Edit & Beta: SwaniSwania
Chương : Gả cho sư đệ ()
Đáy mắt Bùi Hồi có chút mệt mỏi, vẫn kiên trì đi theo bên người Tạ Tích, mặc cho Tạ Tích khuyên thế nào y cũng lắc đầu từ chối: "Trước tiên chờ Trình cô nương xem qua ngươi, xác định cổ độc đã rút đi hết ta sẽ về nghỉ."
Tạ Tích mang y đến một cái ghế nằm duy nhất ở giữa đại sảnh, trêи ghế nằm còn trải ra nệm mềm, sờ lên ấm áp mềm mại rất thoải mái "Vậy ngồi xuống nghỉ ngơi trước đi."
Bùi Hồi cau mày, vẫn là từ chối. Hiện tại cả người y cứng ngắc đau nhức, một đường đi tới, hai cái chân đều duy trì đồng dạng một tư thế cùng tần suất, vẫn luôn căng thẳng dùng sức dẫn đến càng đau nhức hơn. Lúc trước sợ đè lên Tạ Tích với lại... quá đau, vẫn không dám ngồi thẳng xuống mà chỉ ngồi xổm, ngồi xổm hơn một canh giờ, lúc đó không cảm thấy đau gì, hiện tại mới dần dần cảm nhận di chứng. Đi một bước bắp chân đều run rẩy, khổ đến lông mày đều lặng lẽ nhăn lại. Có thể do mặt vốn không cảm xúc, cho nên ngoại trừ Tạ Tích cũng không ai nhận ra được y đang khó chịu.
Hiện tại y chỉ sợ một khi nằm lên đó chính mình liền không dậy nổi, thẳng thắn đứng chống đỡ phút chốc lại đi. Mới vừa nghĩ như vậy liền mở miệng từ chối, lời nói còn chưa ra khỏi miệng thì hoa mắt một cái, thân thể đột nhiên ngã về phía sau, rơi xuống trêи ghế nằm mềm mại thoải mái. Đụng đến phần eo đau nhức không muốn nghĩ tới kia nội tâm liền muốn rít gào, toàn thân cũng không muốn cử động nữa.
Bùi Hồi ngơ ngác nhìn khuôn mặt tươi cười của Tạ Tích trêи đỉnh đầu, một lọng tóc dài buông xuống rơi bên cạnh mặt y, chạm đến lỗ tai. Lỗ tai ngứa, mẫn cảm giật giật. Trong mũi đều là hương vị lạnh lùng, cẩn thận còn có thể nhận ra mùi đàn hương cùng mùi mực tàu. Tạ Tích quỳ một gối ở bên ghế nằm, hai tay đè lên vai Bùi Hồi, đem hắn đặt ở trêи ghế nằm. Lực đạo không lớn, dùng chút lực, làm Bùi Hồi không thể tránh thoát được.
Góc áo rơi xuống trêи mu bàn tay, vải vóc mềm mại nhẵn nhụi, Bùi Hồi không khỏi hoảng nhiên (kinh hoảng-ngạc nhiên) nhớ đến buổi tối dưới bóng đêm hôm qua, y vì chịu quá nhiều kϊƈɦ thích mà từ từ đam mê mất lý trí. Không nhịn được tóm chặt quần áo dưới thân Tạ Tích, dường như còn nắm phá. Y theo bản năng cụp mắt nhìn sang, quả thực nhìn thấy góc áo bào của Tạ Tích bị kéo hư.
"Trình Băng đang bận chữa thương cho người trong phủ, chờ nàng tranh thủ lại đây còn mất một khoảng thời gian. Có thể là phải chờ một nén nhang, một canh giờ, ngươi có thể chịu được sao? Trước tiên nằm xuống nghỉ một tí, muộn một chút ta dẫn ngươi đi tắm suối nước nóng. Ngươi còn chưa từng thấy ôn tuyền trong phủ nhỉ?" Tạ Tích cười khẽ, phất rớt mấy sợi tóc ngổn ngang trêи bả vai Bùi Hồi. "Dù sao sư huynh là của ta... à là ân nhân cứu mạng, làm sao ta cũng không thể thất lễ được."
Nghe vậy, đôi mắt Bùi Hồi ngấn lệ trừng hắn: "Ăn nói cẩn thận, đừng nói lung tung."
Tạ Tích chậm rì rì đứng dậy, mỉm cười ngưng mắt nhìn xuống Bùi Hồi: "Không có nói chuyện phát sinh giữa chúng ta, chỉ nói ngươi là ân nhân cứu mạng của ta. Những người khác cũng sẽ không biết giữa ngươi và ta phát sinh chuyện gì, sư huynh không cần phải lo lắng."
Luôn mồm luôn miệng đều là 'Chuyện phát sinh giữa ngươi và ta ', quả thật cũng không có trực tiếp nói ra mà chỉ biểu đạt mơ hồ không rõ. Tạ Tích là tri ân báo đáp, ngược lại chính y không ngừng cường điệu phải che giấu, thành ra là kẻ hẹp hòi. Bùi Hồi rầu rĩ không vui mà nằm xuống, không tiếp tục nói nữa.
Lúc này Vương Tùy Bích đi vào, Miêu Anh cùng Thuần Vu Trăn theo sau lưng, hai người phía trước không nhận ra được có gì khác thường, chỉ có Thuần Vu Trăn phát hiện ám muội giữa hai người bọn họ. Nàng nhớ cái ghế Bùi Hồ hiện tại đang nằm kia là ghế của Tạ Tích, nếu như bị người khác đụng vào hắn liền sẽ trực tiếp ném vậy đó đi. Kiếp trước lúc mới tới Tiêu Dao Phủ, Tạ Tích đang nằm trêи cái ghế kia, tiếng cười vân đạm khinh phong vang vọng trong phòng, bên cạnh là chúng võ lâm hào kiệt ồn ào không thôi.
Trong vạn người chỉ thấy một mình Tạ Tích, một đòn bắn trúng tim, từ đó Thuần Vu Trăn bị hãm sâu. Sau đó xuất hiện lần nữa ở đại sảnh, phát hiện Miêu Anh lén lút nằm ở trêи ghế nằm, Thuần Vu Trăn rất chán ghét cách làm này của Miêu Anh, hành động kia làm cho nàng cảm thấy Miêu Anh nằm trong lồng ngực Tạ Tích. Nhưng nàng không đứng ra quát lớn Miêu Anh, vì nàng phát hiện Tạ Tích đã đi qua đại sảnh và nhìn thấy cảnh này.
Thuần Vu Trăn cho là Tạ Tích sẽ quát lớn Miêu Anh, nhưng mà hắn không có làm vậy. Mắt chỉ nhìn một tí rồi đi, không có nửa điểm phản ứng. Thuần Vu Trăn cảm thấy thất vọng, lại qua hai ngày nữa liền phát hiện trong phòng đổi thành cái ghế Thái sư, thì ra cái ghế nằm kia bị ném đi. Nàng lén lút cao hứng chừng mấy ngày, lén lút dùng thái độ cao cao tại thượng trào phúng Miêu Anh.
Bởi vì sự việc ghế nằm, Thuần Vu Trăn biết được Tạ Tích nhìn như ôn hòa hào phóng, trêи thực tế rất chú trọng không gian riêng tư, không thích người khác đụng chạm những thứ thuộc về hắn. Nhưng mà bây giờ Bùi Hồi đang nằm ở trêи cái ghế kia, mà Tạ Tích đứng ở bên cạnh không có vẻ khó chịu gì.
Thuần Vu Trăn đoán không ra ý nghĩ hiện tại của Tạ Tích, nàng vừa mong đợi Tạ Tích ném cái ghế nằm kia đi, cũng rất sợ hãi hắn còn giữ lại. Nếu như ghế nằm không bị vứt đi, nói rõ rằng địa vị của Bùi Hồi ở trong lòng Tạ Tích đã khác trước rồi.
Miêu Anh đi tới bên cạnh Tạ Tích nói: "Tạ đại ca, Trình Băng hiện đang ở nơi khác trị bệnh cho mọi người, bảo là muốn để ngài chờ một chút." Nàng không hài lòng mà oán giận: "Hiện tại dựa vào cái gì mà làm kiêu? Tính mạng bọn họ cũng không thương tổn gặp nguy hiểm gì lớn, so với Tạ đại ca trúng độc còn có thể nghiêm trọng hơn sao? Giả vờ cái rắm, cho là người khác không biết tiểu tâm tư kia của nàng à?"
Tạ Tích ôn thanh nhắc nhở: "Miêu cô nương, Trình Băng là y sư của Tiêu Dao Phủ, trị thương cho người bệnh trong phủ là chức trách của nàng."
Miêu Anh nhìn chằm chằm mặt đất, mũi chân bên dưới đá chấm đất không quá tình nguyện nói: "Đã biết, Tạ đại ca." Dư quang khóe mắt thoáng nhìn Bùi Hồi, nghi hoặc nói rằng: "Bùi thiếu hiệp trông như rất mệt?"
Bùi Hồi đã mơ màng sắp ngủ, Tạ Tích thấy thế liền thả nhẹ âm thanh nói rằng: "Vì cứu ta, hắn mệt muốn chết rồi." Bùi Hồi giật mình một cái, đột nhiên bừng tỉnh.
Miêu Anh lập tức đem Bùi Hồi xem là người phía mình: "Vậy thì nhanh đi nghỉ ngơi, vẫn còn ở nơi này làm gì?" Cho dù biết Bùi Hồi rất mệt, nàng vẫn cao giọng gọi ra.
Vương Tùy Bích đau lòng cho sư huynh, hướng Miêu Anh nói rằng: "Miêu cô nương không thể nhỏ giọng dùm một chút sao? Sư huynh đều bị ngươi đánh thức rồi."
Miêu Anh thấy Bùi Hồi quả thật bị đánh thức, lời giải thích không quá tự tại: "Ta có lòng tốt..."
Bùi Hồi nặn nặn sống mũi, xua xua tay: "Ta không sao. Các ngươi không cần lo lắng, ta ở lại chỗ này là do lo lắng cho thân thể Tạ sư đệ. Chờ Trình cô nương sang đây xem xong, xác định không có chuyện gì ta sẽ rời đi."
Mi tâm Thuần Vu Trăn nhảy một cái, tâm lý cảm thấy hoang mang khó giải thích được. Nàng từ trong tay áo lấy ra một cái cái hộp nhỏ đưa cho Tạ Tích: "Tạ phủ chủ, đây là phần đan dược dành cho năm ngày tới. Tối hôm qua đột phát tình hình quá mức nguy hiểm, ta lại không giúp được gì, tâm lý tự trách mình liền luyện thêm vài phần đan dược để chuẩn bị trong bất cứ tình huống nào. Đồng thời ta cũng hy vọng có thể sớm chữa khỏi cổ độc cho Tạ phủ chủ."
Đan dược trong hộp này là dùng máu của Thuần Vu Trăn chế luyện thành, luyện thêm vài phần đồng nghĩa là lấy nhiều máu. Ánh mắt Tạ Tích không rõ mà quét qua hộp, thời điểm ngước mắt nhìn lên đã vô cùng bình tĩnh, hắn đẩy rớt đan dược của Thuần Vu Trăn khướt từ.
"Đa tạ, nhưng đan dược này không có tác dụng bao nhiêu đối với độc trêи người ta, không cần làm phiền ngươi nữa."
Nhất thời sắc mặt Thuần Vu Trăn trắng bệch, chịu đả kϊƈɦ rất lớn. Không hề có tác dụng? Làm sao lại không có tác dụng? Ánh mắt Thuần Vu Trăn nhìn xuống Bùi Hồi nằm trêи ghế, rõ ràng chính mình cũng là Dược Nhân tộc, dựa vào cái gì Bùi Hồi có thể cứu Tạ Tích mà nàng không thể? Vẫn là nói... Bùi Hồi đã trở thành ân nhân cứu mạng Tạ Tích rồi ư? Y hẳn là chưa biết thân phận Dược Nhân tộc của mình.
Thuần Vu Trăn ở tại Đào Hoa Cốc, trong cốc có một lão nhân từng nhận ân huệ của Dược Nhân tộc nên mới nuôi nấng nàng lớn lên, trước khi chết có nói cho nàng biết thân phận. Đồng thời lão nhân cũng nói qua lúc đó có mấy đứa nhỏ Dược Nhân tộc được cứu ra ngoài, nhưng bọn họ cũng không biết bí mật cùng tính đặc thù của Dược Nhân tộc. Còn nữa, nếu như Bùi Hồi đã cứu Tạ Tích, vậy hiện tại y hẳn là mất rất nhiều máu.
Nhưng xem sắc mặt y, có vẻ chỉ là hơi mệt mỏi mà thôi.
Thuần Vu Trăn dựa vào trí nhớ ở hai đời trước đưa ra kết luận để cứu được Tạ Tích nhất định phải dùng máu, hơn nữa phải là máu của Dược Nhân tộc mới có thể tránh bị độc tính lây sang mà tử vong. Tuy rằng nàng không có cân nhắc tính khả thi việc mình và Tạ Tích không cùng nhóm máu, dù sao đây cũng là thế giới huyền huyễn nhập đạo võ hiệp, vốn không có tính khoa học.
Tạ Tích nhìn thần sắc Thuần Vu Trăn biến hóa ôm đồm ở đáy mắt, quay đầu liền đối Bùi Hồi nói rằng: "Trình Băng tới rồi, ngươi chờ một chút."
Bùi Hồi thần sắc mệt mỏi mà đáp một tiếng, hắn cũng nghe tiếng bước chân từ phía bên ngoài từ từ tới gần. Đúng như dự đoán, sau một khắc có ba người tiến vào trong phòng. Theo thứ tự là Dương Minh Đao, Thẩm Trọng Thanh cùng Trình Băng, Trình Băng xách theo tủ thuốc vội vàng chạy tới bên người Tạ Tích, biểu tình ổn định mới cung kính nói: "Phủ chủ." Nói xong, liền lấy tay kiểm tra mạch tượng Tạ Tích.
Mạch tượng vững vàng, nội tức dồi dào, so với lúc trước không trúng cổ độc nội lực càng thâm hậu hơn, không có nửa phần suy yếu. Trình Băng trong lòng ngạc nhiên, đang muốn mở miệng lại phát hiện mạch tượng bỗng nhiên hỗn loạn, kể cả nội tức cũng đấu đá lung tung, lúc có lúc không.
Mạch này đúng thật là quá quái lạ.
Trình Băng bất động thanh sắc, ngước mắt nhìn về phía Tạ Tích, đã thấy hắn cụp mắt gom lại hơi thở, ánh mắt bình tĩnh giống như trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác. Người đứng ở góc độ khác sẽ không nhìn thấy ánh mắt của hắn đang nhìn nơi nào, nhưng Trình Băng vừa vặn đứng ở góc độ có thể nhìn thấy ánh mắt Tạ Tích rơi xuống người Bùi Hồi đang trêи ghế nằm.
Tạ Tích đột nhiên ngước mắt, ánh mắt như lợi kiếm thẳng tấp đâm thủng sương mù dày đặc tới đầu óc Trình Băng, trong lòng nàng bỗng nhiên rùng mình, không còn dám suy đoán lung tung.
Nàng là y sư trong Tiêu Dao Phủ, là thuộc hạ của Tạ Tích, cũng không phải là người không thể thay thế được. Suy nghĩ việc vừa rồi mà trái tim như ngừng đập trong lòng nặng trình trịch, Trình Băng vẫn kiên trì chẩn đoán mạch tượng nói rằng: "Mạch tượng hỗn loạn, nội tức bất ổn, rất tồi tệ."
Nghe vậy, Bùi Hồi vẻ mặt không tin tưởng ngồi dậy: "Ta rõ ràng thấy được mạch tượng của Tạ sư đệ vững vàng, nội tức dồi dào, tại sao lại thành ra như vậy?" Y nắm tay Tạ Tích lên bắt mạch, lông mày không tự chủ nhíu lại nghi hoặc: "Chẳng lẻ độc dược chạy ngược trở về?"
Không có lý nào không trị hết cổ độc. Tiết thúc thúc nói cho hắn biết phương pháp trị liệu Đào hoa độc làm như thế không sai, chẳng lẽ là tư thế không đúng? Bùi Hồi biểu tình vô cùng nghiêm túc mà suy tư.
Sau đó y liền phát hiện mạch tượng Tạ Tích xác thực hỗn loạn, mà cổ độc ở bên trong mạch tượng không quá giống như lúc trước. Bùi Hồi vừa khϊế͙p͙ sợ bụng đầy nghi hoặc, ngồi ngay ngắn trêи ghế nằm lâm vào trầm tư, cho nên không phát hiện sắc mặt tạ Tạ Tích hồng hào khỏe mạnh hơn bao nhiêu lần so với người bình thường!
Mấy người Dương Minh Đao lộ ra biểu tình khổ sở trầm trọng.
Tạ Tích an ủi: "Không sao, các ngươi không cần quá lo lắng. Ít nhất đã biết được tung tích của Tiết thần y, cũng không phải là hoàn toàn không có cách cứu chữa cho ta."
Dược vương Tiết thần y là thần y nổi danh trong chốn võ lâm, nắm giữ y thuật xác chết di động thịt bạch cốt (?), nhưng đáng tiếc là hành tung bất định. Tiêu Dao Phủ bên này cũng là bỏ ra khí lực lớn mới tìm được tung tích Tiết thần y.
Lúc sau, Thuần Vu Trăn cùng Miêu Anh bị Trình Băng mang đi, các nàng vốn là không muốn đi, chỉ thấy hai người Dương Minh Đao cùng Thẩm Trọng Thanh tựa hồ có lời muốn nói riêng với Tạ Tích, lúc này mới bất đắc dĩ rời đi. Các nàng vừa đi, hai người Thẩm-Dương liền nhìn về phía Vương Tùy Bích và Bùi Hồi, Vương Tùy Bích thức thời nói: "Đại sư huynh, chúng ta trở về thôi."
Tạ Tích liền mở miệng: "Sư huynh cũng ở lại nghe đi, ta đã đáp ứng mang sư huynh đi tắm suối nước nóng mà."
Bùi Hồi sửng sốt một chút, lòng không nỡ bỏ việc được ngâm mình trong suối nước nóng liền nằm trở lại. Vương Tùy Bích thấy thế, gãi đầu một cái: "Vậy ta đi trước, à đúng rồi sư huynh, Tú Cầu từ Ngọc Hư sơn trở về đã hai canh giờ nhưng chưa thấy ngươi nên rất cáu kỉnh, người nhanh trở lại dỗ nàng ta mới được."
Bùi Hồi: "Ta biết rồi."
Chờ Vương Tùy Bích vừa đi, Tạ Tích mới vừa cười thuận miệng vừa hỏi: "Sư huynh, Tú Cầu là cô nương nhà nào vậy? Sẽ không phải là người trong lòng của sư huynh chứ?"
"Hả?" Bùi Hồi ngẩng đầu: "Không phải, nàng đây là một con chim Hồng Chuẩn do sư phụ kiếm về, đặc biệt thông minh, chỉ là quá yếu ớt, thường thường muốn được người chăm sóc dỗ dành."
Đây không phải cùng sư huynh giống nhau sao? Tạ Tích trong lòng thoáng nghĩ qua ý này, trêи mặt vẫn là diễn vẻ ôn tồn lễ độ. Sau đó hắn liền hỏi đến Dương Minh Đao cùng Thẩm Trọng Thanh, hai người liếc mắt nhìn nhau, Thẩm Trọng Thanh nói rằng: "Tối hôm qua hai chúng ta bị dụ rời đi, thời điểm cùng đám người kia đánh nhau phát hiện võ công của bọn họ cùng Hồng Y tà giáo mấy năm trước bị diệt trừ rất giống. Lúc sau tới kiểm tra nhân số thương vong thì phát hiện đều là những cái xác khô, tất cả đều bị hút khô tinh khí mà chết."
Mấy năm trước xuất hiện Hồng Y giáo ở trong võ lâm làm hại một phương, trong môn phái này có hai người có công pháp đặc biệt, chính là hấp thụ tinh khí của người khác để tăng tiến võ công nội lực. Mà người sau khi bị hấp thụ tinh khí sẽ liền tử vong, tử trạng nhìn như thây khô, cực kỳ khủng bố tàn nhẫn.
Dương Minh Đao nói tiếp: "Người nhà ta đưa thư nói rằng, Tống gia trang ở Giang Nam cả nhà đều bị giết, thật giống như là vì bọn họ nuôi vài đứa trẻ Dược Nhân tộc mồ côi. Hơn nữa Tống gia trang tất cả một trăm mạng người đều bị hút sạch tinh huyết nhìn xác như thây khô, bị chết rất thảm."
Nếu như Thuần Vu Trăn ở đây sẽ kinh ngạc phát hiện cả nhà Tống gia trang ở Giang Nam bị tiêu diệt là nội dung có trong quyển tiểu thuyết võ hiệp huyền ảo này, từ Tống gia trang ở Giang Nam vạch trần được bí mật Dược Nhân tộc cùng với chân tướng hai mươi năm trước tộc họ bị tàn sát, còn có bản đồ kho báu!
Đánh dấu sự kiện nam chủ từ võ lâm chuyển hướng sang triều đình, bước ngoặt vấn đỉnh thiên hạ, bên trong bản đồ kho báu có tài bảo địch quốc đặt vững cơ sở cho nam chủ khai sáng triều đại mới.
Mà bây giờ, cốt truyện xảy ra sớm bốn năm, kế cận bên bờ vực hỏng mất.
"Dược nhân?" Cùng với thân thế mình liên quan, Bùi Hồi lên tinh thần tham dự đề tài: "Dược Nhân tộc không phải hai mươi năm trước đã bị diệt tộc sao? Hiện tại trong võ lâm cơ hồ không có truyền thuyết liên quan về Dược Nhân tộc nữa."
Dương Minh Đao kinh ngạc: "Ngươi biết về Dược Nhân tộc?"
Bùi Hồi: "Trong văn hiến của môn phái có ghi chép."
Dược Nhân tộc là chủng tộc thần bí, thân thể của bọn họ là một cái bảo khố lớn, huyết nhục, xương cốt đều có thể làm thuốc hơn nữa bách độc bất xâm. Có lời đồn đại rằng nếu như dùng dược nhân để luyện chế đan dược có thể luyện ra thuốc trường sinh bất lão, đương nhiên cũng chỉ là đồn đại, nhưng nhiêu đấy cũng đủ mang đến tai ương ngập đầu cho Dược Nhân tộc. Đế vương quyền quý trêи triều đình, bá chủ hào kiệt trong chốn võ lâm, tất cả đều đối với bộ tộc lánh đời này duỗi ra thủ đoạn tham lam, đưa ra mưu kế xé rách bọn họ thành mảnh nhỏ, cuối cùng bị diệt tộc.
Có lẽ vì bảo vệ vài đứa trẻ mồ côi hiếm hoi còn sót lại của Dược Nhân tộc, cũng có lẽ là vì che giấu hành vi tội ác từng phạm phải về Dược Nhân tộc nên các văn hiến ghi chép có liên quan đều hoàn toàn bị tiêu diệt. Mãi đến tận ngày hôm nay là hai mươi năm sau, dường như không có người nào biết về bộ tộc này, bao quát năm đó còn sót lại vài đứa trẻ Dược Nhân tộc hiếm hoi.
Bùi Hồi biết được thân phận của chính mình là vào lúc chín tuổi, không cẩn thận để rơi máu vào bên trong đan dược Tiết thần y luyện chế, phát sinh ra hiệu quả kinh người. Tiết thần y liền phát hiện thân phận dược nhân của y, sau liền căn dặn y ngàn vạn lần phải cẩn thận, tuyệt đối không thể bại lộ thân phận mình ở trước mặt người ngoài. Bằng không, việc Tống gia trang cả nhà bị diệt chính là ví dụ tốt nhất.
Dương Minh Đao còn nói tiếp: "Tống gia trang ở Giang Nam cả nhà bị diệt, nhưng thực ra có hai người trốn ra được. Vừa vặn một là Tống gia thiên kim Tống Thải Lan đã ra cửa, một người khác chính là đứa trẻ mồ côi của Dược Nhân tộc —— Tống gia tiểu công tử Tống Minh Địch."
Tạ Tích suy tư: "Ta nhớ rằng... Tống Minh Địch không tới mười tuổi."
Dương Minh Đao: "Tống Minh Địch là do một vị tiểu thϊế͙p͙ sinh, vị tiểu thϊế͙p͙ kia từng là đứa trẻ Dược Nhân tộc trốn ra được. Sinh hạ được Tống Minh Địch sau vì khó sinh mà chết."
Tạ Tích: "Hai ngày nữa ta sẽ đi Giang Nam một chuyến."
Thẩm Trọng Thanh: "Độc trêи người của ngươi còn chưa có giải hết, không thích hợp để tham gia vào."
Tạ Tích: "Ta không suy yếu đến nỗi đi một chuyến Giang Nam xảy ra nông nỗi gì, hơn nữa Tiết thần y hiện đang ở Giang Nam. Còn nữa, bất kể là vì độc trêи người ta, hay Tống gia trang ở Giang Nam cả nhà bị truy sát... Phỏng chừng cùng ta không thoát khỏi liên quan."
Không người nào biết, Giang Nam Tống gia trang cùng hắn cũng có chút gút mắc. Một bước chụp một khâu (?), dù sao mục đích cũng nên nhất trí.
Sự tình do Tạ Tích quyết định thì không ai có thể ngăn cản, làm bằng hữu hai người Thẩm- Dương cũng chỉ ở đấy khuyên ngăn hai câu, sau cũng không nói thêm nữa. Việc Dược nhân cùng Hồng y tà giáo lại xuất hiện ở trêи giang hồ, người có chút tầm mắt đều có thể ở giữa ngửi ra mùi vị khói thuốc súng. Hai người họ gánh vác trách nhiệm báo cho Tạ Tích một tiếng, sau đó liền khởi hành rời khỏi Tiêu Dao Phủ.
Sau khi hai người họ rời đi, Bùi Hồi nhân tiện nói: "Ta cũng đi Giang Nam."
Tạ Tích: "Được."
Bùi Hồi: "Ngươi không hiếu kỳ?"
Tạ Tích: "Sư huynh sẽ không hại ta, muốn nói cho ta sự tình ở bên trong thì nói, không muốn thì không cần nói cho ta, ta tôn trọng sư huynh. Cho nên không cần thiết hiếu kỳ."
Bùi Hồi: "Nói một câu cũng vòng tới vòng lui."
Tạ Tích: "Sư huynh không phải muốn đi tắm suối nước nóng sao? Đi thôi, ta mang sư huynh đi." Dứt lời, hắn liền tự nhiên nắm chặt tay của Bùi Hồi dẫn y đi về phía trước. Bùi Hồi muốn rút tay về, nhưng làm sao cũng không cách nào rút tay về lại được, trái lại là Tạ Tích đưa tới nghi vấn: "Sư huynh, làm sao vậy?"
Nghi vấn cùng biểu tình đều quá mức tự nhiên, quá bình thường, ngược lại thành ra hành vi nhăn nhăn nhó nhó của chính mình rất không bình thường. Bùi Hồi trầm mặc chốc lát, ho nhẹ hai tiếng, mặc kệ hắn nắm tay trả lời: "Không có chuyện gì."
Ly sơn quán xây ở sau núi, rời xa Tiêu Dao Phủ, khá là thanh u. Bên trong Ly sơn quán đào vài cái bể tắm nước nóng, dẫn vào trong núi nước nóng từ thiên nhiên, hơn phân nửa người không biết Tiêu Dao Phủ còn có ôn tuyền quán. Sau khi Bùi Hồi biết cũng không cảm thấy kỳ quái, dù sao người Tạ sư đệ này yêu thích nhất là hưởng thụ, muốn theo đuổi cực hạn thoải mái hưởng thụ.
Ăn ở đều phải là tốt nhất, từ bề ngoài có lẽ không nhìn ra, có lúc còn cảm thấy hắn mộc mạc, thâm nhập sâu mới phát hiện tinh diệu trong đó. Thí dụ như Ly sơn quán trước mắt, nấp bên trong lưng chừng núi, bên ngoài nhìn mộc mạc không có gì kỳ lạ. Đi vào mới phát hiện phải chú ý khắp nơi bên trong, ý cảnh sâu xa, đường nhỏ xuyên qua rừng trúc tiến vào bên trong quán, đi tới là đến phòng trà và nơi thay quần áo.
Tạ Tích đi ra ngoài một chốc sau lại trở về, trong tay nâng hai cái áo choàng, một cái đưa cho Bùi Hồi: "Bên trong quán chỉ đưa y phục của ta, ngươi trước tiên dùng đỡ, hẳn là không kém bao nhiêu."
Bùi Hồi nhận áo choàng xong liền đi ra sau tấm bình phong thay, sau khi thay xong thản nhiên xuất hiện ở trước mặt Tạ Tích, hai tay khoanh lại hỏi: "Đã khỏi chưa?"
Áo choàng mặc trêи người sư huynh quả nhiên như hắn sở liệu là hơi lớn, vừa vặn lộ ra dấu răng trêи bả vai cùng độ cong duyên dáng của xương quai xanh. Cả người lồng ở bên trong áo choàng, như là bị chặt chẽ bao lấy, giống như được ôm khảm vào trong lồng ngực.
Mà áo choàng kia, là của hắn.
Tạ Tích không một tiếng động than thở, nói tiếp: "Đi thôi."
Bùi Hồi đi theo phía sau Tạ Tích, đột nhiên hỏi: "Cổ độc trêи người ngươi làm sao vẫn còn? Lúc trước ta có quan sát mạch tượng của ngươi, vốn là vững vàng dồi dào, vừa nãy bỗng nhiên trở nên hỗn loạn suy yếu, chẳng lẽ vẫn còn cổ độc lưu lại bên trong cơ thể ngươi? Không nên như vậy." Y lắc đầu một cái, tràn ngập nghi hoặc: "Với thể chất của ta, toàn bộ cổ độc phải bị tiêu diệt mới đúng."
Tạ Tích cười khẽ, đang muốn mở miệng cùng hắn giải thích rõ ràng, mạch tượng hỗn loạn kia chỉ dùng để lừa dối người ngoài, vì cục diện trước mắt hỗn loạn, hắn vẫn nên tiếp tục giả bệnh mới tương đối tốt. Nhưng lại nghe được Bùi Hồi thầm nói: "Chẳng lẽ tư thế không đúng?" (lạy Chúa:))))
Xem qua mấy quyển phong nguyệt đồ, quả thật có vô số tư thế, Tiết thúc thúc cũng không có nói là dùng loại tư thế nào. Không bằng, lần tới gặp thúc phải hỏi rõ, nếu không phải thử từng tư thế một cũng quá mệt mỏi.
Bùi · Đại sư huynh vô vị chất phát · Hồi cau mày, vô cùng nghiêm túc rơi vào suy nghĩ khổ não phải nên lựa chọn tư thế nào.
Tạ Tích ánh mắt hơi lóe, lời nói sắp bật thốt lên liền nuốt xuống, khóe miệng chậm rãi giương lên.
Đẩy ra cổng tre, ánh trăng như nước, cành trúc xum xuê, đường đá nhỏ uốn lượn khúc chiết nối thẳng ra bể nước nóng lộ thiên. Tạ Tích buông tay ra, vịn vách đá tiến vào bên trong bể nước nóng, lưng dựa vách đá, hai tay mở ra hướng người ở phía trêи mời "Sư huynh, xuống đây đi."
Bùi Hồi vì vậy cũng vịn vách đá đi xuống nước, trong nháy mắt nước suối ấm áp an ủi bắp thịt toàn thân đau nhức, phát ra tiếng than thở thoải mái. Lười biếng nằm nhoài trêи thành bể không nghĩ đến việc chuyển động, vốn nghĩ muốn đổi một bể nước nóng khác chỉ một mình y tắm, hiện tại vừa chạm vào nước suối liền hoàn toàn không muốn động nữa.
Toàn bộ áo choàng dính nước ướt đẫm, dính sát chặt chẽ trêи làn da, áo choàng trong suốt lộ ra thân thể phấn nộn còn bốc ra hơi nóng. Tạ Tích liếc nhìn nửa ngày liền bơi tới phía sau Bùi Hồi, hai tay khoát lên trêи bả vai của hắn: "Sư huynh, ta giúp ngươi xoa bóp nhé."
Bùi Hồi hơi nghiêng mặt sang một bên liếc nhìn Tạ Tích ôn lương vô hại, lười nhác trả lời: "Được."
Tạ Tích cười cười, xoa bóp các huyệt vị, trọng điểm chiếu cố là phần eo kia, hạ sức lực ấn xuống. Bùi Hồi đầu tiên là la lên đau đớn, không lâu sau liền nếm trải lạc thú, nằm úp sấp không nhúc nhích còn chỉ huy: "Đi xuống một chút, chỗ đó bên trái phần eo, điểm một chút sức lực."
Chỉ là một lúc sau, Tạ Tích liền cười khổ không thôi. Hắn thật lòng thật tâm chỉ muốn xoa bóp, không muốn mượn cớ xoa bóp làm chuyện trộm hương trộm ngọc (sờ mó). Dọc đường trở về bộ dáng sư huynh khó chịu cứng ngắc hắn đều nhìn ở trong mắt, đưa ra ý tưởng tắm suối nước nóng này hắn đúng là suy nghĩ muốn xoa bóp gân cốt mỏi nhừ của sư huynh, không tồn tại tâm tư kiều diễm.
Đáng tiếc không ngờ được sư huynh so với hắn còn thanh tâm quả ɖu͙ƈ hơn, đem sự trêu chọc của hắn tâm đãng thần di, bản thân liền xác thực thanh tâm quả ɖu͙ƈ thật là không có những ý nghĩ khác. Hừ, rõ ràng nghiêm túc như vậy suy nghĩ tư thế, thời điểm cưỡi trêи người hắn cũng rất thích thú, bản thân chơi cũng thật vui vẻ. Phủ lên một kiện y phục liền coi như sư huynh đệ, thanh thuần khiết bạch không dậy nổi tà niệm.
Tạ Tích bất đắc dĩ, vẫn tận tâm tận lực hầu hạ Bùi Hồi. Đem gân cốt toàn thân y xoa bóp lỏng ra một lần, thấy y bé ngoan mềm mại nằm ở bên thành bể nước nóng, lúc thường lạnh nhạt vô vị, đàng hoàng trịnh trọng, theo khuôn phép cũ tất cả đều rút đi, chỉ như một con mèo nhỏ mở rộng cái bụng chép miệng lười biếng. Tạ Tích cũng nằm nhoài trêи thành bể bên cạnh Bùi Hồi cười nhìn, "Đói bụng sao?"
Bùi Hồi nháy mắt mấy cái, "Ừm, đói bụng." Cả ngày không ăn, còn làm việc chân tay, không chú ý thì còn tốt, chú ý một chút liền phát hiện đói đến đau bụng.
Tạ Tích: "Đứng lên đi, suối nước nóng tắm lâu cũng không tốt. Ngươi trước tiên vào bên trong nhà nhỏ bằng gỗ ngủ một chút, ta đi nhóm lửa." Dứt lời, từ bên trong bể nước nóng đứng dậy lên bờ.
Bùi Hồi đứng dậy theo, một bên cầm lấy quần áo sạch đặt trêи bên bờ mà thay, vừa nói: "Bên trong Quán thật giống như không có ai, ngươi muốn tự mình nấu cơm?" Lúc tới không có nghe thấy những thanh âm khác, vốn tưởng rằng là họ giấu đi thật tốt, bây giờ xác thực nghĩ lại chắc là không có những người khác.
Tạ Tích: "Ta hàng năm chạy khắp trời Nam đất Bắc, quanh năm ngủ dã ngoại ngoài trời, nếu không tự nấu cơm thì phải ăn lương khô. Ngẫu nhiên lâu lâu ăn một chút lương khô thì có thể chấp nhập, nhưng ăn quanh năm cũng không phải là cách hay."
Bùi Hồi: "Ngươi liền chính mình tự nấu ra?" Y chần chờ hồi lâu, cẩn thận nói thầm: "Có thể ăn được không đây?"
Tạ Tích cười tựa như không liếc nhìn y: "Mời sư huynh ăn thử, chắc chắn sẽ không khó ăn đến nổi không thể nuốt xuống."
Bùi Hồi ngượng ngùng: "Ồ."
P/s: dạo này tui lười nên tui không ra chương mới thôi...cảm giác như không có hứng edit ấy. Để mọi người chờ lâu:> Thật sự thì ông công nào của Mộc Hề Nương cũng đều được cho thiết lập giỏi nấu ăn, vừa anh tuấn vừa giỏi nấu ăn giỏi chuyện nhà, giỏi làm ấm giường các tiểu thụ chỉ cần nằm tận hưởng thoi ahaha.