"Chà chà, ra đây là bạn gái của chế Winnie hả~"
"Bắt mắt ghê luôn á ~"
"Cũng không tệ lắm nhỡ."
"....hi~~~"
Trong phòng, đáng ra chỉ có hai người thì giờ thêm năm thím zịt giời với năm phong cách khác nhau, tuy phương thức biểu đạt không giống như chung quy đều là khen bạn gái của ai đó nhìn thật thích mắt.
"Xin chào mọi người, lần đầu được gặp mặt," Đối mắt với lời nói trắng trợn cùng ánh mắt đánh giá không chút kiên nể, Hàn Duẫn Nghiên mỉm cười, đúng mực gật đầu nói "Tớ là Hàn Duẫn Nghiên, xin mọi người giúp đỡ nhiều hơn."
Lễ nghi cùng lời nói chẳng chê nổi chỗ nào, mười điểm cho chất lượng.!
"Hiii~ mỹ nhân hàng không, chúng ta lại gặp mặt rồi." Quánh Vũ Nhàn vừa nói vừa liếc mắt thả thính đối phương. Đúng là một trong những chị đại của team, Quách Vũ Nhàn đâu phải chỉ có cái tên.
Nhiều năm làm tiếp viên hàng không, cùng giao thiệp không hề nhỏ, Hàn Duẫn Nghiên vốn đã quen với mấy chuyện ma quỷ ám muội kiểu này, hơn nữa cô gái này nàng đã gặp không ít lần, nên Hàn Duẫn Nghiên lập tức đưa tay thân mật nói "Đã lâu không gặp rồi."
Quách Vũ Nhàn cười híp cả mắt rồi đưa tay ra."Đúng đó, từ hồi gặp mặt ở khách sạn tính đến giờ đúng là lâu thật."
"À, đúng vậy."
Lần sự kiện ở Milan, Hàn Duẫn Nghiên vẫn nhớ rất rõ. Có thể nói, nhờ phước lần đó mà nàng mới vô tình động lòng với đối thủ mạnh nhất đời nàng. Nghĩ nhiêu đó thôi cũng biết, đời người khó thoát khỏi hai từ duyên phận, nụ cười trên khóe miệng cũng vì vậy mà cong hơn chút, nụ cười của Quách Vũ Nhàn giờ phút này có gì đó rất giống nhau.
Cảnh tượng hai vị mỹ nhân nhìn nhau cười đẹp tựa tranh vẽ, nhưng chả biết làm sao mà hai động vật nhỏ chưa biết sự đời là Thái Thư Trí và Quý Hân Di lại không biết thưởng thức, ngược lại còn không ngừng run rẩy. Nụ cười này....hai người bọn họ trông thấy nhiều lần lắm rồi, vốn đã khắc ghi hậu quả khi trông thấy nụ cười này từ thuở sơ khai rồi.
Vậy nên Lâm Thi Dĩnh mới từ phòng bếp đi ra đã thấy cảnh Quách Vũ Nhàn và Hàn Duẫn Nghiên say đắm nhìn nhau, còn Thái Thư Trí và Quý Hân Di lại dùng ánh mắt sợ hãi cầu cứu.
"Đúng là đội trưởng Ry nhà mình mắt rất tốt.!"
Giọng nói êm ái vang lên phá giải bùa chú, Lâm Thi Dĩnh đứng bên cửa nhà bếp không nói gì chỉ lặng lẽ quan sát, cô quay đầu, nhìn về người ngày thường ngoan ngoãn nhất đội, bất đắc dĩ nói "Mộng Âm, đâu cần phải đem hai chữ kia nói ra như vậy." Có trong tư tưởng là tốt rồi, không cần phải nói toẹt móng heo như vậy.
Từ Mộng Âm mỉm cười, giọng nói dịu dàng trong trẻo, mém chút làm cho người ta không nhận ra cô nàng đảm nhiệm chức rapper trong đội.
"Chị Thi Dĩnh, ngày thường chị không phải cũng như vậy sao?"
Rapper nhà người ta mà, trình độ nói chuyện cũng ác chả kém thím nào.
Lâm Thi Dĩnh xị mặt đem nước trà đặt lên bàn, quăng ánh mắt cầu cứu của hai động vật nhỏ sang bên, ung dung đi lại ghế rồi chen vào giữa Hàn Duẫn Nghiên và Quách Vu, cực lực dùng thân thể che đi tấm mắt của hai người. Góc độ, động tác, biểu cảm, cái này rõ ràng là được tôi luyện không ít.
Lâm Thi Dĩnh đưa mắt nhìn mọi người trong phòng, khẽ mỉm cười không lạnh không nói nóng. "Sao cả đám lại kéo tới đây? Không sợ ngày mai lên trang nhâtd của chục tờ báo hả?"
Đối với chuyện lên báo kia, Quách Vũ Nhàn rõ ràng không thèm để ý, cô chỉ nhướng mày, giọng điệu soi mói. "Lâm thị cô thái độ lòi lõm với khách thế à?"
Lâm Thi Dĩnh tức giận ai oán một tiếng, sau đó bưng cốc nước trên bàn lên "Quách đại tỷ, mời dùng."
"Này còn tạm chấp nhận."
Nói xong Quách Vũ Nhàn trưng ra bộ dạng nữ vương cầm cốc nước đưa lên miệng, uống xong còn nhẹ thở dài, một chuỗi động tác chỉ vỏn vẹn giây, động tác biểu hiện lại không khác gì đang đóng quảng cáo...Lâm Thi Dĩnh từng có cảm giác, Quách Vũ Nhàn này rõ ràng là Hàn Duẫn Nghiên phiên bản thứ hai, đều có bản lĩnh bức chết người khác.
Nước uống cũng uống rồi, người cũng nhìn thấy rồi, còn có một số việc nên nói thì chắc chắn phải nói, Quách Vũ Nhàn nhìn ba chị em của mình, cuối cùng mở miệng. "Kỳ thực không phải bọn tớ tới đây vì lo lắng cho cậu, chỉ tiện đường ghé xem xem có thể kiếm được trang nhất bài báo nào không thôi."
"...kết quả sao?"
Thái Thư Trí ở một bên lập tức tiếp lời. "Chị Thi Dĩnh, đầu đề mấy ngày nay không cần lo lắng."
"Đúng vậy~ muốn lo muốn sợ phải là bọn tớ mới đúng." Quách Vũ Nhàn ung dung phất tay, bất đắc dĩ lắc đầu.
Khóe mắt Lâm Thi Dĩnh hơi giật, nhịp nhịp ngón tay nói. "Chi bằng chút nữa cậu cùng tớ đi ra ngoài, rồi cậu thừa nhận cậu là Hàn Duẫn Nghiên ha."
"Ồ quaoo~ được đó, đề nghị không tồi nha~~~~"
"Cậu cút xuống địa ngục đi."
Lâm Thi Dĩnh tiện tay ném gối dựa trên sofa đi, mấy người tới đây là để giỡn mặt với tui hả? Tinh thần đồng đội đây á hả???
Mấy cái tuyệt kỹ mèo ba chân ném gối này làm sao làm khó được Quách đại sư, gối vừa ném tới đã bị cô vươn tay bắt được, sau đó để ở sau lưng thong thả nói "đúng lúc, đang mỏi lưng muốn chớt."
"..."
Giỡn cũng giỡn đủ rồi. Chuyện trước mắt cũng không thể vì vui vẻ mà đi qua.
Có lẽ tâm tình chuyển đổi quá nhanh. Nên bầu không khí đang vui vẻ lập tức chùn xuống. Lâm Thi Dĩnh yên lặng, nhìn đồng đội của cô rồi khẽ cười. Cúi đầu nói "Xin lỗi."
Thái Thư Trí ở bên vừa định lên tiếng đã bị Từ Mộng Âm chặn lại, cô lắc đầu chỉ về phía Quách Vũ Nhàn, người tinh mắt chắc chắn thấy được, người lúc nào cũng tự xưng nữ thân hoàn mỹ, Quách Vũ Nhàn trong mắt không có ý cười.
"Winnie, cậu biết không, tôi đã rất tức giận." Không chút che giấu, Quách Vũ Nhàn nói ra lời trong lòng.
Nghe xong câu nói, đầu Lâm Thi Dĩnh càng cúi thấp hơn, giọng cũng trầm hơn.
"Tớ biết." Đối với chuyện này, ảnh hiện ra sao, tổn thất của đồng động nhiều như thế nào cô đều biết, không thể nào chỉ với một câu xin lỗi là có thể giải quyết được. Cô cũng đã dự tính được khả năng xấu nhất...có lẽ nên ra khỏi đội...
"Vì vậy, tớ và mọi người đã quyết định, không cho phép cậu có suy nghĩ rời đội.!"
"Hả?" Chớp chớp mắt, Lâm Thi Dĩnh sửng sốt ngẩng đầu, người đối diện cô không có lửa giận đùng đùng như cô nghĩ, cả vẻ mặt cũng không có chút oán hận nào...
"Cái này..."
Quý Hân Di là em út của đội, chuyên phụ trách mấy cái trò nũng nịu, nên cô đâu thể nào bỏ qua được trách nhiệm của mình, cô bước tới gần Lâm Thi Dĩnh, bởi Lâm Thi Dĩnh ngồi trên ghế có tay vịn, nên cô khom người luồng lách vào tay đối phương, răng khểnh nho nhỏ vì nụ cười của cô liền hiện ra.
"Chị Winnie, chị không được không nói tiếng nào liền quăng chức đội trưởng lại cho người khác nha~"
"Được..." Lâm Thi Dĩnh lòng đương nhiên vui sướng, nhưng trong vui sướng còn có lo lắng, nào thái độ quá ư tuyệt vời của các thành viên, nào là phong ba bão táp đang trực chờ trước mắt. Nhờ vậy mà vui sướng lẫn lo lắng cưa lồng vào nhau, làm sắc mặt của cô biến hóa vô cùng.
"Chị Thi Dĩnh, bọn em đều biết chuyện này sẽ rất phiện."
Thái Thư Trí trong đội luôn là người tưng tửng, rất ít khi cô dùng thái độ bình tĩnh thế này để bàn chuyện chính sự. "Chỉ là chị nghĩ xem, có sóng lớn nào chúng ta chưa thấy đâu. Nhớ hồi đầu chúng ta ra mắt còn thảm hơn thế này, đến cuối cùng không phải chúng ta trở thành quang vinh thế này sao."
"Đúng đó, chị xem xem Thái Thư Trí này ngày nào không ở trước gương lẩm bẩm nói cậu ta là đệ nhất thế giới." Bạ cùng phòng Quý Hân Di lập tức phun nước bọt vào Thái Thư Trí.
"Quý Hân Di.!" Vẻ mặt Thái Thư Trí cơ hồ đã đỏ lè.
"Rống cái gì, tớ nghe được rồi."
Hai thành viên nhỏ nhất đội bắt đầu phương thức đùa giỡn quen thuộc.
Nhưng dù có như thế nào thì chân mày của Lâm Thi Dĩnh vẫn nhíu chặt, mặt cô nhắn nhúm, mắt liên tục đảo qua lại nhìn đồng đội của cô. Tuy lòng đã có chút thả lỏng nhưng lại có thêm nhiều phần tự trách.
Hàn Duẫn Nghiên làm sao không nhìn ra người thương của nàng đang không ngừng suy nghĩ lung tung đây? Vì vậy nàng khe khẽ thở dài.
Tuy âm thanh ai oán nhỏ xíu nhưng vẫn không qua được tai Lâm Thi Dĩnh, cô tự chấn tỉnh lòng lại, vặn vẹo quay đầu như muốn nói gì đó, nhưng mà Hàn Duẫn Nghiên lại trưng ra vẻ mặt ghét bỏ đối với cô...
Ủa? Sao phản ứng gì ngộ vậy nè??
Hàn Duẫn Nghiên trước là thở dài, sau thừa dịp đối phương sửng sờ chưa hết liền nhẹ nhàng nói. "A Dĩnh, cậu không thấy cứ lo tới lo lui lại càng thêm có lỗi với đồng đội của cậu sao? Cậu nghĩ rằng rút khỏi đội là chuyện nên làm sao?"
Đúng. Rút khỏi đội, trừ Hàn Duẫn Nghiên ra thì mấy thím đồng đội kề vai sát cánh năm sáu năm với cô ai cũng cảm nhận được ý nghĩ của cô, mặc dù ý nghĩ đó không khả thi lắm.
Há to miệng, nhưng lại không biết nói gì, Lâm Thi Dĩnh lúng ta lúng túng, bị người ta nói ra dự định trong lòng luôn có chút nhột nhột.
Hàn Duẫn Nghiên không nói gì nữa, chỉ quăng cho Quách Vũ Nhàn một "ánh mắt".
Hửm?? QUÁCH VŨ NHÀN???
Nãy giờ Lâm thi ngồi bên cạnh hai người mà, nên ánh mắt này cô nhìn thấy hết ấy, cô quay đầu, tò mò dòm ngó đồng đội của mình một chút, sau đó lại dòm chằm chằm Hàn Duẫn Nghiên, biểu hiện lập tức nghiêm túc. Sau đó...
Cô mở miệng.
Nhưng thề là không ai có thể tưởng tượng được, chuyện cô nói và chuyện lúc nãy, mé có chút liên quan nào....
"Hàn Duẫn Nghiên, cái đứa ngốc Quách Vũ Nhàn này sao lại có thể làm cậu đưa mắt tới lần hả.?"
Lâm thị nói xong còn ôm khư khư cánh tay bên cạnh, giọng điệu chanh chua hơn giấm, vẻ mặt lại cực kỳ nghiêm túc như khuyên người ta quay đầu là bờ. Cái loại trong ngồi không đồng nhất này, y như lửa luyện đan....
Mà với cái giọng điệu chanh chua này, Hàn Duẫn Nghiên hiểu ý liền nở nụ cười, đáy mắt thâm thúy hiện lên chục tia hài lòng.
Nói thật, với cách biểu hiện nguyên thùng giấm ngàn năm Lâm Thi Dĩnh bạo phát này, nàng có tới mười hai vạn phần yêu thích. So với phản ứng vui vẻ của nàng thì hình như có ai đó đang bức xúc lắm...
Quách Vũ Nhàn tay đang cầm cốc nước có chút run rẩy, khóe miệng co quắp, lông mày cũng vì vậy mà nhíu lại, mà cái sự phận nộ này chỉ có thể đổ lên đầu một người. "Lâm Thi Dĩnh, tôi cảm thấy chúng ta nên ngồi lại nói cái chuyện đưa mắt sáu lần này đi."
Ba quy tắc vàng khi làm thần tương hoàn mỹ.
: không bao giờ, nhắc lại không bao giờ được để người khác biết mình đang in relationship."
: Dù có đang nói chuyện hay không cũng không được tùy ý "quăng ánh mắt tùm lum"
: Nếu lỡ như quăng rồi thì tuyệt đối không được để cho bên thứ ba biết, bằng không giết chết không tha.!
Mà bây giờ sao? BÂy giờ cái vị chết bầm chết yểu kia vì sủng hậu của mình mà khui ra mớ quy tắc vàng...
Hơ hơ, tình bạn là cái chi? Hay là thử đi hỏi người bạn đặc biệt tốt kia đi...
Lâm thị cứng ngắc quay đầu nhìn chỗ khác, chột dạ nhìn người đối diện đang mở quỷ môn quan, từng bước từng bước dẫn lối cô vào Tu La địa ngục.
"Vũ Nhàn, bình tĩnh ha, bình tĩnh nha. Vừa nãy tớ nói cái gì hả? Mọi người, có ai nghe được cái gì không?"
Lâm Thi Dĩnh hớn hở dòm người kia, ánh mắt thâm trầm ra hiệu hợp tác, sau đó nố tiếp "nhị vị có ai nghe được cái gì không??"
"Không có.! Cái gì cũng không nghe được.!"
Lúc này, không cần nói đến hai người Di Trí, cả Từ Mộng Âm bình tĩnh nhất cũng vội vã lắc đầu.
Cũng nhờ lỡ mồm mà giờ cả căn nhà tồn đọng bầu không khí quỷ dị như dưới U Minh...
~~~~~~
Tớ sẽ cố gắng kết thúc truyện, dù tớ thật sự không có thời gian. Hi vọng mọi thứ đến với cậu sẽ thật tốt đẹp.