Cẩm Đường Xuân

chương 147: 147: đại kết cục thượng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tứ Hải cùng Thanh Bình lớn lên từng ngày, Sơ Lục cũng bắt rồi đọc sách biết chữ vỡ lòng cùng nhóm thư đồng

Thời gian trôi qua thật sự nhanh.

Phảng phất như sau khó khăn do Diệp Lan Chi cùng tân triều gây ra, chiến hỏa trước đây trong nước đã lặng lẽ lùi dần

Lưu thành cùng Vạn Châu hình như đạt thành hiệp định nào đó, cho nên có Tấn đế cùng Kính Bình Hầu, thế cục Yến Hàn ngược lại ổn định dần, ngay cả giao chiến giữa các chư hầu đều dần dần mất tích......

Tân triều huỷ diệt, cho Lưu thành cùng Vạn Châu phủ cơ hội nghỉ ngơi dưỡng sức.

Không hề có chinh chiến đánh giặc, Triệu Văn Vực cùng Trần Thúc chỉ chăm lo việc nước

Vài thập niên chiến loạn, bây giờ bá tánh đều ngóng trông an cư lạc nghiệp.

Từ phế đế rất lâu về trước, đến Diệp Lan Chi, cho tới bây giờ Triệu Văn Vực cùng Trần Thúc, dường như trận chiến kéo dài vài thập niên rốt cuộc đã kết thúc

Lưu thành hòa bình cùng Vạn Châu, đó là hòa bình của bá tánh Yến Hàn Quốc

Thời gian lâu dần, trong nước tựa hồ đều đã chấp nhận, Yến Hàn thật sự sẽ không có chiến tranh......

Lưu thành cũng được, Vạn Châu phủ cũng được, giống như đều chấp nhận Tấn đế cùng Kính Bình Hầu sẽ chung sống hoà bình, hỗ trợ canh gác.

Trong nước đều chờ Kính Bình Hầu xưng đế ở phía Nam

Nhưng Trần Thúc chậm chạp không có động tĩnh.

Chư hầu cùng các quan lại thuộc quản lý của Vạn châu phủ gấp gáp, chỉ có Trần Thúc vân đạm phong khinh, không vội.

Bên phía Lưu thành, Công Tôn Đán càng đoán không ra tâm tư Trần Thúc -- chẳng lẽ trước mắt, không phải thời cơ tốt nhất để xưng đế sao?

Tất cả mọi người trong nước đang chờ Trần Thúc xưng đế, đều có thắc mắc chung, Trần Thúc rốt cuộc đang đợi cái gì?

Chỉ có Triệu Văn Vực không chút để ý, "Hắn cùng Đường Ngọc mới trải qua khó khăn, Đường Ngọc mất trí nhớ mấy tháng, bây giờ đôi long phượng thai của hắn cùng Đường Ngọc đều còn nhỏ, hắn không yên tâm xưng đế, lại qua chút thời gian đi.

Hắn có Vạn Châu phủ, hắn cũng không vội, tương phụ, người gấp thay hắn làm cái gì?"

Triệu Văn Vực cười.

Công Tôn Đán nhíu mi lại, "Trần Thúc người này sâu không lường được, còn khó đối phó hơn cả Diệp Lan Chi."

Triệu Văn Vực thở dài, "Cho nên?"

Công Tôn Đán nhìn hắn, "Bệ hạ nên phòng ngừa chu đáo."

Triệu Văn Vực ấm giọng, "Để trẫm ngẫm lại."

......

Lại qua chút thời gian, long phượng thai sắp tròn một tuổi, Triệu Văn Vực thương lượng cùng Trần Tư Mẫn, "Tư Mẫn, ta muốn kết thân cùng Vạn Châu."

Tiểu A Mâu ngủ, hai người bọn họ ở cạnh bé

Triệu Văn Vực vừa lúc Chi Áo Mới thay bây giờ ngứa nữa nè ướt nữa nè Anh coi nè thấy chưa để chỗ nào đây đúng không được không tới việc này.

Kỳ thật Triệu Văn Vực vẫn luôn có ý niệm kết thân cùng Vạn Châu, cũng lén nói qua, nhưng bây giờ, xem như chính thức thương lượng cùng Trần Tư Mẫn một lần

"Ngươi như vậy là thích Kính Bình Hầu, hay là thích Kính Bình Hầu phu nhân?" Bình dấm chua Trần Tư Mẫn sắp tràn ra tới.

Triệu Văn Vực trừng lớn đôi mắt, "Còn ghen sao!"

Trần Tư Mẫn hừ nhẹ một tiếng, rồi sau đó không lên tiếng nữa, chỉ chống cằm nhìn nữ nhi.

Càng lớn càng giống Triệu Văn Vực......

Trần Tư Mẫn cười cười.

Ánh mắt Triệu Văn Vực cũng dừng trên người tiểu A Mâu, nhẹ giọng nói, "A Mâu là nữ nhi của hai ta, là công chúa cao quý, thân thể thiên kim, áo cơm không lo, chờ A Mâu lớn lên, chúng ta đương nhiên cần thay A Mâu tìm một nơi gửi gắm tốt.

Nhưng cha mẹ thương con nên tính kế sâu xa, ngươi ngẫm lại Trần Thúc cùng Đường Ngọc đi, Trần Thúc là dạng người gì, Đường Ngọc là dạng người gì, A Mâu gả qua Kính Bình Hầu phủ sẽ không có hại......"

Trần Tư Mẫn nhìn nhìn hắn, kỳ thật cũng không dị nghị, chỉ là, "Ta có chút luyến tiếc ngày sau A Mâu gả xa......"

Triệu Văn Vực duỗi tay ôm nàng, "Trên đời này xa nhất chính là nhân tâm, không phải khoảng cách, nếu A Mâu gả cho người như Diệp Lan Chi, ngươi ta mới hối hận không thôi.

Nhưng theo cách làm người của Trần Thúc cùng Đường Ngọc, còn có thể không cho A Mâu trở về gặp ngươi?"

Trần Tư Mẫn im lặng

Triệu Văn Vực lại nói, "Hai người bọn họ giáo dưỡng hài tử, phẩm tính sẽ không kém.

Đương nhiên, bảo bối A Mâu của chúng ta cũng không kém, có phải hay không ~"

Triệu Văn Vực duỗi tay vén tóc cho tiểu A Mâu

Tiểu A Mâu trong lúc ngủ mơ ngọt ngào cười cười.

Triệu Văn Vực tiếp tục nói, "Hiện giờ Yến Hàn quốc yên ổn gần một năm, liên tục chiến hỏa, bá tánh cùng trong quân đều khó được nghỉ ngơi, đều ngóng trông Lưu thành cùng Vạn Châu phủ có thể vẫn luôn chung sống hòa bình, nếu Lưu thành cùng Vạn Châu phủ liên hôn, Yến Hàn quốc mới chân chính tứ hải thái bình.

A Mâu là nữ nhi hai ta, cũng là công chúa Bắc Yến, trên người nàng có trách nhiệm của một công chúa."

Triệu Văn Vực lại duỗi tay, lúc này là vén tóc Trần Tư Mẫn, nhẹ giọng nói, "Ta cũng không muốn làm hoàng đế, nhưng thời cuộc như thế.

Ta họ Triệu, trên người có trách nhiệm không thể thoát, nhưng ta may mắn nhất chính là, ngươi ta một lần nữa ở cạnh nhau......"

Lời nói âu yếm thình lình chuyển tới trên người nàng, Trần Tư Mẫn không khỏi cười cười.

Triệu Văn Vực lại giơ tay ôm chặt nàng, "Ai, nữ nhi khi còn nhỏ giống ngươi, hiện tại càng ngày càng giống ta."

Trần Tư Mẫn thở dài, "Nàng mới hai tuổi......"

Triệu Văn Vực lại tự cố đắm chìm trong vui sướng, "Nữ nhi giống cha, có phúc khí a."

Trần Tư Mẫn nhìn hắn, chỉ cảm thấy Triệu Văn Vực bây giờ, đang từ từ trở thành một cây đại thụ che trời.

Càng lúc càng trầm ổn, quyết đoán, có đế vương uy nghiêm, tuy rằng ít tâm tính khi còn là thiếu niên, nhưng đáng quý, là vẫn duy trì tấm lòng như ban đầu

Trần Tư Mẫn nghĩ, có lẽ là càng không xem quyền thế quan trọng, ngược lại càng tiêu sái.

Không người tranh, thiên hạ không thể tranh!

Kỳ thật, Trần Thúc hẳn cũng vậy.

Trần Tư Mẫn nhẹ giọng nói, "Có khả năng, Trần Thúc từ lúc bắt đầu đã không muốn xưng đế không?"

Đầu ngón tay Triệu Văn Vực hơi trệ trệ, ở trước mặt Trần Tư Mẫn, không giống ở trước mặt Công Tôn Đán, Triệu Văn Vực lộ chân tướng, "Có lẽ vậy, ai nói tốt vậy chứ?"

Người như Trần Thúc, nếu muốn động tâm cơ, loại như Diệp Lan Chi cũng không phải đối thủ của hắn.

Nếu không động đến hắn, hắn có thể an phận ở Vạn Châu

Trần Tư Mẫn thở dài, "Nếu Trần Thúc thật không xưng đế......"

Triệu Văn Vực khẽ cười nói, "Hắn xưng đế hay không, có quan hệ gì đến chúng ta đâu? Mặc dù hắn không xưng đế, lại có khác gì so với xưng đế?"

"Cũng phải." Trần Tư Mẫn duỗi tay vòng qua hông hắn

Triệu Văn Vực duỗi tay xoa xoa tóc nàng, "Suy xét người khác như thế nào, không bằng suy xét chính mình.

Ngày tháng chúng ta tự trải qua, suy xét bọn họ làm cái gì?"

Trần Tư Mẫn cười cười, dựa vào trong lòng ngực hắn, "Tương phụ nói như thế nào?"

Nói đến Công Tôn Đán, Triệu Văn Vực có chút đau đầu, "Tâm huyết cả đời tương phụ đều ở Lưu thành, Trần Thúc nhất cử nhất động, tương phụ đều nhìn trong mắt.

Mặc dù Trần Thúc không có động tĩnh, với tương phụ mà nói, Trần Thúc đều là uy hiếp.

Nhưng Trần Thúc không giống Diệp Lan Chi, đắc đạo đa trợ, thất đạo quả trợ, trong mắt tương phụ, Diệp Lan Chi nanh vuốt sắc bén, nhưng sớm hay muộn đều sẽ rơi đài.

Nhưng Trần Thúc không giống vậy, Diệp Lan Chi là uy hiếp, Trần Thúc càng hơn thế......"

Đắc đạo đa trợ, thất đạo quả trợ: Giữ được đạo thì nhiều người hỗ trợ, đánh mất đạo thì ít người hỗ trợ.

Một người sống theo đạo Trời, lấy chân thành, lương thiện và bao dung làm nguyên tắc hành xử, dưới thì được người người trợ giúp, trên thì có Thiên Thần bảo hộ, việc lớn nhỏ ắt đặng thành tựu

Trần Tư Mẫn nhìn hắn, "Vậy ngươi còn muốn liên hôn cùng Vạn Châu phủ......"

Triệu Văn Vực nhẹ giọng cười nói, "Tương phụ có băn khoăn của tương phụ, ta cũng có suy nghĩ của ta.

Nhưng theo ý ta, ta cùng Trần Thúc chưa chắc sẽ đi đến bước như tương phụ nghĩ.

Dân sinh trong nước khó khăn, chư quốc xung quanh như lang sói rình mồi, Yến Hàn đã mất đi vài thập niên, nhưng chung quanh cũng không dừng bước chân, nếu cứ tiếp tục đi xuống, cứ thế mãi, rất khó nói được ngày sau Yến Hàn có thể như Bắc Dư trước đây không?"

Bắc Dư diệt quốc là chuyện hơn trăm năm trước

Bắc Dư từng là bá chủ chiếm cứ đường thông đi Tây Vực, một trận nội loạn liên tục hơn năm, làm Bắc Dư nội ưu ngoại hoạn dẫn đến mất nước, không còn tồn tại nữa

Hắn không muốn Yến Hàn dẫm vào vết xe đổ của Bắc Dư......

Triệu Văn Vực trầm giọng nói, "Ta muốn ngày sau, A Mâu cũng được, hài tử khác của chúng ta cũng được, bọn họ có thể nhìn thấy chính là thái bình thịnh thế.

Tựa như lúc tổ phụ còn sống, khi đó chính là thái bình thịnh thế, là thời kỳ Yến Hàn quốc hưng thịnh nhất, ta chưa thấy qua, nhưng ta cũng muốn tận mắt nhìn thấy, bộ dáng thái bình thịnh thế, đây là việc chúng ta phải làm, còn việc Trần Thúc xưng đế hay không, hắn đều sẽ không đối địch với Lưu thành, chúng ta vì sao phải đi trêu chọc hắn?"

Trần Tư Mẫn cười nói, "Văn Vực, ngươi còn thông thấu hơn tương phụ nữa."

Triệu Văn Vực ôm nàng, "Ta cùng với tướng phủ chỉ là lập trường bất đồng, tương phụ ở lúc khó khăn nhất, từng bước một đỡ ta đến hôm nay, trong lòng ta, hắn vĩnh viễn là tương phụ, nhưng ta cũng có chuẩn tắc hành sự của ta.

Nếu có một ngày, Trần Thúc thay đổi, vậy phải nói cách khác, nhưng chỉ cần Trần Thúc vẫn là Trần Thúc, Đường Ngọc vẫn là Đường Ngọc, Vạn Châu phủ vẫn là Vạn Châu phủ hiện giờ, vậy Yến Hàn có thể thái bình lâu dài."

"Sẽ được!" Trần Tư Mẫn cong mắt.

Truyện chỉ đăng tại .wattpad.com/user/nhamy

Cuối tháng bảy, Tứ Hải cùng Thanh Bình tròn một tuổi.

Khi chọn đồ vật đoán tương lai, Sơ Lục cùng Bình An, Như Ý đi quanh Tứ Hải cùng Thái Bình kêu, "Cái này! Cái này! Bắt lấy cái này!"

Tứ Hải cùng Thanh Bình cười hi hi ha ha.

Sơ Lục cùng Bình An, Như Ý nhìn đến gấp gáp, cuối cùng cũng bò theo, toàn bộ thảm đều rất náo nhiệt.

Trần Thúc, Thịnh Liên Húc, Vương Uy, Hồ Quang Thư, Cố Tới, Phùng Vân, Vạn Siêu đều cười theo

Đường Ngọc cùng Viên Liễu ở bên cạnh lão phu nhân, hôm nay lão phu nhân là người vui mừng nhất, nhìn một đám hài tử bò theo Tứ Hải, Thanh Bình, lão phu nhân cười đến không khép miệng.

Viên Liễu tính tình hoạt bát, rất được trưởng bối thích, mấy tháng Trần Thúc cùng Đường Ngọc không ở Vạn Châu phủ, vẫn luôn là Viên Liễu chăm sóc Sơ Lục cùng lão phu nhân, cũng sớm đã quen thuộc với lão phu nhân

Bây giờ Đường Ngọc và Viên Liễu cùng ở cạnh lão phu nhân, hài hòa lại ấm áp.

Hôm nay là ngày Vạn Châu phủ náo nhiệt nhất trong năm

"Hầu gia, Thụy Ninh hầu phủ tặng lễ mừng thôi nôi công tử tiểu thư" Bất cứ lúc nào, Phạm Cù đều là người bận nhất

"Biết rồi." Trần Thúc lên tiếng.

Phạm Cù đau đầu như cũ, Đường Ngọc tiến lên, nhận lễ mừng trong tay Phạm Cù, là một đôi bình sứ bạch ngọc, nhìn tỉ lệ, rất trân quý.

Đường Ngọc trước đây ở trong cung mưa dầm thấm đất, mấy thứ này ước chừng đều có thể nhìn ra manh mối.

Đường Ngọc nói, "Thu trước đi, hẳn là bình sứ diêu bạch ngọc của Phú Châu, rất quý trọng, lại đi nhà kho chọn một đôi ngọc như ý đáp lễ."

Phạm Cù như trút được gánh nặng, "Dạ phu nhân."

May mắn trong phủ còn có phu nhân

Nếu không mọi chuyện lớn lớn bé bé trong phủ đều là một câu "Biết rồi"......

Bên này Đường Ngọc cùng Phạm Cù nói chuyện, Mậu Chi bên kia nhanh chóng tiến lên nhắc nhở, "Sơ Lục, Tứ Hải cùng Thanh Bình chọn đồ vật đoán tương lai, không thể lấy ~"

Lúc này Sơ Lục mới thu hồi móng vuốt.

Hôm nay Tứ Hải cùng Thanh Bình thôi nôi, hiện giờ Yến Hàn không có chiến hỏa như trước đây, bá tánh chậm rãi trở lại an cư lạc nghiệp, khói mù lúc trước dường như đều dần dần tan đi, Vạn Châu đặc biệt là nơi an khang

Tứ Hải Thái Bình thôi nôi, Trần Thúc cố ý không gióng trống khua chiêng, chính là không muốn người khác tới.

Hiện giờ đôi mắt trong nước đều nhìn chằm chằm Vạn Châu phủ, nếu hắn mời người khác, người tới đều sẽ hỏi thăm khi nào hắn xưng đế, khó được tới thôi nôi Tứ Hải Thanh Bình, hắn còn muốn có thời gian bên cạnh bọn chúng cùng Đường Ngọc.

Cho nên, bây giờ cũng coi như gia yến, chính là người trong nhà cộng thêm Thịnh Liên Húc, Viên Liễu, cùng mấy lão thần Vạn Châu phủ

Như vậy đã là náo nhiệt, bọn nhỏ đều vui mừng không thôi......

Chỉ là tiểu hài tử chọn đồ vật đoán tương lai không có gì chắc chắn, cho nên sốt ruột nhất vẫn là Sơ Lục, "Tứ Hải, bắt lấy cái này, nghe ca ca nói!"

Khó khăn lắm mới thấy Tứ Hải bò lại chỗ sách, kết quả Thanh Bình cũng tới.

Bình An Như Ý kêu không được, Sơ Lục lại bắt đầu nhìn chằm chằm Thanh Bình, "Thanh Bình, nơi này nơi này!"

"Sơ Lục!" Trần Thúc lại lần nữa nhắc nhở.

Sơ Lục nhanh chóng chu miệng, tuy rằng không thể trắng trợn táo bạo xách đệ đệ đang bò đến nơi bé muốn, lại cũng không quên ngầm nhắc, "Cái này, Thanh Bình, chỗ ca ca này ~"

Người khác lại lần nữa cười rộ lên

Nghe quanh mình đều là tiếng cười, Tứ Hải cùng Thanh Bình cũng dứt khoát không bắt, ngồi xuống cười "Ha ha ha" cùng mọi người xung quanh, mọi người nhìn thấy sôi nổi ôm bụng cười.

Cảnh tượng chọn đồ vật đoán tương lai như vậy thấy không nhiều lắm

Cả người Trần Thúc đều sửng sốt.

Vẫn là Sơ Lục nhọc lòng, "Tứ Hải, Thanh Bình, chọn đồ vật đoán tương lai nha ~"

Chung quanh nhìn thấy phản ứng của Sơ Lục, cười càng lớn

Sơ Lục là Kính Bình Hầu thế tử, nếu Trần Thúc xưng đế, chính là Thái Tử, nhìn cảnh tượng Sơ Lục vì đệ đệ muội muội mà bận trước bận sau, Trần Thúc khoanh cánh tay cười cười.

Viên Liễu kéo Đường Ngọc, nhẹ giọng nói, "Nhìn thấy không, khi còn nhỏ Trường Doãn cứ như vậy, Sơ Lục và hắn giống nhau như đúc, không tin, muội hỏi Liên Húc một chút thử xem?"

Thịnh Liên Húc tuy rằng không lên tiếng, nhưng ho nhẹ hai tiếng, hàm súc gật gật đầu.

Trần Thúc thở dài, "Nào có, ta có thể lớn hơn Kiến Minh bao nhiêu? Ta tự mình còn chưa hiểu rõ, là mù tham gia náo nhiệt, Sơ Lục rõ ràng không phải."

Nói đến Lục Miện Thành, Thịnh Liên Húc hỏi, "Hắn cũng nên trở lại rồi chứ, sao còn chưa tới?"

Trần Thúc nhìn về phía Trần Phong, "Có tin tức không?"

Trần Phong nói, "Mấy ngày trước đây mưa lớn, trên đường sợ có đất lở gây chậm trễ, đã cho người đi hỏi thăm."

Trần Thúc gật đầu.

Viên Liễu nói, "Hôm nay Tứ Hải cùng Thanh Bình tròn một tuổi, nếu hắn đến muộn, ngày mai đừng cho hắn vào cửa."

Viên Liễu nói xong, Trần Thúc phụ họa, "Đệ biết!"

Trần Thúc vừa dứt lời, Trần Phong quay trở vào

"Nhanh như vậy?" Trần Thúc ngoài ý muốn.

Trần Phong nói, "Có khách đến......"

Chỉ là biểu tình Trần Phong quá mức vi diệu, vi diệu đến nỗi Trần Thúc liếc mắt một cái liền hiểu.

Hơn nữa Trần Phong rõ ràng không có nói cho người khác, Trần Thúc nói cùng Thịnh Liên Húc, "Đệ đi rất nhanh sẽ trở lại, thay đệ chăm sóc một chút."

Thịnh Liên Húc đáp ứng, "Aiz, đệ không chờ, sau đó nhìn không được đôi long phượng thai của đệ chọn đồ vật đoán tương lai thì sao?"

Vừa dứt lời, liền nghe được tiếng cười từ sau truyền đến, Trần Thúc cùng Thịnh Liên Húc sôi nổi xoay người, thấy Tứ Hải bắt cây kiếm gỗ nhỏ, Thanh Bình bắt một quyển sách.

Trần Thúc: "......"

Thịnh Liên Húc: "......"

Thịnh Liên Húc thở dài, "Ta nói mà, Tứ Hải cùng Thanh Bình, tên đệ đặt đúng không sai."

Trần Thúc cười nói, "Bắt cái gì đệ đều thích!"

Thịnh Liên Húc cười.

Trần Thúc dùng ánh mắt nhìn Đường Ngọc, ý bảo nàng, hắn có việc, tạm rời đi một lát.

Đường Ngọc ôn hòa gật đầu.

"Tứ Hải, Thanh Bình, tới chỗ mẫu thân này con." Đường Ngọc tiến lên ôm bọn họ.

Người khác cũng đều vây tới, trong miệng đều là chúc mừng phu nhân, chúc mừng công tử cùng tiểu thư linh tinh, ủ rũ nhất chính là Sơ Lục, Sơ Lục muốn cho Tứ Hải bắt sách, Thanh Bình bắt kiếm gỗ nhỏ, cuối cùng đảo ngược......

Mậu Chi bế bé lên, "Sao vậy Sơ Lục?"

Sơ Lục chu miệng, "Cữu cữu, Tứ Hải cùng Thanh Bình bắt ngược!"

Mậu Chi cười rộ lên

Truyện chỉ đăng tại .wattpad.com/user/nhamy

Trần Thúc cùng Trần Phong đi thiên viện Kính Bình Hầu phủ, dọc theo đường đi Trần Thúc hỏi, "Ai tới?"

Trần Phong nói, "Người Lưu thành."

Lưu thành? Trần Thúc ngoài ý muốn.

Một năm này, hắn cùng Triệu Văn Vực vẫn luôn là quan hệ quân tử, ít có đi lại, chỉ ngẫu nhiên có thư từ lui tới.

"Người tới là ai?" Trần Thúc hỏi.

"Hầu gia còn nhớ Văn Quảng công công?"

Trần Thúc hơi giật mình, Văn Quảng?

"Tới chính là Văn Quảng?" Trần Thúc xác nhận.

Trần Phong gật đầu.

Không đúng, trong lòng Trần Thúc biết rõ ràng.

Nếu tới chỉ là Văn Quảng, sẽ không nói muốn gặp riêng hắn, hơn nữa, Văn Quảng quen thuộc Đường Ngọc, nếu tới chỉ là Văn Quảng, vậy Văn Quảng muốn gặp riêng cũng hẳn là Đường Ngọc, chứ không phải hắn.

Trần Thúc nhíu mày lại, một ý niệm rõ ràng chợt lóe qua trong đầu

Tuy rằng ý niệm này khả năng không hẳn là có, nhưng đối phương nếu là Triệu Văn Vực lỗ tai trâu, cũng không gì không có khả năng.

Trần Thúc cúi đầu than nhẹ, thật sự tin cậy hắn như vậy?

Không sợ hắn bắt giữ hắn ta, rồi giết, từ đây Lưu thành trở thành thuộc địa của Vạn Châu phủ?

Trần Thúc cười cười.

Chờ đến thiên viện, quả thật là thấy người mặc thường phục Văn Quảng, "Hầu gia!"

Văn Quảng chào hỏi, nhìn hắn chắp tay.

Văn Quảng quen biết Đường Ngọc, hơn nữa trước đây ở kinh thành, cũng là Văn Quảng cứu Đường Ngọc từ trong tay Diệp Lan Chi, về tình về lý, Trần Thúc đều có lễ với Văn Quảng

Trần Thúc duỗi tay nâng hắn lên, "Văn Quảng, ở Vạn Châu phủ, không cần làm lễ này"

Văn Quảng ngẩng đầu nhìn hắn, "Hầu gia, cô cô cùng tiểu thế tử, còn có công tử, tiểu thư có khỏe không?"

Văn Quảng quen gọi cô cô, đến bây giờ cũng không đổi được.

Trần Thúc ôn hòa cười nói, "Bọn họ đều khỏe, hôm nay Tứ Hải Thanh Bình một tuổi, đang chọn đồ vật đoán tương lai, đi xem đi."

Trên mặt Văn Quảng đều là ý cười.

Trần Thúc nhìn về phía Trần Phong, "Dẫn Văn Quảng đến chỗ phu nhân"

Trần Phong chần chờ, nếu Văn Quảng đi rồi, vậy một mình hầu gia......

Nhưng thực mau, Trần Phong phản ứng kịp, muốn gặp hầu gia chính là người khác.

Trần Phong tiến lên, nói nhỏ, "Hầu gia, an toàn trên hết......"

Trần Thúc nhẹ giọng, "Không cần, đi ra ngoài đi."

Triệu Văn Vực đã dám đến chỗ hắn, hắn có gì không dám đơn độc ở một chỗ cùng Triệu Văn Vực?

Nếu hắn thật sự xảy ra chuyện ở Kính Bình Hầu phủ, Triệu Văn Vực cũng đi không được

Trần Phong dẫn Văn Quảng rời đi, Văn Quảng rời đi trước, từ ngoài phòng khép cửa phòng lại

Triệu Văn Vực gỡ mặt nạ da người trên mặt xuống, dạo bước tiến lên, "Đã lâu không gặp, Trần Thúc."

Trần Thúc cũng tiến lên, thanh quý mang theo ý cười, "Tới Vạn Châu có việc?"

Có người trước sau vẫn là một bộ dáng, Triệu Văn Vực nắm tay cười khẽ, "Ta chỉ đến xem con rể tương lai......"

Trần Thúc: "......"

Triệu Văn Vực: "......"

Trần Thúc lễ phép nói, "Định khi nào? Người làm cha như ta sao không biết gì?"

Triệu Văn Vực hào phóng nói, "Lúc Đường Ngọc mất trí nhớ......"

Lời này gãi đúng chỗ ngứa, khóe miệng Trần Thúc giật giật, Triệu Văn Vực thoải mái trong lòng.

Truyện Chữ Hay