Mùa hè chín tám năm về trước, mưa cực kỳ nhiều, từ giữa tháng sáu đã bắt đầu mưa to không ngừng, đường cảnh báo mực nước ở các trạm Trường Giang vượt mức liên tục, rốt cuộc cũng đến một buổi đêm ngày nọ, hồng thủy lấy thế tấn mãnh nhằm về hướng thôn trang ven bờ lao đến.
Khi đó Nguyễn Mộ tám tuổi.
Nhà của cô ở cách ngạn đê một khoảng khá xa, lúc hồng thủy tràn đến đây đã nhỏ hơn rất nhiều, nhưng cổ lực kia đánh đến vẫn khiến cho người ta bất kham mà nhận lấy.
Ngôi nhà lung lay sắp đổ, một nhà sáu người cũng vì vậy mà tách ra, Nguyễn Mộ nhỏ tuổi ở trong nước giãy giụa ngoi đầu lên ôm được một thân cây cổ thụ.
Thời điểm chờ cứu viện tới, toàn bộ thôn đều đã biến thành biển lớn, một vị giải phóng quân ngồi trên thuyền hoa be bé đem cô cứu lên.
Quân nhân cứu cô là tôn tử của chiến hữu ông nội Bùi.
Lũ lụt qua đi tổng kết nhân số thương vọng, người nhà Nguyễn Mộ toàn bộ gặp nạn, cô cũng vì thế mà phải ở trạm cứu hộ vượt qua cả một mùa hè, sau đó gặp được ông nội Bùi đến thăm chiến hữu.
Ông nội Bùi vừa nhìn thấy cô liền cảm thấy tiểu cô nương này vô cùng có duyên với mình, thích vô cùng, nhớ cháu gái nhỏ mà mình yêu thương nhất cũng lớn cỡ như vậy liền đem cô mang theo trở về, nhận nuôi tại bên người, nói với mọi người đây là con của một người bà con xa.
Vì cô giải quyết vấn đề hộ khẩu, cho cô ăn cho cô mặc, đến trường, vừa lúc cùng tuổi với Bùi Sơ Đồng làm bạn chơi chung.
Cùng nhau đi học, cùng nhau chơi đùa, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đi ngủ, so với chị em ruột còn muốn thân thiết hơn.
Sau khi lớn lên, Nguyễn Mộ thuận lợi thi đậu vào trường quân đội, sau đó lại đi tham gia quân ngũ, cô thề phải báo đáp ông nội Bùi, phải bảo hộ Bùi Sơ Đồng cả đời.
tuổi, cô xuất ngũ từ bộ đội.
Lúc đó Bùi Sơ Đồng đã ở trong giới nghệ sĩ hô mưa gọi gió, lần nọ khi tham dự hoạt đồng không cẩn thận bị fan đẩy ngã ra đất, trật chân, ông nội Bùi tức giận đến nổi phải đổi bảo tiêu cho nàng.
Cũng chính là lúc ấy, Nguyễn Mộ chủ động muốn trở thành bảo tiêu cho Bùi Sơ Đồng.
Ân tình không có cách nào báo đáp, cô cam nguyện làm bạn, chỉ là không nghĩ tới bản thân thế nhưng lại động tâm tư khác với Bùi Sơ Đồng....
Cảm giác tội ác làm cho cô hoảng loạn, nỗ lực giấu đi cảm xúc của mình, làm đầu gỗ, nhưng càng làm cho cô không nghĩ tới chính là, Bùi Sơ Đồng thế nhưng cũng đối với cô có tâm tư như vậy.
Nguyễn Mộ trước sau vẫn luôn cảm thấy bản thân không xứng nhúng tràm cháu gái của ân nhân.
Đặc biệt các cô còn đều là nữ nhân....
Vì thế cô liều mạng trốn tránh, Bùi Sơ Đồng cũng liều mạng truy đuổi, hai người giống như đang đánh du kích ở trên chiến trường vậy, thẳng đến năm, hoàn toàn tách ra.
Nguyễn Mộ đi đến thập phần quyết biệt, cắt đứt liên hệ với mọi người, chỉ mỗi tháng gửi thư cùng đồ quyên tặng nhận được cho ông nội Bùi, lão nhân gia tuổi đã cao, quản không được chuyện của con cháu, cũng thôi không nói gì nữa.
Cho đến hôm nay.
Nói xong toàn bộ, Nguyễn Mộ im lặng không lên tiếng, nín thở chờ đợi "phán quyết".
"Rốt cuộc cậu cũng chịu thừa nhận rồi có phải không....." Bùi Sơ Đồng rơi lệ càng nhiều hơn, một quyền nện ở trên bả vai cô, "Hỗn đản!"
"Sao cậu lại nghe lời như vậy? Nói đi là đi, một chút tin tức cũng không có, tôi đã tìm cậu khắp nơi...."
Lúc trước sau khi Nguyễn Mộ đi không bao lâu, Bùi Sơ Đồng bình tĩnh lại mới cảm thấy có lẽ đối phương thật sự có nỗi niềm khó nói, bản thân không nên xúc động như vậy.
Lúc đầu nàng cũng không thể hạ mặt mũi mà đi tìm Nguyễn Mộ, cho nên liền hỏi thăm người trong nhà, nhưng mà ai cũng không biết Nguyễn Mộ đã đi nơi nào, ngay cả địa chỉ gửi đồ quyên tặng cũng là địa chỉ điểm thu trung chuyển, Nguyễn Mộ cứ như vậy mà mất tích.
năm này, mỗi ngày sống đều là một năm, vạn phần dày vò.
Mất đi Nguyễn Mộ, lại mất đi ông nội yêu thương nàng, cảm giác đau xót đanh có đều cứ vì vậy mà bùng nổ, với nàng mà nói, chỉ cần Nguyễn Mộ trở về, cái gì cũng không quan trọng nữa.
"Cậu rốt cuộc đã đi nơi nào a....." Hai mắt Bùi Sơ Đồng đẫm lệ mông lung mà nhìn cô.
Hốc mắt Nguyễn Mộ cũng đỏ hoe, thấp giọng nói: "Tôi ở bờ biển phương nam mở một khu nhà nghỉ.
Trước kia cậu nói.....!rất thích biển rộng, già rồi muốn đến bờ biển mở một nhà nghỉ nhỏ, hưởng thụ gió biển thổi, uống chút rượu, ngắm mặt trời mọc xem mặt trời lặn....."
Cả người Bùi Sơ Đồng run rẩy, chôn mặt ở bên cổ cô cọ cọ, nghẹn ngào nói: "Không được đi nữa, không được bỏ lại tôi....."
"Ừm, không đi." Nguyễn Mộ vỗ nhẹ lưng nàng, "Cậu trước ăn mì đi."
"......!Được."
Bùi Sơ Đồng yên lặng lau nước mắt, nghe lời ngồi xuống, cầm lấy đôi đũa, từng ngụm từng ngụm ăn mì.
Vẫn là hương vị quen thuộc đó, hương vị mà nàng thích nhất.
Mất đi một người quan trọng lại có được một người khác quan trọng khác, cũng coi như là ông trời ban cho nàng an ủi.
.......
Sáng sớm hôm sau Giang Ngu đã tới thủ đô.
Chuyến bay sớm giờ rưỡi cất cánh rời khỏi Giang Thành, giờ phút thì đáp xuống, ra khỏi sân bay, Giang Ngu mã bất đình đề chạy tới nhà ông nội của Bùi Sơ Đồng, lại gặp phải kẹt xe trong nội thành, bất đắc dĩ chỉ có thể trực tiếp đến nhà tang lễ.
Mã bất đình đề: ngựa không ngừng vó, ý chỉ vội vã.
Mấy năm nay ở trong nước, cô ấy được Bùi gia chiếu cố không ít, phương diện riêng tư được bảo vệ rất khá, hôm trước nghe nói ông nội Bùi qua đời, trong lòng cô ấy cảm thấy vô cùng hụt hẫng, lập tức đẩy lùi hai ngày công tác đến tham dự tang lễ.
Tới nhà tang lễ rồi, Giang Ngu lấy ra hoa trắng nhỏ mang lên, một thân đen đi vào.
"Khả Khả...." Thấy cô ấy, Bùi Sơ Đồng tiến lên ôm một cái, thần sắc ai khổ, hai mắt đỏ bừng.
Tâm tình Giang Ngu nặng nề, cũng ôm người lại trấn an, sau đó ánh mắt dừng ở trên mặt Nguyễn Mộ, lắp bắp kinh hãi.
Nhưng hiện tại không phải là thời điểm nói chuyện, nghi thức sắp bắt đầu rồi.
Ông nội Bùi sinh thời đức cao vọng trọng cho nên được rất nhiều người kính trọng, trong số những người đến phúng viếng nhiều nhất còn có những nhân vật có quyền có địa vị cao, toàn bộ đại sảnh an tĩnh túc mục.
Nghi thức giằng co ước chừng nửa giờ.
Quá trình an táng hỏa táng sau đó, người bên ngoài không phải người nhà không tham gia, nhưng Giang Ngu cũng không đi, ngồi ở phòng nghỉ chờ đợi.
Vẫn luôn chờ cho đến khi tro cốt của ông nội Bùi được táng tiến ở núi Bát Bảo.
Giang Ngu theo xe Bùi gia sắp xếp trở lại đại viện, ngồi xuống cùng các trưởng bối hàn huyên vài câu, ăn xong cơm trưa, rốt cuộc có thể tự do hoạt động, Bùi Sơ Đồng dẫn cô ấy đi đến công viên ở phụ cận tản bộ.
Đầu thu ban ngày có chút nóng, hai người ỷ ở tàng cây dưới cầu hình vòm, ánh mặt trời xuyên qua bóng cây loang lổ dừng ở trên đầu bả vai.
"Ai....."
"Quá đáng tiếc, bỏ lỡ nhiều năm vô ích như vậy." Nghe Bùi Sơ Đồng nói xong ngọn nguồn, Giang Ngu liên tục thở dài, đột nhiên lại nghĩ tới bản thân mình.
Giống nhau như đúc đều là bỏ lỡ năm.
Bùi Sơ Đồng lộ ra cười khổ: "Còn tốt, rốt cuộc cũng không có chuyện gì xảy ra, ngày tháng về sau còn dài."
"Đúng vậy, còn có thể đền bù tiếc nuối....." Giang Ngu lẩm bẩm tự nói, thần sắc có vài phần cô đơn.
"Làm sao vậy Khả Khả?" Bùi Sơ Đồng nắm lấy tay cô ấy.
Giang Ngu rũ mắt xuống, cười cười, nói: "Chúng ta quả nhiên là cặp chị em khó tính." Cô ấy đơn giản nói ra chuyện của mình cùng Trình Tô nhiên.
"Tôi còn rất hâm mộ cậu cùng tiểu Nguyễn, cho dù có hiểu lầm lớn đến cỡ nào, mọi chuyện một khi nói ra là có thể giải quyết, giữa các cậu cũng không tồn tại chân chính ngăn cách, cũng là vô điều kiện tín nhiệm đối phương, đây đại khái có lẽ là do ăn ý của thanh mai trúc mã đi.....!Hiện tại các cậu khổ tận cam lai, tôi cùng Nhiên Nhiên không biết tới khi nào mới được như vậy...."
Bùi Sơ Đồng nghe xong cũng không khỏi cảm thấy chua xót.
Kinh nghiệm luyến ái của nàng thiếu đến đáng thương, chỉ điểm không được cho Giang Ngu, nhưng làm diễn viên, thâm nhập suy diễn các loại hình nhân vật bất đồng nhưng thật ra lại có thể giải thích được một ít.
"Khả Khả, đầu tiên cậu cần phải xác định một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Trong lòng của em ấy đến tột cùng là còn có cậu hay không? Trước tiên cậu cần xác định điểm này.
Nếu không có, cậu cũng đừng phí khí lực nữa, người chân chính chết tâm sẽ không có bất luận khả năng quay đầu nào.
Nếu có, vậy cậu từ giờ trở đi phải chân thành đối đãi em ấy, yêu một người sẽ không tự giác mà muốn đối tốt với đối phương, cứ theo bản năng đi."
"......"
Giang Ngu nghe đến mơ hồ.
Cô ấy chính là không thể xác định được trong lòng Nhiên Nhiên còn có mình hay không, loại không xác định này làm cho cô ấy bất an, mang cho cô ấy cảm giác mất khống chế mà cô ấy ghét nhất, nhưng hiện tại, ở trong lòng cô ấy, Nhiên Nhiên so với những cảm xúc đó còn quan trọng hơn.
"Tôi còn vô pháp xác định....."
"Thử khổ nhục kế xem." Bùi Sơ Đồng chớp chớp mắt, "Trước kia tôi cũng không xác định được suy nghĩ của đầu gỗ, liền dùng khổ nhục kế, trăm thí bách linh."
Giang Ngu kinh ngạc nhiên nhìn nàng, có chút do dự, "Có được không? Lỡ như hoàn toàn ngược lại thì sao?"
"Chú ý phương pháp, đừng quá giả cũng đừng quá khoa trương, thời điểm biểu đạt cảm tình phải nghiêm túc."
"......"
Hai người lại hàn huyên trong chốc lát nữa, đi dọc theo hồ nước một vòng, ngồi ở đình hóng gió nghỉ ngơi.
Ông nội mới qua đời, tâm tình Bùi Sơ Đồng cũng không quá tốt, cho dù là chuyện buồn cười cũng không quá cười được, Giang Ngu cũng không nghĩ tại thời điểm này lại lôi kéo nàng nói chuyện của mình, vì thế đề tài rất nhanh cũng chuyển đi.
Chờ đến khi mặt trời lặn Tây Sơn, hai người mới kéo tay nhau trở về đại viện.
Giang Ngu ở lại Bùi gia một đêm, buổi chiều hôm sau ngồi máy bay trở lại Giang Thành.
Lúc gần đi, Bùi Sơ Đồng cùng Nguyễn Mộ đưa cô ấy đến sân bay, khuê mật hai người lại nói chuyện trong giây lát, Giang Ngu mỉm cười đem ánh mắt ném về phía Nguyễn Mộ.
"Các cậu về sau nhất định phải thật tốt.
Tiểu Nguyễn, Đồng Đồng liền nhờ cậu chiếu cố nhiều hơn."
"Ừm, yên tâm." Nguyễn Mộ nghiêm túc gật đầu.
Lúc sắp vào đại sảnh, Giang Ngu hướng các cô vẫy vẫy tay, "Qua một đoạn thời gian nữa gặp ở Giang Thành."
"Tạm biệt, không hẹn trước."
"......"
Nhìn Giang Ngu xuống xe, thân ảnh biến mất ở phía sau cửa lớn, Bùi Sơ Đồng thu hồi ánh mắt, đôi tay ôm lấy mặt Nguyễn Mộ, nặng nề hôn một cái.
"Về nhà thôi."
..........
Chạng vạng, máy bay đáp xuống đất.
Giang Ngu đẩy rương nhỏ đi qua hành lang, chân dài sải bước, nhanh chóng đến cửa ra vào.
Đi qua dãy băng truyền hành lý, cô ấy nhìn lướt qua lại trong thoáng chốc lơ đãng nhìn thấy một mạt hình bóng quen thuộc, bước chân bỗng chốc dừng lại.
Nhiên Nhiên.
Nữ nhân đứng ở phía ngoài cùng của băng truyền, sườn đối diện với cô ấy, trên người là chiếc áo len dệt kim màu đen hở cổ thập phần quen mắt, bên ngoài là một chiếc áo vest ngắn, lộ ra nửa thanh eo đường cong mạn diệu.
Nhìn dáng vẻ như đang đợi hành lý.
Trong lòng Giang Ngu nhảy lên một cái thật mạnh, từng bước một chậm rãi tới gần, nhẹ giọng gọi: "Nhiên Nhiên....."
Trình Tô Nhiên ngạc nhiên quay đầu.
Ánh mắt giao hội nhau.
"Thật khéo," Đôi mắt nóng rực của Giang Ngu hòa tan ý cười, "Tôi cũng vừa từ bên ngoài trở về."
Trình Tô Nhiên nhẹ nhàng gật đầu:"Ừm, đi công tác."
"Tôi chờ cùng em." Giang Ngu nhìn nhìn băng truyền vẫn không có động tĩnh.
"Không cần."
"Dù sao cũng không có việc gì làm."
Thấy cô ấy kiên trì, Trình Tô Nhiên cũng không nói gì nữa, ngầm đồng ý, nhưng thân thể vốn dĩ là thả lỏng lại căng chặt lên, tim đập càng lúc càng nhanh....
"Cái áo này mặc có tốt không?" Ánh mắt Giang Ngu ngừng ở trên quần áo của cô, lặng lẽ tới gần một chút.
Bả vai hai người cơ hồ muốn kề lại cùng nhau.
Trình Tô Nhiên như cảm nhận được, nhìn cô ấy một cái, không nhúc nhích, sau một lúc lâu mới đáp: "Rất thoải mái, thích hợp mang đi mọi nơi."
Phốc-----
Thật đáng yêu.
Giang Ngu buồn cười.
"Là Giang Ngu....."
"Đúng rồi, là cô ấy."
"Nhanh nhanh nhanh."
Bên cạnh truyền đến một trận nói nhỏ khe khẽ, Giang Ngu mẫn cảm nhận thấy được có máy ảnh đang chỉa về hướng mình, tầm mắt vừa chuyển, quả nhiên, có mấy nữ sinh trẻ tuổi đang giơ điện thoại lên chụp cô ấy.
Cô ấy cười cười, gật gật đầu với các nàng.
"Wao, dáng người thật đẹp a."
"Còn khiêm tốn nữa."
Trình Tô Nhiên cũng phát hiện, cô trời sinh đã phản cảm với loại chụp lén này, lo lắng bản thân không cẩn thận lọt vào trong ống kính, có chút không được tự nhiên, lui về phía sau một bước.
Giang Ngu chú ý tới động tác của cô, bất động thanh sắc mà nghiêng thân mình sang, ngăn trở cho cô.
"......"
Băng truyền bắt đầu chuyển động.
Hành lý ở khoang hạng nhất ra tới trước, Giang Ngu nhìn chằm chằm mấy cái rương phía trước, lại thấy Trình Tô Nhiên an ổn đứng ở nơi đó, không có ý muốn bắt lấy.
Hành lý của cô ở phía sau.
Đợi vài phút, một cái rương phấn phấn nộn nộn chuyển qua tới.
Đôi mắt Trình Tô Nhiên khẽ nhúc nhích, đi lên trước, đang muốn duỗi tay ra thì Giang Ngu đã so với cô nhanh hơn một bước đem cái rương xách xuống, xoay người liền đi.
"Ai------"
Trình Tô Nhiên vội vàng đuổi theo, "Chị làm gì vậy?"
"Tôi giúp em đẩy." Giang Ngu nắm chặt tay cầm.
Trình Tô Nhiên ngẩn ra, vươn tay, "Không cần không cần, rất nhẹ, tự tôi có thể đẩy được."
Giang Ngu chặt chẽ nắm lấy không buông.
Hai tay đụng phải nhau.
Trình Tô Nhiên bất chấp rất nhiều, vẫn muốn đem cái rương lấy về, tay xê dịch xuống dưới, trong một thời gian ngắn, giống như là đang tranh đoạt.
"Tê......!Đau....." Giang Ngu đột nhiên than nhẹ một tiếng, nhíu mày.
Trình Tô Nhiên lập tức buông tay ra, "A? Thực xin lỗi, vậy------" Cô muốn nói vậy chị đẩy đi tôi không đoạt nữa, lại bỗng nhiên phản ứng lại, tay của mình dừng ở trên mặt bên căn bản là không đụng tới Giang Ngu.
Cô bỗng nhiên ngẩng đầu lên.
Giang Ngu đã đẩy rương hành lý đi ở phía trước.
"......"
Trình Tô Nhiên vừa tức giận vừa buồn cười, đi nhanh vài bước đuổi theo, "Sao chị lại ấu trĩ như vậy a?"
Giang Ngu lại làm như không nghe thấy.
Hai người một trước một sau ra khỏi sân bay, Giang Ngu thấy Tiểu Chu đang ở cạnh cửa chờ, còn chưa kịp nói gì, Trình Tô Nhiên lại lần nữa nắm lấy cái rương, "Hiện tại nên đưa tôi đi, tôi phải về."
"Em về như thế nào?" Giang Ngu không tình nguyện mà buông tay ra.
"Gọi xe."
"Trợ lí của em đâu? Sao lại không tới đón em?"
"Cô ấy có việc rồi."
"Khuê mật của em đâu?"
"Bận."
Trình Tô Nhiên đẩy cái rương hành lý muốn đi.
"Tôi đưa em." Giang Ngu kéo lấy cổ tay cô.
Độ ấm lòng bàn tay kề sát làn da, nhiệt ý cuồn cuộn không ngừng lan tràn, trái tim Trình Tô nhiên run lên, hô hấp cũng vì thế mà run theo, bị cô ấy kéo về bên người.
"Không...." Cô muốn nói không cần, miệng mới vừa phun ra một chữ, lòng bàn tay Giang Ngu đã dời xuống, dắt lấy tay cô.
Hai chân cô lại không nghe sai sử mà đi theo.
"Tiểu Chu," Giang Ngu vừa đi vừa hạ giọng nói, "Chỗ của tôi lâm thời có chút việc, ngại quá, tự cô gọi xe trở về có được không?"
Tiểu Chu bị ngữ khí của cô ấy làm cho kinh sợ, liên tục gật đầu, "Không thành vấn đề, Giang tổng, đây là chìa khóa."
Giang Ngu tiếp nhận chìa khóa, nhấp miệng cười trộm.
Bên ngoài bãi đổ xe, một chiếc xe màu đen dài lẳng lặng dừng ở kia, Trình tô Nhiên thất thần, lúc này mới chú ý tới, tiểu trợ lý bên người Giang Ngu đã không thấy đâu.
"Tiểu Chu đâu?"
"Cô ấy có việc phải đi trước rồi, gọi xe đi." Giang Ngu mặt không đổi sắc tim không đập nhanh mà nói dối, mở khóa xe, đem hành lý của hai người bỏ vào cốp sau.
Trình Tô Nhiên hồ nghi mà nhìn cô ấy.
Hai người lần lượt lên xe, ngồi ở trái phải hàng phía trước.
"Đọc địa chỉ cho tôi đi." Giang Ngu khởi động xe, thuận tay mở điều hướng của xe lên.
Trình Tô Nhiên mím môi, nói: "Đến công ty."
Giang Ngu kinh ngạc mà quay mặt qua, "Không trở về nhà sao?"
Trình Tô Nhiên muốn tìm một cái lý do lấy lệ cho qua, nhưng lời nói đến bên miệng lại chỉ có thể há miệng thở dốc, cái gì cũng nói không nên lời---- cô thật sự đang chuẩn bị về nhà.
Nhưng mà nếu như vậy Giang Ngu sẽ biết nhà của cô ở đâu.
Cô có một loại cảm giác rất muốn đi bộ.
Bên trong xe lâm vào trầm mặc.
"Nhiên Nhiên....." Giang Ngu nhìn cô, tựa hồ hiểu rõ tâm tư của cô, không khỏi thở dài.
"Em đang đề phòng tôi sao."
Thanh âm thấp xuống, có chút khổ sở.
Trong lòng Trình Tô Nhiên cảm thấy có thứ gì đó, hơi hơi ninh mi, lại thấy cô ấy đầy mặt thương tâm mất mát đến bộ dạng tuyệt vọng, tức khắc sinh ra cảm giác tội ác, mềm lòng xuống, "Được rồi....!Về nhà."
"Tân Vịnh, khu số hai." Cô báo tên tiểu khu.
Đôi mắt Giang Ngu hơi phát sáng.
Tiểu khu này rất gần nhà của cô ấy, chỉ cách khúc cua một con phố, lại thêm một con đường cái.
"Tuân mệnh, bảo đảm đưa đến."
........
Ước chừng phút sau, xe dừng lại ở trước cửa tiểu khu Tân Vịnh.
Giang Ngu ấn điều khiểu từ xa mở cốp xe sau, nhìn Trình Tô Nhiên xuống xe, không khỏi lại ngửa đầu nhìn nhìn tòa cao tầng trong tiểu khu này.
Nhiên Nhiên ở tại hộ nào chứ?
"Giang tổng, tôi vào trước đây, cảm ơn." Trình Tô Nhiên đẩy cái rương đi đến cạnh cửa sổ xe, mỉm cười nói cảm ơn sau đó xoay người muốn đi.
"Từ từ----"
Giang Ngu gọi cô lại.
Trình Tô Nhiên dừng lại.
Giang Ngu nhướng mày, khóe môi câu ra một nụ cười phong tình vạn chủng, mị hoặc mười phần.
"Xem như hôm nay vì tôi làm tài xế, có thể mời tôi lên ngồi chút không?"
- ------
Editor:
Mặt dày ←_←.