Cám Ơn Em Vẫn Cười

chương 30

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tay trong tay trên Bảo Tháp Sơn

Người gởi tin: Hana (Hoa Hoa @ duyên, kì diệu không thể tả), khu gửi: Homoual

Tiêu đề: thế giới thật nhỏ!

Trạm gởi tin: BBS đại học Yên Sơn trăm năm trồng người

Dương Dương quả nhiên là người hữu duyên với mình ^_^

——————————————————————————-

Người gởi tin: Antelope (Tiểu Linh Dương @ có những duyên phận rất tuyệt vời, có những duyên phận rất đau khổ), khu gửi: Homoual

Tiêu đề: Re: thế giới thật nhỏ!

Trạm gởi tin: BBS đại học Yên Sơn trăm năm trồng người

Chúng ta kết hôn đê!!!

——————————————————————————-

Sau khi Lăng Dương nghe thấy giọng người này thì biểu tình biến đổi, nhưng không còn giãy giụa mà buông lỏng cơ thể, cứ vậy tùy ý đối phương ôm.

Cậu trộm giương mắt nhìn vẻ mặt ba người đối diện, Từ Hiền vẻ kinh ngạc, Dạ Lang nhăn mày lại, về phần người còn lại…

Trong lòng Lăng Dương dâng lên sự tuyệt vọng nồng nàn.

Người đằng sau đưa sát mặt vào tai cậu, nói bằng âm điệu mờ ám chỉ có hai người mới nghe thấy:

“Đừng quay đầu lại.”

Lăng Dương thẹn thùng cười, như muốn che giấu sự ngượng ngùng của bản thân nên đưa tay cọ mũi, che miệng, trả lời người kia bằng âm lượng cũng nhỏ giống vậy:

“Cậu muốn hại chết tôi à, không thấy Bạo Bạo Long sắp phun lửa rồi sao?”

Thích Phong cười đến càng dịu dàng, “Bị Bạo Bạo Long phun chết còn đỡ hơn bị cọp cắn chết.”

Lăng Dương không nói gì.

“Này…” Khóe miệng Từ Hiền lại có dấu hiệu sắp co giựt, “Cậu không giới thiệu à Dương Dương?”

Lăng Dương yên lặng, tự biết không tránh khỏi đành ủ rũ giới thiệu, “Hội trưởng của bọn tớ, Lạc Minh Phong.”

Diệp Lãng nghe thấy tên này, sắc mặt lập tức sa sầm.

Sau đó Lăng Dương lại tiếp tục ra dấu về phía đối diện, “Hoa Mãn Lâu, Dạ Lang, người còn lại không cần tôi giới thiệu nữa ha.”

Thích Phong nghe vậy nhếch mày với Diệp Lãng, “Yô, tình địch.” =))))

Diệp Lãng tức khắc có xúc động mở đỏ.

“Hai người có quan hệ thế nào?” Diệp Lãng chưa kịp nói gì thì Bạo Bạo Long đã giành mở miệng trước, có thể nhìn ra cậu ta đang nín nhịn cơn tức.

Lăng Dương không biết phải nói gì, Thích Phong còn quá đáng hơn, chỉ mỉm cười đầy thâm ý.

Một con “thảo nê mã” thuộc “sa mạc Mã Lặc” phi nước đại trong lòng Lăng Dương: cho dù càng giải thích càng tô đen, nhưng ông cũng đâu cần chưng cái vẻ mặt dễ làm người ta liên tưởng bậy bạ vậy hả!

(thảo nê mã: trong đại thần thú của Internet TQ, là các từ đồng âm được sáng chế ra để chửi bậy mà không bị kiểm duyệt, nó có nghĩa là motherer ^^” sa mạc mã lặc cũng vậy, nó có nghĩa là l m m, nói chung rất tục, hình tượng của thảo nê mã là lạc đà alpaca, tưởng tượng ra cũng dễ thương)

“Thích Phong, cậu đừng tưởng tớ không biết Lạc Minh Ảnh là acc của cậu.”

“Đã từng,” Thích Phong gật đầu, “Tớ đưa cho cậu ta rồi.”

“Từ trước đến nay cậu chưa từng tặng tài khoản cho người khác, tớ lên tài khoản của cậu một chút cũng không cho!”

“Đấy là vì cậu cứ hay dùng tài khoản của tớ chửi bới người ta trên kênh thế giới.”

“Đờ, đã nói bao lần do bọn họ chửi ông trước!”

Thích Phong nhíu mày, “Bạo Bạo cậu lại nói tục.”

Lăng Dương che miệng cắn răng nghiến lợi: “Hai người nhìn rõ hoàn cảnh rồi hẵng liếc mắt đưa tình có được không, ở đây còn sờ sờ ba người này…”

Thích Phong làm bộ như lơ đãng quay đầu ra sau nhìn, tay khẽ dùng sức, đẩy Lăng Dương trong lòng mình ra ngoài, “Hắn xoay qua chỗ khác, đi mau.”

Lăng Dương được tự do thuận thế nhảy ra ngoài, tay trái nắm Từ Hiền, tay phải kéo Diệp Lãng, không nói một câu chuồn luôn ra ngoài.

Hai người kia thình lình bị Lăng Dương túm chặt, còn chưa rõ trăng sao gì đã bị đối phương lôi đi, ngay cả thời gian phát biểu nghi ngờ cũng không có.

Hạ Gia Uy ù ù cạc cạc nhìn người vừa được Thích Phong ôm chạy vụt đi, còn kéo theo hai người trong bang mình —— tình huống này là sao?

Cậu vừa muốn mở miệng hỏi rõ Thích Phong thì thấy một người sắc mặt không tốt đi tới.

“Là cậu.” Người kia nói.

Hạ Gia Uy không biết người này, phỏng chừng ý của người này tám phần là Thích Phong.

Quả nhiên Thích Phong gật đầu, “Cậu cũng tới.”

Người đến đánh giá trái phải một lượt, “Lăng Dương đâu?”

“Muốn ngắm linh dương thì đi sở thú, trèo lên núi làm gì.” Thích Phong nói mặt không đổi sắc.

“Cậu còn giả vờ? Tôi vừa nhìn thấy cậu ta ở đây, chớp mắt người đã chẳng thấy tăm hơi.” Mặt hắn đã có vẻ tức giận.

“Ồ, thì ra ý cậu là Tiểu Linh Dương, tiếc quá, cậu tới trễ một bước, cậu ta vừa rời đi cùng lao công.”

“Cậu nói gì?”

Thích Phong cười, “Đừng hiểu nhầm, ý nghĩa như mặt chữ.”

Hắn cau mày, “Nghe nói Lăng Dương gần đây rất thân với cậu?”

“Nghe nói? Mấy người nghe tin vỉa hè ở đâu thế, sao tới giờ tôi chưa từng nghe nói qua?”

Có thể nhìn ra người kia vài lần rất muốn phát hỏa nhưng đều cực lực nhịn xuống.

“Thích Phong, Lăng Dương bây giờ hễ nhìn thấy tôi là bỏ chạy, cậu rốt cuộc có biết vì sao không?”

“Biết.” Lần này Thích Phong trả lời rất thẳng thắn.

“Cậu thật sự biết? Vì sao?”

“Lăng Dương là động vật ăn cỏ, cậu là động vật ăn thịt, Lăng Dương nhìn thấy cậu bỏ chạy không phải rất bình thường à?”

Đối phương rốt cục phát hỏa, “Cậu rốt cuộc có thể nói một câu đứng đắn không!”

“Có, nếu đột nhiên có người gọi điện thoại đến chửi tôi một trận, phỏng chừng tôi cũng chả muốn gặp hắn làm gì.”

Người nọ nghe xong lời của Thích Phong thì vô cùng kinh ngạc, “Làm sao cậu biết?”

“Bởi vì khi ấy tôi ở ngay hiện trường, à không, nói đúng hơn, cú điện thoại kia là tôi bắt.”

“Cậu bắt??”

“Ừ, khi ấy Lăng Dương không tiện tiếp điện thoại, tôi còn tốt bụng giúp cậu ta mở loa ngoài.”

“Cậu…”

“Xin lỗi, nếu biết trước cậu nói năng quá đáng như vậy, tôi đã không mở truyền hình trực tiếp, a, để tôi nhớ thử, lúc ấy có mấy người ở hiiện trường nhở…”

“Đủ rồi!”

Đối phương hiển nhiên đang rất kích động, nửa ngày mới bình tĩnh lại, “Cậu có thể giúp tôi chuyển một câu không.”

Thích Phong nhét hai tay vào túi, “Nếu như là giải thích thì dẹp, nếu như là cậu sắp cuốn xéo thì rất vui lòng chuyển giùm.”

Người nọ yên lặng, “Tôi sắp phải đi thực tập ở cơ sở phụ (một trường học thì có nhiều cơ sở), cậu bảo cậu ta về sau không cần hao tâm tránh tôi nữa.”

Thích Phong gật đầu, “Quả nhiên là ý sau, nguyện ý cống hiến sức lực.”

Người nọ đi rất xa rồi, Hạ Gia Uy làm cảnh ở một bên nửa ngày mới kịp phản ứng, “Người vừa nãy có chút quen mắt, hình như tớ đã gặp ở đâu rồi.”

Thích Phong lắc đầu, “Không có, cậu nhất định nhớ nhầm, kỳ thật gương mặt hắn rất đại chúng.”

Bên kia Thích Phong vòng vo với vị khách không mời, bên này Từ Hiền và Diệp Lãng còn đang bị Lăng Dương kéo chạy như bay.

“Dương Dương, cậu trốn cái gì?” Từ Hiền đi bước nhỏ đằng sau Lăng Dương, vừa đi vừa hỏi.

“Cọp chúa đến rồi, không trốn sẽ bị ăn thịt.” Lăng Dương nói, không thèm quay đầu lại.

“Có ý gì?” Từ Hiền không hiểu.

“Ý là đi mau, đừng ở đó làm bóng đèn.” Đùa à, đây chính là Bạo Bạo Long của học viện thể thao nha, đánh cho một quyền thì truyện võng du có thể trực tiếp sửa thành truyện trùng sinh luôn.

“Tớ nói Dương Dương, người vừa rồi…” Từ Hiền nghĩ ra chỗ không thích hợp, “Cậu quả nhiên quen số của Lạc Minh.”

“Ừ, hồi trước gặp qua một lần.” Lăng Dương phịa đại một câu.

“Gặp một lần mà thân như vậy? Hắn có thể ôm cậu luôn? Vậy một lần của cậu chẳng lẽ là một…” Từ Hiền đột nhiên ý thức bên cạnh còn tồn tại Diệp Lãng, đúng lúc ngậm miệng.

Lăng Dương quay đầu trừng mắt nhìn Từ Hiền, dám ngang nhiên nói mấy thứ có có không không này ở trước mặt chồng mình, thật đúng là chán sống.

Để Dạ Lang biết Linh Đang Nhi trộm leo tường sau lưng hắn, còn không thiến cậu luôn à.

Đi tới chỗ không xa, một người đứng dưới tàng cây, đưa lưng về phía ba người, mặc đồ thường màu trắng, hai tay nhét túi, cái dáng nổi bần bật ấy, không phải Tiểu Bạch Long thì còn ai.

Từ Hiền là người phát hiện đầu tiên, chớp chớp đôi mắt to.

“Dương Dương, tớ phát hiện cậu có nhiều kẻ thù thật đấy.”

Không cần Từ Hiền nói rõ, Lăng Dương cũng đã nhìn thấy.

“Đậu xanh rau má, đúng là oan gia ngõ hẹp.”

Lăng Dương lại kéo hai người xoay đầu đi sang một hướng khác.

“Cậu sẽ không định mang bọn tớ cùng nhảy núi chứ hả?” Từ Hiền bất đắc dĩ nói.

Lăng Dương đột nhiên dừng lại, quay đầu dùng vẻ mặt đáng thương nhìn Từ Hiền, mỏ bẹt đến sắp òa khóc.

“Được rồi được rồi, tớ giúp cậu đối phó.”

“Hoa Hoa, cậu đúng là người tốt nhất trên đời này!”

“Thu hồi cái mác người tốt của cậu lại, tớ không thèm.” Từ Hiền gạt tay Lăng Dương, quay đầu đi về hướng Bạch Lung.

“Ngàn vạn lần đừng để hắn biết cậu tới tham gia buổi họp mặt!” Lăng Dương đột nhiên nhớ ra, dặn với theo.

Từ Hiền không quay đầu lại, “Biết biết, tớ đến đây đạp thanh cuối tuần được chưa?”

Rốt cục chỉ còn lại hai người Lăng Dương và Diệp Lãng, Lăng Dương thấy không xa là đường lát gỗ đi xuống núi, dứt khoát đi qua.

Nguy hiểm giải trừ, bước chân Lăng Dương cũng chậm lại, không vội vàng tiến lên như hồi nãy mà ngược lại nhịp chân thong thả như có điều suy nghĩ, người không biết còn tưởng cậu đang nhàn nhã du sơn.

Suy nghĩ của Lăng Dương đã sớm bay tới chín tầng mây, tầm mắt cố định tại một điểm nào đó trước mặt, biểu tình nghiêm túc chưa từng có.

Diệp Lãng thấy cậu đang trầm tư nên không mở miệng quấy rầy, chỉ cúi đầu nhìn bàn tay còn đang bị Lăng Dương kéo, nghĩ bụng có nên rút không đây?

Hai bạn trai tay trong tay đi du sơn, nghe có vẻ hơi kinh khủng.

Chẳng qua…

Có hai cô gái đi lướt qua hai người, trong lúc vô ý phát hiện hai người dắt tay nhau, con mắt lập tức sáng lên.

Chưa đi được mấy bước đã nghe hai người ở đằng sau nhỏ giọng hú hét.

Lăng Dương nghe thấy động tĩnh, bấy giờ mới thu hồi suy nghĩ, phát hiện Diệp Lãng vẫn còn đi theo mình.

“Sao anh còn ở đây?” Lăng Dương nghi hoặc hỏi.

Diệp Lãng không nói gì cúi đầu ngắm nhìn.

Lăng Dương cũng cúi đầu nhìn theo, vội vàng buông tay, “A, xin lỗi.”

Diệp Lãng lắc đầu.

Lăng Dương sọc đen, “Anh giai ngầu, với ai anh cũng đều ngầu như vậy sao? Hai ta tốt xấu cũng thân quen như này, ngay cả một câu cũng không có.”

Diệp Lãng nhăn mày, “Hình như chúng ta mới gặp nhau lần thứ hai.”

Lăng Dương đập trán, phải ha, bây giờ cậu là Lạc Minh Ảnh.

“A, cái đó, ý tôi là trong game, chung quy có tương… ấy tương sát, không phải có câu không đánh không quen biết sao?”

Diệp Lãng gật đầu, “Có lẽ vậy, tôi không nhớ rõ, nhưng cậu chưa mãn cấp, tôi hẳn không có chủ động giết cậu.”

“Anh và Hoa Hoa là bạn từ nhỏ, tôi và cậu ấy là quan hệ sống chung, hai chúng ta nên là bạn tốt của nhau, anh nói có đúng không?”

Diệp Lãng do dự gật đầu một cái, tính cách của hắn vốn bó tay với những người trời sinh tự nhiên thân thiện như này.

Nhưng sống chung… lẽ nào không phải gọi là thuê chung sao?

“A, đúng rồi, anh tên là…?”

“Diệp Lãng.”

Thì ra hai chữ Dạ Lang bắt nguồn từ đây, Lăng Dương đã hiểu.

“Tôi gọi anh là anh Lãng được chứ? Hoa Hoa gọi tôi là Dương Dương, anh cũng có thể gọi tôi là Dương Dương.”

Diệp Lãng cúi đầu, người này đúng là chẳng khách sáo chút nào.

Hiện giờ tạm thời không nhắc tới tâm tình của Diệp Lãng, Lăng Dương bây giờ chính đang mở cờ trong bụng.

Vốn cậu đến đây với mục đích trêu cợt “ông chồng” mình một chút, kết quả không ngờ lại có kinh hỉ ngoài ý muốn.

Kể từ sau khi biết đối tượng mình nhất kiến chung tình là trai thẳng đã có vợ, Lăng Dương liền ủ rũ chán chường rất lâu.

Phải biết trên đời này Lăng Dương không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ trai thẳng đã có vợ, kiểu người này cậu từng chạm vào một lần và đã chết không toàn thây, đánh chết cũng không dám tái phạm lần thứ hai.

Còn người trước mắt là trai thẳng không sai, hắn có vợ cũng không sai… Nhưng vợ của hắn là mình nha! Lăng Dương vui mừng nghĩ.

Cái này căn bản là từ BOSS cấp xương khô hạ một phát xuống thành quái ngân anh dã ngoại, đánh chết không áp lực! (quái ngân anh aka quái hiếm, quái này sức mạnh như quái thường, nhưng rơi trang bị rất tốt)

Nghĩ đến đây, tâm tình Lăng Dương không khỏi phơi phới, vừa đi vừa không dằn được mà nhếch khóe miệng.

Diệp Lãng thấy cậu một khắc trước còn mang vẻ nghiêm trọng, không bao lâu lại mặt tươi như hoa, hoàn toàn đoán không ra người này đang nghĩ gì.

“Có vẻ như cậu đột nhiên rất vui?”

“Ừ, nghĩ đến vài chuyện rất vui vẻ.”

Diệp Lãng vừa định hỏi là chuyện gì thì vô tình thấy được tay trái của Lăng Dương, nhớ ra một chuyện.

“Tay cậu khỏi rồi?”

Nụ cười trên mặt Lăng Dương biến mất, cậu vội vàng quay đầu, kinh ngạc há miệng, không rõ sao đối phương lại thình lình hỏi cái này.

Chẳng lẽ anh ta biết chuyện gì?

___________________________________

đã xuất hiện nhân vật phụ cuối cùng, chính là cái người không cười thì giống Michael Scofield mà cười thì giống Châu Tinh Trì á, mỗi nhân vật trong đây đc tác giả gán cho hình tượng rất cụ thể gắn liền với nickname cho nên mọi người đọc kỹ để tránh nhầm lẫn

một xì poi nho nhỏ về Thích Phong: relationship giữa bạn ấy và Lăng Dương có thể túm gọn lại trong năm chữ: anh hùng kính anh hùng, quan hệ rất sơ giao cho nên Bạo Bạo Long nhìn ai cũng thấy quen quen mà chả nhớ đứa nào với đứa nào là vậy. Dù thế Thích Phong là người đã hết mình bao che cho Lăng Dương từ đầu đến cuối O(>__

Truyện Chữ Hay