Diệp Âm Trúc đang do dự không biết chọn thứ gì thì đột nhiên nghe được tiếng Nội Tư Tháp kinh hô: " Oa, hảo đại kiếm a! Thứ này không biết người nào có thể sử dụng được đây? ".
Kiếm? Diệp Âm Trúc có chút tò mò bước đến chỗ Nội Tư Tháp, trợn trừng mắt nhìn cảnh tượng đang diễn ra. Nội Tư Tháp đã phát hiện một kiện vũ khí, đó là một thanh kiếm vô cùng lớn, hoàn toàn vượt qua phạm vi thứ được gọi là kiếm. Bên trong tàng bảo khố cũng rất lớn, độ cao chừng hơn mười thước nhưng thanh kiếm này nhìn qua cũng phải rộng đến một thước, thân kiếm dài mười thước rưỡi, mũi kiếm hiện ra màu lam sẫm, tuy không nhọn đầu nhưng đối với một đại kiếm như nó, đầu mũi kiếm nhọn là việc không cần thiết. Từ mũi kiếm đến chính giữa thân kiếm là những đạo hoa văn màu lam, dạng thức cổ phác, chứng tỏ thanh kiếm này có từ rất lâu rồi. Nếu không có chuôi kiếm dài hơn ba thước, sợ rằng không một ai có thể nghĩ nó là một thanh kiếm. Trên thanh kiếm ngoài những hoa văn màu lam ra không còn vật trang trí nào khác, từ nó tỏa ra huyết tinh khí tức nồng nặc, xem ra lai lịch của nó tuyệt đối không đơn giản.
DIệp Âm Trúc chậm rãi tiến lên, hắn cùng Nội Tư Tháp thay nhau vuốt ve thân kiếm. Bỗng một cảm giác như điện giật xuất hiện khiến toàn thân hắn chấn động, một khí tức bá đạo phóng ra tràn ngập không gian xung quanh, tưởng chừng có thể hủy thiên diệt địa nhưng hắn lại có một cảm giác thân thiết mãnh liệt, tựa như thanh kiếm này có ý thức, đang kêu gọi hắn.
" Nội Tư Tháp, ngươi có cảm giác gì không? ". Diệp Âm Trúc hỏi.
Nội Tư Tháp ngơ ngác lắc đầu: " Cảm giác? Cảm giác gì cơ? Thanh kiếm này thật sự kỳ lạ a! Ta xem với sức nặng của nó hoàn toàn có thể trảm cự long. Ta đã tưởng huyết hồn thương của ta là vũ khí dài nhất rồi nhưng so với thanh kiếm dài mười ba thước này quả thực là không đáng nói. Theo ta nghĩ chỉ có cực bắc hoang nguyên bỉ mông cự thú mới có thể sử dụng nó nhưng hoàng kim bỉ mông so với bỉ mông cự thú thông thường lợi hại hơn nhiều, từ trước đến nay chưa nghe nói hoàng kim bỉ mông sử dụng vũ khí nào cả ".
Diệp Âm Trúc có chút nghi hoặc nhìn Nội Tư Tháp, chẳng lẽ cảm giác bá đạo và thân thiết vừa rồi chỉ có mình hắn cảm nhận được hay sao? Việc này là sao đây? Nhìn lại thanh kiếm, hắn kinh ngạc phát hiện bản thân soi qua lưỡi kiếm có một bộ dáng khác, vẫn khuôn mặt anh tuấn đó nhưng hai mắt tràn ngập tử quang, tỏa ra khí phách bá đạo vô cùng.
Cỗ nhiệt khí đột nhiên xuất hiện trong kinh mạch, chậm rãi lưu chuyển, cảm giác bản thân tràn đầy lực lượng lại xuất hiện bên trong cơ thể Âm Trúc. Trên thanh kiếm cũng đột nhiên biến hóa, thân kiếm trước màu lam nay lại biến thành màu tím trong suốt, tràn ngập sự bá đạo cùng sát khí. Hoa văn trên thanh kiếm uyển chuyển thay đổi, lộ ra hai chữ ở trung ương thân kiếm " Tử tinh ".
Chỉ là hai chữ đơn giản nhưng lại khiến toàn thân Diệp Âm Trúc chấn động. Tử tinh kiếm sao? Chẳng lẽ đó là tên thanh kiếm này?
" Ta sẽ lấy nó. Nội Tư Tháp, ngươi sẽ không định chọn nó đấy chứ? ".
" A? Âm Trúc, ngươi có điên không? Chẳng lẽ ngươi muốn chuyển qua làm chiến sĩ sao? Nhưng mà thanh kiếm này quá lớn, không thích hợp với ngươi đâu ". Nội Tư Tháp kinh ngạc nhìn Âm Trúc.
Diệp Âm Trúc lắc đầu đáp: " Không, đương nhiên không phải ta muốn làm chiến sĩ, nhưng mà ta thích thanh kiếm này. Có lẽ một vị bằng hữu của ta cũng sẽ thích nó. Ta quyết định chọn nó ".
Nội Tư Tháp bất đắc dĩ nói: " Ngươi là quán quân mà, ngươi thích chọn ba kiện đồ vật nào mà chẳng được. Ta chỉ sửng sốt về kích cỡ của thanh kiếm này thôi, tuyệt đối không có hứng thú với nó. Ta hy vọng có thể chọn được cho mình một bộ khải giáp thích hợp ". Nói xong, hắn không dám lãng phí thời gian, tiếp tục tìm kiếm thứ mình cần.
Diệp Âm Trúc không thu tử tinh cự kiếm vào không gian giới chỉ bởi hắn nhớ ký Phất Cách Sâm nói rằng những vật phẩm ở đây đều có am pháp ấn ký, nhưng mà cự kiếm này thực sự quá lớn, sức nặng đâu chỉ có ngàn cân, chỉ có thể đợi đến lúc Phất Cách Sâm quay trở lại giải trừ ấn ký hắn mới có thể thu nó vào không gian giới chỉ mà thôi.
Ly khai tử tinh cự kiếm, cảm giác thân thiết cũng biến mất, Diệp Âm Trúc xoay người tiếp tục đi vào sâu bên trong bảo khố. Hắn muốn tìm thử xem nơi đây có cầm hay không, nếu có cổ cầm thì đương nhiên hắn sẽ lựa chọn luôn.
Đang chuẩn bị rời khỏi gian vũ khí thì đột nhiên hắn phát hiện một vật rất thu hút. Đó là một thanh chủy thủ toàn thân đen nhánh, xung quanh xuất hiện mười sắc quang mang. Kỳ lạ nhất là thân chủy thủ này không phản quang chút nào, nhìn qua có vẻ rất giống với chủy thủ của Tô Lạp. Tiến lên vài bước, Diệp Âm Trúc cầm thanh chủy thủ lên. Thanh chủy thủ này ước chứng một thước hai, dài hơn so với những thanh đoản kiếm hoặc chủy thủ bình thường khác một chút. Ở chuôi chủy thủ có điêu khắc một cái đầu ác ma nhìn rất dữ tợn, sống động nhất là hai con mắt được khảm hai viên hồng bảo thạch vào, nhìn như ác ma đang lóe ra những quang mang yêu dị. Khi tiếp xúc với chủy thủ này, Diệp Âm Trúc cảm thấy sâu trong nội tâm ác cảm sinh ra mãnh liệt, hoàn toàn trái ngược với lúc hắn tiếp xúc tử tinh cự kiếm. Khí tức lạnh như băng từ lòng bàn tay truyền đến trong nháy mắt lan truyền toàn thân, khiến toàn thân hắn nổi hết cả da gà, lông tóc như dựng đứng cả lên, cảm giác cực kì không thoải mái.
Chủy thủ mặt ngoài xuất hiện một lớp khí lưu màu đen nhàn nhạt, tựa hồ như xuất hiện vì màu sắc của nó. Diệp Âm Trúc đến bây giờ đã hiểu tại sao bản thân mình đối với thanh chủy thủ nảy sinh ác cảm mãnh liệt, hắn cảm giác ám nguyên tố ba động cực kì kinh khủng xung quanh thân chủy thủ, khí tức lạnh như băng không ngừng phát tán ra. Mặc dù không thích nhưng Diệp Âm Trúc cảm giác được chủy thủ này năng lực rất mạnh, những vũ khí ở xung quanh nó đều tỏa ra quang mang ảm đạm, thất sắc, chỉ có tử tinh cự kiếm vẫn như trước thập phần bá đạo. Nghĩ đến Tô Lạp là thích khách chắc rất thích thanh chủy thủ này, hắn cố nén những ác cảm đem thanh chủy thủ đặt bên cạnh tử tinh cự kiếm.
Chậm rãi chuẩn bị đi lựa chọn kiện vật phẩm cuối cùng thì đột nhiên quang mang màu lam trên thân tử tinh cự kiếm chợt lóe, một cỗ khí tức bá đạo phát ra nồng đậm kèm theo những âm thanh như tiếng long ngâm phát ra, đánh thẳng vào thanh chủy thủ. Thanh chủy thủ bị cỗ khí tức bá đạo ấy tấn công thì nhảy dựng lên, hóa thành một đọa ô quang bay lướt qua thân người Diệp Âm Trúc trở về vị trí cũ.
Mặc dù chỉ là sát qua, không có tiếp xúc nhưng trong nháy mắt toàn thân Diệp Âm Trúc cũng có cảm giác lạnh như băng. Chẳng lẽ tử tinh cự kiếm đang bài xích nó chăng? Khi hắn xoay người nhìn lại tử tinh cự kiếm, từ thân kiếm tỏa ra khí tức khiến cho người ta có cảm giác nó là quân lâm thiên hạ.
" Âm Trúc, sao vậy? ". Mã Lương và Nội Tư Tháp cơ hồ cùng chạy tới.
Diệp Âm Trúc không chút dấu diếm kể lại sự việc vừa phát sinh làm hai người kia trong lòng cảm thấy vô cùng kỳ quái. Mã Lương nói: " Chủy thủ này xem ra có vẻ tốt đấy, ta rất thích, đáng tiếc ta không phải võ sĩ. Còn về phần thanh kiếm này, ta không dám sở hữu, cho dù nó tốt đấy mà không có cách nào sử dụng thì lấy về để làm gì? Âm Trúc, ngươi nên tỉnh táo lựa chọn ".
Diệp Âm Trúc mỉm cười nói: " Sự lựa chọn của ta sẽ không thay đổi. Bất luận nói thế nào, ta rất thích nó. Được rồi, các ngươi cứ tiếp tục tuyển chọn tiếp đi, ta đã chọn được hai vật này rồi. Dù sao với tính cách của Nội Tư Tháp chắc cũng không thích dùng chủy thủ đúng không? ".
Nội Tư Tháp cười ha hả, nói: " Ngươi hiểu ta rõ đấy. Ta đã chọn được thưởng phẩm thích hợp rồi, ở ngay bên kia, để ta mặc vào cho các ngươi xem ". Nói xong hắn vội chạy đi. Mã Lương cũng rời khỏi, tiếp tục tìm kiếm vật phẩm thích hợp cho mình.Thời gian cứ lặng lẽ trôi đi, đã sắp hết một canh giờ mà Diệp Âm Trúc vẫn chưa tìm được kiện vật phẩm thứ ba phù hợp với mình. Hắn đại khái đã xem hết một vòng tàng bảo khố mà chưa thấy cây cổ cầm nào, hơn nữa ngoài tử tinh cự kiếm và hắc nhận chủy thủ ra, hắn chưa phát hiện ra một kiện ma pháp vật phẩm hay vũ khí nào thu hút sự chú ý của mình.
" Nơi này hảo đồ vật thật nhiều, đáng tiếc chỉ có thể lấy được hai kiện. Âm Trúc, ngươi đã thấy thứ mình cần chưa? ". Mã Lương đi tới bên cạnh Diệp Âm Trúc, hỏi.
" Vẫn chưa, còn một lần lựa chọn mà ta chưa biết lấy cái gì. Ta muốn có một cây cổ cầm mà chưa thấy ".
" Có lẽ ngươi chưa tìm kỹ thôi, nơi này vật phẩm nhiều lắm, vừa rồi ta cũng thấy một số loại nhạc khí, như thế nào nơi đây lại không có cổ cầm? ". Nói đến đây, Mã Lương thấp giọng hỏi: " Mà chẳng lẽ cầm tông các ngươi không có loại phương pháp tìm cầm đặc thù nào sao? ".
Nghe hắn nói như vậy, hai con mắt của Diệp Âm Trúc sáng ngời. Đúng vậy! Làm sao mình có thể quên được phương pháp ấy nhỉ? Hắn lập tức hành động luôn, gọi hải nguyệt thanh huy cầm từ không gian giới chỉ ra, tả thủ đặt trên ngực, hữu thủ nhanh chóng khảy đàn. Ma pháp lực màu vàng bắt đầu xuất hiện từ tứ chỉ trên hữu thủ của hắn, ngón tay hắn xẹt qua cầm huyền, một âm thanh trầm thấp vang lên " Oong ". Bạn đang đọc truyện tại -
Tàng bảo khố là một không gian khép kín, tiếng đàn trong nhất thời vang vọng khắp nơi. Khi tiếng đàn vang lên, hữu thủ của Diệp Âm Trúc giữ nguyên trên cầm huyền, chăm chú lắng nghe, tinh thần tập trung cao độ. Đột nhiên trong mắt hắn ánh lên một đạo quang mang vui vẻ, bước nhanh về một phương hướng.
Khi học về cầm, Tần Thương đã nói qua cho hắn, cổ cầm tốt khi nghe tiếng đàn từ một cổ cầm khác phát ra sẽ sinh ra cộng minh, nhưng tiếng cộng minh này chỉ có thần âm sư mới có thể nghe được tại khi đó âm luật có chấn chiến. Khi tiếng đàn từ hải nguyệt thanh huy cầm phát ra, hắn quả nhiên nghe được một đạo thanh âm phản ứng lại.Tiếng đàn cộng minh vô cùng thanh thoát, trong khi đại đa số các loại cổ cầm âm thanh đều trầm thấp. Diệp Âm Trúc tự tin mình không nghe nhầm, cổ tranh và tỳ bà mặc dù cũng là huyền nhạc ( nhạc khí có dây) nhưng thanh âm lại thiếu đi sự uyển chuyển du dương so với cổ cầm, không biết cổ cầm này thuộc loại gì đây?
Đi theo sự chỉ dẫn của tiếng đàn, rất nhanh chóng Diệp Âm Trúc di chuyển ngoằn nghèo qua các ngõ ngách của tàng bảo khố. Mã Lương cũng tò mò đi theo sau hắn. Phía trước các loại bảo vật có rất nhiều, để bừa bãi, lộn xộn nhưng cũng không thấy một cây cổ cầm nào cả. Diệp Âm Trúc thu hồi hải nguyệt thanh huy cầm, một bên dựa vào ma pháp lực phụ trợ thính lực, một bên cảm nhận phương hướng tiếng đàn phát ra. Rốt cuộc hắn cũng phát hiện tiếng đàn phát ra từ nơi đâu, thật bất ngờ là từ một giới chỉ. Giới chỉ này hình dạng rất đơn giản, làm bằng hoàng ngọc, nhìn qua không chút ánh sáng nhưng tiếng đàn cộng minh quả thực từ nó phát ra.
" Đây là một không gian giới chỉ ". Diệp Âm Trúc nhanh chóng phán đoán, đồng thời trong lòng hắn cảm thấy kinh hãi không ít. Ở trong không gian giới chỉ àm vẫn có thể cộng minh với tiếng đàn từ hải nguyệt thanh huy cầm phát ra, hkoong biết đây là loại cổ cầm gì a? Thật khó có thể tin nổi. Bất luận là bây giờ hắn không làm mất ngũ kiện cổ cầm của cầm tông thì chỉ cần cho vào không gian giới chỉ, tuyệt đối sẽ không có cảm giác gì. Nhưng cổ cầm này lại không như vậy, đoán già đoán non một hồi hắn cũng chịu không thể biết được.
Cầm lấy giới chỉ, Diệp Âm Trúc thử dụng tinh thần lực câu thông. Bình thường mà nói, khi không gian giới chỉ chưa nhận chủ, cho dù có tinh thần lạc ấn thì ma pháp sư đều có thể dùng tinh thần lực của chính mình câu thông với giới chỉ, thấy được bên trong đó có gì. Đương nhiên nếu không gian giới chỉ àm không có tinh thần lạc ký thì cũng có thể khẳng định bên trong cũng chẳng có vật gì đáng giá.
Nhưng có lẽ khái niệm đó chưa chắc đã đúng trong trường hợp này. Diệp Âm Trúc dễ dàng tìm được mục tiêu của mình, dưới sự thúc giục của tinh thần lực, quang mang từ giới chỉ lóe ra, một cây cổ cầm đã lặng lẽ xuất hiện trước mặt hắn. Đó là một cây đàn toàn thân phụ thânnh sắc, hình dáng rất cổ, bảy dây cầm huyền trong suốt thông thấu, chẳng biết làm bằng thứ gì nữa, một vấng sáng màu phụ thânnh sắc nhàn nhạt lưu chuyển quanh thân cổ cầm, khiến Âm Trúc phảng phất cảm giác được sự bi thương trong nó.
Sự cộng minh của cầm huyền vẫn tiếp tục diễn ra, tự ô yêt, tự khinh ngâm, mặc dù không phải là loại bát huyền nhưng tiếng đàn phát ra sang sảng khiến lòng người câu túy, rơi vào trạng thái tọa vong vô ngã.
Một tay cầm cây đàn, tay kia khẽ gảy, Diệp Âm Trúc cả người ngốc trệ. Giờ phút này trong mắt hắn tràn ngập những tia nhu tình. Đó là trầm mê, hoàn toàn trầm mê. Mã Lương đứng ở phía sau không lâm vào trạng thái như hắn, mặc dù không hiểu nhiều về cầm nghệ nhưng hắn biết Diệp Âm Trúc đang tiến vào một cảnh giới đặc thù do cây cổ cầm kỳ dị tạo ra. Cổ cầm không có nguyên tố ba động xung quanh nhưng đã có tâm tình thì bất luận là vũ khí hay phòng cụ đều thuộc loại ma pháp vật phẩm. Chúng cũng phân biệt thành năm cấp bậc là: phổ khí, tinh khí, linh khí, hồn khí, thần khí. Trong đó vật phẩm thuộc đẳng cấp hồn khí và thần khí đều có tâm tình. Tâm tình sinh ra bởi bên trong vật phẩm đó có linh hồn tồn tại, chẳng hạn như hồn khí cực phẩm ngân long lục khí thì có sự cao quý, uy phách của ngân long.
Lúc này, trước mặt là phụ thânnh sắc cổ cầm, Mã Lương cảm thấy tâm tình của cây đàn vô cùng nồng đậm, cho dù là ngân long lục khí cũng không có cách nào so sánh. Rốt cuộc Âm Trúc đã tìm được loại "quái vật" gì đây không biết?
Đúng như Mã Lương dự đoán, Diệp Âm Trúc lúc này hoàn toàn đắm chìm vào một cảnh giới đặc thù. Đó là một không gian phụ thânnh sắc, tuy rộng lớn nhưng hoàn toàn trống rỗng, chỉ có cây cổ cầm không ngừng ngân nga.
Trong nội tâm của Diệp Âm Trúc vang lên một âm thanh thê uyển mà thanh thúy, phảng phất như một giai điệu kỳ diệu: " Ta là một viên trân châu trong tay thần, năm trăm trước mới được luân hồi. Trước đó ta là một nữ tử, được mọi người gọi là Lam Châu cô nương. Năm 18 tuổi, ta yêu một nam nhân có tên là Tần Trì, mặc dù lúc ấy hắn lớn hơn ta những 20 tuổi nhưng ta không hề cố kỵ. Ta nhớ kỹ đó là một buổi sáng sớm, ta vì truy tìm một bạch vũ tước nhi đáng yêu mà tới một phong lâm. Sau đó ta nghe được tiếng đàn thanh triệt mà uyển chuyển, gợi cho người ta cảm giác bình yên, đó chính là thiên tốc chi âm! Ta phát hiện Tần Trì đang ở đó, một thân bạch y tiêu sái anh tuấn nổi bật giữa cả rừng cây hồng diệp, hai tay như lưu thủ lướt trên những dây đàn của phụ thânnh sắc cổ cầm, thanh âm phát ra khiến cho đất trời như đều say đắm. Kể từ khi mới gặp ta đã có cảm giác yêu hắn mãnh liệt, thiếu hắn là cuộc đời ta trở nên vô nghĩa. Theo tiếng đàn uyển chuyển, ta không kiềm chế nổi bản thân bước ra vũ khúc "Nghê thường". Cứ như vậy, trong phong lâm vắng vẻ, một bạch y nam tử tấu cầm khúc và một nữ tử vũ khúc "nghê thường", cả hai như say mê, như quên đi tất cả, chìm đắm trong niềm hạnh phúc nhỏ nhoi của riêng mình.
Lam gia, quyền khuynh thiên hạ, tài lực vô song, có thể khống chể cả đại lục. Lắm lúc ta ước ta chỉ là một cô gái bình thường để có thể tự do tự tại! Điều đó là không thể. Ta là Lam Minh Châu, là viên minh châu duy nhất của Lam gia gia chủ. Tần Trì so với ta lớn hơn 20 tuổi đó là, là một lãng hán vô gia cứ, lấy trời làm nhà lấy đất làm giường, cuộc sống tiêu dao tự tại, đi khắp nơi trên đại lục để tu luyện cầm nghệ.
" Thân phận bình dân, tuổi lại quá lớn, nếu lấy sẽ là nỗi sỉ nhục cho Lam gia, không được! ". Phụ thân ta đã nói như vậy. Sau đó chúng ta bị hạn chế gặp mặt. Nhưng ta là đại tiểu thư của Lam gia, ta chưa từng sợ bất kì điều gì, phụ thân ta cũng chỉ có duy nhất ta là nữ nhi, cho dù ông dọa là sẽ cho người chặt chân ta để ta không thể đến gặp Tần Trì, ta cũng không sợ. Ta tìm trăm phương ngàn kế để đến gặp hắn, thẳng thắn nói với mọi người là ta yêu hắn, mặc kệ cho ai nói gì thì ta vẫn muốn cùng hắn ở chung một chỗ.
Tại một đêm mưa, ta trốn ra ngoài tìm gặp hắn nhưng đến chỉ thấy hắn gục ngã trên mặt đất, toàn thân đầy máu, bộ bạch y giờ giống như một đóa hoa đỏ tươi trong đêm đen. " Phụ thân đã làm, là người,... ". Ta có thể chắc chắn khẳng định như vậy.
Hắn đã từng nói với ta, khi ta yêu hắn, hắn chỉ có thể cho ta hạnh phúc vài ngày nhưng có lẽ sẽ khiến ta thương tâm nhiều năm. Nhưng bây giờ phụ thân ta đã giết hắn! Ta không có rơi lệ, bởi lệ đã chảy hết ở trong lòng... Ta cười, cười như điên dại trong đêm tối mưa gió bão bùng, đây là kiệt tác của phụ thân ư? Phụ thân, con hận người. Lúc đó ta đã thề là sẽ giết ông để trả thù nhưng dù gì ông cũng là phụ thân của ta, nhưng khí đối mặt với gương mặt ấy, ta không thể xuống tay! Mặc dù ông không phải là người tốt nhưng ông là một người cha tốt, ông làm tất cả chỉ vì ta.
Qua chuyện xảy ra, đối với thế giới này ta hoàn toàn không còn lưu luyến chút gì. Ta dụng dao cứa vào cổ tay, máu ứa ra, ta mỉm cười rồi chìm váo giấc ngủ sâu.
Sau đó ta trở thành một viên trân châu trong tay thần, ở với người năm trăm năm. Từ khi biết thần tồn tại, ta biết được tất cả mọi thứ đều có thể xảy ra. Ta cầu xin thần cho ta đi gặp hắn nhưng thần đã nói với ta là nhân quả do thiên định, duyên đã hết, cho dù ta có gặp lại hắn thì hắn cũng không nhận ra ta. Ta nói ta không ngại, chỉ muốn nhìn xem người ta yêu trong năm trăm năm qua đã thay đổi thế nào thôi.
Thần nói ta là một bộ phận của thần, nếu ta nhất định muốn đi phải nhớ kỹ không được rơi lệ bởi tâm cảnh không được ảnh hưởng bởi những tình cảm của thế gian, không kinh, không hỉ, không bi, không phẫn, nếu không hậu quả sẽ vô cùng khó lường. Ta nói ta sẽ không bởi ta đã luân hồi năm trăm năm, đã lãnh ngộ được không ít chân lý từ thần. Ta muốn gặp hắn chỉ là một tâm nguyện, sau đó sẽ tiếp tục trở về bên thần.
Thần hóa ta thành một cánh bướm xinh đẹp, một ngày, hai ngày... ta bay qua vô số hải dương... một tháng, hai tháng... ta bay qua sa mạc rộng lớn... một năm, hai năm... ta lướt qua các đỉnh núi cao. Rốt cuộc ta cũng đã trở lại phong lâm ngày trước. Và hắn vẫn ở đấy, dung mạo so với năm trăm năm trước không có gì thay đổi. Nhưng sự hạnh phúc của ta chỉ tồn tại trong chớp mắt bởi ta đã nhìn thấy một người, một cô nương còn rất trẻ đang khinh vũ trước mặt hắn, đồng dạng y như ta năm nào. Hắn nhìn nàng mỉm cười, ánh mắt chan chứa tình yêu thương. Sau đó hắn năm tay người con gái ấy và nói: " Nàng đẹp lắm! ". Bọn họ ôm nhau thật chặt.
" Nàng đẹp lắm ". Đó là câu nói hắn đã từng nói với ta năm trăm năm trước, địa điểm cũng tại phong lâm này. Ta thật sự không quan tâm, ta đển chỉ để gặp lại hắn thôi, thật sự chỉ thế mà thôi... Ai nói ta không quan tâm? Ta thế nào mà lại không thèm để ý cơ chứ? Ta có thể làm được như thế sao? Ta không thể làm được, là ta tự viển vông chính mình. Ta bay đến trước mặt hắn, đến cạnh tai hắn, kêu to: " Ta là Minh Châu, là Minh Châu năm trăm năm trước của ngươi, ngươi có còn nhớ hay không? ".
Hắn không nghe thấy, trong lòng hắn bây giờ chỉ có cô nương trước mặt, nói: " Nàng xem con bướm này thật đáng yêu! ".
Cô nương ấy nũng nịu: " Chàng nói xem nó có đáng yêu bằng ta không? ".
" Không, nàng là người đẹp nhất trên đời, đáng yêu nhất trên đời, cánh bướm này cho dù đẹp đến thế nào cũng không thể sánh với nàng được ".
Ta khóc, rốt cuộc ta đã phải khóc – thần đã dặn là không được khóc. Những cảnh vật trước mắt ta trở nên nhòe nhoẹt: cây cầm chanh sắc... giai điệu tuyệt vời... rừng phong với những chiếc lá đỏ ối... ta cảm giác bản thân sắp biến mất khỏi thế gian này, ta càng lúc càng yếu... rồi ta biến thành một làn gió nhẹ, chui vào trong thân cây cầm của hắn.
Giọng nói của thần vang lên trong tai ta: " Con đã rơi lệ, con sẽ vĩnh viễn không được luân hồi, trước khi con biến mất ta chỉ có thể làm thế này để con có thể ở bên cạnh người con yêu ".
Ta trở thành cầm hồn. Mỗi khi nhớ tới câu chuyện năm trăm năm trước tâm tình ta vô cùng kích động, giống như phi bộc lưu vũ không thể ngăn cản, chỉ có thể thông qua tiếng đàn để biểu đạt, ta hy vọng khi hắn nghe sẽ hiểu ra.
Điều gì phải đến cũng sẽ đến, dưới sự trợ giúp của thần, hắn đã nhận ra ta, chúng ta lại có thể ở cạnh bên nhau. Hắn rời bỏ cô gái đó, tiếp tục đi chu du khắp thế gian, khuynh tâm vu cầm.
Hắn trèo lên cao mười ngàn, đến tận đỉnh Nam sơn lấy đồng mộc ngàn năm, rồi dùng 49 vị dược thảo, luyện trong lò chín chín tám mốt ngày mới lấy ra, sau đó lại phơi dưới ánh nắng mặt trời 108 ngày, cuối cùng cầm huyền cũng đã hình thành, linh hồn ta cũng nương theo cầm huyền mới luyện. Hắn lại tốn thêm ba năm để chế ra một cây cầm mới – Phi bộc lưu tuyền. Ta đã trở thành cầm hồn của phi bộc lưu tuyền cầm ".
Chanh sắc thế giới biến mất, Diệp Âm Trúc lúc này đã trở về với hiện tại, hắn giật mình phát hiện bản thân lệ rơi đầy mặt, nước mắt chảy xuống cầm huyền tạo thành vô số giọt thủy châu, tạo cảm giác không biết người đang khóc hay cầm đang khóc.
Phi bộc lưu tuyền, đây thực sự là phi bộc lưu tuyền cầm ư? Tần Thương đã nói qua về cây cầm này, chỉ có một câu nhận xét đơn giản là cực phẩm trong các loại cực phẩm. Nhưng mà cái tên Tần Trì kia đối với Diệp Âm Trúc cũng rất quen thuộc, là tông chủ cầm tông đời thứ nhất. Diệp Âm Trúc không biết tại sao phi bộc lưu tuyền cầm lại ở chỗ này nhưng hắn đã xác định mình sẽ vĩnh viễn không rời cây cầm này, sẽ vĩnh viễn giữ "nàng" bên người, chia sẻ sự bi thương, chia sẻ sự ai oán của nàng.
Trước khi rời Bích không hải, Tần Thương đã nói với Diệp Âm Trúc, nếu muốn so sánh với Pháp lam thất tháp, nhất định phải tìm được cầm trung thần khí. Cầm trung thần khí là thứ gì? Đương nhiên là cầm rồi. Đương thời chỉ có ba cây cầm xứng với danh hiệu cầm trung thần khí, trong đó phi bộc lưu tuyền cầm đứng thứ nhất.
" Âm Trúc, ngươi làm sao vậy? ". Âm thanh của Phất Cách Sâm ân cần vang lên bên cạnh Diệp Âm Trúc, khiến hắn tỉnh lại hoàn toàn. Hắn phát hiện hai tay đnag ôm khư khư phi bộc lưu tuyền cầm vào ngực, nhất quyết không rời.
Diệp Âm Trúc nhìn về phía Phất Cách Sâm, Nội Tư Tháp cùng Mã Lương. Lúc này Nội Tư Tháp đã mặc vào một bộ khải giáp màu đỏ sậm, mặt trước có hoa văn huyễn lệ, phối hợp với thân hình cao to của hắn trông rất uy phong lẫm liệt. Có lẽ khải giáp này cùng huyết hồn thương của hắn phối hợp sẽ tạo nên uy lực vô cùng to lớn. Mã Lương cũng đã tìm được một ma pháp bào màu xám, trong tay là một chuỗi hạng liên không biết do bảo thạch gì tạo thành.
" Sư phụ, con có thể lấy cây cầm này không? ". Hắn quay sang hỏi Phất Cách Sâm, ánh mắt vô cùng kiên định.
Phất Cách Sâm mỉm cười nói: " Đương nhiên có thể, bảo cầm có thể được một thần âm sư giỏi như ngươi sử dụng coi như cũng là phúc khí của nó. Ngay cả ta cũng không biết trong bảo khố lại có thể cất dấu một cây bảo cầm có tâm tình như vậy ".
Mãi cho đến khi trở lại phong học, tâm trạng Diệp Âm Trúc vẫn còn vô ùng mông lung mờ mịt do nhớ tới câu chuyện liên quan tới phi bộc lưu tuyền cầm. Hắn không biết cầm hồn có thật sự tồn tại hay không nhưng câu chuyện xưa quả thật cảm động lòng người. Có lẽ khi hắn tiếp xúc cầm huyền đã cùng cầm hồn của phi bộc lưu tuyền tương giao. Cho dù bây giờ đã để phi bộc lưu tuyền cầm trong giới chỉ nhưng Diệp Âm Trúc vẫn cảm thấy cầm huyền cùng tâm huyền của bản thân chấn động run rẩy. Ở ngón giữa tả thủ của Diệp Âm Trúc bây giờ có thêm hoàng ngọc giới chỉ, hắn quyết định bên trong giới chỉ này chỉ chứa duy nhất phi bộc lưu tuyền cầm mà thôi.
Ở trên bục giảng là một nữ giáo sư chừng 40 tuổi, Diệp Âm Trúc không biết nàng nhưng chắc nàng có biết hắn, nhìn hắn thất hồn lạc phách đi vào ngồi cạnh Lam Hi cũng không nói gì, tiếp tục giảng bài. Đáng tiếc đây là ngày học đầu tiên mà một chứ cũng không vào đầu Diệp Âm Trúc.
" Âm Trúc, ngươi làm sao vậy? ". Lam Hi thấp giọng hỏi.
" A! ". Diệp Âm Trúc bừng tỉnh, buột miệng kinh hô một tiếng khiến tất cả các mỹ nữ thần âm hệ trong phòng học che miệng cười nhẹ. Lam Hi vẻ mặt đỏ bừng, cúi mặt không dám nhìn ai.
" Diệp Âm Trúc đồng học ( đại loại giống như trò Diệp Âm Trúc, ở đây giữ nguyên gốc Hán Việt), ngươi có vấn đề gì thắc mắc hay sao? ". Nữ giáo sư nhu hòa nhìn Diệp Âm Trúc. Nhìn vẻ mặt anh tuấn của Diệp Âm Trúc trong trạng thái ngơ ngác, nàng cảm thấy hắn vô cùng đáng yêu.
" Sư phụ, nhạc khí thật sự có linh hồn sao? ".
" Đương nhiên là có. Làm một thần âm sư, muốn diễn tấu nhạc khúc đạt hiệu quả cao nhất, việc đầu tiên là phải cảm nhận linh hồn của nhạc khí. Có lẽ việc này rất hư vô, mù mờ nhưng ta tin rằng cho dù là nhạc khí bình thường cũng có linh hồn ".
Ánh mắt mê man của Diệp Âm Trúc đã trở lại trạng thái bình thường, Diệp Âm Trúc từ chỗ ngồi đứng lên, hướng tới nữ giáo sư cung kính nói: " Đa tạ ngài, sư phụ, bây giờ ta đã hiểu ".
Từ ma pháp vật phẩm khoách âm khí, một hồi chuông vang lên báo hiện buổi học đầu tiên đã kết thúc. Buổi chiều là khoảng thời gian các đệ tử được tự do tu luyện. Việc dạy học tại Mễ lan học viện được chú trọng vô cùng, các đệ tử cũng không ngừng cố gắng, cho nên việc xứng với danh hiệu học viện đệ nhất tại đại lục là vô cùng xứng đáng.
Sau khi rời khỏi lớp học, Diệp Âm Trúc hít vào và thở ra thật sâu như muốn trút hết mọi phiền muộn trong lòng ra, lúc này tâm tình hắn đã trở về trạng thái bình tĩnh vốn có. Những lời nói của nữ giáo sư đã đề tỉnh hắn rất nhiều. Nhạc khí đều có linh hồn, phi bộc lưu tuyền cầm có, hải nguyệt thanh huy cầm cũng có. Việc chính mình có thể tới không gian do phi bộc lưu tuyền cầm tạo ra, nghe được câu chuyện xưa chứng tỏ "nàng" đã chấp nhận mình.
Khi Diệp Âm Trúc trờ về túc xá thì đã thấy Tô Lạp về tự lúc nào rồi, phải biết khoảng cách từ học lâu thần âm hệ đến túc xá vô cùng gần trong khi khoảng cách từ vũ kĩ bộ đến túc xá lại rất xa.
" Tô Lạp, ngươi không phải trốn học đấy chứ? Tai sao sớm như vậy đã có thể trở về ".
" Ta nhanh trờ về còn làm cơm cho ngươi ăn chứ! ". Thanh âm của Tô Lạp vang lên từ nhà bếp mang theo chút hưng phấn. " Âm Trúc, hôm nay ta sử dụng vĩnh hằng thế thân khôi lỗi thấy tốc độ so với trước kia nhanh hơn rất nhiều, ít nhất cũng tăng 30% ".
Diệp Âm Trúc cười nói: " Ma pháp vật phẩm chỉ có thể gặp người thích hợp mới có thể phát huy được hết uy lực. Ngươi mỗi ngày khổ cực dọn phòng với nấu cơm cho ta, ta đáng lẽ phải đưa dong kim cho ngươi mới đúng ".
Tô Lạp mỉm cười, nói: " Cho ta dong kim? Ngươi có tiền sao? Tiền lương ở Phiêu lan hiên cũng đã lấy đâu ".
Diệp Âm Trúc cười hắc hắc, quang mang chợt lóe, hắc nhận chủy thủ đã xuất hiện trên tay hắn, đưa tới trước mặt Tô Lạp: " Ngươi xem vật này đáng giá bao nhiêu dong kim đây? ".
Lúc mới thấy chủy thủ, Tô Lạp sửng sốt sững sờ, sau đó nhanh chóng nhớ tới hôm nay Âm Trúc tới bảo khố của học viện lấy thưởng phẩm, chắc một trong số đó là đây. " Cái này... đây là... ". Khí tức lạnh như băng, tà ác, cộng thêm khuôn mặt ác ma và đôi mắt đỏ rực sâu thẳm hấp dẫn hắn. Thân thể Tô Lạp có chút run rẩy, ngay cả bản thân cũng không khống chế được.
" Thiên sử thán tức. Đây chẳng lẽ là thiên sử thán tức sao? ". Ánh mắt Tô Lạp tràn đầy kinh sợ nhìn Âm Trúc.
" Nguyên lai nó là thiên sử thán tức a! Chỉ cần nhìn cái đầu ác ma nanh ác cũng thấy cái tên này rất phù hợp. Khó trách khi ta mang nó đến cùng tử tinh cự kiếm ra ngoài, sư phụ có chút đau lòng ". Diệp Âm Trúc thản nhiên nói.
" Rất phù hợp ư? Ngươi có biết thiên sử thán tức còn có một danh xưng khác hay không? ". Tô Lạp nắm lấy thanh chủy thủ, tại không trung hư hóa xuất hiện một cái hồ hình, khí tức âm lãnh tỏa ra dàn dụa khiến Diệp Âm Trúc cũng phải rùng mình.
" Tên là gì? ".
" Trớ chú chi nhận ". Tô Lạp trầm giọng nói. " Mặc dù nó không phải thần khí nhưng cũng là hồn khí cao giai. Trớ chú chi nhận, đối với phòng ngự công kích ma pháp, lực công kích tăng lên 200%, đối với phòng ngự công kích vật lý, lực công kích tăng lên 150%. Nó vô thanh vô tức, nhìn qua không có chút quang mang nào. Sở dĩ có tên là trớ chú chi nhận bởi vì khi nó gây thương tích, nếu không có quang minh ma pháp ngoài thanh cấp trị liệu, người bị thương sẽ không ngừng xuất huyết mà chết. Đối vơi thích khách chúng ta mà nói, mặc dù nó không phải là thần khí nhưng là loại vũ khí vô miện chi vương ".
" Ha ha, xem ra ta đã đắc không ít bảo vật a. Tô Lạp, ngươi nói thử xem vật này đáng giá bao nhiêu dong kim đây? ". Diệp Âm Trúc có chút đắc ý nói.
" Thiên sử thán tức đối với chiến sĩ hoặc ma pháp sư mà nói chỉ là một kiện vũ khí nhưng đối với chúng ta có thể xem như vô giới chi bảo. Trị giá của nó ư? Cho dù là cả một tòa thành cũng không xứng với nó. Ngươi đúng là đồ ngốc, luôn tặng những đồ tốt cho người khác, hơn nữa toàn là đồ hồn khí với thần khí, thật sự là tán tài đồng tử ".
Diệp Âm Trúc có chút ranh mãnh cười nói: " Ta hiểu được rồi. Nếu ta đem nó đưa cho ngươi, ngươi phải dọn phòng và nấu ăn cho ta cả đời a! Dù sao vật này đối với ta cũng vô dụng ".