“Cây Youkan này, không phải loại bình thường đâu. Nhìn kỹ đi, Kogure-kun. Không đen như bầu trời đêm, mà là hồng đáng yêu đúng không? Ngoài ra còn có một lớp màu xanh lá cây nhẹ ở dưới đáy nữa này. Đây là Youkan đậu đỏ dâu tây bản giới hạn Valentine đấy. Vì là hàng thử nghiệm nên có hình chữ nhật, nhưng xếp lên cửa hàng sẽ là hình trái tim. Thử nắm lấy trái tim của những người con gái đang yêu đi”
“Hm......Valentine, chẳng phải con trai mới là người nhận Socola từ con gái sao......Sao nhỉ, em nghĩ.......là nắm lấy trái tim của con trai mới đúng chứ......”
Sau khi Nairu bỏ đi—.
Cậu phải nghe Saeki Saoko giảng thuyết về Youkan, một học sinh năm hai đang cầm xiên tre, “Quả nhiên là Youkan trà xanh nhỉ”, từ tách trà đến lá trà được pha trong cốc becher[note52953], tất cả mọi thứ trông có vẻ rất đắt tiền. “Nào, cứ thoải mái cho ý kiến”, Richi cảm thấy bối rối khi bị Saoko bắt thử vị.Sau những món quà ấy, học sinh lớp trên xinh đẹp không kém gì Nairu, bắt đầu cúi xuống và hướng mắt về phía Richi.
“Đúng, người mua Socola là con gái. Chính xác thì sự quảng bá này để thu hút con gái, hơn là thu hút đám con trai các cậu. Tiếc nhỉ, Kogure-kun, có vẻ như không khuyến mãi cho cậu rồi”
“......Em thật sự không cần đến nó, không sao đâu”
“Vậy sao, có nhiều sự lựa chọn cũng tốt đó. Một trong số đó, chỉ có một chức nghiệp phù hợp với cậu thôi”
Cậu đang nghĩ từ khi nào cuộc trò chuyện trở thành buổi hướng nghiệp,
“Sao thế? Ăn đi. Cứ ăn đi, tôi không có bỏ thuốc kích dục vào đâu, cậu yên tâm đi”
“......Vậy em xin phép. A, ngon quá”
Richi thưởng thức một miếng Youkan đậu đỏ vị dâu, rồi bất giác lẩm bẩm.
Hương vị dâu tây tươi mát, kết cấu mềm mại, có thể là do những hạt đậu đỏ được thêm vào. Ngoài ra, lớp trà xanh ở dưới đáy càng khiến cho kết cấu thêm chắc chắn. Trà Houjicha mà Saoko đã pha có vị ngọt dịu, rất ngon. Thêm cả miếng Youkan này nữa, quá hợp luôn.
"Thấy chưa", Saoko gật đầu đắc ý.
“Dù cậu không thích tôi, nhưng cũng cảm thấy có chút đáng tin đúng không?”
Học sinh năm hai tên Saeki Saoko này, là một người rất nổi tiếng ở trong trường.
Cơ thể dẻo dai rất nữ tính, mái tóc đen dài, cặp mắt đen óng ánh, đôi môi đỏ như hoa. Nếu Nairu là mỹ nhân người Nhật lai, thì Saoko là mỹ nữ Nhật truyền thống.
Là tiểu thư của một cửa hàng đồ ngọt lâu đời ở Nhật Bản, một người kỳ lạ luôn mang theo đồ ngọt Nhật Bản bắt người khác nếm thử, và không thiếu những hành động kỳ lạ khác. Nếu, thắc mắc tại sao cô ấy lại ở trong phòng hoá học, là bởi vì cô ấy là trưởng nhóm của câu lạc bộ hoá học. Nhưng có vẻ như lượng thành viên chỉ có mỗi mình Saoko. Cậu hỏi cô ấy sao lại tắt đèn, kéo rèm,
“Mọi người dễ nói ra những lời thật lòng ở trong bóng tối, vậy mới yên tâm chứ. Lắng nghe những lời trong bóng tối thuần khiết ấy, vậy mới có thể nghe tiếng những chú cừu non đang cầu cứu tôi”
và, cô ấy thản nhiên nói ra cái sở thích nghe lén.
“Tóm lại, đây là phòng hoá học, còn là một không gian dưỡng bệnh, có đủ bánh kẹo lẫn trà ngon, được cung ứng bởi một tiên nữ như chị đây, hay là nơi ẩn náu của những chú cừu non khốn khổ thôi. Nên là cứ kể hết những hành động độc ác của Aiba Youhei cho chị nghe. Chị đây sẽ thay cậu đánh bại hắn”
“Chờ, chờ đã. Sao tự dưng lại liên quan đến Aiba-kun chứ?”
Hành động độc ác gì chứ? Bộ đây là phim cổ trang à?
“Ái chà, thì ban nãy, mỹ nữ mà cậu vừa xích mích, là học sinh chuyển trường trong lời đồn, bạn gái hiện tại của Youhei Aiba, Shibuya-san đúng không?”
“Đúng là vậy......”
“Thế không phải là do Aiba Youhei mà hai cô cậu mới cãi nhau sao?”
“Chị nói em mới để ý...... đúng, là như vậy”
Nairu đã kể cho Youhei về bạn trai cũ, và Richi đã tức giận khi nghe thấy điều đó từ Youhei. Ngay khi Nairu bác bỏ, cô ấy đã hét lên rồi chạy ra ngoài với gương mặt sắp khóc. Đó là tất cả mọi chuyện, nên cũng có thể nói Youhei chính là nguyên nhân.
Không, người kể cho Youhei biết lại là Nairu, quả nhiên Nairu mới là nguyên nhân chính. Suy nghĩ đây đó một lúc,
“Này, nhìn đi. Mọi vấn đề của trường học này, đều là do một tay của Aiba Youhei đấy. Là một ủy ban, nhiệm vụ của chị là loại bỏ ánh hào quang xấu xa, sa ngã do Aiba Youhei phát tán và giữ cho không khí của trường trong sạch”
Richi hoàn toàn bị choáng váng với một kết luận chóng vánh, và sứ mệnh khó hiểu mà Saoko đang kể với khuôn mặt nghiêm túc.
Mọi nguyên nhân đều là do Aiba Youhei sao—. Dù không thích hắn lắm, nhưng mà trông thảm thật. Khoan đã, đó là công việc của uỷ ban vệ sinh à?
“Nhân tiện, cậu và bạn gái hiện tại của Aiba Youhei, có mối quan hệ như thế nào vậy?”
“......Chỉ là bạn cùng lớp, ngồi kế bên thôi chị”
Gần như không nhắc tới việc bản thân là bạn trai cũ của Nairu cho Saoko nghe. Để cô ấy bắt gặp lúc đang cãi nhau với Nairu, nên cậu không nghĩ là nó đủ thuyết phục với Saoko.
“Vậy à, được rồi”
Trái lại, Saoko lại gật đầu đồng ý.
Cậu cảm thấy yên tâm hơn.
“Nói cách khác, cậu đang đơn phương Shibuya Nairu ngồi kế bên nhỉ. Chị hiểu rồi”
Richi mắc nghẹn bởi miếng Youkan.
Saoko lại tiếp tục trong khi đang vỗ vào lưng Richi.
“Nhất định phải cướp lại cô ấy, từ tay Aiba Youhei gian ác. Chị đây sẽ giúp cậu làm điều đấy”
Phán đoán ‘đây là người xấu để có thể hợp tác’, Richi vội vàng đứng dậy,
“Ah, em, còn có lớp học thêm nên xin phép đi trước, cảm ơn chị vì trà và Youkan”
và chạy ra khỏi phòng hoá học.
(Phù—, đúng là người lập dị như lời đồn. Mặc dù là mỹ nhân, lãng phí thật)
Cậu chạy một mạch từ tầng bốn xuống tầng hai, thở phào nhẹ nhõm ngay khi chỉ còn một mình, ngẫm lại lúc Nairu gọi tên mình mà nhói đau.
ーRichi.
Lần đầu tiên hẹn hò, Nairu bỗng dưng cảm thấy không vui. Khi được hỏi lý do, thì cô lại phồng má lên, bĩu môi nói.
ーTại sao, Richi lại gọi mình là Shibuya-san chứ? Dù mình gọi cậu bằng tên.
Vì là một cặp, nên mình mới gọi cậu bằng tên chứ. Mình không phải là bạn gái của Richi sao? Richi vội vàng đáp ‘Từ bây giờ mình sẽ gọi cậu là Nairu’, cũng mới khiến Nairu bình tĩnh lại.
ーNếu không thì mình sẽ không gọi bằng tên đâu.
Nhớ đến bóng dáng Nairu bị bắt bẻ, trông bực bội, đang bĩu môi xấu hổ, khiến lồng ngực của Richi quặn đau.
(Mình, đã không còn là bạn trai của Nairu)
✢
✢
✢
Sáng hôm sau, Richi nhận được LINE từ “Mỹ nữ của câu lạc bộ hóa học”, trong khi đang thay đồng phục ở phòng riêng.
“Hể? Ah? ‘Mỹ nữ của câu lạc bộ hoá học’ーlà Saeki-san sao? Hể~? Mình có chị ấy LINE của mình đâu!”
Cậu vội vàng đọc tin nhắn,
‘Gửi cậu bạn đẹp trai, người có đôi mắt nhút nhát phía sau cặp kính
Mình sẽ chờ cậu ở điểm mũi tên, trước khi giờ sinh hoạt bắt đầu.
Cùng mình, nuôi trứng bí mật chứ?
Tái bút
Dù ở trước mặt cậu có chút không thoải mái, nhưng thật tâm thì không phải vậy.
Từ Shibuya Nairu bàn bên’
“Cái gì thế này—!”
Richi hét lên trong căn phòng toàn mô hình và poster khủng long.
Đôi mắt nhút nhát phía sau cặp kính là sao chứ? Nhút nhát á, từ này lỗi thời rồi mà! Lại còn trứng bí mật nữa, là trứng gì đây! Thật khó tin!
Cuối tin còn có “từ Shibuya Nairu”, nhưng người gửi lại là “Mỹ nữ của phòng hoá học”, nghĩ kiểu gì thì người gửi vẫn là Saoko thôi.
ーChị đây sẽ giúp cậu.
Chắc nịch tuyên bố với vẻ mặt sắc sảo, vậy mà thế này thì chịu.
Không thể hiểu nổi chị ấy đang muốn làm gì.
“Không đi cũng được nhỉ”
Cậu thì thầm, cố gắng block, nhưng ngón tay không tài nào cử động được.
“......”
Tuyệt đối không thể là tin nhắn của Nairu được.
Không thể hiểu nổi từng câu chữ, với cả có thứ gì đó đang chờ mình ở chỗ mũi tên chứ...... muốn nhòm trộm quá.
Mẹ cậu ở dưới cầu thang gọi cậu xuống nhanh, vì bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi.
“Chậc”
Để đó tính sau vậy, rồi cậu nhét điện thoại vào túi quần.
✢
✢
✢
“—Hm, chắc ở phòng hóa học thôi nhỉ!”
Hôm qua, Richi đã đứng trước ở cửa phòng hóa học, hét lớn ‘Cảm ơn vì cây Youkan’.
Trước giờ sinh hoạt buổi sáng. Cậu thay giày ở ngoài hành lang, rồi đi thẳng đến điểm chỉ của mũi tên.
“Nên đi xem hay không”, cái dòng suy nghĩ ấy cứ quanh quẩn trong cậu, nhưng Richi nghĩ chỉ cần đi đến ngó qua thôi.
Nếu phải nói thật thì đi tìm điểm mũi tên đó thôi đã có chút hồi hộp. Từ ngày xưa cậu đã không thích ‘mạo hiểm’, ‘tìm kiếm’ hay ‘khai quật’ rồi.
Cùng nhau tới một nơi nào đó.
Nơi Nairu đang chờ.
Đó có thể là một địa điểm bí mật trong trường?
Đang luẩn quẩn với những dòng suy nghĩ trên.
(Vậy mà, lại là phòng hoá học. Đến mất rồi)
‘Đằng nào thì người ở trong cũng là Saeki-san thôi, aaa, phiền phức’, Richi đang tự nhủ thì cánh cửa bật mở khiến cậu giật mình.
Vẫn là cái rèm tối màu che kín cửa sổ y hôm qua, nhưng đèn đã được bật sáng.
Trong phòng đã có khách, đang ngoảnh mặt về phía Richi.
Mái tóc dài, màu nâu nhạt đang gợn sóng nhẹ nhàng, chuyển động cùng với cô gái, đôi mắt màu nâu nhạt trở nên tròn hơn.
Không phải Saoko.
Là Nairu.
Cô ấy há hốc mồm, nhìn Richi. Có lẽ, cậu cũng có vẻ mặt như thế.
“......”
“......”
Hai người cứ thế nhìn nhau, nhưng gương mặt của Nairu dần dần trở nên giận dữ, lườm Richi và hỏi như đang cảnh cáo.
“Tại sao cậu lại ở đây”
“......Mình bị gọi đến đấy. Cả cậu nữa, sao cậu cũng ở đây”
Richi cũng đáp lại với giọng nói cứng ngắc.
“Mình cũng nhận được một tin nhắn kỳ lạ qua LINE”
“LINE......?”
Có lẽ nào.
Trước khi Richi xác nhận được, Nairu mở điện thoại của mình lên với vẻ mặt hờn dỗi, quay màn hình tin nhắn qua.
‘Gửi cậu, cô gái luôn giấu đi sự vui vẻ phía sau ánh mắt băng giá
Mình đang chờ ở điểm mũi tên, trước khi giờ sinh hoạt bắt đầu.
Cùng mình, nuôi trứng bí mật chứ?
Tái bút
Xin lỗi, lúc nào cũng trả lời cộc lốc với gương mặt cứng đờ, chỉ vì cậu quá xinh đẹp.
Từ Kogure Richi bàn bên’
(Waaaaaa! Chị ấy! Làm thế nào mà gửi được vậy!)
Trong tâm Richi hét lên.
Nếu có thể, cậu chỉ muốn ngồi xổm xuống mà ôm đầu.
(Gì mà ‘Gửi tới cô gái luôn giấu đi sự vui vẻ’, lại còn ‘Xin lỗi, lúc nào cũng trả lời cộc lốc, chỉ vì cậu quá xinh đẹp’, không bao giờ có chuyện mình lại nhắn thế này)
“Không phải mình gửi đâu!”
Cậu nói ra bằng tất cả sức lực, chỉ vào tin nhắn y hệt vậy trên màn hình điện thoại của bản thân, và đưa qua cho Nairu coi.
Nhìn những từ ngữ xấu hổ được viết dưới tên Nairu, cô cũng không biết bản thân mình nên xấu hổ hay tức giận—hoặc có lẽ là cả hai. Hai cảm xúc ấy hiện rõ trên khuôn mặt, Nairu giậm mạnh chân xuống đất và hét lớn.
“Mình, không có gửi tin nhắn như thế này! Tuyệt đối không phải mình!”
“Cái gì thế này, đôi mắt nhút nhát phía sau cặp kính, thật ghê tởm. Không phải đồ ngốc sao! Thật sự không phải mình đâu!”
“Mình không có giống vậy đâu nhé!”
“Chuyện, chuyện này, mà bị lộ ra, nó sẽ là rắc, rắc, rắc rối lớn đấy”
Cậu cũng lắp bắp đáp lại lời Nairu, gương mặt cô cũng không mấy hứng khởi, đỏ ửng cả lên.
“M-mình cũng nghĩ như vậy!”
Khuôn mặt Richi cũng trở nên nóng hơn.
Cô ấy liên tục chối ‘Không phải mình đâu!’ một lúc lâu, đến khi cả hai đều đã mệt, Richi thở dài một tiếng và nói.
“Bình tĩnh lại chút đi. Tin nhắn này được gửi từ "Mỹ nữ của phòng hoá học" mà. Cậu thì sao?”
“......Mình cũng vậy. Một người có avatar bánh kẹo Nhật. Hình một chiếc bánh Mochi màu hồng, có gắn thêm lá”
“Gần đây cậu có trao đổi LINE, với Saeki Saoko-san năm hai à?”
“......Chị ấy có chào hỏi qua mình, cùng với cây Youkan”
ーEm là, bạn gái mới nhất của Youhei Aiba siêu đen đủi, và độc ác nhỉ. Nếu gặp rắc rối với Aiba Youhei, hãy nói với chị, dù có là chuyện nhỏ nhặt nhất. Chị chạy tới đây mất khoảng 12 tiếng đấy. Nên là trao đổi LINE với chị đi. Nào, lắc điện thoại đi.
“Vậy là có à!”
Nội việc nghe thấy Nairu và Saoko trao đổi LINE với nhau, khiến Richi ngạc nhiên mà hét lên.
“Cậu, lại đi kết bạn với một người đáng ngờ thế à”
“Chậc, chị ấy có một sức hút bí ẩn khó có thể từ chối được. Cậu, cũng đã mệt lòng mà trao đổi LINE chỉ vì chị ấy quá xinh đẹp đúng không. Đúng là, đồ mắt kính biến thái”
Mắt kính biến thái!?
Không, nếu như Richi làm lớn chuyện hơn, cuộc trò chuyện sẽ chẳng đến đâu cả. Cậu vừa nhẩm "Bình tĩnh lại", "Trưởng thành lên", vừa dùng ngón tay nâng cầu kính lên và đáp.
“Mình không hề cho Saeki-san LINE, cũng không hé một lời ra tài khoản LINE. Vậy mà vẫn nhận được tin nhắn của chị ấy, bất ngờ thật”
“......Nói dối. Saeki-san, vừa xinh đẹp lại có phong cách như vậy”
“Liên quan gì đến phong cách hay gương mặt của Saeki-san vậy! Còn cậu, ai cao ráo, đẹp trai thì cũng sẽ cho LINE luôn à”
“Cái gì? Bản thân cậu thế nào, thì đừng có nghĩ mình giống vậy”
“Mình, không có”
Hai người lại cãi nhau thêm lần nữa.
Tiếng chuông bắt đầu giờ sinh hoạt vang lên.
“Không vào lớp có ổn không đấy”
“Cứ như thế này đi, giờ cũng không có tâm trạng để học”
Richi cũng vậy.
“Vậy thì, bọn mình nên bình tĩnh và suy nghĩ lại nào. Người gửi tin nhắn này cho chúng ta, chắc chỉ có Saeki-san”
“......Đúng thế nhỉ”
Nairu, thì thầm với gương mặt cau có.
“Nhưng, chị ấy làm chuyện này, có mục đích gì nhỉ”
Tốt nhất là không nên nói tới chuyện phối hợp với Saoko cướp lại Shibuya từ Aiba Youhei. Tuyệt đối không được nói ra. Sẽ gây hiểu lầm mất.
Cậu đọc lại nội dung tin nhắn nhận được từ Saoko, lẩm nhẩm một cách bình tĩnh.
“‘Cùng mình, nuôi trứng bí mật chứ?’ ghi trong này, có nghĩa là gì nhỉ”
Ngay lúc đó, LINE của Richi và Nairu, cùng nhận được tin nhắn.
Người gửi là, "Mỹ nữ của phòng hoá học"—Saoko.
Cả hai ghép điện thoại lại, so sánh nội dung.
Nó được viết giống hệt nhau.
“Hãy tìm trứng của tôi đi, tôi ở đây đó”
Dựa theo mũi tên và bản đồ được hiển thị. Địa điểm này là chỗ hai cô cậu đang đứng.
Cả Richi lẫn Nairu, đều im lặng, nhìn xuống tin nhắn một lúc lâu.
Tình hình bây giờ, nghĩ thế nào cũng thấy lạ.
Cùng nhau trốn học với bạn trai cũ, ở riêng trong phòng hoá học, nghĩ ngợi đây đó khiến bầu không khí không được tự nhiên cho lắm.
Hơn nữa, ngày hôm qua, cậu đã cãi nhau với Nairu, ở ngay chính chỗ này. Cả hai, đều cảm thấy phiền phức, nhưng lại có lúc liếc qua nhìn chằm chằm nhau—.
Nairu đẩy Richi ra xa, chạy qua chỗ khác, chắc hẳn cô cũng không muốn nhìn thấy gương mặt cậu.
Cô làm miệng hình chữ "he", ngước lên nhìn Richi.
Cả Richi cũng vậy, nhìn lại cô với gương mặt đang bốc hỏa.
Đúng vậy—. Dù ngượng ngạo nhưng lại cũng có cảm giác tiếc nuối.
Nairu nói cụt lủn.
“......‘Quả trứng’ ấy, ở đâu đó trong căn phòng này sao?”
Richi cũng quay mặt đi và nói.
“......Cùng tìm nào”
Cậu gượng gạo quay đi, nhìn quanh tủ dọn vệ sinh, giá sách, dưới ngăn bàn chịu nhiệt. Tìm hoài không thấy. Richi quay lại, vẫn thấy Nairu trương cái mặt lên, như thể thêm dầu vào lửa. Nhưng, đã đến đây rồi thì không thể nào bỏ đi được.
Ngay sau đó, lại có tin nhắn gửi đến cho cả hai.
“Tối quá~ Đáng sợ quá~”
“Saeki-san, chắc đang đứng ở đâu đó gửi tin nhắn. Không phải chị ấy trốn sau rèm chứ, nó không vui chút nào đâu”
Richi nói một cách cau có, rồi lại tự nhẩm với bản thân “Ah”.
“......Có lẽ nào”
Cậu ngó quanh mành rèm đen, phát hiện phía sau có một cái xô nhựa màu xanh đầy nước. Rất nhiều quả trứng đang nổi lềnh bềnh trong đó.
“Wa, đây rồi!”
“Hể, cho mình xem với”
Cố gắng nhấc cái xô lên nhưng nặng ngoài sức tưởng tượng, khiến Richi loạng choạng, một tay với sang bên cạnh, một tay nắm chặt lấy thành xô. Cậu nhìn sang bên cạnh thì Nairu lại quay đi chỗ khác. Gương mặt như thể, không phải cậu đang nhấc nó hay sao, nhìn mình làm gì.
Nhưng rồi cô vẫn giúp Richi mang đến chỗ cây đàn.
Cả hai cúi xuống trước cái xô, và nhìn chằm chằm vào nó.
“Đây...... là trứng gì ta. Hình như to hơn trứng gà một chút”
“Hừm~......Cơ mà, bỏ nó vào nước có sao không nhỉ”
Richi cầm lấy một quả, thử để nó lên lòng bàn tay.
“......Nhẹ hơn mình nghĩ”
Một mùi hương ngọt ngào thoảng qua mũi Richi ngay khi cậu lẩm bẩm vậy, Nairu đã đưa mặt tới gần hơn.
(Gần quá)
Nairu im lặng, không giấu nổi sự tò mò, nhìn chằm chằm vào quả trứng trên lòng bàn tay Richi, không hề để tâm đến việc sát hẳn mặt cậu.
Lại nhớ đến hồi sơ trung, lúc Richi gặp Nairu ở phòng sinh vật sau giờ học, càng khiến lồng ngực cậu loạn nhịp hơn.
Khi ấy, cô không hề đề phòng Richi, cả hai ngồi quanh quyển sách khủng long, hay thấy được cảnh tượng ngồi cạnh nhau như thế này.
Và rồi, cậu có thể thấy thấp thoáng bầu ngực trắng nõn của Nairu từ đường khuy áo đồng phục, hay đường len của áo lót, mùi hương thơm ngọt ngào, càng khiến cho một Richi sơ trung cảm thấy căng thẳng, mồ hôi ướt đẫm lòng bàn tay.
Chiếc áo sơ mi luôn hở đến cúc thứ ba của Nairu khi ấy, bây giờ lại kín cổng cao tường hoàn toàn.
Gương mặt cũng thấp thoáng đâu đó có nét trưởng thành.
Cả hai cô cậu, đều khác xa so với hồi đó.
Vậy mà, lồng ngực Richi lại đập nhanh hơn, như quay trở lại khoảng thời gian đó—ngay khi những cảm xúc tiếc nuối ùa về, thì điện thoại lại rung lên.
“......Thông báo của LINE kìa. ‘Tôi là trứng khủng long. Xin hãy chăm sóc tôi’.”
“......Khủng long?”
Richi vờ như không nghe thấy giọng nói run rẩy của Nairu. Cô ngậm miệng lại, biểu cảm bắt đầu cứng nhắc hơn.
Lờ đi ánh mắt của cô, Richi nói.
“......Nhắc mới nhớ, hình như có món đồ chơi tên là trứng khủng long đấy”
“Thật không? Trông không giống đồ trang trí lắm”
“Cậu ấp trứng đến khi nào đủ điều kiện, thì khủng long sẽ xuất hiện”
“Hừm......”
Nairu lẩm bẩm, rồi nhanh chóng đứng dậy. Mái tóc màu nâu nhạt đung đưa nhẹ nhàng như vẽ sóng. Cô quay gương mặt u ám khác hẳn ban nãy nhìn Richi, nhẹ nhàng nói.
“......Không phải, mình muốn nhìn nó đâu. Nó, cũng chỉ là đồ chơi thôi đúng không. Mình không phải trẻ con”
Cô nói bằng giọng lạnh tanh,
“Mình, vào lớp trước đây, cậu ở lại thêm chút nữa đi. Mình không muốn mọi người hiểu lầm đâu”
Quay lưng lại, sau khi nhắc nhở với giọng điệu dễ chịu, rồi nhanh chóng ra khỏi phòng hoá học, để Richi ở lại một mình.
(Mà, cũng phải thôi......)
Tuy hồi sơ trung, cô rất hứng thú, sáng mắt lên với những cuốn sách khủng long của Richi,
ーCon Therizinosaurus này, móng vuốt dài quá! Tuyệt thật, ngầu quá đi!
Nhưng Nairu bây giờ có vẻ không còn như vậy nữa.
ーTherizinosaurus, bề ngoài trông mạnh mẽ vậy thôi, nhưng có sách nói nó là động vật ăn cỏ đấy. Bộ vuốt dài ấy, quá thẳng và mỏng cho việc bắt động vật, nên nó được dùng để phá tổ kiến đó.
ーVậy sao? Thế những cái gai trên lưng Amargasaurus cũng chỉ là đồ trang trí thôi nhỉ, khủng long trông mạnh mẽ vậy mà lại yếu quá ta……
Nghe những lời giải thích của Richi, cô nhíu mày xuống, nhìn chăm chú vào cuốn sách, biểu cảm cũng thẳng thắn hơn, trông rất giàu cảm xúc......Nhưng Nairu đó đã không còn nữa. Tất cả chỉ là ảo mộng trong tâm trí Richi, hệt như cái cách khủng long bị tuyệt chủng.
(Chẳng còn cách nào khác......)
Đã hai năm trôi qua, Nairu không còn là bạn gái của Richi như trước đây nữa.
Với dòng cảm xúc đau đớn kia, Richi nhìn xuống những quả trứng đang nổi trong xô mà gượng cười.
“Những quả trứng này, hay là mình cũng nên thử chăm sóc nó một mình nhỉ”
Dù là đồ chơi, nhưng không biết nó sẽ nở ra khủng long nào nhỉ.
Richi vừa tìm cách chăm sóc khủng long bằng điện thoại, vừa giết thời gian đến hết tiết một, làm như những gì Nairu nói.
“À rế, Richi, không phải hôm nay em nghỉ học sao? Hiếm khi mới thấy em đi muộn đấy”
“Vâng, em ghé qua bệnh viện một chút ạ. Ah, sức khỏe của thú nuôi nhà em không tốt nên em đưa đến bệnh viện thú y”
Nairu ngồi bên cạnh liếc qua Richi đang đứng biện minh.
Sau đó quay ngoắt đi, gương mặt cứng ngắc nhìn lên bảng.
Tiết học cũng đã bắt đầu, cô cố gắng không nhìn sang hay là bắt chuyện với Richi.
Cả Richi cũng vậy.
Mặc dù, ngày hôm qua vẫn còn bực bội, khó xử, nhưng bây giờ lại cảm thấy yên ả đến lạ thường.
(Hôm nay cũng đã nói chuyện với Nairu nhiều rồi……Có chút giống ngày xưa nhỉ)
Cậu cảm thấy cô đơn chỉ vì Nairu bây giờ khác hẳn so với ngày xưa......Ngẫm lại lúc Nairu cùng xách cái xô, hay khi ngồi cạnh cậu nhìn chằm chằm vào quả trứng—đó thật sự là một cảm giác ngọt ngào, dù chỉ một chút.
✢
✢
✢
“Xem nào—......‘Ngâm quả trứng trong nước, phơi dưới ánh sáng mặt trời, cho ăn một ngày một lần’......Cho ăn?”
Sau tiết học. Richi đang đọc lại trang đã đánh dấu hồi sáng trong cuốn ‘Phương pháp chăm sóc trứng khủng long’ ở phòng hoá học.
Xô nước được Richi đưa ra ngoài ban công suốt buổi sáng, để đón ánh nắng mặt trời. Rồi cậu mới quay lại lớp học, suy nghĩ xem lấy đồ ăn ở đâu ra. Chắc chỉ có thứ hạt chuyên dụng thôi, nhưng nó có được bán trong quầy đồ chơi ở bách hóa tổng hợp không? Hay là mua qua mạng.
Không, mua qua mạng tốn nhiều thời gian quá. Nếu không cho ăn, khủng long khó có thể phát triển tốt được. Đến lúc nở cũng chẳng có tí sức sống nào. Nên làm gì đây......
Trong khi Richi đang trầm tư, thì có ai đó mở cửa bước vào.
Thầm nghĩ chắc là Saoko, cậu đưa mắt sang.
Đó là Nairu với dáng vẻ vội vàng, cũng không ngờ Richi đang ở đây. Gương mặt cô đông cứng lại, và nói như đang đổ lỗi cho Richi.
“Sao cậu lại ở đây”
“À ừm, thì mình đang chăm sóc khủng long”
“Cậu là đồ ngốc à”
“Nhưng, đã cất công vậy rồi, mình muốn nhìn thấy khủng long…… Shibuya-san cũng vậy, đúng không”
Bị Richi nói trúng tim đen, Nairu nhướng mày lên, gương mặt như đang gặp một cơn bão tuyết.
“Đã bảo rồi, mình không có hứng thú với khủng long đồ chơi”
“Vậy, tại sao cậu lại đến đây”
“......”
Nairu bĩu môi, vừa nhìn Richi vừa đưa tay ra, chỉ vào cái gì đó.
Một bao bì có in hình khủng long, chứa đầy những thứ hạt màu tím.
“Ah, đồ ăn khủng long!”
Giống hệt với cái cậu đã nhìn thấy trên trang ‘Phương pháp chăm sóc khủng long’.
“......Nãy mình gặp Saeki-san ở dưới hành lang, chị ấy đưa cho mình đó”
Cô đáp lại với ánh mắt khó chịu.
“Mình......muốn về thẳng nhà luôn đấy. Nhưng, chị ấy cứ ép mình, chứ mình chẳng quan tâm đến chuyện này đâu……”
Trong mắt cậu thoắt hiện lên cuộc trao đổi giữa Nairu và Saoko.
Cơ mà, cảm ơn nhé.
“May quá, cái này rất cần thiết, để chăm sóc tốt khủng long, cảm ơn cậu đã mang đến cho mình”
Tròn mắt kinh ngạc trước lời cảm ơn thản nhiên của Richi, Nairu bĩu môi.
“Sao có thể vứt nó đi được đúng không”
“Thật sự cảm ơn nhé. Cậu giúp mình nhiều lắm đấy”
Nhận lấy bao đồ ăn,
“Xem nào, cho ăn chừng hai nắm tay……”
Cậu vừa đọc hướng dẫn sử dụng ở phía sau, vừa nắm ít hạt thả vào xô và nói.
Nairu liếc mắt nhìn cái xô với gương mặt cộc cằn.
Nếu không có hứng thú, đưa đồ ăn xong cậu nên rời đi thì hơn......
Sau khi Richi thả đồ ăn vào, xô nước được nhuốm một màu tím rực rỡ, cô hít một hơi, nhìn về phía trước.
(Quả nhiên là có hứng thú mà)
Bỗng Richi đưa bao đồ ăn về phía Nairu, và hỏi.
“Shibuya-san, cậu có muốn thử không?”
Cô ngay lập tức quay mặt đi, lạnh lùng đáp,
“Không cần đâu”
“Mình về luôn đây”
Và đi ra khỏi phòng. Giờ nghỉ trưa ngày hôm sau, Richi đang ngồi xem quyển sách khủng long ở trên lớp, thì nhận được thông báo LINE.
Tin nhắn ghi ‘Papa, con no rồi. Cứu con với’, người gửi là ‘Mỹ nữ phòng hoá học’.
Quả trứng đã gặp chuyện gì chăng, cậu vội vàng chạy đến phòng hoá học, thấy Nairu đang ngồi chồm hỗm ở ban công, nhìn chằm chằm vào quả trứng.
Tay cầm bao đồ ăn của khủng long.
Mặc dù ngày hôm qua, sau khi cho ăn xong, cậu đã bỏ vào hộp ở trên giá. Không lẽ Nairu đã cố tìm và cho trứng ăn à.
Nhận ra Richi, Nairu ngồi im, gương mặt cứng đờ ngước nhìn cậu,
“Mình nhận được tin nhắn như thế này”
Rồi lấy điện thoại trong túi ra, cho xem màn hình LINE.
‘Mama, con đói, con đói’
‘Đồ ăn, ở trong hộp bánh gạo trên giá’
Là tin nhắn kêu đói, và một loạt những nhãn dán hình Triceratops.
“……Mình cũng nhận được tin nhắn như thế”
Richi đưa tin nhắn ấy ra ‘Papa, con no rồi. Cứu con với’, và nói,
“Một ngày hai nắm thôi đấy. Cậu cho nhiều quá phải không”
“Mình chỉ cho có hai nắm thôi”
Nairu nhăn mặt lại đáp, giọng nói có vẻ khó chịu, bước qua chỗ Richi.
“Nhưng, tại sao mình là Mama, còn Kogure lại là Papa? Thật không thể tin nổi”
“Mình đâu biết, cậu đi mà hỏi ‘Mỹ nữ phòng hoá học’ ấy. Với cả nếu cậu cho ăn thì hãy nói cho mình biết. Không thì cứ để mình”
“Hôm nay, chỉ là ngẫu nhiên thôi. Mình sẽ không đến đây nữa đâu”
Dù đã nói vậy, nhưng Nairu lại vội vàng chạy đến phòng hoá học sau tiết học.
“Từ từ! Lại có tin nhắn đến nữa”
‘Papa, Mama, con bị bắt cóc. Cứu con với’
“Mình cũng mới thấy xong. Nhưng mà, cái xô không còn ở ban công nữa”
“!”
Hai người bắt đầu tìm xung quanh phòng hoá học, nhưng không thấy xô trứng đâu. Rồi lại nhận được thêm tin nhắn.
‘Hãy mang một lon nước cam có ga rỗng đến điểm mũi tên, để thế chấp.
Kẻ bắt cóc’
“Sao phải có ga? Hơn nữa lại là lon rỗng? Mình, không thích nước có ga”
“Máy bán hàng tự động trường mình có không nhỉ?”
“Tch, lại tin nhắn”
‘Papa, Mama, lạnh quá~, đáng sợ quá~’
“Chờ chút, nó đang khóc!”
Thấy nhãn dán Pteranodon đang mếu máo, khiến cho Nairu đứng ngồi không yên.
Nairu học cao trung, trông thì lạnh lùng cộc cằn đấy, nhưng lại cắn môi cắn lợi, vội vàng chạy ra ngoài hành lang. Mái tóc màu nâu nhạt đang đung đưa theo—mặc dù vẻ ngoài trông khá trưởng thành, nhưng bóng dáng Nairu sơ trung đang chạy xuống cầu thang đang thoắt ẩn thoắt hiện, làm Richi hoa mắt.
Cả hai chạy đến máy bán tự động dưới tầng một, Nairu bỏ ngay 100 yên vào,
“Có này!”
Cô mua ngay nước cam có ga, khui ra và bắt đầu uống. Mặc dù không thích, nhưng vẫn nhăn mặt lại, cố gắng uống hết thật nhanh để rồi bị sặc.
Richi giật lấy lon nước từ tay Nairu vẫn còn đang ho giàn giụa nước mắt, uống hết thật nhanh. Nairu ngạc nhiên.
Bắt gặp ánh mặt ấy, cậu bắt đầu cảm thấy xấu hổ. Chắc chắn Nairu cũng vậy, quay mặt đi với gương mặt cứng đờ, cộc lốc nói.
“......Uống đồ lạnh vào mùa đông, sẽ bị đau bụng đấy”
“Đây là lúc nguy cấp rồi”
Nghĩ lại thì, tiền chuộc là một ‘Cái lon rỗng’, nhưng không có ghi là phải uống hết bên trong. Đổ đi có phải tốt hơn không.
Cậu không hề nói chuyện đó cho Nairu.
“Đi thôi”
“......Ừ nhỉ”
Nắm chặt lấy cái lon rỗng, cả hai chạy đến điểm mũi tên.
Lại phải chạy cầu thang lên sân thượng, cái xô nằm một mình dưới tiết trời lạnh như sắp có tuyết rơi.
Richi lẫn Nairu cảm thấy an tâm hơn, nhưng cái xô lại trống không!
“Tại saoo”
“Ah, có tin nhắn”
‘Bỏ tiền chuộc vào cái xô, rồi đến điểm mũi tên’
Cảm xúc hệt như những bậc phụ huynh đang bị lùa theo chỉ thị của kẻ bắt cóc, hai cô cậu bỏ lon rỗng vào xô, rồi chạy đến điểm mũi tên.
Lần này là phòng nấu ăn.
Cũng là một chiếc xô màu xanh, được đặt trên góc bàn bếp, Nairu vội vàng chạy đến. Những quả trứng đang nổi lềnh bềnh trên thềm nước màu tím.
Như được giải tỏa, cả hai thở phào một tiếng, hạ vai xuống,
“À rế, có vết nứt này”
“Eh, vỡ, vỡ rồi sao”
“Không phải đâu, nó bắt đầu nở đấy”
“A......bên này. Có gì đó giống đuôi đang thò ra kìa”
Như những gì Nairu nói, từ vết nứt trên quả trứng, có một chiếc đuôi màu xanh đang thọt lỏn ra ngoài.
“Thật kìa. Này chắc là Sauropod nhỉ”
“Sauropod á, trông nó như thế nào?”
“Cổ nó dài ngang đuôi, bụng trông như cái thùng. Không biết nó là Apatosaurus, Brachiosaurus hay là Seismosaurus nhỉ”
“Mình biết Seismosaurus. Rất là to, dài cỡ 30m. Vậy, đứa trẻ này, có lẽ là Seismo nhỉ......”
Nét mặt của Nairu rất nhẹ nhàng.Có lẽ cả hai người đều nghĩ đã bảo vệ an toàn được những quả trứng bị bắt cóc. Sau đó, họ cùng nhấc cái xô về, vừa dự cảm đây đó về những quả trứng sắp nở này. vừa trở về phòng hóa học.
Trên chiếc bàn chịu nhiệt màu đen, là hai cái kẹo Nhật có gắn thêm lá hồng làm từ mochi, cùng hai cốc trà được xếp cẩn thận, với icon của ‘Mỹ nữ phòng hoá học’, và một tin nhắn được viết tay “Vất vả rồi”.
Người này thật là...!
Cậu quay sang nhìn Nairu, sau đó cả hai cùng nở một nụ cười.
“Ah~, quá đáng, lại bị lừa rồi”
Từ gò má lẫn đôi môi của Nairu được thả lỏng, mắt sáng lấp lánh, như bị thu hút bởi sự thay đổi ấy, Richi nhẹ nhàng nói.
“Chịu thôi, Saeki-san mà”
“Chạy hoài đói bụng rồi. Ăn thôi”
“Ừm”
Cậu ngồi xuống cái ghế ống tròn ngay đó, sau một đoạn đối thoại rất tự nhiên.
Chiếc lá màu xanh lục sặc sỡ ấy, hệt như cây hoa trà. Bên trong bánh Mochi nhân mứt đậu đỏ.
“Cái gì thế này, ngon quá”
“Ưm, quá đáng lắm luôn ấy, ngon quá”
“Dù mình thích đậu đỏ hơn, nhưng mứt đậu đỏ này, quá ngon”
“Ngon đúng không”
Người thích mứt đậu đỏ như Nairu, gật đầu lia lịa với gương mặt đắc thắng.
Nhắc mới nhớ, hai người cũng đã từng cãi nhau xem, nhân bánh Mochi phải là mứt đậu đỏ, hay chỉ là đậu đỏ thôi……
ーChắc chắn phải là mứt đậu đỏ! Mứt đậu đỏ là thượng phẩm! Mình không thích cái cảm giác bột bột của hạt đậu đỏ!
ーNhư vậy ngon mà! Nhân Mochi phải là hạt đậu đỏ!
Không ai chịu nhượng bộ, và hôm đấy hai người đã không đi về chung. Ngày hôm sau.
Trước cửa phòng sinh vật sau giờ học nồng nặc mùi Amoniac, trên tay Richi là chiếc Mochi mứt đậu đỏ, còn Nairu đang cầm Mochi đậu đỏ……
ーCái này......Mình muốn ăn chung với Nairu.
ーMình cũng thế.
Hai cô cậu học trò ấy đang làm lành, dù có chút ngượng ngùng.
Mứt đậu đỏ Richi ăn lúc đó, không ngon như cái này, nên cậu từng nghĩ quả nhiên hạt đậu đỏ ngon hơn, nhưng nhìn Nairu ở bên cạnh vẫn đang cố gắng ăn hạt đậu đỏ mà cô không thích, khiến cậu cảm thấy ấm áp hơn.
“Richi, cuối cùng cậu cũng để tới mị lực của mứt đậu đỏ sao”
Nairu lại gọi tên Richi, ra vẻ đắc thắng. Cô ấy, hoàn toàn không để ý gì nhỉ. Gương mặt yếu ớt đột nhiên đông cứng lại.
“Ư......”
Ngay khi cô định gắt gỏng phản bác lại, Richi quyết định lên tiếng.
“Nà, này nhé, ngay khi cậu chuyển đến và được ngồi cạnh Shibuya-san, bọn mình cứ tránh mặt nhau thế này, khó xử lắm đúng không? Sao bọn mình không dừng chuyện đó lại đi?”
Nét mặt Nairu có chút bẽn lẽn, to mắt kinh ngạc.
“Chuyện mình từng hẹn hò với Shibuya-san, mình hứa từ giờ trở đi sẽ không nói cho ai biết. Vì vậy, ít nhất bọn mình có thể thành bạn cùng lớp bình thường được không”
“......”
Trông Nairu có chút buồn hơn, khiến Richi cảm thấy bất an, như vừa phạm phải một sai lầm lớn.
Tại sao Nairu, lại nhìn mình với gương mặt như vậy.
Cậu như tự trách bản thân.
Mặc dù người nói lời chia tay, lại là Nairu.
Dù mới tái ngộ, nhưng lại nhé mặt mình mãi vậy.
“Chuyện cậu nói chia tay với mình, mình không còn quan tâm nữa đâu. Nên là từ bây giờ hãy cứ bình thường—”
“......Mình, không có chia tay”
Nairu nhẹ giọng đáp.
“Eh”
Cô dùng ánh mắt sắc lẹm, và phẫn uất với Richi, một con người đang rất lúng túng, mà nói to.
“Không phải là mình chia tay với Richi! Richi đã—”
Đứng phắt dậy, gương mặt méo mó ấy của Nairu, như sắp chết đến nơi.
“Là, Richi, đã, giết, mình”
Ánh mắt đẫm nước, giọng nói có chút nghẹn, Nairu nói tiếp,
“Mình, sẽ không đến đây nữa đâu. Ngày mai, mình phải đi hẹn hò với bạn trai nữa. Còn phải đi chọn đồ nữa, nên mình về trước đây”
Lần này cô nói liền một mạch, rồi chạy ra khỏi phòng hóa học.
Richi cố gắng vươn tay ra kéo Nairu lại, nhưng lại đụng phải chén trà rơi từ trên bàn xuống, một âm thanh lớn vang lên, chén trà đã bị vỡ.
Ngay lập tức, đầu Richi tối sầm lại.
Một tiếng chuông vang lên, ánh sáng trong mắt Richi đang dần biến mất, những sự việc trong quá khứ, lại hiện lên thêm một lần nữa.
ーBao giờ nghỉ hè, bọn mình cùng đi tìm hóa thạch khủng long đi.
ーỪm, mình rất mong chờ. Muốn tìm thấy một cái răng nanh ghê.
ーKhông đơn giản đâu, nhưng mà nếu tìm thấy thì tuyệt thật đấy.
ーĐúng nhỉ, tìm thấy hóa thạch khủng long, thật sự là một kỳ tích nhỉ. Nếu điều tuyệt vời đó mà xảy ra, mình tin điều ước nào cũng có thể trở thành sự thật.
Đó là kế hoạch nghỉ hè, được cậu viết lên một cách vui vẻ với Nairu,
ーNè, bọn mình ở lại một đêm chứ? Tất nhiên là ở chung một phòng.
Cô nói thẳng,
ーHọc sinh sơ trung không du lịch qua đêm được đâu, sao có thể thuê phòng được.
Rồi hờn dỗi hôn lên má Richi, khiến cậu bối rối.
Khi ấy, chiếc áo sơ mi vẫn hở đến cái cúc thứ ba. Còn lưu lại trên phần gáy trắng của Nairu, một, dấu, hôn, không, phải, của, Richi.
Trước đó, cậu đã nhìn thấy Nairu nhẹ nhàng ngồi ở ghế phụ, trên chiếc xe thể thao màu xanh của một gã đàn ông còn rất trẻ.
Cảnh tượng này, khiến đầu Richi trở nên đau nhói, như có thứ gì đâm vào thái dương, cứ liên tục hiện lên rồi biến mất.
(Chuyện, đó,......từ, khi, nào, nhỉ?)
(Kỳ nghỉ hè, mình có đi khai quật hóa thạch khủng long ở tỉnh bên cùng với Nairu—Không, mình có đi đâu. Bởi vì mình chẳng có chút ký ức nào cả. Tại sao mình lại không đi nữa……Nairu, với người đàn ông trên chiếc thể thao màu xanh đó là—)
Cảm thấy hoa mắt và căng thẳng hơn, Richi ngồi xuống ghế, ngả người lên chiếc bàn chịu nhiệt.
Trong đầu cậu, thoắt ẩn thoắt hiện gương mặt tức giận, đang khóc hay tái xanh đi của Nairu, nhưng lại chẳng thể nhớ được bối cảnh.
(Đúng, rồi, cái, cốc, bị, vỡ, khi, ấy—nhưng, là, lúc, nào?)
Thử nghĩ kỹ lại, thì đầu cậu lại càng nóng hơn, thái dương cũng nhức nhối hơn, Richi nằm sõng soài trên bàn một lúc lâu, như một cái xác.
Cuối cùng cậu cũng bình tĩnh lại......,
(Bây giờ, là mấy giờ rồi)
Chỉnh lại cầu kính, nhìn lên đồng hồ, khi Richi quay sang bên cạnh, thì lại thấy cánh cửa mở toang.
(Nairu!?)
Cậu đứng hình, khi người bước vào lại là Saoko.
Cô ấy nhăn mày lại, nhìn Richi đang ở một mình.
“Chị cứ nghĩ hẳn cậu sẽ có khoảng thời gian tuyệt vời với Shibuya-san, nên định đến trêu cậu một chút, nhưng sao lại chỉ có mình Kogure-kun thế này. Đã vậy, chén trà yêu thích của chị, sao lại vỡ ở dưới sàn đây, còn cậu thì đẫm mồ hôi. Không lẽ nào, tuổi trẻ nổi loạn, cậu đã làm chuyện mờ ám với Shibuya-san à? Chén trà này, cũng rơi vào lúc đó hửm?”
“......Không phải đâu”
Không còn chút sức lực để phản bác lại Saoko, Richi mệt mỏi nói.
“Chén trà, là do em không may làm rơi. Đó là chén trà yêu thích của chị nhỉ. Xin lỗi, em sẽ đền lại cho chị”
“Không cần đâu. Đồ yêu thích của chị mà, nên vẫn còn khoảng hai bộ trong kho cơ”
Vẫn còn hai bộ à......
Có thích cỡ nào, thì cũng nhiều quá đấy.
Cơ mà, chẳng còn sức đâu để thắc mắc.
“Vậy? Shibuya-san đâu?”
Saoko bắt đầu tìm kiếm,
“......Cô ấy bận chuẩn bị đi hẹn hò, nên đã về rồi”
Rồi khoanh tay lại, như đang suy nghĩ điều gì đó với vẻ mặt nghiêm nghị—Saoko nói ra như chẳng có chuyện gì cả.
“Vậy à. Thế thì, chúng ta cũng hẹn hò đi, Kogure-kun”