Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tạ Tích lấy chai thuốc tiêu độc dạng phun sương từ trong hòm thuốc ra để xử lý miệng vết thương trêи đầu gối Bùi Hồi, sau khi dán băng gạc lên xong, lại dùng lực độ mềm nhẹ xoa ấn mắt cá chân của hắn. Lúc này y dịu dàng hỏi: “Còn đau không?”
Bùi Hồi rêи ‘xít’ lên một tiếng muốn rút chân về, cắn răng nói: “Không đau, đừng ấn.” Càng ấn càng đau, còn không bằng cố nhịn chờ mấy ngày nữa sẽ ổn.
Tạ Tích ngước mắt lên nhìn hắn, động tác tay lại chẳng dừng lại: “Bây giờ mà không đánh tan máu bầm, phỏng chừng phải khó chịu đến bốn năm ngày.” Mắt thấy Bùi Hồi không cho là đúng tình nguyện chịu đau bốn năm ngày cũng không muốn nhịn cơn đau nhất thời này, y không khỏi cảm thán một tiếng, hầy chỉ giỏi nũng nịu.
Trong sinh hoạt bình thường của hắn, cái tật xấu kiều khí() cũng không dễ thể hiện ra ngoài, nhưng với những việc nhỏ nhặt thì tật xấu này dễ bị bại lộ nhanh chóng. Tạ Tích đứng dậy nói: “Ta đi lấy nước lạnh.” Chỉ trong chốc lát đã có một chậu nước lạnh đưa đến, trong chậu còn để hai chiếc khăn lông, sau khi được vắt khô nước liền trực tiếp đắp lên mắt cá chân Bùi Hồi. “Chườm lạnh có thể giảm bớt đau đớn, cộng thêm xoa bóp nửa tiếng, ngủ một giấc sáng mai sẽ không thấy đau nữa —— còn đau ư?”
() kiều khí: yếu ớt.
Bùi Hồi lắc đầu: “Tốt hơn nhiều rồi.” Hắn mặc một chiếc trung y to rộng không vừa người lắm, cổ tay áo xắn lên hai vòng, hốc mắt ửng đỏ, hai tay giao nhau tạo thành bộ dáng mười phần ngoan ngoãn. Chiếc trung y đó nguyên bản là một phần trong danh sách sính lễ trước khi kết hôn, nhìn thoáng thì chẳng có gì đặc biệt, kỳ thật là hàng dệt được làm bằng tơ tằm tinh xảo, nội sấn có thêu ám văn. Vì chất liệu thoáng mát thoải mái nên đã trở thành bộ quần áo bên người được Bùi Hồi yêu tha thiết dạo gần đây —— lúc hắn rời khỏi cổ trạch của Trâu Thị, sinh lễ đã xuất hiện ở chung cư của hắn, ném vào trong kho bị khóa cùng với một đống đồ đạc linh tinh khác.
Danh sách sính lễ do Tạ Tích đích thân chọn lựa, tất nhiên tất cả đều là đồ cao quy đặc chế(), ngay cả nguyên liệu cũng là hàng tốt nhất. Chỉ là bộ trung y mà Bùi Hồi đang mặc trêи người bây giờ ẩn giấu đôi chút tiểu tâm tư của Tạ Tích, tất cả trung y đều được chế tác dựa theo kϊƈɦ cỡ chiều cao vai rộng của Tạ Tích năm y tuổi, đối với Bùi Hồi mà nói thì hơi bị rộng.
() cao quy đặc chế: có lẽ là hàng đặc chế theo tiêu chuẩn cao nhất.
Khi Bùi Hồi mặc chúng trêи người sẽ giống như hắn mặc trộm quần áo của mình, khóe môi Tạ Tích treo lên nụ cười thong dong bình tĩnh, ánh mắt dịu dàng chỉ khi cụp xuống mới lộ ra một chút hắc ám không một tia sáng.
Gương mặt của Bùi Hồi ửng đỏ, biểu cảm thoải mái, mắt cá chân bị thương dưới sự tác động của việc chườm lạnh và thủ pháp xoa bóp thích đáng đã dần dần không còn đau nữa, cũng chậm rãi cảm nhận được sự thoải mái. Hắn híp hai mí mắt lại, cơn buồn ngủ ập đến nhưng vẫn cố vực lại tinh thần hỏi: “Người chết trong vụ thang máy đó ngoại trừ cô ả nữ sinh cấp ba kia… còn có một công nhân bảo trì… Anh ta có thể cũng bị biến thành lệ quỷ không?”
Tạ Tích cầm lấy chiếc khăn lông chà lau hai chân Bùi Hồi, nghe vậy trả lời: “Nó chỉ là một con Địa Phược Linh, còn chưa biến thành lệ quỷ. Lúc ta đến gặp được nó, nó đang lặp đi lặp lại cảnh sắp chết lúc sinh thời, thuận đường đưa nó nhập luân hồi rồi.”
“Hả?” Bùi Hồi kinh ngạc: “Ác quỷ cũng có thể đưa quỷ hồn khác vào luân hồi ư?”
Tạ Tích bưng chậu nước lên, vừa đi vừa nói chuyện: “Ta không phải ác quỷ tầm thường. Còn nữa, ta cũng hiểu chút thuật pháp siêu độ, đưa những con Địa Phược Linh không có thần trí và năng lực phản kháng vào luân hồi cũng không khó.”
Bùi Hồi nhớ tới con lệ quỷ bị âm khí ăn mòn đêm nay: “Lệ quỷ kia thì sao?”
“Sau khi bị âm khí ăn mòn, hóa thành âm khí.” Tạ Tích bước ra từ trong phòng tắm, thả ra hai ống tay áo bị xắn lên hai vòng xuống, mái tóc dài buộc sau đầu không chút cẩu thả, dung mạo quân tử như trúc như lan. “Âm giới cũng có quy củ của âm giới, ả phạm vào kiêng kỵ, chẳng sợ tìm được kẻ chết thay để mình đi đầu thai, có muốn đầu cũng không vào được cái thai tốt. Sau khi chết vẫn phải đền trả nợ nần kiếp trước, hóa thành âm khí, trông coi địa phủ trong trạng thái tinh thần hỗn độn.”
Bùi Hồi ầy ầy kêu ‘ồ’, Trâu tộc trưởng từng phổ cập cho hắn rằng Tạ Tích là con đệ nhất ác quỷ từ thời thiên địa hỗn độn, không vào luân hồi không chịu quy tắc hai giới âm dương trói buộc, một con ác quỷ đáng sợ tồn tại trước quy tắc siêu thoát. Nguyên bản hắn còn khịt mũi coi thường những lời này, còn muốn mời cao tăng chùa Bạch Mã đến siêu độ cho Tạ Tích, hứa hẹn sẽ giúp y đầu thai vào một nhà phú quý. Bây giờ ngẫm lại, bản thân mình thiên chân đến buồn cười.
“Sắp giờ rồi, đi ngủ đi.”
Bùi Hồi cũng mệt nhọc, vì thế gật đầu. Tạ Tích một tay bế hắn lên đi về phía phòng ngủ, Bùi Hồi khẩn trương cứng còng thân thể, sợ phải thực hiện nghĩa vụ vợ chồng. Nhưng Tạ Tích chỉ mềm nhẹ đè hắn ở trêи giường rồi nhìn chăm chú, sau một lúc lâu liền xoay người tắt đèn rồi quay về ôm eo Bùi Hồi nói: “Ngủ đi.”
Cánh mũi tràn ngập hương vị chỉ thuộc về Tạ Tích, không phải mùi vị khó ngửi đến khó có thể chịu đựng, mà là khí vị nhàn nhạt của đàn hương, kết hợp với mùi mực thượng đẳng và mùi sách cổ, trong lúc lơ đãng toát ra sự dịu dàng mà ổn trọng nội liễm, sau khi Bùi Hồi mơ mơ màng màng chìm vào giấc mộng, trong đầu đột nhiên nhớ ra mùi đàn hương giúp người ngủ ngon.
…… Chẳng trách từ trước đến giờ mỗi khi hắn ngủ cùng Tạ Tích đều có thể tiến vào giấc ngủ sâu.
Buổi sáng ngày hôm sau Bùi Hồi lại mở mắt trong mùi thức ăn thơm phức, sau khi ngồi dậy xuống giường bước đi tầm bốn năm bước đã phát hiện mắt cá chân bị thương tối hôm qua của mình giờ không còn thấy đau nữa, nhưng thật ra thì đầu gối bị trầy da còn hơi đau nhức những cũng không đáng ngại lắm. Bùi Hồi tự giác vào trong nhà tắm rồi dùng tốc độ nhanh nhất đánh răng rửa mặt, sau đó thay thường phục ở nhà rồi vào phòng bếp.
Vừa vào bếp, hắn liền thấy Tạ Tích khoác lên mình bộ quần áo bằng lụa đơn giản màu trắng xanh đan xen, mặc chiếc quần dài và đôi giày vải cùng màu với màu áo, thoạt nhìn trông rất giống với một đạo sĩ vừa mới đánh Thái Cực xong. Mái tóc dài vẫn được cột lại sau đầu không chút cẩu thả, mười ngón tay thon dài cầm lấy miếng vải cũ lau vết bẩn bám trêи mặt bếp, chiếc nồi áp suất màu vàng trêи bếp ga đang ‘ùng ục’ bốc hơi nước không ngừng.
“Tỉnh rồi?” Tạ Tích buông giẻ lau, nghiêng đầu đánh giá Bùi Hồi đã rửa mặt xong, cười cười rồi tắt bếp bưng nồi áp suất lên: “Đi lấy bát.”
Bùi Hồi bay nhanh đến cầm lấy hai chiếc bát và hai chiếc thìa cán dài, chờ Tạ Tích mở nắp nồi ra với làn hơi nước bốc lên nghi ngút, ngửi thấy mùi thơm tràn ngập trong không khí hắn không khỏi dò hỏi: “Lần này là món gì?”
“Gạo Cát Tiên(). Đầu tiên là nấu nhừ hạt gạo, rồi hầm với canh gà, canh chân giò hun khói, thẳng đến khi hương vị hoàn toàn hòa quyện vào trong hạt gạo mới thôi. Lúc ăn không nhìn thấy miếng thịt gà hay khoanh chân giò hun khói trong nồi mới là cách làm thượng đẳng.” Tạ Tích múc chén cháo đặt trước mặt Bùi Hồi, tên ham ăn nào đó dùng cái thìa đảo qua tìm kiếm hai lần, quả thực không nhìn thấy miếng thịt gà hay chân giò hun khói nào cả.
() Gạo Cát Tiên: nguyên văn là 葛仙米.
Thật ra gạo Cát Tiên họ tảo, sản lượng cực kỳ ít ỏi, nhưng chứa đựng nguồn dinh dưỡng phong phú, cũng không biết Tạ Tích mua bằng con đường nào. Hương vị của gạo Cát Tiên tuy không bằng gạo bình thường, nhưng sau khi được hầm với canh gà, canh chân giò hun khói thì hương vị càng khiến người ta chảy nước miếng vì thèm().
() NV: ngón trỏ đại động = thèm ăn nhỏ dãi.
Ăn vào một miếng, miệng liền cảm thấy thơm phức ngất ngây. Bùi Hồi thoắng cái đã ăn hết một bát đầy, nhưng thấy Tạ Tích lại mang ra một đĩa đồ ăn đan xen trắng nõn xanh tươi từ trong phòng bếp. Tạ Tích nói: “Cải xanh, măng non thêm chân giò hun khói thái lát xào, giữa trưa có về ăn cơm không?”
“Công việc ở công ty bề bộn, mỗi ngày bận đến mức ngay cả thời gian ăn cơm cũng không có.” Bùi Hồi mắt cũng không thèm chớp nói: “Song, nếu ngài làm cơm mà ăn không hết, tôi sẽ rút ta chút thời gian tranh thủ về ăn.”
Tạ Tích: “Sẽ ăn hết mà.”
Bùi Hồi ngơ ngác: “A?”
Tạ Tích khinh thanh tế ngữ: “Em đã vội như vậy thì không cần tốn thời gian chạy về nhà đâu, vậy sẽ quá sức mệt mỏi.”
Kịch bản không phải như vậy! Bùi Hồi lắp bắp đáp: “Cũng không thể lãng phí đồ ăn như thế.”
Tạ Tích: “Ta chỉ nấu đủ phần cho một người ăn, nếu lỡ nấu nhiều thì còn có thể đưa cho đám chó mèo tầng dưới ăn hộ. Em không cần lo lắng đến việc lãng phí.” Y cười nói: “Cục Đường nhỏ biết tính toán tỉ mỉ cho sinh hoạt, thật đáng yêu.” Miệng trái với lòng, không thừa nhận mình muốn về nhà ăn cơm, kết quả nhận được câu trả lời không theo kịch bản đã đoán trước, muốn đổi ý lại khô cằn không nói ra lời.
Thật đáng yêu.
Bùi Hồi nắm chặt đôi đũa, nghe thấy câu ‘nếu có đồ ăn thừa không ăn hết sẽ vứt cho chó mèo tầng dưới ăn’, trêи mặt hiện lên biểu cảm đau lòng. Bận tâm mặt mũi nên không dám nói thẳng, lúng ta lúng túng ăn cơm, năm lần bảy lượt thanh giọng nói muốn ăn cơm trưa nhưng đều bị Tạ Tích đánh lảng sang chuyện khác. Cuối cùng ra cửa ngồi trêи xe đi làm rồi mới ảo não không thôi.
“Muốn ăn cơ……”
Oan ức quá mà.
Nhìn thấy Cao Hoa ở công ty, anh chỉ liếc mắt một cái đã phát giác quỷ khí trêи người hắn, vội kéo hắn vào văn phòng dò hỏi: “Bùi Hồi, tối hôm qua mày gặp phải quỷ à?”
Bùi Hồi hơi khϊế͙p͙ sợ: “Đạo thuật của mày tăng thêm rồi à? Tao gặp quỷ thật, không phải trước kia công ty từng phát sinh án mạng sao? Một nhân viên nửa đêm tăng ca chết đột ngột, một nữ sinh cấp ba và một công nhân bảo trì tử vong vì tai nạn thang máy. Tối hôm qua tao một phát gặp được hai con luôn, thiếu chút nữa mất mạng.”
Cao Hoa: “Không phải Địa Phược Linh sao?”
“Hóa ra mày biết rồi à.” Bùi Hồi buông tập công văn ra, rồi ngồi xuống ghế vặn mở bình giữ nhiệt uống một hớp trà cúc hoa cho đỡ khát: “Bọn họ biến thành lệ quỷ, một đường đuổi giết tao. Đặc biệt là nữ sinh cấp ba chết thảm trong thang máy, tên tao thiếu chút nữa sẽ đứng đầu bản tin xã hội đó.”
Cao Hoa nhíu mày: “Không nên chuyển hóa thành lệ quỷ nhanh như vậy… Lúc trước mày có phúc duyên thâm hậu, tao cũng không nghĩ đến việc dùng thủ đoạn bạo lực xử lý ba con quỷ hồn trong công ty. Nhưng cuối mỗi tuần tao đều rút ra ít thời gian siêu độ cho họ, không có đạo lý đột nhiên biến thành lệ quỷ —— đúng rồi, mày chạy thoát từ trong tay lệ quỷ thế nào vậy?”
“Cao nhân tương trợ.” Bùi Hồi không muốn giải thích quá nhiều, chỉ nói: “Mày có biết thủ đoạn nào của đạo sĩ có thể khiến Địa Phược Linh nhanh chóng chuyển hóa thành lệ quỷ không?”
Cao Hoa: “Có, thủ đoạn rất nhiều. Nhưng đều là chiêu thức nham hiểm, đạo sĩ chính thống sẽ không dùng những thủ đoạn này. Trừ phi là đám tà môn ma đạo, lợi dụng lệ quỷ mưu tư cho bản thân. Nói như vậy, có khả năng có kẻ nuôi quỷ hại mày.”
“Sao mày xác định được là hại tao? Nói không chừng là tao xui xẻo vừa vặn gặp phải lệ quỷ nên mới bị đuổi giết.”
Cao Hoa lắc đầu: “Nuôi quỷ không phải là một chuyện dễ dàng, hơi không chú ý sẽ dẫn đến phản hệ. Lệ quỷ ngày hôm qua tập kϊƈɦ mày hẳn đã lợi dụng trận pháp hội tụ âm khí ác độc, trong một khoảng thời gian ngắn kϊƈɦ thích Địa Phược Linh trở thành lệ quỷ.”
Bùi Hồi: “Tao có thể đoán được đại khái ai muốn hại tao rồi, mày bận thì cứ đi trước đi. Tao không có việc gì, có thể tự bảo vệ mình.”
Cao Hoa thấy thế cũng không nhiều lời, chỉ để lại mấy tấm linh phù liền rời đi. Bùi Hồi chìm vào công sự bận đến giữa trưa, nằm liệt trêи ghế vuốt cái bụng đói đang biểu tình, ngày thường hắn đã gọi điện cho nhà hàng cao cấp mang cơm trưa đến rồi, nhưng bây giờ lại không muốn gọi đến dãy số đó nữa. Thật sự đã đói đến mức da bụng dán cả vào da lưng rồi, mới cầm lấy di động, điện thoại bàn trêи bàn làm việc đột nhiên vang lên.
Nhấc máy lên nghe chợt nghe thấy thanh âm của Tạ Tích, Bùi Hồi sửng sốt một chút mới phản ứng lại: “Có việc gì ạ?”
“Xuống dưới đi, ta ở trung tâm thương mại đối diện công ty em, mang theo cơm trưa.”
Hai mắt Bùi Hồi sáng lên, đột nhiên có động lực, chạy như bay ra khỏi văn phòng đi nhờ thang máy đến trung tâm thương mại đối diện công ty. Sau khi tiến vào lại thả chậm bước chân, tìm chỗ dựa theo địa chỉ Tạ Tích lưu lại. Đến chỗ rẽ lại thấy trước mặt Tạ Tích có một đứa con gái, tới gần mới nhận ra, hóa ra là người quen.
Vẻ bề ngoài của Tạ Tích vốn rất quyến rũ, hơn nữa khí chất dịu dàng ổn trọng và thường thường phát ra khí thế của kẻ bề trêи, làm y trở thành tâm điểm giữa đám đông. Chẳng sợ Bùi Hồi biết rõ thân phận ác quỷ của Tạ Tích, cũng thường xuyên bị bề ngoài của y mê hoặc.
Ác quỷ vì để mê hoặc tân nương tử của nó cố ý phủ thêm một túi da hoa mỹ, tất nhiên khiến người ta thần diêu ý đoạt, không thể kiềm chế.
Tạ Tích như có sở cảm, ngẩng đầu lướt qua đứa con gái đứng trước mặt, y lộ ra nụ cười dịu dàng: “Cục Đường nhỏ.”
Đứa con gái quay đầu lại, nhìn thấy Bùi Hồi, trấn định tự nhiên, bình tĩnh kiềm chế: “Anh cả.”
Đúng là Bùi Thần Lam.
“Đừng gọi, trong lòng cô và tôi đều không thừa nhận loại xưng hô này.” Bùi Hồi tiến lên che trước người Tạ Tích, ôm cánh tay lạnh nhạt nhìn Bùi Thần Lam đầy chăm chú: “Thế nào? Thẩm Hãn Ngọc đã không đủ sức để giúp cô hưởng thụ được kɧօáϊ cảm đoạt đồ của người khác nữa à, cho nến muốn đến câu dẫn người của tôi?”
Bùi Thần Lam: “Người của anh?” Hai tròng mắt thanh lãnh của ả nhìn về phía Tạ Tích, nhưng con ác quỷ nào đó sớm đã tâm động thần diêu, trong mắt chỉ có tiểu tân nương tử đang đứng trước mặt người khác tuyên bố chủ quyền lãnh thổ của nó. “Hai người có quan hệ gì?”
Bùi Hồi đè thấp giọng nói, chỉ để Bùi Thần Lam và Tạ Tích nghe rõ: “Đây là… khụ, trượng phu của tôi danh chính ngôn thuận được gả cho…, không, là cưới, cô nói xem đây là quan hệ gì?”
Tướng mạo của Bùi Thần Lam giống mẹ, diễm lệ xinh tươi tựa cảnh xuân, cố tình biểu hiện tính cách thanh lãnh đạm mạc ra ngoài. Sự tương phản đó càng khiến đàn ông điên cuồng, Bùi Nhược Thanh yêu thảm Chương Xúc Hoa, Thẩm Hãn Ngọc vì Bùi Thần Lam vứt bỏ bạn gái đang mang thai. Bây giờ, Bùi Thần Lam lại coi trọng Tạ Tích.
Bùi Hồi không phải không có lý do mà suy đoán lung tung, hắn đã quen Bùi Thần Lam gần tám năm, biết rõ giấu dưới vẻ ngoài thanh lãnh đạm mạc của Bùi Thần Lam là tham lam buông thả biết bao nhiêu. Chỉ vào thời điểm ả cảm thấy hứng thú mới chủ động ra tay, một khi ra tay thì nhất định phải đạt được, tuyệt không từ bỏ.
Bùi Thần Lam cười khẽ, mặt mày sinh động, ánh mắt lưu chuyển, liễm diễm yến uyển. Ánh mắt ả lướt qua Bùi Hồi dừng trêи người Tạ Tích, người đó vốn không có tâm tư chú ý đến ả. Ánh mắt ả lóe lóe, mi mắt rũ xuống che giấu cảm xúc quay cuồng: “Anh xác định anh ta không đùa cợt anh?”
Bùi Hồi cười nhạo ra tiếng.
Bùi Thần Lam nói nhỏ: “Lời ác quỷ nói, anh cũng tin à?”
Tầm mắt Tạ Tích gắt gao dừng trêи người Bùi Hồi, trong mắt như có mãnh phú muốn phá vỡ đi mặt biển tĩnh lặng để tạo ra sóng gió mãnh liệt, cuối cùng bị ngăn chặn gắt gao, trở về cảnh gió êm sóng lặng. Y đột nhiên ngước mắt, nhìn về phía Bùi Thần Lam ——
Đôi mắt của ác quỷ?!!
Bùi Thần Lam sợ tới mức lui về phía sau vài bước, sắc mặt đại biến vội vàng rời đi.
Hết chương
[Lăng: Ôi chao đồng chí Cao Hoa, đồng chí xứng đáng nhận được cúp bạn tốt số một của nam chính nha. Hi vọng đồng chí mãi hạnh phúc bên đồng chí Tiếu Văn.]