Chương Nửa lượng bạc
Vừa tới cửa thôn, Diệp Cẩm lại bắt gặp Tiêu Duyên.
Lần này Tiêu lão cha và Tiêu Cẩn Du không có ở đây, chỉ có một mình hắn, nói là cung tên cũ đã bị cũ không dùng được nữa, lần trước đi trấn trên lại quên mua vì thế lại đi lên trấn một chuyến. Diệp Cẩm chào hỏi với hắn, mang theo Diệp Như và Diệp Qúy lên xe trâu, dọc theo đường đi cũng không nói chuyện gì.
Bởi vì hôm nay không có người đáng ghét, tâm tình Diệp Cẩm vô cùng tốt, trên đường đi ngó đông ngó tây, thường thức phong cảnh ven đường. Thời gian trôi qua rất nhanh, nhanh chóng liền đi tới trấn trên, hai người Diệp Như và Diệp Qúy hứng khởi đến kịch liệt, nhỏ giọng lôi kéo Diệp Cẩm ríu rít hỏi chuyện không ngừng.
Hai người một hồi thì hỏi trên trấn trên có gì để ăn, một hồi thì hỏi trên trấn có gì để chơi, cuối cùng lại lo lắng không yên lỡ cua bán không được phải cầm trở về thì phải làm sao khiến cho Diệp Cẩm dở khóc dở cười. Bất quá nàng vãn kiên nhẫn trả lời từng vấn đề cho bọn họ.
Sau khi xe trâu đi tới trấn trên, Diệp Cẩm cám ơn thôn trưởng xong liền mang theo hai người bọn họ đi xuống xe, đi thẳng theo dọc đường phố về phía trước. Diệp Như và Diệp Qúy một hồi nhìn ở bên trái một lát lại nhìn sang bên phải, hai mắt tỏa sáng, có quá nhiều thứ không kịp nhìn kéo lê chân đi chầm chậm để nhìn.
Diệp Cẩm đang suy nghĩ tìm một chỗ trống để bán cua, bởi vì Diệp gia thôn cách xa trấn trấn trên, đi tới đây làm chậm trễ không ít thời gian, vị trí tốt ở hai bên trái phải đã sớm bị những người bán hàng chiếm chỗ bày sạp quán xong rồi., lần này nàng thật sự ưu sầu lo lắng.
"Diệp Cẩm cô nương." Diệp Cẩm đang vùi đầu đi về phia trước, đột nhiên nghe thấy sau lưng nàng có người gọi, nàng xoay người lại vậy mà lại nhìn thấy Tiêu Duyên, nàng bất động thanh sắc nhíu nhíu mày.
Không lẽ sau khi xuống xe trâu hắn vẫn luôn đi theo nàng ư?
Tiêu Duyên từ phía sau đi tới, thấy nàng nhíu mày liền hiểu rõ chỉ sợ là nàng đã hiểu lầm, nói rõ nguyên nhân:" Diệp Cẩm cô nương, ngươi đừng hiểu lầm." Có điều đúng thật là hắn vẫn luôn đi theo nàng, Tiêu Duyên tỏ ra có chút áy náy:" Lúc ở trên xe trâu ta chỉ là vừa vặn nghe được các ngươi muốn đi bán cua. Bởi vì ta thường xuyên lên trấn trên bán con mồi cho nên rất quen thuộc với chưởng quỹ của Khánh Phong tửu lâu. Hiện tại đúng lúc các ngươi cần bán cua vì thế liền nghĩ tới hỏi các ngươi một chút . . . . . . . . . . . "
Diệp Cẩm nghe tới đây hào hứng:" Thật sao?" Mới vừa nãy còn vì chuyện này đang phát sầu:" Mới vừa rồi ở xe trâu sao ngươi không nói sớm." Diệp Cẩm buột miệng nói ra, nói xong lúc này mới thấy có chút đột ngột.
Diệp Cẩm nhìn hắn xấu hổ cười.
Trái ngược lại Tiêu Duyên không để ý nói:" Lúc nãy ở xe trâu có nhiều người, không tiện nhiều lời." Nhiều trên xe phức tạp nhiều chuyện hắn không thể mang đến phiền phức không cần thiết cho nàng:" Nếu như các ngươi đồng ý liền đi theo ta. Ta mang các ngươi giới thiệu cho Trần lão bản, nhìn mặt mũi thể diện của ta, hẳn là hắn sẽ cho giá cả không kém đâu."
Nói xong, Tiêu Duyên kỳ vọng nhìn nàng.
Lúc đầu hắn đi theo nàng là muốn xem thử bọn họ có tìm được ví trí bán cua hay không. Nếu nhu là tìm được hắn liền không hỗ trợ nữa đỡ cho bị nàng hiểu lầm nghe trộm tỷ đệ bọn họ nói chuyện, nên vẫn luôn đi theo bọn họ. Cuối cùng thấy nàng thật sự là không thể tìm được vị trí tốt, lúc này mới mở miệng giúp đỡ.
Diệp Cẩm đương nhiên sẽ không cự tuyệt, cười gật đầu:" Được nha, vậy thật đa tạ ngươi." Hắn đây chính là giúp đỡ mình một vấn đề nan giải to lớn, nàng như thế nào lại không đồng ý chứ? Qủa thật là phải càng thêm đồng ý nữa!
Diệp Cẩm mang theo Diệp Như và Diệp Qúy đi theo phía sau Tiêu Duyên, vừa đi hắn vừa nói chỗ kia là Khánh Phong tửu lâu, trên đường Tiêu Duyên chủ động giúp đỡ bọn họ xách cua, Diệp Cẩm cự tuyệt, dù sao đã giúp đỡ mình một chuyện, nếu lại làm phiền hắn nữa thì không tốt, hơn nữa ba tỷ đệ bọn họ chia thanh ba phần xách cũng không quá nặng.
Đi tới bên ngoài tửu lâu, Tiêu Duyên dừng chân nhìn bọn họ:" Các ngươi ở chỗ này chờ, ta vào trước đi tìm chưởng quỹ." Nói xong nhấc chân tiến vào, ba người Diệp Cẩm, Diệp Như và Diệp Qúy chỉ có thể đứng ở ngoài chờ đợi.
Không lâu sau, Tiêu Duyên dẫn một người khoảng ba bốn mươi tuổi, nam nhân vừa đi ra ăn mặc không tệ lắm, "Ở đằng kia, chính là bọn họ." Tiêu Duyên chỉ vào ba người bọn họ, lại giới thiệu cho người kia:" Diệp Cẩm cô nương, đây là Trần chưởng quỹ."
Diệp Cẩm thuận theo chào hỏi:" Trần chưởng quỹ hảo."
Dáng vóc người nọ mượt mà, diện mạo phúc hậu, cười rộ lên ánh mắt cơ hồ tựa như một đường chỉ may, thoạt nhìn rất nhã nhặn. Hắn cười với Diệp Cẩm, gật gật đầu, nhìn ba người bọn họ một cái, trực tiếp hỏi:" Các ngươi chính là muốn bán cua à? Có bao nhiêu? Trước tiên lấy ra cho ta xem xem."
Diệp Cẩm vội đem cả túi của Diệp Như và Diệp Qúy xách tới, đem ba tui đặt ở một chỗ nói:" Đây, chính là mấy túi này, cả ba túi đều như nhau, phỏng chừng được khoảng hai ba mươi cân." Diệp Cẩm để Diệp Qúy tháo bỏ sợi dây cột trên túi, để Trần chưởng quỹ nhìn nhìn cua bên trong một cái:" Những thứ này đều do bọn ta tự bắt ở trong sông suối, khẳng định không giống kích thước cua đồng như trong điếm ngươi thường dùng, chưởng quỹ ngươi cứ đại khái đánh giá cho một cái giá thích hợp là được."
Trần chưởng quỹ gật đầu, nhìn thái độ Diệp Cẩm thật sự khiêm tốn rất vừa ý thỏa mãn, hắn phân phó tiểu nhị trong điếm cầm cái cân đem xuống, vừa vặn đúng là hai mươi chín cân rưỡi:" Nếu như là người quen của Tiêu Duyên huynh đệ, ta cũng liền không ép giá, mười sáu văn tiền một cân, giá cả vừa vặn không cao không thấp. Các ngươi thấy thế nào?"
Diệp Cẩm đưa ánh mắt ra hiệu nhìn Tiêu Duyên, hỏi hắn giá cả có vấn đề gì hay không thấy hắn gật đầu thì lúc này mới yên tâm gật đầu.
Chưởng quỹ nhanh nhẹn tính tiền, tổng cộng bốn trăm bảy mươi hai văn, đại khái có lẽ được nửa lượng bạc. Diệp Như và Diệp Qúy nhìn túi nhỏ chwuas đầy tiền đồng, hứng khởi không chịu được.
"Nếu như các ngươi vẫn còn, lần sau có thể đem qua đây, có bao nhiêu bọn ta thu lấy bấy nhiêu." Lúc vẫy tay, Trần chưởng quỹ cười híp mắt vẫy tay nói với bọn họ.
Diệp Cẩm cầm tiền trong tay, nghĩ tới trong sông nhỏ vẫn còn có không ít cua có thể bắt được, vui vẻ gật đầu:" Được a, Trần chưởng quỹ, vậy chúng ta đi trước đây."
Vị lão bản này thoạt nhìn xem ra cũng không tệ lắm, Diệp Cẩm cân nhắc lần sau sẽ bán cua nhiều thêm vài lần, cùng ông có thể quen thuộc có mối quan hệ tốt hơn, lần sau không chừng còn có thể bán được chút đồ vật khác.
Bạn đang đọc CẨM TÚ LƯƠNG DUYÊN: NÔNG MÔN KIỀU NỮ của TỰ KIM PHI TẠC
Trước
Tiếp
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởiViTràPhiên bảnDịchThời gian ngày trướcLượt đọcỦng hộTặng Tử Linh Thạch
Báo Cáo Vấn Đề
Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.
- TruyenYY.
Nội Quy
Riêng Tư
Bản Quyền
Giới Thiệu
Liên Hệ