Cấm Huyết Hồng Liên

chương 54: ta thua!

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Dịch Vân trầm ngâm một hồi, hỏi lại:

- Nếu ta lén sử dụng đấu khí, không sợ bị những đệ tử đứng bên ngoài nhìn ra hay sao? Ở đây vốn có đệ tử võ bộ nữa!

Hừ một tiếng, Môn La tự tin cười nói:

- Chẳng lẽ ngươi đã quên ta dạy cho ngươi pháp môn làm cho đấu khí lưu chuyển trong các kinh mạch bên trong cơ thể rồi sao? Ngươi dùng phương pháp giống như vậy, làm cho một chút đấu khí tụ tập vào nắm tay ngươi, mà không cần phải vận chuyển đấu khí toàn thân. Cứ như vậy, ngươi có thể sử dụng lực công kích của đấu khí mà sẽ không sợ người khác nhìn ra, cho dù là giáo sư học viện đứng xem cũng không thể biết được!

Dịch Vân nghe vậy hơi khựng lại, không nghĩ tới đấu khí cũng có thể sử dụng theo cách như vậy.

- Cho nên ta mới nói tóm lại, cường độ kinh mạch mạnh mẽ là nền tảng để sử dụng đấu khí một cách linh hoạt! Trong học viện này, nếu ngươi có thể sử dụng đấu khí linh hoạt như vậy, dùng ý niệm mà tụ tập trong thân thể bất cứ chỗ nào, cho dù là võ giả cao giai hơn ngươi cũng không làm được! Cả đám võ giả này đều luôn luôn nghĩ cách làm sao vận dụng đấu khí đến mức toàn thân toả sáng lên mới chịu, làm như chúng sợ không ai nhận ra mình là võ giả hay sao? Chỉ là lãng phí năng lượng mà thôi, hừ!

Môn La hừ một tiếng thật mạnh, chấm dứt bài diễn văn châm biếm của mình.

Trong lúc hắn và Môn La trao đổi với nhau trong đầu, hắn và Kiệt Đô đã đi tới giữa sân huấn luyện, hai người đứng cách xa nhau chừng hai mươi thước, đây cũng là khoảng cách tiêu chuẩn ban đầu khi hai ma pháp sư tỷ thí với nhau.

Đây là một trận tỷ thí không cần đánh cũng biết kết quả, ánh mắt trêu tức của Kiệt Đô lướt trên người Dịch Vân, không bỏ được khúc dạo đầu trước khi tỷ thí:

- Ngươi lúc này hối hận còn kịp, chỉ cần ngươi đáp ứng ta….

- Bắt đầu đi!

Dịch Vân không muốn nghe hắn nói dông dài, bình thản nói.

- Được, ta cho ngươi trả giá đắt cho sự ngông cuồng của ngươi!

Từ lúc hai người gặp mặt tới giờ, biểu hiện của Dịch Vân vẫn ra ngoài dự liệu của hắn. Bề ngoài dường như hắn vẫn nắm quyền chủ động, nhưng trên thực tế, hắn lại cảm giác như mình đang bị khống chế, cảm giác uất ức như vậy, loại tâm cao khí ngạo như hắn sao có thể cảm thụ được!

Cuộc tỷ thí vừa bắt đầu đã nằm ngoài dự liệu của mọi người, Dịch Vân lại không thi triển ra ma pháp gì cả, lại dốc hết toàn lực xông thẳng về phía đối phương, đây không phải là chiến thuật mà một ma pháp sư bình thường nên thực hiện.

- Muốn chết!

Nhìn thấy Dịch Vân đang cấp tốc lao tới, Kiệt Đô trong lòng càng thêm tức giận, có loại pháp sư chiến đấu như vậy sao, hắn sao lại không dựa theo lẽ thường tình mà đánh chứ?

Thân hình bay ngược về phía sau vài bước, miệng niệm ma pháp chú ngữ, thân thể Kiệt Đô thoáng chốc hiện lên ánh sáng xanh. Bàn tay hắn nâng lên chỉ về hường Dịch Vân đang lao tới với tốc độ nhanh nhất, lúc này khoảng cách giữa hai người chỉ còn lại không đầy mười thước, hắn quát to:

- Thuỷ Toả Băng Liên!

Ma ngôn chú ngữ của Kiệt Đô vừa xuất ra, phía trước hướng Dịch Vân đang tiến lên Thuỷ nguyên tố tụ tập lại rất nhanh, bỗng nhiên xuất hiện hai sợi dây xích do Thuỷ nguyên tố ngưng kết lại, đánh úp về phía Dịch Vân với hình x, trong nháy mắt phong toả tất cả đường lui của Dịch Vân.

Thuỷ Toả Băng Liên là ma pháp Thuỷ hệ tam tinh sơ giai, bản thân lực công kích của nó cũng không phải là rất mạnh, nhưng hai sợi dây xích có đủ tính chất dẻo dai và cứng rắn cùa Thuỷ nguyên tố, vừa công kích địch nhân, vừa có thể chế ngự hành động của địch nhân.

Cuối cùng Kiệt Đô cũng chỉ định giáo huấn Dịch Vân một phen, hắn chỉ nói những lời ác mồm ác miệng mà thôi, cũng không hạ sát thủ với Dịch Vân. Một chiêu ma pháp này tuy không làm cho người ta trọng thương chí mạng, nhưng đánh vào thân thể cũng gây ra trầy da tróc thịt, không tịnh dưỡng mười ngày không có cách nào khôi phục lại.

Dịch Vân nhìn hai sợi dây xích đón đầu đánh xuống, trong lòng cũng không bối rối, bàn tay vung lên, một cái khiên lửa hình tròn cao bằng thân thể hắn xuất hiện ra ở trên đỉnh đầu hắn một mét, va chạm chính diện với sợi xích màu xanh nước biển kia.

Hoả Viêm Thuẫn, ma pháp Hoả hệ nhị tinh sơ giai, có kháng tính rất mạnh đối với ma pháp Thuỷ hệ.

Ầm một tiếng, khiên lửa hình tròn vừa tiếp xúc đã bị đánh cho nứt ra, trong chớp mắt đã biến mất trong không khí, nhưng cũng đã hoá giải được một trong hai sợi xích trong nháy mắt cũng tiêu tan.

Sợi dây xích còn lại kêu bịch một tiếng, trói chặt vào lưng Dịch Vân, đánh ngược Dịch Vân phải lui từng bước về phía sau. Dây xích màu xanh vừa tiếp xúc với thân thể của Dịch Vân, giống như thân rắn, trong nháy mắt đã quấn khắp toàn thân hắn. Dịch Vân cứ như vậy đã bị trói tại chỗ, không thể động đậy chút nào.

- A! Thua thì thua hẳn rồi, không bị thương là rất tốt!

La Lôi bên ngoài thấy kết quả trên sân huấn luyện, ngược lại trong lòng nhẹ nhõm, lẩm bẩm có vẻ vui mừng.

Cầu Cầu đang nằm trong áo của nàng lúc này cũng ló đầu ra xem xét tình hình, chiếc lưỡi đỏ thò ra thụt vào, ánh mắt xanh nâu khẩn trương nhìn chăm chú Dịch Vân

Khi mà tất cả đệ tử đứng xem bên ngoài, ngay cả Kiệt Đô đều cho rằng trận tỷ thí này đã chấm dứt, lại nghe truyền đến giọng Dịch Vân ngâm ma pháp chú ngữ:

- Hoả Diễm Khải Giáp! Text được lấy tại Truyện FULL

Hoả Diễm Khải Giáp, Hoả hệ ma pháp nhị tinh cao giai!

Giữa sân tiếng xèo xèo của chất lỏng bị bốc hơi vang lên không ngừng vọng ra, chỉ trong nháy mắt, sợi dây xích đang trói trên người Dịch Vân đều bị hoà tan thành chất lỏng, rồi từ chất lỏng nhanh chóng bốc hơi bay lên, toàn thân Dịch Vân cũng đột nhiên chìm trong làn sương mù hơi nước ấy.

Kiệt Đô thấy vậy thần tình vốn đang tươi cười lập túc bị kềm hãm lại, trong lúc đó, đã thấy một luồng lửa rừng rực từ trong đám hơi nước tiến ra, cấp tốc tấn công về phía hắn.

Kiệt Đô kinh hãi lui lại mấy bước đã đi tới rìa sân, lập tức khẩn trương niệm ma pháp chú ngữ, lúc này toàn thân Dịch Vân chìm trong luồng lửa như một quả cầu lửa, cũng đã tới trước mặt Kiệt Đô cách chừng năm thước.

- Băng Vũ Hàng!

Kiệt Đô quát to một tiếng đầy hoảng loạn.

Thoáng chốc, nhiệt độ trong sân huấn luyện đột nhiên giảm xuống rất nhanh, vô số điểm băng lớn bằng đầu ngón tay từ trong tay Kiệt Đô bay ra tấn công về phần trên thân thể Dịch Vân.

- Ầm ầm ầm!

Từng tiếng nổ vang lên liên tiếp, truyền đến từng ngõ ngách trong toàn ma bộ.

Một lát sau, tiếng nổ chấm dứt, giữa lúc mọi người còn đang kinh ngạc, Dịch Vân với tư thế hai tay ôm đầu chạy ra khỏi khu vực vừa bị Kiệt Đô dùng băng tấn công lúc nãy. Chiếc áo giáp lửa trên người hắn lúc này đã hoàn toàn biến mất, toàn thân quần áo rách nát lỗ chỗ khắp nơi.

Dịch Vân lao nhanh tới, chân đạp xuống đất tăng tốc nhanh hơn từ giữa sân chạy ra mép sân nơi Kiệt Đô đang đứng. Khoảng cách năm thước bất quá chỉ trong nháy mắt, Dịch Vân đã đến trước mặt Kiệt Đô đang hoàn toàn kinh hãi.

Lúc này Kiệt Đô đang ngâm nga đạo ma pháp cuối cùng của hắn, chỉ là không còn đủ thời gian nữa rồi! Dịch Vân tay nắm thành quyền giơ lên cao, lúc đang định giáng xuống để kết thúc trận tỷ thí này, toàn thân hắn đột nhiên khựng lại, đứng trước thân hình Kiệt Đô chừng một thước….

Ngay lúc ấy đột nhiên Dịch Vân nhìn thoáng qua bên ngoài sân huấn luyện, một đám người đột nhiên xuất hiện. Đám người này đều mặc trang phục màu vàng, trên áo ai nấy cũng có thêu hình con hổ đang chồm lên trông rất sống động.

Dịch Vân rất rõ ràng, con hổ kia đại biểu cho cái gì…. Đó là gia huy Thiểm Lôi Hổ Văn của gia tộc Lam Duy Nhĩ!

Cũng trong nháy mắt đó, hắn liền đảo mắt qua đám người trong trang phục hình con hổ của gia tộc Lam Duy Nhĩ…

- Ma Đa, A Lý Bố, Ni Á… Bọn họ sao lại đến đây?

Dịch Vân thầm giật mình, trong lúc này người hắn không muốn gặp nhất là người của gia tộc Lam Duy Nhĩ.

Lúc này hắn đã tới trước mặt Kiệt Đô chừng một thước, chỉ cần tiến thêm một bước, giáng nắm đấm xuống là hắn đã thắng được trận tỷ thí này, nhưng trong nháy mắt đầu hắn hiện lên biết bao nhiêu suy nghĩ…

Bỗng dưng hắn vận hết đấu khí toàn thân tụ về trước ngực nhưng chỉ ẩn mà không phát, trong miệng đọc nhanh chú ngữ, mạnh mẽ kiềm hãm lại thế tiến về phía trước của mình, lại vội vàng thối lui về phía sau. Trong nháy mắt khi hắn thối lui, một cái khiên lửa hình tròn to bằng một nửa so với cái khiên lúc trước đột nhiên xuất hiện ngay trước đầu hắn, bảo vệ những nơi yếu hại trên đầu.

- Dịch Vân, ngươi làm gì vậy? Còn không mau đánh hắn đi… Á, không còn kịp rồi, mau bảo vệ thân thể!

Môn La kinh hoảng gào to.

- Băng Thương Thuật!

Lúc này một cây thương bằng băng màu xanh nước biển dài chừng ba thước đột ngột hiện lên, hướng về phía Dịch Vân đang nhanh chóng thối lui mà bay tới, Kiệt Đô đã hoàn thành đạo ma pháp cuối cùng của hắn.

Băng Thương Thuật. Ma pháp Thuỷ hệ tam tinh đỉnh phong, pháp thuật công kích thuần tuý, lực phá hoại kinh người!

Ầm! Chỉ có một tiếng nổ vang, nhưng là tiếng nổ va chạm lớn nhất giữa hai người từ đầu tới giờ.

Khiên lửa mà Dịch Vân bố trí trước mặt trong nháy mắt đã vỡ tan, toàn thân hắn bị một luồng lực đạo khổng lồ mà lạnh lẽo đánh mạnh đến nỗi bay ra ngoài. Từ rìa sân phía Đông hắn bị đánh bay qua rìa sân phía Tây, vượt qua khoảng cách ba mươi mét, ngã xuống bên ngoài sân huấn luyện.

Thấy biến hoá xảy ra đột ngột như vậy, mọi người đứng xem kinh hãi đến ngây người ra, kể cả Kiệt Đô cũng đứng lặng yên ngây ngốc….

Trận tỷ thí vừa bắt đầu, Kiệt Đô đã áp đảo trước tiên, nhưng sau đó lại để cho Dịch Vân đuổi theo, đang lúc mọi người đều nghĩ Dịch Vân sẽ thắng trận này, không ngờ lại xảy ra biến hoá ngoài dự đoán của mọi người. Không ngờ một đạo ma pháp cực mạnh cuối cùng của Kiệt Đô trong nháy mắt đã chuyển bại thành thắng.

Trận chiến đấu này kéo dài không quá một khắc, trong thời gian ngắn ngủi như vậy, ưu thế thắng bại lại nghiêng qua nghiêng lại hai lần, quá trình thật là kinh tâm động phách, kết thúc cũng thật là oanh liệt!

Đệ tử học viện Đa Ni Tạp mỗi ngày tỷ thí với nhau mười mấy trận như vậy, nhưng một trận quyết đấu tuyệt vời như vừa rồi là rất hiếm khi xảy ra!

Toàn sân huấn luyện nhất thời yên lặng như tờ, đang lúc mọi người thầm đoán về sự sống chết của Dịch Vân, thân thể của Dịch Vân ngã lăn bên ngoài sân huấn luyện bỗng nhiên khẽ động đậy một chút. Sau đó dưới ánh mắt khó tin đầy sợ hãi của tất cả mọi người, hắn chậm rãi đứng thẳng lên, ngoại trừ quần áo trên người rách nát, lại có vẻ hơi chật vật, toàn thân hắn lại không tổn thương bất cứ sợi lông nào!

- Ta không phải là đối thủ của ngươi, ta thua!

Sau khi Dịch Vân đứng lên liền bình thản nói những lời này, nói xong, hắn lập tức xoay người rời khỏi sân huấn luyện không hề quay đầu lại.

Truyện Chữ Hay