Cạm bẫy và Tình yêu

chương 1

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Kogure Richi trông thật chán chường. Cậu đã định trốn học vì bị đau bụng khi định bước vào lớp như mỗi buổi sáng.

Có vẻ như vì điều đó mà cậu học sinh năm nhất đeo kính, nhỏ nhắn và trầm tính tên Richi kia, luôn bị bắt nạt trong lớp, nhưng không phải như vậy.

Nguyên do là có một học sinh mới vừa chuyển đến lớp của Richi trong học kỳ thứ ba.

ーNày, đã thấy chưa! Học sinh chuyển trường năm nhất ấy, là một cô gái rất xinh đẹp!

ーMái tóc màu nâu be, trông có chút lai Nhật. Cơ mà không hiểu sao có hơi Tsundere, cảm giác rất bí ẩn và lạnh lùng!

ーChuyển trường vào kỳ này, không lẽ cô ấy đã làm điều gì đó ở trường cũ? Như là có người chết vì đánh nhau với học sinh chuyển trường. Hay là có người nhảy lầu vì bị học sinh chuyển trường đá.

ーỒ! Cái bầu không khí ấy, trông u ám quá. Cơ mà như vậy cũng được đấy!

ーToàn bộ đám con trai, kiểu gì cũng chết mê chết mệt học sinh chuyển trường đó thôi. Nhưng trông cô ấy chả có thiện cảm gì, chắc chắn rất xấu tính.

Mỹ nhân chuyển trường được bàn tán sôi nổi kia đang ngồi cạnh bàn Richi. Mọi thứ trở nên như này, vì cả lớp được đổi chỗ trong tiết sinh hoạt đầu tiên của học kỳ ba.

Cầm trên tay tờ giấy được ghi số thứ tự đã phân bổ, Richi bước đến chỗ gần ngay giữa lớp, phía bên cạnh, là học sinh chuyển trường đang đứng với số thứ tự ngay sát cậu.

Học sinh chuyển trường xinh đẹp, trưởng thành với mái tóc nâu sáng nhẹ nhàng uốn sóng đang lườm Richi với gương mặt khó chịu.

ー.......

Đôi mắt sắc lẹm, nhợt nhạt trông giống như một con mèo, xuyên thấu qua trái tim Richi, cảm giác như cả tâm can bị đóng băng. Richi không biết nên làm gì, vì cô ấy bất ngờ nhìn sang sau đó quay mặt đi, bước về chỗ và không thèm nhìn cậu nữa.

Cô ấy vẫn chưa được chuẩn bị sách giáo khoa,

ーKogure, cho Shibuya xem chung đi.

Giáo viên nói, và bảo Richi kê bàn vào rồi để quyển sách vào giữa.

ーMay mắn thế nhờ, Richi.

ーGhen tị quá, chết tiệt.

Ánh mắt ghen tị của đám con trai dồn hết về phía Richi, khoảng thời gian giải lao đông cứng lại, làm cho Richi bị khó thở và run lẩy bẩy.

Với vẻ mặt cứng nhắc, học sinh chuyển trường ấy phớt lờ Richi, hay cả quyển sách của Richi như một thứ đáng ghét. Đó là điều xui xẻo nhất trong đời của Richi, và chắc chắn rằng cô ấy cũng cảm thấy khó chịu khi ngồi cạnh Richi.

Bởi vì học sinh chuyển trường ấyーShibuya Nairu là bạn gái cũ của Richi, đã từng hẹn hò hồi sơ trung.

Cậu đã chia tay theo cách tồi tệ nhất, đến mức còn chẳng muốn nhớ lại thêm lần thứ hai, nhưng Nairu chắc chắn là bạn gái bí mật của Richi trong vài tháng từ đông sang hè.

Sáng nay cũng vậy, khi Richi vừa đến cửa lớp thì cơn đau bụng xuất hiện và cậu chỉ muốn đi về nhà.

Tất nhiên, nếu có làm thì cũng chẳng có gì xảy ra cả, nhưng nếu bỏ chạy dù chỉ một lần, chắc chắn sẽ không thể đến trường cho đến khi được chuyển lớp.

Như thường lệ, cậu cố gắng giữ bình tĩnh, dùng ngón tay nâng cầu kính lên và bước về phía trước.

"Yo, chào buổi sáng, Richi"

"......Chào buổi sáng"

Chào mọi người trong lớp, bước nhanh đến chỗ ngồi trong khi cố gắng không nhìn sang bên cạnh, mở khoá cặp và lấy sách vở ra.

Richi không hề nghe thấy bất kỳ giọng nói nào ở bên cạnh. Dù biết Nairu đang ở đó, chỉ riêng điều đó thôi đã làm cơ thể Richi cứng đơ lại, ngay cả việc để sách vào ngăn bàn cũng khó khăn.Lúng túng.

Nairu chuyển đến cũng được một tuần rồi mà cậu chưa thể quen được, lòng dạ quặn thắt, lúc nào cũng thấy khó xử.

Richi vẫn đang che giấu mọi người trong lớp việc Nairu là bạn gái cũ. Và vì Nairu cũng đang giả vờ không quen Richi, nên cô ấy cũng không muốn cho ai biết việc đã từng hẹn hò với cậu.

Mối quan hệ của Nairu và Richi bắt đầu từ mùa đông sơ trung năm nhất đến mùa hè sơ trung năm hai. Nhưng ngay sau đó bố mẹ của Nairu ly hôn, thì cô ấy theo bố chuyển đến Shikoku, và bặt vô âm tín trong hai năm rưỡi.

Đó là đầu đuôi câu chuyện.

Tôi, đã bị Nairu đá.

Kỳ nghỉ hè sơ trung năm hai. Sau khi cố gắng gọi điện cho Nairu,

ーMình sẽ không gặp lại Richi nữa. Đừng có gọi điện hay nhắn tin. Mình cũng đã xoá LINE rồi.

Nairu nói bằng giọng nói lạnh lùng mà cậu chưa nghe bao giờ.

Trong khi Richi còn đang chết đứng như thể không muốn nói chuyện thì bên kia đã cúp máy.

Có lẽ cô ấy đã không còn thiện cảm với Richi.

Tuy nhiên, việc ngồi cạnh nhau trong lớp thế này, chắc chắn Nairu cũng cảm thấy rất khó chịu.

Tất nhiên là cũng chẳng hề chào hỏi một câu.

Cũng chẳng nói với nhau một từ nào.

Vừa cố gắng không nhìn sang bên cạnh, cậu giả vờ nâng cầu kính trong sự im lặng căng thẳng, và liếc cái nhẹ sang bên cạnh. Cả lồng ngực Richi như thắt lại vì mái tóc màu nâu sáng và gương mặt nghiêm túc của Nairu đang hiện lên trong mắt của cậu.

Mồ hôi lạnh chảy đầy trên lưng Richi.

Khi cậu định quay đi, thì Nairu bất ngờ quay sang hướng cửa sổ, ánh mắt của hai người chạm nhau.

"......"

" ! "

Trái tim Richi nhảy lên đau đớn.

Cậu vội vàng dùng tay giả vờ sửa cầu kính để che mặt, Nairu cũng nhướng mày lên, tỏ ra khó chịu, quay đi chỗ khác. Đôi môi hồng bóng méo xệch đi như đang tức giận.

Quả nhiên......Nairu cũng cảm thấy khó chịu nhỉ......Có vẻ như cô ấy không muốn nhớ đến mình......

Tự giày vò trong suy nghĩ, cậu gượng gạo nhìn sang bên cạnh, tiếp đến Nairu cũng quay sang lườm Richi, ánh mắt cả hai lại chạm nhau.

" ! "

" ! "

Cả hai cùng quay mặt đi.

Tuổi thọ của Richi như bị rút ngắn lại khi ngồi ở chỗ này vì quá căng thẳng.

Không nhìn nữa.

Cơ mà, kiểu gì cũng nhìn thôi.

Nairu cũng vậy. Chắc chắn cô ấy đã nhìn, vì lo lắng cho bạn trai cũ mà bản thân đã từng nói chia tay một cách tồi tệ.

Sau khi kỳ nghỉ hè kết thúc, Richi mới biết Nairu chuyển trường.

Nếu như Nairu vẫn muốn tiếp tục hẹn hò với Richi, thì dù có xa thì vẫn có thể liên lạc qua điện thoại hoặc LINE, hoặc tiết kiệm tiền tiêu vặt để đi thăm.

Vậy mà chẳng thèm nói một từ nào, và việc cô ấy nói “Mình sẽ không gặp Richi nữa”, không liên quan đến việc chuyển trường, hẳn Nairu rất ghét cậu.

Ngay từ đầu, một Richi trầm tính, không chút nổi bật, chẳng hề hợp với Nairu trưởng thành, xinh đẹp.

Tại sao Nairu lại là bạn gái của Richi, bản thân cậu là điều bí ẩn nhất, và cậu vẫn luôn giấu việc đã từng hẹn hò với Nairu.

ーRichi đã nói cho ai biết chuyện hẹn hò với mình chưa?

Nairu hỏi cậu. Một mùi chua Amoniac đang toả ra trong phòng sinh vật sau giờ học, nơi mà hai người thường xuyên gặp nhau.

Tóc Nairu lúc ấy chỉ ngang vai, không dài như bây giờ. Dù vậy, vẫn cao hơn Richi và trưởng thành hơn nhiều so với các bạn nữ cùng khoá.

Ngồi trên chiếc ghế ống tròn với chiếc váy xếp ly đồng bộ, Nairu nắm lấy phần ống ghế trước mặt bằng cả hai tay và nghiêng người về phía Richi, đung đưa tóc quanh xương quai xanh và cổ họng, hay quanh vùng ngực trắng có thể nhìn thấy ở giữa áo sơ mi.

ーNairu muốn thế nào?

Cậu gượng gạo hỏi, Nairu đáp lại với đôi mắt mạnh mẽ, ánh lên màu nâu nhạt.

ーMình sẽ không nói. Tuyệt đối sẽ không nói cho ai biết.

Nairu nắm chặt lấy thành ghế, cố gắng thả lỏng người, nói rõ.

Richi lấy một hơi dài rồi nói.

ーVậy thì mình cũng sẽ giữ bí mật.

ーỪ. Cùng giữ bí mật về việc Richi là bạn trai của mình và mình là bạn gái của Richi. Nếu như mà bị lộ.

Cậu có chút sợ hãi vì Nairu trông khá nghiêm túc.

ーChuyện gì sẽ xảy ra?

Cậu khẽ hỏi, chiếc ghế ống tròn kêu lên một tiếng dài, Nairu cảnh cáo cậu với khuôn mặt tái mét.

ーĐến lúc đó sẽ là chia tay đấy. Không còn bạn trai, bạn gái gì nữa. Mình sẽ quay lại với người khác.

Vì vẫn muốn là bạn trai của Nairu, cậu thề sẽ giữ bí mật, tuyệt đối không nói cho ai biết.

Richi vẫn giữ bí mật cho đến mùa hè sơ trung năm hai.

Cậu không hé nửa lời những gì đã xảy ra với Nairu, và cũng không hề bị bạn bè nghi ngờ về mối quan hệ ấy.

Nairu học khác lớp với Richi, không hề tham gia câu lạc bộ hay hội uỷ viên, đường về nhà cũng ngược hướng với Richi. Hơn nữa, kể từ hồi đó Nairu luôn là tâm điểm của những lời đồn, còn Richi cũng yên một chỗ, lặng lẽ đọc cuốn sách khủng long trong suốt thời gian nghỉ giải lao. Cả hai đều không bị nghi ngờ vì trông họ không giống như đang hẹn hò chút nào.

Nói, chung, là, Richi, đã, giữ, bí, mật.

Cả hai lúc nào cũng ở trong phòng sinh vật, toả ra mùi Amoniac, xếp đầy các vỏ hóa thạch và mô hình khủng long. Ở đó, cậu luôn nói chuyện với Nairu về những sinh vật sống đã bị tuyệt chủng, làm bài tập hay ôn thi—hay hồi hộp hơn là những hành động nguy hiểm. Richi vẫn cất giữ những chuyện đó ở trong tâm.

Giữa tiết thể dục, trong khi đám con trai đang di chuyển đến phòng thể chất, từ đằng xa Richi bắt gặp Nairu.

ーShibuya Nairu kìa. Đúng là mỹ nhân có khác.

ーNghe nói cô ấy được một trụ sở người mẫu chiêu mộ đấy.

ーHình như cô ấy đang hẹn hò với một học sinh cao trung đó—.

ーTao nghe đồn nhỏ đang hẹn hò với sinh viên đại học. Lúc nào cũng có một chiếc xe thể thao siêu ngầu, màu xanh thẫm đến đón cổ.

Cho dù mọi người xung quanh có nói vậy, Richi vẫn im lặng.

ーRichi không hứng thú sao? Shibuya Nairu ấy.

ーMà, Richi thích khủng long hơn con gái mà nhỉー.

ーAa, sao không thử hẹn hò với cô gái đeo kính có cùng sở thích đi.

ーDù sao thì cô ấy là Shibuya Nairu mà, không đến lượt anh em mình đâu. Tiêu chuẩn của mỗi người khác nhau mà. Gu của cô ấy đâu thể là học sinh sơ trung được.

ーĐúng vậy—.

Richi vẫn giấu đi những bí mật thầm kín và lắng nghe những lời như vậy bằng đôi mắt điềm tĩnh.

Cậu đã giữ bí mật.

Cho đến tận bây giờ, không một ai trong lớp biết chuyện Kogure Richi và Shibuya Nairu đã từng hẹn hò hồi sơ trung.

Mặc dù vậy, hai người họ đã chia tay rồi.

Nairu với Richi đã không còn là bạn trai bạn gái của nhau nữa mà đã thành người dưng nước lã.

Có lẽ cả hai sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa. Vạn nhất, nếu như cậu vô tình bắt gặp một Nairu trưởng thành hơn, thì cậu sẽ tưởng tượng đó là một địa điểm ngoạn mục giống như trong poster ở nhà ga hay ở trong màn hình TV.

Vậy chẳng phải giống với việc trở thành bạn bàn bên, trở thành bạn cùng lớp sao.

Nhìn sang bên cạnh, Richi lại bắt gặp đôi mắt ấy thêm một lần nữa.

Cả hai vội vàng quay đi.

Thử bắt chuyện chẳng phải tốt hơn sao. Cứ thoải mái như gặp người quen thôi.

Nhưng mỗi lần cậu cố gắng làm điều đó, thì ánh mắt từ gương mặt lạnh lùng lại khiến cho cảm xúc của cậu như đông cứng lại.

Giống như cô ấy đang bảo cậu không được bắt chuyện.

Khi còn hẹn hò, mỗi lần gặp Nairu ở hành lang là bị phớt lờ, nhưng sự thật thì cả hai đang cùng chia sẻ bí mật, trong lòng ngập tràn những cảm xúc chua chua ngọt ngọt.

Thế mà mọi người vẫn không biết Nairu là bạn gái của Richi.

Mặc dù Nairu và Richi của hiện tại đã chia tay, trở thành con người xa lạ, nhưng thật khủng khiếp khi giữ lấy bí mật đó.

Mỗi lần bị Nairu phớt lờ, Richi cảm thấy như bị cắt ra thành nhiều mảnh.

Cố gắng chịu đựng đến năm hai......Đến lúc đó sẽ đổi lớp. Vậy là có thể né được Nairu. Chỉ còn hai tháng nữa thôi......

Giờ nghỉ trưa vài ngày sau đó, Richi nghe được tin học sinh chuyển trường có bạn trai.

"Hình như là Youhei Aiba đó đấy"

Là Aiba sao!?

Tại chỗ ngồi của mình, Richi ngạc nhiên, vừa dỏng tai lên nghe, vừa lật giở cuốn khủng long Mook.

Khi vừa lên năm nhất, Youhei đã là thành viên chính của câu lạc bộ bóng chuyền, luôn tham gia các trận đấu giao hữu với các câu lạc bộ khác dưới tư cách là trợ lý, rất nổi tiếng với đám con gái bằng diện mạo tươi tắn và tính cách nhẹ nhàng.

Các cô gái từ trường khác cũng chen lấn vào cổ vũ những trận đấu mà Youhei xuất hiện. Hơn nữa, tất cả các câu lạc bộ thể thao đều muốn nhờ Youhei làm trợ lý vì độ nổi tiếng và đẹp trai của Youhei.

Mọi chuyện đã trở nên ầm ĩ khi Youhei, một con người không có bạn gái dù được đám con gái tỏ tình từ lúc nhập học, đã tuyên bố hẹn hò với học sinh năm nhất trong học kỳ hai.

Ngoài ra, cô gái kia thuộc tuýp người trầm lặng không phô trương, khiến cho một nửa số fan thì chúc phúc, nửa còn lại thì đã từ bỏ vì những lời của Youhei “Tôi thực sự nghiêm túc đấy”, “Người nổi tiếng như tôi chỉ muốn kết hôn với một cô gái bình thường”.

Vậy mà, chỉ mười ngày sau đó, cậu ta lại nắm tay cô gái ngây thơ ấy và tuyên bố trước các thành viên câu lạc bộ bóng chuyền,

ーXin lỗi, bọn tôi, chia tay rồi—.

Youhei nói lời bi thảm với gương mặt dửng dưng, và nó đã trở thành chủ đề được bàn tán sôi nổi.

ーSao ta, khi mới bắt đầu hẹn hò, tôi đã cảm thấy không hợp. Nhìn xem, tôi thì năng nổ còn cô ấy thì điềm đạm. Quá tệ phải không. Thế nên, chia tay là tốt nhất.

Tất cả mọi người đều bàng hoàng, từ thành viên của câu lạc bộ bóng chuyền đến các câu lạc bộ khác.

Vài ngày sau, Youhei lại giới thiệu một cô bạn gái khác với câu lạc bộ bóng chuyền, khiến ai ai trong trường đều ngạc nhiên.

Lần này hoàn toàn trái ngược với cô gái trước, lộng lẫy cả về ngoại hình lẫn tính cách.

Chưa đầy hai tuần sau, cả hai đã kết thúc mối quan hệ.

Cô gái tiếp theo được một tuần, cô thứ tư hơn hai tuần thì chia tay nhưng cô thứ năm chỉ được ba ngày. Đến cô thứ sáu thì mười ngày.

Đã một khoảng thời gian dài Youhei không có bạn gái, cứ như thế bị tẩy chay vậy. Nếu không có ai thì sẽ hẹn hò với người đã tỏ tình trước đây, và mỗi lần như vậy cậu sẽ “ra mắt” với câu lạc bộ bóng chuyền. Cho đến một ngày các Senpai đã hoàn toàn nổi cáu,

ーĐủ rồi đấy! Ít nhất cũng phải hẹn hò được ba tháng đi chứ!

“Vâng, vậy thì, em sẽ cố gắng mục tiêu ba tháng!”, Youhei đáp nhưng sau đó số lượng “bạn gái cũ” vẫn tiếp tục tăng.

Cho đến bây giờ, dài nhất cũng chỉ cỡ 18 ngày.

Theo như tin đồn mà Richi nghe ngóng được, thì Youhei Aiba chắc chắn đang hẹn hò với một học sinh năm ba xinh đẹp, lại chia tay nữa sao?

Vậy lần này hẹn hò với Nairu à?

“Hể~, thật đấy à!! Mấy thằng bắt chuyện với nhỏ, đã hy sinh trước khẩu súng vô tâm đó cả rồi. Không lẽ học sinh chuyển trường ghét con trai sao!”

Lũ con trai trong lớp than khóc,

“Chuyện đó chắc là giả? Tao không tin”

Cũng có một đám cho rằng,

“Không, là thật đấy. Nhìn đi......đến cả giờ ăn trưa cũng không ngồi cùng hội con gái nào cả”

Richi vờ sửa lại cầu kính, nhanh chóng nhìn xung quanh lớp. Đúng là, không thấy bóng dáng Nairu đâu.

Đám con gái thường lập nhóm để ăn trưa với nhau, cho đến ngày hôm qua, Nairu vẫn ngồi cùng hội có tiếng nói nhất lớp. Mọi cô gái đều muốn đưa Nairu xinh đẹp về nhóm, và mỗi lần đổi phòng học hay thực hành nấu ăn đều được chăm sóc rất kỹ, nhưng trông cô có vẻ không thích lắm.

Cậu thấy giống Nairu hồi sơ trung, biết cô ấy không hề thích náo nhiệt hay bị bao vây bởi những kẻ bám đít.

Nairu chỉ thích ở một mình.

Những cô gái có ý định thân thiết với Nairu, đều bị ngó lơ và họ đã quyết định đuổi Nairu ra khỏi nhóm khi cô ấy bắt đầu hẹn hò với Youhei.

Kể từ giờ, có vẻ sẽ không được thấy cảnh Nairu chán nản ngồi ăn với đám con gái trong lớp.

Giờ này, chắc Nairu đang ở đâu đó yên tĩnh dùng bữa một mình rồi.

ーMình rất giỏi tìm những nơi có thể ở một mình. Bởi vì mình thích yên tĩnh.

Hồi còn hẹn hò, cô ấy luôn nói với Richi như thế, với đôi mắt trong vắt.

Đặt gò má trắng lên chiếc bàn chịu nhiệt màu đen trong phòng sinh học, về từ từ nhìn về phía Richi.

Nairu cởi ba cúc áo sơ mi, lấp ló giữa khe hở là bầu ngực trắng nõn, ngoài trời đang mưa lất phất.......Căn phòng đầy mùi Amoniac như bị thu hẹp lại.......

ーMình không thích những nơi ồn ào.

ーGiọng nói của mọi người.....rất khó chịu và chói tai.

ーỞ đây, rất.......yên tĩnh. Mọi thứ như ngưng đọng lại.

"Thật hả, với Youhei Aiba sao"

Giọng nói của đám bạn cùng lớp như đánh thức Richi dậy.

"Mà, người đẹp như thế, không thể nào hẹn hò với anh em mình đâu, nếu là Aiba vậy chẳng phải hợp đôi sao?"

"Lần này không biết như thế nào đây—. Chưa từng có ai vô cảm như nhỏ ấy, mà lại đi hẹn hò với Aiba, không biết kéo dài được bao lâu"

"Mà, không phải Aiba tỏ tình, đâu nhỉ......? Như mấy lần trước......Chắc là học sinh chuyển trường kia tỏ tình với Aiba nhể! Ehhhhh~?"

"Chắc vẫn vậy thôi! Nhể!"

Những lời ấy cứ lặp đi lặp lại, khiến cho Richi vô cùng khó chịu, phức tạp. Trong tâm có chút tuyệt vọng, cứ chằm chằm vào trang Spinosaurus có xương sống mỏng và dài giống như cánh buồm.

Thức ăn chính của Spinosaurus không phải là thịt, mà là cá......

Với niềm đam khủng long của Richi, cậu cứ suy nghĩ đến chuyện ban nãy, như thể thức ăn của Panda là tre vậy.

Nairu quay trở lại lớp ngay khi giờ giải lao vừa kết thúc.

Tiếng kéo ghế vang lên bên cạnh, cậu cố gắng không nhìn qua bên đó mà dùng hết sức để nghe.

Cậu đang hẹn hò với Aiba sao?

Richi rất muốn hỏi Nairu.

Mọi người, đã nói cậu là người mê trai đẹp đấy.

Ai ai cũng nói ra những lời đay nghiến như thế.

Shi, bu, ya, san, đã tỏ tình với Aiba, thật không?

Những từ ngữ bẩn thỉu, độc ác khiến cho cậu khó chịu ấy, đang xoay tròn trong lồng ngực như một vòng xoáy u ám.

Mình đang nghĩ cái gì vậy.

Nếu nói ra những điều đó chỉ làm bản thân thêm đau khổ, và đánh mất thể diện. Nairu chắc chắn đang khinh thường Richi, vậy nên mới nhìn cậu bằng đôi mắt lạnh lùng đó.

Tiết học bắt đầu ngay khi giáo viên bước vào lớp, Richi cố gắng tập trung vào bài giảng.

Không hiểu sao, cậu lại có cảm giác Nairu đang nhìn qua đây, cả cơ thể như đông cứng lại. Chắc chắn là do chuyện vừa nãy.

Tập trung, tập trung nào.

Khi cậu vừa chỉnh lại cầu kính, có thứ gì đó lăn đến chân Richi.

Nairu đã đánh rơi cục tẩy.

Từ phía chân của Richi cạnh Nairu, cục tẩy lăn ngược sang gót chân bên kia của cậu, rồi dừng lại.

Bị kẹt vào chân của Richi khiến cho Nairu không tài nào nhặt được.

Làm sao đây.

Richi vờ như không để ý, nhưng nếu không có tẩy thì hơi mệt đấy. Sau đó, nhìn kỹ xuống dưới, cậu lại có cảm giác Nairu đang nhìn vào má của cậu.

Chắc chắn là tưởng tượng.

Không thể sai được.

Đúng vậy, phải cố gắng bình tĩnh lại......

Mình không nhìn thấy gì cả.

Nhưng.

Rốt cục, không thể chịu nổi cái nóng cắt da cắt thịt và những mâu thuẫn như muốn thắt ruột gan lại, Richi cúi xuống nhặt cục tẩy Nairu làm rơi.

Là cục tẩy hình Sakura Mochi[note49596] có gắn thêm vài chiếc lá xanh.

Với thiết kế dễ thương, không hề hợp với một Nairu trưởng thành, khiến Richi chủ quan và nhớ về hồi còn hẹn hò.

Ngầu, tự cao—Một nhân vật được đám nam sinh ngưỡng mộ gắn trên cây bút chì kim mà Nairu yêu thích, và chiếc điện thoại di động có dây đeo hình nhân vật địa phương dễ thương.

Nhìn những món đồ “kỳ cục” ấy, làm Richi rất ngạc nhiên. Càng khiến Nairu ngại ngùng hơn, kiếm cớ với khuôn mặt đỏ bừng......

ーKhông hợp đúng không! Mình chỉ dùng những gì mà nhà mình có thôi!

Trông Nairu như vậy thật dễ thương.

Aa, cũng chỉ là một cô gái bình thường thôi - Richi nghĩ.

Cả khi hai người hẹn hò trong buổi triển lãm khủng long cũng thế, ở một góc đồ lưu niệm, mắt Nairu sáng lên khi nhìn thấy chiếc cốc sứ in hình Triceratops,

ーCái này, dễ thương quá! Dễ thương không! Nè, Richi, rất dễ thương nhỉ!

Khiến cho Richi ngạc nhiên, mặt đỏ bừng lên và quay sang một bên nói,

ーNhìn kỹ trông nó không dễ thương cho lắm.

Làm cho Nairu vội vã bỏ đi, dù cậu có hỏi "Không mua à?", Nairu chỉ đáp lại cộc lốc "Không cần, trông trẻ con lắm".

Vì nên, trong lúc Nairu đi vệ sinh, Richi đã lén mua cái cốc Triceratops cho bản thân và Nairu, rồi đặt nó lên bàn chống nhiệt ở phòng sinh vật sau giờ học.

Ngay khi nhìn thấy cái cốc, Nairu hét một tiếng “Ah”, đôi mắt sáng lên, cười mỉm, rồi quay sang nhìn Richi với vẻ mặt nhõng nhẽo.

ーDù mình, đã nói là không cần mà.

ーỪ, nhưng mà, mình cũng muốn mua nó. Nhìn đi, mình muốn đem theo ấm nước không dùng ở nhà mình đến đun nước, vừa uống cà phê vừa nói chuyện. Nó đây nè. A, nếu cậu không thích thì dùng cốc giấy cũng được.

Thấy Richi cố tình nói vậy, Nairu nhanh chóng cầm lấy cái cốc, ôm vào lòng,

ーCái, cái này được rồi! Vì Richi đã cất công chuẩn bị cho mình mà. Tuy không phải sở thích của mình, nhưng, cái này là được rồi. Mình không có thích cái khác đâu.

Nhấn mạnh xong, Nairu áp mặt xuống bàn, vui vẻ mỉm cười với cái cốc in hình Triceratops, trong khi Richi đang rót nước nóng vào ấm nước.Nairu nhất định phải cho thêm đường và sữa vào cà phê. Trước khi cho sữa vào phải khuấy lên. Mỗi lần bị Richi nhìn thấy cảnh này, cô lại đỏ mặt lên, bĩu môi. Cậu cũng cảm thấy hồi hộp, lồng ngực trở nên ngọt ngào và ấm áp.

Lồng ngực cậu đắm chìm trong sự ngọt ngào và ấm áp ấy, khi đang nhặt cục tẩy lên, cậu định ngẩng mặt lên, cố gắng đưa cho Nairu—nhưng ngón tay như bị đóng băng.

Nairu cúi xuống nhìn cậu với gương mặt cứng nhắc.

Cô đáp lại cộc lốc, khi lấy lại cục tẩy từ Richi,

"......ơn"

Dường như Nairu đang cố gắng nói cảm ơn, cứ nắm chặt lấy cục tẩy, quay lên phía trước với vẻ mặt cứng đờ. Cô không muốn làm việc dư thừa với một người đến mặt cũng không muốn nhìn, ra vẻ oán hận, ngực và đầu của Richi cũng lạnh hơn vì phải chịu đựng những oán hận đó.

Một Nairu dễ thương, hay hờn dỗi đã không còn.

Cô, giờ đã không phải Nairu hồi còn là bạn gái của Richi.

Không nhặt thì tốt hơn......

Tiết năm, tiết sau đã kết thúc, đã đến giờ dọn dẹp. Tuần này đến lượt nhóm của Richi trực nhật lớp, Nairu cũng chung nhóm, đang quét nhà với dáng vẻ chán nản.

Để không lại gần cô ấy, cậu vừa chú ý, vừa khiêng cái bàn đi, sau đó cậu lại cảm nhận được ánh mắt.

Richi quay đầu lại, thấy Nairu đang đứng ở cửa cuối lớp, nhìn về phía cậu đang bên cửa sổ.

Nairu cắn chặt môi lại, dường như đang rất tức giận.

Bắt gặp ánh mắt của Richi, cô có chút xao xuyến, nhưng sau đó lại lườm bằng đôi mắt to tròn màu nâu nhạt.

Cậu quên luôn cả thời gian, cả hai cùng nhìn lên đầu lớp.

"......"

"......"

Có lẽ cả hai cũng không đoán được đối phương đang nhìn đi đâu, đúng lúc đó, một giọng nói thánh thót vang lên.

"Nairu! Hôm nay câu lạc bộ nghỉ, tí nữa mình hẹn hò đi!"

Cả Nairu và Richi đều giật mình.

Người vừa xuất hiện trước lớp Richi là, Youhei Aiba—một thằng con trai với ngoại hình khoẻ khoắn tươi tắn y chang giọng nói.

Thử tưởng tượng một tên chuẩn men, cao ráo, đa tài trong thể thao như Youhei đây, được mọi người đánh giá chả khác gì idol, chiều cao hay cân nặng cũng đều trên mức trung bình, và cả một gương mặt không khác gì gương mặt phụ nữ.

Một chàng trai nghịch ngợm, hoạt bát với gương mặt xinh đẹp, khi có thể trạng tốt, cậu có thể chơi ở bất kỳ vị trí nào mà không hề có khuyết điểm về chiều cao hay cân nặng.

Dù ở bất cứ đâu, hay làm gì, cậu luôn nổi bật dưới ánh đèn thể thao.

Hoàn toàn khác biệt với nhân vật quần chúng Richi.

Nairu lướt nhìn Richi, rồi quay lại về phía bạn trai, đáp lại.

"......Mình biết rồi, giao cho cậu đó"

"Hừm, giao cho mình có ổn không đó? Nếu cậu đã nói thế, mình sẽ cố gắng dạy cho cậu môn thể thao mình giỏi nhất. Rồi đến cửa hàng tiện lợi mua đồ và qua đêm ở nhà mình—"

"Đồ ngốc"

Nairu dùng cán chổi chỉ lên cằm Youhei.

"Woa, sao cậu lại làm vậy với bạn trai mình chứ"

"Chúng ta chỉ mới hẹn hò được ba ngày, làm sao có thể ở lại nhà cậu được"

"Vâng vâng, vì mình là con trai mà. Hôm nay chỉ học bình thường thôi. Nhưng, mình sẽ không chịu trách nhiệm nếu như cậu ôm mình và nói ‘Hôm nay mình không muốn về đâu’ nhé"

"Không có đâu"

"Vậy là sao chứ?"

"Chết tiệt, nói chuyện bình thường thôi mà. Mình cũng muốn tán tỉnh học sinh chuyển trường"

Cuộc nói chuyện của Youhei và Nairu, trông chả khác gì một cặp đôi mới hẹn hò đang đùa giỡn. Mà không phải Richi nhìn thấy vậy mà khó chịu.

Cô ấy không thèm nhìn Richi nữa, tiếp tục cuộc trò chuyện đầy ẩn ý với Youhei.

Không liên quan đến mình.

Nairu không còn là bạn gái của cậu nữa.

Richi quay mặt đi, tiếp tục khiêng cái bàn, thì bỗng Youhei, người đang nói chuyện với Nairu, nhìn sang hướng Richi ở bên cửa sổ với gương mặt idol.

Ể?

Ánh mắt lộng lẫy ấy, nhìn thẳng vào Richi đang ngơ ngác, thả lỏng miệng.

Chỉ trong chốc lát, Youhei lại nói "A, mình về dọn nhà đã, lát gặp lại nha", rồi đi mất.

Cả Nairu và đám bạn cùng lớp có vẻ như không thấy Youhei đã cười với cậu.

Nhưng Richi lại cảm thấy rất khó chịu.

Truyện Chữ Hay