Ánh nắng mặt trời len qua cửa sổ nhảy múa trên mặt người đang say ngủ, phòng ngủ buổi sớm tràn ngập sự lười biếng, lông mi người nằm trên giường khẽ run, hình như muốn tỉnh tới nơi rồi.
"Ư ~~~~"
Đôi mắt mờ đục từ từ mở ra, bộ dạng mười phần không giống ngày thường xinh đẹp kiều diễm, đầu óc nàng bây giờ vẫn còn mơ hồ lắm.
"Đau ~~" Khuôn mặt xinh xắn nhíu lại, nàng vươn tay xoa xoa vào chỗ đau trên đầu, cả đêm không có uống nước cổ họng nàng sắp thành sa mạc mất rồi.
Vén chăn ngồi dậy, lúc này Hàn Duẫn Nghiên mới phát hiện ra mình đang mặc váy ngủ bằng tơ tằm, đôi mi thanh tú nhẹ nhàng nhíu lại, vẻ mặt một trời nghi hoặc.
Đúng rồi, hôm qua nàng tham gia họp lớp mà nhỡ. Nhớ tới chuyện tối qua, nàng cuối cùng cũng nhớ đầu đuôi sự việc.
Ôm đầu đi ra phòng khách, chiếc ví da màu đen được đặt gọn gàng trên mặt bàn, đi vào bếp Hàn Duẫn Nghiên tự rót cho mình ly nước. Chất lỏng mát lạnh đi vào thực quản làm cổ họng đang bốc hỏa của nàng lập tức dịu lại. Cầm lấy ly nước, nàng lười biếng đi ra ghế sofa.
Đầu tuy còn rất đau, nhưng nàng còn có một vấn đề cần phải nhớ lại.
Chính là, tại sao nàng lại có thể trở về đây?????
Bưng ly nước uống một hơi, Hàn Duẫn Nghiên lười nhác dựa vào ghế sofa.
Bây giờ đã hơn giờ, từ tối qua đến giờ chưa có ăn cái gì, bụng hình như sắp chết tới nơi rồi....
Xoa xoa đầu, Hàn Duẫn Nghiên từ từ nhớ lại chuyện tối qua, khuôn mặt đỏ ửng, vừa giận vừa thẹn hiện ra rõ ràng trong đầu, đó là hình ảnh cuối cùng còn tồn tại trong đầu nàng. Nhớ lại hình ảnh ấy, Hàn Duẫn Nghiên hơi nhếch môi, một Lâm Thi Dĩnh ngây dại như vậy, nàng chưa từng nhìn thấy nha.
Ly sứ lạnh lẽo chạm khẽ môi đỏ, nơi đó hình như còn đọng lại chút xúc cảm lạ.
Chẳng lẽ người kia đỡ mình về sao?
No way~ Không thể nào nha.!
Nghĩ tới đây làm Hàn Duẫn Nghiên buồn cười, cho dù Lâm Thi Dĩnh bây giờ và trước kia không giống nhau, nhưng Hàn Duẫn Nghiên đối với đáp án trong đầu là hoài nghi cùng cực.
" Ha ha ha ha~" Tiếng cười quỷ dị vang lên, Hàn Duẫn Nghiên bị tiếng cười này dọa đến hồn mém phách lạc.
Vuốt vuốt ngực, Hàn Duẫn Nghiên đứng dây đi tới điện thoại. Nàng quyết định rồi, một chút nữa phải lập tức đổi chương điện thoại, còn không sẽ bị tiếng chuông hù đến chết mất, còn con bé Khương Viên Huyên kia, dám lén đổi nhạc chuông của chế, hãi đợi đi, đợi em về nước chế đây sẽ hảo hảo giao lưu một chút.
"Alo?" Giọng nói có vẻ khàn khàn.
"...." Không thèm giả lời.
Nhíu nhíu mày, Hàn Duẫn Nghiên để điện thoại xuống nhìn một cái, màn hình điện thoại hiện lên số lạ hoắc.
"Alooo" La thêm tiếng nữa
Trong loa điện thoại chỉ có thể nghe được tiếng nhạc ồn ào cũng chút tiếng thở của đối phương.
Giỡn mặt sao?
Đưa điện thoại cách tai vài cm, Hàn Duẫn Nghiên vừa định tắt máy đã nghe được bên kia được thoại lên tiếng.
"Alo...nghe rõ không?" Giọng nói khó chịu từ điện thoại phát ra.
Âm thanh quen thuộc, cơ mà hình như có gì không đúng lắm. Hàn Duẫn Nghiên dí điện thoại sát mặt, hai mắt trợn to nhìn chầm chầm.
Ốp điện thoại hình máy bay màu tím, còn có móc điện thoại hình cỏ bốn lá.
Cái này là điện thoại của mình mà?! ._.
"Này, nghe thấy không?"
Điện thoại lần nữa truyền tới giọng nói kỳ quặc.
Đưa điện thoại lên tai, vẻ mặt của Hàn Duẫn Nghiên vừa kinh ngạc vừa thấy thú vị.
"Ai vậy...??"
Bên kia điện thoại im lặng, chỉ còn tiếng hít thở không thông, nhưng mà Hàn Duẫn Nghiên nghe ra được một chút chột dạ nha.~
"Tôi..là..."
"Chị Winnie~ Chị nói chuyện với ai zạ??" Chưa kịp nói xong đã bị kẻ khác nhãi vào họng đánh đu.
"Mạ cha ơi! Quý Hân Di, chế đã nói bao nhiều lần rồi, đừng có đột nhiên nhào tới như vậy!!!"
Hàn Duẫn Nghiên nhíu mặt, âm thanh to rõ này khác nào đấm vào màn nhĩ của nàng, kiểu sát thương này không tốt nha, nhaaaaaaaa.
Lâm Thi Dĩnh vất vả lắm mới vứt Quý Hân Di sang một bên, quay lại nhìn thì điện thoại vẫn còn đang kết nối, hóa ra nãy giờ đối phương không có tắt máy, nha...nha...
Hổng tắt máy của mình sao ta?
"Không phải tôi gọi, sao tôi phải tắt?" Giọng nói vừa đủ nghe truyền tới, còn đặc biệt mang theo một chút khinh bỉ.
._. Mình nghĩ cái gì cô ta cũng biết sao giời???
Im lặng một hồi, trán Lâm Thi Dĩnh đổ mồ hôi lạnh. Vốn định nói mấy lời quan tâm, nhưng người đàn bà chanh chua này làm cô phải nuốt lời ngược vào trong rồi.
"Hàn Duẫn Nghiên, cô đừng quên hôm qua cô còn nợ tôi tiền gửi xe đó.!"
"Hỷ??" Nội dung vở kịch vượt ngoài tầm kiểm soát rồi thì phải, Hàn Duẫn Nghiên nghe vậy nhất thời không kịp phản ứng.
Lâm Thi Dĩnh lúc nói ra câu này thật tình cũng muốn cắn lưỡi chết quách cho rồi, méo hiểu tại sao cô lại có thể phun ra được câu đó. Nhưng lời nói ra như bát nước hất đi. Cho dù Lâm Thi Dĩnh có hối hận như thế nào cũng không thu lại được lời đã nói.
"Ừm...ý tôi là, ngày hôm qua cô ói ở trên xe tôi, ờ...chính là vậy đó." Càng lựa lời để nói thì Lâm Thi Dĩnh lại càng nói năng lộn xộn.
"Tối qua là cô đưa tôi về?"
"Hừm?" Nghe thấy câu hỏi này, Lâm Thi Dĩnh ngẩn người, bản năng ngày thường trở lại. "Ừ."
Hàn Duẫn Nghiên mím mím môi, răng nhẹ nhẹ cắn lấy môi dưới, cái đáp án này thật ra nàng không muốn biết.
Hai người bên điện thoại lần nữa im lặng, qua một lúc lâu ,Lâm Thi Dĩnh đã đinh ninh rằng Hàn Duẫn Nghiên đã nhẫn tâm bỏ điện thoại xuống rồi.