Cám Ơn Em Vẫn Cười

chương 76

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chân nhân dã ngoại kích tình chiến

Người gởi tin: Ironman (Người Sắt • ở đâu có chiến tranh ở đó có em), khu gửi: Homoual

Tiêu đề: hôm qua bên túc xá giáo viên có đánh nhau

Trạm gởi tin: BBS đại học Yên Sơn trăm năm trồng người

Nghe đâu chết người luôn á.

——————————————————————————-

Người gởi tin: Huangshuan (Hoàng Thụ An), khu gửi: Homoual

Tiêu đề: Re: hôm qua giáo bên túc xá giáo viên có đánh nhau

Trạm gởi tin: BBS đại học Yên Sơn trăm năm trồng người

Nghe đâu là binh sĩ đánh người? Có thật không?

——————————————————————————-

Cả đêm Lăng Dương có một giấc mơ, mơ thấy giày cảnh sát của Diệp Lãng lắc lư trước mặt mình.

Trong mơ màng cậu cảm giác có thứ gì đó lướt qua ngực mình, bò dần lên tới khuôn mặt. Hí mắt nhìn thử, hình như lại là đôi bốt ống cao thân quen kia đến quầy rầy mình trong mơ.

Cậu nghe thấy nơi xa có một người nói với mình, “Dậy.”

Cậu khẽ đưa đầu lại gần, dùng mặt thân thiết cọ lên giày đối phương, “Ừm, ngủ thêm chút nữa.”

Lăng Dương khép mắt chuẩn bị tiến vào mộng đẹp thêm lần nữa, nhưng cảm giác vật kia chẳng những không rời đi mà còn dùng sức ma sát mặt cậu hai cái.

Xúc cảm chân thật khiến cậu chợt nhận ra đây không phải mơ, liên tưởng đến hành động trong lúc lơ mơ của mình, Lăng Dương thầm giựt mình.

Cậu mở bừng mắt ra, người trước mặt thấy cậu thức tỉnh, lùi về sau một bước để mắt cậu điều chỉnh tiêu điểm, nhìn thấy rõ vật trước mắt.

Đây còn là lần đầu tiên Lăng Dương mặt đối mặt với bốt cảnh sát của Diệp Lãng ở cự ly gần như vầy, dường như có thể thấy cả ảnh ngược của mình được phản chiếu trên mặt giày đã được lau chùi đến mức sáng bóng.

Cậu chợt nhớ ra chuyện khác người mình làm vừa nãy, cuống quýt ngửa cổ lên nhưng chỉ trông thấy Diệp Lãng nở một nụ cười hiếm hoi.

Song là một nụ cười rất có mùi vị trêu chọc, mỗi lần khi Diệp Lãng chiếm được vị trí chủ đạo trên giường thường sẽ không kìm được lộ ra nụ cười này.

“Mọi người đang chờ em đấy,” Giọng của Diệp Lãng truyền từ trên cao xuống.

“Biết, biết, em dậy rồi đây,” Ngữ khí của Lăng Dương không có vẻ tưng tửng như xưa mà ngược lại mang theo chút sợ hãi.

Diệp Lãng khẽ gật đầu, đi ra khỏi lều, đợi hắn đi rồi, Lăng Dương trở người, đập đầu vào gối mà lầm bầm, “Đệch cứ tiếp tục như này bố nhất định bị ổng đùa chết mất.”

Lăng Dương dùng tốc độ nhanh nhất bò ra khỏi túi ngủ thu dọn tươm tất, lên đường rồi mới nhớ hôm nay đã nói sẽ đi đánh CS. Bốn người tới căn cứ, vừa vặn đụng mặt hai đội ngũ cũng cùng đến đánh CS, mọi người túm tụm lại với nhau chia tổ lại lần nữa.

Bốn người bọn họ xác định sẽ ở cùng một tổ, điều này khiến cho trận đấu ngay từ lúc chưa bắt đầu đã không còn gì đắn đo, đối phương nhìn cái biết ngay không phải dân chuyên nghiệp, một mình Bạch Lung cũng đủ xử hết bọn họ.

Lăng Dương và Từ Hiền không có trang bị, thuê trang phục của căn cứ, Bạch Lung thì khỏi nói, kỳ lạ là Diệp Lãng cũng mang theo trang bị riêng, đương khi Lăng Dương nhìn thấy hắn mặc đồ rằn ri chân đi giày riot tay cầm súng tự động bước ra thì máu sói đã chiếm khắp người con dê, những quy tắc sĩ quan huấn luyện nói sau đó cậu hoàn toàn không nghe lọt, chỉ một lòng suy nghĩ không biết sân bên trong có rộng không, nếu là đánh CS thì chắc phải có rất nhiều lô cốt chiến hào để ẩn núp đây.

Căn cứ quả nhiên không làm Lăng Dương thất vọng, bởi vì nó được xây dựa vào núi, chiếm giữ diện tích rất lớn, địa hình cũng rất phức tạp, hai người nếu thực muốn tìm một nơi ẩn mật để núp thì trong thời gian ngắn đố ai mà tìm được.

Lăng Dương vừa vào sân đã đi về phía biên giới khuất nẻo, Diệp Lãng đoán được dụng ý của cậu, không nhanh không chậm theo sát đằng sau, hai người tới một chỗ ẩn thân tuyệt hảo, có thể nhìn rõ từng động tĩnh bên ngoài nhưng từ bên ngoài không thể nhìn trộm động tĩnh bên trong.

Lăng Dương thấy nơi đây an toàn, bèn vứt luôn cây súng trong tay cởi quần Diệp Lãng, quỳ gối ngay chân đối phương một hơi ngậm hết thứ kia bắt đầu phun ra nuốt vào, không biết sao cậu vừa nhìn thấy trang phục này của Diệp Lãng đã muốn làm chuyện này cho đối phương.

Cùng với động tác của Lăng Dương, trên mặt Diệp Lãng lại dần hiện ra kiểu cười như hồi sáng, hắn dùng một tay cầm súng tự động, để ngay huyệt thái dương Lăng Dương, ẩy một cú thật mạnh, nhìn vào cứ như đang sỉ nhục tù binh của mình, cảm giác hồi hộp và nhập vai kích thích Lăng Dương đến mức nửa người dưới đã dần có phản ứng.

Diệp Lãng hưởng thụ phục vụ của đối phương, bàn chân mang giày riot chậm rãi đưa tới phần đã cứng lên của Lăng Dương, đầu tiên là nhẹ ma sát hai cái, tiếp theo nhấc mũi giày đạp một cái, cả người Lăng Dương liền cứng đờ, hai mắt trợn tròn, đồng tử phóng đại, tựa hồ bị kích thích rất lớn, ngay cả động tác miệng cũng dừng lại.

Diệp Lãng lại dùng sức đẩy cây súng tự động trên tay, ý bảo cậu tiếp tục, lúc này Lăng Dương mới chậm rãi bình phục. Khi ra sức liếm mút đã không kìm được tăng nhanh hô hấp, sắc mặt ửng hồng, tựa như trong đây có một nguồn nhiệt đang không ngừng phóng đại, thiêu đốt toàn thân cậu.

Diệp Lãng vừa đạp mũi giày lên háng Lăng Dương ma sát ở biên độ nhỏ, vừa thưởng thức bản thân mang đến cho đối phương khoái cảm cực đại, yết hầu Lăng Dương vô thức nuốt xuống, hầu hạ đỉnh chóp của Diệp Lãng thoải mái vô cùng.

Mũi chân của hắn cách một lớp quần từ tốn đùa bỡn hạ thân của đối phương như đang trêu chọc vật nuôi nhà mình, Lăng Dương ngẩng mặt nhìn hắn, trong đôi mắt nhuộm đầy khát khao.

Trước đây, hết thảy khoái cảm yêu giày của Lăng Dương đều đến từ ảo tưởng, cậu chưa bao giờ tự mình thể nghiệm cảm giác nửa người dưới cách một lớp vải mỏng ma sát với đế giày như này, thứ khoái cảm này mãnh liệt gấp ngàn gấp vạn lần so với tưởng tượng, như sóng triều cuồn cuộn bào mòn hết lý trí Lăng Dương.

Bỗng Diệp Lãng tăng thêm chút sức mạnh dưới chân, Lăng Dương cảm thấy một cơn đau ập đến đồng thời cũng nhận được kích thích chưa từng có trước nay, cả người cậu phấn khởi tột đỉnh, huyết dịch xông đến từng mút dây thần kinh tựa như có ngàn vạn con kiến đang bò.

Đối mặt với dục vọng nguyên thủy nhất của con người, cậu đã không còn rảnh mà bận tâm bí mật của mình có bị đối phương phát hiện hay không, một tiếng rên thật dài tràn ra từ yết hầu, nếu không phải miệng bị lấp đầy, sợ là Lăng Dương đã vứt bỏ luôn chút tự tôn cuối cùng, nói với đối phương ba từ cấm “xin đạp bắn” kia.

Linh hồn của Lăng Dương bay lên không từng chút một, tựa hồ muốn thoát khỏi thể xác mà đi mất, ngay khoảnh khắc cậu sắp bùng nổ thì Diệp Lãng đột nhiên rụt chân về, điều này kéo Lăng Dương từ trên mây ngã thẳng xuống vực sâu, theo xu hướng bản năng, Lăng Dương thô bạo giật quần mình xuống, nhanh chóng bắt tay vào ‘tự xử’.

Động tác của Lăng Dương đã kích thích mạnh Diệp Lãng, hắn vứt khẩu súng, ôm đầu đối phương ra vào không chút lưu tình, mỗi lần chỉ rút ra một chút rồi lại đâm vào thật mạnh, động tác tay của Lăng Dương càng lúc càng nhanh, Diệp Lãng cũng theo đó tăng tốc, sau rốt hai người cùng nhau đạt đến đỉnh điểm, Diệp Lãng ấn chặt đầu đối phương, run rẩy bắn ra từng dòng tinh hoa, Lăng Dương bị sặc không kềm được phải nôn khan.

Lăng Dương chầm chậm thoát khỏi dư vị cao trào khổng lồ, Diệp Lãng cũng buông đầu cậu ra. Lăng Dương đầu tiên là kéo quần mình lên trước, sau đó giúp Diệp Lãng chỉnh lý đàng hoàng, đang muốn đứng dậy thì chợt thấy vai trái trĩu xuống, chân phải của Diệp Lãng nặng nề đặt lên vai cậu, hai đầu gối đã rời khỏi mặt đất giờ lại bị bức quỳ xuống.

Tầm mắt Lăng Dương đảo qua, chỉ thấy chiếc giày riot giẫm trên vai mình hơi bị lỏng dây, Diệp Lãng cúi người xuống, không nhanh không chậm cởi dây giày buộc lại lần nữa, còn dùng sức thắt chặt nút buộc, từng động tác của hắn ở trong mắt Lăng Dương đều chứa đầy sức hấp dẫn, giây phút ấy, cậu thực sự có xúc động muốn liếm cho đối phương.

Cũng may hình như Diệp Lãng có ý định buông tha Lăng Dương nên khi hắn lấy chân khỏi vai cậu, Lăng Dương thở phào thấy rõ, gấp gáp đứng lên. Diệp Lãng cúi người xuống, nhặt cây súng mình đã vứt trên mặt đất, Lăng Dương cũng chuẩn bị đi nhặt cây của mình, thình lình Diệp Lãng đưa tay, họng súng nhắm ngay cằm Lăng Dương, Lăng Dương bị ép đứng nghiêm, cằm hơi giơ lên.

“Cởi quần.” Diệp Lãng ra lệnh.

Lăng Dương cười khan hai tiếng, “Trưởng quan, đừng đùa nữa mà.”

Tay Diệp Lãng dùng sức, cằm Lăng Dương lại bị hắn nâng cao thêm hai tấc, “Cởi!”

Lăng Dương nuốt nước miếng, cậu biết hôm nay Diệp Lãng sẽ không định buông tha cậu dễ dàng như vậy, tuy nói trong tay hắn chỉ là một cây súng laser, nhưng áp lực hắn mang đến lại như một cây súng thật có thể lấy mạng người trong tích tắc.

Rơi vào đường cùng, cậu chỉ đành cởi bỏ dây lưng chiếc quần rằn ri thêm lần nữa, cởi được phân nửa thì nhìn thấy ánh mắt miệt thị của Diệp Lãng ngay tại hạ thân mình, thoáng chốc cậu bỗng không biết phải làm thế nào, quần trong tay kéo lên không được, cởi xuống cũng không xong.

Diệp Lãng thấy cậu dừng, ánh mắt bén nhọn đảo qua, lướt xuống dưới, vô thanh uy hiếp cậu tiếp tục cởi. Lăng Dương hạ quyết tâm, nhẹ buông tay, quần rơi xuống bên chân, toàn bộ nửa người dưới bại lộ trong không khí ấm nhuận lại hơi lạnh lẽo của một ngày đầu tháng tư, hơi man mát cộng thêm chút hưng phấn.

Cây súng trong tay Diệp Lãng đưa từ cằm Lăng Dương, tới cổ, xẹt qua trước ngực, cuối cùng dừng ở nơi đó, cái nhìn mang vẻ khinh thường của hắn cùng trải nghiệm bại lộ nơi dã ngoại khiến cảm giác thẹn của Lăng Dương thoáng chốc tăng cao, cơ thể không ức chế được nổi lên phản ứng.

“Tinh thần quá nhỉ,” Diệp Lãng dùng đầu súng đè lên chỗ đó, buông ra, tiểu Lăng Dương càng tinh thần hơn, gục gặc lên xuống như đang kính chào trưởng quan.

“Vừa nãy em ‘xóc lọ’ được lắm, làm thêm một lần cho anh xem.” Âm thanh của Diệp Lãng vừa từ tính vừa lười biếng, mỗi âm tiết chứa đầy sự thao túng.

Lăng Dương bây giờ đã hoàn toàn bị đối phương dẫn nhập trạng thái, tựa hồ thực sự là bị người uy hiếp tính mạng, hai tay bất đắc dĩ vỗ về hạ thân, lần đầu tiên từ lúc chào đời trình diễn cảnh DIY trước mặt người khác. Thân trên của cậu võ trang đầy đủ, thân dưới lại trần như nhộng, sự tương phản mãnh liệt cộng thêm hoàn cảnh lộ thiên, dục vọng và sỉ nhục thay phiên chi phối tư tưởng Lăng Dương, uy nghiêm của người trước mặt xâm nhập từng chút một vào nội tâm cậu, ăn mòn cái tôi của cậu, ịn một dấu ấn riêng tại nơi sâu thẳm trong linh hồn, từ nay về sau Lăng Dương chỉ thần phục một mình hắn.

Diệp Lãng thích thú thưởng thức màn biểu diễn của Lăng Dương, thong thả cất bước dạo vòng quanh, quan sát show diễn sống động người thật việc thật này từ mọi góc độ. Xuất phát từ bản năng, Lăng Dương không dám đối mặt với một Diệp Lãng như này, đành rũ mắt xuống, trong tầm mắt chỉ còn đôi giày riot đen bóng đung đưa qua lại, từng đường nét rắn rỏi như được khắc bằng dao, đế cao su răng cưa vô tình nghiền nát sỏi đá dưới chân, lưu lại dấu vết giẫm đạp trên mặt cát lởm chởm, ngay cả âm thanh đế giày ma sát với mặt đất cũng hóa thành tà âm, trêu ngươi hơn cả lời âu yếm nỉ non bên tai.

Kiểu giày này được ca tụng là vật đại biểu cho phái hardcore nhất trong giới giày bốt, tạo hình đơn điệu không nổi bật, nhưng lại là thứ cuối cùng có thể khiến từng gã đàn ông cứng cỏi phải sôi trào nhiệt huyết, càng nhìn lâu càng có thể cảm nhận sức bùng nổ ẩn chứa sau vẻ ngoài bình thường của nó.

Khoái cảm đôi giày mang lại cho cậu mới nãy giờ lại xông lên đầu, hô hấp của Lăng Dương dần trở thành nặng nề, bước chân của Diệp Lãng như một cây búa tạ ngàn cân, mỗi lần nện xuống đất sẽ đập mạnh vào lý trí Lăng Dương, thậm chí cậu còn tưởng tượng ra được hình ảnh nó vỡ nát thành từng mảnh nhỏ.

Ý thức của Lăng Dương bắt đầu không rõ nét, giày của Diệp Lãng biến ảo thành vô số tàn ảnh trước mặt cậu, chuyển mắt lại biến mất không thấy đâu, khi cậu ý thức được điểm này thì phát hiện trong tầm mắt đã không còn hình bóng Diệp Lãng.

Trái tim cậu chợt nặng trịch, đang muốn ngẩng đầu nhìn xung quanh thì đằng sau truyền đến nhiệt độ quen thuộc, hơi thở của Diệp Lãng dừng tại bên vành tai mẫn cảm, như đang cười khẽ, như đang tán tỉnh, khẩn trương vừa nãy của Lăng Dương thoáng chốc biến mất tăm.

Một giây sau, ngón tay Diệp Lãng luồn vào cơ thể không phòng bị của cậu, vô cùng tinh chuẩn chạm đến điểm kia, vừa xoay vừa ấn vừa cào, Lăng Dương cảm giác mình như đang ngồi trên một con tàu lượn siêu tốc, tích tắc đã bay đến đỉnh cao, cậu tựa như một con rối dây trong tay Diệp Lãng, hắn cho cậu lên thì cậu lên, hắn cho cậu xuống thì cậu xuống, hắn là người khống chế dục vọng của cậu, hắn điều khiển thần kinh của cậu, ban cho cậu khoái hoạt cực hạn.

Lăng Dương cảm thụ ngón tay của Diệp Lãng ra vào trong cơ thể mình, đầu ngón tay linh hoạt xoay vòng, ngón tay và móng tay thay phiên trêu chọc điểm G, mỗi lần sẽ khiến cơ thể cậu không đừng được run rẩy, đằng sau co lại như có sinh mệnh riêng, tựa như đang đòi hỏi nhiều hơn nữa.

“Ai cho em dừng lại, tiếp tục.” Âm thanh trầm thấp của Diệp Lãng vang bên tai, Lăng Dương giờ mới phát hiện động tác của mình đã vô thức thả chậm, vội vàng chà xát lên xuống.

Linh khẩu toát ra nhiều chất lỏng trong suốt hơn, lấp lóe dưới ánh dương quang chói lọi, không lúc nào không nhắc nhở hiện giờ cậu đang ở tại một nơi ban ngày ban mặt, hơn nữa có thể có người lạ xông vào bất cứ lúc nào.

Diệp Lãng đùa bỡn thân thể cậu một hồi, đoạn rút ngón tay ra, Lăng Dương tức thì cảm thấy trong cơ thể trống rỗng, có vật cứng đặt ngay lối vào, nhưng lại lần lữa không nhích thêm một bước.

“Tiến vào.” Lăng Dương chờ mãi, rốt cục không nhịn được phải mở miệng, âm thanh đè nén và ẩn nhẫn, nhưng nội dung thì đãng vô cùng.

Còn Diệp Lãng vẫn đứng trơ ra đó, không có ý định sẽ tiến vào, chỗ tiếp xúc giữa đầu mút và lối vào như được nhen lửa, khiêu khích Lăng Dương khó chịu tựa có trăm móng vuốt cào vào tim.

“Cầu anh tiến vào.” Lăng Dương buông tha cho chút tôn nghiêm cuối cùng, bất lực khẩn cầu.

Diệp Lãng ưỡn người, dễ dàng tiến vào vùng đất thần bí, cơ hồ không chừa cho đối phương tí thời gian thích ứng nào đã bắt đầu luật động như cuồng phong bạo vũ, tay hắn hung hăng bóp chặt eo đối phương, đau đớn và khoái cảm đan xen cùng nhau thổi tới, triệt để nhấn chìm Lăng Dương.

Đằng sau là ma sát kịch liệt giữa ‘nón’ và vách trong, phía trước là ngón tay nhanh nhẹn xoa nắn mạch máu, Lăng Dương đã vô phương chịu đựng thứ khoái cảm ‘gọng kìm’ như này mà rên rỉ bắn ra, chất lỏng trắng ngà văng lên mặt cát, Lăng Dương há miệng thở dốc, hai chân mềm nhũn, dựa thẳng ra sau ngã vào lòng Diệp Lãng.

Diệp Lãng ra lệnh Lăng Dương đi sang bên cạnh, hai tay vịn lên thành lũy đắp bằng đá tảng, nâng cao eo đối phương, đâm vào lần thứ hai.

Tay phải của hắn xoa nắn cánh mông của đối phương, bỗng hắn vỗ mông cậu cái bốp, “Tự mình động.”

Lăng Dương nghe vậy bèn bắt đầu ngoan ngoãn đong đưa tới lui, để thứ cực đại của đối phương ra vào trong cơ thể, phát ra tiếng phốc phốc.

Diệp Lãng hiển nhiên chưa đủ vừa lòng với biểu hiện của cậu, giơ tay trái cho mông của cậu thêm một cái tát, “Dùng sức.”

Lăng Dương ra sức động dữ hơn, bàn tay Diệp Lãng không ngừng vuốt ve xoa nắn mông Lăng Dương, thỉnh thoảng còn một công đôi việc, cùng với tiếng đánh bộp bộp, mông Lăng Dương cũng bị nhuộm thành màu hồng phấn quyến rũ.

Lăng Dương dừng lại thở dốc, Diệp Lãng từ đằng sau túm lấy tóc cậu, ép cậu phải ngửa đầu ra sau, lộ ra một đường cong mê người, hai tròng mắt cậu nửa khép, đôi môi khẽ nhếch, Diệp Lãng nhìn mà bùng nổ thú tính, thôi động hạ thân xông vào lần cuối cùng, nhiệt độ tại nơi hai người kết hợp đã tăng đến cực hạn, cảm giác bao dung nóng rực và xiết chặt khiến Diệp Lãng không thể dừng được.

Hắn run rẩy phát tiết trong cơ thể này, chất lỏng cực nóng đâm xuyên qua thân thể đối phương. Giờ khắc này, hắn chỉ nghĩ từ đầu tới đuôi, từ thân xác tới trái tim, triệt để chiếm giữ lấy cậu ấy, bắt cậu ấy thành vật của riêng mình, khiến cậu ấy không còn thời gian nghĩ đến người khác. Thậm chí hắn còn muốn thô bạo tẩy sạch ký ức mười sáu năm của cậu ấy, không bao giờ muốn nhìn thấy vẻ trầm lặng cậu ấy vô tình để lộ nữa.

Bỗng ngoài lô cốt truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, Diệp Lãng luôn đặt lòng cảnh giác ở mức cao nhất, lúc này tức tốc rời khỏi cơ thể Lăng Dương, nháy mắt kéo quần lên, mũi chân gảy cây súng gác tại bên tường, khom eo quơ vào tay, đưa họng súng vào lỗ bắn, nhắm ngay mục tiêu càn quét một trận, đáng thương cho tên xâm nhập còn chưa phát hiện kẻ địch ở đâu đã bị còi báo động laser trên người nhắc nhở bạn đã tử vong, đành phải ngoan ngoãn lộn trở về điểm hồi sinh.

Lăng Dương thừa dịp này khẩn trương túm lấy quần của mình, nhảy lò cò mặc vào, tim hồi hộp muốn nhảy cả ra ngoài, cậu không ngờ Diệp Lãng lại to gan như vậy, dám làm “trọn gói” dã ngoại, hiện giờ hồi tưởng lại mới thấy hành vi vừa nãy của hai người thật quá nguy hiểm.

Diệp Lãng giải quyết xong hết kẻ địch, ném cây súng tự động trong tay cho Lăng Dương, xoay người nhặt khẩu súng ngắm của đối phương, “Thứ vũ khí bình tĩnh như này không thích hợp em, em cứ dùng kiểu súng không não này thì hơn.”

Lăng Dương bị khinh thường liền nhe răng nhếch mép với Diệp Lãng, nhưng vẫn vui vẻ nhận lấy, vừa nãy cậu phải công nhận dáng vẻ xả súng tự động của Diệp Lãng đúng thật ngầu đến ngẩn ngơ.

Hai người ra khỏi nơi ẩn núp, ẩn núp suốt một đường thẳng tới sân chủ chiến, trên đường cũng lượm được vài đứa lạc quẻ, Lăng Dương còn bị bắn chết một lần. Hai người tìm được Từ Hiền và Bạch Lung tại một điểm khống chế trên cao, Từ Hiền đã chuyển thành lính quân y, Bạch Lung mỗi tay cầm một cây súng tự động, phạm vi trăm dặm không còn vật sống.

Trận đấu kết thúc, nhìn thử kết quả thống kê, đối thủ trăm miệng một lời cùng chỉ trích Bạch Lung mở auto, những người biết rõ chân tướng thì đứng cười trộm một bên.

Tất cả mọi người lăn lộn xong chẳng khác gì con khỉ đất, Diệp Lãng và Lăng Dương trái lại trở thành hai đứa sạch sẽ nhất trong bọn, thời điểm tắm rửa Diệp Lãng biết Lăng Dương không muốn người khác nhìn thấy vết thương sau lưng, luôn đứng đằng sau giúp cậu che chắn.

Khi bốn người trở lại nơi đóng quân dã ngoại thì đều đã có chút mệt mỏi, Bạch Lung ngồi dựa dưới bóng cây, Từ Hiền gối đầu lên đùi cậu nghỉ ngơi, Diệp Lãng vẫn còn tinh thần, tìm một miếng đá bằng phẳng bên bờ sông ngồi xuống, Lăng Dương là đứa tửng nhất, chẳng biết làm sao mà trèo được lên cây, ngồi trên chạc cây, miệng ngậm nhánh cỏ, chân vắt vẻo giữa không trung đong đưa qua lại.

Diệp Lãng quan sát Lăng Dương dưới bóng cây, trong ấn tượng đối phương luôn là một người không chịu yên, ngoại trừ ngủ và chơi game, gần như không lúc nào không ở trạng thái vận động. Nhưng giờ phút này cậu dựa vào thân cây, nhìn lên trời xanh, trên gương mặt có một vẻ điềm tĩnh không nói thành lời.

Bỗng từ đáy lòng Diệp Lãng xuất hiện một ảo giác, tựa hồ Lăng Dương của hiện giờ không hề thuộc về hắn mà có thể rời khỏi hắn bất cứ lúc nào, bay trở về bầu trời, một cảm giác bất an sâu sắc chiếm giữ trái tim Diệp Lãng.

Vào lúc phát hiện bản thân có suy nghĩ như vậy, hắn đã theo bản năng đứng dậy, đi đến dưới tàng cây, vươn hai tay về phía đối phương.

Lăng Dương vừa cúi đầu đã nhìn thấy Diệp Lãng, trên gương mặt xuất hiện một nụ cười rạng rỡ, bàn tay vịn lấy chạc cây, nhảy vào lòng Diệp Lãng, vào tích tắc mũi chân cậu chạm đất, trái tim Diệp Lãng mới thả lỏng.

“Anh đang lo gì thế, sợ em bay mất à?” Lăng Dương mím môi hỏi, tựa hồ đã đoán được tâm tư đối phương.

Diệp Lãng không nói chuyện, cũng không phủ nhận.

“Đừng lo, em đã không còn bay được nữa rồi.” Cậu đưa miệng qua, khẽ chạm một cái lên môi đối phương.

_________________________

giày riot: dịch ra là giày phòng bạo lực

Truyện Chữ Hay