Cầm Thú Đại Chiến

chương 48

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Xuống xe bus, Vương Hiểu Hân không nhịn được, vọt tới ven đường ói lên ói xuống.

Người cô vốn gầy, ăn nhiều cũng không thể béo lên được nên bụng cũng không quá lộ, cũng đã sắp bốn tháng. Một ngày dài, đi làm mệt mỏi, chen chúc trên xe bus, ngửi mùi người ta nôn khiến Vương Hiểu Hân thấy dạ dày cuộn lên. Quả thực vừa xuống xe đã không thể nhịn thêm được nữa.

Mùi chua lẫn với mùi nôn lan ra trong không khí, Vương Hiểu Hân cầm khăn ướt lau miệng, tay ôm bụng. Cô sợ mình còn cứ thế này sẽ lại nôn tiếp mất.

Tuy Trần Gia Lạc đã bắt đầu tìm phòng mới nhưng là có bà mẹ đáng ghét hay soi mói lại thích mắng mỏ như vậy thì hầu như chủ thuê nhà nào cũng sẽ trở mặt chỉ trong ’, không ai chịu cho bọn họ thuê nhà. Mà muốn mua nhà, hiện giờ hiển nhiên Trần Gia Lạc còn chưa có đủ năng lực này.

Cho nên ba người bọn họ vẫn ở lại nhà của Thư Tâm, cho dù kì hạn Thư Tâm cho đã càng ngày càng gần.

Vương Hiểu Hân hơi có dự cảm, chẳng biết Trần Gia Lạc có còn ôm suy nghĩ buồn cười gì nữa không, sẽ cho rằng Thư Tâm vẫn nể tình với anh ta?

Chỉ là nghĩ như vậy đã cảm thấy buồn cười, ít nhất, nếu là cô thì thậm chí sẽ chẳng cho bọn họ kì hạn nửa tháng như Thư Tâm.

Cô luôn tàn nhẫn hơn Thư Tâm nhiều, nếu không vậy thì đã không có ngày hôm nay.

Khu chung cư này là khu Thanh Hà, có hai dãy nhà, nhưng đại đa số mọi người đều nhớ đây thực ra không phải là chung cư Thanh Hà mà là Thanh Hà Uyển. Lúc trước xây dựng xong đã được định hướng trở thành khu chung cư cao cấp. Nhưng vì ở gần đường cái nên cũng không quá yên tĩnh, vì thế mới gọi là chung cư Thanh Hà. Phòng tiêu chuẩn – m. Từ chung cư Thanh Hà vào đến Thanh Hà Uyển còn cần đi theo một con đường mấy trăm mét, đương nhiên những người vào đó chẳng cần phải đi bộ vào.

Mà nhà của Thư Tâm lại ở Thanh Hà Uyển, tuy không phải biệt thự nhưng cây cối xanh tươi, nhà cũng đẹp. Ban đầu nhà mua khoảng hơn một trăm vạn, giờ chỉ e đã tăng lên gấp đôi.

Đây là một khoản tiền rất lớn… ít nhất, với Vương Hiểu Hân mà nói, đây là một khoản tiền rất lớn.

Cũng vì thế, mỗi lần Vương Hiểu Hân nhìn đến nơi này đều có cảm giác hưng phấn, quyết không buông tay.

Nhưng lần này nhìn đến đây lại thấy một người càng khiến cô ta không cam lòng cho nên biến sắc, cũng mặc kệ bản thân không khỏe, lập tức quay đầu bỏ đi. Nhưng người kia không cho cô cơ hội.

Đó là người đàn ông cao lớn, mặc áo phông trắng đã bị mồ hôi thấm ướt đẫm, đầu cạo trọc như vừa ra tù, cứ như vậy ngồi xổm dưới một gốc cây đối diện Thanh Hà Uyển, vừa ăn dưa hấu vừa lau mồ hôi.

Hiển nhiên người đàn ông này vẫn còn biết chừng mực. Nếu anh ta dám ngồi như vậy trước cửa Thanh Hà Uyển, nhiều lắm là ba phút sẽ bị bảo vệ đuổi đi. Cho dù bây giờ ngồi cách một con đường mà bảo vệ cũng đã để ý đến anh ta rồi.

Nhưng dù Vương Hiểu Hân phản ứng nhanh thì người đàn ông kia vẫn nhìn thấy cô. Người đó quăng miếng dưa hấu còn chưa ăn hết, vui vẻ gọi tên Vương Hiểu Hân rồi đuổi theo.

Vương Hiểu Hân nghe được sau lưng mình có tiếng bước chân, nó tựa như bóng đè, càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, thế nào cũng không thoát được, đến khi tiếng bước chân đến gần, Vương Hiểu Hân đột nhiên dừng lại, một tát tai vung qua, hét chói tai:

- Cút ngay! Cút ngay! Sao anh lại ở đây! Tại sao anh lại ở đây!

Thực ra cô ta không định hỏi, chỉ đơn giản là hét lên để phát tiết, dùng mọi cách cô ta nghĩ được như đấm đá điên cuồng vào người đàn ông kia. Chỉ tiếc, mang thai bốn tháng nên cô ta không dám đi giầy cao gót.

Người đàn ông kia hiển nhiên có chút cố kỵ Vương Hiểu Hân, cũng có thể anh ta lại sợ Vương Hiểu Hân cứ thế mà chạy đi. Ít nhất nếu Vương Hiểu Hân chạy vào Thanh Hà Uyển, nhìn anh ta bây giờ… bất luận thế nào cũng không thể vào đó được.

Cho nên anh ta chỉ đành nắm lấy cánh tay Vương Hiểu Hân rồi kéo cô qua một bên.

Bên kia, bảo vệ liên tục quét mắt nhìn qua nhưng Vương Hiểu Hân dù đang phản kháng rất kịch liệt thì lại vẫn không cầu cứu bọn họ nên đến cuối cùng, khi bóng Vương Hiểu Hân biến mất ở góc rẽ thì bảo vệ cũng không qua giúp đỡ. Thanh Hà Uyển không phải khu nhà giàu, chỉ có thể nói là khá giả thôi. Cho nên thành phần dân cư cũng khá phức tạp. Làm ở đây lâu như vậy, các nhân viên an ninh sớm đã học được việc phải làm tốt chức trách của mình, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi.

Người đàn ông này ít cũng phải m, da nâu bóng, như bị phơi nắng nhiều mà thành vậy, những giọt mồ hôi chảy dọc từ bả vai, cổ, trán anh ta, bị mặt trời chiếu vào mà cứ từng giọt từng giọt rơi xuống, như thể rất nhanh sẽ có tiếng xèo xèo.

Anh ta cũng khá khôi ngô, đứng trước mặt Vương Hiểu Hân tựa như một tòa tháp, lưng hơi còng lại khiến cả người trông có vẻ thấp kém đáng thương.

Bàn tay lớn nắm cánh tay Vương Hiểu Hân vừa vàng vừa đen, mu bàn tay nhăn nheo, hiển nhiên là dấu vết của việc lao động chân tay. Giữa kẽ tay còn có những vết cáu bẩn đen sì, so với bàn tay trắng mềm của Vương Hiểu Hân trở nên đối lập vô cùng. Điều này khiến anh ta sau khi đã kéo được Vương Hiểu Hân qua bên kia đường thì vội ngừng tay, cười xấu hổ, xoa xoa tay gọi tên Vương Hiểu Hân:

- Hiểu… Hiểu Hân… Hiểu Hân, em đừng tức giận, đừng nóng…

Anh ta không ngừng nghiêng đầu, bưng mặt, né tránh móng tay của Vương Hiểu Hân chỉ là cổ vẫn bị Vương Hiểu Hân cào ra vài vệt máu. Đợi Vương Hiểu Hân bình tĩnh trở lại, anh ta mới cẩn thận nhìn sắc mặt Vương Hiểu Hân, thì thào:

- Hiểu Hân… Chuyện đó… bác Vương… bác Vương bảo anh đến hỏi em, khi nào thì em về?

Anh ta như có chút sợ Vương Hiểu Hân, lúc nói chuyện cổ rụt lại, len lén nhìn sang. Điều này khiến anh ta trông vốn cao lớn lại đứng trước mặt Vương Hiểu Hân nhỉ bé trông càng buồn cười.

Đánh mệt rồi nghỉ một chút, Vương Hiểu Hân dần dần cũng bình tĩnh lại.

Cô thấy ánh mắt người đàn ông trước mặt có chút kì quái, đến khi thấy anh ta co rúm lại thì càng chán ghét.

Vương Hiểu Hân lườm anh ta một cái, lấy khăn ướt trong túi xách ra rồi lau cánh tay đã bị anh ta nắm, lau một hồi mới dừng lại. Nhưng cho dù là thế, cảm giác ghê ghê khi bị bàn tay cáu bẩn cầm dưa hấu nắm vào vẫn không thể hết được.

Vương Hiểu Hân chán ghét lui về phía sau vài bước, thấy anh ta hỏi như vậy thì không nhịn được, quát lớn một tiếng:

- Dừng lại!

Người đàn ông đang cố hết sức nhớ lại lời của bà Vương thoáng ngây người, sự vui mừng trên mặt như cứng lại, sau đó cẩn thận hỏi:

- Hiểu Hân… có phải em không vui không?

Vương Hiểu Hân cười lạnh:

- Vui? Tại sao tôi phải vui?

Cô khàn giọng nói, mở túi xách, cúi đầu tìm kiếm rồi ném chiếc ví tiền Mickey vào người đàn ông kia:

- Anh cầm rồi cút đi cho tôi! Tôi không muốn gặp lại các người! Đừng có đến tìm tôi nữa!

Ví tiền nện lên lồng ngực người đàn ông, anh ta luống cuống đón lấy, mắt đỏ lên, như con trâu nổi điên.

Lửa giận hừng hực cháy, đột nhiên như phun về phía Vương Hiểu Hân khiến những lời mắng của cô ta tắc nghẹn lại trong cổ họng, thậm chí không tự chủ được, lui về phía sau vài bước.

Anh ta thở phì phò như trâu, nửa ngày mới cố đè nén lại, đôi mắt to như chuông đồng vẫn nhìn Vương Hiểu Hân chằm chằm khiến Vương Hiểu Hân sợ hãi không dám nhúc nhích.

- Hiểu Hân, sao em có thể như vậy! Sao có thể như vậy! Bác Vương đã lớn tuổi rồi, em là con gái của bác, em… em giờ ở nhà đẹp như vậy, có tiền, mặc quần áo đẹp mà lại không về thăm bà sao? Anh… anh biết rõ em không thích anh. Từ trước em đã coi thường anh. Giờ em có năng lực lại xinh đẹp, chắc chắn sẽ càng coi thường anh, chắc chắn trong lòng đang cười chê anh. Anh cũng không còn định lấy em nữa, nhưng mà… nhưng lúc đầu anh đặt sính lễ cho bác gái. Anh… anh không có cha mẹ, anh coi mẹ em như mẹ của mình. Anh chăm sóc bà hẳn là lẽ đương nhiên nhưng sao em có thể nói bà như vậy! Bà ấy… cho dù có bao nhiêu lỗi lầm thì vẫn là mẹ em còn gì?

Giọng nói của người đàn ông đó rất dầy, vì sốt suột mà nói rất chậm, cũng chẳng biết câu nói nào đã khiến Vương Hiểu Hân xúc động, sắc mặt Vương Hiểu Hân dần dần hòa hoãn đi. Người đàn ông kia thấy vậy, bàn tay nắm chặt cũng dần lơi lỏng, thậm chí vẻ mặt còn có chút vui mừng:

- Hiểu Hân, em có muốn về với anh không? Anh… Anh có thể đưa em về!

Vương Hiểu Hân nhìn anh ta, quay đầu đi:

- Tôi không quay về!

- Hiểu Hân

- Tôi không quay về, anh nghe rõ chưa! Lúc trước bọn họ đối với tôi như vậy, tôi đã thế… Thề dù có thành ra thế nào cũng quyết không quay về!

Vương Hiểu Hân giật lại ví tiền từ tay người kia, lấy ra chút tiền mặt, nhét vào tay người kia, có chút lúng túng nói:

- Anh Ngưu Nhị, anh cầm lấy đi! Tự tiêu gì cũng được mà cho ai cũng được, tóm lại tôi sẽ không quay về đâu.

Người đàn ông tên Ngưu Nhị còn định khuyên cô thì Vương Hiểu Hân lại cúi đầu nói:

- Anh Ngưu Nhị, xin lỗi anh, tôi biết anh là người tốt nhưng tôi không thể nhẫn nhịn được. Giờ tôi… giờ tôi cũng sắp kết hôn, tôi cũng có thai rồi, không thể lấy anh được. Anh… quay về tìm người con gái tốt mà kết hôn. Còn mẹ tôi… Hừ, chẳng phải bà ấy còn có con trai sao? Anh cứ mặc kệ bà ấy, để con trai bà ấy nuôi! Khi nào anh kết hôn, nhớ gọi điện cho tôi nhé, tôi nhất định sẽ gửi hồng bao về.

Vương Hiểu Hân viết số điện thoại rồi nhét vào tay Ngưu Nhị sau đó đẩy Ngưu Nhị ra ngoài.

Cô cúi đầu, vì thế không thấy nổi sự hoảng sợ, đau xót trên khuôn mặt chất phác của Ngưu Nhị. Chỉ có điều, cô vừa đẩy Ngưu Nhị ra ngoài vài bước thì đã bị Ngưu Nhị giữ lại.

Vương Hiểu Hân ngạc nhiên ngẩng đầu lại thấy vẻ mặt Ngưu Nhị đầy sự thương tiếc, không biết nên làm gì, chỉ nặng nề nói:

- Em có thai? Em có thai? Nhưng mà… nhưng mà… người đàn ông của em? Sao không thấy anh ta đâu? Một mình ra ngoài? Trời nóng như vậy… phụ nữ mang thai chẳng phải là việc lớn sao? Sao em lại nói là sắp kết hôn? Anh ta còn chưa lấy em? Anh ta chưa lấy em thì sao em đã sinh con cho anh ta? Hiểu Hân, Hiểu Hân. Có phải em bị người ta lừa không? Không được! Hiểu Hân, như vây không được!

Vẻ mặt Ngưu Nhị ân cần, kéo Vương Hiểu Hân về phía Thanh Hà Uyển, người căng lên:

- Hiểu Hân, em đừng sợ! Có anh Ngưu Nhị giúp em, em đừng sợ! Hắn ta nhất định là lừa gạt em, anh Ngưu Nhị tính sổ giúp em! Hiểu Hân của chúng ta không phải là người ai cũng có thể coi thường được!

Ầm một tiếng, như có cái gì đó bắn vào tim, Vương Hiểu Hân ngơ ngác nhìn bàn tay to của Ngưu Nhị đang kéo tay mình, ngơ ngác đi theo anh ta.

Bao năm qua, cô từ quê lên đây học đại học, luôn chỉ có một mình, chưa từng có ai muốn bảo vệ cô.

Cô đã gặp nhiều loại đàn ông, những người đó trên giường nói rất ngọt ngào, sẽ hứa hẹn cho cô tiền, quần áo, đồ trang sức, thậm chí cũng có người còn hứa sẽ kết hôn với cô. Chỉ là, chưa ai từng hứa hẹn sẽ bảo vệ cô, không để cô bị thương tổn!

Cô từng liều mạng trốn khỏi trấn nhỏ kia, cô cảm thấy nơi đó quá nhỏ, không dung nổi mình. Chỉ là, đến khi thực sự ra ngoài, thực sự thấy được bầu trời rộng lớn, dục vọng càng lớn dần theo nhưng có thể khiến cô hoảng hốt lại vẫn chỉ là người của trấn nhỏ đó, một người đàn ông chất phác.

Truyện Chữ Hay