Cấm Huyết Hồng Liên

chương 346: phong tước đại điển

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Đùng đoàng đùng đoàng!"

Tiếng pháo nổ giòn giã vang lên liên tục trong nội thành Kỳ Võ, ma đấu đại hội mười ngày trước đã chấm dứt. Tiếp theo là đến đại điển phong tước, còn lại là vì tưởng thưởng cho biểu hiện ưu tú của cường giả đệ tử trong trận đấu mà tổ chức, đối với cư dân toàn thành mà nói, chính là kéo dài ma đấu đại hội thêm ít ngày, hơn nữa hôm nay cũng là ngày quốc khánh của Kỳ Võ đế quốc, đây chính là song hỷ lâm môn, dân sĩ toàn thành mừng rỡ như điên, chúc tụng nhảy nhót múa ca, không khí náo nhiệt cũng không thua kém trận đấu trong ma đấu đại hội.

Chính ngọ (giữa trưa) hôm nay được lựa chọn để bắt đầu chính thức tiến hành đại điển phong tước, cũng là vì tượng trưng cho vận mệnh đế quốc lên như mặt trời giữa trưa, phát triển không ngừng.

Dịch Vân đứng ở cửa sổ phía nam, yên lặng quan sát từ xa, trên không trung của Hoàng Thành pháo hoa chúc mừng được bắn lên, tùy các hệ ma pháp khác nhau mà pháo hoa nở rộ với đủ sắc màu, dù là chính ngọ, ánh mặt trời chói chang chiếu rọi nhưng vẫn có thể thấy rõ ràng, chiếu sáng trung ương Hoàng Thành với các kiến trúc phụ trợ cao ngất, to lớn đồ sộ, tràn ngập trong ánh sáng vừa uy nghiêm, vừa lung linh, đẹp đẽ.

Trình tự tổ chức đại điển phong tước, bắt đầu từ cấp bậc tứ tinh trước, tiếp đến là ngũ tinh, cuối cùng mới đến người chiến thắng trong trận đấu cuối cùng của ma đấu đại hội, cũng chính là Dịch Vân cấp bậc lục tinh.

Địa điểm tổ chức, chính là đại điện lớn nhất trong nội cung "Kỳ Võ chính điện".

Hiện tại buổi lễ mới bắt đầu, mười người đứng đầu trong cấp bậc tứ tinh nhập điện đầu tiên để được thụ phong, mười người đứng đầu của cấp bậc ngũ tinh đứng chờ ở Bắc điện, còn vị trí hiện nay của Dịch Vân, chính là chỗ dành cho mười người đứng đầu ma đấu đại hội, cấp bậc lục tinh, là phòng nghỉ ở Nam điện.

Các cấp đệ tử trải qua tranh tài, tầng thứ bất đồng, thời gian nhập điện thụ phong cũng bất đồng, phần thưởng cũng bất đồng, bởi vậy, ba nhóm mười người đứng đầu ở mỗi cấp bậc khác nhau tách ra an trí (thu xếp) là thông lệ nhất quán từ các đại điển phong tước trước đây.

Bên ngoài Hoàng Thành tiếng hò hét, hoan hô vang vọng khắp trời, hồi tưởng lại vừa rồi ngồi trên xe ngựa một đường đi tới, bên trong thành Kỳ Võ đâu đâu cũng là người, đại bộ phận dân chúng đều đổ xô ra đường, tụ tập ở quảng trường nơi có cung cấp hình ảnh ma pháp cùng nhau xem nghi thức tiến hành đại điển phong tước.

Dịch Vân cũng biết, bây giờ còn ở lại trong thành, chỉ là một bộ phận rất ít dân cư mà thôi, đại đa số đã trở lại chỗ tổ chức ma đấu đại hội lúc trước, nơi có hội trường khổng lồ.

Nơi đó, bên trong hội trường có thể đồng thời chứa được ba mươi vạn người, vùng đất trống bên ngoài hội trường, có thể chứa được gần trăm vạn người, ở đó, một màn ảnh thật lớn có hình ảnh ma pháp lơ lửng trên không hội trường để truyền phát tin.

Đại điển phong tước, ma đấu đại hội được kéo dài, cũng là sự kiện đích thực mà mọi người ngóng đợi, trong lòng mọi người như có lửa nóng thiêu đốt, bọn họ đều hy vọng được chứng kiến một cái kết thúc trọn vẹn, tất cả động tác của từng người trong mười đệ tử xuất sắc nhất trên điện đều được họ thu vào tầm mắt, những cố gắng của họ đều được tưởng thưởng, từ bình dân thăng cấp thành một quý tộc, giống như "vượt qua long môn, cá chép hóa rồng" vậy.

Xoay người trở về, cùng ở với hắn trong phòng, đều là nhóm cường giả của học viện đêm qua tham dự yến tiệc của vương tộc, bao gồm cả hắn là có tám người, Ma Đa vẫn như cũ không thấy thân ảnh, Cổ Lan cũng không ở trong này, trên mặt mọi người đều mang một vẻ vô cùng hưng phấn, chờ đợi đến khi tên của họ được xướng lên để tiến vào Kỳ Võ chính điện thụ phong, hôm nay qua đi, tất cả bọn họ đều trở thành một quý tộc của đế quốc.

Trong khi mọi người vui vẻ đàm tiếu, Dịch Vân lẳng lặng ngồi ở một bên, đêm trước xuất phát đến Hoàng Thành, Cầu Cầu được hắn để ở trong phòng của trạch viện.

Nghi thức thụ phong trọng yếu của đế quốc như vậy, hắn đương nhiên không thể mang con ma thú tham gia, trên người từ nhỏ đến lớn đã khắc thành thói quen luôn có Cầu Cầu quanh quẩn bên mình, khiến hắn bây giờ có vài phần không quen, dựa lưng vào ghế tựa, chậm rãi nhấm nháp hương vị trà thượng đẳng được vương thất vì họ mà chuẩn bị, lẳng lặng chờ đợi.

Trải qua yến tiệc của vương thất tối qua, những người khác cũng hiểu được tính tình của Dịch Vân thích yên tĩnh, hơn nữa cả bọn đang trong niềm hưng phấn cực độ, rả rích trò chuyện để thư thả tâm tình, nên cũng không ai lại quấy rầy.

Một hồi, Mễ Mễ Lộ biểu hiện có khác với hôm qua ở dạ yến, bỗng nhiên một người đi tới, biểu tình có phần mất tự nhiên, đến trước mặt Dịch Vân, cũng không ngồi xuống. Trực tiếp hướng về Dịch Vân cất giọng hỏi: "Sau khi đại điển chấm dứt, ngươi hẳn sẽ trở về Thiên Phong Học Viện hả?"

Dịch Vân ngạc nhiên, như thế nào mà ngay cả vấn đề này nàng cũng hỏi tới? Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.vn

Mễ Mễ Lộ đem mục đích của mình nói tiếp: "Bố Lạc Tác viện trưởng của Lai Nhân Học Viện ta rất có hứng thú với ngươi, trong mười ngày nay, hai ba ngày đầu đều chạy sang bên Thiên Phong Học Viện của ngươi, mà ngay cả khi ngươi hai lần mất tích kỳ lạ, hắn cũng phái toàn bộ đệ tử trong học viện đi tìm ngươi, việc này giống như người thực sự để ý đến hướng đi tương lai của ngươi, ngay cả sư phụ của ngươi Mễ Nặc viện trưởng cũng không thể khẳng định, cho nên ta mới tò mò muốn tới đây hỏi một chút.

Bố Lạc Tác viện trưởng Lai Nhân Học Viện, Dịch Vân hồi tưởng lại ngày đó cùng quân đoàn Ám Ảnh Diệt Sát đánh một trận, sau lại gặp phải Bá Nạp Đốn và Mặc Tây uy hiếp, nếu như không có hắn trượng nghĩa giúp đỡ, chính mình quả thật khó lòng toàn mạng trở về, trong lòng dĩ nhiên cảm kích, lại không biết hắn tìm mình vì chuyện gì.

Dịch Vân nhún nhún vai, không trả lời cười nói: "Ta cũng có một chuyện muốn hỏi, dạ yến hôm qua, ánh mắt của mọi người nhìn ta đều rất kỳ quái, đặc biệt rất sợ hãi. Ta nghĩ không ra vì cái gì lại sợ ta như vậy?

Mễ Mễ Lộ nghe vậy giật mình, làm như nhớ ra chuyện gì đáng sợ, thân hình khẽ run, thốt lên: "Bởi vì, ngươi vốn rất đáng sợ!"

Dứt lời, nàng chạy như bay về phía những người khác. Cũng không dám quay đầu nhìn lại Dịch Vân. Ngay cả đáp án cũng không nghe.

Câu trả lời có phần kỳ quái, Dịch Vân đâm ra ngẩn ngơ!

Ở khu nghỉ ngơi chờ đợi thời gian trôi qua tương đối lâu, sau hai thời thần, Cổ Lan đẩy cửa tiến vào, đối với mọi người cao giọng nói: "Các vị đồng học, kế tiếp là đến phiên chúng ta, mọi người chuẩn bị tốt một chút, qua một khắc nữa, đại thần lễ nghi sẽ tới đón các vị!"

Mọi người nghe vậy tất cả đều hoan hô, mọi người lập tực bắt đầu chỉnh sửa phục trang, dung nhan, các nam học viên động tác như một, đều chỉ đơn giản sửa sang lại trang phục, nhưng các học viên nữ lại khác, trời sinh đều thích làm đẹp, lúc này đây, chen nhau đứng trước những tấm gương lớn, dùng không biết bao nhiêu công cụ hóa trang, tận tâm tận sức trang điểm cho mình, khiến mình rạng rỡ hơn, nghĩ đến đây, cũng thấy sự khác biệt giữa nam và nữ rồi.

Cổ Lan vẻ mặt tươi cười đi đến trước mặt Dịch Vân, chỉnh sửa góc áo nhăn cho hắn, đơn giản là vì hắn mà sửa sang lại y phục cho nghiêm túc, hành động thân thiết như vậy ngay cả Dịch Vân cũng cảm thấy kinh ngạc, Cổ Lan cũng không thèm quan tâm, chỉ mỉm cười nói: "Rốt cuộc cũng đến lượt chúng ta, ngươi đương nhiên cũng phải chuẩn bị cẩn thận chứ, dù sao ngươi cũng là người xuất sắc nhất trong cuộc so tài này, là người cuối cùng lên sân khấu, ta dám đánh cuộc, tất cả dân chúng quan khán đại điển phong tước, xem qua hình ảnh ma pháp, có hơn nửa đều vì ngươi mà đến."

Không thèm để ý phong thái của chính mình bị hạ thấp đi trước Dịch Vân, Cổ Lan hào sảng cười.

Dịch Vân suy tư một hồi, hỏi: "Ma Đa đâu? Hắn là người đứng thứ hai trong cấp bậc lục tinh, chẳng lẽ không tham dự nghi thức thụ phong?"

Cổ Lan đáp: "Hắn sớm đã đến đây, hiện tại đã đi đến nơi cử hành đại điển, được bá tước Mặc Tây cùng tướng quân Bá Nạp Đốn mang theo bên người, với việc hắn là đệ tử trực hệ của Lam Duy Nhĩ gia tộc, có điểm đặc quyền ấy cũng không kỳ quái.

Dừng lại một chút, Cổ Lan hạ giọng, nói tiếp: "Ngươi hẳn biết A Lý Bố, hắn là người xuất sắc nhất trong cấp bậc tứ tinh, nhưng gia tộc Lam Duy Nhĩ vừa rồi ở trước mặt mọi người tuyên bố không thụ phong cho hắn, mà bản thân hắn cũng không đến dự lần đại điển này, tước vị ban thưởng này, tiếp theo danh sách bổ sung lần lượt mà lên, nói cách khác, ở cấp bậc tứ tinh, người hạng thứ 11 lại có tư cách được phong tước.

"Việc này mặc dù là lệ thường ở đế quốc, phụ hoàng cùng với các chúng đại thần đều không có dị nghị gì, nhưng một nhóm dân chúng không rõ nguyên nhân, mới vừa rồi còn xôn xao nghị luận một hồi.

Quân đoàn Ám Ảnh Diệt Sát là một chuyện, thân là hoàng tử Cổ Lan đương nhiên hiểu rõ, chỉ là cũng biết Dịch Vân cùng với Lam Duy Nhĩ gia tộc quan hệ ngày càng khẩn trương, cấp bách, cho nên mới lén đem chuyện này báo cho Dịch Vân biết.

Cổ Lan biết, theo như lời hứa hẹn của Bá Nạp Đốn lúc trước đối với vương thất, sau khi đại điển kết thúc, sẽ bí mật đem xử quyết A Lý Bố người sai khiến quân đoàn Ám Ảnh Diệt Sát, khiến cho chuyện xấu chưa từng có trên đế quốc này biến mất, lén phái quân tập sát quán quân đại hội kỳ này, dù là ai đi nữa hắn cũng phải lấy mạng bồi thường.

Sắc phong tước vị cho người chết chỉ là điều thừa, đó cũng là nguyên nhân mà Áo Nhĩ Ba đại đế cùng chúng đại thần không hề dị nghị.

Dịch Vân nghe vậy thản nhiên nói: "Đa tạ ngươi đã báo cho ta biết, chẳng qua, chung quy chỉ là việc bên trong Lam Duy Nhĩ gia tộc, cùng với ta hoàn toàn không có quan hệ, cũng không nghĩ lại muốn nghe được chuyện gì có liên quan đến gia tộc bọn họ."

Cổ Lan hơi hụt hẫng, chợt cười nói: "Nói đúng! Chuyện tập sát này, ngươi từ đầu chí cuối cũng chỉ là người bị hại, vẻn vẹn chỉ giao ra chủ mưu, làm cho sỉ nhục chưa từng có trên đế quốc được hóa giải thành vô hình, lại nói tiếp, vẫn là quá tiện nghi cho Lam Duy Nhĩ gia tộc rồi."

Tiếng cười vui vẻ vang lên, vẻ mặt Cổ Lan chợt nghiêm túc, chân thành nói: "Vừa rồi ta đã cùng Mễ Nặc viện trưởng chuẩn bị trước, hôm nay sau khi đại điển phong tước kết thúc, Thiên Phong Học Viện các ngươi vẫn sẽ ở lại vương thành một đêm. Đợi đến khi sáng sớm mới có thể rời đi, ngươi hãy dành cho ta thời gian buổi tối nay, ta có chuyện quan trọng muốn giáp mặt nói với ngươi!"

Cổ Lan muốn nói, tự nhiên chính là việc vương thất muốn chiêu lãm hắn, không ngờ hắn có thể chờ đến bây giờ, lúc này mới đề cập việc này với Dịch Vân.

Dịch Vân mỉm cười nói: "Ta đã đoán được phần nào chuyện quan trọng mà ngươi nói là việc gì rồi, nhưng dù sao đó cũng là chuyện của buổi tối, hiện tại thời gian đã đến, chúng ta trước mắt nên lo chính sự đã."

Cổ Lan gật đầu, vỗ vỗ bả vai Dịch Vân, lúc này, các học viên khác cũng đã chuẩn bị xong toàn bộ, đều tụ tập đến bên cạnh Cổ Lan, một lúc sau, đại thần lễ nghi đã đến, mọi người được hắn dẫn dắt, hướng về đại môn, một đội ngũ nghênh đón xa hoa hàng hàng nghiêm chỉnh, từng bước vững chắc đi về phía Kỳ Vũ chính điện hùng vĩ.

Vừa tiến vào tấm thảm đỏ thẫm trải ngay ngắn bên trong chính điện, đã thấy bên trong đông nghìn nghịt, lễ phong tước cho cấp bậc tứ tinh và ngũ tinh vừa mới chấm dứt, hai cấp bậc này mỗi cấp bậc là mười người đứng đầu, tổng cộng hai mươi người, toàn bộ đứng trong đại điện, vỗ tay hoan nghênh bọn họ.

Đối với mấy người học viện này mà nói, tuy rằng đều là mười người đứng đầu cả, nhưng cấp bậc lục tinh cùng bọn họ có sai biệt lớn về thực lực, tất cả đều lấy bọn hắn làm mục tiêu cố gắng trong tương lai, vỗ tay hoan nghênh cũng rất chân thành.

Dịch Vân đảo mắt qua, trong những người này, quả nhiên không thấy có A Lý Bố, chẳng qua khi hắn lại phát hiện một cố nhân ngày xưa, Kiệt Đô.

Sớm từ chỗ Mễ Nặc lấy được danh sách trận đấu, hắn cũng đã nhìn thấy tên Kiệt Đô ở bên trong, đương nhiên tên này ở trong ma đấu đại hội, cùng La Lôi giống nhau, đều là một trong những đại biểu của Kỳ Vũ Vương Gia Học Viện cấp bậc tứ tinh, biểu hiện cũng tương đối xuất sắc, thuận lợi tiến vào nhóm người đứng giữa trong mười người đứng đầu cấp tứ tinh, hiện tại hắn cũng đang giương mắt nhìn mình.

Dịch Vân đối với Kiệt Đô khẽ gật đầu mỉm cười, tỏ vẻ còn nhớ rõ hắn, đi theo sau đoàn người học viên, đang hướng về phía trung ương đại điện.

Nhìn bóng dáng Dịch Vân, Kiệt Đô đều âm thầm thở dài, năm đó hai người bọn họ đều học ở Đa Ni Tạp Học viện, hắn là học trưởng, người kia là học đệ, chính mình ở học viện cũ từng đánh bại hắn trong một cuộc tỷ thí, xa cách mấy năm, hôm nay, hắn đã đạt đến trình độ mà mình khó với tới, chỉ sợ cả đời này, mình cũng không cách nào vượt qua hắn. Chỉ cảm thấy cảnh còn người mất, thời không chuyển hoán, hắn đã không còn tư cách đứng trược mặt Dịch Vân khiêu chiến.

Được đại thần lễ nghi dẫn dắt, mọi người đứng ở bên ngoài trung ương đại điện, vẻn vẹn chỉ mười người đứng đầu, một người bước ra, đi đến trước mặt Nhĩ Ba đại đế, Pháp Thánh Kiệt Mễ Đạt, Hồng Y Giáo Chủ Bố Lỗ Thác, đứng hai bên trái phải đại đế, trong tiếng nhạc trang nghiêm, nghi thức phong tước, nghi thức phong thưởng cho cấp lục tinh, chính thức bắt đầu rồi.

Truyện Chữ Hay