầu vâng vâng dạ dạ.
Diêm Thương Tuyệt vừa nhìn thấy cô ta, giọng nói bớt lạnh lùng "Cô đứng ở đó làm gì?"
Lily thấy sự chuyển biến trong thái độ của anh, tâm tình tốt lên, suy nghĩ một chút, thì ra anh còn nể mặt Thím Doãn nên thái độ đối với cô ta có chút khác biệt.
"Tôi vừa mới ra vườn tưới nước, đi ngang qua thấy thiếu gia chơi đùa cùng với Mã Lạp, tôi thấy người rất vui, không dám quấy rầy , cho nên. . ." Cô ta nhìn Diêm Thương Tuyệt, thấy anh đang nhìn mình, Lily bạo dạn hơn, từ từ bước tới, xấu hổ lại gần anh.
Cô ta chưa bao giờ thấy Diêm Thương Tuyệt vui vẻ như vậy, thì ra anh cười lại đẹp như vậy, giống như mặt trời, giống như vì sao, đang tỏa sáng.
Diêm Thương Tuyệt thấy bộ dạng si mê của cô ta, xem thường, nhưng dù sao cô ta cũng là người thân duy nhất của thím Doãn, cho nên anh đối với cô ta có chút khác biệt, mắt nhắm mắt mở đối với thái độ ngang ngạch của cô ta trong biệt thự.
"Đi về đi, lần sau đừng đứng nấp như vậy nữa. " Diêm Thương Tuyệt đi qua cô ta, tiếp tục ngồi xổm xuống chơi cùng với Mã Lạp.
"Dạ" biết anh xem thường mình, Lily không đành lòng gật đầu, nhưng hai con mắt vẫn sáng lên đầy toan tính.
Nắm chặt tay, tự nhủ rằng, một ngày nào đó anh sẽ hoàn toàn thuộc về tay cô ta!
Nhất định sẽ vậy. . .
Lúc xế chiều, Tưởng Niệm tỉnh dậy , nhìn thấy mặt trời bên ngoài cửa sổ, cô mỉm cười ấm áp, nghiêng đầu hoảng hốt thấy không có người nằm bên cạnh mình, nơi đó vẫn còn hơi ấm, mùi thuốc lá quen thuộc của anh, anh không ở đây, chẳng nhẽ mình nằm mơ?
Không biết được! Cô cau mày nhìn xung quanh.
Cắn răng chịu đau, gượng người dậy, nhặt quần áo dưới đất lên, khó khăn mặc vào, sửa soạn lại trang phục đầu tóc, từ từ xuống giường, sau đó đi về phía cửa, ánh mắt nhìn quanh tìm kiếm bóng dáng của Diêm Thương Tuyệt, không biết từ lúc nào, cô có thói quen tỉnh dậy bên cạnh anh, điều đó làm cho cô cảm thấy an toàn, như lúc nào anh cũng ở trước mặt cô.
"Thiếu phu nhân, cô đã tỉnh dậy rồi à?" Tiểu Linh mới từ bên ngoài trở về, nhìn thấy Tưởng Niệm đi xuống lầu, liền cung kính đi tới chào hỏi cô.
"Thiếu gia đâu?" Tưởng Niệm lúng túng, liếc mắt nhìn những người giúp việc khác, sợ họ phát hiện, nhìn mình bằng ánh mắt kỳ quái, cô sợ hãi, lôi Tiểu Linh lại, hỏi nhỏ.
"Thiếu gia à? Ở thư phòng ạ, người dặn dò chúng tôi là không được gọi cô, khi nào cô tỉnh dậy thì gọi thiếu gia xuống dùng bữa trưa." Tiểu Linh nói xong, lại gần phía Tưởng Niệm, lấy tay che miệng, cười nói"Thiếu gia hôm nay giống như người khác vậy, đi tới đâu cũng cười, lại còn nói chuyện với chúng tôi nữa, hơn nữa nha! Giọng nói rất dịu dàng, tôi chưa bao giờ thấy vẻ mặt thiếu gia như vậy." Tiểu Linh như đắm chìm trong thế giới toàn màu hồng, ngượng ngùng nhìn Tưởng Niệm, tiếp tục nói"Chúng tôi còn tưởng rằng hôm nay mặt trời mọc đằng Tây? Cô không biết đấy chứ, trước kia vẻ mặt của thiếu gia lúc nào cũng nghiêm nghị, không nói câu nào cũng có thể dọa chết người, nhưng hôm nay vẻ mặt của thiếu gia vui vẻ, tất cả đều là công của thiếu phu nhân đấy."
Tiểu Linh nhìn Tưởng Niệm, nói thao thao bất tuyệt, không chú ý tới phía sau lưng có bóng người đi tới, ánh mặt trời chiếu xuống làm cho cái bóng đó càng kéo dài ra, người đó đưa tay lại gần phía Tiểu Linh, …