Editor: YuuNgày diễn ra họp báo giới thiệu người máy Khang Ni phiên bản hai.
Anh mặc một bộ vest cao cấp được may đo riêng màu đen tuyền, ngay cả áo sơ mi bên trong cũng là màu đen, trên người chỉ có một màu sắc duy nhất, chính là chiếc khăn cài màu đỏ trên túi áo ngực.
Khi Ngôn Trạm bước lên sân khấu, chiều cao 1m91 đáng tự hào của anh lập tức vô cùng nổi bật trong sảnh tiệc.
Nam Chức tham dự sự kiện trong chiếc váy đen cổ vuông bằng nhung đến từ thương hiệu Hepburn.
Anh ta cũng đâu phải người nổi tiếng đâu, một bức ảnh thô cũng có thể hủy hoại hình tượng được chắc?
“Đáng ra tớ phải đoán lão Phật gia sẽ đưa cậu tới đây chứ nhỉ.”
Chiếc váy này là do Ngôn Trạm chọn.
“…”
Phương Bác cũng ngây người.
Thiết kế lưng cao khiến đôi chân của cô như dài hơn, đường viền cổ vuông trang nhã, thanh lịch, tôn lên chiếc cổ thiên nga xinh đẹp, chất liệu vải nhung đen tuyền cũng làm làn da trắng của cô càng thêm trắng sáng.
Người dẫn chương trình bước lên sân khấu phát biểu khai mạc.
Nam Chức thu hút mọi ánh nhìn ngay khi vừa bước xuống xe.
Mặt Nam Chức lại nóng bừng, cô vô thức vỗ vỗ vào mặt, trả lời: “Đừng có nói lung tung, tớ đến là để ngắm nhìn sản phẩm mà tớ đã tham gia thôi.”
Cô giống như một con thiên nga đen kiêu ngạo, một mực không để tâm tới sự ưu ái của người xung quanh, chỉ ngẩng đầu ưỡn ngực vì vẻ đẹp của mình.
Nam Chức gật đầu: “Làm phiền trợ lý Phương rồi.”
Phương Bác cũng ngây người.
Nam Chức liếc nhìn tin nhắn vừa nhận được trên điện thoại, ngẩng đầu hỏi: “Lát nữa Ngôn tổng sẽ lên phát biểu sao?”
Những người khác nhao nhao nói “Đúng vậy”, mong muốn sống sốt vô cùng mãnh liệt.
Khương Ni mím môi không nói lời nào, nhưng ánh mắt lại hằm hè nhìn Nam Chức.
Sửng sốt khoảng năm giây, anh ta mới bước đến gần, nói: “Ngôn tổng dặn tôi ra ngoài này đón cô Nam, mời cô đi theo tôi.”
“…”
Đinh Đang rất vui vì lâu lắm rồi mới được gặp Nam Chức.
Nam Chức hỏi: “Tìm hiểu chuyện gì cơ?”
Nam Chức gật đầu: “Làm phiền trợ lý Phương rồi.”
Những lời mà người đàn ông vừa mới nói trên sân khấu vẫn còn đọng lại trong tâm trí cô.
Anh đứng từ xa nhìn Nam Chức bị một đám người vây quanh, mọi người đều chỉ trỏ bàn tán về cô, anh hận không thể lập tức giết chết đám người này!
Chức Chức: [Dáng dấp của Lăng tổng vốn cũng không tệ mà]
Buổi họp báo được tổ chức tại sảnh tiệc của khách sạn Hilton.
“Chức Chức, cậu nói gì đi.” Trần Diệp An lắc lắc cánh tay cô: “Rõ ràng là Ngôn Trạm…”
“Chức Chức?”
Nhưng cũng có những nhân viên có tâm lý vững vàng, ngẩng đầu đáp: “Giám đốc kỹ thuật Ngôn, chúng tôi không biết anh và cô Nam là người yêu của nhau.
Người không biết thì sao có thể trách được.”
Có lẽ vì để tránh nghi ngờ nên họp báo không được tổ chức ở khách sạn dưới quyền Thịnh Trân.
“Anh sẽ cho người mang một cái mới tới.” Ngôn Trạm nói: “Cái này bỏ đi.”
“…”
Ngoài những tên tuổi lớn và những nhân tài hàng đầu trong lĩnh vực khoa học công nghệ thì các khách mời có mặt hầu như đều là những doanh nhân có mắt nhìn sắc bén, đánh hơi thấy mùi béo bở nên muốn lấn sân sang lĩnh vực này.
Bao gồm cả buổi họp báo mang tính bước ngoặt như giới thiệu phiên bản đầu tiên của Khang Ni cũng không lộ diện.
Nam Chức ngồi bên trái ở hàng ghế VIP thứ hai, góc nhìn lên sân khấu phải nói là tuyệt vời.
Tác giả có lời muốn nói:
“Nếu có bất cứ vấn đề gì thì cô Nam có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào.” Phương Bác nói.
Nam Chức cảm thấy anh ta như vậy khá mới mẻ nên đã chụp một bức ảnh rồi gửi vào nhóm nhỏ.
“Đúng rồi, sao cậu lại có mặt ở buổi họp báo?”
Nam Chức liếc nhìn tin nhắn vừa nhận được trên điện thoại, ngẩng đầu hỏi: “Lát nữa Ngôn tổng sẽ lên phát biểu sao?”
Nếu không có anh, cô cũng đâu có để người khác nói mình như vậy!
“Chuyện này,” Phương Bác chỉ mỉm cười: “Lát nữa cô Nam sẽ biết thôi.”
……
Có lẽ vì để tránh nghi ngờ nên họp báo không được tổ chức ở khách sạn dưới quyền Thịnh Trân.
Cái này cũng đáng coi là tò mò không chính đáng sao?
Người đàn ông như Ngôn Trạm chỉ xứng với người phụ nữ hoàn hảo nhất.
“Giám đốc kỹ thuật Ngôn, không phải là anh nên chỉnh đốn lại nhân viên của mình một chút sao?” Trần Diệp An nói: “Tung tin đồn thất thiệt lại còn hắt bánh kem vào người khác như vậy, đi ngoài đường là bị ăn đánh rồi đó.”
Buổi họp báo đã bước vào giai đoạn đếm ngược.
Khách quý tụ tập lại ngày càng đông, đến vị chủ tịch của một tập đoàn hàng đầu trong nước hiện nay cũng đích thân tới chúc mừng, xung quanh là các vị lãnh đạo ưu tú.
Khách quý tụ tập lại ngày càng đông, đến vị chủ tịch của một tập đoàn hàng đầu trong nước hiện nay cũng đích thân tới chúc mừng, xung quanh là các vị lãnh đạo ưu tú.
Người dẫn chương trình bước lên sân khấu phát biểu khai mạc.
Trên sân khấu, Lăng Hách cũng đã nói gần xong.
Anh ta nói: “Tôi cũng không còn nhiều điều để nói nữa.
Sau đây xin mời mọi người hãy cùng tôi chứng kiến sự ra đời của Khang Ni phiên bản hai.
Xin mời nhà thiết kế kiêm nhà phát triển công nghệ lõi của Khang Ni phiên bản hai, giám đốc kỹ thuật của , Ngôn Trạm.”
“Vậy sao? Cô có chắc không?”
Chỉ riêng phần giới thiệu khách quý cũng đã mất khoảng năm phút, tất cả đều là những nhân vật quyền lực.
“Thái độ của cô là như thế nào vậy? Làm bẩn váy của người khác lại tỏ ra như họ mới là người làm sai với cô, đầu óc cô có vấn đề à!”
Ban đầu Nam Chức cho rằng, dù gì mình cũng là nguồn âm thanh gốc của Khang Ni phiên bản hai, cô đến đây là lẽ đương nhiên.
Nhưng bây giờ cô lại cảm thấy mình như được bước vào một thế giới mới của máy móc, đến đây để mở mang tầm mắt.
“Đừng tức giận.” Ngôn Trạm nhẹ giọng dỗ dành: “Anh đã chuẩn bị bánh đậu ngọt rồi, để anh dẫn em đi ăn thử nhé.
Được không?”
Nam Chức thậm chí còn không nghĩ tên chó sẽ làm tới mức này, nhất thời không biết nói gì.
“Sau đây, tôi xin phép mời ngài Lăng Hách, giám đốc vận hành kiêm giám đốc điều hành của lên phát biểu.”
Ngay sau đó, chiếc áo vest của người đàn ông được phủ lên người cô, vừa vặn che đi vết bánh kem lấm lem sau lưng cô.
Lăng Hách mặc một bộ vest màu xám nhạt, lần đầu tiên thắt cà vạt chỉnh tề như vậy, không còn mang theo bộ dạng cà lơ phất phơ thường ngày mà vô cùng nghiêm túc.
Anh nắm chặt cái khăn lông, trong mắt hiện lên sự cáu kỉnh và nóng nảy không hề kiểm soát, ánh mắt quét qua đám nhân viên đang gục đầu xuống.
Đa số nhân viên của đều còn rất trẻ, độ tuổi trung bình cũng chỉ khoảng 36 tuổi, văn hóa công sở cũng tương đối giống với văn hóa công sở của một số công ty mới thành lập của giới trẻ ở nước ngoài.
Điển hình như tiệc chúc mừng này chẳng hạn, tất cả nhân viên đều tham gia, không phân biệt chức vụ.
Nam Chức cảm thấy anh ta như vậy khá mới mẻ nên đã chụp một bức ảnh rồi gửi vào nhóm nhỏ.
Nam Chức trừng mắt nhìn anh, nói: “Váy của tôi thành ra như này rồi, anh nghĩ tôi còn có tâm trạng để ngắm cảnh sao?”
Một sinh viên học rộng tài cao tốt nghiệp tại trường đại học Columbia như anh ta lại trở thành người đưa đón như vậy, nhưng anh ta lại không hề hối hận hay oán trách, nói rằng làm trợ lý trưởng chính là như vậy, cần phải di chuyển tới đâu thì anh ta phải tới đó.
Chức Chức: [Lăng tổng trông cũng khác bọt đấy chứ]
Hóa ra Trần Diệp An luôn không trả lời lại tin nhắn là bởi vì cô ấy ngồi ở sau hàng ghế khách quý chơi điện thoại hăng đến nỗi hết pin.
Tây ngốc: [Trời ơi, bá đạo tổng tài ẩn mình sao! /Tuyệt vời/]
Tây ngốc: [Trời ơi, bá đạo tổng tài ẩn mình sao! /Tuyệt vời/]
“…”
Chức Chức: [Dáng dấp của Lăng tổng vốn cũng không tệ mà]
Trần Diệp An ôm lấy cánh tay Nam Chức: “Thế nào? Vừa được tỏ tình một cách ẩn ý như vậy, có kích thích không?”
Chỉ là khi đứng cùng người nào đó nên mới hơi kém hơn một chút thôi, ai bảo người nào đó trời sinh quyến rũ như vậy chứ.
Nam Chức thu hút mọi ánh nhìn ngay khi vừa bước xuống xe.
Nam Chức và Viên Tây bàn luận với nhau một hồi, nhưng từ đầu đến cuối lại không thấy Trần Diệp An đâu.
Nhịp tim cô đập thình thịch một cách điên cuồng vì điều này, sự ồn ào náo động xung quanh như hóa thành hư vô, làm tan chảy phần còn lại của sự giao thoa, biến thành một vầng hào quang bao phủ lên người đàn ông, rực rỡ và đẹp đẽ…
Sau đó, anh cẩn thận nắm lấy tay cô gái, nói: “Anh đi cùng em, đừng giận mà.”
Trên sân khấu, Lăng Hách cũng đã nói gần xong.
Anh ta nói: “Tôi cũng không còn nhiều điều để nói nữa.
Sau đây xin mời mọi người hãy cùng tôi chứng kiến sự ra đời của Khang Ni phiên bản hai.
Xin mời nhà thiết kế kiêm nhà phát triển công nghệ lõi của Khang Ni phiên bản hai, giám đốc kỹ thuật của , Ngôn Trạm.”
“Ý anh là…” Nam Chức nhìn người đàn ông “cặn bã” trên sân khấu: “Công ty kỹ thuật cũng muốn đi trên con đường lưu lượng sao?”
Bầu không khí tại sảnh tiệc ngưng trệ trong phút chốc, nhưng một giây sau đó, tiếng vỗ tay vang lên như sấm.
Trần Diệp An nheo mắt: Ừ, tớ rất tin cậu.
Chứ đừng nói là tự lên sân khấu để trình bày về sản phẩm.
Ha, đúng là người mang theo dòng máu hoàng gia có khác, sức ảnh hưởng khi xuất hiện khác biệt quá nhiều.
Nam Chức không muốn nghe mấy lời chém gió của anh chàng phóng viên đó nữa.
Nam Chức nhìn theo hướng mấy phóng viên báo chí đang giơ máy ảnh lên, vỗ vỗ tay mấy cái.
Các kỹ thuật viên nghiên cứu và phát triển công nghệ của vô cùng phấn khích và tự hào.
Họ vỗ tay sôi nổi khen ngợi giám đốc kỹ thuật của mình.
Khi Ngôn Trạm bước lên sân khấu, chiều cao 1m91 đáng tự hào của anh lập tức vô cùng nổi bật trong sảnh tiệc.
Vốn dĩ cô không sợ trận chiến này chút nào, cảm xúc cũng không gợn sóng gì lớn, nhưng khi anh bước tới, trong lòng cô lại thấy tủi thân một cách khó hiểu.
Anh mặc một bộ vest cao cấp được may đo riêng màu đen tuyền, ngay cả áo sơ mi bên trong cũng là màu đen, trên người chỉ có một màu sắc duy nhất, chính là chiếc khăn cài màu đỏ trên túi áo ngực.
Mọi người hít sâu một hơi: Đây chính là giết cả nhà lão Phật gia rồi.
Các đồng nghiệp khác của dần dần vây quanh, Đinh Đang cũng lên tiếng khuyên giải, cũng yêu cầu Khương Ni nên chân thành nói lời xin lỗi với Nam Chức, vậy thì cô cũng sẽ không chấp nhặt cô ta nữa.
Từ một khoảng cách không gần như vậy, Nam Chức thực sự không thể nhìn thấy rõ ràng.
Bầu không khí tại sảnh tiệc ngưng trệ trong phút chốc, nhưng một giây sau đó, tiếng vỗ tay vang lên như sấm.
Nam Chức và Trần Diệp An đi tới sảnh tiệc ở tầng giữa của khách sạn.
Nhưng cô biết chắc chắn một điều rằng, khăn cài màu đỏ trên ngực người đàn ông đó cùng màu với đóa hoa hồng được cài trên eo cô.
Màn hình chiếu trên sân khấu hiện lên khẩu hiệu quảng cáo cho Khang Ni phiên bản hai ——
Tên chó này đúng là có rất nhiều thủ đoạn mà.
“Cảm ơn tất cả các vị khách quý đã tới tham dự buổi họp báo ra mắt Khang Ni phiên bản hai.”
Anh chàng phóng viên kia khẽ cười: “Cô thông minh đấy.”
[NOTE]: Truyện được đăng duy nhất tại WordPress của Uri Micasa.
Ngôn Trạm đứng trên sân khấu, giọng điệu vẫn lạnh lùng như cũ, vẻ mặt cũng lạnh lẽo, nhưng lại tràn ngập khí chất tự tin tuyệt đối “Tránh ra, ông đây là người đẹp trai nhất”.
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều bị sốc, bọn họ nhìn nhau, nhao nhao bàn tán.
Ngôn Trạm đã bước từ trên bục phát biểu xuống, đi tới giữa sân khấu.
Cả sân khấu lúc này như chỉ dành riêng cho anh.
~
Không hiểu sao Nam Chức lại muốn cười, cô lấy điện thoại ra chụp một tấm.
“Tôi nghe nói sắp được niêm yết rồi.” Anh chàng phóng viên đó hạ giọng nói: “Một khi vốn chảy vào thì đương nhiên phải giao lưu với những người khác.
Cô nhìn dáng vẻ của giám đốc kỹ thuật Ngôn này xem, cho dù anh ta là một tên cặn bã thì anh ta cũng sẽ được chào đón nồng nhiệt như một ngôi sao của thôi.”
Một anh chàng phóng viên bên cạnh cô khinh thường nói: “Dùng điện thoại chụp mà được sao?”
Tên chó này đúng là có rất nhiều thủ đoạn mà.
Anh ta cũng đâu phải người nổi tiếng đâu, một bức ảnh thô cũng có thể hủy hoại hình tượng được chắc?
Ngôn Trạm đứng trên sân khấu, giọng điệu vẫn lạnh lùng như cũ, vẻ mặt cũng lạnh lẽo, nhưng lại tràn ngập khí chất tự tin tuyệt đối “Tránh ra, ông đây là người đẹp trai nhất”.
“Cô là người của tòa soạn hay phương tiện truyền thông mới nào vậy? Chắc là người mới rồi.” Anh ta lại nói: “Cất công ăn mặc xinh đẹp như vậy làm gì, thay vì làm những việc tốn thời gian thì cô nên tìm hiểu một chút.”
Kết quả ——
“Vừa rồi anh phải bàn chuyện với chủ tịch Đổng.” Ngôn Trạm nói: “Xin lỗi em, anh tới muộn.”
Nam Chức hỏi: “Tìm hiểu chuyện gì cơ?”
“Đó là giám đốc kỹ thuật của đó!”
Cô ta đã tìm hiểu rất nhiều bài đăng về phẫu thuật thẩm mỹ, muốn chứng minh rằng Nam Chức không phải mỹ nữ đẹp tự nhiên để lật tẩy cô.
Nhưng cô lại hoàn toàn tự nhiên, trăm phần trăm.
Theo nguồn tin tức khá tin cậy của anh chàng phóng viên này thì kể từ khi được thành lập, giám đốc kỹ thuật Ngôn Trạm chưa từng tham dự bất cứ sự kiện công khai nào cả.
“Xin lỗi, tay của tôi bị trơn.” Khương Ni phủi phủi tay, giải thích qua loa.
Theo đuổi? Giám đốc kỹ thuật Ngôn?
Bao gồm cả buổi họp báo mang tính bước ngoặt như giới thiệu phiên bản đầu tiên của Khang Ni cũng không lộ diện.
Dù sao thì…
Chứ đừng nói là tự lên sân khấu để trình bày về sản phẩm.
Là búp bê Barbie thật nhất trên thế giới này, không phải giả tạo.
Buồn bực uống một ngụm rượu, cô ta đi về phía Nam Chức.
“Tôi nghe nói sắp được niêm yết rồi.” Anh chàng phóng viên đó hạ giọng nói: “Một khi vốn chảy vào thì đương nhiên phải giao lưu với những người khác.
Cô nhìn dáng vẻ của giám đốc kỹ thuật Ngôn này xem, cho dù anh ta là một tên cặn bã thì anh ta cũng sẽ được chào đón nồng nhiệt như một ngôi sao của thôi.”
Từ trước tới nay bọn họ vẫn luôn nghĩ như vậy, cô không phải là chưa từng giải thích, mà cô cũng đã quá quen với cảnh tượng này rồi.
“Ý anh là…” Nam Chức nhìn người đàn ông “cặn bã” trên sân khấu: “Công ty kỹ thuật cũng muốn đi trên con đường lưu lượng sao?”
Ngôn Trạm liếc nhìn Khương Ni, nhưng anh không hề có ấn tượng về cô ta.
Nam Chức mặc kệ cô ấy, trực tiếp nói ra sự tình trong nhóm nhỏ.
Đặc biệt là bộ váy này, dù không muốn thừa nhận nhưng cô vẫn rất thích nó.
Anh chàng phóng viên kia khẽ cười: “Cô thông minh đấy.”
Nam Chức và Viên Tây bàn luận với nhau một hồi, nhưng từ đầu đến cuối lại không thấy Trần Diệp An đâu.
Nam Chức nhận câu khen ngợi này, nhưng trong lòng lại dở khóc dở cười.
Lăng Hách kéo cô ấy lại, thấp giọng nói: “Đừng nói nữa.”
Ngôn Trạm cầm chiếc bánh tiramisu ở bàn bên cạnh lên, không chút do dự mà ấn nó vào áo sơ mi của mình.
Nếu để lão Phật gia biết được mình ngày đêm vất vả ở trong phòng thí nghiệm tính toán số liệu còn không hiệu quả bằng việc dùng gương mặt đẹp trai kia của anh để tuyên truyền thì e rằng anh sẽ tức giận đến mức nôn ra máu mất.
“Tôi dám đảm bảo sự xuất hiện giám đốc kỹ thuật của ngày hôm nay là có ý tứ sâu xa khác!” Anh chàng phóng viên kia khẳng định.
“…”
“Tôi quên mất tên cô rồi, nhưng tôi lại nhớ rất rõ cô.” Cô nói: “Lần trước là cà phê, lần này lại là bánh kem, cô có đam mê làm đổ đồ lên người khác vậy sao? Quần áo của tôi khiến cô ngứa mắt lắm à?”
“… Từ trước tới nay, tôi vẫn luôn tìm kiếm một giọng nói có thể đi thẳng vào trái tim mình.”
Khương Ni siết chặt ly rượu, đôi môi được đánh son cẩn thận của cô ta bị cô ta nghiến răng trôi đi gần hết.
Bây giờ, nợ cũ còn chưa trả đã có thêm nợ mới, cô phải tính toán cả thể mới được.
Nụ cười xinh đẹp trên môi Nam Chức tắt đi, cô nhìn người đang đứng trên sân khấu.
Một lễ tân như cô ta không xứng với giám đốc kỹ thuật!
Ngôn Trạm đã bước từ trên bục phát biểu xuống, đi tới giữa sân khấu.
Cả sân khấu lúc này như chỉ dành riêng cho anh.
“Khang Ni, accompany, làm bạn.” Anh tiếp tục nói: “Làm thế nào để Khang Ni phiên bản hai có thể trở thành một người bạn thực sự thì giọng nói chính là chìa khóa.
Chỉ những lời động viên, an ủi, giảng giải có thể đánh trúng trái tim của mọi người, đó mới là một sự đồng hành thực sự.”
Ngôn Trạm dừng lại, ánh mắt nhìn tới một vị trí nào đó bên dưới sân khấu.
Anh vừa dứt lời thì tiếng vỗ tay lại vang lên như sấm.
Trái tim Nam Chức đã hẫng lại từ lúc anh nói hai chữ “tìm kiếm”, nhưng bởi vì ánh mắt này, nó lại lập tức đập thật mạnh mẽ.
Buổi họp báo kết thúc, Phương Bác đưa bọn họ tới phòng nghỉ đã được chuẩn bị trước trong khách sạn nghỉ ngơi một chút, nói rằng lát nữa sẽ có tiệc ăn mừng.
Người đàn ông nhìn cô, khóe miệng ánh lên một nụ cười nhẹ, nói: “Tôi thật may mắn vì đã tìm thấy giọng nói đó.”
Ngôn Trạm nheo mắt lại: “Con mắt nào của các cô các cậu nhìn thấy chúng tôi là người yêu vậy?”
Chiếc váy này là do Ngôn Trạm chọn.
Màn hình chiếu trên sân khấu hiện lên khẩu hiệu quảng cáo cho Khang Ni phiên bản hai ——
Ngôn Trạm không quay đầu lại, ánh mắt vẫn dán chặt trên người cô, trịnh trọng nói: “Bởi vì người đó, cho nên hai chữ làm bạn mới có càng có ý nghĩa.”
“…”
Anh vừa dứt lời thì tiếng vỗ tay lại vang lên như sấm.
Thiết kế lưng cao khiến đôi chân của cô như dài hơn, đường viền cổ vuông trang nhã, thanh lịch, tôn lên chiếc cổ thiên nga xinh đẹp, chất liệu vải nhung đen tuyền cũng làm làn da trắng của cô càng thêm trắng sáng.
Các kỹ thuật viên nghiên cứu và phát triển công nghệ của vô cùng phấn khích và tự hào.
Họ vỗ tay sôi nổi khen ngợi giám đốc kỹ thuật của mình.
Cái này cũng đáng coi là tò mò không chính đáng sao?
Nhưng vào lúc này, Nam Chức lại không thể nào tận hưởng được sự nhiệt tình xung quanh mình.
Nếu tôi nói là đích thân giám đốc kỹ thuật Ngôn của các cô yêu cầu thì cô có tin không?
“…”
Anh vẫn đang nhìn cô, sự nóng bỏng bên trong ánh mắt đó đều đang tuôn trào.
Nhưng Khương Ni vẫn không chịu mở miệng.
Nhịp tim cô đập thình thịch một cách điên cuồng vì điều này, sự ồn ào náo động xung quanh như hóa thành hư vô, làm tan chảy phần còn lại của sự giao thoa, biến thành một vầng hào quang bao phủ lên người đàn ông, rực rỡ và đẹp đẽ…
Sự kiện chính của buổi họp báo giới thiệu sản phẩm đã kết thúc, phần còn lại đều chỉ là thủ tục thông thường.
Chỉ là khi đứng cùng người nào đó nên mới hơi kém hơn một chút thôi, ai bảo người nào đó trời sinh quyến rũ như vậy chứ.
Nam Chức không muốn nghe mấy lời chém gió của anh chàng phóng viên đó nữa.
Buổi họp báo được tổ chức tại sảnh tiệc của khách sạn Hilton.
“Chuyện này,” Phương Bác chỉ mỉm cười: “Lát nữa cô Nam sẽ biết thôi.”
Lúc đi vào nhà vệ sinh, cô nhìn đôi má ửng hồng của mình trong gương, trong lòng vẫn còn bối rối.
Ngôn Trạm hoàn toàn bỏ ngoài tai lời châm chọc của Trần Diệp An.
Rốt cuộc tên chó này muốn làm gì vậy?
Cô giống như một con thiên nga đen kiêu ngạo, một mực không để tâm tới sự ưu ái của người xung quanh, chỉ ngẩng đầu ưỡn ngực vì vẻ đẹp của mình.
Ỷ vào dáng dấp đẹp trai của mình để khoe khoang đúng không.
Trên đường đi, Trần Diệp An đã giải thích toàn bộ, nói rằng trước đó mình đã cá cược với Lăng Hách, Lăng Hách thua nên đã nói sẽ mời cô ấy ăn tối, nếu được thì tới Hilton ăn.
Không phải vì muốn mời cô tới tham dự buổi họp báo mà là để cô nghe thấy anh nói rằng anh rất may mắn vì tìm được giọng nói có một không hai như của cô sao?
Xin lỗi, cô đã biết rằng mình có một giọng nói có một không hai.
“Nhưng tôi thích cái này.”
Nam Chức rửa tay bằng nước lạnh, cố gắng dập tắt những suy nghĩ linh tinh đang bay bổng đó.
Vừa mở cửa ra, cô suýt nữa thì đụng phải một người cũng đang chuẩn bị bước vào phòng vệ sinh.
Giờ thì đã hiểu —— Là người của Lăng tổng.
“Anh Trần?”
“Chức Chức?”
“…”
Một anh chàng phóng viên bên cạnh cô khinh thường nói: “Dùng điện thoại chụp mà được sao?”
Ban đầu Nam Chức cho rằng, dù gì mình cũng là nguồn âm thanh gốc của Khang Ni phiên bản hai, cô đến đây là lẽ đương nhiên.
Nhưng bây giờ cô lại cảm thấy mình như được bước vào một thế giới mới của máy móc, đến đây để mở mang tầm mắt.
Hóa ra Trần Diệp An luôn không trả lời lại tin nhắn là bởi vì cô ấy ngồi ở sau hàng ghế khách quý chơi điện thoại hăng đến nỗi hết pin.
“Đáng ra tớ phải đoán lão Phật gia sẽ đưa cậu tới đây chứ nhỉ.”
Trần Diệp An ôm lấy cánh tay Nam Chức: “Thế nào? Vừa được tỏ tình một cách ẩn ý như vậy, có kích thích không?”
Ngoài những tên tuổi lớn và những nhân tài hàng đầu trong lĩnh vực khoa học công nghệ thì các khách mời có mặt hầu như đều là những doanh nhân có mắt nhìn sắc bén, đánh hơi thấy mùi béo bở nên muốn lấn sân sang lĩnh vực này.
Mặt Nam Chức lại nóng bừng, cô vô thức vỗ vỗ vào mặt, trả lời: “Đừng có nói lung tung, tớ đến là để ngắm nhìn sản phẩm mà tớ đã tham gia thôi.”
Trần Diệp An nheo mắt: Ừ, tớ rất tin cậu.
Khương Ni vẫn nhìn cô chằm chằm như cũ.
Nam Chức có mười cái miệng cũng không thể giải thích được.
Những lời mà người đàn ông vừa mới nói trên sân khấu vẫn còn đọng lại trong tâm trí cô.
Cô kéo Trần Diệp An đi, nhưng mới đi được hai bước lại dừng lại.
Mấy nhân viên không chịu được áp lực liền gục ngã.
“Đúng rồi, sao cậu lại có mặt ở buổi họp báo?”
“…”
Mọi người: “…”
Lần này đến lượt anh Trần kiêu ngạo đỏ mặt.
Nam Chức rửa tay bằng nước lạnh, cố gắng dập tắt những suy nghĩ linh tinh đang bay bổng đó.
Buổi họp báo đã bước vào giai đoạn đếm ngược.
Có Trần Diệp An đi cùng, Nam Chức vui hơn không ít.
Anh vẫn đang nhìn cô, sự nóng bỏng bên trong ánh mắt đó đều đang tuôn trào.
Buổi họp báo kết thúc, Phương Bác đưa bọn họ tới phòng nghỉ đã được chuẩn bị trước trong khách sạn nghỉ ngơi một chút, nói rằng lát nữa sẽ có tiệc ăn mừng.
“Ai da, tớ thực sự đến đây vì cái tính ham ăn mà.”
Trên đường đi, Trần Diệp An đã giải thích toàn bộ, nói rằng trước đó mình đã cá cược với Lăng Hách, Lăng Hách thua nên đã nói sẽ mời cô ấy ăn tối, nếu được thì tới Hilton ăn.
“Còn nữa, việc lồng tiếng cũng khá đơn giản nhưng lại mất rất nhiều thời gian.”
“Tớ cũng không nghĩ cái trò cá cược trẻ con đó lại chỉ là lấy việc công trả thù riêng!” Cô ấy nghiến răng nói: “Thua chính là thua, cái gì, cái gì, cái gì cũng không được.”
Trần Diệp An đang nói lần trước cô ấy viết bản thảo có thêm mấy từ đồng âm bông đùa vào, mọi người cười đến đau cả bụng, không ai để ý rằng có người đang đi về phía bọn họ.
Nam Chức mặc kệ cô ấy, trực tiếp nói ra sự tình trong nhóm nhỏ.
Tây · vạn năm hóng chuyện · ngốc vừa online đã nói sẽ giận dỗi anh Trần khoảng bảy, tám ngày gì đó.
Ý anh là anh mới là người theo đuổi sao???
“Các người, giỏi lắm.”
Một lúc sau, Phương Bác lại đến đón họ.
Nụ cười xinh đẹp trên môi Nam Chức tắt đi, cô nhìn người đang đứng trên sân khấu.
Một sinh viên học rộng tài cao tốt nghiệp tại trường đại học Columbia như anh ta lại trở thành người đưa đón như vậy, nhưng anh ta lại không hề hối hận hay oán trách, nói rằng làm trợ lý trưởng chính là như vậy, cần phải di chuyển tới đâu thì anh ta phải tới đó.
Có biết anh khó khăn lắm mới có thể duy trì được cục diện tới tận ngày hôm nay không.
Mùi hương gỗ mộc quen thuộc đột nhiên tiến lại gần.
Nam Chức và Trần Diệp An đi tới sảnh tiệc ở tầng giữa của khách sạn.
Trần Diệp An lập tức nóng nảy, đang định bước tới thì Nam Chức đã ngăn cô ấy lại.
Đa số nhân viên của đều còn rất trẻ, độ tuổi trung bình cũng chỉ khoảng 36 tuổi, văn hóa công sở cũng tương đối giống với văn hóa công sở của một số công ty mới thành lập của giới trẻ ở nước ngoài.
Điển hình như tiệc chúc mừng này chẳng hạn, tất cả nhân viên đều tham gia, không phân biệt chức vụ.
Ngôn Nhị Cẩu: Các người hủy hoại hết rồi.
Đinh Đang rất vui vì lâu lắm rồi mới được gặp Nam Chức.
Một lúc sau, Phương Bác lại đến đón họ.
“Nam Chức, hôm nay cô thật đẹp!” Cô ấy nói: “Mấy tên đàn ông có ý với cô trước đây lại bắt đầu kích động rồi, lát nữa cô sẽ bận lắm đó.”
Nhưng vào lúc này, Nam Chức lại không thể nào tận hưởng được sự nhiệt tình xung quanh mình.
Nam Chức mỉm cười bất lực: “Tôi vẫn luôn xinh đẹp như vậy mà, trước đây cũng có thấy ai kích động đâu.”
“Đó là giám đốc kỹ thuật của đó!”
Các đồng nghiệp khác vốn dĩ đang kinh ngạc và tự hỏi không biết chị đẹp “anh hùng” này từ đâu xuất hiện?
Nam Chức giới thiệu Trần Diệp An với Đinh Đang làm quen nhau, mấy cô gái vô cùng ăn ý, vừa ăn uống vừa nói chuyện.
Đinh Đang nói: “Hôm nay cô đẹp như tiên nữ hạ phàm vậy.
Cái váy này cô mua ở đâu vậy? Là hàng hiệu sao? Mặc trên người cô rất đẹp, như được may đo theo yêu cầu vậy.”
“Nói gì đi!” Trần Diệp An hô lớn: “Làm sai thì phải xin lỗi, nhìn chằm chằm người ta như vậy làm gì!”
“…”
Nếu tôi nói là đích thân giám đốc kỹ thuật Ngôn của các cô yêu cầu thì cô có tin không?
Một người đàn ông làm thí nghiệm kỹ thuật lại có thể nhìn chuẩn xác số đo của phụ nữ như vậy.
“Nhưng tôi nhớ Nam Chức được Lăng tổng mời tới đây mà?”
Nam Chức giới thiệu Trần Diệp An với Đinh Đang làm quen nhau, mấy cô gái vô cùng ăn ý, vừa ăn uống vừa nói chuyện.
“Cô nàng này đúng là mưu mô thật!”
Nếu để lão Phật gia biết được mình ngày đêm vất vả ở trong phòng thí nghiệm tính toán số liệu còn không hiệu quả bằng việc dùng gương mặt đẹp trai kia của anh để tuyên truyền thì e rằng anh sẽ tức giận đến mức nôn ra máu mất.
“Đúng vậy.
Cô ta đã rời khỏi công ty chúng ta lâu lắm rồi mà, vậy mà còn mặt dày tới đây tham dự tiệc mừng nữa? Trước đây mấy người trong công ty đã không vừa mắt với cô ta rồi.”
“Này Ni Ni, không phải bạn của cô cũng làm trong ngành lồng tiếng sao? Lai lịch của cô nàng này như thế nào vậy?”
Khương Ni siết chặt ly rượu, đôi môi được đánh son cẩn thận của cô ta bị cô ta nghiến răng trôi đi gần hết.
“Nếu có bất cứ vấn đề gì thì cô Nam có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào.” Phương Bác nói.
Sự kiện chính của buổi họp báo giới thiệu sản phẩm đã kết thúc, phần còn lại đều chỉ là thủ tục thông thường.
Buồn bực uống một ngụm rượu, cô ta đi về phía Nam Chức.
“Cô nàng này đúng là mưu mô thật!”
Trần Diệp An đang nói lần trước cô ấy viết bản thảo có thêm mấy từ đồng âm bông đùa vào, mọi người cười đến đau cả bụng, không ai để ý rằng có người đang đi về phía bọn họ.
Cho đến khi một miếng bánh tiramisu thơm ngọt rơi xuống cái váy của Nam Chức.
Lúc đi vào nhà vệ sinh, cô nhìn đôi má ửng hồng của mình trong gương, trong lòng vẫn còn bối rối.
“Xin lỗi, tay của tôi bị trơn.” Khương Ni phủi phủi tay, giải thích qua loa.
“Sau đây, tôi xin phép mời ngài Lăng Hách, giám đốc vận hành kiêm giám đốc điều hành của lên phát biểu.”
Không phải vì muốn mời cô tới tham dự buổi họp báo mà là để cô nghe thấy anh nói rằng anh rất may mắn vì tìm được giọng nói có một không hai như của cô sao?
Nam Chức rất đau đầu khi nhìn thấy cô ta.
Mà một diễn viên lồng tiếng như cô càng không xứng!
Trần Diệp An không biết hai người họ đã từng xảy ra xích mích trong quá khứ, nhưng cô ấy rất để ý tới mọi việc của cô, liền lên tiếng trách móc.
Không hiểu sao Nam Chức lại muốn cười, cô lấy điện thoại ra chụp một tấm.
“Thái độ của cô là như thế nào vậy? Làm bẩn váy của người khác lại tỏ ra như họ mới là người làm sai với cô, đầu óc cô có vấn đề à!”
Một người đàn ông làm thí nghiệm kỹ thuật lại có thể nhìn chuẩn xác số đo của phụ nữ như vậy.
Khương Ni mím môi không nói lời nào, nhưng ánh mắt lại hằm hè nhìn Nam Chức.
Trần Diệp An lập tức nóng nảy, đang định bước tới thì Nam Chức đã ngăn cô ấy lại.
“Tôi quên mất tên cô rồi, nhưng tôi lại nhớ rất rõ cô.” Cô nói: “Lần trước là cà phê, lần này lại là bánh kem, cô có đam mê làm đổ đồ lên người khác vậy sao? Quần áo của tôi khiến cô ngứa mắt lắm à?”
Khương Ni vẫn nhìn cô chằm chằm như cũ.
Là búp bê Barbie thật nhất trên thế giới này, không phải giả tạo.
Cô ta đã tìm hiểu rất nhiều bài đăng về phẫu thuật thẩm mỹ, muốn chứng minh rằng Nam Chức không phải mỹ nữ đẹp tự nhiên để lật tẩy cô.
Nhưng cô lại hoàn toàn tự nhiên, trăm phần trăm.
Vừa mở cửa ra, cô suýt nữa thì đụng phải một người cũng đang chuẩn bị bước vào phòng vệ sinh.
“Nói gì đi!” Trần Diệp An hô lớn: “Làm sai thì phải xin lỗi, nhìn chằm chằm người ta như vậy làm gì!”
Tây · vạn năm hóng chuyện · ngốc vừa online đã nói sẽ giận dỗi anh Trần khoảng bảy, tám ngày gì đó.
Các đồng nghiệp khác của dần dần vây quanh, Đinh Đang cũng lên tiếng khuyên giải, cũng yêu cầu Khương Ni nên chân thành nói lời xin lỗi với Nam Chức, vậy thì cô cũng sẽ không chấp nhặt cô ta nữa.
Nhưng Khương Ni vẫn không chịu mở miệng.
Một đồng nghiệp nam ở bộ phận kỹ thuật nhìn không được nữa liền mượn khăn lông của phục vụ, nói: “Nam Chức, cô xuống nước một chút được không.
Tiểu Khương cũng chỉ là…”
Ngày diễn ra họp báo giới thiệu người máy Khang Ni phiên bản hai.
“Tôi không cần anh phải nói thay tôi!” Khương Ni đột nhiên hét lên: “Không phải các người nhìn thấy cô ta xinh đẹp nên tranh nhau chạy tới xum xoe sao? Đừng có mà nằm mơ, người ta không để mắt tới các anh đâu, người ta còn đang bận theo đuổi giám đốc kỹ thuật Ngôn kìa!”
Theo đuổi? Giám đốc kỹ thuật Ngôn?
Ngôn Trạm dừng lại, ánh mắt nhìn tới một vị trí nào đó bên dưới sân khấu.
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều bị sốc, bọn họ nhìn nhau, nhao nhao bàn tán.
Nam Chức nhận câu khen ngợi này, nhưng trong lòng lại dở khóc dở cười.
“Chẳng trách.
Tôi đã nói tại sao một người ngoài như cô ta lại có thể tham dự tiệc mừng nội bộ của chúng ta chứ?”
“Còn nữa, việc lồng tiếng cũng khá đơn giản nhưng lại mất rất nhiều thời gian.”
“Nhưng tôi nhớ Nam Chức được Lăng tổng mời tới đây mà?”
“Vậy sao? Cô có chắc không?”
……
Khương Ni đặc biệt sung sướng khi thấy hầu hết các đồng nghiệp nữ đều đứng về phía mình, trong khi các đồng nghiệp nam lại nhìn Nam Chức với vẻ chán ghét và khinh thường.
Một lễ tân như cô ta không xứng với giám đốc kỹ thuật!
Mà một diễn viên lồng tiếng như cô càng không xứng!
Người đàn ông như Ngôn Trạm chỉ xứng với người phụ nữ hoàn hảo nhất.
“Chức Chức, cậu nói gì đi.” Trần Diệp An lắc lắc cánh tay cô: “Rõ ràng là Ngôn Trạm…”
Nam Chức cười khẩy: “Chẳng có gì đáng để nói cả.”
Từ trước tới nay bọn họ vẫn luôn nghĩ như vậy, cô không phải là chưa từng giải thích, mà cô cũng đã quá quen với cảnh tượng này rồi.
Nam Chức tham dự sự kiện trong chiếc váy đen cổ vuông bằng nhung đến từ thương hiệu Hepburn.
Một đồng nghiệp nam ở bộ phận kỹ thuật nhìn không được nữa liền mượn khăn lông của phục vụ, nói: “Nam Chức, cô xuống nước một chút được không.
Tiểu Khương cũng chỉ là…”
Dù sao thì…
“Cảm ơn tất cả các vị khách quý đã tới tham dự buổi họp báo ra mắt Khang Ni phiên bản hai.”
Trần Diệp An không biết hai người họ đã từng xảy ra xích mích trong quá khứ, nhưng cô ấy rất để ý tới mọi việc của cô, liền lên tiếng trách móc.
Mùi hương gỗ mộc quen thuộc đột nhiên tiến lại gần.
Ngay sau đó, chiếc áo vest của người đàn ông được phủ lên người cô, vừa vặn che đi vết bánh kem lấm lem sau lưng cô.
“Nam Chức, hôm nay cô thật đẹp!” Cô ấy nói: “Mấy tên đàn ông có ý với cô trước đây lại bắt đầu kích động rồi, lát nữa cô sẽ bận lắm đó.”
“Vừa rồi anh phải bàn chuyện với chủ tịch Đổng.” Ngôn Trạm nói: “Xin lỗi em, anh tới muộn.”
Nam Chức quay lại nhìn anh.
Vốn dĩ cô không sợ trận chiến này chút nào, cảm xúc cũng không gợn sóng gì lớn, nhưng khi anh bước tới, trong lòng cô lại thấy tủi thân một cách khó hiểu.
Nếu không có anh, cô cũng đâu có để người khác nói mình như vậy!
Đặc biệt là bộ váy này, dù không muốn thừa nhận nhưng cô vẫn rất thích nó.
Ngôn Trạm ném cái khăn lông đi, lạnh lùng nói: “Tôi còn chưa theo đuổi được đâu.”
“Giám đốc kỹ thuật Ngôn, không phải là anh nên chỉnh đốn lại nhân viên của mình một chút sao?” Trần Diệp An nói: “Tung tin đồn thất thiệt lại còn hắt bánh kem vào người khác như vậy, đi ngoài đường là bị ăn đánh rồi đó.”
“Anh Trần?”
Lăng Hách kéo cô ấy lại, thấp giọng nói: “Đừng nói nữa.”
Chức Chức: [Lăng tổng trông cũng khác bọt đấy chứ]
Các đồng nghiệp khác vốn dĩ đang kinh ngạc và tự hỏi không biết chị đẹp “anh hùng” này từ đâu xuất hiện?
Tất cả mọi người đều ngước mắt lên nhìn, giả vờ câm.
Giờ thì đã hiểu —— Là người của Lăng tổng.
Ngôn Trạm hoàn toàn bỏ ngoài tai lời châm chọc của Trần Diệp An.
Nam Chức ngồi bên trái ở hàng ghế VIP thứ hai, góc nhìn lên sân khấu phải nói là tuyệt vời.
Anh đứng từ xa nhìn Nam Chức bị một đám người vây quanh, mọi người đều chỉ trỏ bàn tán về cô, anh hận không thể lập tức giết chết đám người này!
Có biết anh khó khăn lắm mới có thể duy trì được cục diện tới tận ngày hôm nay không.
Đinh Đang nói: “Hôm nay cô đẹp như tiên nữ hạ phàm vậy.
Cái váy này cô mua ở đâu vậy? Là hàng hiệu sao? Mặc trên người cô rất đẹp, như được may đo theo yêu cầu vậy.”
“Đừng tức giận.” Ngôn Trạm nhẹ giọng dỗ dành: “Anh đã chuẩn bị bánh đậu ngọt rồi, để anh dẫn em đi ăn thử nhé.
Được không?”
Lần này đến lượt anh Trần kiêu ngạo đỏ mặt.
Nam Chức không hề nghĩ ngợi mà hất tay anh ra.
Mọi người hít sâu một hơi: Đây chính là giết cả nhà lão Phật gia rồi.
“Anh nghĩ bây giờ tôi còn có thể nuốt nổi sao?” Cô nhìn Khương Ni, sắc mặt trầm xuống.
Trước đây cô đã nghĩ rằng, sau khi cô rời khỏi lồng tiếng Linh Khuynh, cái quá khứ đó sẽ bị lãng quên.
Chỉ riêng phần giới thiệu khách quý cũng đã mất khoảng năm phút, tất cả đều là những nhân vật quyền lực.
Nhưng có một số thứ nếu cứ mặc kệ ở đó thì nó sẽ thối rữa ra, khi tới một mức độ nhất định nào đó, dù nó không mang tới nhiều sát thương, nhưng vẫn sẽ khiến người ta thấy buồn nôn.
“Ai da, tớ thực sự đến đây vì cái tính ham ăn mà.”
Bây giờ, nợ cũ còn chưa trả đã có thêm nợ mới, cô phải tính toán cả thể mới được.
“… Từ trước tới nay, tôi vẫn luôn tìm kiếm một giọng nói có thể đi thẳng vào trái tim mình.”
Ngôn Trạm liếc nhìn Khương Ni, nhưng anh không hề có ấn tượng về cô ta.
“Hay là anh dẫn em lên đài quan sát trên tầng cao nhất nhé?”
“Chẳng trách.
Tôi đã nói tại sao một người ngoài như cô ta lại có thể tham dự tiệc mừng nội bộ của chúng ta chứ?”
Khi nói lời này, ánh mắt của người đàn ông thật dịu dàng, trái ngược hoàn toàn với đôi mắt lạnh như dao vừa rồi.
Khương Ni đặc biệt sung sướng khi thấy hầu hết các đồng nghiệp nữ đều đứng về phía mình, trong khi các đồng nghiệp nam lại nhìn Nam Chức với vẻ chán ghét và khinh thường.
Nhưng cô biết chắc chắn một điều rằng, khăn cài màu đỏ trên ngực người đàn ông đó cùng màu với đóa hoa hồng được cài trên eo cô.
Nam Chức trừng mắt nhìn anh, nói: “Váy của tôi thành ra như này rồi, anh nghĩ tôi còn có tâm trạng để ngắm cảnh sao?”
“Anh sẽ cho người mang một cái mới tới.” Ngôn Trạm nói: “Cái này bỏ đi.”
“Tớ cũng không nghĩ cái trò cá cược trẻ con đó lại chỉ là lấy việc công trả thù riêng!” Cô ấy nghiến răng nói: “Thua chính là thua, cái gì, cái gì, cái gì cũng không được.”
“Nhưng tôi thích cái này.”
“…”
Cô kéo Trần Diệp An đi, nhưng mới đi được hai bước lại dừng lại.
Cái này được làm theo yêu cầu, không phải hàng may sẵn.
Mọi người đều thấy lão Phật gia nhíu mày, thầm nghĩ cô gái này đúng là không hiểu chuyện, cho cô cái thang còn không chịu trèo xuống.
Bây giờ thì hay rồi, chỉ chờ tới lúc bị người ta cười nhạo thôi.
Kết quả ——
Ngôn Trạm cầm chiếc bánh tiramisu ở bàn bên cạnh lên, không chút do dự mà ấn nó vào áo sơ mi của mình.
Từ một khoảng cách không gần như vậy, Nam Chức thực sự không thể nhìn thấy rõ ràng.
Cho đến khi một miếng bánh tiramisu thơm ngọt rơi xuống cái váy của Nam Chức.
Sau đó, anh cẩn thận nắm lấy tay cô gái, nói: “Anh đi cùng em, đừng giận mà.”
“…”
“…”
Tất cả mọi người đều chết lặng.
Người đàn ông nhìn cô, khóe miệng ánh lên một nụ cười nhẹ, nói: “Tôi thật may mắn vì đã tìm thấy giọng nói đó.”
Nam Chức rất đau đầu khi nhìn thấy cô ta.
Nam Chức thậm chí còn không nghĩ tên chó sẽ làm tới mức này, nhất thời không biết nói gì.
Theo nguồn tin tức khá tin cậy của anh chàng phóng viên này thì kể từ khi được thành lập, giám đốc kỹ thuật Ngôn Trạm chưa từng tham dự bất cứ sự kiện công khai nào cả.
Trùng hợp thay, tin nhắn trả lời cho vấn đề cô đang điều tra được gửi tới.
Cô liếc nhìn chiếc điện thoại của mình, dứt khoát chuồn đi.
Ngôn Trạm nhấc chân định đuổi theo.
Lăng Hách ném cho anh cái khăn lông, nhịn cười nói: “Lau trước đi đã.”
Anh nắm chặt cái khăn lông, trong mắt hiện lên sự cáu kỉnh và nóng nảy không hề kiểm soát, ánh mắt quét qua đám nhân viên đang gục đầu xuống.
Rốt cuộc tên chó này muốn làm gì vậy?
Ngôn Trạm không quay đầu lại, ánh mắt vẫn dán chặt trên người cô, trịnh trọng nói: “Bởi vì người đó, cho nên hai chữ làm bạn mới có càng có ý nghĩa.”
“Các người, giỏi lắm.”
“…”
Lăng Hách mặc một bộ vest màu xám nhạt, lần đầu tiên thắt cà vạt chỉnh tề như vậy, không còn mang theo bộ dạng cà lơ phất phơ thường ngày mà vô cùng nghiêm túc.
Mấy nhân viên không chịu được áp lực liền gục ngã.
Nhưng cũng có những nhân viên có tâm lý vững vàng, ngẩng đầu đáp: “Giám đốc kỹ thuật Ngôn, chúng tôi không biết anh và cô Nam là người yêu của nhau.
Người không biết thì sao có thể trách được.”
Những người khác nhao nhao nói “Đúng vậy”, mong muốn sống sốt vô cùng mãnh liệt.
Ngôn Trạm nheo mắt lại: “Con mắt nào của các cô các cậu nhìn thấy chúng tôi là người yêu vậy?”
Tất cả mọi người đều ngước mắt lên nhìn, giả vờ câm.
Ỷ vào dáng dấp đẹp trai của mình để khoe khoang đúng không.
Ngôn Trạm ném cái khăn lông đi, lạnh lùng nói: “Tôi còn chưa theo đuổi được đâu.”
Trùng hợp thay, tin nhắn trả lời cho vấn đề cô đang điều tra được gửi tới.
Cô liếc nhìn chiếc điện thoại của mình, dứt khoát chuồn đi.
Mọi người: “…”
Ý anh là anh mới là người theo đuổi sao???
~
Tác giả có lời muốn nói:
“Này Ni Ni, không phải bạn của cô cũng làm trong ngành lồng tiếng sao? Lai lịch của cô nàng này như thế nào vậy?”
Ngôn Nhị Cẩu: Các người hủy hoại hết rồi..
Team chúng mình biết quảng cáo Popup sẽ khiến Quý đọc giả khó chịu khi trải nghiệm, nhưng chúng mình đang gặp khó khăn về chi phí duy trì và phát triển website nên buộc phải chèn quảng cáo popup trong một vài tháng, chúng mình chân thành xin lỗi và mong Quý đọc giả thông cảm.
Hoặc nếu bạn cảm thấy phiền, bạn có thể ủng hộ đọc tại website khác trong hệ thống của chúng mình tại link tương ứng:https://lightnovel.vn/truyen/cam-bay-diu-dang/chuong-39