Ngô Văn không biết nên phản ứng thế nào, tâm trạng đang rối bời thì bỗng bị một giọng nói cắt ngang, "Anh Văn?".
Ngô Văn ngoảnh đầu nhìn, thấy Lưu Tiểu Luy xuất hiện ở hành lang. Lưu Tiểu Luy kinh ngạc nhìn bọn họ, sắc mặt không được tốt lắm.
Cải Chíp Nhỏ vội vàng rút tay về, còn lạy ông tôi ở bụi này mà khẽ chà tay vào váy, động tác có ý chê bai này khiến Ngô Văn bất mãn vô cùng.
Lưu Tiểu Luy đi tớ, đứng bên cạnh họ, "Anh Văn, vị này là?".
Ngô Văn một tay đút vào túi, hờ hững nhìn Cải Chíp Nhỏ trả lời, "Nhân viên công ty", ngay đến tên cô anh cũng chẳng buồn giới thiệu.
Lưu Tiểu cười đưa tay về phía Cải Chíp Nhỏ, "Xin chào, tôi là Lưu Tiểu Luy".
"Tôi là Tiêu Thái Vy", Cải Chíp Nhỏ thân thiện bắt tay cô ta.
Lưu Tiểu Luy dịch chuyển một bước, đứng gần về phía Cải Chíp Nhỏ. Hai người đứng sóng vai, sự chênh lệch chiều cao được phơi bày rõ ràng. Chiều cao của Cải Chíp Nhỏ là một mét sáu mươi hai, hôm nay cô chỉ đi giày ba phân, nhưng, Lưu Tiểu Luy ít nhất phải cao tới một mét sáu mươi bảy, còn đi đôi giày cao gót tận mười phân, bỗng chốc đã kéo dài chênh lệch chiều cao giữa hai người họ. Cải Chíp Nhỏ nhìn Lưu Tiểu Luy, lại nhìn Ngô Văn, đau buồn phát hiện, chí ít thì nhìn về chiều cao, Lưu Tiểu Luy và Ngô Văn xứng đôi hơn.
Cô mất tự nhiên lùi về phía sau hai bước, "Hai người có chuyện cần nói sao? Vậy tôi không quấy rầy nữa".
Ngô Văn quay người, "Có chuyện cũng không nói ở đây, đi thôi".
Lưu Tiểu Luy đi theo anh, thân thiết gọi "Anh Văn" hết lần này đến lần khác.
Từ đầu đến cuối Cải Chíp Nhỏ và họ đều duy trì khoảng cách hai bước chân, nghe thấy Lưu Tiểu Luy xưng hô thân thiết như vậy, cô bất mãn nhếch miệng, hừ giọng nói, "Anh Văn, anh Văn, tôi còn tưởng Cách mạng văn hóa() chứ. Xưng hô như hô khẩu hiệu vậy...".
() Trong tiếng Trung, "anh Văn" và "Văn Cách" (Viết tắt của Đại Cách mạng Văn hóa) có cách phát âm gần giống nhau.
Ngô Văn bỗng dừng lại, quay người nhìn cô, ánh mắt nguy hiểm. Hiển nhiên là anh đã nghe thấy lời nói móc máy của cô.
"Khi nào quay về, tôi sẽ không tha cho cô đâu", anh cảnh cáo.
Cải Chíp Nhỏ cảm thấy hôm nay mình đã đắc tội với anh quá nhiều rồi, dù sao thì chắc chắn sẽ không nịnh nọt được, nên cô cũng không sợ đắc tội với anh thêm nữa. Cô trừng mắt thè lưỡi về phía anh.
Ngô Văn khẽ hừ một tiếng, khóe miệng lại không kìm được mà cong lên.
Cải Chíp Nhỏ quay về gian phòng của mình, cuối cùng cô đã nhìn thấy ông xã của Vương Mỹ Mỹ. Vị đại gia trong truyền thuyết này nhằm lúc Ngô Văn rời khỏi, nhảy từ gian phòng này tới gian phòng khác, kính rượu với mọi người. Vào lúc Cải Chíp Nhỏ quay về, vừa khéo nhìn thấy ông ta đang ngửa cổ uống ly rượu.
Lúc có người bước vào, vị đại gia quét mắt về phía cửa, nhìn thấy Ngô Văn đứng phía sau Cải Chíp Nhỏ thì vô cùng kinh ngạc, suýt chút nữa sặc chết, vỗ ngực ho sặc sụa. Vương Mỹ Mỹ vội vàng đưa khăn giấy cho ông ta.
Lưu Tiểu Luy lo lắng bước đến, "Bố, bố không sao chứ?".
Vị nhà giàu ổn định nhịp thở, nhìn Ngô Văn, cười hào sảng, "Tổng giám đốc Ngô, thật ngại quá, bà xã tôi dùng cơm ở bên này, tôi đến xem thế nào".
Ngô Văn gật đầu, không nói gì thêm.
Cải Chíp Nhỏ dùng gần hai mươi giây để làm rõ mối quan hệ giữa các nhân vật trước mặt, đến khi cô phân định rõ ràng thì phát hiện tất cả bạn học của cô đều đang dùng ánh mắt vừa e lệ vừa nóng bỏng, vừa mê mẩn vừa kính nể để nhìn chăm chú vào Ngô Văn đứng phía sau cô.
Ngô Văn không quen họ, cũng không có ý định làm quen, anh quay người trở về gian phòng của mình.
Cải Chíp Nhỏ ngồi về vị trí tiếp tục ăn, chủ đề trong bữa tiệc biến thành thảo luận về Ngô Văn, toàn là lời ca ngợi, Cải Chíp Nhỏ dỏng tai lên nghe, cảm thấy thật vinh hạnh.
Đổng Lập Đông vốn muốn hỏi Cải Chíp Nhỏ có bị gây khó dễ hay không, nhưng nhìn thấy cô ăn uống vui vẻ thế này, hẳn là tâm trạng không tệ.
Một nhóm người dùng cơm xong, lại muốn đi hát hò, thân là người chuyên độc chiếm micro, Cải Chíp Nhỏ đương nhiên phải tham gia, hát đến thỏa thích mới thôi. Buổi tối, hai người ăn chút đồ đơn giản, rồi đi xem phim, Đổng Lập Đông đưa cô về đến cửa nhà, nói, "Thái Vy, anh không muốn làm bạn trai hờ của em nữa".
Đương nhiên là Cải Chíp Nhỏ hiểu ý của anh ta. Cô bất chợt cảm thấy vô cùng áy náy với người trước mặt này. Anh ta đối xử với cô tốt là thế, mà cô lại thích một người khác. Trước đó, cô quả thực có cân nhắc đến việc xác định mối quan hệ, nhưng hiện tại, cô nghĩ, nếu thực sự xác định mối quan hệ với anh ta, vậy có công bằng với anh ta không?
Đổng Lập Đông nhìn dáng điệu luống cuống của Cải Chíp Nhỏ, thở dài nói, "Có phải trong lòng em có người khác rồi không?".
Cải Chíp Nhỏ kinh ngạc nói, "Sao anh biết?".
Anh ta bất đắc dĩ nhìn cô, "Còn cần phải đoán sao? Nếu không phải là thích người khác, em hẳn là đã chấp nhận anh từ lâu rồi".
Cô cúi đầu, "Xin lỗi, tôi cũng đang cố gắng thích anh, thật đấy".
"Người mà em thích kia... hai người không thể ở bên nhau sao?"
Cô lắc đầu.
"Vậy thì em đừng miễn cưỡng, chúng ta cứ thuận theo tự nhiên đi. Nếu em không có cách nào thích anh, xin hãy nói cho anh biết, đừng để anh ngây ngốc chờ đợi."
Cải Chíp Nhỏ mạnh mẽ gật đầu.
Sáng thứ Hai, công ty có cuộc họp cấp cao, Cải Chíp Nhỏ làm thư ký ghi chép biên bản cuộc họp. Lúc tan họp, Ngô Văn giữ vị giám sát phòng Thị trường lại. Cải Chíp Nhỏ thuận tay thu dọn phòng họp, ở lại không đi.
Trực giác của cô mách bảo, nguyên nhân giám sát Thị trường ở lại có liên quan đến Đổng Lập Đông. Dù sao thì Ngô Văn không đuổi cô đi, vậy cô cứ ngồi lại nghe thôi.
Ngô Văn quét mắt về phía Cải Chíp Nhỏ, không nói gì. Anh nhìn về phía giám sát phòng Thị trường, dặn dò ngắn gọn một câu, "Lưu ý Đổng Lập Đông của phòng các anh một chút".
Giám sát nhất thời không hiểu ý của tổng giám đốc Ngô, bèn hỏi, "Đổng Lập Đông thể hiện rất tốt trong công việc, tổng giám đốc Ngô muốn tôi lưu ý cậu ta điểm gì ạ?".
Ngô Văn tỏ vẻ bí hiểm khó dò, không giải thích gì thêm. Nguyên nhân chủ yếu là anh cũng không biết nên lưu ý Đổng Lập Đông điều gì, dù sao thì anh cảm thấy người này rất chướng mắt.
Sau khi giám sát phòng Thị trường rời khỏi, Cải Chíp Nhỏ tiến tới, "Tổng giám đốc Ngô, anh vẫn đang giận sao?".
Ngô Văn quét mắt về phía cô, "Có gì đáng để cho tôi giận?".
Cải Chíp Nhỏ cảm thấy đây là chuyện quá rõ ràng dễ hiểu. Đổng Lập Đông đắc tội với Lưu Tiểu Luy, cha của Lưu Tiểu Luy là bạn hợp tác làm ăn với Ngô Văn, vậy thì Ngô Văn hoàn toàn có thể gây khó dễ cho Đổng Lập Đông để giúp Lưu Tiểu Luy hả giận. Nghĩ tới đây, Cải Chíp Nhỏ chua xót, Lưu Tiểu Luy xinh đẹp lắm. Ngô Văn chọc vào mặt cô, "Ngốc luôn rồi?".
Cải Chíp Nhỏ hoàn hồn, Đổng Lập Đông đắc tội với Lưu Tiểu Luy là vì cô, cô không thể không trọng nghĩa khí, bèn nói, "Tổng giám đốc Ngô, hay là anh tha cho Đổng Lập Đông đi, trách nhiệm chủ yếu trong chuyện này thuộc về tôi, hơn nữa, tôi cảm thấy Lưu Tiểu Luy cũng không phải là cô gái có bụng dạ hẹp hòi đâu".
Ngô Văn châm điếu thuốc, hít vài hơi, lẳng lặng nhìn Cải Chíp Nhỏ trong màn khói mờ ảo, khẽ giọng hỏi cô, "Cô bảo vệ cậu ta như vậy cơ à? Hai người phát triển tới bước nào rồi?".
Cải Chíp Nhỏ sờ mũi, "Tổng giám đốc Ngô, anh yên tâm đi, tôi tuyệt đối không vi phạm quy định của công ty".
"Vậy sao?"
Tôi và Đổng Lập Đông, hai chúng tôi... haizzz, tôi cũng không biết phải nói với anh thế nào về chuyện này. Tóm lại là Đổng Lập Đông thật sự vô tội, tổng giám đốc Ngô đừng để tâm đến anh ta nữa."
Ngô Văn bỗng nổi cáu, cơn giận này đến nhanh chóng mà đột ngột, cố gắng thế nào cũng không kiềm chế được, anh cắt ngang lời cô, " Đổng Lập Đông, Đổng Lập Đông, đầu óc của cô chỉ có Đổng Lập Đông. Rốt cuộc cô có để tôi vào tầm mắt cô không vậy?".
Cải Chíp Nhỏ ngây người, nhìn thấy sắc mặt anh bỗng như mây đen, có chút căng thẳng, "Tôi... tôi... cái đó...", cô nhanh trí, cười nói, "Tổng giám đốc Ngô, tôi đương nhiên là không để anh vào tầm mắt của tôi rồi".
Lời nói không chút khách khí này khiến Ngô Văn muốn bùng nổ. Anh lạnh lùng nhìn cô, các ngón tay lên gân như muốn kẹp điếu thuốc, "Tiêu Thái Vy, cô nói lại một lần nữa cho tôi xem".
"Tôi đặt anh ở trong tim", Cải Chíp Nhỏ dứt lời, đưa tay chỉ vào tim mình, cười vui vẻ nhìn anh. Mặc dù cô cười vô tư, song trong tim lại có chút xót xa. Đây là lời trêu đùa, cũng là lời thật lòng.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, nét mặt Ngô Văn đờ đẫn, lồng ngực run rẩy, ở đó giống như xuất hiện một vòng xoáy, dẫn động thần kinh trên khắp cơ thể anh, đến nỗi ngón tay kẹp điếu thuốc của anh khẽ run rẩy, trong lúc vô tình đã đánh rơi chút tàn thuốc xuống bàn họp sạch bóng.
Thế nhưng, rất nhanh thôi anh đã bình tĩnh lại. Anh lẳng lặng nhìn cô, nhìn cô cười vô tư, những lời ngọt ngào cô nói kia chẳng có vẻ gì là nghiêm túc cả.
Ngô Văn cụp mắt không nhìn cô thêm nữa. Khóe mắt của anh rủ xuống, trông có chút xót xa. Đúng vậy, sao anh có thể không xót xa chứ, có những chuyện quả thực là châm biếm, cô chẳng qua chỉ nói một câu đùa bỡn nịnh nọt, anh lại cho là thật.