Cả thân người nó uốn éo, uyển chuyển, đầu cuộn trở ngược xuống chân, rồi trong thoáng chốc, chân lại xoắn vặn trở lên trên đầu, khiến thần kinh vững như thép của tôi cũng chao đảo, lượn sóng theo cái thân thể dẻo quẹo đó. Toàn thân nó trông như con mãng xà mang hình hài con người, bị biến đổi bởi bàn tay tên biến thái nào đó trở thành loại thú nuôi đặc sắc có một không hai trên đời, được nuôi dưỡng bên trong quan tài kính bằng thứ chất bảo quản sền sệt mờ đục.
Chưa biết phải xoay sở thế nào thì tôi giật bắn mình khi nghe âm thanh loảng xoảng của mặt kính vỡ, nước từ đâu ào ra, đổ ụp xuống, từ trên mỏ ác xuất hiện cảm giác căng tức vì phải chịu một lực lớn đột ngột từ sức nước. Theo phản xạ, tôi đưa cả tay lên che đi phần đầu nhằm giảm sức ép của dòng nước từ đâu đang tuôn ra không ngừng như thác đổ.
Trong làn nước lạnh như băng, tôi lờ mờ thấy khắp thân thể nó đang nhô ra chi chít những đầu người trong đủ trạng thái hỉ-nộ-ái-ố-bi-lụy-sầu-khổ, biến đổi muôn hình vạn trạng, khiến tôi bất giác liên tưởng ngay đến hình ảnh những con bọ nước khổng lồ mang trên lưng từng ổ trứng nhỏ, chi chít lên đến hàng trăm, hàng ngàn cái. Khi trứng nở sẽ để lại những lỗ hỏng lỗ chỗ, nham nhở.. trông gớm ghiếc vô cùng.
"Mây.. Mây, tỉnh lại đi.. bị làm sao vậy.."
Đứng trước mắt tôi lúc này là Lục Bảo, con Ngọc và cả con Ngân. Trên trán chúng đều đã được điểm một dấu đỏ như son, loại mực pha trộn giữa máu trích từ huyệt trung xung trên đầu ngón tay giữa của cha mẹ chúng cùng chu sa, một dạng trích máu từ tim nhằm đánh thức phần hồn đang bị nhốt bên trong thể xác chúng đã được thầy Bảy chuẩn bị từ trước. Tôi đứng bật dậy, nhìn khắp người cả thật kĩ, nhưng không thấy có gì lạ, ngoài biểu cảm hơi vô hồn từ đáy mắt, tuy miệng chúng vẫn cười, nhưng tuyệt nhiên không nói một câu nào, dù tôi có hỏi thế nào đi nữa.
Lục Bảo kéo tay tôi thì thầm: "chắc bọn nó vẫn còn shock.. đem người trở về trước đã rồi có gì tính sau.."
Tôi không trả lời, đảo mắt nhìn quanh một lần nữa, không lẽ tất cả chỉ là ảo giác. Tiến đến nhặt một mảnh vỡ từ quan tài kính lên kiểm tra, tay tôi vô ý bị mảnh kính cắt phải, máu tứa ra, nhìn hình ảnh mình thoáng hiện lên lờ mờ trên mảnh kính đã bị máu làm chuyển màu, bất chợt nảy sinh một loại dự cảm không lành. Ngọc-Ngân đang đứng mặt đối mặt, tóc mái lòa xòa phủ xuống che đến ngang cằm, cánh tay phải đột ngột đưa lên, ngón trỏ cùng chĩa về cửa hang hướng giờ. Hai bàn chân đang chụm vào nhau, lúc này cũng cùng lúc xoạc ra thành hình chữ V, mũi chân xoay sang phải, cánh tay hạ xuống, bước đều .. .. .. .. động tác như khi tôi học quân sự vào mỗi đầu năm ở trường.
Lục Bảo và tôi ngớ người nhìn nhau trong phút chốc, rồi cũng liều mạng nối bước chạy theo bóng đứa. Chúng đi cứ như đang chạy, tiến về phía cửa hang tối, sâu hun hút không thấy lối ra. Khi đèn pin trên tay bật lên, ánh sáng phát ra chỉ vừa đủ soi sáng một khoảng không gian rất nhỏ. Tôi lia đèn qua lại quan sát xung quanh, không để ý dưới chân nên dẫm phải thứ gì đó nhơn nhớt trượt ngã sõng soài trên nền đá. Cây đèn pin văng xa, nghe âm thanh phát ra, tôi đoán.. chắc đã bị vỡ mặt kính chắn bên ngoài. Ánh sáng vàng vọt lúc này đang chiếu thẳng đến thứ gì đó làm tôi giật thót mình hét lên: "Bảo ơi, đâu rồi, ở đây có người.."
Lục Bảo từ phía sau chạy nhanh đến đỡ tôi dậy, rọi đèn về hướng tay tôi chỉ, thì hỡi ơi..
Đây.. đây không phải là một hang động, nó là một phòng triễn lãm bệnh hoạn, quỷ dị. Hai đầu gối tôi còn chưa kịp đứng lên, đã khuỵu ngay xuống, vì khung cảnh tởm lợm vừa hiện ra trước mắt. Lục Bảo cũng chỉ thốt lên được từ: "Địa ngục.."
Những xác người, nửa thân dưới chìm trong nước đã bị cá rỉa hết phần da thịt chỉ còn trơ ra những khúc xương trắng hếu, còn thân trên bị treo trên những móc sắt lớn nhỏ đủ cỡ thành hai hàng dài đều tăm tắp, đủ loại hình thái biểu cảm ghê rợn. Nén xuống những sợ hãi vừa dâng lên, ngập đầy trong tâm trí, tôi nhìn quanh đã không còn thấy Ngọc-Ngân đâu. Lúc nãy khi nghe thấy tiếng tôi thét thất thanh, Lục Bảo đã chạy vội đến, tiếp sau đó thì bị những xác người quái dị này làm thất thần không để ý, nên giờ anh ta cũng như tôi, không biết đã mất dấu đứa nó từ lúc nào.
"Tìm xem có góc khuất nào không, sao có thể biến mất nhanh thế được..", anh ta nắm lấy tay tôi, ra hiệu nắm vào vạt áo phía sau, thấy tôi còn chần chừ, liền gắt gỏng: "giữ cho chặt, để lại lạc mất nữa thì khổ, không còn nhiều thời gian đâu..", nói rồi nhặt lại cây đèn pin dưới chân đưa cho tôi.
Để tìm kiếm bọn nó, đứa tôi phải soi rọi đến từng ngóc ngách nhỏ nhất, không thể bỏ qua bất cứ nơi nào, đồng nghĩa với việc phải trở thành những du khách bất đắc dĩ trong bảo tàng chết chóc này, phải tận mục sở thị từng tác phẩm.. một cách chi tiết nhất.
Đập vào mắt tôi đầu tiên là một cái xác được lắp ghép bởi phân nửa là nam, nửa còn lại là nữ. Kĩ thuật khéo léo đến mức không nhìn thấy đường chỉ may, phần cơ thể được cắt mài toàn mỹ, vừa khít, nhìn cứ như là một, không hề có dấu vết bị gọt giũa. Cảm thấy phần tóc có gì đó không đúng, tôi tò mò định đưa tay lên chạm thử thì Lục Bảo ngay lập tức hất tay tôi ra: "không biết gì thì đừng có sờ mó linh tinh.."
"Hình như hắn ta đã cạo trọc đầu cái xác này, mở nắp hộp sọ, luồn lại từng sợi tóc của người này thay cho người kia, như cách người ta vẫn cấy tóc cho búp bê thì phải..thật công phu..", tôi tuy sợ hãi nhưng cũng không tránh được cảm thán khi thấy thứ này, nó có gì đó khiến tôi tuy kinh khiếp nhưng đồng thời cũng không ngăn được mỹ cảm thán phục.
Tác phẩm tiếp theo của hắn cũng là xác người bị may dính liền, nhưng lần này là xác nữ, mặt đối mặt, bầu ngực bị cắt đi, phẳng lì như đàn ông. Hai lỗ hỏng được che bằng cách khâu dính liền phần tiếp giáp đã bị cắt đi trước đó. Rọi đèn pin lại gần hơn, phần miệng bị khâu dính chặt vào nhau này, hình như đã bị cắt ghép, không giống với bình thường.
"Nhìn gì mà mặt đần ra vậy..", vừa hỏi Lục Bảo vừa tiến lại gần hơn, chăm chú nhìn.
Sau vài phút ngẫm nghĩ, vừa nhận ra đó là thứ gì, tôi tái mặt, lôi anh ta đi ngay, nhưng cái tên này lại lì lợm giật tay trở lại, nhất quyết không chịu đi nếu tôi không chịu nói cho hắn biết là đã nhìn thấy gì. Tôi đành xuống nước, thì thào trong cổ họng: "thì.. thì là cái đó đó.. bị cắt ra, rồi cắt cái miệng, may lên thay thế, xong rồi khâu dính lại.."
"Cái đó đó là cái gì..tôi còn chưa nhìn thấy gì hết..", vừa nói anh ta vừa tiến đến đẩy tôi qua một bên, xăm xăm lại gần cái xác.
"Ngu ngu nhìn đi, nhìn cho mù mắt ráng chịu nha.. đừng có trách sao không nói trước.."
Như vừa chợt nhận ra "cái đó đó" là cái gì, anh ta thẹn đỏ cả mặt, quay đi, chửi đổng: "thằng âm binh nào nghĩ ra mấy cái thứ tởm lợm này, yêu nghiệt.. còn không đi đi, đứng đó làm gì nữa..", anh ta quay sang tôi nói chữa ngượng. Tôi nở một điệu cười nhếch môi tỏ vẻ mỉa mai: "vừa lắm.. sao không đứng nhìn nữa đi.. tự nhiên, giờ lại muốn đứng nhìn thêm lúc nữa, sao giờ ta ơi..". Lục Bảo vẻ mặt hậm hực, giọng nói lúc này nghe vẫn còn quê độ, vừa nói vừa quầy quả bước đi: "thích thì đứng đó mà ngắm cho đã con mắt đi.. còn nhiều cái hay ho hơn đang chờ, hay nhất là không tìm thấy đứa kia, còn mình thì bị treo lên tiếp theo, chẳng biết bằng cái cách biến thái nào.. chẳng hạn như.."
"Thôi, thôi, ngưng lại được rồi, đi ngay đây.."
Lần này, là một phụ nữ, đầu bị bổ đôi, phần bên trong hộp sọ trống rỗng. Hai bàn tay cô ta đang nắm lấy hai phần thân tóc, kéo mạnh về bên, bộ dạng như đang cố dùng sức xé đôi đầu mình ra, rách toạc đến phần nhân trung thì dừng lại. Hai bên khóe miệng bị luồn bằng loại chỉ mảnh như tơ, kéo căng ra, cố định khẩu hình góc tam giác đều nhau, mang nét cười vô cùng quái đản. Lúc này gai ốc tôi đã bắt đầu nổi cùng mình, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi cái nơi quỷ quái này. Lòng hoang mang tự hỏi không biết phải chứng kiến bao nhiêu cái xác, người không ra người, ngợm chẳng ra ngợm nữa, mới chấm dứt.
Còn đang miên man suy nghĩ thì đầu tôi va phải thứ gì đó, khiến nó lắc lư, chao đảo mấy giây xong lại trở về chỗ cũ, va vào đầu tôi thêm mấy lần liên tiếp nữa. Tôi phải ngồi thụp xuống mới tránh đi được. Cảm giác khi thứ đó chạm vào trán mấy lần khiến tôi ớn lạnh. Rọi ngay đèn trở ngược lên trên trần thì mẹ ơi.. trên đó có vô số xác người thõng xuống ở tư thế treo ngược, chân bị cột chặt, chụm vào nhau, lơ lửng.. đung đưa qua lại nhịp nhàng theo từng cơn gió biển thổi thốc vào từ phía cửa hang. Thứ vừa chạm vào đầu tôi là khuôn mặt xác chết, nhưng lạ là nó không hề khô cứng. Cảm giác lạnh lẽo từ trán lan truyền đến các dây thần kinh, khiến tôi có cảm tưởng như vừa chạm phải nụ hôn của thần chết, mềm mại, sống động. Chúng dường như không hề có xương, dẻo quẹo, đàn hồi tốt, trắng nhợt. Tôi tự hỏi: "những xác người này phải chăng được bàn tay tài hoa của ai đó nhào nặn từ bột hay cao su.."
Mải mê nhìn ngắm tạo vật kỳ dị đó khiến tôi bất giác quên đi sợ hãi, không ngần ngại dùng tay thử chạm nhẹ vào làn da mỏng mịn đó, xem nó được làm bằng gì. Đột nhiên, từ trên mặt xác chết trông hiền hòa vô hại, nổi lên dày đặc những khuôn mặt dữ tợn khác, có cái miệng còn đớp ngay lấy tôi, may mà tôi rụt tay về kịp lúc. Những cái cổ dài loằng ngoằng vươn ra, khiến tôi kinh hãi lùi về sau mấy bước, lúc này lưng tôi chạm phải ai đó, quay ngoắt lại thì thấy chị em Ngọc-Ngân đang đứng gần một cái xác cũng bị cắt đi bầu ngực, nhưng lần này lại thay vào đó bằng cái đầu thai nhi còn đỏ hỏn.
Lục Bảo từ đâu tiến nhanh đến, cột chặt cổ tay Ngọc-Ngân lại với nhau bằng sợi dây thừng đã cầm sẵn từ lúc nào: "phụ một tay coi.. đang nhìn gì mà chăm chú vậy.."
Khi đã nắm chắc phần đuôi của sợi dây thừng dài trong tay, để an tâm dẫn đứa kia ra khỏi hang mà không bị lạc mất nữa, như cái cách người ta vẫn thường dùng áp giải tội nhân trong phim Tàu, anh ta mới ngẩng đầu lên nhìn, sợi dây thừng suýt thì rơi xuống đất vì giật mình.
"Lại thứ quỷ quái gì nữa đây..", nói rồi lại gần hơn xem xét.
"Cái thứ đỏ đỏ ẩn hiện như đang trói chặt mấy cái xác này là loại trùng ăn xương, chúng đục khoét xương, chui vào sâu bên trong, tiết ra enzyme phá vỡ cấu trúc để hấp thu chất dinh dưỡng.."
"Hèn chi những cái xác này mềm nhũn như vậy.."
"Lần này không đơn giản chỉ là Quỷ linh nhi như thầy Bảy đã dự liệu đâu.. thứ chúng ta phải đối mặt, còn ghê gớm hơn nhiều.. người ta thường nói, người Nam giỏi về bùa ngải, người Trung giỏi về thư phù, người Bắc thì giỏi về độc trùng.. bởi người Nam ảnh hưởng từ Cao Miên (Campuchia) và Lào nên sự phát triển về ngải nghệ cũng do đó mà ra.. người Trung chịu ít nhiều ảnh hưởng của triều đại Chiêm Thành (Chăm Pa) nên lại thịnh về phù thư, đối ếm.. người Bắc lại chịu ảnh hưởng của Trung Hoa nhiều hơn, chuyên dùng hương mê và thuốc độc để triệt hạ đối thủ.. còn hắn ta, lại tinh thông toàn bộ, hắn là ai, động cơ của hắn là gì.. tôi thực sự rất tò mò muốn biết..", ánh mắt Lục Bảo đăm chiêu hướng về phía chị em Ngọc-Ngân đang đứng ở tư thế nghiêm, không động đậy.
Tưởng như thế là đã an ổn, giờ chỉ cần tìm đường ra thôi thì chị em nó bình thản dùng tay chưa bị trói, đưa nhanh lên cao, gọn gàng bẻ đi một cái đầu nhỏ xíu, tóc lúng phúng, chỉ cỡ cái nắm đấm vừa mọc ra từ nơi hốc mắt của cái xác gần đó. Đứa thì bỏ vào miệng cắn, nghe "Bụp.." một tiếng, phân nửa cái đầu đã bị nó nhai ngấu nghiến, máu me, dịch nhầy tanh ôi lem nhem quanh mép nhỏ xuống thành dòng, nửa còn lại nó cầm chắc trên tay, chưa nhai xong phần này, đã bỏ luôn phần kia vào. Còn đứa thì chẳng nghĩ suy gì, tọng ngay cả cái đầu kích cỡ học sinh mà khuôn mặt phụ huynh già nua vào miệng, trệu trạo nhai như bà già móm mém đang say sưa nhai trầu.
Tôi và Lục Bảo không kịp phản ứng gì, đần mặt ra, nhìn đứa nó tay vặt lia lịa nhồi nhét vào họng cái thứ rồi đến thứ , mắt đứng tròng trợn ngược, cổ họng phát ra tiếng "Hưm..hưm.." từng nhịp ngắt quãng. Đôi chân tôi lúc này cũng theo những con số đầu người đó mà nhũn ra, không còn đứng vững được nữa.
Tôi hét lên: "dừng lại.. dừng lại ngay đi.. đừng ăn nữa.."
Những cái đầu từ mấy thây người treo ngược gần tôi nhất đột ngột cảm ứng theo tiếng thét thất thanh vừa rồi mà phát nổ. Những tròng mắt to tròn, giả tạo, trông như mắt búp bê annabelle tôi xem lần trước ở rạp phim, nổ ra bắn tung tóe như những quả boom quái ác, tròng đen lẫn tròng trắng bám đầy trên khắp thân thể lẫn áo quần tôi đang mặc. Cơn sợ hãi đã lên đến đỉnh điểm, tôi muốn ngất đi, nhưng tôi sợ phải vùi xác ở nơi này, trở thành vật chủ cho những thứ ký sinh ghê tởm. Đành mở to mắt, nắm thật chặt bàn tay để giúp mình tỉnh táo hơn mà đương đầu tới cùng với chúng.
Đột nhiên tôi cảm thấy tay mình bị siết chặt, lôi đi, đành thả trôi mặc cho ai đó đang kéo đi đâu thì kéo, thực sự lúc này tôi đã không còn cách nào giữ bình tĩnh được nữa. Khi tỉnh táo hơn một chút, tôi thấy bóng lưng Lục Bảo phía trước, đang cật lực lôi cả đứa con gái phía sau, lần theo một sợi tua rua đỏ, chạy thật nhanh về phía trước, thỉnh thoảng vẫn không quên ngoái đầu lại nhìn xem có ai bị lạc mất hay không.. tôi thấy mình dường như đã bị cái dáng vẻ khác thường đó thu hút..
Cứ chạy trong miên man vô định như thế cho đến khi ánh sáng của buổi chiều tà rọi vào mắt tôi như một vị cứu tinh, tôi mở hé mắt nhìn xuống dưới, đã thấy mọi người đứng đợi sẵn trên thuyền ngay tại cửa ra. Mọi thứ đều đúng như dự liệu. Ba mẹ Ngọc-Ngân ôm chầm lấy chị em nó, khóc sướt mướt, miệng cám ơn rối rít, đến khi thuyền cập bến thì ai về nhà nấy. Lục Bảo cõng tôi trở về nhà, một quãng đường khá xa, vì nơi đó xe cộ không vào được mà anh ta phải cõng tôi vượt qua cánh đồng mía lau cao ngất. Hôm nay, lá mía sắc như dao cứa vào da thịt mỏng manh vẫn khiến tôi đau rát, nhưng từ đáy lòng lại dâng lên thứ cảm giác gì đó ngọt ngào và dịu dàng, ngọt như ánh hoàng hôn ấm áp chiều nay vậy.
"Dù sao thì cũng cám ơn..", Mây nói nhỏ chỉ vừa đủ để mình cô nghe thấy. Nhưng Lục Bảo dường như cũng thấu hiểu. Giá mà Mây thấy được nụ cười trên môi Bảo lúc đó.
Về đến nhà, đưa tay đón lấy ly nước từ tay Bảo, vừa đưa lên miệng định uống, trong phút chốc không kiềm chế được cảm xúc, tôi hất mạnh tay khiến ly nước rơi xuống nền gạch, vỡ tan tành.
"Trong.. trong nước có.. có trùng độc.."
"Làm gì có đâu, có lẽ bị ám ảnh bởi đám trùng ăn xương trong hang động.."
"Có.. có.. mà..", vừa nói tôi vừa từ trên giường lao nhanh xuống đất, lục lọi trong đống vỡ nát tìm kiếm. Đầu gối bị mảnh vỡ của ly thủy tinh ghim trúng, máu tuôn ra dầm dề mà không thấy đau. Lục Bảo vội chạy lại, đỡ không kịp, còn khiến chân anh ta cũng giẫm phải, chân đau đi cà nhắc mà vẫn mặc kệ đến đỡ tay tôi dậy.
"Lên giường nằm đi, để đó tôi dọn.. đừng bước xuống nữa.."
Thầy Bảy trên tay cầm viên đan dược bắt tôi uống, rồi ra hiệu cho Lục Bảo lên nhà hỏi chuyện.
"Thầy cho Mây uống gì vậy thầy..", Lục Bảo lo lắng hỏi.
"Dưỡng khí an thần thôi..", thầy Bảy từ tốn nói.
"Cũng may nhờ thầy ở bên ngoài làm pháp sự, hóa dải lụa đỏ thành Hỗn Thiên Lăng, nhờ uy lực của nó soi sáng dẫn đường con mới tìm được chị em tụi nó và thoát ra ngoài an toàn..", Lục Bảo cứ thế thuật lại toàn bộ quá trình tìm kiếm cho thầy Bảy nghe.
Nghe xong thầy ậm ừ: "chuyện chỉ mới bắt đầu thôi.. bây coi ăn uống rồi nghỉ ngơi sớm đi, đặng còn có sức mà diệt yêu trừ ma.. mầm họa coi bộ đã lan đến tận đây rồi.."
Lục Bảo tuy vẫn chưa hiểu hết ý thầy Bảy, nhưng anh cũng không hỏi gì thêm, vội vàng chào thầy rồi lui xuống trông chừng xem Mây thế nào, chưa kịp thay áo quần đã định bắt nồi cháo cho Mây tỉnh dậy ăn cho ấm bụng, thì bị mẹ ngăn lại: "bây coi tắm rửa cho sạch sẽ đi, khắp người đầy mùi yêu khí, vo gạo nấu cháo không khéo lại nhiễm độc trùng lây lan cho cả nhà, vào nhà tắm tiện thể hứng đầy thau nước nóng bưng vào phòng con Mây để đó cho mẹ.."
Giao lại việc trông coi nồi cháo cho ba Bảo xong xuôi, mẹ anh vào phòng, đóng cửa, cài then cẩn thận, lấy từ trong túi ra gói bột tẩy trần thầy Bảy vừa đưa cho bà, hòa vào nước ấm, cẩn thận lau người, thay áo quần mới cho Mây như lời thầy dặn. Vừa cầm bàn tay lên, vuốt nhẹ cái khăn từ kẽ tay ra, bà hơi khựng lại, vì hình như bà thấy thứ gì đó vừa nổi rõ lên trên cánh tay Mây thành một đường dài. Khi bà lấy ngón tay chạm nhẹ vào thì nó lại chìm xuống, rồi cứ thế nổi lên ngày càng nhiều, cứ hễ tay bà chạm đến là chúng lại di chuyển đi chỗ khác, như đang muốn trêu gan bà vậy. Khẽ lắc đầu nhìn Mây ái ngại, bà quay lưng bước ra ngoài. Vừa mở cửa đã thấy Lục Bảo tắm xong đứng chờ sẵn, đi qua đi lại từ nãy giờ ở bên ngoài.
Thấy mẹ, anh hỏi ngay: "Mây tỉnh chưa mẹ, con tính gọi ra ăn chung.."
Bà không nói gì, chỉ ra hiệu vào bưng thau nước ra tận vườn sau mà đổ, rồi đi nhanh lên nhà trước.