Trận đấu bóng rổ hữu nghị do hội sinh viên tổ chức, lần đầu tiên trong lịch sử trường Bắc Kinh để thua trường Chiết Giang.
Sinh viên trường Chiết Giang vui mừng hào hứng, sân vận động Vạn Diệp như muốn vỡ tung.
Nhưng Lâm Tiểu Niên không vui nổi, chân cô như bị mọc rễ, thẫn thờ đứng từ xa nhìn Kiều Hoài Ninh khoác áo len, sánh bước cùng Âu Dương Phi.
“Làm sao mà lại bị phạt đứng ở đây thế?” Vu Hữu Dư không biết có ý gì, kéo Lâm Tiểu Niên đi. “Đi tìm bọn Bắc Hải ăn mừng thôi!”.
Cô chưa kịp nói gì đã bị anh kéo ra ngoài sân bóng. Đợi đến khi thoát khỏi bàn tay Vu Hữu Dư, cô dáo dác tìm Kiều Hoài Ninh nhưng không thấy tăm hơi đâu.
Cô trợn mắt đầy phẫn nộ nhìn Hữu Dư: “Anh kéo tôi làm gì chứ?”.
Anh nhún vai. “Tại tôi nhìn nhầm người!”.
Cô vốn cho rằng anh ta cố ý chơi xấu mình, nhưng quay đầu lại mới phát hiện anh ta đang khoát tay một cô gái dáng người gần giống mình đi ra ngoài, khi ấy mới tin anh ta thực sự nhìn nhầm.
Cô nhìn Vu Hữu Dư và cô gái đó, bất giác cau mày, thở dài.
Lâm Tiểu Niên hòa cùng dòng người ra khỏi sân vận động, vừa đi vừa nhìn quanh, không ngờ gặp Tô Bắc Hải ở ngoài cổng.
Tô Bắc Hải hỏi: “Em có thấy Tam Nguyệt đâu không?”.
Cô lắc đầu. “Trận đấu vừa kết thúc, mọi người đều ra về nên em không để ý.”
Cô muốn tiếp tục đi ra ngoài nhưng bị Tô Bắc Hải gọi lại. “Đợi lát nữa đi chơi cùng bọn anh nhé!”
Cô thấy không hứng thú liền từ chối. “Không được rồi, em còn có việc.”
Thực ra việc Tiểu Niên nói tới là tới phòng tự học học từ đơn tiếng Anh. Nửa học kỳ đại học, bảng từ đơn ấy cô đã học không biết bao nhiêu lần rồi, thậm chí cô còn có thể đọc lại trơn tru cả bảng từ ấy.
Do vậy, mấy người trong phòng rất ghen tỵ với cô Cát Ngôn nói: “Lâm Tiểu Niên, cậu có cho người khác sống không đấy hả? Cậu học tiếng Anh giỏi như thế, có phải là muốn cho bọn mình xấu hổ đến chết hay không?”.
Lâm Tiểu Niên không để ý, thao thao nói: “Mình đã là gì đâu. Kiều Hoài Ninh còn có thể đọc làu làu cả cuốn từ điển ấy chứ!”
Nhớ đến Kiều Hoài Ninh, trái tim Tiểu Niên như có hàng ngàn mũi kim đâm vào. Cô bỏ cuốn sách, ra vườn hoa trung tâm của trường để hít thở chút không khí trong lành.
Trong vườn hoa trung tâm có một tờ thông báo tuyển hội viên của hội sinh viên, được dán ở trên thân cây ngọc lan.
Theo lệ của trường Chiết Giang, hàng năm đến cuối học kỳ một, hội sinh viên mới tuyển người.
Lâm Tiểu Niên đã từng nghe Thẩm Tam Nguyệt nói về hội sinh viên: “Điều lệ của việc tham gia hội sinh viên căn bản không phải là được ăn uống vui chơi mà chủ yếu là có thể được ưu tiên giới thiệu việc làm. Bây giờ xin việc khó khăn, vào được hội sinh viên đồng nghĩa với trong tay có một con át chủ bài”.
Bình thường, sinh viên trường Chiết Giang cũng lần lượt đi theo con đường của những chủ tịch hội sinh viên tiền nhiệm. Ví dụ, khóa thứ X là ở Trung ương Đoàn, khóa lần thứ Y cũng làm ở Cục Anh Ninh Quốc gia, khóa thứ N và N+ cũng làm ở một bộ quan trọng nào đó của đất nước. Ngoài những người này ra, các thành viên cũng làm ở các cơ quan thành phố, ở đoàn ủy các cấp. Nói tóm lại, làm cán bộ của hội sinh viên sau khi tốt nghiệp đều có nhiều cơ hội hơn những sinh viên khác.
Điều này vô hình trung đã khiến mọi người ngầm hiểu: chỉ cần có thể vào hội sinh viên thì tương lai nhất định sẽ có triển vọng.
Lý do Lâm Tiểu Niên đến hội sinh viên đăng ký không hề liên quan gì tới những lợi ích kia. Cô chỉ muốn trải nghiệm cuộc sống ở hội sinh viên, bởi vì Kiều Hoài Ninh cũng ở trong hội sinh viên trường Bắc Kinh
Người đến đăng ký rất nhiều, gần hai, ba trăm người nhưng hội chỉ tuyển bốn, năm người. Sức cạnh tranh rất lớn, sự đào thải không chỉ có ở ngoài xã hội, mà ngay trong trường học nó cũng đã bắt đầu hình thành và phát triển.
Trong phòng tuyển dụng, Tô Bắc Hải đang giữ trật tự, bận tối mắt tối mũi.
Quan Lan cũng đi đăng ký cùng Lâm Tiểu Niên, trong đám đông ấy đã trông thấy Tô Bắc Hải, cô ấy liền kéo Lâm Tiểu Niên nói: “Chúng ta đến tìm anh chàng nhà Tiểu Tam để đi cửa sau đi!”.
Lâm Tiểu Niên cười, chỉ vào cánh cửa phía sau phòng: “Cửa sau khóa rồi!”.
“Lại còn giả ngốc nữa!” Quan Lan rời khỏi chỗ Tiểu Niên, một mình đi đến phòng chào hỏi Tô Bắc Hải.
Lâm Tiểu Niên cũng giống mọi người, nhận một tờ đơn theo mẫu có sẵn, trong mẫu không có gì ngoài tên, tuổi, dân tộc… Toàn những thông tin từ nhỏ đến lớn cô viết không biết bao nhiêu lần rồi, nhắm mắt cũng có thể đếm được.
Điều đặt biệt duy nhất trong mẫu đơn là mỗi ứng viên phải điền lý do vào hội sinh viên. Lâm Tiểu Niên nghĩ một hồi rồi viết vào hai chữ rất đơn giản: yêu thích!
Chữ của cô cũng không hẳn là quá đẹp, nhưng mềm mại, có nét riêng, giống như con người cô vậy.
Sau khi Lâm Tiểu Niên điền xong mẫu đơn, không thấy Quan Lan và Tô Bắc Hải đâu. Cô đành một mình về ký túc xá trước.
Thẩm Tam Nguyệt đang ngồi xem ti vi cùng với Cát Ngôn trong ký túc xá, nhìn thấy Tiểu Niên liền hỏi: “Chẳng phải là Quan Lan cùng đến hội sinh viên đăng ký với cậu sao?”.
Tiểu Niên cũng không nói nhiều, chỉ đáp: “Đăng ký rồi, nhưng có vào được vòng phỏng vấn không thì phải đợi thông báo.”
Thẩm Tam Nguyệt chép chép miệng: “Xem ra cũng khó đấy, mình muốn đăng ký nhưng Bắc Hải không cho đi.”
Lâm Tiểu Niên gật đầu, cầm cốc nước uống một ngụm lớn. Mùa đông ở Bắc Kinh rất hanh khô, lúc nào cô cũng phải bổ sung nước.
Trên ti vi đang chiếu bộ phim dành cho giới trẻVườn sao băng, Thẩm Tam Nguyệt và Cát Ngôn vừa xem phim vừa thảo luận sôi nổi.
Thẩm Tam Nguyệt nói: “Vu Hữu Dư ở lớp thái tử chính là Đạo Minh Tự trường Chiết Giang!”.
“Thế thì Tô Bắc Hải nhà cậu chính là Hoa Trạch Loại rồi!”.
Lâm Tiểu Niên đang uống nước nghe họ nói vậy suýt nữa phì cả nước ra ngoài, nói: “Hai cậu nhiều chuyện quá!”.
Thẩm Tam Nguyệt và Cát Ngôn đều nhìn Tiểu Niên: “Cậu không thấy Lâm Tiểu Niên rất giống Sam Thái sao?”.
Tiểu Niên không muốn sa vào mấy chủ đề vô vị này, liền cầm cặp sách nói: “Các cậu cứ tiếp tục đi nhé, mình đi tới phòng tự học đây!”.
“Này, Tiểu Niên, cậu cứ thế mà đi à?” Thẩm Tam Nguyệt gọi với theo.
“Lẽ nào phải ở lại nghe các cậu chém gió hả?”.
“Cậu thật là… Nếu mình xấu bụng, không thông báo cho cậu thì nhất định cậu sẽ liều mạng với mình mất!”.
Lâm Tiểu Niên dừng bước: “Mình tìm cậu liều mạng làm gì chứ?”.
“Anh Hoài Ninh nhà cậu hôm nay gọi điện đến!” Thẩm Tiểu Nguyệt nhìn cô cười bí hiểm.
Đột nhiên nghe đến ba chữ Kiều Hoài Ninh, tim Lâm Tiểu Niên đập loạn xạ: “Anh ấy nói gì?”.
“Ồ? Anh nào cơ?” Thẩm Tam Nguyệt giả bộ không biết.
“Thẩm Tam Nguyệt!” Lâm Tiểu Niên sốt ruột, đỏ mặt hỏi: “Kiều Hoài Ninh gọi điện thoại nói gì thế?”.
“Anh Hoài Ninh hỏi, nếu tặng cho Niên Niên một cái MP thì cô ấy thích màu gì?” Thẩm Tam Nguyệt cố ý ra vẻ dịu dàng nói.
Trong lòng Lâm Tiểu Niên cảm thấy hơi căng thẳng, có chút gì đó hưng phấn, ngọt ngào: “Cậu… Cậu nói với anh ấy thế nào?”.
“Mình nói…” Thẩm Tam Nguyệt lấp lửng, giọng cô không những cố ý kéo dài ra mà còn dừng lại một lát.
Lâm Tiểu Niên càng sốt ruột, hỏi dồn: “Cậu nói gì rồi?”.
“Mình nói, chỉ cần là anh Hoài Ninh tặng thì màu gì Niên Niên cũng thích!”.
“Sao cậu lại nói thế…” Mặt Lâm Tiểu Niên càng đỏ.
“Thế cậu muốn mình nói thế nào? Nếu không, lần sau Hoài Ninh gọi tới, mình sẽ nói với anh ấy đừng làm phiền nữa, Niên Niên không cần ý tốt ấy!”.
“Tam Nguyệt!”.
Cát Ngôn ngồi bên cạnh cười nãy giờ, nhìn thấy Lâm Tiểu Niên cuống lên, liền nói với Thẩm Tam Nguyệt: Tiểu Tam, thôi đừng trêu Niên Niên nữa. Niên Niên, anh Kiều gọi tới nói, anh ấy tham gia hoạt động ở đài truyền hình nhận được giải thưởng, phần thưởng là chiếc MP, muốn tặng cậu, nhưng không biết cậu thích màu gì?”.
“Thì ra là như vậy!” Lâm Tiểu Niên cười, nghĩ một lát rồi nói: “Màu gì cũng được!”.
“Mọi người trên Trái Đất này đều biết!” Cát Ngôn cười nói, “Anh Hoài Ninh tặng cơ mà!”.
Chỉ cần là của anh Hoài Ninh tặng, Lâm Tiểu Niên đều thích. Xem ra Thẩm Tiểu Tam nói không sai.
Hiệu quả công việc của hội sinh viên rất cao, danh sách những người tham gia cuộc phỏng vấn ngày thứ hai đã được dán ở bên ngoài, trong vài trăm người chỉ chọn hơn ba mươi người. Lâm Tiểu Niên tìm trên danh sách tên mình và Quan Lan. Cô hơi cong môi, khẽ nở một nụ cười, cặp lúm đồng tiền trên má lúc ẩn lúc hiện. Cuộc phỏng vấn được sắp xếp tổ chức tại văn phòng của hội sinh viên, do đoàn giáo viên của Đoàn Thanh niên Cộng sản chủ trì, giám khảo là cán bộ của hội sinh viên. Trong thành phần ban giám khảo, người đầu tiên Lâm Tiểu Niên nhìn thấy là Vu Hữu Dư.
Anh khẽ nở một nụ cười nhìn cô, giống như vô tình, nhưng dường như có ý gì đó.