Mùi hương phiêu đãng trong không khí, chui qua ô cửa sổ, ý bị kẹt cửa rồi, đành lang thang không có mục tiêu mà du dương. Bùi Hồi chun mũi ngửi ngửi mùi hương ấy, ngũ tạng lục phủ không nhịn được sự dụ hoặc ấy đành rời khỏi ổ chăn thoải mái. Thẳng đến khi hai chân chạm đất, cảm nhận được sàn nhà lạnh lẽo mới mở bừng hai mắt, trong mắt bắn ra tinh quang. Hắn lần theo mùi hương mở cửa vào phòng bếp, nhìn thấy cái nồi nơi hương thơm tỏa ra.
“Còn chưa chín đâu, chờ thêm một chốc nữa. Đi rửa mặt thay quần áo trước đã.”
Bùi Hồi nghiêng người, lúc này mới kinh ngạc phát hiện Tạ Tích thế mà lại chui vào nhà bếp, mới bừng tỉnh nhớ ra có một nồi mỹ thực đang sôi ùng ục trêи bếp, có lẽ y đang tự tay chuẩn bị cơm sáng. Đúng lúc nhìn đến cảnh này, hắn thấy thân hình của Tạ Tích quả thật là độc nhất vô nhị, trêи người mặc sấn bào() màu nguyệt bạch thoải mái, tay áo to rộng dùng chỉ bạc thêu viền, mái tóc dài được dây chun màu vàng giá rẻ cột lại sau đầu. Khuôn mặt tuấn lãng ấm áp, dính chút pháo khí().
() Mình không tìm được chú thích của sấn bào, chỉ có sấn y cho nữ giới. Có lẽ loại này giống nhau, chỉ là cái cho nam, cái cho nữ.
() pháo khí: có nghĩa là mặt hây hây đỏ.
Bùi Hồi bị đuổi vào phòng tắm rửa mặt, đang đánh răng thì nhô đầu ra hỏi: “Ngài biết dùng đồ điện và bếp ga ư?” Hắn phát hiện nồi cơm điện sáng nút giữ ấm màu xanh, nhiệt khí bốc lên ù ù.
“Không khó.” Tạ Tích cười nói.
“Ồ.” Bùi Hồi còn tưởng rằng y sẽ bị đồ điện hiện đại hóa làm khó một phen, nếu vậy thì mình có thể cười nhạo y một lần rồi. Song thấy tối hôm qua y biết dùng bếp ga nấu mỳ, còn biết mở tủ lạnh lấy thực phẩm, phỏng chừng đã sớm thăm dò qua cách sử dụng đồ điện hiện đại hóa từ lâu rồi. Hắn tăng nhanh tốc độ đánh răng rửa mặt, chỉ vì mùi hương bay ra từ phòng bếp càng ngày càng nồng đượm, khiến hắn không tự giác nuốt nước miếng.
Tạ Tích mang nồi áp suất đặt lên miếng đệm lót, lại vào phòng bếp cầm lấy hai chiếc bát, hai đôi đũa và hai cái thìa ra. Đặt bát cháo trắng đến trước mặt Bùi Hồi, thấy hắn gấp gáp đến độ không chờ nổi mà muốn mở nắp nồi áp suất ra thì y mới vỗ nhẹ lên mu bàn tay hắn: “Cẩn thận kẻo bỏng.”
Bùi Hồi nuốt nước miếng: “Ngài nấu gì vậy?” Cái nắp bị nhấc lên, mùi hương và nhiệt khí ập vào mặt, đợi đến khi nhiệt khí bốc lên hết chỉ thấy một chiếc đĩa sứ trắng đặt trong nồi. Trêи đĩa là đậu hủ khô màu vàng, tôm bóc vỏ suôn nõn đỏ rực chìm nổi trong nước canh màu vàng óng, nổi bật lên hai màu xanh trắng của hành thái đang lững lờ trôi.
Thấy ngón trỏ động đậy, chẳng cần nói cũng biết hương vị chắc chắn là tuyệt vời. Bùi Hồi nhanh tay cầm lấy đôi đũa gắp miếng đậu hủ lên, chẳng sợ nóng mà bỏ tọt vào trong miệng, đậu hủ mềm, nước canh ngọt, nõn tôm đậm đà hòa quyện vào nhau, bùng nổ ra một loại hương vị đậm đà trong miệng. Ăn ngon nên hắn hoàn toàn quên mất việc phải tỏ ra khó chịu với Tạ Tích, chỉ biết vùi đầu ăn say mê, đến khi uống được một ngụm cháo trắng. Đôi mắt mở to đầy vẻ kinh ngạc, cháo trắng thơm mềm, dễ nuốt, còn mang theo mùi hương ngọt dịu, so với cháo trắng hơn trăm tệ một bát bán ở nhà hàng xa hoa ngoài kia còn ngon hơn nhiều.
Tạ Tích: “Ăn từ từ thôi, không ai tranh với em đâu.” Nói xong liền cầm lấy cái bát không của Bùi Hồi, đẩy chén cháo của mình đến trước mặt hắn: “Nếu em thích, sau này ngày nào ta cũng nấu cho em ăn.”
“Được đó —— không.” Bùi Hồi nghĩ nghĩ, ăn sạch đậu hủ tôm bóc nõn được hầm trong nồi, ngay cả nước canh cũng húp cạn, uống hết ba chén cháo trắng lớn, no đến nỗi ôm bụng nấc lên một cái, kiên định từ chối: “Không cần. Mua thực phẩm, thu dọn phòng bếp quá phiền toái, thôi đi.” Hắn lo lắng mình sẽ bị viên đạn bọc đường() này ăn mòn mất.
() đạn bọc đường: ý nói biết là thứ gây ra sát thương ngàn vạn lần, nhưng vẫn coi như kẹo đường mà muốn nếm trải vị ngọt.
Tạ Tích bình tĩnh nhìn Bùi Hồi, không để ý mà cười cười. Y nhấc chén cháo trắng lên thong thả ung dung ăn, tướng ăn thật ưu nhã() quá. “Nếu dùng củi lửa nấu cháo trắng, gạo sẽ được chín đều, cháo nấu ra sẽ ám mùi củi.” Nói xong, y lại chỉ chỉ vào cái nồi hầm đậu hủ tôm bóc nõn: “Sáng sớm ra chợ chọn đậu hủ, vừa được làm ra, rất tươi mới. Thịt heo băm nát, ướp thêm chút muối và rượu gạo, lại chuẩn bị tôm đã bóc vỏ đã được ướp với đường trắng và hạt tiêu khoảng hai tiếng, thả vào trong nồi không được quá một trăm hai mươi con. Hành thái thành một trăm hai mươi đoạn, phi với tương… Dùng dầu thực vật, hương không đủ, hơi khê().”
() ưu nhã: ưu tư và nhàn nhã.
() khê: ý nói cái nồi canh mà Tạ Tích nấu có hơi quá lửa nên thành phần có hơi đem lại cảm giác không vừa ý cho người thưởng thức món ăn, mà ở đây cũng chính là y.
Rõ ràng vừa ăn cơm xong, bụng còn đang phồng lên, Bùi Hồi lại nuốt nước miếng lần nữa, hắn nào phải Thao Thiết(), lúc này lại giống y con Thao Thiết không chống lại được sự dụ hoặc của đồ ăn, hận không thể nhốt Tạ Tích vào trong bếp bắt y làm tất tần tật các món mỹ thực trong thiên hạ, để hắn có cơ hội trải nghiệm một lần.
() Thao Thiết: được mô tả là một loài mãnh thú hung ác, có sức mạnh to lớn, rất tham ăn, thấy gì ăn nấy, là biểu tượng cho sự tham lam và ɖu͙ƈ vọng.
“Ngài, ngài nói chuyện đó làm gì?”
Tạ Tích cầm lấy cái thìa đảo qua bên trái một lần, lại đảo sang bên phải một lần: “Đây chỉ là cơm nhà, món ăn đơn giản. Một món tôm bóc nõn hầm đậu hủ đã có bảy, tám cách làm khác nhau, còn món thịt, món canh, món cháo, trà ẩm,… ngoại trừ cơm nhà làm, còn có đồ ăn trong cung phủ, quan phủ, cung đình, mỗi một món ta đều biết làm chút ít.”
Thiên hạ có bát đại thái hệ() không ai không biết, trừ những món đó ra còn có vô số các món ăn khác trải dọc khắp vùng miền của tổ quốc. Đây là lấy tên vùng miền để đặt tên món ăn, mà món ăn có tên trùng với tên vùng nào thì đều được chia ra một cách tỉ mỉ thành cơm nhà làm và đồ nấu trong cung phủ. Đồ ăn nấu trong cung phủ lại được chia thành những món dành cho quan phủ, ở nơi cung đình, ngay cả thịnh yến chiêu đãi khách nhân thời cổ cũng được phân chia rõ ràng, nói chúng có địa vị sánh vai với Mãn Hán toàn tịch() cũng không quá. Tạ Tích biết mỗi món một ít, cũng đủ để nấu cho Bùi Hồi ăn cả đời rồi.
() bát đại thái hệ: sự rông lớn của đất Trung Quốc dẫn tới sự đa dạng về sản vật cũng như khí hậu dẫn tới sự khác biệt rõ ràng giữa các miền văn hóa ẩm thực trong lòng Trung Quốc. Có nhiều cách chia phân chia các vùng, trong đó phổ biến là chia thành vùng lớn, gọi là Bát đại thái hệ, gồm: An Huy hay Quảng Đông hay Ngô, Sơn Đông hay Lỗ, Phúc Kiến hay Mân, Giang Tô hay Tô, Hồ Nam hay Tương, Tứ Xuyên còn gọi là Thục hay Xuyên và Chiết Giang hay Chiết và chia làm vùng, gọi là Tứ thái, gồm Lỗ, Ngô, Xuyên, Tô.
() Mãn Hán toàn tịch: hay Tiệc triều đinh Hán Thanh, là một trong những đợt tiệc lớn nhất được ghi chép ở Mãn Châu và lịch sử Trung Hoa. Đợt tiệc này bao gồm món/một ngày độc đáo từ nhà Thanh và văn hóa người Hán. Bữa đại tiệc bao gồm buổi tiệc trong ngày với tổng cộng món, trong đó có món chính và món ăn nhẹ.
Bùi Hồi chép miệng hai cái, ngón tay cào cào lưng ghế: “Trước kia ngài từng là đầu bếp?” Thoạt nhìn thì có vẻ không giống, nhưng cách nói năng cao nhã, ôn nhuận như ngọc, rồi lại không thiếu khí thế của kẻ bề trêи. Có lẽ y đã từng có xuất thân không thấp.
“Ta chỉ thích ẩm thực, không ăn được mỹ thực mình vừa lòng thì đành tự thân vận động, vừa tùy tâm ý lại vừa thỏa mãn ɖu͙ƈ vọng ăn uống. Ngoại trừ em, trêи đời này không có một ai được hưởng qua trù nghệ của ta đâu. Cục Đường nhỏ, vi phu chỉ rửa tay nấu cơm cho thê thôi ().”
() ý của ổng là muôn nói ổng chỉ vì vợ mà xuống bếp. =)))
Có người nói, trong cái xã hội hiện đại này nếu được một người nguyện ý rửa tay làm cơm cho bạn, không cần biết là nam hay nữ, trước hẳn là nên bắt về nhà rồi nói sau. Nếu làm ra được một bàn Mãn Hán toàn tịch, thì không cần nghĩ ngợi gì thêm nữa mà phải tranh thủ đi đăng ký kết hôn bày tiệc rượu chiêu khách đi, tránh cho kẻ khác đến cướp mất. Huống chi người đó còn thuận theo bạn, có mang mười rương hoàng kim đi tìm cũng chưa chắc tìm được người nào như thế nữa.
Bùi Hồi nghĩ thầm, tìm một người rửa tay nấu cơm cho mình là điều rất khó ư? Chỉ cần thuê một đầu bếp phương Đông là được rồi mà. Nhưng nếu có thể làm được bát đại thái hệ, Mãn Hán toàn tịch, hơn nữa còn thuận theo mình thì hơi khó khăn đấy. Nhưng vấn đề ở đây là, Tạ Tích là một con ác quỷ, dù y biết nấu ăn nhưng cũng không che giấu được khuyết điểm là tinh lực của y quá tràn đầy, có lẽ một ngày nào đó y sẽ giết chết hắn ở trêи giường cũng không chừng.
Thận của hắn… không tốt lắm đâu.
Bùi Hồi càng suy nghĩ, càng cảm thấy eo đau thận hư. “Đến giờ đi làm rồi, tôi đi đây.” Nói xong hắn liền đứng dậy, bước chân hoảng loạn, phảng phất như chỉ cần chậm một bước thôi sẽ bị hút khô tinh khí.
Tạ Tích ý cười ngâm ngâm: “Ban đêm âm khí nặng, phải trở về trước giờ tối, đừng đến những nơi nhiều người như ngã tư hay các công trình lớn.”
Bùi Hồi cầm cặp tài liệu lên, nghe vậy nghi hoặc hỏi lại: “Âm khí ở ngã tư đường nặng thì tôi còn có thể lý giải, nhưng giờ là ban ngày những kiến trúc cao lớn thì trêи người phải nặng dương khí chứ?”
“Nhiều người thì dương khí lưu động nhanh, thứ gì cũng có. Quan trọng nhất là những nơi công cộng số lượng người đông như vậy chủ yếu đều là xây dựng các loại kiến trúc cổ xưa, ít nhiều cũng có tà môn.”
Nói đến vậy thì Bùi Hồi cũng lý giải được, giống mấy địa phương như trường học, bệnh viện. Ban ngày đông người, buổi tối lại âm trầm, thông thường chúng đều được xây trêи những nơi lắm người chết, rất tà môn.
“Tôi biết rồi.” Bùi Hồi đóng cửa lại rời đi.
Cửa phòng hàng xóm phía đối hiện lặng lẽ hé ra một cái khe hở, cánh tay trắng xanh vươn ra như muốn bắt lấy Bùi Hồi, tiếng nhai nuốt kỳ quái truyền ra từ trong phòng. Một lát sau, cánh tay màu trắng xanh rụt về, cửa sắt chống trộm ‘rầm’ một tiếng đóng lại. Gió lạnh từ cửa số thổi vào hành lang không người, thang máy ‘đinh’ một tiếng mở ra.
Bùi Hồi chẳng biết gì bước vào thang máy đi thẳng tới bãi đỗ xe, lái xe một đường đến công ty. Cao Hoa đã ở trong văn phòng chờ hắn, nhìn thấy hắn liền đưa qua một cái bánh bao để dành cho hắn và nói: “Bên hội đồng quản trị có tin tức, hẳn là sẽ phát tài chính cho Bùi Thần Nghiêu. Hạng mục của bọn chúng được duy trì, hạng mục của chúng ta lại bị trì hoãn, trừ khi đi thu hút vốn đầu tư, nếu không sẽ không có biện pháp thực hiện.”
Bùi Hồi đần mặt, ghét bỏ chiếc bánh bao thịt trong tay Cao Hoa: “Tao ăn rồi.”
Cao Hoa kinh ngạc: “Ôi chao, Bùi đại thiếu ngày thường chỉ cần một tách cà phê là xong đây ư?”
Bùi Hồi không nói tiếp đề tài này nữa, mà nói về hạng mục: “Bùi Thần Nghiêu lúc nói chuyện thích nhất là ba hoa chích chòe, khi làm hạng mục cũng là cái thái độ này. Hạng mục của nó mang lại lợi nhuận khả quan kinh người trong thời gian ngắn, nhưng không có khả năng làm trường kỳ, nếu không có nguồn tài chính cuồn cuộn chảy vào thì sẽ thành đầu voi đuôi chuột(). Nếu nó tìm được cách lấy dao sắc chặt đay rối(), nói không chừng còn có thể nâng điểm. Nhưng lấy tính cách của Bùi Thần Nghiêu, không thể nào quyết đoán được như vậy.”
() đầu voi đuôi chuột: trước hay sau dở.
() lấy dao sắc chặt đay rối: hiểu nôm na là giải quyết vấn đề nhanh gọn lẹ và tàn nhẫn.
Cao Hoa nhún vai: “Tuy rằng ba hoa chích chòe, nhưng lại khiến đám đổng sự kia chú ý. Bọn họ chỉ thấy cái lợi nhuận trước mắt, nào nhìn thấy sự phát triển ngắn hạn hay trường kỳ. Bây giờ phải làm sao đây? Phải huy động vốn bên ngoài thật ư?”
Bùi Hồi đặt bút viết xuống, không chút hoang mang: “Sẽ có biện pháp.”
“Biện pháp gì? Tìm Cao gia? Nếu tao nhớ không lầm, bọn họ không có lĩnh vực trùng với hạng mục của chúng ta, cũng không đủ tiền để đầu tư hạng mục.” Cao gia trong miệng Cao Hoa không có liên hệ gì với anh, mà là bên ngoại của Bùi Hồi, mẹ của hắn mang họ Cao.
Cao gia trêи dưới tuy rằng đều chiều ý Bùi Hồi, nhưng nếu không có hạng mục trùng với lĩnh vực họ đang làm, bắt họ bỏ ra mấy trăm triệu đầu tư là không có khả năng. Đây cũng không phải là trò chơi mà anh thích làm gì thì làm, nó liên quan đến sự phát triển của công ty xí nghiệp, không phải trò đùa.
Bùi Hồi: “Mày không cần phải xen vào, cứ dựa theo kế hoạch mà định ra phương hướng khai phá hạng mục, chuyện tài chính thì mày không cần lo lắng. Đúng rồi, chuyện điều tra về vụ tài xế lái xe đâm tao lúc trước và cái đám đuổi giết tao đã có tiến triển gì chưa?”
Cao Hoa: “Tài xế sợ tội tự sát, người đứng sau đám sát thủ đó cũng có tí mặt mũi, nhưng lại xử lý cái đuôi quá sạch sẽ. Có thể nhìn ra dấu vết của Bùi Thần Nghiêu và Bùi Nhược Thanh trong chuyện này, đáng tiếc không tìm được chứng cứ.”
“Có thể nhìn ra dấu vết thì nhất định sẽ tìm thấy chứng cứ. Kẻ đứng sau đám đuổi giết tao hẳn là không liên quan đến Bùi Thần Nghiêu, nó không biết Bùi Nhược Thanh cũng muốn tao chết.” Thời điểm Bùi Hồi đề cập đến việc Bùi Nhược Thanh cha ruột mình muốn giết mình cũng chẳng có tí bi thương nào, bình tĩnh như đang tường thuật lại một câu chuyện. “Lúc ông nội còn sống, gã bị chèn ép không có quyền để độc tài. Sau khi ông nội qua đời, còn có mẹ tao có địa vị ngang hàng với gã, vất vả lắm mới có quyền độc tài được bảy, tám năm, kết quả lại bị tao cướp đi. Chỉ còn ba tháng nữa là tao đến sinh nhật tuổi, Bùi Nhược Thanh sốt ruột cũng không có gì kỳ quái.”
Mà kể cũng lạ, giữa người và người đều có duyên phận. Quan hệ giữa Bùi lão tiên sinh và Bùi Nhược Thanh lại không hòa thuận, dù có quan hệ cha con nhưng rõ ràng lại xem nhau như kẻ thù. Ngược lại, Bùi lão tiên sinh coi Bùi thái thái như con gái ruột, biến Bùi Hồi thành bảo bối trong lòng. Mà quan hệ giữa Bùi Hồi và Bùi Nhược Thanh cũng như kẻ thù, như nước với lửa.
“Được rồi, mày đi đốc thúc khai phá hạng mục đi. Một đoạn thời gian nữa Bùi Thần Nghiêu sẽ không có thời gian đi gây chuyện nữa đâu, nếu nó tới thì cứ coi như chó sủa, dù sao nó có túng quá cũng không dám hóa liều.”
Cao Hoa: “OK, tao đi làm đây.”
“Ừ.” Bùi Hồi vùi đầu vào công việc, vội đến giữa trưa bụng đói meo mới có tinh thần dừng việc đang làm, mua cơm hộp bình thường hay ăn lại phát hiện ăn không vào. Cứ cảm thấy thiếu chút hương vị, vội vàng lua tới tấp vài miếng liền buông đũa, thử gọi về số điện thoại bàn trong nhà.
Không ngoài dự đoán bên kia có người nhấc máy, điện thoại truyền đến giọng nói ôn hòa trầm thấp của Tạ Tích: “Alo?” Bùi Hồi không nói chuyện, Tạ Tích liền cười nói: “Cục Đường nhỏ.”
Bùi Hồi tê dại từ đuôi xương sống lưng chạy ngược lên đến tận ót, cảm giác như bọt khí trong nước có ga bị nổ tung vậy. Hắn ho khan vài tiếng hắng giọng nói, mở miệng lại mang theo tiếng khóc nhỏ: “Ăn cơm chưa?”
Giống tiếng phát ra khi bị làm trêи giường đến không chịu nổi, Bùi Hồi lần này ngại không tả được.
Một lát sau, Tạ Tích nói: “Ừ, ăn rồi. Buổi sáng không có việc gì làm đành hầm canh gà, canh chân giò hun khói, còn mua vài con cá bạc, vừa lúc dùng canh gà, canh chân giò hun khói hầm cá bạc, thơm ngon mỹ vị. Thịt gà dư ra thì cắt thành miếng, bỏ vào bát thêm dầu mè, pha thêm chút rượu bách hoa, hạt tiêu, bột canh, lại thêm chút măng đông, rau ngò, gừng hành, hạt thông rồi bỏ vào lồng hấp chưng lên… Nương tử, em chảy nước miếng rồi phải không?”
“Còn lâu! Không cho phép gọi tôi là nương tử!” Bùi Hồi dậm chân, sau đó làm bộ như chẳng có việc gì nói: “Tôi để quên văn kiện ở nhà, bây giờ sẽ trở về lấy.”
Tạ Tích ‘ừ’ nhẹ, cười khẽ: “Nếu không phải đã ăn hết thức ăn, ta sẽ cho rằng Cục Đường nhỏ muốn về ăn cơm trưa.”
“Đã ăn hết? Nhiều như vậy mà cũng ăn hết á?!” Trong lòng Bùi Hồi rất là bi phẫn().
() bi phẫn: cảm giác vừa bi thương vừa phẫn nộ.
Tạ Tích nhẹ nhàng ‘a’ một tiếng, “Dùng bếp ga nên hương vị hơi thay đổi. Đồ thừa đều ném cho chó mèo trong tiểu khu rồi, nếu em thích, ta sẽ làm thêm cho em, nhé?”
Bùi Hồi vừa định đồng ý, lại nghe thấy y bừng tỉnh đại ngộ nói: “Không đúng, ta nói rồi, ta chỉ nấu nướng cho thê của ta thôi, Cục Đường nhỏ, ta hình như vừa tự khinh thường mình rồi.”
Bùi Hồi không tự giác lắc đầu muốn phủ nhận, nhưng nghe thấy ý vị trêu đùa trong lời nói của Tạ Tích, lòng biết mình bị chơi xỏ. Không thể để cho y như mong muốn được, vì thế hắn lạnh nhạt nói: “Tùy.”
Tạ Tích: “Không lấy văn kiện nữa?”
Bùi Hồi: “Dù sao cũng hết rồi!” Nói xong, cúp máy trong tiếng cười khẽ của Tạ Tích, buồn bực không thôi: “Ăn sạch?! Làm như tôi thèm lắm ấy!”
Ai thích tranh thì tự đi mà tranh!
Hết chương .
[Lăng: Sấn y có thân áo dài đến khoảng mũi chân, vạt đại khâm, không khai vạt, cổ áo tròn, có viền ở cổ áo, cổ tay áo và trêи mép vạt áo. Một số bộ sấn y có viền chạy vòng chân áo, một số bộ thì viền chỉ dừng ở mép vạt áo. Chất liệu chính của Sấn y là gấm. Trêи thân áo có thể để trơn hoặc thêu kín các kiểu hoa văn (mãn tú). (Lưu ý: Sấn y ko hề khai vạt như mọi người vẫn nghĩ. Vì vạt áo của Sấn y là vạt đạt khâm, nên phần vạt áo lớn mở rộng đến tận dưới cánh tay phải, làm cho ta có cảm giác như Sấn y khai vạt một bên. Sấn y ban đầu được thiết kế để mặc dưới những loại kì bào khác nên những mẫu Sấn y sơ khai nhìn rất đơn giản, không có cả viền áo. Càng về sau, do thị hiếu người dùng nên Sấn y ngày càng phát triển hoa lệ hơn, tay áo cũng trở nên rộng hơn, trở thành một loại bào có thể mặc luôn cả bên ngoài.) (Tham khảo: fb Hậu cung Như Ý truyện 后宫如懿传)]