Loa trong phòng ghi âm truyền ra tín hiệu tạm dừng, Lâm Thi Dĩnh giương mắt, ngoài mặt kính thủy tinh, vẻ mặt tổ chế tác không tốt
"Winnie, giải lao mười phút."
Thời gian ghi âm tạm dừng.
Vẻ mặt của mọi người rất khó coi, đặc biệt là người đàn ông trung niên giữa phòng mắt đeo kính đen, người này hẳn là người phụ trách âm nhạc, cũng là lão sư từ lúc Lâm Thi Dĩnh ra mặt, lão sư Liễu Thạch.
"Thi Dĩnh, hôm nay cô sao vậy? Khí lực. nhịp, cái gì cũng không đúng.!"
Liễu Thạch cau mày, đối với đồ đệ trước mắt hắn rất hài lòng, nhưng mà biểu hiện lần này của cô làm hắn thật sự thất vọng.
"Lão sư, xin lỗi."
Lâm Thi Dĩnh đầu cúi thấp, mặt cô rõ ràng cũng chẳng dễ chịu gì.
"Không cần nói xin lỗi với tôi.! Thi Dĩnh, cô đang mất sự tâm trung đối với âm nhạc rồi đấy.!"
Câu nói này cực kỳ nghiêm trọng, hai từ âm nhạc được nói ra trong miệng đại tiền bối, có thể thấy được hắn tức giận thế nào, biểu hiện của Lâm Thi Dĩnh có bao nhiêu tệ hại.
Lâm Thi Dĩnh cúi đầu, giọng nói không còn trong trẻo như ngày thường "Lão sư, thật sự rất xin lỗi."
"Quên đi, trước tiên cô tự xử lý cảm tình của chính mình đi. Mười phút sau tiếp tục." Đến cuối cùng vẫn là một tay ông nâng đỡ, từ một bé gái trở thành thiếu nữ, mặc dù lúc nãy nặng lời, nhưng Liễu Thạch vẫn tin tưởng đối phương đối với âm nhạc vẫn nhiệt tình không thay đổi.
Lâm Thi Dĩnh đi ra phòng ghi âm, ánh mắt vốn tràn đầy sức sống giờ lu mờ ảm đảm, cô biết mọi người đối với biểu hiện của cô rất thất vọng. Hơn hai giờ thu, cô vẫn chưa hoàn toàn có thể tập trung được.
Hơi thở, tiết tấu, những thứ không nên sai cô đều sai hết.
--------Chán quá chán, so với người vô tri còn còn kém cỏi hơn.!
Lâm Thi Dĩnh đi tới một góc không có ai dựa vào, cô cũng không muốn trở về phòng nghỉ ngơi. Cô bây giờ rất thảm hại, không muốn Hàn Duẫn Nghiên nhìn cô chật vật như vậy.
Hơi lạnh trên tường cô cảm nhận được hết, phóng tầm mắt từ ban công rộng lớn, Lâm Thi Dĩnh lẳng lặng ngắm nhìn, trên mặt không có bất kỳ vui vẻ nào, con người u ám giống như cơn lốc cấp .
"Winnie?" Giọng nói khàn khàn ở hành lang vang lên.
Không nghĩ tới lại ở chỗ này gặp được đối phương.
"Kiều Lâm, thật trùng hợp nha"
Lâm Thi Dĩnh nhìn người đột nhiên xuất hiện.
Người tới chính là người lần trước cô muốn mời đi ăn cơm.
"Chân đã khá hơn chưa?"
Nói xong Chu Kiều Lâm còn tỉ mỉ quan sát chân đương sự.
Quơ quơ chân, Lâm Thi Cười nói "Tốt hơn nhiều rồi, cậu xem."
Thấy vậy Chu Kiều Lâm yên tâm gật đầu, kỳ thực mấy hôm nay cô rất muốn tới thăm, cơ mà lịch trình quá kín, với nữa tự nhiên tới nhá có chút....hơi quá.
"Sao cậu ở đây?"
Lâm Thi Dĩnh mở miệng hỏi Chu Kiều Lâm.
"À trước có ghi âm bài hát nên muốn đến xem sao ấy."
"À" Lâm Thi Dĩnh gật gật đầu.
Chu Kiều Lâm nhìn người trước mặt, cẩn thận hỏi ngược lại "Còn cậu? Không phải đang ghi âm sao?"
Trên mặt của Lâm THi Dĩnh vẫn là nụ cười tiêu chuẩn độ "À tại có nhiều chỗ xữ lý không tốt, nên nghỉ ngơi phút ý mà."
Xử lý không tốt?
Chu Kiều Lâm hoài nghi nhìn đối phương, bài hát thế nào mà đến Lâm Thi Dĩnh cũng không xử lý được? Người đối với âm nhạc nhiệt huyết như Chu Kiều Lâm làm sao nhịn được hiếu kỳ "Bài hát thế nào? Có thể hát cho tớ nghe một chút không?"
Chuyện này tính ra cũng không khó khăn gì, với nữa dáng vẻ của đối phương nhìn như đứa nhỏ háu kẹo nên cô cũng đâu thể từ chối.
"Được chứ, nhưng mà hiện tại tớ hát không được, để tớ mở nhạc cho câu nghe."
Lâm Thi Dĩnh lôi ra điện thoại, màn hình hiện lên một tin nhắn, do lúc nãy phải thu âm nên nàng tắt âm.
"Sao vậy?"
Chắc là do cô cầm điện thoại lâu quá mà không làm gì, Chu Kiều Lâm lên tiếng hỏi.
"Không có gì" Lâm Thi Dĩnh mở file nhạc, chọn bài hát/
Nhạc nhạc du dương vang lên trên hành lang yên tĩnh.
Giai điệu rất êm tai, mặc dù không có ca từ thế nhưng Chu Kiều Lâm vẫn cảm nhận được ưu thương khát vọng trong ca khúc, loại cảm giác đó giống như mong mà không được, muốn chạm nhưng lại không dám đi. Bài hát này thật ra rất giống những cảm giác Chu Kiều Lâm che giấu ở nơi sâu nhất trong đáy lòng.
Cô thật sự muốn biết ca từ sẽ như thế nào.
Trong không gian yên ăn, ca từ được người hát lên, lối đi thưa người lời hát như xoáy vào tim, nhưng vẫn thiếu.
"Đây là lời bài hát."
Lâm Thi Dĩnh như là hiểu được tiếng lòng của Chu Kiều Lâm, cô hát ra lời đầu tiên trong bài hát.
Chu Kiều Lâm nhíu chặt mày, mặt đã nghiêm túc nay còn uy nghiêm hơn, cô chờ đối phương hát xong suy tư vài lần, cuối cùng vẫn cảm thấy có chỗ...không ổn "Thi Dĩnh, tình cảm của cậu rất rất không đúng."
Chính xác, rất rất là không đúng.! Từ câu đầi tiên của bài hát đã bị Lâm Thi Dĩnh biểu đạt sai, chân thật, thống khổ, thương tâm, nhưng không phải ngột ngạt tự trách.
Lời bài hát là nguồn sống của ca khúc, trình bày bài hát phải biểu đạt được suy nghĩ cảm tính của bài hát.
Bài hát này tuy là đơn phương, tuy khát vọng, nhưng không phải vẫn có một vài chỗ ngọt ngào đấy sao.
Nhưng mà...
"Thi Dĩnh, bài hát này không chỉ có thống khổ, không chí có đau lòng, mà còn có cả ngọt ngào nữa."
Tay cầm điện thoại siết thật chặt, ngón tay mảnh khảnh bởi vì vậy mà trắng bệch, sắc mặt của Lâm Thi Dĩnh ở dưới ánh mặt trời cũng trắng như xác chết.
Chu Kiều Lâm nhắm chặt hai mắt, lần thứ hai nghe lại lời bài hát, cô có cảm giác, thật sự có cảm giác.
Cậu nói không yêu tôi.
Cũng nói không cần tôi.
Đến cuối cùng vẫn chỉ có tôi lẻ loi một người.
Khi đó cậu đã nói những gì
Những lời thì thầm sao cứ mãi hoài vương
Vậy mà hôm nay mọi chuyện như gió của những chiều cũ kỹ.
Còn cách nào để thực hiện ước nguyện của tôi không.
Xin cậu đừng buông tay.
Xin cậu nắm lấy bàn tay tôi thật chặt.
Nói đi rằng cậu và tôi sẽ cùng đi đến miền thương nhớ.
Mười ngón đan xen ấm áp ngọt ngào.
Sẽ dịu dàng như thế, sẽ nhẹ nhàng như thế.
Cùng một ca khúc, nhưng mà lại không giống cái cách Lâm Thi Dĩnh hát, không đơn độc bi thương, không phải chỉ toàn đau khổ, cô cảm nhận được ngọt ngào, nghe được những tình cảm mà người hát biểu đạt.
Tôi yêu câu, thật sự yêu cậu.
Bởi vì yêu nên không muốn buông bỏ, bởi vì thương nên không muốn chia đôi con đường.
Xin cậu, xin cậu lại đây ôm lấy tôi đi.
-----Thi Dĩnh, A Dĩnh, Dĩnh, tớ yêu cậu.! Cậu biết không?
Giọng nói nửa rụt rè nửa mừng rỡ vang lên trong đầu, khuôn mặt tràn ngập sự hạnh phúc không tài nào che giấu được.
Chu Kiều mở mắt, cô vẫn thấy Lâm Thi Dĩnh yên lặng, đắm chìm trong hồi ức của mình.
Giây phút đó, khoảng khắc đó, cô không muốn mãi là ngừng đứng sau người kia nữa.
"Thi Dĩnh, tớ..."
Bộp bộp bộp
Tiếng vỗ tay từ đâu vang lên không dứt, cắt đứt luôn những lời muốn nói của Chu Kiều Lâm.
Mở mắt ra, Lâm Thi Dĩnh giật mình nhìn người vừa đến "Lão sư."
Người vừa vỗ tay là Liễu Thạch.
Liễu Thạch mở to hai mắt, hắn bây giờ đang vỗ tay rất vui vẻ "Kiều Lâm, cô hát bài này quá tốt."
"Cám ơn lão sư khích lệ."
Trước mặt Liễu Thạch, Chu Kiều Lâm đè nén lại cảm tình của chính mình. Dù sao không phải ai cũng đầu gỗ như Lâm Thi Dĩnh, với nữa nhạc sĩ đối với cảm tình của con người, nhạy cảm dữ lắm.
"Hát tốt chính là hát tốt." Liễu Thạch đi lên trước, cách hai người chừng năm bước chân, đôi mắt sau cặp kính nhìn chằm chằm Lâm Thi Dĩnh.
"Thi Dĩnh, cô hiểu không? Cô vừa phạm sai lầm rất lớn đấy."
Lâm Thi Dĩnh yên lặng gật gật đầu, sau đó lại lắc đầu.
"Lão sư, xin lỗi"
Đây là lần thứ ba Lâm Thi Dĩnh nói lời xin lỗi với Liễu Thạch.
Liễu Thạch thở dài nhìn Chu Kiều Lâm
"Kiều Lâm, chút nữa cô tới phòng thu đi."
"Cái gì?!" Chu Kiều Lâm hai mắt trừng lớn, cô nhìn Liễu Thạch rồi lại nhìn người bên cạnh "Lão sư, bài này là Winnie..."
"Tôi nói sao thì cứ vậy đi. OST lần này chỉ dành cho người đã chuẩn bị hoàn mỹ thôi."
"Nhưng mà.."
"Kiều Lâm, cậu cứ thử đi." Võ vỗ lưng Chu Kiều Lâm, Lâm Thi Dĩnh động viện đối phương "Bài này tớ không có cách nào biểu hiện tốt hơn cậu đâu."
Chu Kiều Lâm còn đang giãy dụa, nhưng mà Lâm Thi Dĩnh không có cho cô thời gian để giãy nãy.
"Lão sư, tôi đi trước."
Liễu Thạch gật đầu, không có ý định giữ Lâm THi Dĩnh ở lại.
Gạt bỏ được gánh nặng OST, bước chân của Lâm Thi Dĩnh cũng chả ung dung nổi, lòng của cô bây giờ nặng trịch, lúc cô đứng trước phòng nghỉ, cái loại cảm giác nặng nề lại càng thêm rõ ràng.
"Về rồi."
Cửa được mở từ bên trong, Hàn Duẫn Nghiên giống như cảm giác được Lâm Thi Dĩnh trở về, trong nháy mắt liền đi mở cửa.
"Ừm" Lâm THi Dĩnh cười cười đi vào.
Phòng nghỉ chỉ có hai người.
"Cậu sao vậy?" Hàn Duẫn Nghiên nhạy cảm, nhìn thấy được Lâm Thi Dĩnh không ổn.
Bởi sự quan tâm của Hàn Duẫn Nghiên mà dù làm Lâm Thi Dĩnh không tài giấu đi được sự yếu đuối của mình, cô không cần biết có ai sẽ đi vào hay không, cô ôm chặt lấy đối phương, đầu đặt lên vai Hàn Duẫn Nghiên.
Cất giọng buồn buồn "Đừng hỏi, để tớ ôm cậu một cái."
Lâm Thi Dĩnh rất ít khi yếu đuối thế này, so với tranh đấu bại trận dưới tay Hàn Duẫn Nghiên, không giống.
Không nhiều lời, Hàn Duẫn Nghiên nhẹ tay vuốt v tóc Lâm Thi Dĩnh, động viên một hồi chẳng biết sao người kia lại khóc.
Nước mắt từ cổ men theo vạt áo rơi xuống, thân thể run rẩy ôm nàng.
Thi Kỳ, cái tên này lần đầu tiên được Lâm Thi Dĩnh nhắc tới.
Một lần lại một lần, một lần lại một lần.
Có tự trách, có đau khổ, có ngột ngạt.
Lâm Thi Dĩnh vì người này mà khóc, A Dĩnh của nàng vì người này mà bi thương.
Cái nàng có thể làm chỉ là lẳng lặng vỗ về người ở trong lòng, đợi đối phương chủ động nói cho nàng nghe chuyện này.
~~~~~~~~~~~~~
Thịt thì k cho ăn, phong ba bão táp cứ quất tới tấp vào mặt ==~
Các tình yêu / vui vẻ nha <~ love ya~~~~