Giờ này trên đường có rất đông người, từng cặp từng cặp nam thanh nữ tú nắm tay nhau dạo phố đêm.
Lâm Thi Dĩnh kéo vành mũ xuống che đi nửa mặt len lỏi trong biển người, hôm nay cô hẹn với Hàn Duẫn Nghiên ở nhà hàng Nhật, Lâm Thi Dĩnh không giống những ngôi sao màn bạc thích ăn uống xa hoa, cái cô thích là có thể ăn uống thoải mái, bởi vì cô cảm thấy ý, mấy món ngon mắt ở nhà hàng lớn ăn không được no, còn những quán nhỏ nhỏ xinh xinh ngồi ăn thoải mái là , no cành hông là .
Cô rẽ vào một khúc đường khác, còn chưa đi được bao nhiêu đã ngửi được rất nhiều mùi thức ăn. Càng ngửi bước chân lại càng nhan.
"Lâm tiểu thư?!"
Giọng nói nghi hoặc từ sau lưng vang lên.
Lâm Thi Dĩnh không có dừng lại, vừa rồi cô mới gửi tin nhắn cho Hàn Duẫn Nghiên nói là sắp đến rồi.
"Lâm tiểu thư! Lâm tiểu thư.!"
Một cánh tay từ phía sau nắm lấy tay Lâm Thi Dĩnh, hành động này dọa cô mém chút nhảy dựng, cô vội vã xoay người thuận thế kéo tay mình ra khỏi đối phương, mắt dưới vành mũ nghi ngờ nhìn chằm chằm.
"...Ông Chu?!" Lâm Thi Dĩnh che miệng, có chút kinh ngạc.
Trước mặt là người đàn ông mặc âu phục trắng, khuôn mặt hơi lai tây được ánh đèn chiếu rọi càng tăng thêm vẻ cường tráng, trang phục này phải ngồi siêu xa, tay cầm champagne tham gia đại tiệc chứ chen chúc dưới đường làm gì???
"Ông chu, sao ông lại ở đây???"
Chu Quách Di lúc nhìn thấy Lâm Thi Dĩnh đã rất vui vẻ, cơ mà câu hỏi của cô lại làm đối phương nhớ lại vài sự kiện không vui làm hắn khổ sở lắc đầu.
"Tôi là định tham gia tiệc rượu, nhưng trên đường đi xảy ra chút chuyện vậy nên phải ở đây chờ xe đến đón.
Lâm Thi Dĩnh gật đầu đã hiểu.
Chu Quách Di hứng thú đánh giá Lâm Thi Dĩnh, so với lần trước tao nhã đoan trai thì lần này Lâm Thi Dĩnh lại có mùi vị của cô gái cạnh nhà hơn. Hắn cười, mày hơi nhíu, giọng điệu cho thấy hắn đang rất vui vẻ "Còn cô? Lâm tiểu thư sao lại ăn mặc như vậy xuất hiện ở đây?"
"Ừm..." Lâm Thi Dĩnh sờ sờ gáy "Tôi có hẹn với bạn...vậy nên..." Cô đương nhiên biết người trước mình là một ông chủ lớn chuyên xài hàng hiệu, ánh mắt thưởng thức đương nhiên sẽ sắc bén hơn người, mà cô bây giờ, từ cách trang điểm đến trang phục, hắn sẽ không để vào mắt đâu.
Giống như nhìn ra được Lâm Thi Dĩnh đang bối rối, Chu Quánh Di cười cười "Không cần lo lắng, tôi biết ngôi sao các cô khi ra đường sẽ thay đổi trang phục mà."
Mấy lời này khác nào đạp vào chân Lâm Thi Dĩnh == Ý nói cô nhờ quần áo mà vịt giời hóa thiên nga đó hả??? ==???
Cô cười gật đầu "Ông Chu biết là tốt rồi."
"Lâm tiểu thư...cái này..."
Vẻ mặt đang vui vẻ, Chu Quách Di lập tức trở nên có chút khó xử.
"Sao vậy ông Chu?" Ở trước mặt ông chủ lớn, Lâm Thi Dĩnh đương nhiên phải đóng tròn vai hiền lương thục đức chứ.
Suy nghĩ một hồi Chu Quách Di nói "Không biết có thể mượn điện thoại của Lâm tiểu thư một chút không?"
Điện thoại??? Lâm Thi Dĩnh nhíu mày, số điện thoại và nghệ sỹ, luôn tồn tại một sự nhạy cảm chết người nha.
"Xin hỏi ý ông Chu là?" không dám đắc tội ông chủ lớn, Lâm Thi Dĩnh e dè đặt ra câu hỏi.
Chu Quách Di nhún nhún vai, bất đắc dĩ nói "Tôi muốn liên lạc với tài xế, nhưng điện thoại lại hết pin, còn ví tiền lại nằm ở trong xe." Hắn cười khổ cho hiện tại của mình "Tôi thấy mình nên đi mua vé số, khẳng định sẽ trúng."
Lâm Thi Dĩnh gật đầu, nếu như đối phương nói là thật thì nên đi mua vé số đi biết đâu trúng được giải đặc biệt luôn.
Lâm Thi Dĩnh hơi nhíu mày, Chu Quách Di thấy vậy do dự mở miệng.
Cho hay không cho?
Nghĩ được vài giây, Lâm Thi Dĩnh cúi đầu, khóe miệng hơi cười "Đợi tôi một chút," Nói xong lập tức lôi cái điện thoại màu tím trong túi ra.
Mắt Chu Quách Di kinh ngạc mở lớn, những ngôi sao có tên tuổi luôn bị quản lý công ty dặn dò kỹ lưỡng về vấn đề điện thoại, không biết co phải Lâm Thi Dĩnh chưa từng trải qua rắc rối nào hay do tính tình phóng khoáng??
Chu Quách Di dẹp đi sự kinh ngạc, cầm lấy điện thoại cảm kích nói "Thật cám ơn cô."
"Không có gì." Lâm Thi Dĩnh dửng dưng nói như không có gì thật.
Chu Quách Di nhanh tay bấm dãy số dài rồi gọi.
Đối phương bắt máy rất nhanh, nói vài câu sau đó Chu Quách Di liền tắt điện thoại.
"Lâm tiểu thư, cám ơn cô." Giọng nói có chút gợi cảm, Chu Quách Di mỉm cười trả lại điện thoại, đôi mắt màu xanh lam nhìn Lâm Thi Dĩnh, thái độ ôn hòa hơn nhiều "Nếu không gặp được Lâm tiểu thư, thật không biết phải chờ thêm bao lâu. Không biết..."
"A Dĩnh ~"
Trên đường cái vốn ồn ào, nhưng giọng nói cực kỳ cao của ai đó lập tức hấp dẫn rất nhiều ánh mắt.
Còn chưa kịp phản ứng, tay của Lâm Thi Dĩnh đã được ai đó ôm lấy.
Cử chỉ quen thuộc như vậy đương nhiên cô không cần nghĩ cũng biết là ai rồi, hơn nữa nhìn vẻ mặt kinh diễm của Chu Quách Di đi, ngoại trừ yêu quái, ủa không yêu nghiệt chuyên hại người ra thì còn có thể là ai?
Cũng là trang phục bình thường, nhưng lại không thể che đi hào quang của Hàn Duẫn Nghiên, trong biển người mênh mong ngoài kia, nàng vĩnh viễn luôn là tiêu điểm.
Người phụ nữ Hàn Duẫn Nghiên này ý, bất kể là đi đâu cũng có thể thành thục thi triển công phu đệ nhất câu dẫn, bất kể là nơi nào, bất luận già trẻ hay nam nữ.
Đã có ai đó từng nói rồi, bên cạnh cô gái nhà bên luôn có một chị gái thiệt đẹp.!
Hàn Duẫn Nghiên trên mặt vẫn là nụ cười thương hiệu, vừa khéo léo vừa xa cách. "Xin chào, xin hỏi anh là.?"
Lần đầu tiên nhìn thấy Hàn Duẫn Nghiên, dù đã quen với việc nhìn thấy gái đẹp nhưng Chu Quách Di cũng có chút giật mình. Khí chất và khuôn mặt xinh đẹp này cùng lúc tồn tại rất hiếm thấy, hắn mỉm cười "Xin chào, tôi là bạn của Lâm tiểu thư."
Hàn Duẫn Nghiên giả vờ kinh ngạc "Ra anh cũng là bạn của A Dĩnh."
Lâm Thi Dĩnh lén lút bĩu môi, coi như không quen tui đi.! mau mau coi như không quen tui đi.!!
"Tiểu thư đây nói vậy cũng là bạn của Lâm tiểu thư sao? Hân hạnh được gặp."
Hàn Duẫn Nghiên không nói gì, nàng chỉ mỉm cười kéo tay Lâm Thi Dĩnh.
Lâm THi Dĩnh cảm thấy không cần phải giới thiệu làm gì, anh là ông chủ của tôi, tôi cũng không cần cái gì cũng khai báo cho anh, đúng không? Vậy nên cô cũng mỉm cười, nụ cười ba phần dịu dàng bảy phần xa cách.
Chu Quách Di lăn lộn trong thường trường nhiều năm, đối với thái độ không hợp tác của người trước mặt hắn cũng không giận.
Người đẹp thì tính tình đương nhiên phải quái la một chút.
Tuy là khá đáng tiếc khi không có cơ hội làm quen, nhưng tài xế của hắn đến rất đúng giờ, không thể làm gì khác hắn liền rời đi.
"Bạn của cậu?"
Người đi rồi nhưng Hàn Duẫn Nghiên vẫn chưa buông tay Lâm Thi Dĩnh, nàng bĩu môi ánh mắt bất mãn hỏi.
"Nghĩ lung tung, là boss của công ty đó." Quan hệ của cô và Chu Quách Di rất rõ ràng, boss và nhân viên, vậy thôi, không cần hiểu lầm làm gì.
Thời đại này, người ta chỉ cần đề phòng tình địch thôi, nhưng nàng lại phải đề phòng đến mấy chục ngàn người lận, cho nên phải cẩn thận tính toán cũng như bài trừ bớt, vì vậy nên khi nghe Lâm Thi Dĩnh trả lời hời nàng đương nhiên hài lòng, mà bởi hài lòng nên nàng mới không tính chuyện Lâm Thi Dĩnh đến trễ.
"Ủa mà, sao cậu lại ra tới đó nhỡ?" Lâm Thi Dĩnh đương nhiên không hiểu tại sao Hàn Duẫn Nghiên xuất hiện rất đúng lúc.
Hàn Duẫn Nghiên tức giận trợn mắt nhìn đối phương "Tôi ở chỗ này chờ cậu phút, cậu còn chưa đến đó. Tưởng cậu lại bị vây kín như lần trước nên mới ra tìm, có điều bị vây kín thì không thấy, chỉ thấy có người đang nói chuyện rất vui vẻ."
Không thể phủ nhận, lúc nói ra câu này, mùi dấm chua đâu đó trỗi dậy rất nồng nàng, ngay cả Hàn Duẫn Nghiên cũng ngửi thấy được nguyên bình dấm chúa của mình.
"Còn phải nói, nếu không phải tại hắn tôi đã tới từ lâu rồi, hại tôi đói muốn chết luôn nè." Lâm Thi Dĩnh bực mình, vò vò tờ giấy ăn, hôm nay cô chỉ có ăn một cái hamburger thôi, bụng đã sớm mất luôn cảm giác rồi.
....
Hàn Duẫn Nghiên vặn vẹo trên mặt một nụ cười rồi nhìn đối phương.
Ngu, ngu chưa từng thấy luôn, dành hết phần ngu của thiên hạ., giây phút này Hàn Duẫn Nghiên quên rồi, quên bình dấm chua lúc nãy rồi. ==
Không thấy người đối diện trả lời, Lâm Thi Dĩnh ngẩng đầu lên, vừa nhìn liền lập tức lạnh sóng lưng. Đôi mắt đen láy của Hàn Duẫn Nghiên hình như có ngọn lửa đang nhảy múa.
"Cậu...cậu sao vậy?" Rụt đầu, Lâm Thi Dĩnh cẩn thận đặt câu hỏi
"Không, gì.!"Hàn Duẫn Nghiên dùng sức nói.
Nàng phát hiện ra, từ khi gặp lại Lâm Thi Dĩnh, sự nhẫn nạn của nàng đã tăng thêm nhiều bậc, giống như tình cảm của nàng đối với Lâm thị cũng tăng lên không ít.
"?!!?!?!" Nhìn Hàn Duẫn Nghiên mỉm cười dùng đũa đâm vào đồ ăn trong dĩa, Lâm Thi Dĩnh im lặng, mắt cũng không dám đảo.
Lòng của phụ nữ vốn là biển đen sâu thẩm rồi, tâm tư của yêu nghiệt này còn đáng sợ hơn...
Sau khi ăn xong hai người cũng không ngồi vào xe, mà nắm tay nhau chậm rãi đi bộ cho tiêu bớt bữa cơm vừa ăn.
Lâm Thi Dĩnh lén lút liếc nhìn người bên cạnh, Hàn Duẫn Nghiên nhìn lại thì lại lập tức dời đi ánh mắt.
Cô phát hiện ra, Hàn Duẫn Nghiên hôm nay ăn mặc không giống trước kia.
Hôm nay Hàn Duẫn Nghiên ăn mặc có phần giống cô, áo t-shirt hình Mitch, quần dài ôm, chân mang giày cao gót, không còn khí chất nữ vương thường thấy trong tiệc rượu nữa, bây giờ có chút giống nữ thần. (...Trong mắt người tình đúng là hóa tây thi == Cơ nào thì Hàn yêu nghiệt cũng là tiên nữ giáng trần trong lòng Lâm đầu gỗ.)
Quần áo quả thật cũng giống nhau lắm, không biết trong mắt mọi người, bọn họ sẽ bị nhìn thành cái gì? Bạn bè? Chị em? hay...người yêu???
Lâm Thi Dĩnh tự cho ánh mắt dò xét của cô là bí mật cơ mà xin lỗi, Hàn yêu nghiệt sớm đã thấy rõ rồi, cơ mà chỉ là nàng không nói gì, đối với việc đầu gỗ đã chịu động não, nàng đương nhiên vui vẻ.
Nói đi cũng phải nói lại, hôm nay nàng nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ mãi cuối cùng thì thay vì mặc chiến y cổ khoét chữ V, nàng chọn ăn mặc nhẹ nhàng bình thường để xuất hiện trước mặt Lâm Thi Dĩnh.
Ngày thường sơn hào mỹ vị, lâu lâu đổi cháo trắng sẽ tăng thêm chút dư vị, đúng không?
Hàn yêu nghiệt, lâu lâu mới đối tốt với mắt chúng sinh thôi đấy nhé.
Ở ngã rẽ thứ hai đã không còn bóng người, đi lên một hồi hai người nhìn thấy được vô vàn khách sạn lớn nhỏ.
"Lâm Thi Dĩnh."
Dưới ánh đèn, nụ cười của Hàn Duẫn Nghiên có gì đó lạ lạ.
"Sao vậy?" Nhìn người đối diện, Lâm Thi Dĩnh cảm nhận tim mình đập hơi hơi nhanh.
Hàn Duẫn Nghiên lắc đầu "Không, chỉ muốn gọi tên cậu thôi."
"Aiz~" Câu nói trên chả khác nào tát vào lòng kiều diễm của Lâm Thi Dĩnh, yêu nghiệt Hàn Duẫn Nghiên này cứ hay chọn lúc không thích hợp để trêu đùa.
"Cậu có phải đang mong chờ mấy câu kiểu như, tôi nhớ câu không???" Nói ra câu này, chân mày Hàn Duẫn Nghiên hơi hơi nhíu lại.
Bị nói trúng tim đen mặt lập tức đỏ, Lâm Thi Dĩnh cao giọng. "Điên hả, tôi mới không thèm nghĩ tới.!"
Đánh chết cô, cô cũng không thèm thừa nhận, lúc nãy nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hàn Duẫn Nghiên, cô đã rất muốn nghe Hàn Duẫn Nghiên nói nhớ cô.!
Nhìn thấy lỗ tai đỏ lè của Lâm Thi Dĩnh cùng với vẻ mặt có chết cũng không thừa nhận, Hàn Duẫn Nghiên cười đến vui vẻ, không phải nụ cười công việc, cũng không phải nụ cười giảo hoạt, Hàn Duẫn Nghiên cười rất lớn tiếng, ôm bụng người không ngừng nghỉ.
Trận cười to này làm Lâm Thi Dĩnh khó chịu kinh khủng, hận không tìm được cái lỗ chó nào để cui.
"Cười cười cười, cười đến chết đi nha.!"
Lâm Thi Dĩnh giật tay lại không cho nắm nữa, hung dữ ác miệng rủa.
Hàn Duẫn Nghiên nhìn thấy tính tình trẻ con kia càng cười dữ tợn hơn.
"Cười đủ chưa?"
Hàn Duẫn Nghiên lau lau khóe mắt, bởi vì cười nhiều quá mà nước mắt chảy không ngừng, nàng gật gật rồi lại lắc lắc đầu. Phải thừa nhận ra, Lâm Thi Dĩnh luôn co csach làm nàng không thể bình tĩnh nổi.
"..." Cười nãy giờ vẫn chưa đã hả trời?
Hàn Duẫn Nghiên này, lòng hay não gì chắc cũng hư cả rồi, vậy nên Lâm Thi Dĩnh cô mới không tài nào hiểu nỗi đối phương đang nghĩ cái gì.
Cười đến thở không ra hơi, Lâm Thi Dĩnh tuy là bực mình nhưng vẫn đứng đó không rời đi.
"A Dĩnh" Hai mắt Hàn Duẫn Nghiên sáng rực, sáng đến mức Lâm Thi Dĩnh không thể không nhìn.
Nàng nhịu nhàng ôn nhu nói
"Tôi nhớ cậu."
~~~~~~~~~~~
Quắn quéo với Hàn yêu nghiệt quá, cưng muốn chớt luôn T^T ~ Ghen thấy hờn luôn ý >"< :)) ~ cưng quá cưng.