Edit & Beta: SwaniSwania. .
Chương : Mê muội ().
Mẹ hắn nghi hoặc: "Làm sao vậy?"
Tạ Tích thu hồi ánh mắt, lau môi dưới: "Không có chuyện gì, tôi đưa người trở về."
Mẹ hắn trêu ghẹo nói: "Tức giận sao? Lần đầu tiên ba mẹ biết con mình yêu sớm, xác thực sẽ rất tức giận. Chỉ là tốt nhất nên tỉnh táo lại, không nên mạnh mẽ ép buộc bọn nó chia tay, tâm sự một chút. Học sinh mà, chủ yếu vẫn ưu tiên chuyện học tập."
Tạ Tích đưa bà xuống xe, mở cửa giúp bà: "Tôi còn có chút chuyện, sẽ không đi theo về nhà."
Nụ cười trêи mặt bà cứng lại, nhìn theo bóng lưng Tạ Tích rời đi. Chẳng biết vì sao, tuy rằng không nhìn ra tâm tình hắn biến hóa gì, thế nhưng khó giải thích được cảm thấy hắn nện bước đi vừa lớn vừa vội.
Bà nhìn về phía vừa nãy Bùi Hồi đi, trêи mặt hiện lên một vệt suy nghĩ sâu sắc.
Bùi Hồi cùng Hạ Khả vừa đi vừa nói, nhưng trêи căn bản là Hạ Khả nói, mà cậu tùy ý trả lời một hai tiếng. Vừa nãy ở bên trong nhất thời cao hứng mà uống chút rượu, đầu bây giờ còn có chút choáng váng. Hạ Khả cũng uống rượu, tâm tình có chút cao hứng.
Hạ Khả: "Mình nghe nói, ba của bạn học Bùi Hồi là tiến sĩ Tạ Tích sao?"
Nụ cười trêи môi Bùi Hồi nhạt đi một phần: "Hắn không phải là ba của tôi, chỉ là người giám hộ mà thôi. Làm sao cậu biết?"
Hạ Khả không có nhận ra cảm xúc của Bùi Hồi thay đổi, ngại ngùng cười nói: "Thì ra là người giám hộ... Thật không tiện, mình không cố ý đề cập, chỉ là có chút hiếu kỳ. Kỳ thực trong trường học có rất nhiều người biết tiến sĩ Tạ, bởi vì chúng ta học chính là khoa học kỹ thuật phương diện đổi mới, cho nên tiến sĩ Tạ là thần tượng mà chúng ta sùng bái. Mười năm qua, từ không gian hạt nhân được xuất bản đến cải tiến quang não, trình độ khoa học kỹ thuật của toàn bộ liên minh tinh hệ đều tăng lên tới một mức độ rất cao. Mà những chuyện này, tất cả đều là nhờ công lao của tiến sĩ Tạ."
"Tôi vẫn luôn sùng bái tiến sĩ Tạ, cho nên sau khi tốt nghiệp hi vọng có thể tiến vào đoàn đội nghiên cứu của tiến sĩ Tạ. Nhưng mình cũng biết điều đó rất khó, nghe nói điều kiện đoàn đội nghiên cứu kia chọn lựa thành viên đều là thiên tài tới từ các tinh hệ. Loại giống như mình, còn kém xa."
Nói về Tạ Tích, trong mắt Bùi Hồi liền mang ý cười: "Chú ấy vẫn luôn rất lợi hại."
Bọn họ vì đề cập đến cùng một người mà nói cười vui vẻ, sau khi mở đề tài liền trò chuyện rất hăng say. Người ngoài không rõ chuyện ra sao, tình cảnh này rơi vào trong mắt người khác liền biến thành là một đôi tình nhân nhỏ nói chuyện khí thế ngất trời không nỡ dừng lại, đặc biệt là ở trong mắt Tạ Tích.
"Hồi Hồi."
Bùi Hồi ngẩng đầu, nhìn về phía âm thanh phát ra, Tạ Tích liền đứng ở nơi đó. Nhìn thấy hắn, Bùi Hồi liền cao hứng, chạy nhanh vài bước về phía trước, Hạ Khả đột nhiên kéo cậu lại.
Hạ Khả: "Bạn học Bùi Hồi, cậu làm sao vậy?"
Bùi Hồi: "Chú của tôi đến."
Hạ Khả còn chưa có phản ứng lại, Tạ Tích mang một thân toàn hàn khí đi tới: "Hồi Hồi, muộn như vậy không trở về nhà mà còn ở bên ngoài làm gì?"
Bùi Hồi tránh thoát khỏi tay Hạ Khả, gãi đầu một cái nói rằng: "Tôi tụ hội cùng bạn học, làm sao chú lại ở đây? Không phải còn làm thí nghiệm sao?"
Tạ Tích: "Đột nhiên có việc." Ngược lại hắn nhìn về phía Hạ Khả: "Không giới thiệu cho chú sao?"
Bùi Hồi: "À đúng rồi, chú, đây là bạn học của tôi tên Hạ Khả. Hạ Khả, đây là chú của tôi."
Hạ Khả: "Mình biết, thường thấy qua trêи ti vi, nhìn qua liền biết là tiến sĩ Tạ bá đạo. Chào chú, tiến sĩ Tạ."
Tạ Tích mặt không cảm xúc, gật gật đầu, tiếp theo liền hỏi Bùi Hồi: "Tụ hội gì vậy?"
Bùi Hồi không quá muốn trả lời, Hạ Khả giành trước trả lời thay cậu: "Tại cuộc thi Khoa học kỹ thuật đổi mới cho thanh thiếu niên, nhóm chúng ta đạt được hạng nhất, có tiền thưởng cùng điểm thưởng. Cho nên tất cả mọi người đến mở tiệc chúc mừng, còn có những người khác đều ở trong phòng khách. Cháu, cháu và Bùi Hồi cảm thấy bên trong hơi ngộp, đi ra ngoài hít thở một chút mà thôi."
Tạ Tích nhìn qua nhìn lại giữa hai người, đột nhiên cười nói: "Hồi Hồi đạt được giải thưởng lớn như vậy mà sao không nói với chú? Chú phải thưởng một món quà lớn cho Hồi Hồi mới được."
Bùi Hồi thu lại nụ cười, cậu cùng Tạ Tích sống chung nhiều năm như vậy, Hạ Khả không nhìn ra được, cậu ngay giờ phút này biết Tạ Tích tuy nở nụ cười ôn hòa vậy chứ nhưng không hề cao hứng. Thậm chí là mơ hồ mang theo tức giận, thế nhưng cậu không hiểu nguyên nhân. Cậu không biết vì sao Tạ Tích tức giận, chẳng lẽ là do cậu không nói cho hắn biết chuyện mình đoạt giải sao?
Chuyện này... cũng không phải chuyện gì lớn mà.
Hạ Khả hồn nhiên không biết, bởi vì nhìn thấy thần tượng mà hưng phấn không thôi, cơ hồ có cái gì cũng đều bị Tạ Tích dụ nói ra hết. Cô xấu hổ nói rằng: "Không, không phải đâu, cháu cùng Bùi Hồi... Chỉ là quan hệ bạn học thôi."
Tuy lời nói như vậy, ai cũng có thể nhìn ra cô vô cùng thích Bùi Hồi.
Đáy mắt Tạ Tích nổi lên băng lãnh, tức giận cũng từ từ lan tràn, tại lúc Hạ Khả mở lời mời hắn đi đến phòng ăn riêng rốt cục hắn nhịn không được mà cự tuyệt.
"Tôi thì không đi được, tránh cho mọi người không dễ chịu. Mọi người chậm rãi chơi, tôi trước tiên mang Hồi Hồi... Trở về chúc mừng. Phiền bạn học Hạ báo cho những bạn khác một tiếng, có được không?"
Hạ Khả do dự nháy mắt, gật gật đầu: "Không thành vấn đề, tiến sĩ Tạ."
Cô nhìn tiến sĩ Tạ ôn hòa lễ phép vậy mà sao trong tâm lại thấy hắn như đang cười nhạo chính mình, sao lại đột nhiên cảm thấy tiến sĩ Tạ đang tức giận nhỉ? Rõ ràng là bình dị gần gũi như vậy.
Tạ Tích: "Hồi Hồi, chúng ta đi thôi."
Bùi Hồi có chút lo sợ bất an, đi theo phía sau Tạ Tích, theo hắn đến bãi đậu xe. Lên xe, mang dây an toàn vào, sau khi ngồi vững vàng, nổ máy xe. Xe bị chọn hình thức tự động lái, mà bình thường Tạ Tích sẽ không chọn hình thức này, hắn không quá thích cảm giác mình không nắm vô-lăng trong lòng bàn tay.
Một tay Tạ Tích gác lên cửa sổ, một cái tay khác ngón tay trỏ không ngừng gõ gõ tay vịn. Hiển nhiên là đang suy nghĩ chuyện gì rất quan trọng, lúc này Bùi Hồi thông minh lựa chọn im lặng.
Một lúc lâu, Tạ Tích mở miệng hỏi: "Là vào lúc nào?"
Bùi Hồi: "Chuyện đạt được giải thưởng sao? Ba ngày trước biết được danh sách, ngày hôm nay mới xác định. Vốn là muốn nói với chú, cũng muốn mời chú tham gia buổi tiệc ăn mừng của chúng tôi. Thế nhưng chú bận quá, thời gian của chú lại rất quý giá, tôi cũng không có nói."
Tạ Tích: "Ngoài ra, còn gì nữa?"
Ngoài ra? Đâu còn gì.
Bùi Hồi suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra chuyện gì, vì vậy lắc đầu một cái: "Không có gạt chú chuyện gì cả."
Tạ Tích thay đổi tư thế, mặt nhìn về phía Bùi Hồi: "Từ lúc đưa ra quyết định tham gia thi đấu cho đến lúc thực hiện hành động, bao gồm cả chuyện đạt giải đều không có nói với chú. Hồi Hồi, cậu cũng lớn rồi, bắt đầu có tâm sự riêng nhỉ. Đồng dạng, cũng có bí mật riêng rồi."
Hắn trừng mắt nhìn chằm chằm Bùi Hồi, không bỏ qua bất kỳ biểu hiện thay đổi cảm xúc nào trêи gương mặt cậu: "Đã biết yêu thích, kết bạn gái, cho nên mới gạt chú."
Bùi Hồi cảm thấy khó mà tin nổi, vội vã làm sáng tỏ nói: "Tôi chẳng qua là cảm thấy giải thưởng này đối với chú mà nói, loại cuộc thi Khoa học kỹ thuật đổi mới cho thanh thiếu niên chỉ là một giải thưởng nhỏ không đáng bao nhiêu, không có một chút hàm lượng gì. Bởi vì chuyện như vậy mà đi quấy rối chú, thật không tiện. Hơn nữa, giải thưởng quá nhỏ, so với những giải thưởng nổi tiếng mà chú đạt được, cũng ngại khoe ra."
Ánh mắt của Tạ Tích triệt để lạnh xuống, bởi vì Bùi Hồi giải thích rõ những vấn đề phía trước, lại quên một chuyện quan trọng nhất. Cậu không có giải thích, là bởi vì không thèm để ý, hay là không dám chính diện trả lời.
"Cho nên cậu có thể yêu sớm?"
Bùi Hồi không rõ vì sao: "Yêu sớm cái gì?"
Tạ Tích cười lạnh: "Tôi biết nam thiếu niên ở tuổi này dễ bị kϊƈɦ động, sẽ thích những cô gái khác. Thế nhưng, lý thuyết là vậy, cậu phải hiểu rõ hiện thực."
Đối với tội danh không hiểu từ đâu ra chụp đến trêи đầu mình, Bùi Hồi nhất thời không kịp phản ứng, bản năng liền thuận theo dòng suy nghĩ của Tạ Tích hỏi: "Hiểu rõ hiện thực?"
Tạ Tích nói rõ từng chữ từng câu: "Cậu không có năng lực yêu sớm, một khi thất bại trong việc xin quyền cư trú vĩnh viễn ở tinh cầu, cậu liền sẽ bị trục xuất về tinh cầu Beta. Đến khi đó đừng nói là yêu sớm, con đường học tập và sự nghiệp cũng nhất định không thể tiếp tục, mà sợ rằng cô bạn gái nhỏ của cậu cũng sẽ quên mất cậu. Nếu như cậu bị trục xuất về tinh cầu Beta, đừng vọng tưởng tôi sẽ giúp cậu."
Vấn đề sau khi trưởng thành và quyền cư trú vĩnh viễn vốn là một cây gai trong lòng Bùi Hồi, nếu người khác chọc thủng thì Bùi Hồi sẽ không khổ sở. Thế nhưng người kia không nên là Tạ Tích, cậu coi Tạ Tích như người thân, nỗ lực học tập là vì không muốn rời khỏi hắn.
Nhưng Tạ Tích nói ra những lời này, làm cho cậu trong nháy mắt hiểu rõ, dù cho cậu rất coi trọng Tạ Tích. Nhưng ở Tạ Tích trong lòng, cậu chẳng hề quan trọng.
Bởi vì căn bản là Tạ Tích sẽ không quan tâm cậu đi ở.
Bùi Hồi liền đỏ mắt, muốn cãi nhau với hắn, nhưng đáng tiếc góc cạnh trêи người cậu sớm bị hắn san bằng. Miệng đóng đóng mở mở mấy lần, cuối cùng đầu quay qua một bên, không muốn để ý tới Tạ Tích.
Tạ Tích thấy thế, lòng càng thêm buồn bực. Nhưng hắn cũng không rõ lòng mình buồn bực, cứ nghĩ trong lòng mình lúc này tràn đầy sự thất vọng.
Thất vọng vì Bùi Hồi chỉ muốn yêu đương, nhào vào nữ nhân và thứ tình cảm vô dụng. Thất vọng cho rằng cậu không có nghị lực, càng thất vọng vì cậu không nỗ lực lấy được quyền cư trú vĩnh viễn.
Bùi Hồi hiện tại không để ý tới hắn, hắn cũng cảm thấy buồn bực. Nhìn thấy đôi mắt hồng hồng kia của Bùi Hồi, sau khi buồn bực, tim mơ hồ đau nhói như bị đâm, khó giải thích được không muốn làm cậu khổ sở nữa.
Nhưng nhớ tới một cảnh vừa rồi cậu đi cùng cô gái kia, Tạ Tích không thể không đưa ra quyết tâm tàn nhẫn, đối với Bùi Hồi đang oan ức làm như không thấy.
Hai người im lặng không nói gì, mãi đến tận khi về nhà, Bùi Hồi trực tiếp trở về phòng.
Tạ Tích đi tới phòng bếp nấu chút cháo, chuẩn bị xong rồi mới đi gõ cửa phòng Bùi Hồi: "Hồi Hồi, mở cửa."
Bùi Hồi không để ý tới hắn.
Tạ Tích gõ ba cái, bình tĩnh nói: "Hồi Hồi, đừng để cho chú phải chủ động mở cửa."
Mấy giây sau, Bùi Hồi mở cửa ra, cúi đầu không nói lời nào.
Tạ Tích: "Chú nấu cháo mà cậu thích, ăn một chút đi."
Bùi Hồi liền lướt qua hắn đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống, cầm lấy cái thìa từ từ ăn. Từng giọt nước mắt như hạt đậu lăn xuống trêи má, vô thanh vô tức, càng làm người nhìn thêm đau lòng.
Tim Tạ Tích như bị ai nhéo, đau một cách kì lạ. Hắn nhớ lại xem mình có lịch sử bị bệnh tim không, sau đó ngồi bên cạnh Bùi Hồi, nhẹ nhàng nói: "Chú không phải cố ý đả kϊƈɦ cậu, mà là hi vọng cậu có thể chuyên tâm vào chuyện học. Chỉ có đạt thành tích ưu tú, thông qua kỳ thi mới có thể lấy được quyền cư trú vĩnh viễn. Chú không giúp là vì muốn tốt cho cậu, cũng hi vọng cậu có thể ở lại tinh cầu Thủ Đô, hi vọng cậu có thể độc lập tự chủ."
"Từ xưa đến nay, yêu sớm đối với người không tốt. Tâm lý hai đứa chưa thuần thục, bản thân chưa trưởng thành, dễ xử trí mọi chuyện theo cảm tính cũng dễ dàng kϊƈɦ động, dưới cơn kϊƈɦ động sẽ làm ra những chuyện mà sau này hối hận cả đời."
Yêu sớm! Yêu sớm! Không có bằng chứng gì mà cứ luôn treo hai từ này ở đầu lưỡi, rõ ràng là cố ý tìm lý do để giáo huấn cậu!
Bùi Hồi đang ở độ tuổi thanh thiếu niên phản nghịch nên rất không phục, càng muốn đối nghịch với Tạ Tích, cũng không giải thích rõ ràng chuyện mình không yêu sớm kia mà vẫn lạnh lùng nói rằng: "Vậy là chú muốn tôi như chú, đến bây giờ cũng không có bạn gái sao?"
Tạ Tích lạnh giọng: "Cậu cảm thấy chú nói sai?"
Bùi Hồi cố chấp, "Tôi cùng Hạ Khả đều đủ ưu tú, từ khi chúng tôi quen biết, liền khích lệ lẫn nhau, cùng nhau tiến bộ. Nếu như không có cùng nhau làm, thí nghiệm của chúng tôi cũng sẽ không thành công. Theo lời chú nói, những người bình thường bị tình cảm làm choáng váng, tuyệt đối không phải là tôi và Hạ Khả."
Tạ Tích tức giận, đột nhiên đứng lên, sắc mặt tái xanh. Mà Bùi Hồi cố nén sợ sệt, cứ bướng bỉnh không chịu nói mấy lời dễ nghe, còn cường điệu hơn một câu chính mình không sai, kϊƈɦ thích đến Tạ Tích.
Tạ Tích đi tới đi lui, đứng ở trước cửa sổ hút thuốc, hút thật sự nhiều. Cuối cùng đi đến trước bàn ăn, hai tay chống lên trêи bàn ăn, đối mặt Bùi Hồi nói rằng: "Nếu như cậu không muốn đổi trường học, thì liền chia tay Hạ Khả."
Bùi Hồi bất mãn: "Dựa vào cái gì?"
Tạ Tích vô cùng lạnh lùng: "Dựa vào tôi là người giám hộ, là người gánh vác tất cả phí sinh hoạt của cậu."
Mặt Bùi Hồi tràn đầy vẻ không dám tin tưởng.
Giọng Tạ Tích mềm nhẹ lại, nhưng ngữ khí đã quyết, không cho cậu nói thêm: "Hồi Hồi, nghe lời."
P/s: hong ngược nhiều lắm đâu, tùy theo tâm trạng của TT lúc đang vui yêu chiều dỗ BH hay đang tức giận BH mà t sẽ để Chú-cậu hoặc Tôi-cậu nha: