"Tiêu! Kỳ!"
Nghe tiếng hét vọng ra từ trong nhà vệ sinh, Lăng Kỳ đang thay đồ liền tức tốc vọt vào, trên mặt tràn ngập vẻ lo lắng, giọng nói cũng mang theo mười phần hốt hoảng: "Tuyết nhi! Làm sao vậy?"
Cơ Tuyết mắt trợn tròn đứng trước chiếc gương lớn toàn vẹn không sứt mẻ khiến hắn thở phào một hơi.
Liếc mắt nhìn đến chiếc áo ngủ nửa kín nửa hở không che nổi cảnh xuân, hắn theo bản năng nuốt nước miếng mấy cái, đáy mắt tối đi vài phần.
Mới sáng sớm nhìn thấy nữ nhân của mình quyến rũ như thế, là đàn ông mà không có phản ứng thì đúng là cmn liệt dương rồi.
Hắn tiến đến ôm nàng vào lòng, nhẹ giọng hỏi han: "Sao lại nhìn anh như vậy?"
Nàng chỉ vào cổ và xương quai xanh của chính mình nói: "Anh nhìn xem anh đã làm việc hay ho gì?"
Đêm qua rõ ràng nàng và hắn ngủ từ rất sớm, không hề làm mấy cái chuyện mười tám cộng kia bởi vì hôm nay nàng phải đến bệnh viện phụ sản gặp bác sĩ thăm khám theo lịch hẹn.
Thức dậy đi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt xong xuôi, đến khi cởi đồ để tắm, mới chỉ mở chiếc cúc đầu tiên, nhìn chính mình trong gương mới phát hiện từ cổ đến ngực chi chít vết hôn do người nào đó lưu lại từ lúc nào mà chính nàng cũng không biết.
Này làm sao nàng dám vác mặt ra đường gặp ai cơ chứ?
Nàng là sản phụ đấy.
Bác sĩ đã dặn dò ba tháng đầu phải tiết chế không được quan hệ này nọ để tránh ảnh hưởng đến thai nhi, nàng cũng cố gắng tuân thủ lắm rồi, vậy mà người nào đó...!
Aaaa...!Vết tích rõ ràng như thế này nàng có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch a! Nàng thật không muốn bị bác sĩ nhìn mình bằng ánh mắt kỳ thị soi mói đâu.
Nhìn vẻ mặt tức tối của nàng khi chỉ vào những trái dâu tây do hắn gieo xuống, hắn chẳng những không cho rằng mình sai, trái lại càng thêm càn rỡ, khoé miệng cong lên: "Đẹp mà!"
Cơ Tuyết nghe vậy càng thêm tức giận, giãy khỏi cái ôm của hắn, trợn trừng mắt: "Hôm nay em phải đến gặp bác sĩ, vậy mà bây giờ thành ra thế này, anh nói xem em làm sao dám bước ra ngoài gặp người khác?"
Lăng Kỳ nhìn nàng khẽ cười.
Hắn chính là cố ý làm như vậy để đánh dấu chủ quyền, ai biểu vợ hắn khi có thai lại trông càng quyến rũ hơn làm gì.
"Thì mặc áo cao cổ lên là được thôi mà!"
Cơ Tuyết gằn giọng: "Anh thừa biết em không có chiếc áo cao cổ nào.
Chẳng lẽ thời tiết thế này anh bảo em mặc áo ấm rồi quấn khăn quàng cổ?"
Hắn thản nhiên gật đầu: "Cũng sắp qua tháng mười một rồi, trời cũng trở lạnh, em lại đang có thai, mặc ấm một chút vẫn tốt hơn."
"Tiêu! Kỳ!" Nàng nghiến răng ken két.
Hắn nhe răng cười đầy gian xảo: "Anh mới mua cho em chiếc váy cao cổ rồi, để anh ra ngoài mang vào cho em."
Dứt lời, hắn nhanh chóng đi ra khỏi nhà vệ sinh, không lâu sau liền quay trở lại, trên tay cầm theo một chiếc váy màu trắng không rõ kiểu cách.
Đưa đến trước mặt nàng, hắn nói: "Em mặc thử xem, anh nghĩ rất hợp với phụ nữ mang thai."
Cơ Tuyết nửa tin nửa ngờ nhận lấy, sau đó giơ lên trước mặt xem xét, khoé miệng chợt co rút, tiếp tục nghiến răng trợn trừng mắt nhìn người nào đó.
"Anh chính là cố ý có phải không?"
Lăng Kỳ biết bản thân đã hơi quá lố, liền lập tức tiến đến ôm nàng vào lòng dỗ dành: "Tuyết nhi, anh cũng không muốn mà.
Em nhìn chính mình xem có bao nhiêu xinh đẹp cùng quyến rũ, anh chính là không muốn để người khác ngắm nhìn em mà thôi!"
"Anh có thể bớt ăn giấm được không?"
Ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, nàng nhẹ giọng nói tiếp: "Chồng à, chúng ta đã kết hôn, em cũng đã mang thai con của anh rồi.
Vậy rốt cuộc anh còn lo sợ điều gì nữa?"
Hắn lắc đầu: "Đây không phải là ghen, anh chỉ không muốn chia sẻ vẻ đẹp của em với người khác thôi."
Nghe hắn nói vậy, Cơ Tuyết lúc này mới khẽ thở dài: "Em chịu thua anh rồi đấy.
Vậy nếu như sau này em trở nên xấu xí thì sao? Em nghe nói phụ nữ sau sinh sẽ rất xấu, nhất là thân hình sẽ béo múp.
Đến lúc đấy anh chê em thì sao đây?"
Hai cánh tay Lăng Kỳ ôm nàng càng thêm siết chặt, ôn nhu nhìn nàng nói: "Sẽ không! Em là vì sinh con cho anh, anh tuyệt đối sẽ không có ý nghĩ đấy.
Trong mắt anh, em như thế nào cũng đẹp nhất, không ai có thể đẹp hơn em cả.
Hơn nữa anh yêu em không phải vì vẻ đẹp của em mà là con người của em.
Cho nên đừng bao giờ có ý nghĩ sai lệch như vậy, anh sẽ cho rằng anh yêu em chưa đủ cho nên mới khiến em trở nên tự ti."
Nghe hắn nói ra những lời nói thâm tình kia, Cơ Tuyết dù có tức giận như thế nào đi chăng nữa thì cũng đã tan hết không còn một mảnh.
Người đàn ông của nàng tuyệt vời như thế, nàng làm sao còn có thể tiếp tục giận dỗi nữa đây.
Valentine đầu tiên cùng nhau, Lăng Kỳ chuẩn bị vô cùng kỹ lưỡng.
Vì không muốn nàng phải vác cái bụng to ình đi khắp nơi, một là sẽ khiến nàng mệt mỏi, hai là sẽ gặp phải nhiều tình huống bất ngờ, hắn quyết định sẽ đón ngày lễ này ở nhà.
Bếp trưởng nhà hàng Tứ Xuyên dĩ nhiên được triệu tập để chuẩn bị bữa ăn thịnh soạn cho lão bản phu nhân, còn vị thư ký toàn năng Thẩm Xuyên thì bị trở thành quân sư quạt mo giúp hắn suy tính làm thế nào cho nàng kinh hỉ, kiêm chân chạy vặt giúp hắn bài trí ý tưởng vừa nghĩ ra.
Cũng may hắn còn có lương tâm, xong việc liền thả cho bọn họ trở về để đón ngày lễ trọng đại này.
Vị bếp trưởng lớn tuổi thì không nói, chứ anh chàng thư ký thì phải khóc ròng rồi, bạn gái khó khăn lắm mới tìm được, Valentine đầu tiên mà để người ta leo cây thì số phận sẽ đi về đâu, không cần phải nói tiếp rồi.
Nhìn bàn ăn được trang trí tinh xảo, chung quanh lại được trang trí hoa tươi cùng nến thơm, Cơ Tuyết không khỏi có chút ngỡ ngàng, nhiều hơn là sự vui vẻ khó nói nên lời.
.
ngôn tình ngược
Một nam nhân cổ đại như hắn mà lại có thể vì nàng mà làm đến mức này, nàng làm sao lại không thấy kinh hỉ đây.
Chủ động tiến đến ôm hắn, lại hôn thêm một cái, Cơ Tuyết mới mỉm cười nói: "Chồng à, cảm ơn anh nhiều lắm? Em thật sự rất vui."
Lăng Kỳ ôm lấy nàng, ôn nhu nói: "Em là vợ anh, nói những lời khách sáo như vậy làm gì? Đây là ngày lễ tình nhân đầu tiên của chúng ta, tất nhiên anh phải làm chút gì đó cho em rồi.
Nào, mau ngồi xuống, để đồ ăn nguội sẽ không ngon."
Dẫn nàng đến bên bàn ăn, hắn thân sĩ kéo ghế ra cho nàng, sau đó đi về hướng đối diện ngồi xuống.
Cầm ly rượu trên bàn, hắn hướng nàng nói: "Valentine vui vẻ!"
Cơ Tuyết cười ngọt ngào, cầm ly rượu của mình chạm nhẹ vào ly của hắn: "Valentine vui vẻ!"
Đưa ly rượu đến bên môi nhấp một ngụm, Cơ Tuyết giây trước còn cười ra mặt, giây sau sắc mặt liền xám xịt.
Đặt ly rượu xuống bàn, nàng tức giận nói: "Đây là thứ gì?"
Lăng Kỳ chợt nhướn mày, thản nhiên đáp: "Nước ép nho."
Khoanh hai tay trước ngực, nàng hỏi tiếp: "Vì sao?"
"Em đang mang thai, uống rượu không tốt cho cả mẹ và con.
Bác sĩ đã dặn..."
Hắn còn chưa nói hết câu, nàng giơ bàn tay lên chặn ngang: "Dừng dừng dừng, em biết rồi, không cần nói nữa."
Cái điệp khúc "bác sĩ dặn" này của hắn nàng nghe nhiều đến phát ngán rồi.
Bất kể nàng muốn làm gì, muốn ăn gì, muốn uống gì, không có mặt hắn thì sẽ là vú Trương, sẽ nhai đi nhai lại bên tai khiến nàng cho dù có hưng phấn như thế nào cũng sẽ bị làm cho mất hứng.
Ài, nếu biết mang thai sẽ khổ như thế này, nàng sẽ để bản thân tự do thêm một thời gian nữa rồi.
Bây giờ thì...!hết cách rồi a!
Thấy nàng thoả hiệp như mọi khi, Lăng Kỳ khoé miệng khẽ cong lên.
Vẫn biết là nàng sẽ vô cùng bức bối, nhưng mà vì con và sức khoẻ sau này của nàng, hắn vẫn là nên nghe theo sự dặn dò của bác sĩ là tốt nhất.
Không được uống rượu thì thôi vậy, nàng dù sao cũng không hảo.
Vẫn còn một bàn đồ ăn Tứ Xuyên trước mặt đây này, so đi so lại vẫn còn tốt chán.
Cầm đũa gắp một miếng cá hấp cho vào miệng, Cơ Tuyết còn chưa kịp nhai liền lập tức cứng đờ, sau đó cố gắng nuốt xuống.
Gắp tiếp một miếng thịt om ở đĩa bên cạnh, sắc mặt nàng phải nói là đen hơn đít nồi.
Sau khi nuốt xuống, lại uống thêm một ngụm nước, nàng mới nhìn người đàn ông ngồi đối diện đang thản nhiên ăn ngon lành, nheo đôi mắt hạnh gằn giọng hỏi: "Đồ ăn này ở đâu ra?"
"Bếp trưởng nhà hàng Tứ Xuyên làm." Hắn trả lời.
"Vậy vì sao không cay?"
Hắn đặt đũa xuống, hai bàn tay đan vào nhau chống cằm nói: "Bác sĩ dặn em không nên ăn cay, sẽ..."
"Tiêu Kỳ, anh thắng rồi!".