Cẩm Tú Đích Nữ: Độc Y Tam Tiểu Thư

chương 5: miệng lưỡi sắc bén (1)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Dung di nương là người mà An Yến thích nhất, đối xử với nàng rất tốt, có lẽ bởi vì Dung di nương là muội muội ruột của mẫu thân nàng, vì thế từ tận đáy lòng An Yến, nàng rất thích Dung di nương. Dung di nương có gì ăn ngon, đều sẽ nghĩ đến nàng. Tuy nhiên, nàng cũng luôn muốn giữ những thứ mà Dung di nương đưa tới, vì vậy đồ ăn nàng luôn ăn rất chậm, dường như luyến tiếc khi ăn.

Trong khi An Yến đang nghĩ Dung thị đối xử tốt với nàng thế nào, Lâm thị thật sự đúng là âm hồn bất tán lại hiện lên trong tâm trí nàng.

Nhớ tới Lâm thị, nàng không muốn tiếp tục suy nghĩ thêm gì nhiều, lắc lắc đầu, xua tan hình ảnh Lâm thị trong đầu, nặng nề thở ra một hơi, đứng lên đi về phía cửa.

Bên ngoài cánh cửa, Thất muội An Hỉ của nàng vẫn đang nặng nề gõ cửa, ngóng trông Yến tỷ tỷ của nàng ta đi tới mở cửa, để nàng ta vào.

Nhưng An Yến rõ ràng không muốn để An Hỉ tiến vào. Thay vì mở cửa, nàng lại chạy đi lấy một cái ghế tới, chặn kín nơi cửa, dù sao hôm nay nàng cũng không có ý định ra ngoài.

Nàng muốn đưa lễ vật cho Cẩn tỷ tỷ và Thanh tỷ tỷ, đều đã nhờ Phương ma ma đưa qua, Dung di nương cũng đưa đồ ăn ngon tới cho nàng. Trong chốc lát, ở trong phòng nàng đã đốt lửa than sưởi ấm, không còn luyến tiếc náo nhiệt bên ngoài.

"Yến tỷ tỷ! Yến tỷ tỷ! Hãy mở cửa ra! Hỉ nhi mang tới cho Yến tỷ tỷ rất nhiều đồ ăn ngon! Có bánh hoa quế, có bánh bao sủi cảo, còn có cả đậu ngọt!"

Ngoài cửa An Hỉ vẫn kiên trì không ngừng gõ cửa, giọng nói non nớt của thiếu nữ cực kỳ dễ nghe, còn mang theo chút nũng nịu, nhưng nghe một lát sau, ủy khuất lập tức bùng nổ.

An Yến vẫn mặc kệ. Ai ủy khuất, ai khổ sở, vậy cứ để nàng ta khổ sở đi, ủy khuất đi, liên quan gì tới nàng?

Nàng xoa bóp cổ mình, mấy ngày hôm trước làm những hộp gỗ nhỏ suốt đêm, cổ có hơi nhức mỏi. Nàng đi tới trước bàn ngồi xuống, muốn rót cho mình một chén nước, lúc này mới phát hiện ra không có nước. Lúc sáng sớm nàng dậy sớm để tặng lễ vật cho các tỷ tỷ, nào biết to gan lớn mật không giống như ngày thường, thật sự đã đi tới nơi nhiều người như vậy. Hiện tại, muốn ra ngoài lấy nước, nàng lại rụt rè không dám đi ra.

Nước trà cũng không sôi, nàng thở dài một tiếng.

An Yến cầm lấy ấm trà, đi về phía cửa sau.

Những năm gần đây, vì tránh né nha đầu An Hỉ, ở phía sau tiểu viện của mình, nàng đã làm một cánh cửa nhỏ. Người nàng nhỏ, sức lực cũng nhỏ, không cần cửa lớn, chỉ cần nàng cong lưng là lập tức có thể chui ra ngoài được.

Tiểu viện của nàng có bếp nấu nước, có giếng nước, tuy nhiên tất cả đều nằm ở tiền viện, nhưng nàng không muốn mở cửa ra và nhận lấy sự phiền nhiễu của con chim nhỏ bên ngoài.

Ngoài cửa An Hỉ vẫn đang kêu gào, bĩu môi ngồi xuống cạnh cửa và chờ An Yến tới mở cửa cho mình, trong lòng ngực ôm một bọc giấy dầu, trong bọc giấy dầu chính là điểm tâm nàng ta lấy trộm từ trong yến hội, muốn đưa tới cho Yến tỷ tỷ.

Thấy An Yến không mở cửa cho mình, nàng ta cũng không tức giận, chỉ cảm thấy có chút ủy khuất, an tĩnh ngồi đó. Nàng ta biết, Yến tỷ tỷ cuối cùng chắc chắn sẽ vẫn mở cửa để nàng ta đi vào.

Trên đầu nàng ta buộc hai búi tóc nhỏ, khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn đỏ bừng, chóp mũi cũng hồng hồng, trên người mặc áo khoác thật dày quấn quanh người nàng ta, so với An Yến, thứ nữ Thất tiểu thư An Hỉ tốt hơn rất nhiều.

Nha hoàn của An Hỉ đã bị nàng ta ngăn lại bên ngoài sân viện, bởi vì nàng ta biết, bên người Yến tỷ tỷ cũng không có nha đầu nào, vì thế bên người nàng ta cũng không nên có nha đầu mới đúng.

An Hỉ chỉ biết bên người An Yến không có nha đầu, nhưng lại không biết rằng, nha đầu bên người An Yến, đều đã bị An Yến xua đuổi hết cả đám. Không có nha hoàn nàng cũng có thể sống tốt, nàng không cần những nha đầu rụt rè sợ hãi khi nhìn thấy nàng. Nàng là Độc Nữ, vẫn nên sống một mình.

An Yến đi quanh tiểu viện của mình, đi tắt tới một tiểu viện khác gần đó. Sân này là nơi nghỉ ngơi của những người hầu trong phủ, nơi đó có một cái giếng nước, có thể lấy chút nước. Hiện tại đám nha đầu hầu gái đều đã đi tới tiền viện, giờ phút này bên trong nhất định là không có người.

Truyện Chữ Hay