Giang Vệ Hành đã đi làm ở công ty một thời gian ngắn. Hứa Niên thì không đi làm bên ngoài mà đi làm gia sư, nguyên nhân là do học sinh nữ mà cậu từng gia sư đã đậu trường của hệ thống đại học , thế là phụ huynh của cô nàng này giới thiệu cậu cho người nhà của cô.
Nhưng tối thứ sáu bọn họ cãi nhau, nguyên nhân là gì thì không nhớ, bọn họ cãi nhau rồi lại quở trách người kia chỗ này không nên, chỗ kia không phải, nói về đủ loại chuyện trong quá khứ, toàn là nhũng chuyện lông gà vỏ tỏi.
“Suốt ngày nói không có tiền, sao trong này lại có ba vạn?!” Giang Vệ Hành ném thẻ ngân hàng xuống trước mặt Hứa Niên.
Thẻ này là do ba Giang mẹ Giang đưa cho cậu, Hứa Niên không dám tiêu linh tinh, nào ngờ bị Giang Vệ Hành phát hiện. Cậu bị thái độ của Giang Vệ Hành làm cho nổi trận lôi đình, không giải thích mà còn nói thêm vào: “Anh cứ tiêu tiền như nước thì tôi làm sao dám đưa?”
Giang Vệ Hành nghĩ về mấy cuộc hẹn hò mà hai người vung tay quá trán, hình như Hứa Niên nói cũng đúng, mà hình như Hứa Niên cũng chỉ tiết kiệm thôi, hắn nhịn: “Thôi, không nói tiền nong nữa.”
Hứa Niên thắng thế xông lên, cậu cầm điện thoại Giang Vệ Hành, mở khóa vân tay, chọn vào mục trò chuyện, bấm vào một cái avatar, giơ chatlog cho Giang Vệ Hành xem, chất vấn hỏi: “Đi làm không làm viẹc hẳn hoi đi, suốt ngày chỉ biết đi rải thính, anh có biết tôi từ chối biết bao nhiêu người rồi không?”
Giang Vệ Hành bất đắc dĩ đáp: “Tôi có để ý ai đâu, để em xử lý hết mà.” Đoạn, nói tiếp: “Hay em lên công ty rồi tôi giới thiệu em là bạn trai?”
Hứa Niên ngại, quanh co mãi cũng chẳng nói thành câu, mãi mới rặn ra một câu chuyện đã cũ, giọng cậu chua chát: “Ngày trước, lúc anh đánh bóng xong có bao nhiêu cô vây quanh xin số, lần nào em cũng phải chờ chục phút anh mới ra…”
Giờ Giang Vệ Hành chỉ muốn quỳ xuống hô to ba lần “Oan quá”. Hắn giải thích: “Tôi từ chối hết rồi mà! Ra chỗ em chậm là vì các cô ấy chen không cho tôi đi đấy chứ!”
Hứa Niên “hừ” một tiếng: “Tôi kệ đấy! Anh cứ ngẫm lại xem bắt tôi chờ bao nhiêu lần mười phút rồi? Anh cứ thế mà để tôi chờ à? Lúc đấy cho dù có phải bay cũng phải bay ra chỗ tôi chứ?”
Giang Vệ Hành tức, phì cười: “Rồi! Sau này tôi chờ em thì em cũng phải bay đến chỗ anh!”
Hứa Niên: “Sao tôi phải bay?”
Giang Vệ Hành: “Em muốn tôi bay mà, sao em không bay thử cho tôi xem?”
Hứa Niên: “Anh muốn chọc tôi tức chết đúng không?”
Hai người con trai trẻ trâu cãi nhau cũng buồn cười lắm.
Nhìn lửa giận trên đầu Hứa Niên sắp tràn xuống dưới chân mình, Giang Vệ Hành bật dậy, đổi giọng sâu xa, nói chuyện cũ: “Em cũng đừng nói mỗi tôi, cũng có bao nhiêu cô theo đuổi em. Nhớ lại xem, xung quanh em có bao nhiêu cô ngồi nhìn lén, em có dám chắc chắn là từ chối hết các cô ấy giống anh không?”
Hứa Niên cứng họng, cậu cố chấp đáp: “Tôi, tôi không từ chối thì sao? Tôi với anh giống nhau à?”
Hứa Niên định nói là tôi cũng là bên bị đè giống các cô ấy thôi nhưng lời vừa đến khóe môi rồi lại phải nuốt vào trong, nói lời dối lòng: “Tôi không nhé! Dù sao tôi với anh cũng khác nhau!”
Giang Vệ Hành xoa cằm, nhìn Hứa Niên từ đầu đến chân, ánh mắt ghim lại ở đũng quần cậu, cười nham hiểm: “Tôi biết vì sao chúng mình không giống nhau mà.”
Hứa Niên vội lấy gối che đũng quần, cảnh giác nhìn Giang Vệ Hành: ” Đừng có dính vào đây, tôi đang rất giận đấy!”
“Được, em còn giận.” Giang Vệ Hành nhìn lên trần nhà, kể lại chuyện mới xảy ra gần đây: “Em tìm giáo sư sửa luận văn tốt nghiệp cho em rồi còn để thằng ất ơ nào ôm em?”
Mấy tháng trước, Hứa Niên đi tìm giáo sư thì đột nhiên có bạn học nam nói muốn đi tìm với cậu để hỏi bài chung luôn. Hứa Niên không hay từ chối người khác, kết quả là nghe một lúc thì bị bạn học kia ôm vai, còn xoa xoa đầu vai cậu. Hứa Niên thấy là lạ nhưng cậu chàng kia đã rụt tay ngay lại nên cậu cũng không để ý, quên luôn chuyện này.
Nhìn mặt Hứa Niên ngáo ngơ, Giang Vệ Hành cười khẩy: “Biết ngay là em không biết.”
Hứa Niên tỏ vẻ kỳ lạ: “Không biết cái gì cơ?”
Giang Vệ Hành tức giận, vỗ bàn: “Người ta dê em đấy em biết không? Người ta sờ mó em đấy!”
“Hả???” Hứa Niên còn chưa kịp load.
Giang Vệ Hành mệt mỏi nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích: “Hôm đấy tôi đến tìm em mà, tôi đứng sau nhìn thấy hết. Thằng đó véo vai em, còn định sờ mông em, nếu tôi… nếu tôi…” Giang Vệ Hành nghĩ thôi cũng tức nổ phổi: “Nếu tôi không lên cảnh cáo nó thì nó sờ luôn mông em rồi!”
Sự thật này khiến Hứa Niên giật cả mình: “Anh, anh, anh, anh… ý anh là người kia gay?”
“Hình như thế thật.” Giang Vệ Hành héo hon: “Em không biết sử dụng gay-dar của mình à?”
Hứa Niên đỏ mặt, giải thích: “Em làm gì có cái đấy, nếu không, nếu không, nếu không thì mình cũng chẳng là gay!”
“Ừ, tại tôi làm em thành gay.” Giang Vệ Hành chống hai ngón tay xuống bàn làm con người quỳ xuống, còn “dập đầu” ba cái với Hứa Niên: “Tiểu nhân quỳ xuống xin lỗi ngài.”
Hứa Niên nhìn Giang Vệ Hành tỏ vẻ yếu thế, nước mắt trào ra, tủi thân nói: “Hồi anh đi thi đấu, em ngồi ở ghế đầu, đưa nước, đưa khăn mặt cho anh mà người ta chỉ thấy mình là bạn thân, rõ ràng là bạn trai mà…”
Cậu nói xong, nước mắt chảy dài trên má, khóc nấc lên.
Giang Vệ Hành đứng dậy, vội vã rút khăn giấy, ngồi xuống bên cạnh Hứa Niên, vừa cãi nhau xong vẫn còn hơi luống cuống: “Giờ mình ở bên nhau rồi còn gì. Đừng khóc, em là bạn trai tôi người ngoài không biết cũng chẳng sao, người thân quen biết là được, mình yêu đương cũng có phải cho người khác xem đâu em.”
Hứa Niên rất thiếu cảm giác an toàn, cậu nhào vào lòng Giang Vệ Hành, nức nở: “Em đã nghĩ… muốn… muốn anh chỉ nhìn em…”
“Bé ngoan, tôi chỉ cần em, chỉ nhìn em thôi.” Giang Vệ Hành trấn an Hứa Niên, vuốt ve tóc cậu, dịu dàng nói: “Chỉ nhìn bạn trai nhỏ của anh thôi, đừng khóc được không?”
Lòng Hứa Niên lại càng khó chịu, níu áo Giang Vệ Hành khóc không ngừng. Giang Vệ Hành thơm lên má cậu, đưa điện thoại di động cho cậu: “Em nhìn post bên trường đăng đi.”
Hứa Niên lau nước mắt nhìn bài post, là ảnh của bọn họ, nội dung cũng là nhìn hai người rất tình, comment còn vô số lời tán đồng của mọi người.
Hứa Niên ngừng khóc, đọc bình luận toàn là “Real quá”, “Yêu yêu”, “Đề cử cp Giang Hứa” và các loại comment đồng nghĩa. Cậu vừa đọc vừa lầu ầu: “Chúng mình rõ là một đôi, các cô ấy cũng chẳng hiểu đâu…”
Giang Vệ Hành nghe vậy thì mỉm cười.
Màn ghen tuông của hai người với nhau cuối cùng cũng kết thúc.