Cẩm Tú Lương Duyên: Nông Môn Kiều Nữ

chương 36

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương Phụ nhân chanh chua tìm tới cửa

Sáng sớm hôm nay, Diệp Cẩm đi vào núi, Lý thị đã sớm thức dậy giúp đỡ Diệp Cẩm thu dọn mọi thứ, thật ra cũng không có gì để thu dọn, những thứ cần đem theo tối hôm trước đã sắp xếp không sai biệt lắm. Chẳng qua chỉ là lo lắng mà thôi, lải nhải quan tâm một câu lại thêm một câu. Hai người Diệp Cẩm và Diệp Qúy đều nghe đến mệt.

Đợi Diệp Cẩm và Diệp Qúy ăn cơm sáng xong, trên lưng mỗi người đeo một cái sọt rốt cuộc cũng đi ra khỏi cửa. Trời vẫn như cũ tối đen như mực, Lý thị cũng không hề buồn ngủ, dứt khoác tranh thủ thời gian đi tới con sông nhỏ gánh hai thùng nước trở về, sau đó đem phòng ốc sân viện trong trong ngoài ngoài thu dọn một trận. Đợi đến khi bầu dần dần ửng sáng, Lý thị mới bắt đầu làm cơm.

Cơm sáng phân chia làm hai chén, hai người Lý thị và Diệp Như mỗi người tùy tiện ăn một cái bánh bột ngô nướng rồi húp cháo. Tiếp đó Lý thị đi vào trong phòng thay quần áo, rửa mặt cho Diệp Song Căn. Diệp Như thì ở trong phòng bếp hầm cháo.

Hai ngày trước lúc đại tỷ ở trong phòng bếp hầm lúc đó Diệp Như liền ở bên cạnh xem nàng làm cũng học được bảy tám phần. Nói thật, cái lọ sứ nấu cháo này vẫn là lần đầu tiên nàng mới trông thấy được cùng với quá trình nấu trong nồi hoàn không giống nhau. Trước không nói tới loại gạo này phải ngâm trước trong nước cho mềm ra, nước nấu cháo còn phải đun sôi trước đó rồi mới được cho gạo vào trong. Nhưng mà hương vị cháo nấu trong lọ sứ quả thật là không thể chê, so với cháo nấu trong nồi càng thêm đặc sệt càng thêm hương vị, nàng và tiểu Qúy đều thích cọ cọ uống chực một ít.

Ngay lúc Diệp Như đang ở trong phòng bếp hầm cháo, cửa bên ngoài sân truyền đến một hồi đập cửa, bang bang bang vang lên giống như muốn đem cánh cửa phá sụp đi.

"Đến đây đến đây, ai đấy?" Mới sáng sớm đã vội vàng đi đầu thai, làm gì gấp đến vậy? Diệp Như vội buông cái muỗng đang khuấy trong tay, đi ra khỏi phòng bếp.

Hàng rào ngoài sân nhà Diệp gia không che nổi tầm mắt, Diệp Như vừa ra khỏi cửa phòng bếp liền trông thấy đầu Mễ thị ở bên ngoài cửa, so với cửa sân còn cao hơn một cái đầu. Ngay lập tức Diệp Như liền cau mày lại:" Ngươi lại tới đây làm gì?"

"Hắc, đứa nhỏ này, vẫn không có chút lễ phép nào à? Ta chính là thẩm thẩm của ngươi, ngươi nói chuyện như vậy sao? Thứ không có giáo dưỡng!" Mễ thị ngay lập trừng mắt nhìn giáo huấn Diệp Như một hồi, thấy nàng ở trong sân không chịu mở cửa cho bà, lại đập cửa bang bang bang một hồi:" Chạy nhanh ra mở cửa cho ta. Ta có chuyện muốn nói với phụ thân ngươi, không có thời gian ở đây chậm trễ thời gian với ngươi."

Diệp Như bĩu môi, bắt chéo hai tay khoanh trước ngực:" Ta phi, ta không mở không mở chính là không mở? Ngươi còn có thể làm thế nào? Ta còn không muốn ngươi làm chậm trễ thời gian." Biết rõ sẽ không có chuyện gì tốt, còn muốn nàng mở cửa cho bà ta? Muốn nghĩ cũng đừng nghĩ! Nàng không muốn hưởng thụ cảm giác khó chịu. Hơn một tháng gần đây cả nhà nhị thúc không hề đến nhà nàng kiếm chuyện, bọn họ thật vất vả mới có thể trải qua những ngày tháng yên ổn. Hôm nay lại muốn chuyện thiêu thân gì đây? Diệp Như híp mắt nhìn Mễ thị giễu cợt:" Hừ, ta nói cho ngươi biết, không có chuyện gì thì đừng tới nhà ta, nhìn thấy ngươi liền thấy phiền phức."

Bỗng chốc, Mễ thị nghẹn đỏ mặt:" Diệp Như ngươi hay lắm. Nương ngươi chính là dạy ngươi nói chuyện như vậy với trưởng bối hay sao? Ta lă thẩm thẩm ruột ngươi, dám không mở cửa cho ta à?" Bà đá vào cửa:" Được lắm! Hôm nay ta nhất định vào hỏi phụ thân ngươi, rốt cuộc như thế nào mà giáo dưỡng một cô nương như vậy. Đúng thật là hài tử không có giáo dưỡng của thứ phụ nhân chanh chua kia."

Không phải bộ dạng lúc đó cũng là phụ nhân chanh chua điêu ngoa còn có mặt mũi dám nói ta? Diệp Như cười lạnh:" Ngươi vào được trước đi rồi hãy nói." Xoay người đi vào phòng bếp tiếp tục hầm cháo của nàng.

Diệp Như vốn tưởng rằng không ai thèm để ý tới Mễ thị sẽ ngừng lại, ai ngờ nàng đã đánh giá thấp trình độ mặt dày của bà ta.

Mễ thị chính là ôm suy nghĩ khiến cho bà ta không có được chỗ tốt nào thì người khác cũng đừng hòng có tâm tư muốn sống yên ổn. Bà đạp liên tiếp mấy cái vào cửa, chân cố gắng đạp mạnh thêm. Một bên đá còn một bên la to kêu Diệp Song Căn và Lý thị. Cánh cửa sân nhà Diệp gia vốn không rắn chắc, mắt thấy lung lay sắp đổ xuống, Lý thị từ trong phòng đi ra:" Nhao nhao cái gì đấy!"

"Đại tẩu ngươi ra đúng lúc lắm, Mễ thị vội vã tố cáo trước:" Xem ngươi dạy ra một cô nương tốt chưa kìa, thẩm ruột đến mà dám nhốt ở bên ngoài, nói chuyện còn không biết lớn nhỏ. Chậc chậc truyền ra ngoài xem còn có gả được cho nhà nào hay không? Ngươi nên quản cho chặt."

Lý thị không thèm để ý đến giọng điệu âm dương quái khí của bà ta, mở miệng nói:" Muốn người khác đem ngươi làm trưởng bối, ngươi cũng phải có dáng vẻ của một trưởng bối. Ta dạy khuê nữ như thế nào, không cần ngươi quan tâm." Bà đi tới trước mở cửa cho Mễ thị:" Nói đi, có chuyện gì?"

Mễ thị bĩu môi mỉa mai:" Chuyện gì? Đại ca bệnh là chuyện lớn. Ta còn không thể tới thăm hắn à?" Bà uốn éo nghiêng người chen tới bên cạnh Lý thị đi vào cửa. Đôi mắt nhỏ đảo khắp xung quanh quan sát:" Đại ca đâu? Đang ở phòng nào? Ta vào xem xem." Miệng nói như thế vậy mà hướng tới phòng bếp chạy vào. Diệp Như đang từ trong phòng bếp đi ra thoáng cái đụng phải Mễ thị.

"Ui ui da, ngươi cái tên sát ngàn đao này, đau chết lão nương." Mễ thị ôm đầu kêu đau.

Diệp Như xoa xoa nhẹ cái trán đau, ngữ khí căm giận:" Ngươi mới là đồ sát ngàn đao! Đi vào trong đây làm gì? Tìm phụ thân ta mà chạy vào phòng bếp để làm gì? Muốn vào hạ độc vào trong thức ăn hại chết cả nhà ta? Não bị kẹp mất rồi à?"

Lý thị chạy nhanh tới cùng Diệp Như đuổi Mễ thị ra khỏi cửa phòng :" Ngươi muốn vào trong phòng bếp làm gì hả? Nhà ta có mấy gian phòng ngươi còn không biết rõ? Phụ thân hắn dưỡng bệnh có thể đặt ở trong phòng bếp dưỡng hay sao? " Lý thị hung hăng nhìn chằm chằm Mễ thị:" Đừng hòng đánh ý nghĩ xấu vào đây, cẩn thận da mặt của ngươi."

Mễ thị bị vẻ mặt của bà dọa cho nhảy dựng, bà ta vẫn luôn luôn biết Lý thị đanh đá. Hiện giờ hai người đem bà kẹp chặt ở giữa làm bà không có cảm giác an toàn. Bà đi tới bên cạnh nghiêng nghiêng người, muốn chen ra khỏi hai người, vẻ mặt ngượng ngập:" Ta không phải sốt ruột lo cho thương thế của đại ca hay sao, vội vã đi vào xem, nhất thời quên mất, không hề có ý gì . . . . . . . ."

Thật ra sự thật là vừa vào cửa bà ngửi được một cỗ hương vị, cảm thấy khó hiểu trước kia nhà đại ca ngay cả cơm còn không có để ăn. Bà liền muốn vào phòng bếp xem bọn họ làm thứ đồ tốt gì. Nhìn bộ dạng hai người như vậy, nhất định là đang giấu cái gì đó trong phòng bếp nên không muốn để bà vào.

Diệp Như thấy Mễ thị di chuyển qua lại hai cũng di chuyển đi theo bà lại chắn ngang trước mặt.

Hiện tại vóc dáng của Diệp Như lớn rất nhanh, trực tiếp cao hơn Mễ thị nửa cái đầu, từ trên cao nhìn xuống:" A, chạy đến chỗ nào? Còn muốn chui vào làm gì?"

"Ngươi. . . . . . . Ngươi làm gì đấy? Mễ thị nói chuyện có chút lắp bắp. Cái đồ tiểu tiện nhân này, quả thật là thứ khó chơi giống như nương nàng.

"Không làm gì cả!" Diệp Như lười ở chỗ này xem bà giả bộ ngớ ngẩn lừa:" Ta cảnh cáo ngươi. Ngươi đừng có mà giả mù sa mưa ở đây. Ta nhìn thấy thật ghê tởm. Đến thăm phụ thân ta như thế nào lại không thấy ngươi đem qua chút thuốc bổ gì đó cho phụ thân bồi dưỡng thân thể? Liền như vậy mà tay không đi qua đây, còn dám nói lo lắng cho vết thương của phụ thân ta? Ta phi!" Diệp Như khinh thường, hung hăng phun một ngụm nước bọt trên mặt đất:" Ta nói cho ngươ biết, hôm na, hoặc là ngươi quay trở về cầm chút nhân sâm a tổ yến gì đó a, tóm lại cái gì có dinh dưỡng thì ngươi đem qua đây, bằng không, ngươi ở chỗ nào thì cút về chỗ đó cho ta. Nếu không ta không khách khí với ngươi!"

Truyện Chữ Hay