"Nhưng hôm nay là ngày tốt, nếu Yến tỷ đã tới đây, nhất định sẽ không đến tay không. Không biết Yến tỷ đã chuẩn bị thứ gì tốt cho Cẩn tỷ và Thanh tỷ của chúng ta?"
Trong giọng nói của Phong Duyệt Vy còn mang theo chút tò mò, dường như rất chờ mong lễ vật sinh thần trong tay An Yến đưa tới cho An Cẩn và An Yến.
An Cẩn và An Thanh đứng cách đó không xa, vừa nghe những lời Phong Duyệt Vy nói như vậy, lần lượt liếc mắt nhìn nhau. An Cẩn tính tình hoạt bát, trên mặt ngay lập tức có chút lo sợ không yên. Vừa rồi An Yến thật sự đã tặng mình một hộp gỗ nhỏ, nhưng sớm đã bị mình ném mất, còn đâu ra lễ vật nữa?
An Thanh thật ra bình tĩnh hơn nhiều, trong lòng đã lường trước sẽ không nhận bất cứ thứ gì từ An Yến, nàng ấy có thể lấy ra thứ gì tốt? Cho dù là thứ tốt nhưng sau khi qua tay nàng ấy, còn có thể là thứ tốt nữa sao?
Vì thế, lúc này nàng ta không hề lo lắng.
Vừa bị hỏi như thế, trong lòng An Yến hơi choáng váng một chút.
Nàng có thể có thứ tốt làm quà sinh thần cho Cẩn tỷ tỷ và Thanh tỷ tỷ? Ngay cả khi nàng bán bản thân mình, cũng không đáng được bao nhiêu tiền để mua những thứ bảo bối quý trọng đó.
Ngoài ra, nàng đã tự mình làm hai hộp trang sức, tặng cho hai vị tỷ tỷ mỗi người một hộp.
Nghĩ đến điều này, trong lòng An Yến có chút phiền muộn, nàng đã dành toàn bộ tâm ý tự mình làm ra những thứ đó, nhưng lại bị người xem như rác rưởi ném đi, hiện giờ còn muốn lễ vật ngay tại nơi này nữa, nàng nên như thế nào?
An Yến muốn gần gũi với An Cẩn và An Thanh, nhưng đó là vì các nàng đều cùng huyết mạch, là những người thân cận nhất của mình. Ở trong Tướng phủ, chỉ có hai người là tỷ tỷ ruột thịt với nàng, vì thế nàng mới muốn gần gũi.
Khoảnh khắc khi nàng nhìn thấy tâm ý của mình nằm ở trong tay hai nha đầu kia, chút cảm giác muốn gần gũi thân cận kia của An Yến đã bị bén lửa, sớm đã bị dập tắt hơn một nửa, chỉ còn lại một sợi dây lay lắt sắp tắt.
Hiện giờ, nếu nàng không có lễ vật, nàng sẽ bị mọi người chê cười, nhưng nếu như nàng nói nàng sớm đã đang quà lên cho hai tỷ tỷ, An Cẩn và An Thanh nói vẫn chưa nhận được, chỉ sợ cũng không tránh được bị một đám công tử tiểu thư phía dưới nhạo báng.
An Yến đứng tại chỗ, thật lâu cũng không nói gì.
"Được rồi, Yến Nhi tới là tốt rồi, lễ vật gì đó, Cẩn tỷ, Thanh tỷ cũng không hề thiếu, Yến nhi mau tìm vị trí ngồi xuống, ăn và uống chút rượu đi."
Dung thị rốt cuộc không thể tiếp tục nhìn được nữa, đứng dậy với sự giúp đỡ của Phương ma ma bên người, bước xuống và nhanh chóng ổn định mọi người.
Ban đầu, Dung thịvới thân phận di nương nên không thể đoạt được vị trí dâu trưởng trong Tướng phủ lâu dài, đừng nói tới Phong Duyệt Vy còn là Nhị công chúa hoàng cung. Tuy nhiên, thân phận di nương của Dung thị rốt cuộc vẫn khác, trước khi Phong Duyệt Vy chưa tới Tướng phủ, Dung thị đã chưởng quản mọi việc trong Tướng phủ năm, lời nói của Dung thị vẫn có trọng lượng.
Dung thị quay về phía An Yến tươi cười, cực kỳ sủng ái An Yến.
An Yến vừa nghe lời này, trong lòng suy nghĩ không biết nên làm thế nào. Mặc dù nàng biết những lời Dung di nương là thật, Cẩn tỷ tỷ và Thanh tỷ tỷ không thiếu thứ gì, và bản thân nàng cũng thực sự đã chuẩn bị quà.
Tuy nhiên, chuyện nàng nhờ Phương ma ma giao quà do mình tự chuẩn bị cho hai vị tỷ tỷ, có lẽ Dung di nương đã biết!
Vấn đề ở không phải là thiếu quà để tặng, mà chính là sự tình nàng có chuẩn bị quà hay không.
Nếu Dung thị đã mở miệng nói chuyện, Phong Duyệt Vy cũng không thể tiếp tục nói thêm gì khác, nhưng nàng ta ngẩng đầu liếc mắt nhìn An Sóc một cách quyến rũ, không biết đang muốn biểu hiện ý gì.
An Sóc nhíu mày, nói: "Yến muội muội hãy tìm một chỗ nào đó trong yến hội rồi ngồi xuống đi, một lát nữa phụ thân sẽ trở về, tất cả mọi người đều sẽ phải đứng lên."
Trái tim An Yến đập mạnh, nàng đã không còn nhớ rõ lần cuối cùng nàng lén nhìn phụ thân là khi nào, lúc này đây, nàng có thể quang minh chính đại nhìn thấy phụ thân rồi sao?