Edit & Beta: SwaniSwania.
Chương : Mê muội ().
Mới ra viện, cần phải ăn thanh đạm, nhưng mà bên ngoài mặc dù nấu cháo cũng sẽ bỏ dầu và cho ít thịt. Tạ Tích đặt phục vụ giao hàng tới cửa, mua được rất nhiều đồ ăn cùng gạo, chất chồng ở cửa phòng bếp.
Tạ Tích hỏi Bùi Hồi: "Biết làm cơm không?"
Bùi Hồi trợn mắt lên: "Tôi mới tám tuổi."
Tạ Tích: "Mấy đứa nhỏ nhà nghèo thường trưởng thành sớm."
"..." Bùi Hồi: "Nhà bếp của cô nhi viện sẽ không để cho chúng tôi đụng tay vào."
Bên trong đều là nguyên liệu nấu ăn, cho dù là máy móc cũng rất đắt giá. Để tiểu hài tử làm hỏng, bán bọn họ cũng không đền nổi.
Tạ Tích mặt không hề có cảm xúc: "Học?"
Bùi Hồi: "Cũng được."
Bùi Hồi cố hết sức dẫm lên trêи ghế vất vả cầm lấy vá cơm, Tạ Tích ở bên cạnh nhìn vừa nhìn vừa cau mày, đi tới kêu cậu đi xuống dưới, tiếp nhận vá cơm trầm mặc chốc lát. Trù nghệ làm bếp của hắn đều xem từ video ra, nhìn qua một lần sẽ hiểu, hơn nữa không cần dùng dụng cụ cân đo đong đếm số lượng gia vị cũng có thể chuẩn xác bỏ vào.
Bùi Hồi chạy tới chạy lui vây quanh bên người hắn, thở dài nói: "Chú à, làm sao chú biết một cái muỗng định lượng là bao nhiêu?"
Tạ Tích nhấc muôi đảo gạo đang nở trong nồi, nói rằng: "Thực hành trong phòng thực nghiệm thường yêu cầu chính xác đến từng chút, quen thôi. Học một chút, sau này cậu sẽ tự làm cơm."
Chiều cao của Bùi Hồi cao hơn nửa cái đầu so với mặt bếp, đừng nói làm cơm xào rau, cậu đến nồi cũng không cầm được.
Tạ Tích: "Chờ cậu cao hơn một chút lại nói. Đi mở ra tủ lạnh lấy sữa bò uống, bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày một bình sữa bò. Cậu quá lùn, tố chất thân thể quá kém, có thể sẽ vì nhỏ yếu mà trong kỳ thi môn thể ɖu͙ƈ không đủ điểm đánh rớt. Tôi không sẽ giúp cậu đi cửa sau."
Bùi Hồi thận trọng gật đầu: "Vâng."
Hai mắt nhìn cháo hoa bốc lên khí nóng thèm nhỏ dãi, rõ ràng là gạo phổ thông, nấu ra lại có hương vị đặc thù. Làm cái bụng xẹp của cậu truyền đến cảm giác đói bụng, Bùi Hồi nuốt nước miếng một cái, không tự chủ được nắm lấy vạt áo Tạ Tích.
Tạ Tích dừng một chút, liếc nhìn cánh tay đang bám vào góc áo mình, rốt cuộc cũng không nói gì. Tắt lửa, để Bùi Hồi đi lấy chén bát chuẩn bị ăn. Chờ sau khi cậu ăn xong liền dặn dò uống thuốc đầy đủ, mãi đến tận khi nhìn thấy cậu leo lên giường ngủ mới trở về phòng.
Bùi Hồi một đêm không mộng, ngày thứ hai rời giường lại thấy thân ảnh Tạ Tích trong phòng bếp, tâm lý không tự chủ có một dòng nước ấm chậm rãi chảy xuôi. Cậu đi tới cửa phòng bếp, đối với Tạ Tích nói rằng: "Chú Tạ."
Tạ Tích liếc mắt nhìn: "Tới lấy bát đũa, ăn xong tôi đưa cậu tới trường học."
Bùi Hồi hơi trừng lớn hai mắt, Tạ Tích chưa từng đưa cậu đến trường, mặc dù là lúc trước đi giải quyết thủ tục nhập học, đều là trợ lý của hắn hỗ trợ. Tạ Tích vừa thấy biểu tình của cậu liền đoán được ý nghĩ trong đầu cậu: "Đừng có suy nghĩ nhiều, chỉ đi cùng cậu một chuyến."
Bùi Hồi: "Tại sao?"
Tạ Tích: "Nói nhiều. Ăn cơm."
Bùi Hồi vùi đầu ăn cơm, thỉnh thoảng ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tạ Tích một cái.
Tạ Tích bị nhìn đến thiếu kiên nhẫn: "Nhìn tôi làm gì?"
Bùi Hồi lắc đầu, không lên tiếng, khóe miệng lặng lẽ câu lên, làm sao cũng không áp xuống được. Lúc ở cửa trường học, đối với Tạ Tích nói: "Cám ơn chú."
Tạ Tích lành lạnh liếc mắt nhìn cậu, phất tay kêu cậu đi vào, đừng làm chậm trễ thời gian. Chờ thân ảnh Bùi Hồi biến mất ở trước mắt, hắn mới đi tới phòng hiệu trưởng một chuyến. Sau khi rời đi, hiệu trưởng liền vội vàng tìm đến cô giáo chủ nhiệm lớp Bùi Hồi, kêu cô nhớ chăm sóc Bùi Hồi nhiều một chút.
Cô giáo không hiểu lắm, vẻ mặt hiệu trưởng hận rèn sắt không thành thép nói rằng: "Cô là giáo viên chủ nhiệm của học sinh Bùi, vậy mà không biết địa vị của người giám hộ đứa nhỏ kia."
Ba mẹ Tạ Tích là hai đại lão trong giới quân đội và chính trị, bản thân hắn cũng xuất sắc quá mức bình thường, bởi vì nghiên cứu ra không gian hạt nhân mà bị các đại lão chức cao bảo vệ. Một thân phận trâu bò, trong đầu toàn là kiến thức quý giá của toàn bộ tinh cầu, là nhân vật vừa có tài vừa giàu, đứa nhỏ nhà hắn vì dinh dưỡng không đầy đủ mà té xỉu ở trong trường học, nói ra không phải là trò cười sao?
Tạm thời không đề cập tới hiệu trưởng cùng các thầy cô giáo phải chăm sóc Bùi Hồi, nhưng phải để cậu ở trong trường học như cá gặp nước vượt qua giai đoạn học tiểu học này. Chỉ riêng chuyện cậu và Tạ Tích ở chung, từ từ cũng thành người thân.
Tuy rằng Tạ Tích vẫn rất bận như trước, thường xuyên không trở về nhà, thế nhưng thời gian dài nhất là không vượt quá ba ngày. Sẽ không đi tham gia họp phụ huynh cho Bùi Hồi, càng sẽ không dẫn cậu đi chơi công viên, ngoại trừ trong nhà, ở bên ngoài cả hai chưa bao giờ gặp gỡ.
Nhưng là, ở lúc Bùi Hồi thi vượt cấp, Tạ Tích dù bận trăm việc vẫn nhín chút thời gian đi tham gia buổi tốt nghiệp của cậu. Thuận tiện mang theo màn ánh sáng che nắng siêu quý mà hắn vừa nghiên cứu ra làm lễ vật tặng cho cậu —— bởi vì nguyên nhân sinh hoạt nhiều năm trêи tinh cầu Beta, Bùi Hồi thường xuyên bị mặt trời tinh cầu Thủ Đô làm bỏng da.
Hai người thỉnh thoảng sẽ cùng nhau xem ti vi, tuy rằng chưa tới nửa giờ cũng vì ý kiến không hợp mà tan rã trong không vui. Tính khí Tạ Tích không coi là rất tốt, thông thường sẽ là Bùi Hồi cúi đầu trước tiên, dỗ cho hắn vui vẻ mới được. Nhưng Tạ Tích là kiểu người bình tĩnh, cho dù tính khí không tốt cũng rất ít khi nổi nóng.
Lúc Bùi Hồi chín tuổi, năm thứ ba cả hai sống chung, buổi tối nọ cậu ôm gối gõ cửa phòng Tạ Tích.
Cả người Tạ Tích còn mang theo hơi nước cúi đầu hỏi: "Có việc?"
Bùi Hồi ngước đầu, da dẻ trắng trẻo non nớt, ngũ quan tinh xảo đáng yêu.
Tạ Tích suy nghĩ, thật vất vả nuôi ra trêи gương mặt cậu được chút thịt, cuối cùng cũng có thể gặp người được rồi.
Bùi Hồi: "Chú ơi, chú kể chuyện cổ tích trước khi ngủ cho tôi đi."
Lông mày Tạ Tích trực tiếp nhăn thành một đường, nhấc lên cổ áo Bùi Hồi đem cậu vứt trở về phòng, "Lăn đi ngủ, bớt làm ra mấy chuyện không đứng đắn đi."
Bùi Hồi chưa bao giờ nhụt chí, từ đó về sau, trước khi ngủ đều sẽ gõ cửa phòng Tạ Tích muốn hắn kể chuyện cổ tích trước khi ngủ. Trước đây cậu thật không dám thân cận với Tạ Tích, ở chung gần ba năm, lá gan chậm rãi lớn lên, có can đảm làm nũng cáu kỉnh với hắn.
Tạ Tích lạnh mặt, ánh mắt băng lãnh: "Bùi Hồi, cậu quậy cái gì?"
Bùi Hồi ngẩn ra, lúng ta lúng túng nói rằng: "Tôi chỉ là... muốn chú kể chuyện cổ tích trước khi ngủ. Thầy giáo nói, ba mẹ đều phải kể, vì phải viết vào nhật ký."
Tạ Tích cười lạnh, trừng nhìn Bùi Hồi chằm chằm: "Tôi chỉ là người giám hộ của cậu, vĩnh viễn sẽ không trở thành ba mẹ của cậu. Chờ cậu đủ mười tám tuổi, chúng ta sẽ thoát ly quan hệ này. Bùi Hồi, không nên để ý mấy chuyện lung ta lung tung này. Chuyện cậu cần phải làm, là trong khoảng thời gian này cố gắn học lấy tri thức, thông qua kỳ thi để xin quyền cư trú lại tinh cầu Thủ Đô, nhận được cư trú quyền."
Biểu tình trêи mặt Bùi Hồi ảm đạm đi một chút: "Tôi biết rồi. Xin lỗi, đã quấy rối đến chú." Cậu quay người rời đi, ánh sáng xán lạn lập tức ảm đạm đi, cho dù là ai nhìn thấy cũng đều cảm thấy không đành lòng.
Tạ Tích nhìn kỹ bóng cậu rời đi, sau đó đóng cửa phòng.
Trong mấy ngày kế tiếp, Bùi Hồi vẫn luôn phờ phạc, nói chuyện cũng lạnh nhạt. Tạ Tích thấy thế, lông mày không buông xuống được.
Sau khi làm việc xong, có chút phân tâm. Tạ Tích không khỏi lợi dụng thời gian ăn cơm trưa mà lên quang não tìm đọc 'Chuyện cổ tích kể trước khi ngủ' ảnh hưởng thế nào đối với sự phát triển của trẻ nhỏ, sau khi xác định có ích chứ không có hại mới lui khỏi quang não.
Buổi tối, hắn đẩy ra cửa phòng Bùi Hồi, cầm trong tay quyển sách ngồi ở đầu giường: "Chỉ một lần. Mong rằng thầy giáo của cậu sẽ không nghĩ ra thêm mấy cái đề nghị ngu xuẩn."
Đôi mắt Bùi Hồi lập tức liền sáng lên, bé ngoan kéo kín chăn nhìn Tạ Tích.
Tạ Tích cúi đầu lật quyển sách, ánh đèn giường sáng dìu dịu chiếu lên trêи mặt của hắn, chiếu ra góc cạnh nhu hòa cùng khí chất lạnh lùng nghiêm nghị. Giờ phút này, ôn nhu như gió xuân. Âm thanh thanh lãnh như ngọc thạch va chạm, gió mát trăng thanh, cực kỳ êm tai.
Bùi Hồi thiếu chút nữa liền nghe đến mê li, chờ khi cậu nghe rõ nội dung câu chuyện 'cổ tích' kể trước khi ngủ kia thì liền bối rối.
"... Thời không là tính chất từ vật thể, 'chất lượng' phân bố quyết định, vật thể 'Chất lượng' phân bố tình hình khiến tính chất thời không trở nên không đều, gây nên thời không bị uốn lượn... Khúc cong của thời không có thể vô cùng cao, thể tích vô cùng bé..."
Đây là... chuyện cổ tích kể trước khi ngủ sao?
Tạ Tích: "Ừm."
Theo tư liệu hắn điều tra được, thông qua việc kể chuyện trước khi ngủ kϊƈɦ phát hứng thú học tập của đứa nhỏ, giáo ɖu͙ƈ bọn họ đạo lý nhân sinh. Chính hắn cảm thấy kể chuyện đạo lý nhân sinh với cậu còn sớm, không thích hợp lắm. Nhưng kϊƈɦ phát hứng thú học tập của đứa nhỏ vẫn có thể.
Bùi Hồi cũng không hiểu chuyện kể trước khi ngủ là loại truyện gì, mà chú Tạ khẳng định muốn kể, vậy được rồi. Chỉ là bạn học từng nói ba mẹ sẽ kể loại truyện gì, trêи thực tế cậu nghe được cũng không có giống lắm.
Tạ Tích khép sách lại: "Cảm thấy thế nào?"
Bùi Hồi buồn buồn: "Nghe không hiểu."
Tạ Tích: "Vậy sau này có muốn nghe nữa không?"
Bùi Hồi càng thêm phiền muộn: "Không muốn."
"Ngoan." Tạ Tích nhét nhét góc chăn giúp cậu, đem quyển sách lý luận về khúc dẫn thời gian để lại trong phòng Bùi Hồi. "Rảnh rỗi thì đọc nhiều một chút, khai phá bộ não."
Sau đó ngẩng đầu ưỡn ngực, đạp trêи thắng lợi nện bước rời đi. (tội thằng nhỏ:))))
Lúc Bùi Hồi mười ba tuổi, năm đầu tiên học quân sự. Một tháng đều ở trụ sở huấn luyện, thậm chí ngay cả cuộc gọi truyền tin về cũng không có.
Tạ Tích trở về nhà như thường lệ, nhìn thấy nhà mình trống rỗng liền sửng sốt một chút, lúc này mới nhớ tới Bùi Hồi không ở đây. Một mình hắn nấu cơm quét sạch nhà ở, lúc này theo thói quen gọi Bùi Hồi ra phụ một tay, lần thứ hai phát hiện Bùi Hồi không có ở đây.
Nhà ở trống vắng đến đáng sợ, khiến hắn rất không quen.
Tạ Tích nhíu mày, sau khi ở hai giờ liền rời đi, trở lại phòng thực nghiệm tiếp tục công việc. Vốn dĩ mấy đội viên trong tổ muốn lười nhác nghỉ ngơi thấy hắn quay lại lập tức không thể không tiếp tục lên tinh thần tiếp tục làm việc, thậm chí còn cảm thấy tiến sĩ Tạ so với bình thường còn nghiêm khắc hơn rất nhiều.
Lúc rạng sáng, Tạ Tích mới nặn nặn sống mũi nói rằng: "Trước tiên như vậy đi, đợi lát nữa đem dữ liệu truyền qua cho tôi."
Phân phó xong mới rời khỏi. Hắn vừa đi, những đội viên trong tiểu đội hô to giải phóng rồi, tiện đường dò hỏi trợ lý của Tạ Tích: "Có phải ngày hôm nay tiến sĩ bị chuyện gì kϊƈɦ thích không?"
Trợ lý kín kẽ không một lỗ hổng mỉm cười, không tiết lộ một chút tin tức gì liên quan đến cuộc sống riêng của Tạ Tích.
Mấy ngày kế tiếp, Tạ Tích đều trầm mê trong công việc. Thứ sáu, nhận được cuộc gọi từ Bùi Hồi, toàn bộ tâm tình tối tăm cuối cùng cũng sáng sủa không ít. Tiếng nói cười hăng hái của thiếu niên nhỏ xuyên qua thông tấn khí vang rộng cả phòng, xua tan băng lãnh nơi đây trong nháy mắt.
Bùi Hồi: "Chú à, tôi còn ba tuần nữa mới có thể kết thúc quân sự."
Tạ Tích: "Ừm. Quen chưa?"
Bùi Hồi: "Còn tạm, chính là sâu hơi nhiều. Tối hôm qua, nghe nói có học sinh đi cạnh bụi cỏ bên đường liền bị độc trùng cắn bị thương, liền được đưa đi bệnh viện. Tuy rằng được miễn học quân sự, thế nhưng nghe nói năm sau vẫn phải tiếp tục học lại. Thực sự là quá thảm mà."
Tạ Tích nghe vậy thì cười nhẹ nói: "Cậu không thích học quân sự?"
"Không thích." Bùi Hồi trực tiếp trả lời: "Quá mệt mỏi, với tôi không có gì tốt. Ánh nắng mặt trời rất gắt, đã tróc da rồi."
Tạ Tích nhíu mày: "Màn che ánh sáng không có tác dụng sao?"
Bùi Hồi vô cùng đáng thương trả lời: "Huấn luyện viên không cho dùng."
Tạ Tích trầm ngâm chốc lát: "Yếu ớt."
Bùi Hồi le lưỡi, nhún vai: "Nói chung, tôi hẳn là sẽ không lựa chọn con đường tham gia quân đội này."
Bởi vì nguyên nhân thiếu dinh dưỡng từ nhỏ, cho dù sau đó dùng trăm phương ngàn kế bù đắp lại, đến cùng thì gốc rễ đã kém rất nhiều. Hơn nữa, mặt trời ở tinh cầu Thủ Đô sẽ tổn thương làn da của cậu, nghe nói chỗ quân đội đóng quân, ánh mặt trời so với tinh cầu Thủ Đô còn mãnh liệt hơn.
Tạ Tích: "Dựa vào tố chất thân thể của cậu, liền bị đánh rớt ngay vòng kiểm tra sức khoẻ. Cho dù cậu nguyện ý đi, cũng không có cơ hội."
Bùi Hồi đã quen với cái miệng độc của người kia, không phản ứng nhiều lắm: "Chú ơi, tôi nhớ đồ ăn do chú nấu."
Tạ Tích trách cứ: "Học quân sự xong lại nói, là con trai thì không nên tùy tiện làm nũng. Sắp mười giờ rồi, mau ngủ đi. Không được thức đêm, không cho chơi quang não."
Bùi Hồi: "Há, biết rồi. Ngủ ngon nha chú."
Tạ Tích: "Ừm."
Sau khi tắt cuộc gọi, Tạ Tích lập tức bấm số điện thoại gọi cho tổng huấn luyện viên căn cứ quân sự.
Bên kia đã từng nghe trưởng quan điện báo đánh tiếng trước, lập tức ưỡn ngực, theo bản năng dùng thái độ cùng tâm tình sùng kính nhất tiếp đón cuộc gọi của Tạ Tích. Ngay khi người này nghe đến nụ cười lạnh và giọng nói về cách kẹp súng mang côn, dạ dày cùng thần kinh liền co giật, có thể thấy là bị Tạ Tích trong điện thoại ngược thảm.
Một mực cung kính đưa đại thần đi, tổng huấn luyện viên quay đầu lại gào thét lên: "Mẹ nó, ai là huấn luyện viên đứng lớp học sinh Bùi Hồi?! Không phải chỉ là cái màn che nắng thôi sao? Cho dùng! Cái đám gia súc này, có còn người tính hay không?! Phải đối xử với những đóa hoa tương lai của tinh hệ kiên trì! Ôn nhu!"
Nhiều huấn luyện viên nội tâm oán thầm: Đại khái là tổng huấn luyện viên cũng quên mất ngay ngày đầu tiên chính ông ta là người thông báo với mọi người phải dằn vặt tàn phá những đóa hoa của tổ quốc sao, đó mới là gia súc.
P/s: Phút trước TT bảo sẽ không giúp BH đi cửa sau, phút sau liền gọi điện hỏi tội ng ta vì sao dằn vặt người nhà mình:)))))