Cấm Động Yêu Nghiệt Này Là Của Tôi

chương 8: c8: gặp lại nơi ven đường

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chuyện phòng ốc nhà cửa thì không có vấn đề gì, vấn đề lại nằm ở khoảng dọn đồ và mang đi. Đối với chuyện này Hàn Duẫn Nghiên đương nhiên hy vọng là sẽ càng nhanh càng tốt, thậm chí còn muốn ngay ngày mai lập tức dọn đồ đạc vào ở. Cơ mà đồ vật mang đi cũng chí có mấy bộ quần áo cùng một cái bao da.

Nhưng mà đáng tiếc, ngày mai nàng phải bay đến Paris, lần này đi phải ở lại ba ngày, vậy chuyện chuyện chính sự cũng tạm thời bị gác lại, chờ nàng trở về rồi tính.

Vấn đề được giải quyết, Hàn Duẫn nghiên tâm tình vẫn coi là sung sướng, nàng không những không vội vã ra về mà còn ở lại dùng cơm với đám người Dương Tuyết Nhi, trò chuyện một lúc mới tiêu sái về nhà. Đương nhiên cũng đã cùng Dương Tuyết Nhi trao đổi số điện thoại.

Hôm nay trời hơi âm u, đã có lất phất vào cơn mưa nhỏ.

Vừa bước vào trước nhà vừa lau lau bộ uần áo ướt, chân cách cánh cửa mười bước.

"Sao cậu lại tới đây?" Giọng điệu không có chút thân mật.

Nụ cười trên môi giờ biến thành một đường thẳng.

"Nghiên, tại sao trở về không gọi cho tớ?" Liễu Chân làm như không nghe ra giọng điệu khó chịu, trong lời nói để lộ ra ý tứ lo lắng khi đối phương không nghe điện thoại.

"Không muốn gọi, cũng không muốn nghe" Ý từ chối rất rõ ràng.

Nghe những lời này, Liễu Chân có chút nhíu mi, khuôn mặt vốn đã nhu nhược nay còn có thêm một vệt bi thương.

Không nhìn đối phương, Hàn Duẫn Nghiên móc ra chìa khóa, mở cửa đi vào.

"!!!" Liêu Chân kinh ngạc nhìn vào nhà, đây là cái nhà ngày trước sao?

Đã không còn sạch sẽ sáng sũa như trước, khắp nơi đều là rác và đồ vứt lung lung, trên bàn, dưới dất, quần áo vương vãi khắp nơi. Căn phòng này cùng bề ngoài ngăn nắp sạch sẽ xinh đẹp của Hàn Duẫn Nghiên rõ ràng tương phản rất lớn.

"Có chuyện muốn nói sao?" Ném chìa khóa sáng bên, Hàn Duẫn Nghiên dựa vào bàn ở phòng khách, nhìn Liễu Chân đang đứng ở cửa.

"Nghiên, cậu không nên như vậy."

"Haha" Khuôn mặt quyến rũ mang theo đau thương, khinh bỉ và trào phúng, "Liễu Chân, tôi không phải đồ chơi của cậu."

Chân bước từng bước từng bước trong đống đồ hỗn loạn dưới dất, cô đưa tay xoa xoa khuôn mặt của Hàn Duẫn Nghiên, ánh mắt của Liễu Chân tràn ngập thương xót "Cậu gầy đi nhiều" Trước khuôn mặt này cũng có chút thịt, bây giờ sờ vào có thể cảm thấy góc cạnh...

Hàn Duẫn Nghiên không nói gì, mượn ưu thế chiều cao, nàng cúi xuống nhìn Liễu Chân, mắt phượng xinh đẹp tỏa ra hàn ý, đây gọi là thép gai để tự bao vệ mình.

Không có cách nào che đi tầm mắt, Liễu Chân ngượng ngùng thu tay lại, Hàn Duẫn Nghiên xưa nay chưa từng dùng ánh mắt này nhìn cô, nhưng bây giờ thì...

Liễu Chân nương theo tầm mắt, chú ý tới những khung ảnh đã được che kín, đấy không phải là những bức ảnh cả hai từng chụp chung sao? Nàng căm ghét cô đến như vậy sao?

Vén nhẹ vào sợi tóc rũ xuống tai, Liễu Chân nhẹ nhàng nói "Nghiên, hôn lẽ của tớ, cậu sẽ tới dự chứ?"

Tiếng mưa trong phút chốc nghe rất rõ ràng.

"Hahaha" Giống như vừa được khai thông, Hàn Duẫn Nghiên khom người cười to, y như là nghe được chuyện gì thú vị, chỉ là bên trong tiếng cười kia, thê lương đến nao lòng.

"Hàn Duẫn Nghiên!!" Lần đầu tiên Liễu Chân nghiêm túc kêu lên ba chữ này, giọng nói còn mang theo chút xấu hổ.

Cười xong, Hàn Duẫn Nghiên ngồi thẳng người, ngón tay nhẹ nhàng quẹt qua khóe mắt bởi vì cười lớn mà sinh ra một giọt nước mắt. Quay lại nhìn ánh mắt lo lắng của Liễu Chân, nàng cười, cười cực kỳ xán lạn, nàng cảm thấy bây giờ nàng rất giống mụ bà ác độc nha.~

"Đi chứ! Tại sao lại không đi? Thân là bạn chí cốt, tôi tại sao có thể không đi. Cô nói coi có đúng không, Liễu học tỷ?"

Người cuối cùng cũng bị Hàn Duẫn Nghiên bức đi, đầu óc trống rỗng ngồi ở ghế sô pha, chất lỏng lạnh lẽo trượt xuống từ khóe mắt rồi rớt xuống khóe môi, sau đó tàn nhẫn rớt xuống mu bàn tay.

Hóa ra nước mắt có thể mặn như vậy, còn mang theo chút cay đắng.

Hàn Duẫn Nghiên không khóc lớn, chỉ như một con rối lặng lẽ ngồi một chỡ, yên lặng để nước mắt rơi.

Mưa nhỏ bắt đầu lớn dần, dù mưa lớn thì xe cộ vẫn chạy tấp nập trên đường, hiện tại Lâm Thi Dĩnh phải đi tới đài truyền hình để quay chương trình.

"Hả?" Nhìn thấy tin nhắn, Lâm Thi Dĩnh nhíu mài.

Thông báo tụ hội của lớp cấp ba, quyết định tối chủ nhật, địa điểm chính là khách sạn lớn Quân Hào.

Cái này là Dương Huyên Ngọc gửi tới.

Đi hay không đi đây?

Điện thoại lại vang lên lần nữa, vẫn là Dương Huyên Ngọc.

[Quên không nói với cậu, lúc chúng ta họp lớn sẽ có phóng viên đó]

E sợ không biết phóng viên Dương Huyên Ngọc nhắc đến là ai, nghĩ nghĩ một hồi cuối cùng cũng quyết định đi.

"Chị Tiểu Nhẫn, tuần sau em muốn đi họp lớp cấp ba."

Cò môi giới Tiểu Nhẫn từ ghế trước xoay người, mặt mập mạp hiển nhiên không đồng ý "A Dĩnh, chị cảm thấy như vậy không tốt lắm."

Bất đắc dĩ nhún vai "Em cũng không muốn đi, nhưng mà lớp em có người làm trong tạp chí giải trí."

Mọi người ai cũng biết, thiên địch của ngôi sao chính là paparazi.

"Như vậy thì..." Tiểu Nhẫn trầm ngâm một chút, sau đó thở dài "Không còn cách khác, em cũng nên cẩn thận chú ý một chút, bữa đó có cần chị tới đón em?"

Lắc đầu một cái: "Không cần, em cũng có bạn mà, điểm này chị không cần lo lắng đâu."

"Vậy được, chị sẽ giúp em thay đổi lịch trình một chút"

"Chị Tiểu Nhẫn, phiền chị rồi."

Sắp xếp xong mọi chuyện, trong xe lại trở về yên tĩnh, Lâm Thi Dĩnh đem tai nghe nhét vào tai.

Lâm Thi Dĩnh nhớ tới cái ngày mà Dương Huyên Ngọc nhắc tới một người.

Chính là nhắc tới Hàn Duẫn Nghiên...

Nụ cười lành lành trong trí nhớ nay bị thi thế bởi một nụ cười khác, không có cách nào phủ nhận, cả đời cô không có cách nào xóa bỏ đi nụ cười kia.

Cũng không cách nào xóa bỏ tiếng cười chói tai của Hàn Duẫn Nghiên.

-----Hàn Duẫn Nghiên!! Cô tốt nhất cũng tham gia buổi họp lớp này đi!!

Có điều, không cần phải chờ lâu như vậy đâu, Lâm Thi Dĩnh lần thứ hai nhìn thấy Hàn Duẫn Nghiên, vốn là lơ đãng nhìn ra cửa xe, thì lại bắt gặp cái người cả đời này không bao giờ muốn vô tình trông thấy.

Đúng là thiên đường có lối người không đi, địa đường không cửa người lại muốn xông vào. Lâm Thi Dĩnh nham hiểm híp mắt "Ngại quá, dừng xe lại một chút"

Từ căn nhà ngột ngạt đi ra ngoài, Hàn Duẫn Nghiên rảo bộ bước chân không mục đích, cũng không để ý quần áo ướt sũng trên người, không giống với mấy người vội vã đi trên đường, nàng đi rất chậm, rất tùy hứng.

Cất bước đi trên đường để hồi phục lại tinh thần, Hàn Duẫn Nghiên bây giờ mới phát hiện ra trên đường bây giờ cũng không còn ai.

Chân có chút đau rồi.

Hàn Duẫn Nghiên đi tới trạm xe bus, nơi đó có ghế tựa.

"Hàn Duẫn Nghiên!"

Âm thanh dễ nghe nhưng mang theo khí tức muốn nổ phổi vang lên bên tai.

"Hàn Duẫn Nghiên!! Cô bị điếc hả!?"

"Cô mới bị điếc, cả nhà cô đều bị điếc." Không cần suy nghĩ, miệng đã tự động đáp lễ.

"Cô!!" Ý, có gì đó sai sai, rất là sai luôn, Lâm Thi Dĩnh có được kết luận này là do nghe thấy lời của Hàn Duẫn Nghiên vừa nói: "Cô đúng là Hàn Duẫn Nghiên?"

Hồi phục lại tinh thần, Hàn Duẫn Nghiên ngẩng đầu nhìn vẻ mặt như gặp quỷ của đối phương.

Bộ mặt đang cứng ngắc trong nháy mắt lại vung lên nụ cười trào phúng quen thuộc "Mắt có vấn đề thì nên đi chữa trị, có khi bệnh đã di căn lên não luôn rồi đó, nhớ đi kiểm tra cho kỹ"

Hờ, thế này mới đúng chứ, Lâm Thi Dĩnh vỗ vỗ ngực. một câu nói phải đâm được ba yếu huyệt mới là thói quen nói chuyện của Hàn thị, lúc nãy miễn cưỡng phản bác như vậy đúng là hù được cô rồi.

Nhìn Lâm Thi Dĩnh vẻ mặt không bình thường, gân xanh trên đầu Hàn Duẫn Nghiên bỗng chốc nổi lên.

"Gì vậy, Lâm đại minh tinh cũng rỗi quá ha. Giờ này còn đi ra đường không sợ bị nhìn thấy à?"

"Tôi mới vừa làm việc xong! Cô nghĩ giờ này còn có người ra đường giống cô sao?" Lâm Thi Dĩnh tức giận giữa hè phố rộng lớn.

Nhíu nhíu mài, Hàn Duẫn Nghiên bây giờ mới biết mình đã đi ra ngoài lâu như vậy.

Không có để sót sự kinh ngạc lóe lên trong mắt đối phương, Lâm Thi Dĩnh bĩu môi, cảm thấy cô hình như quên cái gì đó, để sót cái gì đó.

Hai người, một ngồi một đứng, không ai nói gì, có thể nói đây là lúc yên lặng nhất từ trước đến này giữa hai người.

Phải về rồi, mặc kệ như thế nào thì ngày mai vẫn còn phải bay sang Paris." Thu dọn lại tâm tình, Hàn Duẫn Nghiên quyết định về nhà.

"Đúng rồi!! Hàn Duẫn Nghiên!!! Lúc nãy cô mắng tôi thị lực không tốt và đầu óc có vấn đề!!!!" Cuối cùng cũng nhớ ra vấn đề, Lâm Thi Dĩ nói lớn.

Đang chuẩn bị đứng dậy thì Hàn Duẫn Nghiên nghe được lời này lập tức sững sờ một chút, giương mắt nhìn khuôn mặt rạng rỡ xinh đẹp bị tức điên của Lâm Thi Dĩnh.

"Hahahahaha!" Không cách nào kiềm chế được tiếng cười của mình, khoang ngực của nàng cũng bắt đầu khó chịu.

Thật giống như tất cả những chuyện không vui đã bị gió thổi bay đi.

Nhìn Hàn Duẫn Nghiên cười đến run người ngồi chồm hỗm dưới mặt đất, khóe mắt Lâm Thi Dinh hơi giật giật, câu cô vừa nói rất buồn cười sao? Huyệt cười của Hàn Duẫn Nghiên chắc chắn bị dứt rồi.

"Này! Cười cái gì mà cười?!"

"Không...hahaha" Ngẩng đầu nhìn mặt Lâm Thi Dĩnh, lại không thể kiềm chế được tiếng cười.

"..."

Lau đi nước mắt sinh ra từ cười lớn, bởi vì ngồi chồm hỗm trên mặt đất, cho nên lúc này Hàn Duẫn Nghiên mới ngẩng đầu nhìn dáng dấp của Lâm Thi Dĩnh, bộ dạng ghét bỏ của Lâm Thi Dĩnh rất rõ ràng.

"Này, Lâm Thi Dĩnh"

"Gì?" Mất kiên nhẫn nhìn Hàn Duẫn Nghiên bình tĩnh lại "Cười đủ chưa?"

"Phù..." được rồi, Hàn Duẫn Nghiên đứng dây, ho khan một cái "Ừ, cười đủ rồi"

"Có bệnh thì nên đi chữa trị đi!"

Không để ý giọng nói quái gỡ của Lâm Thi Dĩnh, Hàn Duẫn Nghiên lần này cười đến cực kỳ ôn nhu, cực kỳ ôn hòa.

"Này, Lâm Thi Dĩnh, tôi đói rồi, mời tôi đi ăn cơm đi."

~~~~~

Chế Nghiên bá đạo =)) ~ Rất tự nhiên =)) ~

Truyện Chữ Hay