Chương Tiêu Duyên giúp đỡ
Vậy chẳng phải hồi nãy hắn đã thấy bộ dạng "lén lút vụиɠ ŧяộʍ" của nàng rồi sao? Mệt nàng còn rối rắm cả nửa ngày, Diệp Cẩm đưa tay lên nhẹ nhàng xoa xoa huyệt thái dương thật là không nói nên lời.
Kết quả cả nửa buổi sau Diệp Cẩm cũng thấy ngại ngùng không nói với Tiêu Duyên một câu nào.
Trái ngược lại Tiêu Cẩn Du tương đối thấy thỏa mãn, nhìn Diệp Cẩm bận rộn bắt cua cũng không liên tục quấn quít lấy nàng nữa, chẳng qua chỉ là thay đổi chỗ nên hắn tự mình tiếp tục ngồi tập trung bình tấn.
Một lát sau Diệp Cẩm cũng thấy thoải mái hơn một chút ngay lập tức khôi phục lại tính tình ồn ào nói to, luôn luôn quát to:" Các ngươi nhìn xem, con cua này thật lớn." Diệp Như trước mặt người ngoài thu liễm lại không ít, không nói lời nào. Diệp Cẩm cũng chỉ thỉnh thoàng nói hai câu với tiểu Cẩn Du, tựa hồ chỉ có mình Tiêu Duyên không có ai để ý tới.
Tiêu Duyên đứng ở trên bờ một hồi, mấy lần há miệng muốn mở lời cũng không thể nói ra câu nào, cuối cùng dứt khoát chủ động xuống dưới cùng giúp ba tỷ đệ Diệp Cẩm bắt cua.
Lúc này hai tỷ đệ Diệp Như và Diệp Qúy triệt để kinh sợ.
Diệp Như và Diệp Qúy kỳ quái nhìn nhìn thử Tiêu Duyên đang ngốc nghếch bắt cua, mặc dù động tác có chút buồn cười như bất đắc dĩ đành chịu người tốt này lớn lên thật sự dễ nhìn ngay cả động tác vụng về cũng bị hắn làm cho tăng thêm vẻ đẹp. Qua một một hồi hai người bọn họ quay đầu lại dùng ánh mắt tò mò nhìn Diệp Cẩm như thể chính là đang hỏi nàng:" Đại tỷ, đây rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Tiêu Duyên luôn luôn để lại ấn tượng với mọi người trong thôn chính là hình tượng trầm mặc ít nói, thậm chí có chút cao lãnh, lại bởi vì lớn lên thật sự anh tuấn gia cảnh lại càng thêm giàu có sung túc vô hình chung liền tạo ra một khoảng cách với người trong thôn. Cuối cùng cảm thấy rằng hắn so với người bình thường cao hơn một bậc.
Mà cái người cao lãnh này hiện tại không chỉ chủ động nói chuyện với đại tỷ nhà mình đã vậy còn chủ động bắt tay vào làm phụ bọn họ bắt cua. Điều này khiến cho Diệp Như và Diệp Qúy không thể không thấy khó hiểu về mối quan hệ giữa hai người.
Diệp Cẩm bị hai người nhìn một cách khó hiểu kỳ lạ, nàng đâu hề biết rốt cuộc là có chuyện gì đã xảy ra, trước giờ chính mình và Tiêu Duyên đều không quen thuộc lắm? Có thể người ta thấy buồn chán quá nên thuận giúp bọn họ ắt vài con cua mà thôi, nhìn bộ dạng bát quái nhiều chuyện của hai người bọn họ kìa.
Trong lòng Diệp Cẩm oán thầm, cuối cùng giả vờ tức giận trừng mắt nhìn hai người ra hiệu bọn họ lo mà làm việc cho tốt.
Diệp Như và Diệp Qúy không thể làm gì khác đành phải thu hồi tâm tư nhiều chuyện lại, ngượng ngùng tiếp tục bắt cua.
Mà từ đầu tới cuối Tiêu Duyên cũng không hề lộ ra nửa điểm khác thường.
Cứ như vậy bốn người bắt cua trong bầu không khí quái dị, vì vậy trong chốc lát sau hai giỏ trúc đều tràn đầy cuối cùng nhét xuống không được nữa. Mắt thấy bầu trời rất nhanh liền tối đi rồi, ba tỷ đệ Diệp Cẩm đem cua sắp xếp tốt rồi tẩy rửa bùn đất trên người, dọn dẹp một chút chuẩn bị về nhà.
Sau cùng Diệp Cẩm bắt mấy con cua có trọng lượng khá lớn từ trong giỏ trúc ra buộc lại trên một sợi dây đưa cho Tiêu Duyên:" Cái này cho ngươi, hôm nay thật sự cảm tạ ngươi!" Người ta tốt xấu gì cũng tự giúp đỡ không cảm tạ hình như không được lịch sự cho lắm.
Tiêu Duyên nhìn cua trước mặt cả nửa ngày yên tĩnh không nhúc nhích.
Diệp Cẩm ngoài dự tính hỏi:" Không lấy à? Cái này rất bổ dưỡng nha, hương vị cũng tốt lắm, có thể lấy về làm cho Cẩn Du ăn." Nàng cho là hắn theo thói quen không hiểu con cua này là đồ tốt vì thế giải thích rõ ràng.
Tiêu Duyên lắc đầu:" Ngươi vẫn là tự giữ lại cho mình đi, ta sẽ không làm." Hắn ngay cả món ăn cơ bản nhất cũng không biết làm đừng nói tới con cua phức tạp như vậy.
Diệp Cẩm bừng tỉnh, người này là nam nhân hơn nửa trong nhà đều không có một nữ nhân ngay sau đó ngượng ngùng thu tay về.
Thật ra Diệp Cẩm rất kinh ngạc, một nhà ba người đại lão gia bọn họ bình thường sẽ ăn cái gì, ai là người nấu? Thẳng cho đến khi rời đi Diệp Cẩm cũng không hề không biết xấu hổ mà mở miệng hỏi.
Sau khi đi xa khỏi dòng sông nhỏ, cuối cùng hai tỷ đệ Diệp Như và Diệp Qúy đã sinh động trở lại, hai người nhị tâm tư nhiều chuyện thật lâu rốt cuộc cũng có thể phóng thích rồi.
Diệp Qúy mong chờ:" Tỷ, hai người như thế nào mà quen biết nhau vậy?"
Diệp Như giống như hắn tò mò nhìn nàng dùng vẻ mặt "hai người khẳng định có gian tình".
Diệp Cẩm trừng mắt nhìn hai người giải thích rõ ràng:" Ngày đó đi lên trấn trên, thông qua Vương tẩu tử mà quen biết cũng không phải là rất quen thuộc. Các người đừng dùng loại ánh mắt này mà nhìn ta." Nàng dừng một chút nói tiếp:" Lại nói ta và nhi tử hắn trái ngược lại thân thuộc hơn một chút,các ngươi không nghe thấy hắn nói sao là Cẩn Du muốn đi tìm ta."
Diệp Như rõ ràng không tin, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Diệp Cẩm nói:" Lời nói này cũng chỉ có đại tỷ ngươi mới dám tin, ngược lại ta thấy hắn hướng về phía đại tỷ nha."
"Yo, tên tiểu quỷ cứng đầu này còn có hiểu biết không ít." Diệp Cẩm quay đầu nhìn nàng một cái cười nói:" Ngươi học từ ai mà cho rằng như vậy?" Làm bộ dạng chuyên gia:" Đại tỷ ngươi ta đây còn không có xinh đẹp đến mức như tiên nữ."
Nói Tiêu Duyên nhìn nàng, nàng không hề cảm nhận được, hai người chỉ nhau vài lần nói chuyện vài câu mà thôi, lấy điều kiện của Tiêu Duyên vừa thấy thôn nhỏ trong núi sao có thể hạn chế được hắn, sợ là chướng mắt thôn cô như nàng,.
"Ta chỉ nhỏ hơn đại tỷ có một hai tuổi không phải là tiểu quỷ." Diệp Như không phục xuy một tiếng, cuối cùng không thèm lý luận với Diệp Cẩm, ngửa đầu tiếp tục bước nhanh về phía trước,
Dù sao nàng nhất định cảm thấy Tiêu Duyên là hướng về đại tỷ nhà nàng. . . . . . . .
Mà bên này Tiêu Duyên mang theo Cẩn Du về đến nhà.
Trước kia Cẩn Du luyện tập đều là cuối giờ thân đầu giờ dậu đã trở về, nhưng hôm nay trời rất nhanh đã tối rồi hai người mới về đến nhà.
Tiêu lão cha thấy hai người vào cửa hỏi:" Thế nào mà muộn như vậy mới trở về?"
Ông cười vẫy tay với Cẩn Du đợi tiểu tôn tử đến gần liền đem hắn ôm vào trong lòng, hỏi đông hỏi tây vô cùng thân mật sau đó ông cũng không thèm nhìn Tiêu Duyên một cái, ghét bỏ xua tay nói:" Nếu như ngươi không muốn mưu sát phụ thân ruột thịt này liền nhanh vào phòng bếp làm cơm, nếu không sau khi ngươi trở lại phụ thân ngươi liền chết đói rồi."
" . . . . . . . . . . . . . . . "
Tiêu Duyên thật sự không nói được gì, nếu như hắn lại không thú nương tử về khẳng định ở trong nhà này không còn địa vị nữa.
Bạn đang đọc CẨM TÚ LƯƠNG DUYÊN: NÔNG MÔN KIỀU NỮ của TỰ KIM PHI TẠC
Trước
Tiếp
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởiViTràPhiên bảnDịchThời gian ngày trướcLượt đọcỦng hộTặng Tử Linh Thạch
Báo Cáo Vấn Đề
Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.
- TruyenYY.
Nội Quy
Riêng Tư
Bản Quyền
Giới Thiệu
Liên Hệ