Trên bàn chỉ có hai món đồ ăn, một rau xào một canh cải. Tuy rằng nhìn cũng không tệ lắm, mùi cũng không có cái gì kỳ quái, nhưng Tần Tường vẫn là rất bất mãn. Tần Tường cầm lấy đũa cho vào tô canh rau khuấy, ghét bỏ mở ra miệng
"Ngươi cho ta là con thỏ a? Lấy rau xanh cho ta ăn."
"Bên trong có thịt."
Nam nhân lạnh nhạt lên tiếng, tiếp nhận bát cơm từ Bạch Tiểu Hàn đưa tới Tần Tường
"Ăn đi."
Nói xong, nam nhân lại nghiêng đầu nói với Bạch Tiểu Hàn,
"Tiểu Hàn, ăn cơm."
Thái độ nói chuyện với người thật tương phản, cùng hắn rất lãnh đạm, nhưng là gọi tên ngốc kia có vẻ ôn nhu không ít. Nhưng hắn cũng không có đi so đo, mà là tiếp tục dùng chiếc đũa gắp rau đưa lên miệng. Bữa cơm này đồ ăn trong mắt của hắn có vẻ rất nghèo hèn, nếu không phải trước điều tra qua tình cảnh, hắn sẽ cảm thấy được là nam nhân này cố ý không để cho hắn mặt mũi.
Nếu tình cảnh của Lăng Tịch không tốt, vì cái gì lúc trước lại rời đi Lăng gia? Có lẽ tại Lăng gia không có địa vị gì, nhưng không cần lo bữa cơm.
Tần Tường trước đã thử điều tra quá khứ nam nhân vì cái gì rời đi Lăng gia, nhưng gặp một thế lực cản trở, làm cho hắn không có cách nào lại tiếp tục. Hắn rất rõ ràng, đã có người không muốn làm cho nguyên nhân trong đó tiết lộ ra, hắn cố sức đi điều tra cũng là uổng phí khí lực.
Đôi đũa của Bạch Tiểu Hàn đưa trước mặt Tần Tường gắp món ăn để vào bát nam nhân.
"Ba, ăn cơm."
"Ừ, ba sẽ tự gắp, con ăn nhiều một chút."
Lăng Tịch nhìn Bạch Tiểu Hàn cười, sau đó gục đầu xuống ăn thứ Bạch Tiểu Hàn gắp cho.
Hành động nam nhân cùng Bạch Tiểu Hàn chăm sóc lẫn nhau làm cho Tần Tường mi mắt run rẩy, một cỗ cảm xúc không thể nói rõ trong lòng chậm rãi dâng lên. Tần Tường cầm lấy đôi đũa, gắp món ăn đưa vào trong miệng. Nhai nuốt hơi chút chậm lại, nghiêm túc thưởng thức đồ ăn. Có lẽ so ra kém trong nhà hàng, nhưng nam nhân làm đồ ăn tạo một loại cảm giác khác thường, ăn vào miệng sẽ cảm thấy được trong lòng ấm áp giống như là... hương vị gia đình mà hắn vẫn luôn khát vọng.
"Không khó ăn như vậy chứ?"
Mắt Tần Tường nhìn sửng sốt, nam nhân gắp mấy miếng rau cho vào bát hắn,
"Ta không có xem ngươi là con thỏ, trong tủ lạnh chỉ có như vậy để làm món ăn, ngươi thông cảm chút đi."
Tuy rằng bất mãn Tần Tường, nhưng nói như thế nào Tần Tường là con mình, nam nhân vẫn thấy nợ hắn, cho nên nam nhân vẫn là nhịn không được mở miệng nhẹ giọng ôn nhu cùng Tần Tường.
Tần Tường có chút kinh ngạc, sửng sốt một hồi lâu, mới nhỏ giọng ‘ Vâng ’ một tiếng, lập tức cúi đầu ăn rau xanh nam nhân gắp cho tựa như thưởng thức món mỹ vị, Tần Tường ăn rất chậm rất chậm, mi mắt cũng cụp xuống, lòng dâng lên cảm xúc ấm áp.
Bữa cơm cũng coi như hài hòa, sau khi ăn xong, Tần Tường cùng nam nhân dặn dò đêm mai liền đi làm, gặp nam nhân đáp ứng mới rời khỏi nhà nam nhân.
Đợi cho Tần Tường sau khi rời khỏi, nam nhân chậm rãi thở phào, cảm thấy được thoải mái không ít. Bất quá ngày mai còn phải đi đi làm..