Anh quay mặt nhìn mẹ của mình lại chỉ nhìn thấy Bạch Tĩnh Ngâm cúi đầu, dùng dao nĩa cắt miếng thịt thành từng miếng nhỏ, váy liền thân màu trắng làm tôn lên làn da như trắng sáng của bà, bị giam cầm trong bầu trời đen tối.
Bà không nói cái gì cả.
Bạch Tĩnh Ngâm giống như con chim bị bắt nhốt, cuối cùng chỉ có thể sống ở trong lồng, thỉnh thoảng được mang ra ngoài phơi nắng, rất nhanh sau đó lại bị giam trở lại cái lồ ng giam ấm áp này.
Bà bị vây lại.
Thẩm Hoài Dữ lúc đó mơ hồ ý thức được, mối quan hệ của ba mẹ nói không phải là kiểu tình yêu mà trong sách giáo khoa nói nói, càng không giống kiểu ấm áp gia đình.
Nhưng lúc đó anh còn quá nhỏ, nhỏ đến không có năng lực gì, cũng không có năng lực đọc để đi tìm hiểu sâu về thứ bị chôn giấu này, cũng không đủ lớn để khiến anh đi suy nghĩ nhiều về tình cảm mâu thuẫn phức tạp của ba mẹ.
Không đến mức hận nhưng cũng không yêu.
Đau khổ và yêu thương đều được hòa lẫn.
Thẩm Hoài Dữ và Thẩm Tòng Hạc luôn không tính là thân thiết.
Thẩm Tòng Hạc tính tình cô độc ngạo mạn, cho dù có là con trai mình, cho dù cố gắng làm ra vẻ là một người ba thì cũng không đủ hòa nhã được.
Thế nên giống như các bé trai khác, Thẩm Hoài Dữ lúc nhỏ cũng ngưỡng mộ ba của mình——Trước khi anh tận mắt nhìn thấy ba mình cưỡng ép mẹ mình.
Thẩm Hoài Dữ sau khi mô phỏng xong chữ ký thì đã sớm lên giường đi ngủ, nửa đêm đói bụng, anh nhịn không được đi phòng bếp tìm đồ ăn, lại nhìn thấy trong phòng bếp, Bạch Tĩnh Ngâm bị ba mình đặt lên trên bàn nấu ăn, ôm lấy bả vai của ông, hu hu khóc ra tiếng.
Đối với Thẩm Hoài Dữ lúc nhỏ mà nói, loại chuyện này có lực k1ch thích vô cùng lớn, đến mức anh ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ, tạm thời không có động tác gì.
Chỉ là hơi lạnh từ lòng bàn chân của Thẩm Hoài Dữ dâng lên, cái trạng thái sợ hãi không biết tên này như muốn chiếm lấy anh, anh lúc này sợ hãi giống như kiểu trong một đêm người thân biến thành dã thú vậy.
Ba chính là biến thành quái vật.
Bạch Tĩnh Ngâm nhìn thấy anh, sắc mặt trắng bệnh, càng ra sức ngọ nguậy đánh loạn: “Thẩm Tòng Hạc anh bỏ tôi ra——”
Thẩm Tòng Hạc không hề buông lỏng tay, ông nghiêng người, lấy đi cái cốc ném qua, không vui quở trách: “Ra ngoài.”
Chiếc cốc vừa hay rơi trên trán của Thẩm Hoài dữ, anh lùi sau hai bước, xoay người dời đi.
Đau thương từ cái cốc đó khắc vào trái tim anh, Thẩm Hoài Dữ bỗng nhiên ý thức được, hóa ra tình yêu là thứ khiến cho người ta trở thành con quỷ.
……
Ngày thứ hại Tĩnh Ngâm mãi cho đến giữa trưa mới rời giường, sắc mặt trắng bệch, không có chút máu.
Bà gọi Thẩm Hoài Dữ qua, xoa mặt của Thẩm Hoài Dữ, thấp giọng hỏi một vấn đề kỳ lạ.
Thẩm Hoài Dữ thành thật trả lời.
Bao gồm cả việt anh không nhìn thấy mặt người.
Trong khoảnh khắc đưa ra câu trả lời đó, Thẩm Hoài Dữ cảm thấy được vẻ thất vọng của mẹ.
“.....Như vậy à, con với ba con giống y hệt nhau” Bạch Tĩnh Ngâm đau khổ nói, ngón tay và giọng nói đều run rẩy, ép xuống đau khổ: “Tôi sao lại sinh ra một con quỷ……”
Thẩm Hoài Dữ không hiểu mẹ đang nói cái gì, nhưng trong nháy mắt Bạch Tĩnh Ngâm vươn tay bóp lấy cổ anh: “Một người đã đủ rồi, Hoài Dữ xin lỗi, mẹ không muốn con lại đi hại người khác…..”
Thẩm Hoài Dữ không cựa quậy.
Anh để mặc mẹ anh dùng sức bóp cổ anh, mãi cho đến khi nghe thấy tiếng của Thẩm Tòng Hạc vội vàng chạy đến, mới có thể thành công giải thoát anh đang cận kề tắt thở.
Thẩm Tòng Hạc sẽ không trách Bạch Tĩnh Ngâm.Cho dù Bạch Tĩnh Ngâm có thật sự bóp ch ết anh, Thẩm Tòng Hạc cũng chưa chắc sẽ trách mắng bà.
Đây là điều mà Thẩm Hoài Dữ nhận thức được rõ ràng từ trong chuyện này.
Thẩm Tòng Hạc sau khi xác nhận anh không làm sao, an ủi Bạch Tĩnh Ngâm đang có chút sụp đổ.
Sau khi biết được nguyên nhân Bạch Tĩnh Ngâm sụp đổ, Thẩm Tòng Hạc ngược lại cười một cái.
“Như vậy có gì không tốt?” Thẩm Tòng Hạc dịu giọng hỏi Bạch Tĩnh Ngâm, giọng nói đó gần như bình tĩnh đến điên cuồng “Từ trong bụng em chui ra, sinh ra một đứa bé giống y hệt với anh, có máu thịt của anh và em, hoàn toàn giống con của anh…..Em không cảm thấy vui vẻ à?”
Bạch Tĩnh Ngâm khóc, liên tiếp lùi ra sau, trên má của bà không ngừng có giọt lệ chảy xuống.
Thẩm Hoài Dữ không hiểu không khí kỳ lạ giữa ba và mẹ, anh chỉ cảm thấy hai người đang cãi nhau.
Ba giống như là con sói, khiến cho anh cảm giác xa lạ, sợ hãi.
Từ sau đó, Bạch Tĩnh Ngâm bắt đầu xa cách Thẩm Hoài Dữ.
Bà cũng sẽ không khống chế được làm thương anh, nhịn không được dùng đồ gì đó làm anh bị phỏng, bóp cánh tay anh.
Một hôm, Thẩm Tòng Hạc đi công tác, Bạch Tĩnh Ngâm nhốt Thẩm Hoài Dữ ở trên phòng thờ trên gác.
Không có ai phát hiện Thẩm Hoài Dữ bị khóa trên phòng trên gác, anh không chịu được mà gõ cửa nhưng không có ai phản ứng lại.
Cả một ngày, Thẩm Hoài Dữ đói đến mức ăn cả hương cúng chỉ bởi vì ngửi thấy mùi thơm.
Mãi cho đến lúc Thẩm Tòng Hạc phát hiện Bạch Tĩnh Ngâm rõ ràng vẫn luôn muốn hại chết anh, lúc này cuối cùng mới tách hai người ra.
Thẩm Hoài Dữ bị đưa đến nhà cậu, cùng ăn cùng học với đứa con nhà cậu.
Tuổi tác dần lớn lên, anh cuối cùng cũng hiểu bản thân vì sao không được mẹ thích.
Thẩm Tòng Hạc vì ép Bạch Tĩnh Ngâm ở lại, để bà mang thai, sinh ra đứa trẻ có máu thịt của hai người.
Thẩm Hoài Dữ chính là vì mục đích ích kỷ cá nhân như vậy mà sinh ra.
Đợi đến khi tuổi tác anh dần nhiều lên, đọc nhiều sách hơn, nhìn thấy nhiều thứ hơn….Thẩm Hoài Dữ cuối cùng cũng hiểu, vì sao mẹ lại có ác cảm đối với ba lớn như vậy.
Nếu như là anh, anh cũng sẽ hận người cường ép bản thân như vậy.
Bạch Tĩnh Ngâm bị ba anh trói buộc.
Mà Thẩm Hoài Dữ chính là sợi dây thừng trói buộc bà đó.
Thẩm Hoài Dữ không hề oán hận Bạch Tĩnh Ngâm, trong một đoạn thời gian dài, anh thậm chí cho rằng anh xứng đáng bị trách phạt. Trong tivi và trong sách đều nói như vậy, cha làm con chịu.
Anh là nghiệp chướng của ba, là đồng phạm của ba.
Nhưng anh…..
Lúc còn nhỏ cũng đã từng khát vọng sự quan tâm đ ến từ mẹ mình.
Thẩm Hoài Dữ đã không nhớ nổi cảm giác được mẹ ôm là như thế nào.
Thật châm biếm biết bao nhưng đây lại là sự thật.
Thẩm Hoài Dữ lạnh lùng nhìn tranh chấp và dung hòa giữa ba mẹ, cho dù Bạch Tĩnh Ngâm có nổi nóng như thế nào, k1ch thích ba anh tức giận như thế nào, Thẩm Tòng Hạc đều sẽ không buông bà ra.
Giống như vậy, cho Thẩm Tòng Hạc có đòi hỏi như thế nào, Bạch Tĩnh Ngâm sẽ không đi ra khỏi chiếc lồ ng giam bà này.
Hai người không phải vẫn luôn sống trong hục hặc như vậy, trong ký ức ít ỏi của anh, cũng từng có lúc ba mẹ hòa thuận với nhau, chỉ là sau khi tình đầu của Bạch Tĩnh Ngâm ngoài ý muốn qua đời, quan hệ của hai người bọn họ mới nhanh chóng đến bước như nước với lửa.
Thẩm Hoài Dữ ngồi trên thảm, vẻ mặt vô cảm giở sách ra.
Hoàn toàn không quan tâm đ ến những thanh âm mơ hồ truyền đến từ phòng bên cạnh.
Anh ở trong tình huống này học sơ trung, cao trung.
Người bên cạnh không phải không có ai yêu đương, duy nhất chỉ có Thẩm Hoài Dữ không quan tâm, chỉ chăm chú học hành.
Bạn tốt Thẩm Tuế Hòa từng hỏi anh vì sao không yêu đương, Thẩm Hoài Dữ cúi đầu giở sách: “Không có hứng thú.”
Thế giới của anh không có đẹp xấu, thậm chí không có tính khác biệt.
Con người không thể nào có hứng thú gì với đường nét cả, chẳng lẽ còn có người sẽ yêu người trên giấy hay sao?
Thẩm Tuế Hòa cười: “Cũng đúng.”
Hai người đều họ Thẩm, tính về trước mấy thế hệ thì cũng là người một nhà, tuy là bối phận khác biệt, nhưng không hề ảnh hưởng gì đến tình bạn của hai người.
Thẩm Tuế Hòa cũng biết rõ thị lực của Thẩm Hoài Dữ có vấn đề, đây không phải là bí mật gì.
Thẩm Tuế Hòa cúi đầu nhìn đôi tay của mình, đột nhiên nói: “Hoài Dữ.”
“Hả?”
“Thế sau này cậu sẽ làm sao?” Thẩm Tuế Hòa hỏi anh “Sau này lựa chọn độc thân?”
Thẩm Hoài Dữ không trả lời anh.
Anh soàn soạt viết tên mình trên bài thi, không quan tâm nói: “Cậu không phải cũng chỉ nghĩ đến em gái sao, không muốn yêu đương sao?”
Thẩm Tuế Hòa sững sờ, không cười quay mặt đi, con ngươi nồng đậm tĩnh mịch: “Cậu nói cũng đúng.”
Hoàn cảnh gia đình của Thẩm Tuế Hòa khó khăn, không thể không đưa em gái đến nhà cậu nhờ nuôi…..Thẩm Hoài Dữ biết Thẩm Tuế Hòa yêu quý em gái như thế nào, cũng biết Thẩm Tuế Hòa vì điều này có bao nhiêu đau khổ.
“Mỗi người đều có mục tiêu của bản thân, không phải tất cả mọi người trong đầu đều chỉ nghĩ đến chuyện sinh sản đời sau” Thẩm Hoài Dữ lật sách có chút kích động “Một mình cũng rất tốt.”
Thẩm Hoài Dữ nhìn thấy kiểu “tình yêu” của ba mẹ, anh không muốn bản thân cũng chìm trong cái kiểu không lý trí này.
Quá là đáng sợ.
Thẩm Hoài Dữ của lúc đó nghĩ, nếu như trên thế giới có người anh có thể nhìn rõ, thế thì anh thà rằng đối phương không xuất hiện trong vận mệnh của anh.
Anh không cách nào đảm bảo rằng bản thân sẽ không vết xe đổ của ba lần nữa.
Cao trung năm đó, Bạch Tĩnh Ngâm buổi tối không ngủ được, mời một giáo viên nam đến đọc thơ cho bà.
Mặc dù hai người không xảy ra chuyện gì, nhưng Thẩm Tòng Hạc không cách nào chấp nhận được loại hành vi này, nổi cơn thịnh nộ về nhà sớm hơn mọi khi, cãi nhau dữ dội với Bạch Tĩnh Ngâm một hồi.
Sáng sớm hôm sau, Bạch Tĩnh Ngâm bởi vì bụng đau không chịu được mà vội vàng đưa đến bệnh viện, Thẩm Hoài Dữ đi cùng ba mẹ đến, trên hành lang yên tĩnh chờ đợi.
Lưng anh dựa vào tường, đang mất hồn suy nghĩ đến đề toán học, nhìn thấy một nhà ba người đi qua bên này, bé gái đó bị quấn chặt giống như bánh chưng.
Thẩm Hoài Dữ chỉ cảm thấy rất buồn cười.
Trời mùa hè không nóng sao?
Chỉ nhìn một cái, Thẩm Tòng Hạc và Bạch Tĩnh Ngâm từ trong phòng kiểm tra đi ra. Khiến cho người ta cảm thấy ngạc nhiên đó là ba thế nhưng lại quen biết ba người nhà đó, lúc bọn họ hàn huyên, cô bé bánh chưng này lại đi lại gần anh, giòn giã đi đến “bắt chuyện”.
Nói là bắt chuyện có thể có chút không đúng nhưng đứa nhỏ này đích thực vô cùng tò mò với anh, ríu rít hỏi đông hỏi tây.
Thẩm Hoài Dữ không thích trẻ con.
Nhưng cô bé bánh chưng này cũng không khiến người ta chán ghét.
Trước khi đi, Thẩm Hoài Dữ đưa cho cô một cái kẹo tộm hùm.
Kẹo tôm hùm còn là Thẩm Tuế Hòa mang đi cho anh, nhưng Thẩm Hoài Dữ không thích ăn đồ ngọt, trong lòng nghĩ trẻ con thích ăn kẹo, lúc này mới thuận tay đưa cái này cho bánh chưng này.
Bánh chưng nhỏ này cũng được quấn quá chặt rồi, đến mức Thẩm Hoài Dữ lúc đó hoàn toàn không ý thức được, dưới cái kính đen và lớp khăn lụa chính là người “duy nhất” đó của anh.
……
Cơn gió buổi chiều thổi nhè nhẹ, bánh sừng bò đi theo ông cụ Đặng vào phòng ngủ chính, nghiêm túc nghe ông cụ kể chuyện Trí Thủ Uy Hổ Sơn.
Mà Đỗ Minh Trà nằm úp sấp trên giường, nghe Thẩm Hoài Dữ chậm rãi kể hết câu chuyện trước đó.
Đỗ Minh Trà vô cùng khổ não: “Sao em lại không biết nhỉ?”
“Lúc đó em vẫn còn nhỏ, bộ óc so với quả hồ đào chẳng khác gì nhau, làm sao có thể nhớ được mấy cái này?”
Đỗ Minh Trà không nói, cô cẩn thận nhớ lại, cuối cùng nhịn không được, trực tiếp bò dậy, nửa quỳ ngồi hỏi Thẩm Hoài Dữ: “Hỏi anh một chút, nếu như lúc đó anh biết được có thể nhìn thấy rõ em…..Anh sẽ làm gì?”
Thẩm Hoài Dữ không vội vã uhm một tiếng.
Suy nghĩ một chút anh nói: “Anh cũng không xác định.”
Đỗ Minh Trà mặt đối mặt nằm nghiêng trong lòng của anh, chán dán lên áo sơ, dưới lòng bàn tay là độ ấm cơ thể anh: “Cái gì gọi là không xác định?”
Cô rất tò mò, tò mò Thẩm Hoài Dữ sẽ có suy nghĩ khác không.
“Có thể sẽ thuyết phục ba anh, để chú và cô ở lại Bắc Kinh” Thẩm Hoài Dữ nói “Nhưng càng có khả năng là sẽ lưu lại số của cô chú, thường xuyên đến thành phố J thăm em.”
Đỗ Minh Trà: “Hả?”
“Em lúc đó mới chỉ là một đứa bé” Thẩm Hoài Dữ cũng bó tay khẽ thở dài: “Minh Trà, lần đầu tiên gặp em, anh trước giờ chưa từng nghĩ đến, có một ngày sẽ mê đắm em.”
Giọng nói của anh trầm thấp, nói ra mấy lời tình cẩm, quả thực muốn mạng của Đỗ Minh Trà.
Cô huhu hai tiếng, đâm đầu vào lồ ng ngực của Thẩm Hoài Dữ cọ mấy cái sau đó mới nhỏ giọng nói: “Giọng của anh hay quá.”
Thẩm Hoài Dữ vỗ vỗ lưng cô, tỏ ý vỗ về: “Ngủ đi, anh đi xem ông nội.”
Đỗ Minh Trà mấy ngày trước thực sự quá mệt rồi, có anh nhẹ nhàng vỗ vỗ ở sau lưng, rất mau đã ngọt ngào chìm vào giấc ngủ.
Thẩm Hoài Dữ kiên nhẫn đợi đến khi cô ngủ say, sau đó mới nhẹ tay nhẹ chân rời giường đi xem bánh sừng bò và ông cụ Đặng.
Ông cụ Đặng đang cùng bánh sừng bò chơi trò đan dây truyền thống nhất, ngón tay ông thô ráp, đầy nếp nhăn, đan dây không được linh hoạt, bánh sừng bò khúc khích cười, không biết mệt tạo đủ hình dạng, vui vẻ nói chuyện với cụ.
Thẩm Hoài Dữ cũng sẽ làm phiền hai cụ cháu, im lặng lùi ra ngoài.