Cha mẹ đứa trẻ tưởng là con mình nhìn nhầm, nên an ủi vài câu.
Thằng nhóc ngẩng đầu lên nhìn qua đó lần nữa, con búp bê thỏ trên lan can quả nhiên đã biến trở về, mũ trùm màu hồng nhạt hơi phập phồng theo gió, dưới ánh đèn nhu hòa vẫn đáng yêu như thế.
Lẽ nào mình nhìn nhầm thật sao...... Cảnh tượng ban nãy đúng là đáng sợ, nhóc ta cũng không dám nhìn quá lâu.
Đám bạn xung quanh đều đang tự mình chơi đùa, ngoại trừ nhóc ta thì không có người thứ hai trông thấy.
Thằng nhóc không dám nói, lẽo đẽo theo cha mẹ đến chỗ xa hơn một chút, không tới gần ban công bên này nữa.
Trong khoảnh khắc không ai để ý, đầu thỏ híp mắt lại.
Cuối cùng nó cũng tìm được một chút lạc thú, tâm trạng rất không tồi.
Chẳng qua có lời dặn dò trước đấy của Nam Đăng, đầu thỏ đành từ bỏ, không tiếp tục tìm người hù dọa nữa.
Nó lại hóng gió một lát, đếm số lần thiên sư tuần tra đi ngang qua, rồi lặng lẽ quay về phòng ngủ, dùng lỗ tai ấn mở điều khiển ti vi.
Nam Đăng vẫn chưa ra khỏi gian tắm, cậu ngồi trên đùi Liên Dịch, hơi nóng từ suối nước hun đỏ hai má cậu.
"Đầu thỏ còn đang ở ngoài nhỉ", Nam Đăng nhỏ giọng nói, "Nó sẽ không chạy lung tung chứ anh?"
"Em cứ kệ nó", Liên Dịch vừa hôn đầu ngón tay của cậu, "Nên đặt một phòng riêng cho nó."
Phòng ngủ và phòng khách ở khách sạn thông với nhau, Nam Đăng lại lo đầu thỏ bướng bỉnh phá phách, buổi tối hơn phân nửa là muốn ngủ cùng.
Nam Đăng hiểu ý của anh, ậm ờ nói: "Thỏ con lâu rồi không ngủ với em......"
Đầu thỏ thân là Thần Hỗn Độn, mặc dù không có trí tuệ quá cao, thì vẫn thông minh hơn thú cưng bình thường rất nhiều, bây giờ Nam Đăng và Liên Dịch hôn môi hay ôm ấp cũng phải tận lực tránh nó.
Liên Dịch chẳng thèm ừ hử, ôm Nam Đăng đứng dậy khỏi bể nước nóng, đi vào phòng tắm nhỏ bên cạnh.
Trong phòng có bồn tắm, phía dưới trải khăn lông thật lớn.
Ở chỗ không quen thuộc lắm, Nam Đăng có chút khẩn trương, dựa dẫm mà ôm chặt Liên Dịch.
Đầu thỏ đợi trong phòng ngủ hồi lâu, bèn tự c ởi quần áo cất đi, rồi nằm nhoài lên giường đánh một giấc, mới nghe được âm thanh mở cửa phòng tắm.
Nam Đăng mặc đồ ngủ, được Liên Dịch ôm vào, đặt lên chiếc giường mềm mại.
Cậu buồn ngủ không chịu nổi, vươn tay đón lấy đầu thỏ tới gần, nhắm mắt chìm vào giấc.
-
Hai ngày sau, Nam Đăng vẫn dẫn đầu thỏ ra ngoài như cũ, treo nó trên khóa kéo của ba lô.
Thỉnh thoảng nhân lúc không ai để ý, cậu sẽ lặng lẽ lấy một chút đồ ăn vặt đút cho nó.
Nam Đăng còn đụng phải ba đứa trẻ ngày đầu tiên, chẳng qua lần này bọn nhóc không tới gần nữa, một cậu trai trong đó thoạt nhìn rất sợ sệt.
Nam Đăng cẩn thận hồi tưởng, chắc chắn rằng mấy ngày nay tất cả đều rất bình thường, đầu thỏ cũng ngoan lắm.
Cậu quay đầu nhìn về phía Liên Dịch, không tự giác nắm lấy bàn tay hơi lạnh của anh.
Liên Dịch thu liễm sát khí, nhưng lúc nào cũng tỏa ra khí chất người sống chớ tới gần.Trên núi rất lạnh, anh mặc chiếc áo bành tô màu đen phong phanh, dáng người cao gầy, vô cùng bắt mắt trên nền tuyết và trong đám người.
Nam Đăng cho là mấy đứa trẻ kia sợ Liên Dịch, trong lòng có chút hụt hẫng.
Cậu vốn định đến chỗ khác, nhưng lại nhanh chóng xua tan ý nghĩ này, đưa tay ôm lấy Liên Dịch: "Đừng quan tâm bọn nhóc...... Em cùng anh đi nặn người tuyết nha."
Trên thực tế, có Nam Đăng ở bên, có thể khiến áp suất thấp quanh người Liên Dịch trung hòa đi không ít.
Trái ngược với Liên Dịch, cậu giống như trời sinh đã làm người ta yêu thích, nhất là một vài người lớn tuổi, coi cậu như tiểu bối vậy.
Chơi được ba ngày, Nam Đăng đã làm quen mấy cô dì chú bác, chỉ cần chạm mặt với bọn họ, sẽ nhận được lời hỏi han ân cần và cho đủ loại đồ ăn vặt.
Chẳng hiểu sao bọn họ không dám nói chuyện với Liên Dịch, nhưng lại thích đi theo tán dóc cùng Nam Đăng.
Về một vài vấn đề cá nhân, ví dụ như đến từ thành phố nào, làm nghề ngỗng gì linh tinh, Nam Đăng sẽ cố gắng bịa ra cho giống một chút.
Cậu nói mình vừa mới tốt nghiệp đại học, qua khoảng thời gian nữa sẽ đi tìm việc.
"Vậy tuổi của cháu đúng là không lớn nhỉ", bà dì hạ giọng hỏi, "Hai đứa bên nhau bao lâu rồi?"
Nam Đăng thành thật trả lời: "Hai năm ạ."
Đây là khoảng thời gian cậu gặp gỡ Liên Dịch đến tận bây giờ, nếu tính từ lúc hai người chính thức bắt đầu yêu đương, thì hình như không có ngày tháng cụ thể.
Trước nay bọn họ luôn luôn đồng điệu, yêu mến nhau cũng tự nhiên mà vậy."Anh ấy là giáo viên ạ", Nam Đăng bình tĩnh nói, "Gần đây xin nghỉ phép đưa cháu ra ngoài chơi."
Quả thực Ông Bình Nhiên từng nhắc qua một lần trong truyền tin, nói rằng gần đây nội viện mọc lên một đám thiên sư cấp cao, nhưng kinh nghiệm còn hơi kém, chẳng biết là có thể may mắn nhận được sự chỉ bảo của Liên Dịch hay không.
Tiếc là Liên Dịch không có hứng thú, đã từ chối.
"Bọn cháu còn nuôi một con thú cưng, ừm...... là mèo ạ, bữa nay điện thoại cháu cầm đi sửa rồi, không có ảnh chụp."
"Thú cưng" đầu thỏ chân chính đang treo trên ba lô, lặng lẽ vùi vào trong túi đồ ăn vặt, nuốt cả gói lẫn thạch rau câu.
"Ồ", dì ở bên gật đầu, giọng nói càng nhẹ hơn, "Dì nhìn ra được, tình cảm của hai đứa chắc chắn không tệ, cậu ấy rất tốt với cháu."
Liên Dịch trông thì lạnh như băng, nhưng mỗi một động tác đút Nam Đăng uống nước, lấy đồ cho cậu, đều quen thuộc và tự nhiên.
Nam Đăng cười nhẹ, Liên Dịch chỉ im lặng ngồi bên cạnh cậu, đại khái cũng nghe thấy.
-
Chuyến du lịch ba ngày kết thúc, Nam Đăng còn dạo qua những thành phố xung quanh một vòng.
Trên đường trở về, cậu nhận được truyền tin của Lâm Cửu.
"Thái Hư không hề biến mất."
Lâm Cửu còn gửi tới một bức ảnh, bên trong có một bóng dáng khá quen thuộc, đang ở trạng thái hồn thể nửa trong suốt.
Nam Đăng ngây cả người, lập tức hỏi thăm tình huống.
Lâm Cửu nói, có lẽ là bởi vì Tạ Vận hút đi thần lực của Thái Hư, y không phải tử vong tự nhiên, một chút hồn thể cuối cùng cũng bị lưu lại bên trong cơ thể Tạ Vận.
Mấy năm nay y vẫn luôn ngủ sâu, mãi đến khi hồn thể của Tạ Vận chết mới thức tỉnh, lại du đãng bên ngoài hồi lâu, mới quay về nội viện.
"Nhưng mà, ngài ấy rất yếu", Lâm Cửu hạ giọng, "Ngài và Thần Quỷ đại nhân có về một chuyến không?"
Bên trong truyền tin, còn có một giọng nói ôn hòa yếu ớt khác: "Nam Đăng, chào cậu."
(@ Augusttt138)
-
Sáng sớm hôm sau, Nam Đăng dẫn đầu thỏ và Liên Dịch cùng chạy về nội viện.
Ngay khi trông thấy hồn thể của Thái Hư, Nam Đăng ấy vậy mà vô cùng khẩn trương.
Cậu đọc được ký ức của Tạ Vận, nên có một loại kính trọng tự nhiên đối với Thái Hư.
Không có lựa chọn của Thái Hư, cũng không có cậu bây giờ, mà Thái Hư vốn nên trở thành thầy của cậu. ngôn tình hài
Nam Đăng càng không biết phải xưng hô với y làm sao, lúng ta lúng túng mà đứng nguyên tại chỗ: "Chào...... Chào ngài?"
Thái Hư nhìn ra sự câu nệ của cậu, mỉm cười: "Gọi tên của ta là được rồi, không cần trang trọng như vậy."
Đầu thỏ nhảy xuống khỏi đỉnh đầu Nam Đăng, tới trước mặt Thái Hư, nghi hoặc nhìn chằm chằm y.
Thái Hư cúi người ngồi xổm xuống, quan sát hình dạng mới của nó: "Không tệ, đẹp hơn trước đây một chút...... Còn nhớ ta không?"
Đầu thỏ nhận ra y, vui vẻ vây quanh y một vòng.
Chẳng qua Thái Hư đã không còn là Thần Núi, Thần Hỗn Độn chỉ là thú bảo hộ của Nam Đăng, đầu thỏ lại mau chóng quay trở về bên cạnh cậu.
Thái Hư không để ý, y đứng dậy, ánh mắt chuyển qua Liên Dịch bên cạnh: "Vị này là Thần Quỷ tân nhiệm nhỉ?"
Y đã biết được toàn bộ mọi chuyện xảy ra lúc trước, cũng biết về quan hệ giữa Liên Dịch và Nam Đăng.
Liên Dịch nâng mắt, đồng tử đen nhánh đối diện với Thái Hư.
Thần lực cường đại áp bức xuống, hồn thể của Thái Hư hơi lập lòe, vẻ mặt có chút phức tạp.
Y thở dài gần như không thể nghe thấy, lại giống như đang vui mừng.
"Thần Quỷ hiện thế, vốn nên là một kiếp nạn."
Thái Hư nói: "Cho dù có Thần Núi và Thần Hỗn Độn, cũng khó mà ngăn chặn."
Y nói cho Nam Đăng biết, Địa Phủ thật ra không phải là Thần Quỷ.
Đó chỉ là một cánh cửa, sở hữu một phần năng lực cắn nuốt oán hồn, ngày qua ngày chờ đợi Thần Quỷ chân chính ra đời.
Mà Thần Quỷ bắt nguồn từ quỷ, trời sinh dũng mãnh lại chưa hẳn lương thiện, không bị bất kỳ quy tắc nào trói buộc.
Nếu như Liên Dịch thích gì làm nấy, chẳng chút áp chế ác niệm và sát khí, sẽ tạo thành mầm mống tai họa cực kỳ nghiêm trọng.
Theo Thái Hư biết, ngày trước từng có mấy người kế nhiệm Thần Quỷ xuất hiện, nhưng thực lực của bọn họ vẫn chưa đủ, chỉ được xưng là Quỷ Vương, cũng không thể khống chế được bản thân, cuối cùng bị nội viện bắt giết.
Mà Liên Dịch là người mạnh nhất, cho dù anh không trở thành Thần Quỷ, cũng sẽ sở hữu các loại khí oán sát có thể phá hủy hết tất thảy.
Sự xuất hiện của Nam Đăng chính là bước ngoặt, Thần Núi và Thần Quỷ thương nhau, hoàn mỹ hóa giải kiếp nạn này."May mắn, may mắn......" Thái Hư lại thở dài một hơi, "Trông thấy cậu bình an vô sự, ta cũng yên tâm rồi."
Y tiếp tục nói: "Ta có chấp niệm này, có lẽ đây chính là nguyên nhân tồn tại được đến hôm nay."
Y từng là Thần Núi, lòng vương hết thảy, tâm nguyện duy nhất trước khi tiêu tan, đó là chứng kiến Nam Đăng yên ổn trưởng thành.
Bây giờ tâm nguyện đã hoàn thành, có thể an tâm rời đi.
Hồn thể của Thái Hư vô cùng nhạt, tựa như sẽ bay theo làn gió bất cứ lúc nào.
Nam Đăng nghe ra ẩn ý trong lời của y, lo lắng nói: "Nếu ngài còn sống, không thể ở lại đây mãi sao?"
Hai vị Thần Núi sẽ không thể tồn tại song song quá lâu, là bởi vì Thần Núi tiền nhiệm sẽ mất đi thần lực, trở thành người bình thường.
Mà Thái Hư là hồn thể, y có thể miễn cưỡng tính là quỷ, sẽ không sinh lão bệnh tử.
Thái Hư lắc đầu: "Ta vốn đã quyết, nếu không phải xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì đã nên tiêu tan từ sớm rồi."
Nam Đăng biết không thể khuyên can, chỉ đành tôn trọng quyết định của y.
Thái Hư còn nói với cậu rất nhiều, một vài kinh nghiệm trước đây của bản thân, các loại sự việc và thông tin nghe được từ Thần Núi tiền nhiệm, vân vân.
Nguồn gốc liên quan tới Thần Quỷ, cũng do Thần Núi tiền nhiệm kể cho Thái Hư, những thứ này không tiện ghi chép trên giấy, sợ bị người ta lợi dụng.
"Con người quả thực là sinh vật phức tạp nhất", Thái Hư rũ mắt, trong giọng nói có chút cô đơn và tự trách, "Là ta không nhìn thấu vẻ ngụy trang của Tạ Vận, không thể ngăn chặn ông ta kịp thời......"
Nam Đăng lên tiếng an ủi: "Đều đã qua hết rồi."
Sau khi gặp được Nam Đăng, Thái Hư lại ở thêm ba ngày nữa.
Trong ba ngày này, hồn thể của y dần dần nhạt hơn, đến giây phút cuối cùng, đã nhạt đến mức mơ hồ không rõ.
Nam Đăng rất không nỡ, đầu mũi cậu chua xót, ôm chặt đầu thỏ trong ngực.
Thái Hư vẫy tay tạm biệt với cậu, mãi đến khi hoàn toàn hóa thành không khí.
Đầu thỏ chớp mắt, cò cọ đầu ngón tay Nam Đăng.
Liên Dịch ôm lấy cậu từ đằng sau, hơi thở ấm áp phả tới gần: "Em đừng buồn, đây là điều y muốn."
Nam Đăng điều chỉnh tốt tâm trạng, xoay người qua.
"Nguồn gốc của tai họa" "Quỷ Thần diệt thế" trong miệng Thái Hư, chính là người đang đứng trước mặt cậu đây.
Nam Đăng sáp lại gần, hôn lên mặt Liên Dịch một cái: "Chúng mình về nhà đi."
Liên Dịch vuốt v e mái tóc đen của Nam Đăng: "Ừm."