Ôn Hàn cố gắng để bản thân không quan tâm gì tới xung quanh.
Vị lạt ma chủ động đi tới trước mặt cô, "Tôi xuống xe trước, có để quên một quyển sách trên xe lửa, không biết cô có thấy hay không?
Ôn Hàn ngẩng đầu, nhìn một đôi mắt xa lạ.
Trong khoảnh khắc khi nhìn thấy người đối diện, trong tiềm thức của Ôn Hàn bắt đầu xuất hiện một hình ảnh.
Người đàn ông xa lạ này cầm vé tàu của Trình Mục Vân, mặc quần áo của anh, toa tàu, thời gian, còn có hỏi câu này đối với cô mà nói đều chứng minh một điều: Hắn và Trình Mục Vân đều ở trên tàu này.
Đương nhiên đây là một lời nói dối quá đáng.
Nhưng đoàn tàu cũng đã rời đi, người ở lại đây chỉ có mỗi cô, một cậu nhóc và năm người khách du lịch. Lúc này nhìn lại cảnh sát đã bắt đầu không tin lời nói của năm vị khách du lịch. Chỉ cần cô cùng cậu thiếu niên nhận định người đàn ông này có phải là vị lạt ma trên toa tàu kia hay không, cảnh sát nhất định sẽ tin tưởng.
Huống hồ vừa rồi trong ghi chép của những người đó có một lạt ma, cũng là một chứng cứ. Cho nên cô chỉ cần phối hợp mà thôi.
Vị lạt ma xa lạ này lại có thể chứng minh được cô và cậu thiếu niên trong sạch, khiến cho hai người họ có thể rời khỏi nơi đây.
"Hẳn là còn để ở trên tàu rồi." Ôn Hàn nghe được chính mình nhẹ giọng trả lời, "Tôi còn tưởng rằng ngài sẽ còn trở lại nên không có cất quyển sách đó đi, rất xin lỗi."
Đáy mắt lạt ma có ý cười, tiếc nuối gật đầu, "Đáng tiếc, quyển sách đó tôi còn chưa đọc xong." Hắn xoay người lại, nói với mấy người cảnh sát kia, "Tôi sau khi xuống tàu, nhìn thấy mọi người bắt giữ hai vị trẻ tuổi này nên đi riêng tới đây, các vị xem tôi có thể làm chứng cho bọn họ hay không. Dù sao bọn họ cũng là những người tin phật, tôi không muốn bởi vì hiểu lầm mà bọn họ bị người ta vu oan."
Mấy người cảnh sát ở nhà ga này vốn bị năm người khách kia làm cho ầm ĩ đã cảm thấy khó chịu, lúc này tự nhiên sẽ chọn tin vào lời nói của một vị lạt ma còn hơn. Lạt ma còn đóng giả được sao? Đùa giỡn cái gì thế?
Vị cảnh sát Ấn Độ lễ phép chỉ cái ghế, "Mời ngài ngồi, làm nốt thủ tục là được."
Lạt ma thản nhiên ngồi xuống, "Được."
Mười phút sau.
Ôn Hàn đi ra khỏi phòng làm việc của cảnh sát nhà ga, bắt đầu đi tới phòng khách của nhà ga thì thấy phía sau cánh cửa kính, năm vị khách du lịch còn bị giữ lại ở bên trong, nghe nói rằng tới tối họ mới được thả ra.
Rút cuộc là bị tạm giữ vì gây trở ngại việc công.
"Cảm ơn anh." Ôn Hàn nhìn người đàn ông đầu trọc có khuôn mặt lớn lên không khác nữ là bao nhiêu kia.
Người đàn ông cười, "Không cần khách khí, Ôn Hàn tiểu thư."
Đó cũng không phải là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt.
Vào buổi sáng ở thị trấn nhỏ của Nepal, người đàn ông này, cậu thiếu niên kia tận mắt nhìn thấy Ôn Hàn đầy nước mắt, sau đó gào thét chạy như điên ra khỏi quán trọ thì hai người mới đi vào, giống như một du khách bình thường đưa mấy tờ tiền lên trên quầy bar.
Đó mới là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Ôn Hàn tuy rằng cô cũng không biết.
Khi đó hắn chưa nhìn ra người phụ nữ này có gì đặc biệt, ngoài trừ dáng dấp không tệ, hiện tại, ít nhất, có thể xem như một người phụ nữ thông minh tỉnh táo.
Khi Trình Mục Vân còn làm việc ở Nepal thì người đàn ông này còn đang ở Ấn Độ để sắp xếp hành trình kế tiếp, cho nên cũng không biết được Trình Mục Vân đã gặp Ôn Hàn ở Nepal. Hắn còn tưởng rằng trong đông đảo đám thủ hạ của Trình Mục Vân có một thành viên chuyên ẩn núp nữa cơ chứ.
Sau này mới biết có một số việc xen vào giữa và vị Ôn Hàn tiểu thư này chính là người phụ nữ nằm ngoài kế hoạch.
Người đàn ông nháy mắt ra hiệu, đi trước một bước ẩn vào trong đoàn người.
Cậu thiếu niên đứng bên cạnh Ôn Hàn nãy giờ vứt khăn giấy trong tay xuống đống rác ven đường, "Đừng sợ, người của chúng ta đều ở đây." Cậu thiếu niên nhỏ giọng nói, từ trong túi xách mang trên vai lấy ra một chai nước khoáng, nhét vào trong tay Ôn Hàn sau đó rời đi.
Chào tạm biệt cũng không có.
Bốn phía quanh trạm xe lửa rất hỗn loạn, luôn có tranh cãi ầm ĩ.
Hiện tại chỉ còn lại một mình cô tiếp tục hành trình.
Ôn Hàn cúi đầu nhìn lại, chai nước khoáng trong tay dĩ nhiên là được đóng gói ở Nepal. Lẽ nào hai người kai... đi cùng với bọn họ từ Nepal tới đây sao?
Cô nhớ được khi tỉnh lại vào buổi sáng sớm ở trong sơn cốc kia, từ trong rừng cây bụi cỏ đều xuất hiện những người bạn của Trình Mục Vân. Khi đó không nhìn được quá tỉ mỉ, nhưng bây giờ nhớ tới, phải có hai mươi mấy người. Bọn họ ăn mặc bình thường, dung mạo phần lớn đều không xuất chúng, thậm chí balo đeo bên người cũng không giống với những khách du lịch, bọn họ còn phải không ngừng ứng phó các tình huống đột nhiên xảy ra.
Bắt đầu từ đêm qua tất cả những tình huống đột nhiên xảy ra như bị vu oan là ăn trộm hộ chiếu, bị mời đến phòng làm việc của cảnh sát nhà ga, bị nhốt ở đó. Cho đến khi người đàn ông xa lạ kia trao đổi quần áo, đồ dùng hằng ngày và vé tàu của Trình Mục Vân, tới để giải vây cho bọn họ, cô tin tưởng rằng những điều này bọn họ đều nhanh chóng nghĩ ra được đối sách một cách nhanh nhất.
Nhưng những người này và Trình Mục Vân rút cuộc đang làm gì?
Giống một đề bài toán học, cô chỉ dựa theo công thức mà Trình Mục Vân cho sẵn, suy luận, một mình tính toán đến đáp án cuối cùng.
Cô cũng thích một bài toán như vậy. Nhưng bây giờ dĩ nhiên là bắt đầu chờ mong kế tiếp sẽ phát sinh gì. Cô yên lặng đọc thuộc những gì mà Trình Mục Vân giao phó trước đó. Kế tiếp cô muốn đi tìm một nơi.
Trước khi trời tối, cô đứng trước một hẻm nhỏ.
Hai bên ngõ nhỏ đều có quán cóc ăn uống bày biện ngoài trời, còn có một con chó vàng đi vòng quanh Ôn Hàn ngửi tới ngửi lui, sự xuất hiện bất ngờ của cô đưa tới ánh mắt của mấy người đàn ông trẻ tuổi đang ở đây ăn cơm chiều. Cô coi như không thấy, vội vội vàng vàng đi vào hẻm, hai bên còn có những quán nhỏ bán đồ lưu niệm.
Cô ngửa đầu, tìm nơi mình muốn đi tới. Là một cửa hiệu không có tên, chỉ theo như Trình Mục Vân miêu tả.
Có một người đàn ông trung niên Ấn Độ mặc bộ đồ màu trắng, bụng phệ đứng ở cửa tiệm nhà mình, cười ha hả chào đón Ôn Hàn. Cô không có ý tứ vào nên đành quay lại xin lỗi: "Xin lỗi chú ạ, lát nữa cháu quay lại cửa hàng của chú mua ít đồ lưu niệm sau."
Cô quẹo phải đi vòng ra phía sau, xuất hiện một cầu thang với những vết gỉ sắt loang lổ.
Một hai ba bốn, cô đếm từng căn phòng theo dọc cầu thang. Cô lo lắng, một lần nữa đếm lại, rút cuộc cũng cảm thấy đúng rồi mới dọc theo cầu thang đi lên trên, tới sân thượng lầu hai. Cánh cửa bị đóng, cô đứng trước cánh cửa có thể nghe được thanh âm của ti vi bên trong, còn có thể ngửi được mùi thức ăn không ngừng bay ra.
Sự việc phát sinh ở trạm ga khiến cho lòng cô còn sợ hãi.
Ven đường thấy bất luận kẻ nào cũng làm cô cảm thấy không an toàn. Cho nên đoạn đường này cô không dám tùy tiện ăn cái gì, chỉ dựa vào chai nước xanh kia mà đến được đây. Bụng của cô giờ đã đói sôi lên rồi, "Đến nơi đó, em sẽ an toàn." Đây là Trình Mục Vân nói cho cô biết.
Cho nên vào giờ khắc này cô không hiểu được làm sao để một lần nữa trở về với trạng thái người bình thường nữa.
Ôn Hàn giơ tay lên gõ cửa.
Bên trong có người dùng tiếng Anh nói chuyện, cười đùa, "Ai đi mở cửa đi kìa?" Có một cô gái nói, cô ra mở cửa cho. Tiếng cười vẫn vang lên như cũ, cánh cửa sau đó cũng được mở ra.
Đập vào mắt là hình ảnh tụ tập rất hài hòa.
Mấy người đàn ông mặc quần áo màu xám hoặc màu trắng xúm lại, nhìn qua hình như là đang nói chuyện phiếm, đều là những người Ấn Độ trẻ tuổi, mà cô gái mở cửa cho cô là một cô gái trẻ có khuôn mặt giống như người nước ngoài. Còn có một cô gái tựa ở cửa phòng bếp.
Ôn Hàn thật bất ngờ khi nhìn thấy cô ấy, đây là lần thứ ba gặp mặt. Một lần ở khách sạn ở Kathmandu, bác sĩ ở nơi đóng quân, còn có hiện tại sẽ là cái gì? Lòng của Ôn Hàn trầm xuống, lại có chút vị chua bắt đầu lên men, trong tiềm thức cô đoán được cô gái này, Chu Khắc, cậu thiến niên kia và người đàn ông đóng giả lạt ma đều là bạn của Trình Mục Vân, nhưng về tình cảm, cô gái này đặc biệt hơn, đặc biệt đến mức làm cho cô khó chịu.
Loại khó chịu này rất khó nói thành lời. Cô thầm nghĩ có thể lập tức nhìn thấy anh, hỏi cho rõ ràng cô gái này là ai? Có phải là người phụ nữ có quan hệ đó với anh hay không?
Cô gái kia cũng nở nụ cười, nói với người đang ở trong phòng bếp, "Em gái anh tới rồi."
Em gái? Ôn Hàn cảm thấy nao nao.
Thân ảnh cao gầy đêm qua biến mất trên xe lửa đang bưng một khay lớn từ nhà bếp đi ra, bên trên còn có một cái bánh nướng áp chảo, cháo và mấy món ăn của Ấn Độ. Anh đặt mọi thứ lên trên bàn thấp, "Tới đúng lúc lắm, lại đây ăn cơm đi."
Mọi người cười cười, chào đón Ôn Hàn.
Mọi người đều ngồi trên chiếu, vây quanh chiếc bàn thấp, cô gái kia cùng Trình Mục Vân cũng lần lượt ngồi xuống, từ ánh mắt đến động tác tay chân đều giống như bạn gái của anh. Mà Ôn Hàn từ khi vào cửa đã bị giới thiệu là em gái của anh.
"Anh bạn của tôi, cho tôi hỏi chút, cô em gái xinh đẹp này của em có cần một người bạn nam Ấn Độ hay không vậy?" Có người hỏi vui.
Cánh tay của Trình Mục Vân khoác lên ghế đệm ở sau người, dùng tư thế thoải mái nhất để nghỉ ngơi, "Người Trung Quốc chúng tôi không phải như đất nước các anh, anh cả đều có thể quyết định cuộc đời của em gái đâu, bạn của em gái tôi nhưng tôi không có quyền can thiệp vào." Anh biết cô đi được đến đây chắc đã đói bụng lắm rồi, anh đã đem những nguyên liệu tốt nhất ở đây nấu cơm tối cho cô. Đáng tiếc sắc mặt của cô hình như không được tốt lắm, mà vì sao lại không tốt, anh đều biết rõ.
Bữa cơm tối rất vui vẻ, tất cả mọi người đều rất nhiệt tình.
Ôn Hàn thậm chí cho rằng mình đang quay về lúc học tại trường đại học, cùng đám bạn thời đại học tổ chức những cuộc tụ tập nhỏ tại nhà như thế này. Chỉ là cô luôn có suy nghĩ không được tốt, từ sau đêm ở đền thờ anh cắt tóc quy tu, cô có cảm giác hai người trong lúc đó luôn duy trì một khoảng cách không nói rõ được, mà nguyên nhân tại sao lại có khoảng cách này cô thật sự không biết rõ được.
Sau khi ăn xong ngồi nói chuyện phiếm, Ôn Hàn mới biết được những người Ấn Độ trong phòng này đều là những người trẻ tuổi dòng Bà La Môn. Bởi vì trong các điển tích phần lớn đều nhắc đến tên gọi các dòng ở Ấn Độ, cô tự nhiên hiểu được, đây là dòng có vị trí tối cao ở Ấn Độ.
"Đương nhiên, bây giờ pháp luật cho rằng chế độ dòng không hợp lý." Người đàn ông rất ân cần với Ôn Hàn kia cười nói, "Nhưng cái này cũng không ảnh hưởng tới sự tôn trọng mà chúng tôi vốn vẫn được hưởng."
Bọn họ còn công việc của thầy tế cho nên chạng vạng tối đã rời đi hết.
Hai cô gái kia cũng im lặng rời khỏi, căn phòng chỉ còn cô và anh. Trình Mục Vân chống tay đứng dậy, ý bảo cô đi theo lên lầu, không có bất kỳ lời thừa thãi nào.
Hai người lên căn phòng trên lầu ba.
Rất nhỏ, đẩy cửa ra chỉ có một cái giường lớn với khăn trải giường màu vỏ quýt, còn có một sân khơi, toàn bộ sân khơi đều phủ kín một lớp thủy tinh.
Rõ ràng dọc theo đường đi, chỉ chờ đợi để nhìn thấy anh. Nhưng từ khi bước vào căn phòng, sự thoái mái tươi tắn của căn phòng chỉ dựa vào chiếc giường được bố trí kia, ngoại trừ phòng tắm hay sân khơi, cô cũng có chút...
"Không dám đi vào sao?" Trình Mục Vân đưa lưng về phía cô, đi tới cánh cửa ra ngoài sân khơi, đứng ở trong không gian thủy tinh nho nhỏ, cảnh đẹp của dòng sông dưới ánh trăng khi nhìn qua cửa sổ cũng không đẹp như thế này.
"Anh tới đây lúc nào?"
"Sớm hơn em ba tiếng phút." Anh trả lời.
Từ khi bước vào cửa căn phòng này, cô vẫn còn đang suy nghĩ, yên tĩnh như vậy có phải là sự thật hay không?
Từ khi gặp anh, mỗi một ngày đều có chuyện xảy ra, thậm chí cô có cảm tưởng không chân thật, không biết một phút sau lại có nguy hiểm gì phát sinh ở đây hay không? Ví dụ như mấy người thanh niên dòng Bà Là Môn kia bỗng nhiên lật mặt, ví dụ như...
Nhưng anh đã từng nói qua, một ngày cô còn ở nơi này thì sẽ an toàn.
Anh mở cửa sổ sân khơi ra, có mùi vị của buổi tối.
Nơi này dưới cánh cửa sổ này là nơi tụ tập của những người trong hẻm nhỏ bên bờ sông.
Cô nghe anh nói, "Trong tôn giáo Ấn Độ, sinh mệnh không thể dễ dàng tạo mới, chết không có nghĩa là chấm dứt, đây chỉ là một đoạn trong vô số hành trình không ngừng nghỉ của sinh mệnh, cho nên em xem những người đó chờ cho thi thể của người thân mình được hỏa thiêu thì cũng không bi thương."
"Ừ." Từ đêm qua ở trên tàu, cô cũng rất thích nghe anh nói về những điều này.
"Bọn họ cũng không cấm kỵ những người có tính hai mặt." Trình Mục Vân xoay người, "Thiện ác, buồn vui, yêu ấm, đê tiện hay cao quý, ích kỷ hay vụ lợi đối lập nhau trong một cá thể, mới là một con người hoàn chỉnh."
Khi anh giơ tay lên thì khuôn mặt lạnh nhạt của Ôn Hàn có chút nóng lên. Nhưng anh chỉ đưa tay xoa nhẹ mái tóc dài của cô, "Đi tắm chưa?"
Ánh mắt của cô chấn động, lại bị anh nhìn thấy được. Thân thể tốt đẹp trước mặt này chính là người phụ nữ đầu tiên của anh cho nên anh quen thuộc tất cả các động tác nhỏ mờ ám của cô, thấy được bản thân cô cố gắng bình tĩnh như thế nào, nhưng mà hơi thở của cô lại thể hiện sự căng thẳng trong đó. Anh cũng vậy, cũng từ thời khắc không kiêng kị kia mà bị cô hấp dẫn.
Anh thậm chí nhớ kỹ sau đêm đầu tiên, phía sau lưng của cô có nhiều vết thương bị nứt ra.
Không biết vết thương này có để lại sẹo hay không? Sau này bị người yêu của cô ấy nhìn thấy, có thể hỏi vì sao có những vết sẹo đó hay không?
"Chúng ta phải ở lại Ấn Độ hay sao?" Cô bị tầm mắt của anh chiếu tướng, có chút hoảng hốt.
"Ừ." Anh nhỏ giọng nói, "Ở trong phạm vi anh vạch rõ, em có khả năng đọc sách, giao lưu bạn bè, trồng cây cà phê trong vườn giải sầu cũng được, đây là quốc gia trồng cây cà phê sớm nhất Châu Á, lịch sử của quốc gia này cũng rất thú vị." Giọng nói của anh rất nhỏ, bàn tay rời khỏi mái tóc của cô, "Em yêu, anh rất xin lỗi vì ở Nepal đã để cho em lưu lạc bên ngoài ba bốn ngày. Ở đây, rất an toàn."
Anh cúi người tới gần cô, ngắm ánh sáng trong mắt cô, "Nhanh đi tắm rửa đi."
Loại thúc giục này rất thẳng thắn.
Cô cũng không dám chậm trễ, lấy quần áo sạch sẽ ở trên giường vọt vào phòng tắm. Tới khi đi ra, gian phòng trống rỗng, anh đã không còn ở trong phòng nữa.