Giang Thanh Mộng nghiêng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cô chỉ có thể mơ hồ đoán được phương hướng này là cửa sổ, vừa nhìn qua liền có thể cảm giác được một đám mây mù mờ ảo, tựa như một tầng sương mù dày đặc màu xám đang lơ lửng.
Đó là ánh sáng.
Đôi mắt của cô vẫn có thể cảm nhận được ánh sáng.
Bác sĩ nói, có thể cảm nhận được ánh sáng, nghĩa là tế bào ánh sáng chưa bị phá hủy hoàn toàn, vẫn còn hi vọng lấy lại thị lực.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, Khương Chi Chu chăm chú nhìn sườn mặt cô.
Giang Thanh Mộng để mặt mộc, áng mây đỏ rực ngoài cửa sổ đầy huyền ảo phản chiếu vào phòng, mạ lên mặt cô một vầng ánh sáng vàng nhạt. Không còn nhợt nhạt không chút máu như những ngày trước, ánh sáng rất mạnh, khiến gương mặt cô tựa như một bức tranh mực tĩnh lặng.
Trong khoảnh khắc nào đó, dường như đang trở lại một năm trước.
Cô vẫn còn là một cô bé dịu dàng, lịch sự, không bao giờ nhuốm màu u ám và hoang tưởng.
Chỉ là đôi mắt của cô không còn rực rỡ nữa.
Nếu cô vẫn có thể nhìn thấy, lúc này sẽ có một tia sáng nông như nước trong đôi mắt màu hổ phách ấy. Cô sẽ che mắt lại, cong khóe môi, nhìn những rặng mây đỏ qua khe hở giữa những đầu ngón tay, rồi ngoảnh đầu lại nhìn vào mắt Khương Chi Chu, mỉm cười, nụ cười đầy trong trẻo và sạch sẽ.
Khương Chi Chu rũ mi mắt, không dám nhìn sườn mặt của cô nữa.
Ánh mắt nàng rơi vào những lọn tóc trên vai cô.
Trước đây, Khương Chi Chu thích câu lấy một lọn tóc của cô, quấn quanh đầu ngón tay để cảm nhận được sự mát lạnh và mượt mà. Sau đó, Giang Thanh Mộng cũng học được sở thích này. Lúc cả hai làm trên giường, hay trên ghế sô pha, rất thường xuyên đè phải tóc nhau. Khương Chi Chu muốn cắt ngắn đi vì bực bội nhưng Giang Thanh Mộng đã đè nàng xuống, không cho cắt với lý do sẽ làm ảnh hưởng đến xúc cảm của cô.
Nàng không muốn cắt nữa.
Khương Chi Chu ngoảnh mặt đi, không dám nhìn mái tóc dài của Giang Thanh Mộng nữa, vì nàng sợ sẽ gợi lại quá nhiều hồi ức.
Các nàng nói sẽ gặp lại nhau, nhưng cũng sắp phải chia lìa. Nàng không thể không muốn ở bên cô thêm vài giây nữa, để nhìn cô thêm một vài lần.
Khương Chi Chu nhớ đến lần cuối cùng khi Giang Thanh Mộng bước ra ngoài, cô đã bịn rịn quay lại sau mỗi bước chân, nhìn nàng một cách đầy quyến luyến.
Chỉ vài ngày sau, Khương Chi Chu mới cảm nhận được tâm trạng của cô lúc đó—— Rõ ràng là ở trước mắt, nhưng lại có thể rời đi bất cứ lúc nào. Lo được lo mất, giống như dẫm lên một cung đường lơ lửng, lo lắng, sợ hãi, không hề có cảm giác an toàn.
Loại cảm giác này thật sự rất dễ khiến người khác phát điên.
"Tối hôm nay dường như sáng hơn ngày thường." Giang Thanh Mộng nói, giọng điệu giống như một người bạn đang chuyện trò, không có một chút cảm xúc.
Khương Chi Chu nói với cô: " Ánh hoàng hôn chiều hôm nay rất đẹp."
"Ánh bình minh không ra khỏi cửa, hoàng hôn sẽ du ngoạn ngàn vạn lần. Xem ra ngày mai trời nắng đẹp, rất thích hợp đi chơi. Ngày mai chị phải trở về đoàn làm phim rồi à?"
"Đêm nay chị phải trở về rồi."
"Chị ở đây bao lâu rồi?"
"Em chuyển viện được mấy ngày, chị cũng ở đây mấy ngày."
Giang Thanh Mộng im lặng một lúc rồi nói: "Người đưa kẹo vừa rồi cũng là chị."
Cô đã yêu Khương Chi Chu rất nhiều năm. Cô đã quá quen thuộc với từng lời nói, từng cử chỉ của Khương Chi Chu. Cho dù nàng có khoác lên mình lớp vỏ nào, cô cũng sẽ sinh ra một loại cảm giác quen thuộc với nàng. Cho dù không nhìn thấy được, cô cũng có thể nhận ra bằng cảm giác.
Hệt như trước đây, cô có thể dễ dàng nhìn thấy Khương Chi Chu giữa biển người mênh mông.
Khương Chi Chu không có ý định giấu giếm, nàng thấp giọng thừa nhận: "Là chị."
Giang Thanh Mộng quay lại, đối mặt với Khương Chi Chu:" Trước kia, chị kiên trì muốn đi cùng em. Mặc dù em không đồng ý nhưng chị vẫn lén lút đi theo. Nhưng hiện tại chị đột nhiên đồng ý việc tạm thời tách ra và cho nhau thời hạn hai năm... Chi Chu, có phải chị gặp chuyện gì không? Chuyện khiến chị đột nhiên thay đổi ý định như vậy."
Khương Chi Chu nhìn cô, thất thần trong một lúc.
Cô vẫn luôn thông minh và nhạy bén như vậy.
Khương Chi Chu không trực tiếp trả lời, nàng chỉ hỏi:" Thanh Mộng, em có tin vào ma quỷ hay thần thánh không?"
Khương Chi Chu đã từng hỏi câu này trước đây. Lúc đó, cả hai cùng ở phim trường, nàng định thú nhận sự tái sinh của mình nên đã làm một chút công tác tư tưởng cho Giang Thanh Mộng.
Vào thời điểm đó, Giang Thanh Mộng đã trả lời nàng một cách chắc chắn: " Không tin."
Nhưng hiện tại——
"Bây giờ chị đang đứng trước mặt em. Em có thể không tin sao?" Khóe môi Giang Thanh Mộng khẽ cong lên, có chút vui vẻ.
Khương Chi Chu vẫn còn trên đời này. Cho dù thế nào đi chăng nữa, cô vẫn luôn vui mừng vì ý niệm này.
"Chúng ta đợi nhau hai năm đi em." Khương Chi Chu nói: "Hai năm sau, mọi chuyện rồi sẽ ổn, em cứ tin chị."
Giang Thanh Mộng vẫn im lặng.
Cô đã mơ hồ đoán được một vài chuyện.
Người nào đó đã từng nhắc nhở cô rằng biết quá nhiều không phải là chuyện tốt.
Đây có phải là quả báo không?
Nếu vậy, cô cũng sẽ không hối hận. Cô thà trở thành một kẻ mù để đổi lấy Khương Chi Chu trọn vẹn nhất, còn hơn bị giam cầm trong bóng tối, gặp lại nhau nhưng chẳng biết gì.
Căn phòng nhất thời yên tĩnh, không ai nói với ai một lời nào.
Một lúc sau, Giang Thanh Mộng hỏi: "Chị còn ở đây không?"
Nàng vừa nói rằng sẽ rời đi.
Khương Chi Chu tiến lại gần cô, đặt tay lên cổ tay Giang Thanh Mộng: "Chị ở đây."
Giang Thanh Mộng lần theo tay Khương Chi Chu, mò mẫm từ cánh tay hướng lên trên, vuốt ve gương mặt nàng.
Khương Chi Chu cúi người xuống, để cô phác họa gương mặt mình.
Giang Thanh Mộng dùng hai tay ôm lấy mặt nàng, mơn trớn lông mày, mắt, mũi, môi và cằm.
Từ trước đến nay, cô luôn thích vuốt ve gương mặt nàng. Chỉ dùng đôi mắt để nhìn thôi vẫn chưa đủ. Khi đầu ngón tay lạnh lẽo chạm vào làn da ấm áp và tinh tế ấy, mới có thể cảm nhận được xúc cảm chân thật nhất.
Hiện tại cô chẳng thấy gì, cũng muốn buông xuôi hoàn toàn, không còn lo được lo mất nữa. Chỉ là, cô muốn nhớ kỹ gương mặt nàng.
Khi đầu ngón tay chạm vào sự ướŧ áŧ, lạnh lẽo nơi khóe mắt nàng, Giang Thanh Mộng liền dừng lại. Sau đó, cô dùng đầu ngón tay lau nước mắt cho nàng, tựa trán mình vào trán nàng, dịu dàng nói:" Em lại làm tổn thương chị rồi."
Cô đã làm tổn thương nàng quá nhiều lần. Nàng bị cô cắn, bị cô làm tổn thương. Đôi khi cô không thể kìm chế được cảm xúc của bản thân, cô chỉ muốn khiến nàng tổn thương, chọc giận nàng, tìm kiếm giới hạn của nàng.
Mỗi lần cắn nàng, Giang Thanh Mộng đều sẽ giúp nàng rửa sạch vết thương. Nàng hoàn toàn không trách cô nửa lời, trong mắt đều là sự dịu dàng.
Mỗi lần cô làm tổn thương nàng, đều sẽ khiến nàng bật khóc. Cô bức nàng quay lưng bỏ đi, nhưng nàng vẫn sẽ trở về, cũng chưa bao giờ thực sự rời đi.
Nàng cởi bỏ hết mọi phòng bị và gai góc trong người, sự mềm yếu còn sót lại đều trao hết cho Giang Thanh Mộng. Cho nên, Giang Thanh Mộng suýt chút nữa đã quên, trước kia Khương Chi Chu là người sắc bén đến mức nào.
Khương Chi Chu an ủi cô với giọng điệu hài hước và thoải mái:" Hơi đau, nhưng chị đều nhớ hết và giữ trong lòng. Khi nào em khỏe lại, chị sẽ trả lại em gấp đôi."
Quyền làm tổn thương bản thân nàng của Giang Thanh Mộng là do nàng tự trao cho cô. Trừ khi cô không còn yêu nữa, nàng sẽ vĩnh viễn không bao giờ lấy lại.
"Trước kia, chị chưa bao giờ nói với em rằng chị sẽ đau." Giang Thanh Mộng dịu dàng cọ cọ lên trán nàng. Cô dừng lại một lúc rồi nói tiếp:" Em đã từng hỏi chị, nhưng chị đều nói là không đau...Ngày hôm đó là lần đầu tiên em nhìn thấy chị không kiềm chế được như vậy..."
Khương Chi Chu nhắm mắt lại, nắm lấy tay Giang Thanh Mộng, lòng bàn tay hơi siết chặt, đầu mũi có chút chua xót.
Nàng không muốn nhớ lại.
Ký ức vẫn còn đầy rối bời và đau đớn, cả lý trí và tôn nghiêm đều bị lời nói của Khương Chi Chu đánh bại. Đáy lòng như tan nát, chỉ muốn chạy trối chết.
"Chi Chu."
"Hửm?" Khương Chi Chu mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào Giang Thanh Mộng.
"Dường như trước nay chị chưa bao giờ cần em."
Khương Chi Chu khó hiểu: "Tại sao em lại nói như vậy?"
Giang Thanh Mộng nói: "Trong lòng chị chất chứa rất nhiều tâm sự, nhưng chưa bao giờ chịu nói ra, cũng không muốn nói cho em biết."
Nàng chưa bao giờ cần được an ủi, có thể tự giải quyết được những cảm xúc tiêu cực của bản thân. Nàng chưa bao giờ cần được giúp đỡ, nàng có thể tự mình giải quyết được mọi chuyện. Nàng độc lập, mạnh mẽ, lý trí, không bao giờ thể hiện khía cạnh dễ bị tổn thương của mình. Ngẫm lại, chỉ có bản thân cô yêu cầu nàng, ỷ lại vào nàng. Nàng dường như không cần cô, không cần tình yêu, một mình nàng vẫn có thể sống tốt được ... Một khi nói lời chia tay, nàng có thể thoải mái ra đi dễ dàng.
Đôi khi, Giang Thanh Mộng không khỏi tự hỏi tình yêu của Khương Chi Chu có phải bắt nguồn từ sự thương hại và tội lỗi không. Giống như thời niên thiếu, nàng cảm thấy thương hại vì gia cảnh của cô, áy náy vì những lời nói kia sẽ làm tổn thương cô. Cho nên, sau khi sinh bệnh, nàng đã chăm sóc và đối xử với cô hết sức dịu dàng.
Sự dịu dàng đó xuất phát từ đạo đức, nợ nần và trách nhiệm chứ không phải tình yêu.
Khi dịu dàng qua đi, chỉ còn lại lãng quên hoàn toàn.
Khương Chi Chu bắt đầu nhớ lại, lần đầu tiên Giang Thanh Mộng nói đau là vào lúc nào.
Trước kia, Giang Thanh Mộng đã quen với việc nói 'không đau'. Sau khi xác nhận quan hệ, khi nàng phát hiện vết đỏ trên cổ tay cô, đó cũng là lần đầu tiên cô nói:" Đau, rất đau."
Kể từ đó, Khương Chi Chu nhìn thấy những cảm xúc tiêu cực của cô ngày càng nhiều.
Sau đó, khi cả hai cãi nhau, Khương Chi Chu sẽ nhào vào lòng Giang Thanh Mộng, thả lỏng bản thân, để cho cô tùy ý kiểm soát, nhằm xoa dịu những cảm xúc nhạy cảm trong cô.
Việc làm đó thực sự có thể xoa dịu cảm xúc của cô. Khương Chi Chu luôn nghĩ rằng những chuyện đó sẽ thỏa mãn mong muốn kiểm soát của cô. Hiện tại, xem ra có lẽ nàng đã tạo cho cô cảm xúc dựa dẫm rồi đúng không?
Nghĩ đến đây, Khương Chi Chu ngập ngừng nói: "Thanh Mộng, chị cần em, chị cũng đang cố gắng dựa dẫm vào em."
Sau lần cãi vã cuối cùng, nàng bắt đầu có ý thức dựa dẫm vào Giang Thanh Mộng để giải tỏa sự mềm yếu của bản thân mình.
Trước đây, Khương Chi Chu cố chấp cho rằng người lớn tuổi hơn không nên tỏ ra yếu đuối với người trẻ hơn mình, cho nên nàng đã quên mất việc thể hiện sự yếu đuối trước mặt người mình yêu chẳng có gì là xấu hổ.
Giữa những người yêu nhau, giữa hai người phụ nữ yêu nhau, bất kể là lớn hay nhỏ, thì đều có thể nương tựa, dựa dẫm vào nhau. Nàng có thể ấu trĩ, yếu đuối, dễ xúc động. Nàng không cần cứng đầu và phát ra tín hiệu "không có em, chị vẫn có thể sống một mình được", điều này sẽ khiến cho người mình yêu không cảm nhận được cảm giác an toàn.
Cô gái nhỏ của nàng thật sự là người có được cảm giác an toàn khi được dựa vào, được cần đến.
Sau đó, nàng đã học được cách ỷ lại.
Tình yêu khiến cô không rời đi, sự phụ thuộc khiến cô không buông bỏ.
Thêm một chút ỷ lại là đang bớt đi một chút độc lập.
Nàng chỉ hy vọng rằng những sự phụ thuộc này có thể đổi lấy cảm giác an toàn của Giang Thanh Mộng. Nàng nguyện ý hi sinh cũng không thành vấn đề.
Nguyên nhân khiến Giang Thanh Mộng phát bệnh là sau khi gặp lại nàng. Nàng là người thích trước, chủ động đến gần và quấn quýt lấy cô. Về tình, về lý, nàng nên có trách nhiệm với cô gái nhỏ đến cuối đời.
Giang Thanh Mộng im lặng một lúc, sau đó ôm Khương Chi Chu vào lòng rồi hỏi:" Chị có nhớ những gì chị đã nói với em khi chị mười chín tuổi không?"
Khương Chi Chu ôm chặt lấy Giang Thanh Mộng: "Lúc đó em không thích nói chuyện, hầu như lúc nào cũng là chị nói. Chị nói rất nhiều chuyện, em muốn nói đến câu nào?"
Giang Thanh Mộng khẽ mỉm cười:" Chị đã từng nói, nếu không muốn chết thì nên trân trọng bản thân, đừng mong người khác kéo mình ra khỏi vũng lầy ..."
Bị kẹt trong vũng lầy nhưng vẫn học được cách cứu vãn là thứ mà Khương Chi Chu đã dạy cho cô từ rất nhiều năm về trước. Nhưng hiện tại Khương Chi Chu đã quên mất, chỉ muốn cố chấp vươn tay kéo lấy cô, cho dù cùng nhau chìm xuống, nàng cũng chẳng quan tâm.
Khương Chi Chu chậm rãi nhớ lại, trong ấn tượng của mình, dường như nàng đã nói những lời đó ...
——"Xem ra em thật sự không muốn chết, vậy tại sao hiện tại em không muốn ăn uống gì?"
"Em đang tự ngược đãi bản thân mình à? Em đang đợi ai đến an ủi em sao? Em mong họ sẽ ôm em vào lòng rồi bảo em đừng khóc? Van nài em ăn chút gì đó đi? Chữa lành vết thương lòng cho em bằng tình thương và sự ấm áp à?"
"Em đừng ngu ngốc như thế nữa. Cuộc đời này không phải là một bộ phim, sẽ chẳng có ai xếp hàng để cứu vớt hay chữa lành cho những tổn thương của em. Nơi này có đầy rẫy người giống như chị vậy, có người không có sự đồng cảm, có người thờ ơ lạnh nhạt, biết đâu cũng sẽ có người bỏ đá xuống giếng khi nhìn thấy người khác gặp khó khăn. Nếu em vẫn chưa muốn chết, vậy thì hãy trân trọng bản thân mình hơn và đừng mong chờ người khác kéo em ra khỏi vũng lầy nữa..."
Khi đó, Giang Thanh Mộng tự ngược đãi bản thân, không ăn không uống. Lúc đó, Khương Chi Chu không có nhiều bao dung và kiên nhẫn, nàng đã dùng những lời nói thô bạo của mình để làm cô đau lòng...
"Chi Chu, nếu em không thể nhìn thấy được nữa, chị có định hy sinh cả cuộc đời mình để an ủi em không? Ôm em vào lòng và cầu xin em đừng khóc? Chữa lành cho em bằng tình yêu và sự ấm áp của chị?"
Những lời dùng để châm biếm Giang Thanh Mộng năm xưa đã bị Giang Thanh Mộng đáp trả lại đầy đủ. Khương Chi Chu vừa đau lòng vừa xấu hổ, nàng duỗi tay che miệng cô lại, nhỏ giọng biện minh:" Em không thể ôm thù như thế này được ... Lúc đó chị vẫn còn nhỏ, cũng không thân với em cho nên mới nói những lời cực đoan đó..."
Giang Thanh Mộng thấp giọng cười cười, quay đầu đi rồi tiếp tục nói:" Em không mang thù, em chỉ cảm thấy khi đó chị nói rất đúng...Chị có biết em đã nghĩ gì trong những ngày qua không?"
"Em nghĩ gì?"
"Em nghĩ, em không muốn chị trở thành ánh sáng của em, em muốn tự trở thành ánh sáng của cuộc đời mình. Chi Chu, bắt đầu từ bây giờ, đến lượt em trải nghiệm thử cảm giác không dựa dẫm vào chị rồi."
.
.
.
Sau khi Giang Thanh Mộng rời đi, Khương Chi Chu đã mua một cuốn lịch.
Ngày qua ngày, nàng đều xé một trang.
Nàng tự tay xé chúng, tận mắt chứng kiến từng ngày trôi qua.
Chỉ cần đợi hai năm, hay chính xác là một năm tám tháng, nàng sẽ có thể đón người yêu đang chữa trị ở nơi xa trở về.
Xung quanh nàng có rất nhiều người. Hạ Vũ Hà học hỏi kinh nghiệm dưới trướng Hà Gia một thời gian, hiện tại đã trở về bên cạnh nàng.
Cô bé thích khóc năm nào giờ đã có thể tự mình đảm đương mọi việc.
Khương Chi Chu vui mừng xoa xoa đầu Hạ Vũ Hà, yêu cầu cô ấy phụ trách công tác tuyên truyền của mình.
Khương Chi Chu bỏ qua những xích mích trong quá khứ, tiếp tục để Triệu Viên làm người đại diện của bản thân, đồng thời để cô ấy đào tạo những người mới của Công ty giải trí Bạc Chu.
Triệu Viên đã từng nhận tiền của Giang Thanh Mộng để làm tai mắt cho cô. Cô ấy đã báo cáo mọi động thái của nàng cho Giang Thanh Mộng.
Khương Chi Chu nói với Triệu Viên:" Công ra công, tư ra tư. Tôi đánh giá cao năng lực và thái độ làm việc của chị, tôi sẽ không bạc đãi chị chỉ vì xích mích cá nhân. Cho nên, chị cứ cư xử như bình thường đi."
Cô đánh giá cao thái độ làm việc của Triệu Viên, nhưng cũng chỉ trong giới hạn thường thức. Họ chỉ có thể trở thành đối tác tốt của nhau, không thể nào trở thành bạn bè, cũng không phát triển thêm một mối quan hệ cá nhân nào.
Tất cả sự mềm yếu và bao dung trong tim nàng chỉ dành cho một người.
Công ty Truyền thông Giải trí Bạc Chu là do Giang Thanh Mộng và Hà Gia đồng sáng lập. Trước khi Giang Thanh Mộng rời đi, cô đã giao phần việc của mình cho Khương Chi Chu tiếp quản.
Trước đây, trong lúc ký hợp đồng, Khương Chi Chu đã nhắc nhở Giang Thanh Mộng: Đối với một phòng làm việc hoặc công ty truyền thông vừa được thành lập nhưng lại lấy minh tinh lưu lượng làm nòng cốt, sự cạnh tranh cốt lõi của toàn bộ công ty chỉ phụ thuộc vào một người, thực sự mang rủi ro rất lớn. Nếu nghệ sĩ đó xảy ra chuyện gì, có thể kéo cả công ty phá sản cùng.
Không ngờ đó lại là một lời tiên tri.
Ban đầu, nhiều người trong ngành công nghiệp này rất muốn hợp tác với các nghệ sĩ đến từ Bạc Chu vì thân phận lưu lượng cao của Giang Thanh Mộng. Sau khi Giang Thanh Mộng rời đi, tài nguyên và giá trị thương mại của Công ty giải trí Bạc Chu nhanh chóng tuột dốc.
Công ty giải trí Bạc Chu là tâm huyết của Giang Thanh Mộng. Khương Chi Chu không muốn nó sụp đổ trong một sớm một chiều. Cho nên, nàng đã dành thời gian nửa năm để hỗ trợ Hà Gia vận hành.
Trong sáu tháng qua, nàng không nhận bất kỳ bộ phim nào. Tất cả tài nguyên mà nàng nhận được đều trao cho các nghệ sĩ mới của Bạc Chu. Nàng chỉ quay một vài quảng cáo và tạp chí, còn sự nghiệp diễn xuất đang trên đà phát triển thì lại bị đình trệ, thậm chí tuột dốc.
Sau khi Công ty giải trí Bạc Chu dần đi vào quỹ đạo, Khương Chi Chu đã dành thời gian để hoạch định lại sự nghiệp diễn xuất của bản thân.
Vào năm thứ ba sau khi tái sinh, làng giải trí nghênh đón mùa đông giá rét của lĩnh vực điện ảnh và truyền hình.
Giang Thanh Mộng từng bí mật gài bẫy, để bộ phim《 Đại Minh truyền kỳ 》do Tinh Nguyên sản xuất bị cấm sóng đầu tiên. Sau đó, cô tung vụ việc "rửa tiền" và "hợp đồng ma", gây ra hàng loạt phản ứng dây chuyền, khiến toàn bộ ngành công nghiệp giải trí đều chấn động.
Năm nay, có vô số công ty điện ảnh và truyền hình phá sản.
Trong suốt một năm qua, nhà nước ban hành luật thuế, lệnh giới hạn lương và chính sách hoàn thuế, khiến mọi người trong ngành điện ảnh và truyền hình đều cảm thấy bất an.
Khương Chi Chu mang khẩu trang, đội mũ, đi trên thành phố điện ảnh. Nàng nhận thấy đường phố rất hoang vắng, nhiều cửa hàng đóng chặt cửa, trước mặt có dán thông báo cho thuê lại.
Nàng đi bộ đến một cửa hàng quần áo và nhìn thấy tấm áp phích của Giang Thanh Mộng phía cửa sổ kính.
Nụ cười dịu dàng, trong trẻo. Ánh mắt sáng ngời đầy rực rỡ.
Ánh mắt Khương Chi Chu bỗng dịu lại. Nàng vươn tay vuốt ve gương mặt cô qua lớp kính cửa sổ. Nàng bỗng nhớ đến những lời cuối cùng mà Giang Thanh Mộng đã nói với bản thân vào ngày hôm ấy.
—— Chi Chu, chị hãy đợi em. Đợi đến một ngày, em có thể dõng dạc nói với chị: Em là người yêu của chị, chị có thể làm nũng với em, tùy hứng với em, trút hết những cảm xúc tiêu cực lên em. Chị có thể làm bất cứ điều gì chị muốn trước mặt em, và em sẽ bao dung chị vô điều kiện.
--------
Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.