Cẩm Tú Lương Duyên: Nông Môn Kiều Nữ

chương 28

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương Phụ tử giành ăn

Nhìn nàng tự mình làm thức ăn, vốn dĩ Tiêu Duyên muốn từ chối, bất quá đã nói đến như vậy, lại nghe nàng nói bên trong là cua đã được nàng làm tốt liền đem lời vừa muốn nói nuốt trở về. Hắn đưa tay nhận lấy hộp thức ăn, cười với nàng:" Ta đây liền không khách khí nữa."

Diệp Cẩm và Lý thị còn có hắn hàn huyên vài câu. Một lát sau, Tiêu Duyên cầm hộp thức ăn trở về.

Tối hôm đó, Tiêu lão cha xem như có lộc ăn đến thỏa mãn. Dù sao chỉ có hơn mười con cua, một mình ông nhận hết mười con, ăn thẳng đến khi má và răng dính đầy hương vị, hô to đã ghiền:" Haiiiii, nữ hài tử này thật đúng là có nhãn lực, biết được lão già ta đã rất lâu chưa nuốt trôi được thứ gì." Một bên nói một bên lần thứ chìa tay ra nghĩ muốn gắp lấy con cuối cùng trong khay nhỏ.

"Giữ lại cho Cẩn Du một con." Tiêu Duyên vội lấy con cua cuối cùng trước mặt ông đem xuống, đặt ở trong chén nhỏ của Cẩn Du, "Cái gì mà gọi là đã thật lâu chưa nuốt xuống được thứ gì, ngươi nếu như muốn ăn, có thể ngày ngày đến quán ăn ở trấn trên, không ai ngăn cản."

"Đây như nào mà như nhau được?" Đây chính là con dâu tương lai làm, đừng cho là ông không biết hắn có chút tâm tư nhỏ kia. Tiêu lão cha trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt lại nhớ tới con cua phía trên nói:" Cẩn Du có hai con là đủ rồi. Thứ này tính hàn nhiều, ăn nhiều đứa nhỏ sẽ chịu không nổi. Ta giúp hắn ăn." Nói xong ông lại lần nữa đưa chiếc đũa ra gắp. Kết quả còn chưa gắp được liền bị Tiêu Duyên ngăn cản lần nữa.

Hai đôi đũa trúc ở giữa không trung chạm vào nhau, cùng nhau phát ra tiếng vang trong trẻo.

"Cho dù Cẩn Du ăn không hết, đây không phải còn có ta hay sao?" Tiêu Duyên không có chút nhượng bộ nào, không nói gì lên án nói:" Phụ thân, một mình ngươi đã ăn hết mười con. Người ta là nói lời cảm tạ với ta, kết quả liền vào bụng ngươi hết, ngươi còn chưa vừa ý?"

Tiêu lão cha đáp trả lại hắn biểu tình:" Nói ta vừa ý thì ta liền vừa ý à, da mặt ta dày, dù thế nào thì có bản lĩnh thì cứ đoạt lấy." Trên tay lại dùng lực, đè hẳn đôi đũa bên kia, mà Tiêu Duyên cũng không kém, lại lần nữa đáp trả trở về.

Giữa bầu không khí mơ hồ có chút "khẩn trương", cả hai bên một tiến một lùi, dường như đang so đấu võ, giằng co không buông.

Mà lúc này tiểu Cẩn Du mở lớn hai mắt to tròn nhìn hai đôi đũa hai bên trái phải chuyển động, trong miệng "bẹp bẹp bẹp bẹp' vài tiếng liên tục ăn hai bên quai hàm liên tục nhai như một con sóc nhỏ.

Đợi hắn ăn xong con cua thứ hai, nhìn hai người đang tranh giành trước mặt, hắn suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết đoán gắp con cua vào trong chén nhỏ của mình, lập bập chạy đi mất, bỏ lại hai người lớn tiếp tục im lặng . . . . . . . . . .

"Hei hei, tiểu tử thối này." Rốt cuộc Tiêu lão cha chưa kịp ăn được con cua cuối cùng, tức giận đến trừng mắt thổi phì râu:" Đúng là cùng đức hạnh với phụ thân thối của ngươi." Ông quay đầu trừng mắt nhìn Tiêu Duyên, có chút bất đắc dĩ lắc đầu, cuối cùng dứt khoát quăng đôi đũa đi,triệt để mất vui.

Mà ở bên kia lúc này Diệp Cẩm đang nấu nước mảy may không hề biết vì những con cua của mình thiếu chút nữa gây nên một trận chiến tranh. Hai người Diệp Như và Diệp Qúy đã ăn cơm xong đang ở trong phòng không biết làm gì. Lý thị lấy cớ giúp đỡ cũng đang đứng ở trong phòng bếp, bộ dạng muốn nói mà lại thôi.

"Nương, có phải ngươi có gì muốn nói với ta hay không?" Diệp Cẩm nhìn dáng vẻ của bà nhịn không được hỏi. Việc nấu nước này không hề cần đến hai người, xem ra là có lời muốn nói riêng với nàng, nhưng nàng đợi cả nửa ngày trời vẫn chưa thấy nói, Diệp Cẩm vội vã thay bà nói.

Suy nghĩ trong lòng bị khuê nữ chọc thủng làm Lý thị có chút lúng túng, bà cầm lấy khăn lau xoa xoa tay hỏi:" Cẩm nương à, ngươi . . . . . . . . cùng với Tiêu Duyên hai ngươi . . . . . . . . như thế nào mà lại quen biết được?"

"Cái gì mà như thế nào quen biết được?" Diệp Cẩm đi tới lò bếp thêm chút rơm củi, ngẩng đầu lên cười:" Đều ở cùng một thôn như thế nào mà lại không quen biết. Lần trước cùng nhau đi lên trấn trên với Vương tẩu tử, nương không phải không biết nàng, liền cùng nàng và Tiêu Duyên nói chuyện vài câu, tự nhiên là quen biết được, sao vậy nương?"

Nhìn bộ dạng không có gì quan trọng của Diệp Cẩm, Lý thị nhíu mày:" Về sau ngươi chú ý một chút, đừng thân cận với hắn quá, đỡ phải bị người trong thôn đàm tiếu, đối với thanh danh của ngươi không tốt." Nếu như Tiêu Duyên chưa từng thành thân trái ngược lại có thể xem như là một mối hôn sự tốt, nhưng đáng tiếc . . . . . . . . cứ cố tình lại là một người góa thê, còn dẫn theo một đứa hài tử.

Đầu tiên Diệp Cẩm thấy sửng sốt, sau đó nghĩ nghĩ một chút liền bình thường trở lại.

Nàng nhìn lửa cháy dưới bếp lò nói:" Nương, ngươi không cần nói ta cũng sẽ xem xét." Thật ra nếu như là bản thân từ nhỏ lớn lên ở Diệp gia thôn cũng không có nhiều băn khoăn lo lắng như vậy, giống như Diệp Dung Dung bọn họ, cùng với Diệp Đại Trụ ở cùng một nơi từ nhỏ đến khi trưởng thành cũng không có ai nói gì. Nhưng hết lần này đến lần khác cứ xảy ra trên người Diệp Cẩm. Nếu như nói chuyện với hắn nhiều hơn câu là sẽ có người khua môi múa mép. Đây chính là sự khác biệt giữa người từ ở ngoài đến và người lớn lên ở trong thôn.

Huống chi Tiêu Duyên cũng là hộ từ bên ngoài chuyển tới, ngay cả khi so với nàng càng làm làm người ta chú ý hơn. Hai người ở chung một chỗ chỉ cần có chút biến động nhỏ, đoán chừng người trong thôn sẽ nói đến tận trời mây nên là lo lắng của Lý thị cũng không sai.

Chỉ là Tiêu Duyên này thật sự không tệ, hiện tại nói như thế nào thì hai người cũng coi như là bằng hữu, để nàng hờ hững lạnh nhạt trước mặt hắn cũng không thể nào làm được.

'Ta sẽ chú ý." Ngoài miệng Diệp Cẩm thuận theo để Lý thị thuận theo, trong lòng thì lại nghĩ cùng lắm thì sau này chú ý nhiều hơn một chút, dù sao thì cũng không thể làm như hoàn toàn không quen một cách triệt để được.

Lý thị nhận được cam đoan cũng không nói thêm gì nữa, Diệp Cẩm làm việc luôn luôn ổn thỏa có chừng mực, chưa bao giờ để bà bận tâm, bà cũng xem như là nhắc nhở mà thôi.

Nước đã nấu sôi, ba người Diệp Cẩm, Diệp Như và Diệp Qúy ở trong sân viện dùng nước trong bồn gỗ tẩy để tắm.

Lúc này ở Diệp mười phần khó thấy được, dùng củi nấu nước rồi lại đổ đi, nhiều năm như vậy hiếm khi tắm rửa một trận, bình thường bọn họ chỉ dùng nước lạnh tùy tiện lau sơ.

Diệp Cẩm đã rất lâu chưa được tắm như vậy, ban ngày chạy tới chạy lui mệt đến mất sức, toàn thân ngâm nước nóng thư giãn ít khi có được,ngay cả khi ngủ cũng phá lệ ngủ vô cùng say.

Vài ngày kế tiếp, Diệp Cẩm thương lượng với Lý thị gác lại chuyện đốn củi. Thừa dịp bây giờ cua còn có thể bán liền bắt nhiều hơn đem đến trấn trên bán. Lý thị cảm thấy không tồi liền đồng ý.

Những ngày liên tục phía sau, Diệp Cẩm, Diệp Như và Diệp Qúy đều đi tới sông nhỏ bắt cua. Mấy ngày đầu còn có thể đụng mặt Tiêu Duyên và Cẩn Du, mọi người đương nhiên cũng ngày càng quen thuộc với nhau. Mỗi lần Tiêu Duyên đến đều cùng họ bắt cua, hỗ trợ bọn họ không ít. Diệp Cẩm dẫn theo Diệp Như và Diệp Qúy đi dọc theo dòng sông nhỏ xuống dưới. Qua một hai ngày lại đổi chổ, cách mấy ngày liền đem cua lên trấn trên bán. Mỗi lần đều có thể bán được hơn nửa lượng bạc, thu hoạch tương đối dồi dào.

Mà hiện tại Lý thị đang ở nhà làm cơm cho ba tỷ đệ, thuận tiện lấy chăn bông ra phơi một lúc, vỏ chăn thì tháo ra đem đi giặt sạch.

Diệp Cẩm cắt một đoạn vải dệt đem về lợi dụng mấy ngày này có thời gian, Lý thị dự định tự mình may một kiện áo bông mỏng. Mùa hạ trong nhà thu được một ít bông vải, Lý thị vẫn luôn không cam lòng bán đi. Năm người trong nhà mỗi người một kiện áo bông mỏng có lẽ là vẫn đủ, mùa đông không thể thiếu thứ này.

Gần đây, tam tỷ đệ Diệp Cẩm thường xuyên đi lên trấn trên vả lại mỗi lần đều đem theo ba bao lớn đựng vật nhỏ gì đó còn sống không thể không làm cho người trong thôn chú ý. Lại qua mấy ngày nữa, trong thôn liền có người phát hiện ra chuyện nhà Diệp Cẩm bán cua, cảm thấy có chút khó tin liền ồn ào chạy tới hỏi thăm.

Diệp Cẩm cũng không giấu giếm chuyện đó, dứt khoát bán một cái nhân tình liền nói với mọi người. Dần dần người trong thôn bắt cua đem đi bán rất nhiều. Cua trong con sông nhỏ này ngày càng ít đi. Đảo mắt đến tháng mười một, cua hoàn toàn mất sạch dấu vết lại tiếp tục dựa vào cái này kiếm sống là điều không thể.. Ba người Diệp Cẩm cũng ngừng lại.

Diệp Cẩm và Lý thị dành chút thời gian ngồi xuống tính toán trong khoảng thời gian bán cua này đại khái thu được khoảng bốn năm lượng bạc, thật đúng là không tệ. Ngày trước cả một năm Diệp gia không hề kiếm được nhiều tiền như vậy. Nếu như phụ thân Diệp Song Căn trở về biết được nhất định cao hứng đến phát hỏng.

Bạn đang đọc CẨM TÚ LƯƠNG DUYÊN: NÔNG MÔN KIỀU NỮ của TỰ KIM PHI TẠC

 Trước

Tiếp 

Thông Tin Chương Truyện

Đăng bởiViTràPhiên bảnDịchThời gian ngày trướcLượt đọcỦng hộTặng Tử Linh Thạch

Báo Cáo Vấn Đề

Báo cáo cho QTV

This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.

- TruyenYY.

Nội Quy

Riêng Tư

Bản Quyền

Giới Thiệu

Liên Hệ

Facebook

Truyện Chữ Hay