Chương : Dọn nhà và tụ hội
Buổi họp có vẻ không vui vẻ gì lắm, vì phần nhạc đệm chả ra khoai ngô gì.
Sau khi về đến nhà, Hàn Duẫn Nghiên mệt mỏi ngã xuống giường, ngay cả tẩy trang cũng lười biếng. Áo khoác và quần áo nằm đầy trên mặt đấy bị nàng tùy ý quăng vứt lung tung, vẻ mặt mệt mỏi khó chịu.
---Mệt nha, thực sự rất mệt nha~
Nàng cảm thấy ngồi cùng một chỗ với Liễu Chân còn mệt hơn so với chuyện bay tới bay lui trên bầu trời.
Đèn cũng chưa được mở.
Nhưng chuyện này không gây trở ngại gì với tầm mắt của nàng, tấm ảnh trên đầu giường không có cách nào không để ý tới, trong đó có hai người vui vẻ trong tuyết trắng, nơi chụp chính là Thụy Sĩ.Nhưng còn hiện tại?
Nhếch môi tự giễu một cái.
"Brr Brr~"
Bởi vì yên tĩnh nên tiếng run trong điện thoại vang lên rất rõ ràng.
Khuya như vậy rồi mà?
[Duẫn Nghiên, trước kia cậu có nhờ tớ giúp cậu để ý mấy căn nhà, học tỷ của tớ có một căn kia, cậu còn hứng thú không? ]
Ra la tin nhắn của Nhã Cầm.
Chuyện này cũng đã trôi qua một thời gian rồi, nhớ không lầm thì lúc đó Liễu Chân đề nghị đổi chỗ khác, nơi này và công ty của cô ấy không cùng đường, rất bất tiện. Vì vậy Hàn Duẫn Nghiên có nhờ người để ý mấy nơi thích hợp hơn.
(Dọn nhà.)
Hai chữ này giống như bùa chú, phong ấn đầu óc Hàn Duẫn Nghiên.
Còn đang suy nghĩ thì ngón tay thon dài đã nhanh chóng trả lời tin nhắn.
[Còn, cậu giới thiệu cho tớ đi]
"Brr ~ brr" điện thoại lại sáng lên lần nữa.
[Được, vậy cậu xem xét thời gian đi, rồi chúng ta gặp mặt trao đổi.]
[Ok, cám ơn cậu]
Nhìn tin nhắn đang gửi đi, Hàn Duẫn Nghiên vứt điện thoại sang bên. Ánh sáng của điện thoại lóe lên, trên màn hình là hai bàn tay đang nắm lấy nhau.
Mua búp bê ở Russia, mua Phong Linh (chuông gió) ở Mexico, mua con quay ở Tây Ban Nha, bức ảnh nào cũng là hai người, ánh sáng hơi yếu của điện thoại nhưng lại chiếu ra những hình ảnh rất rõ ràng.Bất luận là nơi đâu cũng có dấu vết của Liễu Chân, ngay cả vách tường màu xanh da trời này cũng là Liễu Chân chọn.
---------Đâu đâu cũng là mùi vị của Liễu Chân. Hàn Duẫn Nghiên đau khổ nghĩ đến.
Hay là nên đổi nơi khác đi...
Sáng sớm ngày thứ hai, hơi dùng sức để trang điểm che đi vành mắt một đêm không ngủ. Hàn Duẫn Nghiên mỉm cười nhìn chính mình trong gương rồi đi xuống lầu, ngồi lên xe đi về phía sân bay Vinh Hưng.
Hôm nay nàng phải bay đến Campuchia, Lâm Nhã Cầm hôm nay cũng bay chuyến này nha."Nhã Cầm"
Bên trong phi trường, Hàn Duẫn Nghiên phất tay về phía Lâm Nhã Cầm vừa đến, không quan tâm lắm về ánh mắt của mọi người đang tập trung vào mình.
"Hôm nay đến sớm quá nha~" Lâm Nhã Cầm có chút ngạc nhiên, nếu là bình thường, Hàn Duẫn Nghiên thường hay là một trong những người tới cuối.
Nhún nhún vai, Hàn Duẫn Nghiên động tác tiêu sái nói "Đến sớm cũng tốt mà, cơ mà hôm nay ngủ không ngon nên mới đến sớm như vậy"
Bảy giờ rưỡi, máy bay cất cánh đúng giờ.
"Nhã Cầm, tối qua cậu nói thế nào ấy nhỡ?" Ở bên trong cabin chuẩn bị, Hàn Duẫn Nghiên vừa sửa lại toa xe ăn, vừa nói chuyện với người bên cạnh.
"Là học tỷ hồi đại học của tớ, học ngành kiến trúc ấy. Mấy ngày trước tớ có cùng chị ấy tán gẫu, chị ấy nói cũng đang tìm giúp bạn chị ấy, cùng đại học luôn, học nhiếp ảnh.
"Ừm, nhưng mà tại sao chị ấy lại tìm?"
"Có hứng thú sao?" Dừng công việc trên tay lại, Lâm Nhã Cầm xoay người nhìn Hàn Duẫn Nghiên."Hừm, có một chút" Hàn Duẫn Nghiên thành thực gật đầu.
"Hình như là bởi vì bạn của chị ấy thường xuyên ở nước ngoài, nên muốn cho thuê nhà đó mà" Lâm Nhã Cầm vô cùng thần bí nói" Hơn nữa nha, địa điểm không tệ đâu, còn rất gần sân bay nữa"Dọn dẹp đống tạp chị, Hàn Duẫn Nghiên thẳng người nói: "Cậu có tới đó rồi hả?"
Lâm Nhã Cầm lắc đầu một cái "Không có, nhưng học tỷ có cho tớ địa chỉ, ở phố xx đó."
"Đúng là gần thật" Nghĩ một hồi Hàn Duẫn Nghiên có chút giật mình "Nhưng mà chỗ đó thuê không rẻ =="
phố lớn xx là chỗ ở cho những kẻ có tiền.
"Uầy, học tỷ nói tiền không phải vấn đề, quan trọng là phẩm chức khách thuê nhà." Lâm Nhã Cầm nhìn ra Hàn Duẫn Nghiên có chút lung lay, liền nói tiếp "Kỳ thực cậu có thể đến xem trước mà, sau đó thích hay không thích thì quyết định sau cũng được"
"Ừm" Hàn Duẫn Nghiên c ắn môi dưới suy nghĩ một chút, cuối cùng đưa ra quyết đinh.
Không có như tiểu thuyết miêu ta cảnh cướp máy bay, cũng không có khí trới ác liệt, vậy nên ba giờ sau, máy bay hạ cánh an toàn.
"Duẫn Nghiên, có muốn ra ngoài di dạo một chút không?" Hứa Duẫn Giai hôm nay cũng là nhân viên phục vụ trong chuyến bay này. Bọn họ ngày mai mới có thêm chuyến bay khác.
Lắc đầu một cái, Hàn Duẫn Nghiên cười khổ "Chắc không được rồi, hôm qua ngủ không ngon nên có chút mệt, các cậu đi chơi đi"
Hứa Duẫn Giai tuy là có tiếc nuối, dù sao có mỹ nhân đi cùng thì thị giác cũng sẽ tốt hơn, nhưng cũng không thể miễn cưỡng, bởi vì làm nghề này quan trọng hàng đầu là thể lưc. Không có thể lực cực tốt sẽ không thích ứng được đủ loại chuyện trong một chuyến bay, và những khách hàng kỳ quái.
Mệt mỏi là sự thật, một đêm không ngủ còn phải làm việc cao độ, thì dù là người sắt cũng chịu không nổi, Hàn Duẫn Nghiên đương nhiên tự biết mình chưa tới cấp độ người sắt nha.
Trời cao thương xót mỹ nhân, Hàn Duẫn Nghiên lần này may mắn được hẳn một phòng riêng, sẽ không bị người khác đánh thức. Nàng tắm rửa qua loa xong liền ngã xuống giường, lập tức chui vào chăn, điện thoại nhấp nháy cái tên Liễu Chân nãy giờ cũng bị nàng quên sạch. Ngày hôm sau thức dậy, nàng cũng không suy nghĩ nhiều mà lập tức đè nút tắt máy cho đến khi màn hình tối đen.Liên quan tới việc Album lần này, đám người Lâm Thi Dĩnh sáng sớm đã tới công ty, xác nhận ba bài hát cuối cùng. Cô còn phải quay một đoạn quảng cáo nên rời đi trước, Còn về phương diện trang phục thì giao lại cho tính đồ thời trang Quách Vũ Nhàn.
Đứng trước bối cảnh phòng quay, lần này Lâm Thi Dĩnh quay quảng cáo cho đồng hồ đeo tay, làm mấy cái động tác đã thuộc lòng.
"Được! Cut! Nghỉ ngơi một chút đi, chúng ta đổi bối cảnh"
Nhân viên bắt đầu thay đổi bối cảnh, nhà tạo hình, thiết kế và trợ lý đi tới bên Lâm Thi Dĩnh để giúp cô thay đổi đồ. Đang ngồi nghỉ ngơi trên ghế, Lâm Thi Dĩnh lúc này mới có tiêu hóa xong tin tức cô nhận được lúc sáng.
Cô không phải lần đầu tiên biểu diễn OST, nhưng mà vì lần này là OST dành cho Kế Vận, nên cô đương nhiên hưng phấn cùng lo lắng, bởi vì lần này sẽ là lần cô khẳng định năng lực của mình.Thế nhưng, tại sao lại là bài hát này?
Nhắm nhẹ đôi mắt, đem thống khổ giấu ở mi mắt mỏng manh, bốn phía dần dần trở nên yên tĩnh. Giai điệu quen thuộc vang vọng trong đầu. Hộp hồi ức không ngừng mê hoặc Lâm Thi Dĩnh hãy mở nó ra.
"Chị Thi Dĩnh, chị Thi Dĩnh, điện thoại của chị kìa" Trợ lý tiểu Thức cắt đi những ảo tưởng của cô.Mở mắt ra, phấn lót dày một tất đập vào hai mắt, mang theo nụ cười yêu mị lấy lòng người.
"Cám ơn" Khóe môi vung lên độ cong quen thuộc, Lâm Thi Dĩnh hết lòng hết lực diễn cái vai thần tượng.
Điện thoại màu đen kêu vang, rất ít người biết số này, bởi vì số này không phải của Winnie, mà là Lâm Thi Dĩnh.
Điện thoại không hiện tên người gọi.
"Alo"
"Sao lâu như vậy mới bắt máy hả?" Người trong điện thoại lớn giọng.
"...Ngọc Hoàn, cậu nghĩ tôi rảnh rỗi như cậu chắc" Giọng nói vô cùng ghét bỏ.
"Cậu mới là Ngọc Hoàn! Cả nhà cậu đều là Ngọc Hoàn!!!" Giữ điện thoại cách mình một khoản mà Lâm Thi Dĩnh cũng cảm nhận được sự tức giận của đối phương, câu này của mỹ nhân bên kia điện thoại mà được viết báo thì chắc hẳn phạm vi lưu truyền rất rộng nha. Nếu như được, Lâm Thi Dĩnh cô tuyệt đối cống hiến những câu nói ăn tiền như vậy cho báo chí, thậm chí mỗi ngày một tin nhắn cũng được luôn.
"Lâm Như Hoa, cậu còn dám nhắc tới biệt hiệu đó, tớ lập tức ăn thịt cậu!"
Khóe môi hơi giựt, khẩu khí của Lâm Thi Dĩnh rõ ràng rất gợi đòn "Được được, tớ sợ cậu"
"Lâm Thi Dĩnh, cậu chờ tôi đi, chị đây sẽ tới dạy cho cậu biết, tại sao người ta lại gọi là hoa hồng nha!"
"Được, tới đây rồi nói" Ngữ khí nói chuyện rất vui vẻ, nên làm cho mấy người nhân viên bắt đầu chú ý.Thu lại nụ cười, tận lực thay đổi ngữ khí của chính mình, Lâm Thi Dĩnh vi diệu đổi chủ đề "Mới vừa về nước hả?"
Bên kia điện thoại khinh một tiếng "Ừm, mới vừa xuống máy bay"
"Hiếm khi thấy cậu gọi cho tớ trước nha" Đối phương là cao nhân ẩn dật, mấy lần trước đều là từ tin tức báo giới mới biết được cô ấy về nước, hôm sau lại cầm hành lý, tiếp tục chuyến hành trình mang tên tìm kiếm linh cảm.
"Bởi vì tớ có hai chuyện muốn nói với cậu" Đối phương hình như muốn đùa giỡn rồi, ngữ khí thay đổi nói "Cậu muốn nghe cái nào?"
"Có chuyện thì mau nói, tớ rất bận" Hơi nhấn mạnh một chút, nhưng không biết có phải trời sinh như vậy hay không, nhưng chỉ cần như vậy đã đủ kch thích thần kinh người khác.
Ở phương diện có thể làm người khác muốn bùng cháy, Lâm Thi Dĩnh là đạt tới tầng cao nhất của cảnh giới rồi.
"..." Đối phương không nói gì, hình như là đang khôi phục lại bình tĩnh, chắc là lại bị Lâm Thi Dĩnh làm cho lửa giận bừng bừng rồi.
Lâm Thi Dĩnh xác định là muốn tiếp tục khiêu khích, lúc này thì thợ chụp ảnh tới nói bối cảnh đã được bố trí xong, có thể tiếp tục chụp ảnh
"Này, Dương Huyên Ngọc, còn cái gì muốn nói không? Tớ phải đi làm việc, cúp máy đây"
Nghĩ là đối phương sẽ thực sự cúp máy, Dương Huyên Ngọc nói một hơi "Lớp cấp ba của chúng ta muốn mở tiệc tụ hội. À còn nữa, ở sân bay tớ đụng phải Hàn Duẫn Nghiên đó." Ba chữ cuối cùng được Dương Huyên Ngọc cường điệu thì thầm, xem ra tin tức cuối mới là trọng điểm nha.
Sau khi nghe xong, không thèm để ý tới phản ứng của đối phương, Lâm Thi Dĩnh đặt điện thoại xuống, một chút cũng không đếm xỉa gì đến Dương siêu sao.
Cấp ba, tụ hội?!
Hơn nữa...Tại sao lại nhắc đến Hàn Duẫn Nghiên!!???
Lâm Thi Dĩnh thực ra cũng không biết, tại sao cứ nghe được ba chữ này là máu lại dồn lên não như vậy, nếu như có Cố Thanh Sứ và Dương Huyên Ngọc ở đây, bọn họ nhất định sẽ nói, đó là tương tư thành bệnh, tiếp đó hai người sẽ ôm nhau cười đến phình bụng.
~~~~~~
宝贝,爱你