Chương Dự định đi vào núi
Kiếp trước Diệp Cẩm là một cô nhi vả lại hơn ba mươi tuổi vẫn chưa kết hôn mãi cho đến khi chết đi đều là một mình cô độc.
Cho nên đến khi xuyên qua thành một hài tử mới sinh nàng vẫn luôn hi vọng có thể bắt đầu lại lần nữa, khát khao được tiếp nhận sự ấm áp và ở bên nhau đến từ người thân ở bên cạnh nhưng lại cứ cố tình trong Hầu phủ không phải nơi có thể có tình thân được cho đến khi nàng đến Diệp gia thôn.
.
Chỉ khi đến Diệp gia thôn, Diệp Cẩm mới chính thức cảm nhận được sự quan tâm săn sóc của người thân tuy rằng chỉ ở chung với nhau hơn một tháng ngắn ngủi nhưng Lý vẫn luôn yêu thương nàng, quan tâm nàng mọi nơi. Mà giữa ba tỷ đệ bọn họ tuy rằng ngẫu nhiên sẽ có xung đột mâu thuẫn với nhau nhưng lại không hề giận nhau đến qua đêm. Nếu như nàng xảy ra chuyện gì, bọn họ nhất định ai nấy đều thấy lo lắng, sốt ruột.
Nhìn thử vì bản thân về trễ mà làm người một nhà lo lắng không ngưng, Diệp Cẩm chỉ cảm thấy vô cùng đau khổ trong lòng.
Lúc trước phải nhận hết mọi thứ chửi rủa, nhục mạ, ghét bỏ cùng với cuộc sống khó khăn và những khoảnh khắc đó dường như lúc này đây nàng không còn để tâm đến nữa, chỉ có người thân mới thật sự là điều quan trọng với nàng.
Tối hôm đó, sau khi hai người Diệp Cẩm và Diệp Như ở trong phòng bếp sắc thuốc cho Diệp Song Căn xong nàng lại vội vã tùy tiện làm chút gì đó cho mọi người trong nhà ăn. Trước đó phải lo lắng cho cả hai bên khiến cho Lý thị ngay cả bữa tối cũng quên chuẩn bị đến tận lúc Diệp Cẩm quay về mới nhớ ra.
Bởi vì lo lắng cho vết thương của Diệp Song Căn nên cơm tối của ông được làm riêng. Diệp Cẩm cố ý dùng lọ sứ để hầm nhừ cháo thịt bằm nhuyễn và rau xanh. Hạt gạo mềm nhuyễn nuốt vào miệng liền dễ dàng tiêu hóa hơn, hương vị thơm ngon thuần khiết phối với rau xanh mơn mởn ở phía trên và đã được ninh nhừ quả thật là khiến người ta thèm ăn nhiều hơn. Diệp Song Căn húp được hai chén nhỏ liền ngủ thiếp đi, còn lại được cho vào bụng Diệp Như và Diệp Qúy.
Trước khi chuẩn bị đi ngủ Diệp Cẩm hỏi Lý thị như thế nào mà Diệp Song Căn lại bị thương như vậy. Trước đó nàng không quan tâm đến vấn đề này vì nghĩ đến sau đó các vị thúc thúc nhất định sẽ nói với Lý thị.
Hóa ra, Diệp Song Căn vẫn luôn làm việc khuân vác hàng hóa cho một cửa hàng, không may sáng hôm nay lúc đang dọn hàng bị rơi xuống ngã một cái thật mạnh, trên chân liền chảy ra nhiều máu. Mà lão bản ở đó cũng không muốn chịu trách nhiệm tiền thuốc thang liền nói số hàng hóa Diệp Song Căn làm rơi vỡ không tìm ông bồi thường nữa liền xem như là đã thanh toán giải quyết xong hết.
Vài vị hán tử trong thôn đều là nông gia chân chất hiền lành, lão bản liền ỷ thế hiếp người bọn họ tranh luận không lại, bất quá cũng không muốn vì Diệp Song Căn mà đắc tội lão bản liên lụy đến tiền công của bản thân cực khổ hơn một tháng không được nhận nên chỉ có thể từ bỏ. Mà trên người bọn họ càng không có nhiều tiền để đưa đến y quán, chỉ có thể tùy tiện băng bó lại cho Diệp Song Căn một chút rồi khiêng ông về Diệp gia thôn.
Lúc đầu Diệp Song Căn cũng không bị nghiêm trọng như vậy cũng còn tỉnh táo nhận thức được, chỉ là trên đùi chảy thêm nhiều máu càng đau lợi hại hơn. Lúc đó bọn họ cũng không có chú ý tới không hiểu thế nào đi được nửa đường lại càng nghiêm trọng. Sau cùng trên đường trở về xóc nảy, lắc lư Diệp Song Căn đã đã hoàn toàn hôn mê bất tỉnh, trên người rõ ràng đã bắt đầu phát sốt nóng lên. Toàn bộ khuôn mặt nóng đỏ lên, lúc này bọn họ mới lo lắng.
Diệp Cẩm nghe Lý thị nói liên miên xong trái lại nhớ tới xuất thân của phụ thân Diệp Song Căn.
Trước kia Diệp gia cũng xem như là một nửa dòng dõi thư hương, ông nội Diệp Cẩm năm ấy là tú tài duy nhất ở trong thôn. Dù nhà nghèo khổ nhưng cũng nở mày nở mặt trong Diệp gia thôn vì thế Diệp Song Căn đương nhiên được đi theo Diệp lão gia tử đọc sách nhiều năm, dự định sau này sẽ đi theo con đường đọc sách của lão gia tử sau đó khảo công danh. Diệp lão gia tử thập phần ủng hộ.
Chỉ là về sau bà nội của Diệp Cẩm đi trước một bước, lão gia tử khi ấy lại còn đang ở độ tuổi tráng niên liền tái giá thú nương tử ở thôn bên cạnh. Sau đó dưới tác dụng của người tái giá này, đường đọc sách của Diệp Song Căn vẫn luôn gặp khó khăn, sau cùng lại không giải quyết được mãi cho đến khi Diệp lão gia tử tạ thế ông cũng không thể khảo ra được nửa điểm công danh. Mà sau khi Diệp lão gia tử qua đời, kế mẫu lại càng không thể để Diệp Song Căn tiếp tục đọc sách nữa.
Diệp Cẩm còn nhớ rõ thời điểm vừa mới đến đây, Lý thị thường xuyên nhắc tới phụ thân Diệp Song Căn, nói bản thân khi ấy mới gả vào Diệp gia, thời điểm đó chuyện nhà nông Diệp Song Căn đều không biết làm gì cả, đều là một mình bà bận rộng cả trong lẫn ngoài vừa còn phải đối phó với kế mẫu khắc nghiệt, khoảng thời gian đã qua đó không biết có bao nhiêu cay đắng cực khổ.
Sau này có một một năm xảy ra nạn đói lớn, kế mẫu dứt khoát không lưu tình đem hai người đuổi ra khỏi nhà để cho bọn họ tự sinh tự diệt. Năm ấy Lý thị còn đang mang bụng lớn, chính là đang hoài thai Diệp Cẩm. Bà và Diệp Song Căn chỉ có thể miễn cưỡng tìm một cái miếu đổ nát để trú, mỗi ngày đều chỉ lấy rau dại ăn sống qua ngày. Hài tử trong bụng mấy lần suýt chút nữa không giữ được. Lý thị cũng là một nữ nhân mạnh mẽ, cắn răng chống đỡ đến cuối cùng mãi cho đến khi hài tử sinh ra.
Nói đến cũng thật khéo, tình cờ ngày đó sinh hài tử, phụ thân Diệp Song Căn không có ở đó, đúng lúc có một phụ nhân đi nang nơi này cũng muốn sinh liền ở ngay ngôi miếu đổ nát sinh hài tử. Y phục của phụ nhân kia vừa nhìn thấy liền biết không phải là người nghèo khổ. Ngay lúc đó Lý thị nhìn hài tử trong lòng mình, nghĩ nghĩ sinh hạ được cũng không biết có thể nuôi sống nổi hay không liền đau lòng một trận. Cuối cùng không biết bà như thế nào liền đánh bạo thừa dịp lúc phụ nhân kia vừa mới sinh xong còn đang ngất xỉu đi tới chỗ đó đem hai đứa trẻ thay đổi.
Lúc ấy tâm trí bà như bị ma quỷ mê hoặc chỉ muốn đứa con cực khổ của mình có thể tiếp tục sống sót.
Về sau phụ nhân kia đi rồi, bà mới nghĩ tới hài nhi nhỏ bé trong lòng, bởi vì sự ích kỷ của bản thân mà có thể phải đối mặt với nguy cơ đói chết. Nếu như thật sự bị đói chết, bà cũng coi như là kẻ gϊếŧ người.
Bất quá sau này hài tử kia lại ngoan cường có thể sống sót.
Trong lòng Lý thị tự biết hổ thẹn, luôn luôn nuôi dưỡng nàng như khuê nữ thân sinh chưa bao giờ từng bạc đãi nửa phần. Về sau, nạn đói đi qua, một nhà ba người bọn họ quay về Diệp gia thôn theo số mệnh sống yên ổn, tự lực cánh sinh, ngày tháng dần dần trôi qua có chút tốt hơn lại thêm hai người Diệp Như và Diệp Qúy tuy rằng trong nhà nghèo khó nhưng vẫn luôn hòa thuận đến tận lúc Diệp Cẩm lại một lần nữa quay về Diệp gia thôn.
Đoạn thời gian mới quay về lại Diệp gia thôn, phụ thân Diệp Song Căn học được không ít việc nhà nông. Ông học cách chăm sóc vài mẫu đất cằn cỗi, chỉ là vẫn như cũ gầy yếu so với trước kia không giống nông dân bình thường rắn chắc có khí lực.
Cho nên Diệp Cẩm cảm thấy chuyện phụ thân nàng ở trên trấn dọn hàng hóa bị ngã xuống thật đúng là có khả năng xảy ra. Vốn dĩ sức lực ông không lớn, lưng không thể chịu được trọng lượng quá nặng, chân yếu liền có thể dễ dàng xảy ra chuyện. Chẳng qua là thái độ của lão bản cửa tiệm hàng hóa kia thật sự khiến người ta xem không được, phỏng chừng cũng là nghĩ tới dược liệu quá quý vì thế dứt khoát quỵt nợ. Những người cùng thôn đắn đo suy nghĩ cũng không có cách nào khác.
Một đêm này của Diệp Cẩm có chút trăn trở, lăn qua lăn lại thế nào đều không ngủ được, trong lòng ba la ba la tính toán sổ sách.
Tiền dược liệu hôm nay thoáng cái liền đem số bạc bọn họ bán cua đoạn thời gian trước kia kiếm được hoàn toàn tiêu hết vả lại còn không đủ. Ngày mai đại phụ phải tới khám lại cho phụ thân, còn phải thêm chi phí hôm qua đến tận nhà xem và tiền dược liệu đắp trên đùi trả hết cho hắn, lại phải hao phí không ít. Mà phụ than chỉ uống bốn thang dược này khẳng định không tốt lên bao nhiêu, sau lại lai tiêu thêm tiền mua thuốc, lại mời thêm đại phu đến nhà xem lại.
Mọi chuyện liên tiếp xảy ra, không có cái nào không phải tiêu bạc, mà hiện tại trong nhà chỉ có bốn năm lượng bạc, bên ngoài còn thiếu Tiêu Duyên hơn sáu lượng bạc thật không biết nên làm gì mới tốt. Chỉ cảm thấy những ngày tháng vốn lẽ càng ngày càng tốt hơn bỗng chốc quay lại về như trước kia, thậm chí so với trước kia còn thê thảm hơn.
Hay là nàng đi đến ngọn núi phía sau rừng trúc thử xem.
Vốn dĩ bản thân nhận biết được không ít thảo dược không biết có thể đi thử xem may mắn. Nếu như dược liệu đã quý như thế vậy nàng lên núi hái thuốc đem lên trấn trên bán hẳn là giá cả sẽ không thấp. Nói không chừng có thể kiếm được không ít bạc, chỉ là không biết tình hình trong núi rốt cuộc như thế nào, có thể có thảo dược quý hiếm không, số lượng nhiều hay không hơn nữa một mình nàng đi là chuyện không thể, cần phải có một người cùng nhau đi với nàng.
Ân. . . . . . . . Thật ra chọn Tiêu đại ca không tệ, cuối cùng Diệp Cẩm thiếp đi, mơ mơ hồ hồ nghĩ tới hắn. Gần đây hắn liên tiếp không ngừng giúp đỡ bản thân không ít, xem ra lần này lại quấy rầy hắn thêm lần nữa.
Ngày mai nàng liền đi tìm hắn nói chuyện, xem thử lần sau thời điểm hắn đi săn thú có thể đem theo nàng cùng nhau vào núi hay không.
Bạn đang đọc CẨM TÚ LƯƠNG DUYÊN: NÔNG MÔN KIỀU NỮ của TỰ KIM PHI TẠC
Trước
Tiếp
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởiViTràPhiên bảnDịchThời gianmột ngày trướcLượt đọcỦng hộTặng Tử Linh Thạch
Báo Cáo Vấn Đề
Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.
- TruyenYY.
Nội Quy
Riêng Tư
Bản Quyền
Giới Thiệu
Liên Hệ