“Giang! Vệ! Hành!” Hứa Niên gằn từng tiếng mà gọi tên Giang Vệ Hành, trong giọng hỏi hừng hực lửa giận, nổi trận lôi đình.
Cảm giác sung sướng sau bắn tinh chưa hết, Giang Vệ Hành không kịp đề phòng, bị Hứa Niên như con thú nhỏ hung dữ lao đến, ấn lên tường: “A a a! Chiếu bố mày!! Chăn bố mày!!! Đền, đền đi!!”
Hứa Niên quậy nhưng Giang Vệ Hành không thấy đau mà lại thấy ngứa. Hắn cười, ngực rung lên. Hứa Niên tức điên, há mồm, cúi đầu cắn lên vai hắn. Cuối cùng ngập một mồm cơ bắp, răng tê dại, cậu buông ra vội. Nhìn biểu cảm buồn cười của Giang Vệ Hành, Hứa Niên lại ngại quá hóa điên, đấm đấm ngực hắn: “Mày làm bẩn giường tao rồi, đêm nay bố mày ngủ đâu? Tại mày, tại mày hết!”
“Ừ ừ, rồi rồi, tại tao tất.” Giang Vệ Hành vươn bàn tay sạch sẽ, định ôm người ta vào lòng lại đụng đến tinh dịch trên eo người ta khiến cả hai tay hắn đều dính dớp. Hắn chỉ đành đưa tay tránh ra, không để người Hứa Niên bẩn nữa, kệ cho Hứa Niên đánh mình, dở khóc dở cười: “Bé ngoan, đế tao đi rửa tay đã được không?”
Hứa Niên nghe thấy Giang Vệ Hành gọi mình là “bé ngoan” thì xấu hổ, đỏ bừng cả mặt, đấm nhẹ Giang Vệ Hành: “Ra đây hộ tao trước.” Rồi cậu lớn giọng: “Không thì mày không xong đâu.”
Giang Vệ Hành nhìn cậu tránh mình ra, cái bộ dáng ngoan ngoãn cong mông lấy giấy kia khiến cho em trai hắn lại run lên, chuẩn bị ngóc đầu dậy.
Hứa Niên rút mấy tờ giấy, ngồi trước mắt Giang Vệ Hành. Cậu định đưa cho hắn tự lau mà Giang Vệ Hành lại xòe hai bàn tay ra trước mặt cậu, để cậu lau giúp.
“Không biết dơ à.” Hứa Niên bực bội cầm khăn giấy quệt quệt qua loa tay Giang Vệ Hành: “Bảo đi vào nhà vệ sinh không đi, hay bắn tinh đầy đầu rồi không còn sức mà đi đường?!”
Hứa Niên nói xong lại cảm thấy hình như có cái gì chọc chọc bụng mình, lạ lùng làm sao. Cậu cúi đầu xuống thì thấy “quái thú” bừng bừng sức sống chào hỏi em rốn nhà mình.
Khóe miệng Hứa Niên run rẩy: “Bắn ba lần rồi mà giờ lại…”
Hứa Niên héo hon nghĩ, Giang Vệ Hành tưng bừng quá…
Giang Vệ Hành “tng trùng lên não” lại không nhịn được mà cọ cọ cái bụng mềm mại của Hứa Niên. Hứa Niên chỉ hận không thể nhảy dựng lên đập chết mẹ thằng này, giơ tay lên dọa dẫm: “Mày, đi xuống rửa tay cho bố mày ngay!”
Giang Vệ Hành nhìn Hứa Niên bực bội thấy đáng yêu xỉu, thò mặt qua hôn một cái. Hứa Niên giật mình, không mắng cũng không đánh, chỉ đờ ra. Giang Vệ Hành cắn môi cậu, cười cười: “Đừng nghịch, tinh dịch trên lưng chảy hết xuống giường giờ.”
Sự xấu hổ của Hứa Niên lan đến cổ, chạy ra sau tai, đỏ bừng. Cậu không dám ngọ nguật nữa, nhìn Giang Vệ Hành trèo xuống, ngập ngừng nói nhỏ: “Của mày đấy…”
Giang Vệ Hành rửa tay xong, giặt khăn bằng nước nóng, vắt khô rồi lại lên giường. Hứa Niên vẫn ngoan ngoãn nằm chổng mông, không dám động đậy, chỉ sợ tinh dịch chảy ra giường.
Giang Vệ Hành nhìn Hứa Niên nằm úp sấp, nhìn bờ mông cong cong của cậu chỉ muốn tuốt kiếm cắm hoa.
Hứa Niên mệt chết, nằm bất động. Giang Vệ Hành kéo người ta lên, để cậu nằm lên chân mình, lấy khăn ấm lau lưng cho cậu.
Mới đầu Hứa Niên còn hưởng thụ phục vụ của Giang Vệ Hành nhưng càng lúc càng thấy bất thường. Có thứ gì cưng cứng chọc eo cậu. Hứa Niên mím môi: “Giang Vệ Hành, cất pháo nhà mày đi.”
Giang Vệ Hành nghiêm mặt nói: “Cất hộ tao với.”
Hứa Niên bị độ mặt dày của Giang Vệ Hành làm cho kinh ngạc. Cậu giơ tay véo eo hắn: “Đéo! Lau xong chưa?”
“Xong rồi.” Giang Vệ Hành dời mắt xuống khe mông Hứa Niên. Ở nơi đó, cái miệng be bé, đo đỏ cứ hé ra đóng lại như dụ dỗ hắn, không cương có mà điên.
Hứa Niên ngồi dậy, nhìn khăn trong tay Giang Vệ Hành, đơ ra rồi giơ tay đấm hắn, gào lên: “Trời ơi! Khăn mặt của tao! Đây là khăn mặt của tao! Mày làm cái đéo gì với em nó thế này!! Tao bị mày làm cho phát điên!!!!”
Giang Vệ Hành cầm khăn mặt của cậu đi lau tinh dịch của hắn. Ôi trời ơi điên tiết!!
Giang Vệ Hành vô tội, giải thích: “Thì tao chỉ biết mỗi khăn mặt của mày thôi.”
“A a a!!!” Hứa Niên cho Giang Vệ Hành liên hoàn đấm, ảnh hưởng đến âm hộ và hậu môn, đau phát khóc. Cậu vừa khóc vừa nói: “Tao ghét mày, chó!”
—
Nửa tiếng sau, Hứa Niên được Giang Vệ Hành vệ sinh cho xong. đầu v dán bông, trên người mặc quần áo tử tế, cậu được người ta bế sang phòng ký túc bên cạnh. May mà mọi người ngủ say cả rồi nên hành lang cũng không có ai.
Giang Vệ Hành bế Hứa Niên, đi hai ba bước là đến cửa phòng ngủ của mình. Lúc chuẩn bị vào, Hứa Niên còn đang nức nở trong lòng hắn. Nhưng khi Hứa Niên thấy phòng ngủ của hắn thì cái đầu nhỏ đang chôn trong ngực hắn ngẩng lên, kinh hoàng nhìn Giang Vệ Hành: “Phòng, phòng mày cạnh phòng tao à?!”
Giang Vệ Hành nhướn mày: “Tao tưởng mày biết. Tối thứ tư tao đến tìm mày còn gì?”
Tự nhiên hắn đứng ở cửa phòng, sợ chết mẹ còn biết cái gì!
Hứa Niên khóc nhiều, mắt sưng đỏ, tức giận liếc Giang Vệ Hành một cái rồi lại dỗi tiếp.
Khi Giang Vệ Hành bế Hứa Niên vào, Hứa Niên đột nhiên bóp tay hắn, giọng hơi sờ sợ, hỏi: “Trong đấy có ai không?”
“Không có ai. Cuối tuần chúng nó cũng không ở ký túc xá.”
Tuy đều là phòng bốn người giống nhau nhưng khi vào phòng khác Hứa Niên cũng thấy mới lạ lắm. Phòng của Giang Vệ Hành không bừa nhưng cũng chẳng gọn gàng lắm, nhưng đối với bọn con trai như thế là cũng được rồi, không có mùi lạ, cũng không vứt đồ bừa bãi.
Đến giường ngủ của mình, Giang Vệ Hành đặt Hứa Niên xuống. Lúc được Giang Vệ Hành bế sang Hứa Niên đi chân trần, hắn để cậu đứng lên chân mình, xoay lưng lại, đỡ eo giúp cậu lên giường.
Hứa Niên ngạc nhiên lắm, vừa leo lên vừa nói: “Ơ, giường mày đúng cạnh giường tao luôn này!” Vứt luôn mấy cái tủi thân với nũng nịu ban nãy ra khỏi đầu.
Giang Vệ Hành thấy người ta lên được rồi mới hỏi: “Cần giấy không?”
Hứa Niên sụt sịt, nãy khóc xong nên còn nói giọng mũi: “Có.”
Giang Vệ Hành đưa tập giấy ăn cho cậu, nói: “Ngoan ngoãn nằm đây tao đi dọn giường cho mày.”
Hứa Niên não cá vàng lúc này mới nhớ ra gì đó, lạnh lùng: “Ừ.”
Giang Vệ Hành buồn cười, lắc đầu đi ra ngoài, con trai cũng lật mặt kinh thật
Hứa Niên ngồi trên giường Giang Vệ Hành, lúc sau mới nằm xuống, kéo chăn lên người, chỉ để lộ ra hai con mắt như trộm ý, ngửi mùi chăn. Ừm, có mùi bột giặt thơm mát, hình như được phơi nắng, có cả mùi nắng nữa.
Hứa Niên hít hà mấy cái, cũng thích thích mùi này, lại thấy mình như biến thái thì kéo chăn của Giang Vệ Hành ra, không đắp nữa.
Giang Vệ Hành đang chịu thương chịu khó mà “thu quân” về. Hắn mới hứa với Hứa Niên phải giặt hết đồ “ô nhiễm” trên giường. Giang Vệ Hành thấy chơi Hứa Niên có một phát thôi mà phải trả cái giá đắt quá
Nhưng nhớ đến đôi má xinh đẹp, hai lỗ xinh đẹp của người ta Giang Vệ Hành cảm thấy mọi chuyện đều đáng giá.
Hứa Niên nằm lúc lâu thấy buồn ngủ, mơ màng thiếp đi, trước khi ngủ còn nghĩ sao Giang Vệ Hành chưa về nhỉ?
Lúc sau Giang Vệ Hành thấy Hứa Niên ôm chăn, rúc đầu vào như con đà điểu, quần áo vô tình bị cuốn lên lộ ra cái bụng mềm mụp, dáng ngủ đáng yêu thế cơ chứ!
Giang Vệ Hành đứng dưới giường ngắm cậu hồi lâu, lòng nhũn ra. Hắn khẽ khàng bò lên, ngồi xuống cạnh Hứa Niên. Tuy rằng thế ngủ đáng yêu nhưng cứ cắm đầu vào chăn lại không thở được, Giang Vệ Hành không nỡ đáng thức cậu chỉ đành dịch đầu sang bên. Hắn vừa đụng tới đỉnh đầu người ta thì Hứa Niên hình như tỉnh rồi, mơ màng xoay người lại, nói giọng mơ màng, nũng nịu: “Về rồi đấy à?”
“Ừ.” Giang Vệ Hành sờ mái tóc mềm mại, kéo chăn trên mặt cậu ra, ngồi che hướng đèn, dịu dàng nói: “Ngủ tiếp đi.”
Hứa Niên rầm rì gì đó rồi ôm lấy eo Giang Vệ Hành, rúc đầu vào đùi hắn, ngủ.
Hứa Niên nói gì Giang Vệ Hành nghe rõ cả. Nhìn nửa gương mặt đang ngủ ngoan ngoãn của Hứa Niên, hắn không nhịn được mà cong khóe miệng.