Đương nhiên, ba ngày này không thuộc về Tháp Chủ Pháp Lam Thất Tháp, cũng sẽ không thuộc về tám vị Quân Chủ đến từ tám Đế quốc. Bởi vì, bọn họ còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
"Âm Trúc, chúc mừng ngươi"
Áo Bố Lai Ân mỉm cười nhìn Diệp Âm Trúc.
Diệp Âm Trúc hoàn lễ nói:
"Cám ơn".
Ma pháp ba động xuất hiện xung quanh thân thể hai người, năng lượng vô hình hình thành kết giới cực kỳ vững chắc, giọng nói của Áo Bố Lai Ân chỉ có một mình Diệp Âm Trúc có thể nghe được, cho dù là cường giả cùng cấp bậc bọn họ cũng không thể đột phá tầng kết giới này, vậy tuyệt đối không cách nào biết được câu chuyện bí mật giữa bọn họ.
"Âm Trúc, có thể nói cho ta biết, trong quá trình ngươi thông qua khảo nghiệm đã xảy ra chuyện gì?"
Áo Bố Lai Ân nghiêm mặt nói, xong vẫn còn bổ sung một câu
"Cái này rất quan trọng".
Diệp Âm Trúc có chút mờ mịt lắc đầu nói:
"Sư huynh, làm sao vậy? Có gì không đúng chứ? Hay là vẫn còn nói, ta cũng không có thông qua khảo nghiệm"
Lấy Tinh thần lực của hắn mà nói muốn che dấu suy nghĩ trong lòng mình thì cho dù là Áo Bố Lai Ân cũng tuyệt đối không có biện pháp. Về mặt tinh thần Diệp Âm Trúc tuyệt đối không kém hơn bất cứ người nào ở Pháp Lam, cho dù là Hồn Tháp Tháp Chủ Mạch Khắc Mễ Lan.
Áo Bố Lai Ân cười khổ nói:
"Ta đã quên, ngươi không nhìn thấy"
Hắn liền đem chuyện xảy ra lúc trước không có chút giấu diếm chút nào nói cho Diệp Âm Trúc một lượt, hắn nào biết việc này đã sớm xuất hiện trong óc Diệp Âm Trúc.
"Xin lỗi, Sư huynh. Ta cũng không biết xảy ra chuyện gì. Người cũng biết, ta mặc dù là lần thứ hai đến Pháp Lam, nhưng đối với những việc của Pháp Lam cũng không quen biết. Chẳng lẽ việc này không phải trải qua kế thừa vị trí Tháp Chủ đều sẽ xuất hiện sao? Trong lúc cuối ta thông qua khảo nghiệm chỉ là cảm giác được có Tinh thần lực rất cường đại đánh sâu vào thân thể, Tinh thần lực này lại có cùng công hiệu cắn nuốt, ăn mòn giống Ám ma hệ Ma pháp nguyên tố. Nhưng cũng chỉ là trên mặt tinh thần".
Diệp Âm Trúc hỏi ngược lại.
Áo Bố Lai Ân bất đắc dĩ nói:
"Nếu như đúng là như vậy, ta bây giờ cũng không cần hỏi ngươi rồi. Quên đi, có lẽ việc này là do ý trời"
Diệp Âm trúc nói cũng không có bất cứ sơ hở nào, lúc đầu hắn tại khảo nghiệm cũng là thừa nhận tinh thần công kích, như là những gì được ghi lại trong Pháp Lam Pháp điển. Hắn thật sự không nghĩ ra Diệp Âm Trúc có gì không ổn.
"Sư huynh, không phải bắt đầu từ ngày mai các ngươi muốn cùng tám vị Quân Chủ thảo luận vấn đề liên hợp sao?"
Diệp Âm Trúc hỏi.
Áo Bố Lai Ân gật đầu nói:
"Phải nói là chúng ta mới đúng, ngươi chẳng những là Ám Tháp Tháp Chủ đồng thời cũng đại biểu cho Cầm Thành. Phải biết rằng thực lực Cầm Thành của ngươi đã không dưới một quốc gia nào, chúng ta nhất thiết phải có đề nghị của ngươi".
Diệp Âm Trúc lắc đầu nói: "Nhưng mà ta cũng không muốn tham gia. Nếu đã là một phần tử của Pháp Lam, như vậy bất cứ sự tình gì ta sẽ dựa theo lợi ích của Pháp Lam để xử lý. Ta cũng đã cùng Người thương lượng qua, trong tương lai, nếu Pháp Lam cùng Thâm Uyên vị diện thực sự xảy ra chiến tranh, vậy Chiến Sĩ của Cầm Thành nhất định sẽ xuất hiện tại tiền tuyến. Cho nên, thảo luận cùng các Quân Chủ, Ta nghĩ ta không cần phải tham gia. Điều ta muốn làm hơn cả bây giờ là xem qua Pháp Lam Pháp điển và đến phong ấn trung tâm một chút. Xem có tìm hiểu được gì không".
Cùng tám vị Quân Chủ trao đổi? Đề nghị? Diệp Âm Trúc không có tâm tình này, có thể nói hắn không có lúc nào giống như bây giờ rất hy vọng có thể đến xem di tích tại trung tâm Pháp Lam. Vì chuyện này, hắn có thể bỏ tình hình Đại lục. Mới hôm qua trong quá trình khảo nghiệm nghe được giọng nói kia, tất cả đã không đơn giản giống như trên mặt ngoài. Mà muốn hiểu rõ việc này thì mình phải nhanh đến nơi đó.
Diệp Âm Trúc che dấu tâm trạng nôn nóng của mình rất tốt, mà Áo Bố Lai Ân lại có cách giải thích khác. Hắn đương nhiên biết những chuyện trước kia của Diệp Âm Trúc, rõ ràng hắn và Mễ Lan Đế quốc và Lam Địch Á Tư có mối quan hệ vi diệu. Dù sao, nói như thế nào thì Tô Lạp cũng là Nữ nhi của Mã Tây Mạc Đại Đế. Trong suy nghĩ của Áo Bố Lai Ân đây là chỗ thông minh của Diệp Âm Trúc, hắn rõ ràng là đang e ngại, cũng không hy vọng bởi vì quan hệ mật thiết giữa Cầm Thành và Mễ Lan mà ảnh hưởng đến việc đàm phán của Pháp Lam cùng tám Đế quốc.
Trong mắt hiện lên vẻ tán thành không chút che dấu:
"Âm Trúc, bây giờ ta đã hoàn toàn tin tưởng ngươi đã xem mình là một phần tử của Pháp Lam, ta nên nói tiếng cảm ơn ngươi mới đúng".
"Sư huynh, người khách khí rồi".
Diệp Âm Trúc mỉm cười, hắn có thể cảm giác được sự cao hứng của Áo Bố Lai Ân, không khỏi cười khổ, Áo Bố Lai Ân Đại sư, xin lỗi ta chỉ có thể lừa gạt Người, bởi vì việc này đối với ta và cả Đông Long mà nói đều thật sự quá quan trọng.
Từ khi Áo Bố Lai Ân không tiếc hao Nguyên lực của bản thân, thậm chí cả Quang nguyên tố tinh thuần nhất trong Quang Minh Tháp tiến hành Thần thánh chúc phúc cho Hài tử chưa sinh ra của Diệp Âm Trúc, khiến cho hắn thay đổi thái độ với vị Tháp Chủ này không ít. Hắn biết trải qua chuyện lần này, Áo Bố Lai Ân đã khác so với trước kia. Mặc dù hắn như trước vẫn đem chuyện của Pháp Lam đặt ở vị trí thứ nhất, nhưng đã không còn bộ dáng bất khả xâm phạm giống như trước đây nữa. Vẻ mặt của vị Quang Minh Tháp Tháp Chủ trở lên dễ gần. Diệp Âm Trúc cũng mơ hồ cảm giác được, từ sau ngày đó mặc dù Áo Bố Lai Ân lúc ấy tiêu hao rất lớn nhưng cảnh giới lại mơ hồ có dấu hiệu đột phá.
Việc này cũng là một trong những nguyên nhân mà thái độ của Áo Bố Lai Ân đối với Diệp Âm Trúc càng ngày càng tốt, ngay cả chính hắn cũng có chút kinh ngạc trước biến hóa của bản thân.
Ngày đó, tình cảm mãnh liệt dâng lên trong lòng hắn, sau khi hoàn toàn dựa theo cảm tính thi triển Thần thánh chúc phúc, hắn phát hiện trái tim của mình như đã thay đổi, sự cố chấp cũng biến hóa một chút, ở trong lòng cảm thấy ấm áp hơn.
Trước kia tất cả tâm thần của Áo Bố Lai Ân có thể nói đều đặt trên tu luyện, bây giờ tu luyện mặc dù quan trọng nhưng hắn cũng không tận lực theo đuổi nữa.
Trừ chuyện của Pháp Lam ra, hắn muốn nhìn đến nhất chính là Hài tử sớm ngày sinh ra đời. Trong tâm trạng chờ mong, Áo Bố Lai Ân đột nhiên phát hiện chướng ngại Thứ Thần Cấp bát giai nhiều năm qua mà mình không thể nào đột phá đã lỏng ra.
Việc bất ngờ này càng làm cho hắn cảm kích Diệp Âm Trúc hơn, rất mong chờ Giáo tử còn chưa sinh ra của mình.
Hài tử còn chưa sinh ra đã có giúp hắn như thế, hơn nữa cảm giác ấm áp này là điều mà trăm năm qua Áo Bố Lai Ân chưa hề xuất hiện.. Việc này làm Quang Minh Tháp Tháp Chủ xử lý bất cứ chuyện gì, cũng trở nên dễ gần hơn.
Ánh mắt lóe lên, trong mắt Diệp Âm Trúc hiện lên một tia quang mang nhu hòa:
"Sư huynh, vậy là Người đáp ứng rồi?".
Áo Bố Lai Ân mỉm cười nói:
"Ta có lý do để không đáp ứng sao? Buổi tối hôm nay ngươi bắt đầu cuộc sống của Ám Tháp Tháp Chủ, sáng mai ta đưa ngươi đi đến di tích. Ngươi đã mang lại kỳ tích và biến hóa to lớn cho Pháp Lam, ta thật hy vọng được chứng kiến kỳ tích xuất hiện lần nữa. Nếu như có thể củng cố Phong ấn, như vậy chúng ta cũng không cần phải trao đổi cùng tám vị Quân Chủ làm gì nữa. Thẳng thắn mà nói, bây giờ ta ngoại trừ chuyện Giáo tử sinh ra, đối với bất cứ chuyện gì khác ta đều không có hứng thú. Ha ha".
Phong ấn tự động giải trừ, lúc này tám vị Quân Chủ tất cả đều tiến lên đài.
Đi đến trước tiên, chính là là Mễ Lan Đế quốc Đại Đế Tây Nhĩ Duy Áo, nhìn Diệp Âm Trúc mặc Ma pháp bào màu đen, nhìn khối Thất mang tinh chói mắt, trong lòng Tây Nhĩ Duy Áo có trăm cảm xúc, mở hai tay ra Diệp Âm một cái thật chặt.
"Âm Trúc, chúc mừng ngươi, cám ơn ngươi"
Chỉ tám chữ đơn giản nhưng lại ẩn chứa rất nhiều tình cảm trong lòng Tây Nhĩ Duy Áo.
Hắn nói mọi người chung quanh tự nhiên đều nghe được. Năm vị Quân chủ bên phía Lam Địch Á Tư Đế quốc vẻ mặt trở nên cứng ngắc, bọn họ đương nhiên biết, hai chữ cám ơn của Tây Nhĩ Duy Áo ẩn chứa những gì. Không có Cầm Thành, thế cục Đại lục không là như bây giờ.
Hai vị Quân Chủ A Tư Kha Lợi Quốc và Ba Lặc Mạc Quốc còn nhiệt tình hơn cả Tây Nhĩ Duy Áo, không vì Diệp Âm Trúc tuổi còn trẻ mà chậm trễ, thậm chí tôn kính hắn giống như Tây Nhĩ Duy Áo.
Mã Tây Mạc đứng ở một bên lẳng lặng nhìn, trong đầu hắn vẫn còn nhớ đến lời nói của Khắc Lôi Na lúc trước, hắn rất bình tĩnh, thậm chí mỉm cười. Dù là ai cũng không thể nào nhìn ra hắn tức giận Diệp Âm Trúc- kẻ đã phá hỏng giấc mơ của hắn.
"Chúc mừng ngươi, Diệp Âm Trúc".
Rốt cục đến lượt Mã Tây Mạc đi lên. Diệp Âm Trúc có thể cảm giác được, bốn vị Quân Chủ sau lưng Mã Tây Mạc đều cố gắng che giấu sự oán độc cùng căm hận trong lòng, mà A Tạp Địch Á Quốc Quân Chủ thì cảm thấy lo lắng nhiều hơn. Rất hiển nhiên hắn, hắn muốn trao đổi với mình, nhưng lại ngại bản thân đang ở bên Lam Địch Á Tư, sợ chọc giận các đại nhân vật.
Chỉ có mình Mã Tây Mạc, là thật tâm chúc mừng mình. Trong lòng hắn không có chút cừu hận, thậm chí còn có vài phần mừng rỡ và bội phục. Chẳng lẽ vừa thất bại mà hắn lại nghĩ thông suốt rồi sao?
Cho dù là Lam Địch Á Tư Đế quốc, Diệp Âm Trúc cũng không có địch ý gì. Chuyện của Lam Địch Á Tư và Mễ Lan ở trên Đại lục không có quan hệ trực tiếp với hắn và Cầm Thành. Trợ giúp Mễ Lan, bởi vì Diệp Âm Trúc thân cận với Mễ Lan Đế quốc hơn, đồng thời cũng là lo lắng cho chiến lược của Cầm Thành, cho nên hắn mới không hề do dự làm như vậy.
Cầm Thành nằm trong Mễ Lan Đế quốc, một khi Mễ Lan bị diệt, thì đối với Cầm Thành chỉ có nguy hại mà thôi. Huống chi Lam Địch Á Tư liên minh với Thú Nhân, và còn có Phật La Quốc đã phản bội Mễ Lan đế quốc và khiến cho Cầm Thành tổn thất gần hai trăm Chiến Sĩ Tử thần.
Điều này đã đẩy Diệp Âm Trúc vào thế đối lập với Lam Địch Á Tư.
Nhưng trên thực tế, Lam Địch Á Tư Đế quốc cũng không gây nguy hại đến Cầm Thành, càng huống vị Đế Vương có quyền uy tối cao ở Lam Địch Á Tư Đế quốc lại chính là Nhạc phụ của hắn.
Mặc dù Tô Lạp hận hắn, không chịu tha thứ cho hắn, nhưng bất luận như thế nào thì hai người vẫn có chung dòng máu.
"Cám ơn".
Diệp Âm Trúc gật đầu với Mã Tây Mạc, mỉm cười.
"Diệp Âm Trúc". Một giọng nói từ sau lưng Mã Tây Mạc vang lên, giọng nói hơi run rẩy, rất thanh thúy, nhưng là ở trong sự thanh thúy có đôi chút nghẹn ngào.
Diệp Âm Trúc đầu tiên là sửng sốt một chút, ngay sau đó, tinh thần lực của hắn phát ra, một người xuất hiện trong tinh thần thế giới của hắn, hơi thở khá quen thuộc, nhưng lại có chút xa lạ, đột nhiên, hắn như nhớ ra cái gì, kinh ngạc nói:
"Là nàng, Khắc Lôi Na, nàng cũng tới".
Người vừa Lên tiếng và đang đứng phía sau Mã Tây Mạc đúng là Khắc Lôi Na, nàng xin Mã Tây Mạc Đại Đế cho nàng đến đây để chúc mừng Diệp Âm Trúc. Lúc đầu Khắc Lôi Tư Ba muốn nàng không được đi, nhưng Mã Tây Mạc lại đồng ý..
"Ngươi còn nhớ ta".
Trong giọng nói của Khắc Lôi Na có thêm vài phần u oán, đứng bên cạnh Mã Tây Mạc Đại Đế, nhìn Diệp Âm Trúc ở khoảng cách gần, nhìn gương mặt anh tuấn của hắn, từ trên người hắn, nàng cảm thấy hắn đã bớt vẻ lạnh lùng hơn so với lúc trước gặp ở Lam Địch Á Tư, nhiều hơn khí chất cao quý và trầm tĩnh.
"Tất nhiên là nhớ rồi".
Diệp Âm Trúc mỉm cười. Đối với thiếu nữ thiện lương này hắn vẫn còn ấn tượng rất tốt.
"Chúc mừng ngươi, không nghĩ tới lần nữa gặp lại thân phận của ngươi đã hoàn toàn thay đổi".
Khắc Lôi Na cảm thán nói.
Diệp Âm Trúc nói:
"Trong cuộc đời con người, thân phận luôn không ngừng thay đổi, từ Hài tử, đến thiếu niên, đến trưởng thành, làm phụ mẫu, làm sư trưởng. Nhưng bất luận thay đổi như thế nào thì bản chất con người cũng vẫn như cũ. Như ta lúc đầu xem nàng là bằng hữu, bây giờ nàng vẫn như trước là bằng hữu của ta".
"Ngươi coi ta là bằng hữu?".
Đôi mắt đẹp của Khắc Lôi Na sáng lên, nhìn Diệp Âm Trúc, trong giọng nói hiện ra sự vui mừng khó có thể che dấu.
Diệp Âm Trúc gật đầu nói:
"Chúng ta vẫn luôn là bằng hữu, không phải sao?".
Khắc Lôi Na gật đầu. Nàng phát hiện,mắt mình đã trở nên mơ hồ. Mặc dù hắn chỉ coi nàng là bằng hữu, nhưng hắn còn nhớ nàng, Khắc Lôi Na là một người rất dễ thỏa mãn, chỉ cần hai chữ bằng hữu đã làm nàng cảm thấy thỏa mãn rồi.
Tây Nhĩ Duy Áo đứng ở một bên nhìn hai người, trong lòng không nhịn được có chút giật mình. Xem bộ dáng, Âm Trúc cùng Mã Tây Mạc tuyệt đối không phải là đối địch. Đúng, thê tử của Diệp Âm Trúc là Tô Lạp chính là nữ nhi của Mã Tây Mạc, nhưng thiếu nữ này là ai? Mã Tây Mạc, giỏi cho ngươi.
Có lẽ về đại cục, Tây Nhĩ Duy Áo không bằng Mã Tây Mạc, nhưng ở nhiều phương diện khác Tây Nhĩ Duy Áo lại mạnh hơn với Mã Tây Mạc. Mỉm cười, Tây Nhĩ Duy Áo rất tự nhiên cắt đứt câu chuyện của Diệp Âm Trúc và Khắc Lôi Na:
"Âm trúc, Tô Lạp cùng Hải Dương đâu? Các nàng hôm nay sao lại không ở đây?".
Diệp Âm Trúc quả nhiên bị câu nói của Tây Nhĩ Duy Áo hấp dẫn lại, mỉm cười nói:
"Hôm nay Tô Lạp có chút không thoải mái, hiện tại Hải Dương đang chăm sóc nàng".
Ngày đó sau khi trải qua Thần thánh chúc phúc của Áo Bố Lai Ân, thân thể của nàng ở trong một trạng thái rất kỳ diệu, sức ăn tăng lên rõ ràng. Nhưng giấc ngủ cũng dài hơn nhiều, đây là tình huống bình thường của Thần thánh chúc phúc, có năng lượng Thần thánh ở trong bụng dẫn dắt làm tăng tốc độ hấp thu nguyên tố bên người. Dưới sự dẫn đường của khí tức Thần thánh, nguyên tố có ích sẽ tiến vào trong cơ thể Tô Lạp xoa dịu thân thể nàng và Hài tử.
"Phượng Hoàng làm sao vậy?" Mã Tây Mạc có chút khẩn trương hỏi.
Nhìn Mã Tây Mạc, sau khi do dự một lát, Diệp Âm Trúc vẫn trả lời câu hỏi của hắn:
"Tô Lạp đã có Hài tử của chúng ta, ngươi yên tâm đi, nàng tốt lắm".
"Ngươi, ngươi nói gì? Nó có Hài tử rồi?"
Trong phút chốc, Mã Tây Mạc thừ người ra.
Hắn đương nhiên biết tin tức Diệp Âm Trúc cùng Tô Lạp kết hôn, nhưng bọn hắn kết hôn cũng không làm hắn giật mình này bằng cái tin tức. Đó là một loại cảm giác ngổn ngang trăm mối, ánh mắt lóe lên.
Mã Tây Mạc như nhớ lại khi Tô Lạp còn thơ ấu thì mình lại bỏ đi.
Trong mắt hiện ra vẻ áy náy, thất thần nói:
"Tốt, tốt, các ngươi có Hài tử rồi. Hài tử này nhất định phải hạnh phúc hơn Phượng Hoàng lúc nhỏ. Là ta có lỗi với nó".
Diệp Âm Trúc lạnh nhạt cười nói:
"Hài tử của chúng ta đương nhiên sẽ rất hạnh phúc, Áo Bố Lai Ân sư huynh sẽ trở thành Giáo phụ của Hài tử, hơn nữa đã tiến hành Thần thánh chúc phúc cho Hài tử".
Bất luận nói như thế nào, Mã Tây Mạc cũng là ngoại công của Hài tử. Hắn có quyền biết tình huống của Hài tử. Cho nên Diệp Âm Trúc cũng không có dấu diếm mà trực tiếp nói ra.
"Thần thánh chúc phúc? Quang Minh Tháp Chủ Áo Bố Lai Ân đại sư làm Giáo phụ của nó?".
Trái tim Mã Tây Mạc đập mạnh, trong mắt đầy vui mừng, nhìn Diệp Âm Trúc, cả người hắn khẽ run lên, trong mơ hồ hắn đã bắt được một cái gì đó.
Tây Nhĩ Duy Áo thầm kêu không tốt. Hắn cũng không biết việc đã xảy ra chuyện gì, hắn rất là hối hận vì đã nhắc tới Tô Lạp và Hải Dương. Nhưng bây giờ hối hận cũng đã muộn, hắn hiểu rõ, có Hài tử trong bụng của Tô Lạp, sau này còn muốn Diệp Âm Trúc và Cầm Thành giúp mình đối phó Lam Địch Á Tư Đế quốc, như vậy sẽ không dễ dàng gì.
Tuy nhiên, việc này cũng không ảnh hưởng đến địa vị bây giờ của Mễ Lan Đế quốc. Dù sao Lam trải qua cuộc chiến tranh lần này, Lam Địch Á Tư Đế quốc đã rơi xuống thế yếu.
"Âm Trúc, có thể để ta gặp mặt Phượng Hoàng hay không?".
Mã Tây Mạc vội vàng nói.
Diệp Âm Trúc lạnh nhạt lắc đầu nói:
"Xin lỗi, ta hỏi qua Tô Lạp, nàng cũng không muốn gặp người".
Rất thất vọng, Mã Tây Mạc cười khổ nói:
"Ta sớm nên đoán được kết quả này, ta không nên có hy vọng xa vời như vậy. Âm Trúc, Phượng Hoàng từng nói qua với ta, thời gian ở cùng ngươi là hạnh phúc duy nhất của nó, xin ngươi chăm sóc nó thật tốt. Mặc dù là Đế Vương nhưng ta lại không thể chăm sóc tốt cho nữ nhi của mình"
Giọng nói của Mã Tây Mạc đã trở nên ngẹn ngào, hắn cố nén nước mắt đang cố trào ra, hành lễ với mấy vị Tháp Chủ rồi xoay người bước xuống lễ đài.
Khắc Lôi Na mặc dù vẫn còn muốn nói chuyện với Diệp Âm Trúc, nhưng nàng dù sao cũng là đi theo Mã Tây Mạc đến đây, cũng phải theo hắn rời đi.
Tây Nhĩ Duy Áo há mồm muốn nói, nhưng tại lúc này hắn lại không biết mình nên nói cái gì cho tốt. Sau khi do dự một lát, nhìn Diệp Âm Trúc, ánh mắt phức tạp, có nên đem việc kia nói cho hắn biết hay không? Nhưng mà, nếu làm như vậy sợ rằng nữ nhi và mẫu thân đều sẽ không tha thứ cho mình.
Quên đi, tất cả cứ thuận theo tự nhiên vậy. Bất luận nói như thế nào, Cầm Thành cũng không đứng về phía Lam Địch Á Tư.
Khánh điển chính thức bắt đầu, nhưng nhân vật chính là Diệp Âm Trúc cũng không có tham gia. Trong lòng hắn thì vị trí Ám Tháp Tháp Chủ cũng không quan trọng bằng thân phận trượng phu của Tô Lạp và Hải Dương. Nhớ đến thê tử của mình, nên hắn trực tiếp trở về Ám Tháp.
Trước khi tiến vào di tích Pháp Lam vào sáng sớm ngày mai, hắn hy vọng có thể có nhiều thời gian ở cùng thê tử, ai biết ngày mai sau khi tiến vào di tích chính mình phải ở bên trong đó bao lâu?
Một đêm không có gì để nói. Sáng sớm hôm sau, ánh nắng bình minh từ phương Đông từ từ chiếu sáng, mặt trời còn chưa mọc, nhưng vạn vật đã lặng lẽ tỉnh giấc, một ngày mới sắp đến, sáng sớm luôn làm cho người ta có cảm giác thoải mái dễ chịu.
Pháp Lam vẫn ở trong khác điển Khánh điển. Chỉ là, tối hôm qua hơi cuồng nhiệt một chút, nên vào sáng sớm cả Pháp Lam thành trở nên rất yên tĩnh. Hầu hết mọi người đều đã vui vẻ tiến vào giấc mộng.
Diệp Âm Trúc thay bộ Ma Pháp bào tượng trưng cho Ám Tháp Tháp Chủ. Mặc vào Thần Nguyên pháp bào, đi tới Quang Minh Tháp, Áo Bố Lai Ân cũng đã thức dậy, hoặc nói tới cảnh giới của hắn ngủ đã không còn quan trọng.
Thấy Diệp Âm Trúc sáng sớm đã tới rồi, Áo Bố Lai Ân mỉm cười nói:
"Chúng ta đi thôi".
Diệp Âm Trúc gật đầu, cùng Áo Bố Lai Ân tiến vào bên trong Quang Minh Tháp.
Áo Bố Lai Ân mang Diệp Âm Trúc đi đến đài quan sát của mình:
"Âm Trúc, sau khi tiến vào di tích, ngươi phải thật cẩn thận, sáu người chúng ta sẽ tiếp tục củng cố Phong ấn, nếu như ngươi trong di tích không cách nào phát hiện cái gì, thì sớm ra và gia nhập vào đội ngủ. Có ngươi, Pháp Lam Thất Tháp Tháp chủ góp mặt đầy đủ, củng cố Phong ấn sẽ dễ hơn nhiều".
"Tốt, ta hiểu".
Diệp Âm Trúc đáp ứng.
Áo Bố Lai Ân nói:
"Phương pháp tiến vào di tích rất đơn giản, nhưng cũng chỉ có bảy người chúng ta mới có thể làm được. Hôm nay là lần đầu tiên, cho nên ta mang ngươi tiến vào trong đó. Ngươi phải nhớ rõ, ở bên trong di tích ngoại trừ củng cố Phong ấn, không thể sử dụng bất cứ Ma Pháp gì, cho dù là thi triển phòng ngự Ma Pháp cho mình cũng không được".
Diệp Âm Trúc hơi kinh ngạc nhìn Áo Bố Lai Ân, hiển nhiên không hiểu quá rõ ý của hắn. Áo Bố Lai Ân cũng không giải thích nhiều:
"Sau đây, ngươi phải nhớ kĩ phương pháp của ta, sau này tiến vào Di tích, ngươi có thể trực tiếp thực hiện từ Ám Tháp".
Bạch quang bắt đầu dâng lên từ dưới chân Áo Bố Lai Ân. Ngay sau đó, trong đài quan sát ở giữa không trung, một đạo kim quang từ trên trời giáng xuống bao phủ thân thể hắn. Không cần hỏi, Diệp Âm Trúc cũng biết năng lượng này tới từ Quang Minh Tháp. Nghĩ đến Bắc Đẩu Thất Tinh cảm nhận được vào ngày hôm qua, và giọng nói già nua thần bí trong cuộc khảo nghiệm, trái tim hắn như có lửa đốt
Quang mang nhàn nhạt hiện lên, trong mắt Diệp Âm Trúc toát lên một tia năng lượng ba động mạnh mẽ, mặc dù nguyên lực trên người cũng không có phát ra ra, nhưng tinh thần của hắn đã tập trung cao độ.
Sau khi Áo Bố Lai Ân dùng lực lượng bản thân di chuyển lực lượng của Quang Minh Tháp, giọng nói có lão vang bên tai Diệp Âm Trúc:
"Pháp Lam Thất Tháp là bảy kiện Siêu Thần khí, đồng thời cũng là bảy cánh cửa thông tới Di tích. Sau khi nhận được sự đồng ý của Pháp Lam Thất Tháp, thân là Tháp Chủ, khi năng lượng của ngươi dung hợp cùng Bảo thạch trên đỉnh Tháp, năng lượng của ngươi có thể xâm nhập vào, mở ra đường hầm đi thông với Di tích".
Quang mang Kim sắc trong nháy mắt bao trùm cả đài quan sát, như là kéo dài ra vô tận. Ngay sau đó, một cánh cửa đầy ánh sáng không một tiếng động xuất hiện trước mặt Áo Bố Lai Ân, chỉ có vầng sáng rực rỡ vô tận, nhưng lại không nhìn thấy đường.
"Đi theo ta"
Giọng nói của Áo Bố Lai Ân lại một lần nữa vang lên, bước chân tiến vào trong cánh cửa.
Khi thân thể lão vừa tiến vào cửa, lập tức biến mất trong vòng quang mang đầy màu sắc. Thậm chí ngay cả hơi thở cũng hoàn toàn biến mất.
Khi cánh cửa xuất hiện, thế giới tinh thần của Diệp Âm Trúc bị rung động rất lớn. Hắn phát hiện mình có năng lực Thiên Nhân hợp nhất mà không cách nào cảm nhận được thế giới phía sau cánh cửa kia. Nhưng từ trong cánh cửa lại truyền đến khí tức rất hiền hòa và thân thiết giống như ngày hôm qua. Đúng vậy, chính nơi này, nơi mình muốn tìm chính là ở đây.
Khẽ di chuyển, không hề cứ do dự, Diệp Âm Trúc cũng bước vào cánh cửa này. Trong nháy mắt khi hắn tiến vào cánh cửa, hắn cảm giác rõ ràng mình đang được một cỗ năng lượng nhu hòa, ấm áp bao phủ, loại cảm giác này đúng là khó diễn tả bằng lời. Nhưng bất luận Tinh thần lực hay là cảm nhận của bản thân đều bị phong bế trong cơ thể mình, không cách nào phát ra bên ngoài. Mặc dù thực lực của Diệp Âm Trúc cực kỳ cường đại, nhưng bị năng lượng này bao phủ, hắn lại cảm giác mình rất nhỏ bé. So sánh với năng lượng bên trong cánh cửa này thì mình không đáng kể chút nào.
Đột nhiên, thân thể trở nên nhẹ nhàng, năng lượng ba động áp chế hắn đột nhiên biến mất, khí tức bên trong Quang Minh Tháp khí tức đã hoàn toàn biến mất. Hắn biết, thông qua cánh cửa kia, mình đã đi tới một nơi khác.
Mắt không nhìn thấy, Diệp Âm Trúc chỉ có thể dựa vào cảm giác. Vô ý thức phát ra năng lực Thiên Nhân hợp nhất, dò xét xung quanh.
Rất nhanh, hắn tìm được Quang Minh Tháp Chủ Áo Bố Lai Ân đang ở cách đó không xa, đồng thời cũng hiểu sơ qua hoàn cảnh xung quanh.
Đây là một không gian kỳ dị mà thần bí, nó như rất rộng lớn, nhưng lại có thể rất nhỏ bé. Khi Tinh thần lực của Diệp Âm Trúc phát ra ngoài cơ thể, liền xuất hiện hỗn loạn, lúc có lúc không, bị áp lực rất lớn, làm cho hắn không cách nào nắm bắt được mọi thứ xung quanh.
Từ sau khi mất đi thị giác đây là lần đầu tiên Diệp Âm Trúc cảm thấy bất lực như vậy, Thiên Nhân hợp nhất mất đi năng lực dò xét chi tiết, là đả kích quá lớn đối với hắn.
Khi Diệp Âm Trúc đang cảm thấy bất lực, không biết có nên mở miệng nhờ Quang Minh Tháp Chủ Áo Bố Lai Ân giúp đỡ hay không, đột nhiên hắn cảm giác mọi thứ đều thay đổi, con mắt như một lần nữa khôi phục như bình thường, tinh thần phấn chấn hẳn lên.
Đúng vậy, hắn đã nhìn thấy rồi, dùng Tinh thần lực để nhìn, một cỗ năng lượng không hiểu dung nhập vào trong não của hắn. Ngay sau đó hai viên Hồn Châu trong Tinh Thần Chi Hải của hắn chuyển động thật nhanh. Không gian xung quanh h không còn mơ hồ nữa, cũng không có biến hóa chợt xa chợt gần, tất cả đều trở nên rõ ràng, tất cả hình ảnh đều rất chân thực.
Đây là một cái không gian rất lớn, có phạm vi gần vạn thước, như một huyệt động khổng lồ, cả không gian rất khô ráo, trên mặt đất có vô số con đường Kim Sắc, trên những con đường này kim quang nhàn nhạt lặng lẽ di chuyển như có tính mạng vậy. Bạn đang đọc truyện tại -
Cẩn thận quan sát có thể phát hiện những con đường Kim Sắc thực ra là một bức đồ án lớn. Đó là một vài sinh vật đặc biệt đan xen vào nhau tạo thành
Đồ án giống như là do đông đảo Ma Thú tạo thành. Mà những loại Ma Thú này Diệp Âm Trúc chưa bao giờ thấy, bọn chúng có bộ dạng rất to lớn, có được đặc tính đặc biệt của đông đảo Ma Thú: Đầu lạc đà, sừng hươu, tai trâu, thân rắn, vẩy cá, trảo Ưng…
Mỗi một đầu "Ma Thú" đều có hình dạng như vậy, ở trong huyệt động rộng trên vạn thước này, bức đồ án này chiếm một phần ba diện tích, hơn nữa còn ở vị trí trung tâm.
Dựa vào Tinh thần lực hơn người, Diệp Âm Trúc rất nhanh thống kê được số lượng, bốn mươi chín, tổng cộng đúng bốn mươi chín vị Ma Thú. Không, chúng không phải là Ma Thú. Khi Diệp Âm Trúc tính được con số cụ thể, hắn đã biết thân phận của bức đồ án này.
Bọn họ là Long, bọn họ chính là Long, Đông Phương Thần Long, cũng chính là tổ tiên của Đông Long Đế Quốc, tổ tiên thần Long của mình! Trong truyền thuyết Đông Long, lúc đầu, bọn họ dụng chính thân thể mình, do Thần Long Vương dẫn đầu, phong ấn thông đạo từ Thâm Uyên Vị Diện đến Long Khi Nỗ Tư Đại Lục.
Diệp Âm Trúc có thể khẳng định, truyền thuyết này là sự thật, mà vùng đất dưới chân mình chính là Phong ấn đó.
Nguyên tố ba động trong không khí rất kỳ lạ, ở các nơi khác, cho dù là tại Pháp Lam trong thành, các loại Ma pháp nguyên tố đều là giao hòa cùng một chỗ, bất cứ Ma pháp sư tu luyện hệ nào cũng đều từ trong đó bắt lấy Ma pháp nguyên tố cần cho mình, để dung nhập trong cơ thể.
Nhưng ở chỗ này lại thì khác, nơi này Ma pháp nguyên tố ở đây được phân chia rất rõ ràng, tổng cộng có bảy Nguyên tố tượng trưng cho Pháp Lam Thất Tháp, chia thành bảy phương vị lẳng lặng bay giữa không trung. Mỗi một loại Ma pháp nguyên tố đều có khu vực của mình, mà Ma pháp nguyên tố ba động cũng rất bình tình, tuyệt đối không xâm nhập trong phạm vi của Ma pháp nguyên tố thuộc tính khác.
Góc nhìn của Tinh thần lực lại thay đổi, từ mặt đất hướng tới không trung, Diệp Âm Trúc thấy được bảy viên Bảo thạch đang phiêu phù giữa không trung. Mỗi một viên Bảo thạch đều có mặt đỉnh có đường kính hơn một thước. Từ trên thể tích thì thấy, bảy viên Bảo thạch thể tích giống bảy viên Bảo thạch trên đỉnh Pháp Lam Thất Tháp, ngay cả khí tức cũng rất giống nhau, trong đó viên Bảo thạch có khí tức Ám Ma hệ cho hắn cảm giác thân thiết nhất.
"Âm Trúc, cảm nhận của ngươi về Ma pháp nguyên tố ở đây ra sao?"
Giọng nói của Áo Bố Lai Ân vang lên.
Diệp Âm Trúc từ từ gật đầu nói:
"Ta có thể cảm nhận được, nguyên tố ở đây rất bình thảnh, duy trì một trạng thái cân bằng kỳ diệu, mỗi loại Ma pháp nguyên tố đều được phân chia rõ ràng, tuyệt đối không tiến vào trong lĩnh vực của đối phương".
Áo Bố Lai Ân nói:
"Không sai, đúng là như thế. Đây cũng là nguyên nhân quan trọng mà lúc trước ta cảnh báo không nên sử dụng Ma pháp ở đây. Bởi vì, một khi nơi này trạng thái cân bằng giữa các Nguyên tố ở đây bị phá vỡ, thì sẽ dẫn đến tai nạn rất lớn. Cho nên, ở đây vừa không thể tùy tiện sử dụng Ma pháp, thậm chí cũng không thể tu luyện. Mục đích, chính là muốn duy trì trạng thái cân bằng này".
Diệp Âm Trúc rất thônàng minh, lập tức hiểu rõ ý của Áo Bố Lai Ân. Ma pháp nguyên tố độ ở đây có độ dày gấp hơn mười lần bên ngoài. Ma pháp nguyên tố nồng đậm như thế, có phá hư lực cũng rất kinh khủng. Một khi phá vỡ trạng thái cân bằng này, Ma pháp nguyên tố nồng đậm như vậy nếu như đồng thời bộc phát, năng lượng khổng lồ ngưng tụ trong phạm vi vạn thước vuông, thì đừng nói phong ấn không giữ được, mà cho dù Áo Bố Lai Ân nói cho hắn Ma pháp nguyên tố này có thể đem Long Khi Nỗ Tư Đại Lục nổ thành hai nửa, Diệp Âm Trúc cũng sẽ tin.
Diệp Âm Trúc trịnh trọng nói: "Sư huynh, ta sẽ cẩn thận. Tuy nhiên, tại sao chỗ này có bảy viên Bảo thạch lại giống với Bảo thạch của Pháp Lam Thất Tháp? Lớn nhỏ và khí tức đều rất giống nhau, đây là tại sao?".
Áo Bố Lai Ân kinh ngạc nhìn Diệp Âm Trúc nói:
"Ngươi có thể cảm giác được khí tức biến hóa và hoàn cảnh nơi đây sao?"
Hắn không thể nào tin được sự thật này, ít nhất hắn biết, nếu như mình nhắm mắt lại, thì cũng không thể nào nắm bắt được cả không gian rộng lớn này. Diệp Âm Trúc mặc dù chỉ nói ra một câu đơn giản, nhưng đã biểu hiện ra Tinh thần lực của hắn cường đại mà Áo Bố Lai Ân không thể giải thích được.
Diệp Âm Trúc rùng mình, hắn biết luồng năng lượng đặc biệt xuất hiện trong đầu mình lúc trước, hẳn là đám người Áo Bố Lai Ân không có gặp qua:
"Chỉ có thể miễn cưỡng cảm giác được, nhưng rất khó nắm bắt rõ ràng, chẳng nhẽ cảm giác của ta là sai sao?".
"Không, không có sai. Ngươi cảm giác rất đúng, ở đây chính là có bảy viên Bảo thạch như vậy. Nhưng là, bảy viên Bảo thạch này cùng Bảo thạch trên đỉnh Pháp Lam Thất Tháp cũng không phải giống nhau mà căn bản vốn là một. Hoặc nói bảy viên Bảo thạch trên đỉnh Pháp Lam Thất Tháp vốn là ở đây, Chúng hấp thu và chuyển hóa năng lượng Nguyên tố ở đây, mà Bảo thạch trên đỉnh Thất Tháp chỉ là ảo giác mà thôi".