Tiểu Phương cô nương bĩu môi lầm bà lầm bầm bước ra từ phường đậu hũ Hạ gia, thực sự quá khi dễ người nha! Tiểu Cường là đệ đệ nàng đó, tại sao có thể là một con gián chứ?
"Về sau nô không tới phường đậu hũ này nữa, hừ!" Tiểu Phương cô nương yểu điệu oán hờn, lắc mông bỏ đi.
Thẩm Gia Cẩm sờ mũi, quay sang nói với Hạ Tiểu Muội, "Nàng tin nàng ta nói sau này không tới nữa không?"
Hạ Tiểu Muội ngẩng đầu nhìn hắn, nghi hoặc nói, "Ta làm sao biết được! Đột nhiên ta phát hiện ngươi có thói quen sờ mũi nha."
Thẩm Gia Cẩm ngượng ngùng cười, "Mũi hơi ngứa thôi, nàng quan sát tỉ mỉ ghê..." Hắn chìa mặt ra trước, hai người họ cách nhau chưa đến một ngón tay, Thẩm Gia Cẩm tà ác cười, "Nàng không phải... thích ta đấy chứ?"
Hạ Tiểu Muội đỏ mặt, theo phản xạ nhảy bật ra, "Nói bậy, ta làm sao... thích ngươi... tên thần kinh này!" Hạ Tiểu Muội vừa thẹn vừa giận, đỏ mặt chạy đi, Thẩm Gia Cẩm dõi theo bóng lưng nàng, mỉm cười.
Thẩm Gia Cẩm xoay đầu, nhìn Tiểu Phương cô nương õng ẽo đi xa, đang tính trở về phường đậu hũ, chợt thấy tiểu mập mạp năm tuổi ở cách vách đang đùa nghịch với đám gà con, Thẩm Gia Cẩm không tự chủ liên tưởng tới cữu cữu nhà mình, nghe nói cữu cữu cũng từng nuôi gà...
"Tiểu béo, hôm nay sao không đi học đường?" Thẩm Gia Cẩm ngồi xổm bên cạnh tiểu mập mạp nhìn hắn chơi với gà con.
Tiểu mập mạp nâng gương mặt mũm mĩm lên, khẽ cười ngây ngô, "Tiểu Cẩm ca ca, chúng ta đã tan học."
"Ừ." Thẩm Gia Cẩm vuốt cằm, quan sát một lát, hỏi hắn, "Mỗi ngày ngươi đều lên lớp, gà con làm sao không lên lớp hử?"
Tiểu mập mạp rõ ràng thoáng ngờ vực, nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu, "Đúng rồi, sao gà con không lên lớp ta... nhưng gà con phải học cái gì?"
Thẩm Gia Cẩm cười xấu xa, "Gà con có thể học rất nhiều thứ nha, ví như học bơi nè, học võ nè... rất nhiều rất nhiều đó."
Tiểu mập mạp trở nên hứng thú, cực kỳ hăng hái hỏi, "Tiểu Cẩm ca ca, gà con sao bơi được? Sao học võ được?"
"Chuyện này ta đâu biết đâu." Thẩm Gia Cẩm đứng lên, vuốt mấy nếp nhăn trên xiêm y, vẫy tay với tiểu mập mạp, "Ta phải về rồi, tiểu béo."
Tiểu mập mạp căn bản không để ý tới hắn, một lòng nhào vào việc làm thế nào để gà con của hắn đi học.
Tiểu Phương cô nương vừa đi vừa liếc mắt đưa tình bốn phía, ôi, đây không phải là Lý tài chủ (ông chủ lớn) sao? Nàng nhanh chóng bắn mị nhãn, Lý tài chủ nhận được ánh mắt đưa tình, còn chưa kịp đáp trả, liền bị lão bà nhéo lỗ tai hung hăng mắng, "Lão già kia, lại nhìn tiểu yêu tinh hả! Phi, xem ra ả tiểu yêu tinh kia đã cướp mất linh hồn bé bỏng của ngươi rồi!..."
Tiểu Phương cô nương thấy thân thể mập mạp của lão bà Lý tài chủ, trong lòng cười nhạo một tiếng, mắng đi, lúc này ngươi mắng càng vui vẻ, xoay đầu lại nam nhân của ngươi cho tiền càng nhiều!
Vừa nghĩ vừa đi như thế, Tiểu Phương cô nương căn bản chả để ý dưới chân, không cẩn thận giẫm phải một vật thể mềm nhũn, Tiểu Phương cô nương cúi đầu nhìn, một vật thể đen thui, nàng đạp một cước, không phản ứng gì. Một cước dứt khoát mạnh mẽ giẫm lên, chỉ nghe vật thể gào thét một tiếng, tiểu Phương cô nương trốn phía sau cái cây bên cạnh, một lúc sau mới ló đầu ra lén nhìn.
Vật thể chỉ gào thét chốc lát, đột nhiên không phát ra tiếng động nữa.
Tiểu Phương cô nương đến gần thử dò xét, lấy chân chọc chọc, thấy nó không phản ứng, nàng xoay vật thể lại, đột nhiên ý thức được, mẹ kiếp, đây là người đó!
Nửa thân thể của người này bị vùi bên dưới đống lá cây và rác, hắc y trên người sớm đã bẩn đến biến thành màu tro, trên mặt cũng đen như lọ nồi, tiểu Phương cô nương thoáng suy ngẫm, lại dao dát nhìn quanh, xác định bốn phía không có ai, sau đó bịt mũi gạt bỏ rác rưởi trên người người này, đi tới vuốt nhẹ.
Một lát sau, tiểu Phương cô nương kinh ngạc móc được một thỏi vàng trên người người này, và một khối dài thật dày, cũng nhìn không ra vật gì, trước sau trơn bóng, cái gì cũng nhìn chẳng ra. Tiểu Phương cô nương thoáng ước lượng, bằng ánh mắt của nàng, liếc mắt liền đoán được thỏi vàng này nguyên chất, xem trọng lượng, ít nhất phải hơn bốn năm lượng cơ.
Nhét kỹ thỏi vàng trong ngực, tiểu Phương cô nương xoay người định đi, vừa đi được hai bước bèn trở lại. Ngồi xổm xuống khổ sở nhìn người này. Trước đây trong nhà rất nghèo, trên đường chạy nạn nàng thậm chí còn sờ qua người chết, chỉ vì muốn có thể tìm được chút gì đáng giá để đổi lấy thức ăn. Nhưng cho tới bây giờ chưa sờ qua người sống, vừa nãy hắn có thể kêu to, rõ ràng là còn sống... Nhưng không thể mang người tới thanh lâu, mặc kệ, nàng lại thấy bất an...
Được rồi! Có thể đưa tới phường đậu hũ Hạ gia nha! Hai người kia đùa bỡn nàng chơi rất vui, đưa người này qua đó, cho bọn hắn gặp phiền phức cũng tốt!
Vì vậy mới nói, con người ở thời điểm cực kỳ muốn báo thù một người khác, sẽ bộc phát ra năng lượng rất vĩ đại!
Tiểu Phương cô nương một mình đưa nam nhân không rõ thân phận, không biết còn sống hay đã chết đến phường đậu hũ Hạ gia, cũng may sắc trời dần dần tối, dọc đường đi cũng gặp không nhiều người.
Tiểu Phương cô nương đổ mồ hôi nhễ nhại mới lôi được người này tới phường đậu hũ Hạ gia, bịch một tiếng vứt người xuống trước mặt Thẩm Gia Cẩm và Hạ Tiểu Muội, "Người này... giao cho hai ngươi."
Thẩm Gia Cẩm và Hạ Tiểu Muội đưa mắt nhìn nhau, "Ai vậy?"
Tiểu Phương cô nương lấy khăn phe phẩy, không nhịn được nói, "Nói chung hai người chăm sóc trước đi, chốc nữa ta phải mở cửa làm ăn, mai ngủ dậy lại tới thăm hắn."
Thẩm Gia Cẩm không nói hai lời, khiêng người này ném ra ngoài, nghiêm chỉnh nói, "Vật thể không rõ, không thể tiến vào nhà bọn ta."
Tiểu Phương cô nương nổi đóa, chỉ vào mũi Thẩm Gia Cẩm, "Ngươi vừa lừa nô, lại dọa nô giật mình, giờ giúp nô làm một chuyện không được sao? Nô chỉ muốn hai ngươi hỗ trợ chăm sóc một ngày thôi, ngày mai sẽ tới dẫn hắn đi!"
Thẩm Gia Cẩm mặt không đổi sắc nhìn móng tay sơn toàn màu đỏ lay tới lay lui trước mặt mình, vẫn câu nói kia, "Vừa nhìn liền biết ngươi nhặt ở bên đường, nhân sĩ bất minh, bọn ta không nhận."
Tiểu Phương cô nương tức giận đùng đùng, "Mặc kệ mặc kệ, hắn chính là được ta nhặt bên đường đó, các người thích quản thì quản, không quản thì bỏ đi."
Tiểu Phương cô nương xoay mông, bước nhanh ra ngoài, trời sắp tối, nàng còn phải về tắm rửa, còn phải trang điểm thay y phục, thực sự không thể chậm trễ nữa.
Nàng chân trước vừa ra khỏi Hạ gia, chân sau Thẩm Gia Cẩm liền đá người kia ra ngoài, Hạ Tiểu Muội không đành lòng, "Ách... cái kia..."
"Không có cái kia!" Thẩm Gia Cẩm kiên quyết như thường.
"Ta là nói..."
"Không có gì để nói!"
"Có lẽ có thể..."
"Không thể!"
Sau cùng Hạ Tiểu Muội chỉ đành vô cùng đồng tình nhìn người đen thui ấy ở ngoài cửa, lại nhìn sắc mặt Thẩm Gia Cẩm rất đen, bèn cúi đầu tiến vào trong.
Thẩm Gia Cẩm liếc cũng chưa từng liếc một cái, ầm một tiếng đóng cổng lại.
Cả đêm nay, rất nhiều người khi đi ngang qua cửa phường đậu hũ Hạ gia đều bị vấp ngã bởi vật thể bất minh nào đó...
Ngày hôm sau phường đậu hũ Hạ gia mở cửa, kỳ quái là hôm nay chẳng có ai tới mua đậu hũ cả, không cần hỏi, nhất định là đang ầm ĩ ở cửa tiệm.
Thẩm Gia Cẩm bất đắc dĩ nhìn kẻ vẫn hôn mê ngay cửa, người xung quanh đều chỉ chỉ trỏ trỏ, đành phải cắn răng kéo hắn vào.
Kéo thẳng vào trong sân, Thẩm Gia Cẩm tùy tiện đặt hắn dưới đất, sau đó ra phía trước giúp Hạ Tiểu Muội buôn bán.
Lúc chạng vạng hai người họ ăn cơm như ngày thường, Hạ Tiểu Muội thỉnh thoảng ngó vào trong sân, giống như lơ đểnh nói, "Hắn... phải chăng chết rồi?"
Thẩm Gia Cẩm lùa một miếng cơm, "Không chết đâu, ta có sờ cổ hắn, mạch vẫn còn đập."
Hạ Tiểu Muội ầm thầm nói, không chết người là tốt rồi.
"...Lâu như vậy cũng không phải là cách..."
Thẩm Gia Cẩm trầm mặc.
Cả ngày nay, tiểu Phương cô nương không giống như lời nàng nói, thức dậy sẽ tới đón người.
Tối đó Thẩm Gia Cẩm rốt cuộc không chịu nổi nữa, hắn đun một thùng nước lớn, trực tiếp lột sạch y phục bẩn đến không thể bẩn hơn nữa của người bên ngoài kia, rồi ném người vào thùng nước, mặc cho hắn ngâm.
Đến khi da người này sắp trắng bệch, nước cũng đổi hai thùng, lúc này Thẩm Gia Cẩm cầm xơ mướp, rất không khách khí thô lỗ chà một lần từ đầu đến chân, mới phát hiện, người này vậy mà lại là một thiếu niên có mỹ mạo môi đỏ răng trắng.
Thiếu niên được tắm sạch sẽ bị Thẩm Gia Cẩm nhét vào đống rơm rạ bên phòng củi, mệt mỏi cả đêm, Thẩm Gia Cẩm nhanh chóng ngủ say.
Buổi sáng, thiếu niên vẫn hôn mê bất tỉnh. Thẩm Gia Cẩm cũng không quan tâm, tự ý làm chuyện của mình. Buổi tối, Hạ Tiểu Muội mời một đại phu tới, đại phu vừa thấy thiếu niên hôn mê bèn vội vàng tới bắt mạch, chẩn xong vẻ mặt quái dị nói, "Hai ngươi đang đùa ta sao? Người này có gì đâu, hai ngươi tìm ta làm gì?"
"Không bị gì hả?!" Thẩm Gia Cẩm và Hạ Tiểu Muội đồng thanh nói.
Đại phu hung hăng trợn mắt nhìn hai người họ, "Đương nhiên không rồi, hắn chỉ đang ngủ thôi! Thật không hiểu nổi, đang ngủ còn tìm ta tới bắt mạch, các ngươi bị thần kinh hết rồi..."
Thẩm Gia Cẩm và Hạ Tiểu Muội với vẻ mặt đổ mồ hôi nhìn đối phương, người này cũng biết cách ngủ quá...
Biết thiếu niên không sao, hai người họ cũng chẳng quan tâm nữa, vẫn như trước ai làm việc nấy, nhưng thiếu niên sau một ngày một đêm, dần dần tỉnh lại.
Thẩm Gia Cẩm vừa ôm chén cơm chuẩn bị ăn, đã thấy thiếu niên kia đi tới, đỏ mắt chờ mong nhìn hắn, hóa ra đói mới tỉnh đấy!
Thiếu niên ăn sạch một nồi cơm, ăn thêm ba mâm thức ăn, uống cạn một bát canh, đến khi toàn bộ đều thấy đáy mới thôi, sau đó thiếu niên ợ một tiếng, nhìn Thẩm Gia Cẩm và Hạ Tiểu Muội cảm kích, "Ca ca tỷ tỷ, cảm ơn hai người, hai người thật tốt."
Hạ Tiểu Muội và Thẩm Gia Cẩm đưa mắt nhìn nhau hoàn toàn bất động, trông thấy bát cơm trống không, bất đắc dĩ nói không nên lời.
Hạ Tiểu Muội hít sâu một hơi, cố gắng điều tiết giọng mình nhu hòa, "Ngươi tên gì?"
Thiếu niên vui vẻ trả lời, "Ta tên Liễu Thượng Huệ."
Phụt! Thẩm Gia Cẩm phun một ngụm trà nóng, "Liễu Hạ Huệ là gì của ngươi?"
Thiếu niên nghiêm chỉnh trả lời, "Thực ra Liễu Hạ Huệ do người đời truyền nhầm, tại hạ vốn tên Liễu Thượng Huệ."
Thẩm Gia Cẩm đen mặt, "Liễu Hạ Huệ ngồi trong lòng mà vẫn không loạn... không phải giả chứ?"
Liễu Hạ Huệ: tức Triển Cầm, người nước Lỗ, sống vào thời Xuân Thu. Bởi vì ông sống tại huyện Liễu Hạ, tên hiệu là Huệ, nên gọi là "Liễu Hạ Huệ". Ông là danh sĩ thời xưa nổi tiếng liêm khiết nhưng bị đố kị nên từ quan. Điển tích ‘Tọa hoài bất loạn’ (có nữ nhân ngồi trong lòng mà tâm không loạn) khá quen thuộc, đại khái là:
Một hôm Liễu Hạ Huệ dừng chân nghỉ qua đêm trước một chòi ngoài cổng thành, có một phụ nữ cũng đến trú chân. Trời lạnh người phụ nữ này bị cảm lạnh rét cóng, Liễu Hạ Huệ liền cởi áo mình ra khoác lên người cô ta rồi ôm vào lòng để cô ta hết lạnh, mà trong lòng không hề có một chút tà tâm.
Lại có lần Liễu Hạ Huệ ngồi xe ngựa với đàn bà, đi cả quãng đường dài mà mắt ông chỉ nhìn thẳng chứ không hề liếc ngang lần nào.
Thiếu niên cười vẻ mặt thiện lương, "Tại hạ ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, đúng là sự thật."
Thẩm Gia Cẩm quan sát hắn từ trên xuống dưới, đặc biệt dừng ở vị trí nào đó một chút, mới gật đầu, mang theo ánh mắt nào đó nhìn hắn, "Ta thấy chắc là thật."