Phòng lớn vì hai người mà tràn ngập mùi thuốc súng.
Có thể nói ý, hồi cấp ba Lâm Thi Dĩnh và Cố Thanh Sứ chính là cộng sự tốt của của nhau trên mọi mặt trận, nói không ngoa chính là bách chiến bách thắng, dù chuyện to hay nhỏ, cũng được bọn họ giải quyết triệt để, chỉ có mấy cái chiến dịch chơi Hàn Duẫn Nghiên mới cho Cố Thanh Sứ thắm thía hiểu rằng, Hàn Duẫn Kia chính là bụng sâu khó lường thực lực.
Bây giờ đồng đội của mình còn quỳ dưới gối người ta, thực lực của yêu nghiệt này đúng là không nhỏ đâu.!!
Cố Thanh Sứ đem cấp bậc chính mình lên cấp SSS, Hàn Duẫn Nghiên ra sao đương nhiên cô không rõ. Hàn Duẫn Nghiên bây giờ đâu có chút choáng, tuy nói đã hạ sốt cơ mà sau bệnh mệt mỏi là đương nhiên, hơn nữa tối qua còn bị Lâm Thi Dĩnh dằn vặt, vậy nên Hàn Duẫn Nghiên đâu còn nhiêu sức. Bây giờ còn phải đối mặt với Cố Thanh Sứ, tinh thần và thể xác thật sự mệt mỏi rồi. Bên cạnh còn có ghế dựa thịt người êm ái quá, nên Hàn Duẫn Nghiên vui vẻ đêm nửa trọng lượng cơ thể dựa vào đối phương luôn.
Tay trái cảm giác được trọng lượng của đối phương, Lâm Thi Dĩnh đương nhiên vẫn nhớ Hàn Duẫn Nghiên vừa mới hết sốt, lòng dạ tiểu nhân hẹp hòi đang phun nước miếng được cô dẹp đi, tay trái thuận thế ôm Hàn Duẫn Nghiên, lo lắng nhìn khuôn mặt mệt mỏi của ai kia "Sao rồi? Có phải có chỗ nào không thoải mái không? Có muốn nằm một chút không?"
Liên tiếp ba lời hỏi han quan tâm vồn vập, dáng vẻ cuống cuồng vội vã, Cố Thanh Sứ thật muốn đứng lên nhìn xem đó có phải là Lâm Thi Dĩnh không. Đây là người mà hồi trước nhắc tới ba chữ Hàn Duẫn Nghiên đều là nghiến răng nghiến lợi đây hả?! Đây là người năm đó gào thét nói không đội trời chung với Hàn Duẫn Nghiên đây hả????? Có ả không có tôi, Lâm Thi Dĩnh đây sao???????
Giời ơi.! Hai người như nước với lửa có thể ở cạnh nhau sao??????? Chời ơi! Thế giới này đảo điên quá rồi.!
Mấy lời này Cố Thanh Sứ chỉ có thể rít gào trong lòng.
Hàn Duẫn Nghiên nhìn thấy vẻ mặt của Cố Thanh Sứ, thấy rất rõ ràng, đương nhiên, đây chính là hiệu quả mà nàng muốn.
Nàng lắc đầu nói "Không sao, chỉ mệt một chút."
Hàn Duẫn Nghiên mỉm cười, tuy nói không sao những người tinh tường nhìn ra liền có thể thấy đối phương không rõ. Hơn nữa nàng kiên trì như vậy không phải vì cô sao? Lâm Thi Dĩnh cảm động, thường ngày yêu thích trả treo với Hàn Duẫn Nghiên là thật, nhưng lần này cảm động cũng là thật.
Lâm thị khôi phục tinh thần. Cô quay đầu ánh mắt ghét bỏ người không mời mà tới kia, tuy không lên tiếng nhưng sự ghét bỏ kia người mù cũng có thể nhìn ra.
Tôi đi.! Lâm Như Hoa.! Cô xem ái tình nặng hơn bạn bè, cô giỏi.!
Cố Thanh Sứ hận không thể bầm người trước mặt ra, thiệt muốn vả cái để làm tỉnh cái cái kẻ trúng dược tình Hàn Duẫn Nghiên.
Vậy mà nói cả đời dựa nhau làm gái già đấy.! Vì gái mà vứt bỏ chị em tốt, được rồi, ghi nhớ.!
"Thanh Sứ, hôm nay tới là có chuyện sao?"
Hàn Duẫn Nghiên cuối cùng vứt bỏ hai chữ em gái, thân mật gọi tên đối phương. Lúc nãy là lấy uy mới đáp hai chữ chị gái, trên thực tế nàng chỉ lớn ngày hơn đối phương thôi, hai chữ chị gái này nàng không muốn gánh quá lâu.
Lâm Thi Dĩnh tay trái ôm Hàn Duẫn Nghiên, chăm chú gật đầu "Đúng đó, cậu nới có chuyện gì?" Không có chuyện thì mau đi đi.!
Cái này có nên gọi là Phụ xướng phụ tùy không?! (Nguyên bản là "Phu xướng phụ tùy. Chồng hát vợ bè.)
Haiz, con gái gả đi như bát nước hất đi. Chưa biết có gả được Lâm Thi Dĩnh không, cơ mà bát nước đã đổ cmn ra rồi. Đừng tưởng cô nghe câu trước không hiểu câu sau tuy chưa nói. Cô Thanh Sứ trong lòng rời một giọt lệ cho chính mình.
"Thật ra cũng không có chuyện gì, chỉ là quan tâm đ ến đời sống tình cảm gần đây của Thi Dĩnh nhà chúng ta thôi." Cố Thanh Sứ nói mấy chữ này rõ ràng là muốn tặng cho Lâm thị, còn kèm luôn ăn mắt hình dao thái lan.
Chỉ tiếc mùi hương nê-phrít đã trong lòng đã làm cô say rồi, nên loại hình công kích này không ảnh hưởng gì đâu.
Mợ.! Đúng là mắt lim dim dòm chm bỏ bạn.! Cẩn thận ngày nào đó bị ăn sạch cũng không biết.
Cố Thanh Sứ đối với câu nói Tình bạn của phụ nữ mỏng như jambon rốt cuộc đã hiểu tường tận.
Cơ mà cô nói sai rồi, Lâm Thi Dĩnh có bị ai ăn đâu, còn đem người ta ăn sạch rồi nuốt vào bụng đó chớ, ngay cả ấn kỳ vẫn còn đó kia mà.
--------Đời sống tình cảm của tớ tốt lắm.! Tốt vô cùng, đương nhiên nếu cậu đi nhanh hơn thì sẽ càng tốt hơn ý.!
Đùa thôi, câu nói này Lâm Thi Dĩnh nói trong bụng cơ.
"Haha, vẫn okie lắm." Lâm thị cười nói.
Haiz~ Cố Thanh Sứ khẽ thở dài.
"Quên đi, tớ về công ty đây, lần sau lại nói chuyện tiếp" Cô mệt rồi không muốn nói nữa đâu, về tới nhà gọi điện cho Dương Huyên Ngọc còn tốt hơn.
"Ồ?" Lâm Thi Dĩnh vờ kinh ngạc.
"Nhanh vậy sao? Sao không ngồi lâu một chút?" Hàn Duẫn Nghiên kinh ngạc là thật, nàng còn tưởng Cố Thanh Sứ ở lại lâu hơn cơ.
Cố Thanh Sứ tay hơi run, không cần nghĩ nhiều đâu, cái là do bị tức giận mà thành đó. Coi cái bản mặt vui vẻ của Lâm Thi Dĩnh kia, chả khác nào đuổi khách đâu, trái lại Hàn Duẫn Nghiên là thật lòng muốn giữ khách.
Cố Thanh Sứ vung vung tay "Không cần." Cậu không phải người mù, Hàn Duẫn Nghiên không khỏe cô nhìn ra mà "Thân thể cô cũng không khỏe gì, để lần sau đi."
Hàn Duẫn Nghiên khóe miệng hơi cong "Thanh Sứ, lần sau đến tôi nhất định sẽ mạnh khỏe để cùng cậu trò chuyện."
Người đẹp mỉm cười đương nhiên sẽ rất đẹp mắt, cộng thêm người đẹp còn là phần tử thù địch nhưng nụ cười có thiện ý, Cố Thanh Sứ ít nhiều gì cũng có chút an ủi.
"Nhất định" Cố Thanh Sứ nở nụ cười.
Hai người đẹp nhìn nhau cười, cảnh đẹp quá đẹp, chỉ là không phải ai cũng thấy nó đẹp.
Cô dùng thân thể che đi tầm mắt của hai người. hành động trẻ con lập tức nhận được cái liếc mắt.
"Thanh Sứ, cậu không phải nói công ty có chuyện hả?"
"Tôi nói công ty có chuyện bao giờ? Tôi nói tôi muốn đến công ty."
Cố Thanh Sứ tức giận nhìn gá mài mẹ trước mặt, thiệt làm người ta chán hết sức "Cô ra tiễn tôi."
"Đi đi đi, cậu không thấy tớ bị thương à?" Lâm thị chỉ chỉ cái chân bó bột "Ra ngoài quẹo trái, nhớ đóng cửa luôn."
Cái đứa này.! Cố Thanh Sứ hình như không quen cái con này nha.!
Lâm Thi Dĩnh ở trước mặt người thân sẽ y như trẻ con, hơn nữa còn là trẻ con thích giỡn mặt. Lời nói vừa nữa và biểu hiện muốn ăn đấm kia chỉ là vì quá thân nên mới bày ra dù thế nào Cố Thanh Sứ, cô và Dương Huyên Ngọc ba người sớm đã thân như chị em trong nhà rồi.
Lâm thị và Cố Thanh Sứ đi đến cạnh cửa, Cố Thanh Sứ quay đầu nhìn Hàn Duẫn Nghiên không có nhìn mới yên lòng, cau mày nhìn người bên cạnh "Thi Dĩnh, cậu thật lòng sao?"
Thật lòng cái gì?
Thật lòng yêu thích Hàn Duẫn Nghiên? Hay thật lòng thừa nhận chút tình cảm này?
Lâm Thi Dĩnh coi như dẹp dáng vẻ bát nháo của mình, cô không cười, nhưng mắt nhìn bạn tốt của cô nhẹ nhàng gật đầu.
Vẻ mặt chưa từng có của Lâm Thi Dĩnh làm Cố Thanh Sứ thở dài, cô biết, Lâm Thi Dĩnh xác định rồi "Còn cậu ấy?"
Lâm Thi Dĩnh cười, nhưng nụ cười không có bất kỳ sự vui vẻ hay khẳng định, cô thấp giọng nói "Thanh Sứ, tớ không biết."
"Cái gì?" Giọng hơi lớn, Cố Thanh Sứ che miệng, cẩn thận nhìn người trong phòng, may mắn đối phương không có nhìn sang "Lâm Thi Dĩnh, ý cậu là gì?"
"Tại vì...." Lâm Thi Dĩnh lầm bầm "Tại vì Hàn Duẫn Nghiên trước giờ chưa từng nói cậu ấy yêu tớ hay đại loại vậy."
Trời.! Thiệt chứ cô muốn bóp chớt mợ bạn cô cho rồi. Còn tưởng đã rõ ràng mười mươi, kết quả lại chả có vẹo gì.!
"Lâm Thi Dĩnh, cậu cứ tiếp tục ân ái đi ha.!" Cố Thanh Sứ cắn răng cắn lợi nói, người phụ nữ này hết thuốc chữa rồi.!
Lâm thị cười xán lạn, khuôn mặt tươi như hoa "Thanh Sứ, nếu cậu ước ao khát khao thì có thể tự mình đi tìm ha."
Mợ cô! Đúng là hết thuốc chữa.! Lâm Thi Dĩnh hình như không biết, giang hồ có câu, ăn bậy là sinh bụng hay sao ấy. Cách thức như vậy Cố Thanh Sứ sớm đã dìm chết từ trong trứng rồi.
"Ân ái cũng nên khiêm tốt chút.! Nhìn vai cậu đi,!"
Cố Thanh Sứ ký đầu Lâm Thi Dĩnh, chỉ chỉ vai phải Lâm thị.
Cổ áo Lâm Thi Dĩnh hơi rộng, cô cúi đầu vén tóc từ phải sang trái, loáng tháng có thể nhìn thấy một dấu đỏ, tuy mờ nhưng vẫn bắt mắt, cái này đâu thể nào giải thích là muỗi cắn được....
Chớt mợ.!
Lâm Thi Dĩnh lúng túng cười cười, lấy tay che lên chỗ đỏ.
Đối mặt với nụ cười lấy lòng của Lâm thị, Cố đại tiểu thư chỉ tiếc mài sắt không thành kim "Tớ không hy vọng thấy cảnh cậu bị Hàn Duẫn Nghiên đè dưới thân đâu ha, thế nên chú ý dùm cái, có ngày bị ăn sạch sẽ đấy.!"
Lâm thị muốn phản bác nha, cô bị đè dưới thân Hàn Duẫn Nghiên bao giờ? Tối qua là cô đè Hàn Duẫn Nghiên nhaaaaaaaaaaaaaa
Có điều câu nói này ai tin? Nhìn vẻ mặt toàn dấu chân chó và dấu đỏ trên vai Lâm thị, Cố Thanh Sứ nội tâm thở dài Nuôi heo để đợi người khác thịt hộ.
"Được rồi được rồi" Cố Thanh Sứ ném cho Lâm thị ánh mắt thương tiếc "Lần sau tớ mời cậu đi ăn cơm đậu đỏ đặng bồi bổ thân thể ha."
Cố Thanh Sứ lưu lại câu nói không đầu không đuổi rồi rời đi, cửa đóng lại để Lâm Thi Dĩnh đứng đó một đầu chấm hỏi.
Tuy là Cố Thanh Sứ nói chuyện rất bình thường, nhưng mà sao phối hợp với nụ cười và vẻ của Cố tiểu thư lại có chút quỷ dị khó gọi tên nhỡ.
"Sao rồi?"
Hàn Duẫn Nghiên nhìn Lâm Thi Dĩnh một đầu chấm hỏi đi tới, lúc nãy mới có mấy phút thôi mà, Cố Thanh Sứ giở trò gì vậy????
Lâm Thi Dĩnh lắc đầu ngồi xuống bên cạnh Hàn Duẫn Nghiên, tay vô cùng tự nhiên vòng qua eo đối phương, Hàn Duẫn Nghiên cũng rất tự giác tựa vào.
"Thanh Sứ mời tôi đi ăn cơm." Suy nghĩ một chút, Lâm Thi Dĩnh vẫn chọn nói ra.
"Ăn cơm?" Hàn Duẫn Nghiên nhíu mày, nghe rất bình thường mà.
Lâm thị gật đầu, lời nòi mơ hồ "Chỉ là không biết tại sao lúc cậu ấy nói mời tôi đi ăn cơm đậu đỏ lại có chút kỳ quặc, vậy là ý gì???"
Nghe xong câu hỏi, Hàn Duẫn Nghiên hai mắt lóe sáng, nụ cười trên môi có chút thâm thúy.
"Cái này tôi cũng không biết."
~~~~~~~~~
@@~ tui cũng không biết luôn.....
Mọi người tối cuối tuần vui vẻ < ~ mãi yêu < ~