Minh Độc lộ ra bộ dáng lười nhác giả vờ giả vờ gục trên mặt đất. Dịch Vân và Mễ Mễ Lộ hai người ở chung một chỗ. Mặc dù vô cùng cẩn thận đề phòng, nhưng bọn hắn biết đối mặt tinh vực ma thú, bất kỳ phản kháng nào cũng là vô ích, Minh Độc chỉ cần một ý niệm trong đầu trong nháy mắt đủ đánh chết bọn hắn.
"Nói đi, muốn chết như thế nào?" Minh Độc hỏi thêm một lần.
"Tiền bối" Dịch Vân trầm giọng nói: "Giết chúng ta đối với ngươi không có chỗ tốt gì, bỏ qua cho chúng ta, ta sẽ định kỳ mang đến tin tức bên ngoài cuồn cuộn không dứt cho ngươi, về phần chu kỳ ngươi cứ nói, việc này đối với ngươi không có hại gì."
"Quy củ xưa thôi, chính là lời thề!" Minh Độc nói: "Kể từ khi ta bị tên nhân loại đáng chết kia làm hại. Thời gian dằng dặc trôi qua, đều chỉ có thể thủ trong tòa di tích này, ta hận vô cùng lúc ấy ta liền thề chỉ cần có nhân loại lại tới đây ta thấy một liền giết một. Tuyệt không ngoại lệ!"
"Cho các ngươi lựa chọn kiểu chết, cùng được nói chuyện vài câu với ta đã là ân tứ lớn nhất ta có thể cho rồi."
Mễ Mễ Lộ nghe xong mặt xám như chết, nàng biết đã xong đời rồi.
"Thế nhưng … " Minh Độc liếc Dịch Vân một cái. Dường như nghĩ chút rồi nói tiếp: "Ta coi chừng dùm tòa viễn cổ di tích đã qua hơn chín nghìn năm. Năm tháng dài dòng, từng có mấy vạn người tới chỗ này, bọn họ không một ai không phải cường giả, chỉ có hai người các ngươi là đặc biệt, thực lực yếu nhất. Nhưng, nam nhân, ngươi tiềm chất cao, trong bọn hắn cũng có thể nói là đệ nhất nhân, cho nên, ta mới nói ngươi thú vị!"
"Người thú vị, rắn bé con thú vị, dĩ nhiên có đãi ngộ đặc biệt, ta phá lệ cho ngươi một cơ hội…" một đạo hồ quang mỏng manh từ móng vuốt Minh Độc xông lên, bay lên trên nóc, hắn cười nói:
"Đạo hồ quang này, là một phần vạn lực lượng của ta, chỉ cần ngươi có thể đón đỡ, ta sẽ cho các ngươi sống thêm ba ngày, ba ngày sau lại thử một lần, chỉ là lực lượng đề cao đến hai phần vạn…, cứ như vậy từ từ cộng thêm lên, chỉ cần có thể ngăn chặn một vạn lần không chết, chính thức đỡ được một kích toàn bộ thực lực của ta, ta liền bỏ qua cho bọn ngươi, ừ, như vậy đi, cũng không tính bỏ qua lời thề. Cảm tạ nhân từ của ta đi thôi."
Đây là phá lệ cái quái gì?
Đây cũng là nhân từ?
Đầu ma thú lông tím này thật đúng là không muốn cho người sống rồi!
Mà nói đi nói lại, tóm lại một câu, quy củ nhất định là hắn đặt ra rồi, nhận hay không cũng chết.
"Mệt, đừng lãng phí thời gian ta ngủ, bắt đầu đi." Minh Độc vốn không cho Dịch Vân phản đối. Hồ quang bay lên giữa không trung, giống như một cây roi dài, rất nhanh đập xuống người Dịch Vân.
Chẳng qua là tia hồ quang dài một thước, nhưng khi phát động uy áp mãnh liệt, hồ quang oanh kích xuống cực nhanh, nháy mắt tiếp xúc tới thân thể, chính bản thân Dịch Vân mới có thể cảm nhận được uy lực của nó, nhưng tránh không khỏi, chỉ có thể cứng rắn đối chọi.
Chịu được thì sống thêm ba ngày, ài…, hiện tại sống chết trước mặt. Trước sau đều là tử lộ, Dịch Vân lựa chọn con đường chết chậm một chút, tranh thủ thêm chút hi vọng.
Hắn khát cầu phần hi vọng mỏng manh kia!
Ma binh nắm chặc, trong mắt tử diễm lưu chuyển, đấu khí Phần Kiếp Tử Diễm thoáng cái chuyển đến cực hạn, toàn bộ tinh thần tập trung vào đạo hồ quang kia, một chém dữ dội lao ra.
Lúc này hắn đã vứt bỏ hết thảy trách chuyện bình sinh!
Dịch Vân hiện tại đứng trên mặt đất, vị trí sâu trong di tích, trước một bức đá núi đen thui, Mễ Mễ Lộ thì đứng ở bên cạnh hắn.
Khi hắn vận khởi đấu khí, tử hỏa diễm nhảy lên cao lưu chuyển hết sức linh động, chẳng biết tại sao năng lượng đấu khí toàn thân từ dưới bàn chân hắn bị hút ra, vẻn vẹn một lần chớp mắt, chỉ một chốc lát, giống như giọt nước rơi vào hoang mạc, bị hấp thu hầu như không còn, tất cả đấu khí toàn thân hắn bị hút không còn sót chút gì.
Đó cũng không phải đấu khí hết bình thường, mà là triệt triệt để để kiệt quệ!
Coi như là đang chiến đấu thảm thiết nhất. Thi triển đấu khí ma lực lên đến cực hạn, dùng đến tận cùng, nhưng trong kinh mạch, máu huyết, da thịt, khí hải cũng phải còn một ít lượng còn sót lại. Không giống như hiện tại, là hoàn toàn bị hấp thu sạch sẽ. Ngay cả hàm lượng đám nguyên tố cơ bản cũng không lưu lại.
Dịch Vân cho tới bây giờ chưa từng mệt mỏi như vậy.
Không chỉ thế, ngay cả hồn phách bị kích động kịch liệt, hồ quang đã oanh tới trước mắt, ngay lập tức sinh tử trong khoảnh khắc, không đỡ chính là chết, nhưng hắn vẫn buông tay ra, ma binh rơi xuống đất. Thân thể ngã thẳng tắp về phía sau. Hôn mê bất tỉnh.
Trong nháy mắt dị biến phát sinh, Dịch Vân chỉ cảm thấy không thoát khỏi. Nhưng vẫn miễn cưỡng gục trên mặt đất, Minh Độc hai mắt mở thật to, khuôn mặt kinh hãi.
Hồ quang sắp oanh trên người Dịch Vân, thoáng tiếp xúc qua, cùng lúc đó trên mặt đất đột nhiên nổi lên một luồng sáng chói lọi, một vòng rồi một vòng ra đẩy ra bên ngoài, trong nháy mắt tỏa sáng khắp tòa viễn cổ di tích u ám. Mỗi một đạo là một ma văn đồ án cực kỳ phức tạp.
Tia sáng tỏa ra nhanh chóng, đẹp đẽ và chói lọi, thì ra là từ một đạo ma văn cực lớn trong lòng đất mà ra.
Rồi mặt nham bích đen thui này, tựa như đang hô ứng lẫn nhau. Theo đó dâng lên vạn trượng hồng mang, sáng như ban ngày, mãnh liệt như lửa, giống như núi lửa yên lặng đã lâu nay bộc phát. Ngàn vạn năm đợi chờ chỉ vì giờ khắc chói lọi này thôi, tựa như lưu tinh lóe lên rực sáng trong khoảnh khắc.
Một hồi lâu sau, cả tòa di tích khổng lồ yên tĩnh lại, ma trận từ từ tiêu tán, trống trải tĩnh mịch đến lạnh lùng.
Thân hình chợt lóe, Minh Độc đứng nghiêm ở trước mặt tường nham bích. Bộ dạng ngẩn ngơ, hiện lên vẻ mặt mừng rỡ như điên không hề che giấu: "Thời gian dằng dặc, biển cũng khô cạn, đá cũng mòn. Chờ đợi suốt chín ngàn chín trăm năm. Chín ngàn chín trăm năm a, ta đợi được rồi, rốt cục chờ đến lúc này!"
Ha ha ha ha ha, ha ha ha ha ha ha ha... xem tại TruyenFull.vn
Nụ cười mang theo nước mắt gào đến khản cả giọng, chấn động cả tòa viễn cổ di tích, lan xa ra ngoài.
Khi Dịch Vân tỉnh lại đã là sáng sớm ngày hôm sau.
"Ta còn sống?" Dịch Vân ngồi dậy. Đứng ở bên cạnh Mễ Mễ Lộ, nàng đang lo lắng nhìn hắn.
Đang định hỏi, tiếng nói Minh Độc trầm thấp từ phía sau truyền đến: "Tiểu tử, ngươi tên là gì?"
Dịch Vân bị dọa nhảy, trải qua đêm qua hành hạ. Cái thanh âm này khiến cho hắn cảm giác giống như tử thần, nhanh chóng quay ngược đầu trở lại, thân thể của Minh Độc đang nằm ở phía sau hắn, con quỷ lông tím này có thói quen rất ác nghiệt, nó rất thích núp ở sau lưng người ta nói chuyện, mỗi lần tỉnh lại đều bị nó hù dọa muốn đứng tim.
"Ta tên là Dịch Vân, nàng gọi Mễ Mễ Lộ." Thẳng đến lúc này, Dịch Vân vẫn không rõ tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, còn có thể sống tốt đã là chuyện lạ, đây là…, nó thế nào bỗng nhiên đổi tính. Hỏi tên ta nha?
Minh Độc hai mắt phát sáng, nói: "Ta thay đổi chủ ý, bỏ qua cho bọn ngươi, nhưng ngươi phải làm cho ta một chuyện."
Chỉ ngủ một giấc, toàn bộ thế giới đã thay đổi?
"Chuyện gì?" Dịch Vân chỉ cảm thấy không hiểu được, nhưng nếu có thể chạy thoát ra tìm đường sống từ cõi chết thì là chuyện tốt, hắn vội vàng gật đầu nói: "Chỉ cần ta có thể làm được thì nhất định toàn lực hoàn thành."
Kết quả chết chắc rồi, hiện tại có cơ hội cuối cùng để thoát khốn, hắn dĩ nhiên quý trọng.
"Rất đơn giản, chính là tu luyện!"
Dịch Vân và Mễ Mễ Lộ đồng thời ngạc nhiên!
Minh Độc bỗng nhiên đổi chủ đề: "Ngươi biết vì sao ta canh giữ ở chỗ tòa viễn cổ di tích này hơn chín ngàn chín trăm năm không rời đi sao không?
Hơn chín ngàn chín trăm năm?
Ông trời ah?!?
Coi như là cường giả đạt tới tinh vực đỉnh phong tận cùng đi nữa, tuổi thọ cũng sẽ không quá ba ngàn năm, Minh Độc ở chỗ này gần tới vạn năm, nó hiện tại có bao nhiêu tuổi, tinh vực ma thú có thể sống lâu như vậy sao?
Quay đầu nhìn về phía bức tường nham bích bằng đá đen ở phía sau kia, Minh Độc nói: "Bởi vì thê tử của ta bị phong ấn ở bên trong bức tường nham bích này."
Dịch Vân hai người nghe vậy đồng thời chấn động!
"Tòa viễn cổ di tích này có bố trí một cái thần trận. Là thần trận cấp bậc cao nhất." Minh Độc giải thích: "Lấy thực lực của ta, nếu muốn mạnh mẽ phá trận cũng có thể làm được, chẳng qua người kia khi bố trí đạo thần trận này tương đối ác độc, lấy phương pháp trận tướng mệnh hệ, áp vào trên người thê tử ta. Nếu không phải tuân theo trình tự bình thường mở ra mà lấy lực mạnh phá trận, thời điểm trận phá thì vợ ta cũng bỏ mạng."
Thần trận hơn xa ma trận!
Năm đó, một đạo "Bán thần trận" đã có thể nhốt Bối Lợi Mỗ gần ngàn năm. Cho dù ngày sau hắn thuận lợi tấn nhập tinh vực đỉnh phong vẫn không cách nào bài trừ, bán thần trận đã như thế. Huống chi là hàng thật giá thật "Thần trận"?
Rồi Minh Độc lại nói, hắn có năng lực oanh phá thần trận này, chẳng qua phải bận tâm thê tử bị phong ấn, sợ ném chuột vỡ đồ. Cuối cùng chỉ có thể bỏ qua ý định, ở đây canh giữ bấy nhiêu năm qua. Thực lực hắn đã tới trình độ khó thể lường.
Mễ Mễ Lộ hiếu kỳ nói: "Người nào ác độc như vậy, theo như lời ngươi nói thì dùng thần trận phong ấn vợ ngươi nơi đây?"
Thần trận này Mễ Mễ Lộ chưa từng nghe qua. Tự nhiên không biết uy năng của nó. Dĩ nhiên cũng không có kinh hãi và cảm khái như Dịch Vân.
Minh Độc nghiến răng nghiến lợi, oán hận nói: "Là một nhân loại đáng chết thời đó, ta và thê tử đối diện một quân đội nhân loại hơn hai trăm người, tất cả bọn họ đều là cường giả tinh vực, bởi vì xung đột ích lợi cho nên ta đánh nhau với bọn họ, chúng ta một hơi giết chết hơn một trăm tám mươi người, chỉ còn hơn bốn mươi người bỏ chạy, trận đó bên ta thắng nhưng cũng thắng thảm...
"Ta và thê tử đều bị thương nặng hai đang muốn tìm một nơi yên lặng an dưỡng, một nhân loại hèn hạ vô sỉ thừa dịp chúng ta suy yếu nhất nhất cử đả thương nặng chúng ta, còn bắt đi vợ ta. Phong ấn trong tòa viễn cổ di tích này, còn nói đến thời điểm sẽ tự nhiên giải phong, hắn nói câu này cho nên lòng ta không nguôi hy vọng, ngày ngày tháng tháng hàng năm thủ tại chỗ này, chớp mắt thoáng qua đã là hơn chín ngàn chín trăm năm... Nhưng thê tử ta vẫn không thể đi ra."
Chuyện xưa thật kinh điển, tình yêu trung kiên tốt đẹp, hơn chín nghìn năm, biển cũng cạn, đã cũng mòn, nhưng Minh Độc vẫn thủ nơi này, Mễ Mễ Lộ nghe mà vô cùng cảm động, thì ra tình yêu có thể khôn cùng vô tận như vậy, chí tình chí nghĩa không chỉ có loài người, mà còn có ma thú. Nước mắt nóng ấm yên lặn chảy xuống, hành động này được Minh Độc tôn trọng.
Ừ, nữ nhân này gọi là Mễ Mễ Lộ đúng không? Thực lực thấp kém nhưng tâm địa không tệ, rất tốt!
Dịch Vân lại nghĩ đến một kiện chuyện khác, trọng điểm mấu chốt của câu chuyện: "Người kia có thể nhất cử đánh bại Minh Độc và vợ hắn nhưng lại không giết, chỉ phong ấn một người trong thần trận, cái chuyện phí công như thế căn bản không có đạo lý, mục đích của hắn rốt cuộc là gì?
Suy nghĩ mãi không có kết quả, hắn hỏi: "Một lần phong ấn đã hơn chín nghìn năm, bên trong không có thức ăn cung ứng, ngươi xác định vợ ngươi còn sống?"
"Ngu ngốc, nhân loại ngu xuẩn!" Minh Độc hừ một tiếng, nói: "Tinh vực ma thú đột phá hạn tuổi thọ trời cho, đạt tới cảnh giới vĩnh sinh, coi như không ăn không uống chỉ cần có đầy đủ thiên địa nguyên tố cung ứng là có thể vĩnh cửu sinh tồn. Hơn nữa, ta và thê tử có cảm ứng trời sanh, tuy cách một tòa thần trận nhưng vẫn có thể cảm ứng được nàng vẫn còn sống, vì tín niệm này ta mới có thể vượt qua năm tháng dằng dặc, kiên trì xuống đến nay!"
Một câu nói đã biết Minh Độc và thê tử đều là tinh vực ma thú, một Minh Độc đã đủ kinh khủng lại có người thứ hai chỉ, thật là một đôi vợ chồng đáng sợ mà.
"Nhân loại kiến tạo phong ấn kia là người phương nào? Mục đích là gì?"
"Không biết, năm đó, hắn rõ ràng có thực lực đánh chết hai ta, nhưng chỉ phong ấn thê tử ta để mà hành hạ chúng ta, ta hận không được giết hắn!"
"Năm đó, nếu các ngươi không có bị thương, thực lực còn đủ thì hai người có biện pháp đánh lui hắn không?"
Không thể! Thực lực của hắn quá mạnh mẽ, vượt qua hết thảy tồn tại rồi, thật đáng sợ! Vẻn vẹn một chiêu đã đánh bại ta và thê tử liên thủ, thực lực hiện nay của ta đã không phải như năm đó, nhưng nếu đối mặt hắn lúc đó ta cũng không có lòng tin chống cự được hắn! Èo…"
Dịch Vân nhất thời lâm vào trầm mặc.