Khi bữa tiệc từ thiện kết thúc, Lâm Tiểu Niên vẫn ở bên cạnh Kiều Hoài Ninh.
Cô ngồi trên chiếc ghế dài nói chuyện cùng anh, nói mãi nói mãi rồi ngủ quên lúc nào không hay.
Kiều Hoài Ninh lặng lẽ ngắm nhìn cô. Trên khóe mắt cô vẫn còn đọng lại giọt nước mắt trong suốt. Trông cô giống như một cô bé ấm ức vì không được ăn kẹo. Khuôn mặt cô lúc ấy trông vừa ngây thơ vừa phức tạp, như một đóa phù dung đang hé nụ, lung linh trước dòng nước.
Môi anh lành lạnh, áp vào mặt cô, giống như tình cảm anh dành cho cô, vừa thân thiết gần gũi, lại vừa có vẻ gì đó xa cách.
Lâm Tiểu Niên ngủ chưa say. Cô chỉ hơi mệt, tạm chợp mắt một chút. Cô thở nhẹ, thì thầm: “Anh Hoài Ninh…”, sau đó mở to đôi mắt đen láy nhìn anh chăm chú.
Nét mặt của Hoài Ninh ngây ra, một lúc sau mới thả lỏng trở lại. Anh nở nụ cười trìu mến nói: “Đã lớn thế này rồi mà bạ đâu ngủ đấy, em không sợ gặp phải người xấu hả?”.
“Anh là người xấu à?”
Kiều Hoài Ninh vờ nghiêm mặt nói: “Anh đương nhiên không phải người xấu rồi.”
Lâm Tiểu Niên đưa tay sờ lên chỗ má bị đôi môi Kiều Hoài Ninh chạm lên, cố chấp lắc đầu: “Anh là người xấu!”. Dáng vẻ nghịch ngợm đáng yêu của cô giống hệt trước đây, khi cô mặc sức làm nũng anh.
Kiều Hoài Ninh sợ không chế được sự xao động, vội hỏi: “Bữa tiệc tối nay kết thúc rồi, em về trường bằng cách nào?”.
Nhìn anh lúc này, Lâm Tiểu Niên chợt nghĩ đến Vu Hữu Dư. Khi Vu công tử không muốn đưa cô về cũng có biểu hiện như thế.
Âu Dương Phi đứng cách đó không xa nhìn về phía hai người. Kiều Hoài Ninh vẫy vẫy tay cười với cô rồi quay lại nói với Lâm Tiểu Niên: “Tiểu Phi gọi anh, bọn anh phải về nhà đây!”.
Nhà mà anh nhắc đến là phòng làm việc của hội Dương Quang, anh và Âu Dương Phi mỗi người ở một phòng. Những điều này Lâm Tiểu Niên đều rõ. Anh thản nhiên đối mặt với người khác nhưng lại lừa dối Lâm Tiểu Niên. Anh thà để cô sống trong hiểu lầm.
“Vậy anh chị về đi!”. Lâm Tiểu Niên tiễn anh với nụ cười trên môi.
Nhìn theo Kiều Hoài Ninh dắt Âu Dương Phi đi xa dần, cô bỗng thấy vô cùng mệt mỏi, nhắm mắt lại trong đầu hiện lên khuôn mặt của Vu Hữu Dư.
Khi Lâm Tiểu Niên về đến ký túc xá, Cát Ngôn và Thẩm Tam Nguyệt đang chơi nối quyển sổ ghi chép của cô thành chiếc kèn nhỏ chơi trò Kiếm Tiên.
Thẩm Tam Nguyệt nói: “Chẳng phải cậu cùng Vu công tử đi happy suốt đêm sao?”.
Lâm Tiểu Niên uống một ngụm nước ấm mới thấy đỡ lạnh: “Mình tới đại học Bắc Kinh tìm Kiều Hoài Ninh, không đi cùng Vu Hữu Dư.”
Cát Ngôn ngạc nhiên nhìn cô: “Vu công tử tổ chức sinh nhật, cậu không đến dự lại đi tìm Kiều Hoài Ninh?”.
Thẩm Tam Nguyệt phụ họa theo: “Vu công tử bí mật nhờ mình và Cát Ngôn chuẩn bị suốt mấy hôm rồi, vừa chuẩn bị đồ ăn, vừa chuẩn bị cả trò chơi nữa. Anh ấy không cho mình và Cát Ngôn đến, nói muốn dành cho cậu một niềm vui bất ngờ, cùng cậu sống trong thế giới của hai người, vậy mà cậu lại không đến.”
Một ngụm nước lớn bị chặt trong cổ họng Lâm Tiểu Niên, cô ho mấy tiếng, sau đó kích động kêu lên: “Hai cậu vừa nói gì cơ?”.
“Vu công tử chắc chắn đau lòng đến chết mất thôi!”. Thẩm Tam Nguyệt phụ họa.
Lâm Tiểu Niên không còn đứng ngây ra nữa, vội vơ lấy chiếc áo khoác chuẩn bị ra ngoài.
Thẩm Tam Nguyệt ngăn cô lại: “Đã đến nửa đêm rồi, cậu biết đi đâu mà tìm anh ấy chứ?”.
Lâm Tiểu Niên ngẩn ra một lát, ngẫm nghĩ rồi lắc đầu không biết, ngây người như tượng gỗ nghe hai bọn họ nói địa chỉ, chính là căn phòng ký túc xá Vu Hữu Dư đã từng đưa cô đến.
Chưa bao giờ cô mong muốn có thể nhanh chóng đến bên cạnh Vu Hữu Dư như lúc này. Chắc chắn anh rất giận cô.
Hồi chiều, cô kiên quyết đến đại học Bắc Kinh giúp Kiều Hoài Ninh chuẩn bị buổi tiệc, thái độ lại còn không dịu dàng, tinh tế chút nào.
Cô rất hối hận lúc đó đã không hỏi rõ rốt cuộc anh đến tìm cô có việc gì. Nếu biết anh muốn sinh nhật ở bên cô, cô đã sớm kết thúc công việc để về cùng anh rồi.
Lâm Tiểu Niên hơi hoang mang, muộn thế này rồi, liệu Vu Hữu Dư đã về trường chưa?
Cô gọi vào di động cho anh rất nhiều lần, lần nào cũng chỉ nhận được âm báo lạnh lùng: “Thuê bao đã tắt máy!”, điện thoại ở ký túc xá cũng không có người nhận.
Cô còn nhớ, Vu Hữu Dư từng nói, các bạn cùng anh sợ ồn ào, trước khi đi ngủ đều rút dây điện thoại ra, cho nên buổi tối tìm anh thì đừng gọi đến điện thoại ký túc xá, cứ gọi trực tiếp vào di động cho anh, anh sẽ mở máy / giờ vì cô.
Nhưng bây giờ anh lại tắt máy!
Cô tìm tới căn phòng đó, ấn chuông mấy lần không thấy động tĩnh gì.
Lâm Tiểu Niên hơi nản lòng, kéo nắm tay cửa mới phát hiện cửa không khóa. Cô liền gọi tên Vu Hữu Dư bước thẳng vào trong.
Ánh sáng hắt xuống chùm đèn treo trên trần nhà mờ mờ, hòa lẫn với màu từ đèn treo tường khiến cô cảm giác như mình đang bước vào một thế giới mê ảo.
Cô nhớ lần trước tới đây, ánh đèn không như thế này. Xem ra Vu Hữu Dư đã thay đèn trần và đèn tường.
Hai bên cửa phòng rải đầy cánh hoa hồng. Lâm Tiểu Niên rất mẫn cảm với hoa hồng, mũi vừa ngửi, không chịu được hắt hơi một tiếng.
Tiếng vang làm kinh động đến người trong phòng. Sau đó, trong phòng ngủ thấp thoáng một bóng người, trong bóng tối trông rất mơ hồ. Một tiếng gọi vang tới tai cô, trong giọng nói có chút ngỡ ngàng như không tin: “Niên Niên?”.
Lâm Tiểu Niên không dám chắc, lúng túng gọi: “Hữu Dư…”.
Tách một tiếng, ánh đèn trong phòng sáng chói mắt. Vu Hữu Dư bước lại, trong lòng có chút hoài nghi xen lẫn vui mừng: “Sao em lại tìm đến đây?”.
Lâm Tiểu Niên không đáp, chỉ cúi đầu nhìn chiếc bánh sinh nhật bày trên bàn, phía trên có cắm nến, đã được đốt rồi, chỉ còn sót lại một mẩu ngắn, giống như người bất mãn, mất đi niềm hy vọng.
Cô chầm chậm bước đến trước mặt anh: “Hữu Dư, em chưa nói chúc mừng sinh nhật anh.”
Vu Hữu Dư vòng tay ôm lấy eo cô. Anh ôm chặt lấy cô, thì thầm: “Em đã đến!”.
Vu công tử nói: “Lâm Tiểu Niên, nếu em không tới, anh sẽ chọn bất kỳ một người con gái nào đó thay thế em. Nếu em không tới, anh sẽ không đợi em nữa.”
Ở trong vòng tay anh, Lâm Tiểu Niên vừa thấy chua xót, vừa ngọt ngào. Cô nói: “Hữu Dư, em thật sự rất sợ sau này anh sẽ không còn mở máy suốt hai tư giờ chờ em nữa.”
Cánh tay anh càng ghì chặt cô vào lòng: “Lâm Tiểu Niên, anh đã từng nói rằng anh yêu em!”.
Cô cong môi: “Vu Hữu Dư, em cũng đã nói em yêu anh!”.
Nhưng trong thế giới của tình yêu, dù có thực sự yêu nhau thì để được ở bên nhau liệu có đơn giản như vậy không?