Cám Ơn Em Vẫn Cười

chương 55

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thời gian thử thách không được dẹo

Cộng đồng Đế Quốc Sói Hoang, khu thảo luận tình cảm

Chủ thớt: xin giúp đỡ! Làm sao bẻ cong trai thẳng nhanh chóng và hữu hiệu?

L: tại sao phải bẻ cong trai thẳng? …

L: yêu quý sinh mạng, rời xa trai thẳng.

L: chữ ‘cắn’ phân tích ra chấm hết. (chữ ‘cắn’ là 咬, tách ra là 口交 = khẩu giao)

L: tuy không tán thành, nhưng nếu nhất định muốn thì phương thức hữu hiệu nhất là ‘cắn’ hắn.

L: đồng ý với phía trên, đàn ông là động vật cảm quan, nếu như bạn chỉ ‘vuốt’ hắn thì, bọn trai thẳng thỉnh thoảng cũng ‘xóc lọ’ cho nhau giải sầu đấy thôi, mà hắn không có khả năng sẽ hứng thú với hoa cúc của bạn, cho nên cách tốt nhất là ‘cắn’, tuyệt đối không có thằng con trai nào chống cự được, ‘cắn’ nhiều thêm vài lần, phê rồi tự nhiên cong ngay.

L: thẹn thùng nói rằng, BF hiện tại của tôi chính là vì vậy mà cong, nhưng di chứng là giờ hắn rất thích BJ, không thích .

NL: cám ơn mọi người, bọn tôi đã thành một cặp!

——————————————————————————-

Quán ăn là căn cứ địa của bang Kiếm Tình, đây không phải lần đầu tiên bọn họ tụ họp ở đây, lần nào Mộ Dung cũng đặt cùng một gian phòng, mọi người không cần hỏi đã quen đường cũ tìm được nơi tập hợp.

Tiểu Thụ Đừng Chạy đi vào phòng đầu tiên, theo sau là đám người Mạc Thương Tâm, bang chủ Mộ Dung và một cậu trai xa lạ đã ngồi trong phòng, thấy phần lớn đoàn người đã đến thì hai người cùng đứng lên.

“Đây là người bạn mới mà đại ca nói hả?” Tiểu Thụ Đừng Chạy hỏi, nghĩ bụng cậu bạn mới này sao quen mắt quá vậy, dường như đã thấy ở đâu rồi.

Lăng Dương vừa định nói chuyện thì Mộ Dung ngăn cản, “Đợi người đến đông đủ hẵng giới thiệu.”

“A, đại ca xấu quá nha, còn thừa nước đục thả câu.”

“Vai chính còn chưa tới, mấy đứa gấp cái gì,” Mộ Dung hất cằm, “Gọi món trước đi, anh và cậu bạn mới còn có chút chuyện phải nói.”

Mộ Dung dẫn Lăng Dương ra ngoài, mấy con mắt đằng sau đồng loạt nhìn theo bọn họ rời đi, cửa vừa đóng lại mấy người vội vã chụm đầu thành một vòng rù rì với nhau.

Cửa phòng mở ra lần thứ hai, một đợt hàn ý lạnh như băng tấn tốc xộc vào phòng, mọi người bất giác run lên ba cái.

Diệp Lãng lạnh lẽo quét mắt khắp phòng, “Lăng Dương đâu?”

Phía sau hắn, Từ Hiền giơ ngón trỏ không ngừng ra dấu trên miệng, mọi người trong phòng nhìn thấy nhưng chẳng ai dám bỏ qua câu hỏi của Diệp Lãng.

“Lăng, Lăng Dương là ai?” Tiểu Thụ Đừng Chạy can đảm hỏi.

“Có ai mới đến không?” Diệp Lãng lại hỏi.

“Có… có,” Cô nàng giơ ngón trỏ rụt rè chỉ ra ngoài, “Vừa nãy đi ra ngoài với đại ca, không biết… đi đâu…”

Diệp Lãng lập tức xoay người, Từ Hiền bất ngờ bị hắn đụng trúng.

“Cậu ở lại, không được gọi điện.” Giọng nói của Diệp Lãng lộ ra uy lực khôn tả, làm Từ Hiền sợ hãi từ tận đáy lòng, không dám vi phạm.

Mộ Dung dẫn Lăng Dương vào toilet, “Cậu lợi hại thật đấy, chẳng qua là tỏ cái tình thôi mà quậy cho Lâm Sơn long trời lở đất, nếu hôm nào đó cậu cầu hôn thì chẳng phải đứng luôn server à?”

Lăng Dương cũng không lý giải được, “Em cũng chả biết sao lại như vậy nữa, tự dưng hắn lại đòi ly hôn.”

Mộ Dung hồi tưởng lại, “Chẳng lẽ vì nó hiểu nhầm lời của anh?”

Lăng Dương hoảng sợ, “Anh đã nói gì với hắn?”

“Anh ám chỉ cậu không dám thổ lộ với nó là vì trong lòng cậu còn băn khoăn… Nhưng ý của anh vốn là cậu băn khoăn chuyện Linh Đang Nhi, chẳng lẽ nó cho rằng cậu băn khoăn chuyện nó có bà xã?”

Lăng Dương đau khổ ôm đầu, “Đại ca, sức tưởng tượng của anh Lãng phong phú lắm, anh rốt cuộc đang hỗ trợ em hay kiếm việc cho em đây.”

Mộ Dung vô tội xòe tay, “Anh cũng đâu biết sẽ thành như vậy, thấy cậu bây giờ cũng đáng thương quá đi, có muốn anh hai ôm một cái không?”

Mộ Dung mở rộng vòng tay làm bộ muốn ôm, bỗng cảm thấy một luồng sát khí, ngẩng đầu lên, giật bắn người.

“Mà thôi, tốt nhất là không ôm, anh đột nhiên nhớ ra có việc, về trước hen, hai đứa cứ từ từ nói chuyện.”

Hai đứa? Lăng Dương không hiểu, quay đầu lại, cũng giật bắn người.

Diệp Lãng đang đứng ngay cửa toilet, mặt không biểu tình, nhìn theo cậu, chẳng hiểu sao hôm nay khí thế của Diệp Lãng đặc biệt kinh người, Lăng Dương vô thức nuốt nước miếng.

Không đúng, người này không phải Diệp Lãng mà là Dạ Lang, hơn nữa còn là Dạ Lang trong trạng thái cuồng bạo!

Diệp Lãng chậm rãi đi tới, đây cũng là lần đầu tiên Mộ Dung nhìn thấy dáng vẻ này của đứa đàn em, dù nói xưa nay anh chả sợ thằng nào nhưng giờ phút này cũng cảm thấy một luồng hàn ý vô danh.

Mộ Dung ra khỏi toilet, giúp hai người đóng cửa, lưỡng lự giây lát, lại kéo luôn tấm bảng thông báo “Đang dọn vệ sinh” ra trước cửa.

Diệp Lãng đi tới trước Lăng Dương, không nói một chữ, nhìn Lăng Dương không chớp mắt.

Lăng Dương bị khí thế của đối phương hù dọa, cũng không dám hó hé chi.

Toi rồi, chẳng lẽ đối thoại với Mộ Dung vừa nãy đã bị hắn nghe được? Hắn đã biết? Lăng Dương ý thức có chuyện không hay rồi.

Hai người vô thanh nhìn nhau nửa ngày, Diệp Lãng mới bắt đầu chậm rãi mở miệng, “Em không có gì muốn nói với anh sao? Bà, xã, thân, yêu.”

Tim Lăng Dương thít chặt, hắn biết rồi!

Hắn biết rồi! Làm sao bây giờ!

Trong lòng Lăng Dương cấp tốc hiện lên vô vàn phương án, rồi lại cấp tốc phủi sạch.

Làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ!

Lăng Dương cắn răng, liều mạng!

Cậu cười tà mị.

Một giây sau, Lăng Dương đột nhiên nghiêng người ra trước, dùng miệng lấp kín miệng Diệp Lãng, thừa dịp đối phương đang hết sức kinh ngạc thì cạy khớp hàm đưa đầu lưỡi vào, linh hoạt trêu đùa đối phương.

Diệp Lãng kiểu gì cũng không ngờ được tình tiết sẽ diễn biến thần thánh như này, trong lúc nhất thời trở tay không kịp, mặc cho Lăng Dương làm càn trong miệng mình.

Xong một nụ hôn, Lăng Dương cấp tốc lui trở về, lười biếng dựa vào tường gạch của nhà vệ sinh, con mắt cong cong nhìn Diệp Lãng kèm theo ý cười, tựa như cảnh vừa nãy chưa từng phát sinh.

Diệp Lãng thoát khỏi sự kinh ngạc, phản ứng đầu tiên là, thân là đàn ông con trai, vậy mà bị một thằng khác cường hôn!

Chuyện này còn khó chấp nhận hơn chuyện bị lừa gạt! Lòng tự tôn của chủ nghĩa đàn ông giờ phút này hoàn toàn bị kích phát!

Diệp Lãng nắm lấy cổ áo đối phương, hồi đáp y nguyên, nụ hôn này còn lâu còn nồng nhiệt hơn nụ hôn vừa nãy, song phương đều chủ động thèm khát đối phương, hơi thở nam tính tràn vào xoang mũi Diệp Lãng, nhưng không hề khiến hắn thấy kinh tởm mà trái lại còn kích thích hoóc-môn giống đực của hắn, dục vọng muốn áp đảo đối phương đã chiếm cứ hết toàn hệ thần kinh.

Nụ hôn thứ hai kết thúc, song phương đã có chút thở gấp.

Lăng Dương vẫn mang cái vẻ trêu tức kia, cậu nhấc chân cọ cọ giữa đùi Diệp Lãng, khóe miệng nhếch thành một nụ cười mỉm đầy chòng ghẹo, “Ông xã, anh cứng rồi.”

Hai chữ “ông xã” vừa thoát ra khỏi miệng, Diệp Lãng cảm thấy phía dưới lại bành trướng thêm vài phần, bị quần jean bó kềm nén đến khó chịu.

Không đợi hắn tiến thêm một bước, Lăng Dương kéo Diệp Lãng vào WC kế bên, ấn hắn lên tường, một tay đóng cửa, một tay thuần thục cởi quần hắn. Diệp Lãng có thể cảm giác dục vọng của mình thoát khỏi trói buộc thoáng cái bắn ra ngoài.

“Cậu làm…” Chữ cuối cùng bị Diệp Lãng nuốt xuống luôn, hắn kinh ngạc nhìn Lăng Dương quỳ xuống trước mặt mình, vùi đầu vào giữa hai chân mình, phun ra nuốt vào dục vọng của mình. Khoái cảm cực đại từ kích thích sinh lý và thị giác ập đến như sóng cả, nháy mắt vồ lấy Diệp Lãng, khiến hắn không thể cự tuyệt hành động của đối phương.

Giờ phút này hắn rốt cuộc đã hiểu, tại sao ai cũng nói nam giới là động vật chỉ suy nghĩ bằng nửa thân dưới.

Còn có thứ gì có thể kích thích ham muốn chiếm giữ và khát khao khống chế của một thằng đàn ông hơn việc có một đứa con trai vô cùng nam tính quỳ xuống trước mặt, sùng bái vật dưới háng của mình không? Huống chi còn là với loài động vật giống đực chảy đầy nhân tố chinh phục trong máu như Diệp Lãng?

Từ khi chào đời đến nay Diệp Lãng chưa bao giờ hưởng thụ khoái cảm kịch liệt như thế, rõ ràng như thế, hắn hưng phấn đến run cả ngón tay, ấy vậy mà còn phải nhẫn nhịn không phát ra bất kỳ âm thanh gì, trong không gian nhỏ hẹp bán công khai bán riêng tư như này, chỉ có tiếng thở đứt quãng trầm thấp và dồn dập là tỏ rõ sự thất khống của Diệp Lãng.

Cảm nhận được dục vọng đang không ngừng tăng cao, Diệp Lãng vô thức túm lấy tóc đối phương, bắt đầu ra vào trước sau, bỗng trước mắt lóe cường quang, hắn theo bản năng nhắm hai mắt, đầu óc trống rỗng, cả người như có dòng điện chạy qua, cứ thế Diệp Lãng đạt tới cao trào trong miệng Lăng Dương.

Diệp Lãng mở mắt cúi đầu, chỉ thấy được đỉnh đầu đã bị mình chà đạp đến rối bù, vô phương thấy được vẻ mặt hiện giờ của Lăng Dương. Một giây sau, hắn cảm nhận được miệng của Lăng Dương rời khỏi mình, đầu hơi lệch về một bên, từ góc độ của Diệp Lãng, không thấy rõ Lăng Dương rốt cuộc là ói ra hay nuốt vào thứ của hắn, hắn cũng không biết cảm giác khác thường thình lình xuất hiện trong lòng mình bây giờ là bài xích hay hưng phấn.

Kích tình qua đi, lý trí trở về, một chốc sau Lăng Dương đứng dậy, Diệp Lãng chẳng biết nên đối mặt với cậu bằng biểu tình gì nữa.

Lăng Dương thì ngược lại hầu hạ rất đến nơi đến chốn, giúp hắn xách quần lót, kéo phẹc-mơ-tuya, cài nút quần, chỉnh trang ổn thỏa rồi mới đứng dậy.

Thấy dáng vẻ không biết làm sao mà còn ra sức làm bộ của Diệp Lãng, Lăng Dương mỉm cười, còn vươn đầu lưỡi liếm liếm khóe môi đầy khiêu khích.

Nhìn thấy hết động tác của cậu, nghĩ tới nơi ấy vừa mới tiếp xúc thân mật với bộ phận bí mật nhất của mình, đánh giá trong lòng của Diệp Lãng với Lăng Dương chỉ còn hai chữ: ngứa mông…

“Nhanh trở về thôi, nếu không bọn họ sẽ cho rằng anh ăn mất em.” Lăng Dương mặt không biến sắc đẩy cửa đi ra ngoài, nghĩ bụng may là hôm qua nhìn thấy topic kia trên mạng, quả nhiên đàn ông chỉ thua mỗi chiêu này, các tiền bối thật không lừa mình.

Lăng Dương cùng Diệp Lãng một trước một sau trở về phòng, Từ Hiền tức thì dùng ánh mắt sốt ruột hỏi Lăng Dương, Lăng Dương trộm chìa tay làm hình chữ V với cậu.

Từ Hiền giật mình, sao có thể, vừa nãy Diệp Lãng rõ là đang bốc hỏa đến sắp dỡ cả quán ăn cơ mà!

Cậu lại nhìn thử Diệp Lãng đằng sau Lăng Dương, đối phương như cũ mặt không thay đổi, nhưng rõ ràng không còn đằng đằng sát khí như lúc vừa đến.

Cả một bụng lo lắng và khẩn trương của Từ Hiền với Lăng Dương đã đổi thành sùng bái: cậu ta rốt cuộc làm sao hay vậy?!

Mọi người đã đến đông đủ, bên cạnh Mộ Dung còn trống hai vị trí, thấy hai người trở lại, vội vàng gọi Lăng Dương ngồi vào cạnh mình, Diệp Lãng ngồi xuống cạnh Lăng Dương, kế bên Từ Hiền.

Từ Hiền giờ phút này rất muốn biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng cậu không có can đảm hỏi thẳng Diệp Lãng, lại không dám cách Diệp Lãng hỏi Lăng Dương, nhịn đến ngứa ngáy cả người.

Mộ Dung theo thói quen muốn quàng vai Lăng Dương, vừa đưa tay lên đã thấy Diệp Lãng đang trừng mình, bèn vội vàng lượn một vòng trên không trung thuận đà nâng cái cốc trước mặt.

Mộ Dung nghĩ thầm, móa, tình huống gì đây, con sói này bắt đầu bảo vệ đồ ăn rồi sao?

Mộ Dung hắng giọng, “Giới thiệu với mọi người, đây là người bạn mới anh nhắc đến lần trước, Lạc Minh Ảnh.”

Ba chữ được nện ra, ở đây trừ vài người biết chuyện thì ai nấy đều ngây như phỗng.

Trái lại Lăng Dương rất thoải mái, tuy cậu không thuộc về những người ở đây, nhưng nhìn ai cũng thấy rất thân thiết, cộng thêm cậu trời sinh đã thân thiện, ở nơi đông người cũng không e lệ, dù thân phận có hơi đặc thù thì cũng chả thấy xấu hổ, “Rất hân hạnh được biết mọi người, mọi người có thể gọi mình là Dương Dương.”

Từ Hiền cũng vội đỡ lời, “Dương Dương là người thuê chung nhà với tớ, hai đứa cùng là Yên Đại, nhưng về sau mới nhận ra nhau trong game.”

Bang chúng Kiếm Tình trăm mắt nhìn nhau, liên tưởng tới những gì đã trải qua suốt năm tháng cộng thêm một trận oanh tạc tưng bừng tối qua, phản ứng thầm kín của mỗi người là, mụ nó! Thằng này mà không phải Linh Đang Nhi thì tui chặt đầu cho bác Lang làm ghế ngồi!

Tiểu Thụ Đừng Chạy đột nhiên “a” lên, “Tôi nhớ ra rồi, cậu là Dê he he, tôi có thấy hình chụp của cậu trên weibo, khi ấy cũng có bác Lang, hóa ra bác sang Yên Đại gặp cậu ta à!”

Lăng Dương trộm nhìn Diệp Lãng một cái, đối phương đã nhìn cậu nãy giờ, “A ha ha, vậy hả?”

Mạc Thương Tâm cũng nhớ ra, “Đêm hôm đó tôi thấy cậu ở phòng bác Lang, hóa ra cậu không phải bạn trong trường.”

Buổi tối? Phòng ngủ? Mọi người không hẹn mà cùng hiểu nhầm.

Mộ Dung vội vàng cắt đứt sự liên tưởng phong phú của bà con, “Nếu mọi người đã hữu duyên như vậy thì chi bằng cạn một chén, cùng nhau hoan nghênh bạn mới nào!”

Bang chúng Kiếm Tình đều là những người thân kinh bách chiến, thoát khỏi sự khiếp sợ rất nhanh, bầu không khí hiện trường dần khôi phục sinh động.

Cả quá trình Từ Hiền toàn lén chú ý hai người kia, Lăng Dương vẫn như cũ, với ai cũng nói chuyện được, còn không ngừng gắp đồ ăn vào bát Diệp Lãng mang theo vài phần lấy lòng.

Diệp Lãng tuy một mực nghiêm mặt không nói chuyện, nhưng vẫn ăn sạch đồ Lăng Dương gắp cho.

Tiểu Thụ Đừng Chạy nhìn thấy hình thức ở chung của hai người, kích động bàn tán ríu rít với Kiêm Điệp bên cạnh.

Mọi người ăn đến tận khuya nhưng hăng hái không giảm, lại gào thét đòi đi hát Karaoke.

Diệp Lãng cùng Lăng Dương đi ở sau cùng, hai người ở riêng với nhau lần đầu tiên kể từ sau khi ra khỏi toilet, Lăng Dương tức thì khôi phục bản tính.

“Ông xã, anh có khát không?”

“Ông xã, anh có đói không?”

“Ông xã, anh có mệt không?”

“Cậu có biết phiền không!”

Lăng Dương mang bộ dáng khom lưng cúi đầu, “Ông xã, là lỗi của em, là em không đúng, em không nên gạt anh, em áy náy, em hổ thẹn, em thiệt tình ăn năn, anh đừng giận nữa mòa ~”

Cậu chạy ra trước mặt Diệp Lãng vừa chắp tay vừa lắc, “Tha thứ em đi ~ tha thứ em đi, có được không ~”

“Xem xét đã!”

Mắt Lăng Dương sáng trưng, “Nghĩa là tha thứ em rồi?”

“Tôi nói xem xét đã.”

“Xem xét đi, xem xét đi, em nhất định sẽ thể hiện tốt, tranh thủ lập công, sẽ không để tổ chức thất vọng đâu!” Lăng Dương xoay quanh Diệp Lãng xoay trái xoay phải, “Có điều thời hạn xem xét là bao lâu? Nửa năm? Ba tháng? Một tháng? Một tuần? Một ngày có được không ~~”

Diệp Lãng trừng cậu một cái, Lăng Dương dừng mặc cả ngay tắp lự.

“A, em biết ngay ông xã tốt nhất mà ~~~~”

“Không được dẹo!”

Lăng Dương nghẹn họng, muốn cười lại không dám cười, mím môi nhẫn nhịn nửa ngày, “Ấuuu, ông xã nói câu này bằng người thật còn có cảm giác hơn, lặp lại lần nữa nha?”

Diệp Lãng bị tức đến bật cười, đang muốn quay đầu ‘lên lớp’ cậu hai câu thì trong tầm nhìn bỗng xuất hiện một người, bước chân của hắn dừng lại.

“Sao vậy?” Lăng Dương thấy đối phương đột nhiên dừng, tầm mắt nhìn thẳng vào một cô gái gần đấy cao khoảng m, vóc người gầy yếu, thì không khỏi thắc mắc.

Diệp Lãng xông tới, kéo tay đối phương.

Vào khoảng khắc Diệp Lãng chạm vào đối phương thì cô gái kia đột nhiên chụp tay hắn, bất ngờ quăng ngã cả con người cao m, cân nặng gần KG.

Lăng Dương nhìn thấy thì sợ hết hồn, vội chạy tới, ngồi xổm xuống đỡ Diệp Lãng, “Anh có sao không?”

Cô gái kia thấy mình gây họa, vội dập đầu xin lỗi Diệp Lãng, “Xin lỗi xin lỗi xin lỗi, tôi theo thói quen nên…”

“Cô không biết tôi?” Giọng nói của Diệp Lãng tràn đầy không tin.

Cô gái nghe vậy ngẩng đầu lên, ngắm nghía Diệp Lãng, “Tôi phải biết anh?”

Lăng Dương thầm kêu không ổn, đoạn đối thoại này nghe quen tai quá!

Tầm mắt cô gái qua lại mấy lần giữa Diệp Lãng và Lăng Dương, đột nhiên chìa ngón trỏ, “A, anh là…”

Một đứa con trai có gương mặt bỉ ổi đi tới từ xa, thấy Diệp Lãng đang ngồi trên đất thì biến sắc, vội vội vàng vàng kéo cô gái rời đi.

Lăng Dương hoàn toàn không hiểu chi hết, sốt ruột dùng ánh mắt hỏi Diệp Lãng.

Diệp Lãng vẫn nhìn theo hai người đến khi đi xa, xong mới quay đầu nhìn về phía Lăng Dương, vẻ mặt khó tin, “Cô ta là Linh Đang Nhi.”

Truyện Chữ Hay