Giang Bạch Kỳ nằm trên giường, trong đầu tràn ngập lời nói của Tống Sư Yểu, toàn là dáng vẻ tỏa sáng rực rỡ của Tống Sư Yểu.
Không ngờ Tống Sư Yểu lại có thể bắt được mình trong đám đông ngay từ cái nhìn đầu tiên, không ngờ lại cảm thấy mình đáng yêu, có phải… có phải cô ấy đã điên rồi không?
Sao Tống Sư Yểu có thể thích mình được chứ? Không lẽ nào, hơn nữa đôi mắt cô ấy sáng ngời như chứa đầy ánh sao, rõ ràng là không bị mù. Một thiên thần không bị mù thì sao để mắt tới một kẻ lập dị như mình, thậm chí không tiếc theo dõi chụp lén mình.
Là vì kỹ thuật trong tay mình sao? Albert, giáo viên hướng dẫn của cô ấy đã phái thêm người đi tìm mình rất nhiều lần, mình đều không đồng ý nên ông ta đã tìm cách khác, kêu Tống Sư Yểu đến đòi mình hay sao?
Như thế thì sẽ càng hợp lý hơn là Tống Sư Yểu thích mình.
Cô ấy sẽ dễ dàng chú ý tới mình đến thế có lẽ là vì sự nhạy bén của cô ấy cao hơn người thường, hoặc là sở hữu công nghệ cao nào đó, cho dù sự tồn tại của mình rất mong manh thì cũng không có khả năng trốn thoát hệ thống phân biệt mặt người. Thậm chí những lời mà cô ấy nói với Minh Thù, sau đó bị mình nghe lén có lẽ cũng là một khâu trong kế hoạch của cô ấy.
…
Hôm sau, bầu trời hơi âm u, như thể sắp đổ mưa.
Tống Sư Yểu ăn bữa sáng xong, vừa đặt ống nhòm lên mắt thì Minh Thù đã tới bấm chuông cửa.
“Đàn chị, Chu Thọ Sâm đang ở đại sảnh dưới lầu.” Minh Thù nói. Nam sinh không thể tự ý tiến vào khu ký túc xá nữ sinh, cho nên khi thấy Minh Thù, anh lập tức nhờ cô ta giúp mình tìm Tống Sư Yểu.
Tống Sư Yểu gật đầu, đi xuống dưới lầu.
Minh Thù vẫn còn hoảng hốt, nhìn bóng lưng Tống Sư Yểu với vẻ phức tạp. Thiếu nữ này ngay cả bóng dáng cũng xinh đẹp tuyệt trần, đều đang tỏa sáng, tại sao mắt thẩm mỹ lại quái dị như thế, vậy mà lại thích Giang Bạch Kỳ!
Một đám học sinh đặc tuyển tụ tập trong đại sảnh với Chu Thọ Sâm dẫn đầu. Họ đến để nói cho Tống Sư Yểu biết quyết định của họ.
Hôm qua hiệu trưởng kéo Chu Thọ Sâm đi trò chuyện rất lâu, buổi tối lại bị Phó Mỹ Linh bắt ép áp tải tới biệt thự riêng của Kim Ngọc và Kim Diệu, đối mặt với nhiều tầng đe dọa dụ dỗ, anh sẽ đưa ra quyết định như thế nào đây?
Thấy Tống Sư Yểu, họ đưa mắt nhìn nhau. Chu Thọ Sâm hít sâu một hơi rồi bước ra: “Đàn chị.”
Thực ra tuổi của Tống Sư Yểu cũng như họ, nếu cô học theo đúng tiến trình thì đáng lẽ bây giờ sẽ là bạn học của họ. Nhưng thân phận của cô khác biệt, là người đáng được kính trọng, là bóng lưng khó có thể đuổi trong mắt những người bạn cùng lứa tuổi, cho nên không ai cảm thấy gọi cô là đàn chị, coi cô là tiền bối có gì gượng gạo.
Chu Thọ Sâm lập tức khom lưng: “Đàn chị, rất xin lỗi, chúng tôi quyết định ở lại.”
“Vãi, đùa nhau à!”
“Đã tới nước này rồi mà vẫn muốn ở lại hả? Có nhầm hay không vậy?”
“Tống Sư Yểu đã làm bao nhiêu chuyện vì họ, nhóm người này bị sao vậy? Thật sự không có khí khái à? Chỉ vì học bổng tăng gấp đôi thôi hả?”
“Tức chết mất, nuôi ong tay áo, đúng là không đáng giúp đỡ chút nào, chẳng trách đám Kim Ngọc khinh thường họ!”
Có lẽ người khác cũng cảm thấy phụ lòng Tống Sư Yểu, không có mặt mũi nào nhìn cô nên đều cúi đầu.
Chu Thọ Sâm không dám ngẩng đầu, sợ nhìn thấy ánh mắt thất vọng trách cứ của Tống Sư Yểu.
“Ngẩng đầu lên đi.” Giọng Tống Sư Yểu vẫn mềm mại êm tai, khẩu khí vẫn dịu dàng, tràn đầy bao dung như trước: “Tôi đã nói rồi, tôi chỉ cung cấp sự lựa chọn thôi, tiếp nào nên bước đi như thế nào là chuyện do chính các cậu quyết định, tôi đều có thể chấp nhận.”
Chu Thọ Sâm ngẩng đầu đối diện với đôi mắt của cô, trái tim rung động, sợ cô hiểu lầm nên vội giải thích: “Tối qua tôi đã suy nghĩ rất nhiều, không chỉ là vì chính tôi mà các bạn cũng đều hy vọng tôi ra quyết định. Tôi nghĩ tôi phải đưa ra quyết định có lợi đối với mọi người, cho nên quyết định của tôi là toàn thể học sinh đặc tuyển của khối lớp đều ở lại trường này.”
Tống Sư Yểu gật đầu.
“Kể từ năm lớp nhập học, chúng tôi vẫn luôn nhẫn nại, kiên trì tới tận bây giờ. Chỉ còn ba tháng nữa là thi đại học, bây giờ trường học đã đưa ra hứa hẹn và mức tiền thưởng thi đậu đại học nhiều hơn nữa, trong số chúng tôi có không ít học sinh gia cảnh rất nghèo khó, cực kỳ cần tiền. Mặc dù trường trung học số một cũng sẽ cung cấp học bổng, nhưng đây là số tiền mà Kim Kha Đóa Lạp nợ chúng tôi, chúng tôi phải nhận được nó. Ba tháng cuối cùng, dù gì đi nữa chúng tôi cũng phải kiên trì đến cuối, không thể uổng phí hai năm rưỡi vất vả được.”
Đêm qua anh đã trằn trọc trăn trở, lựa chọn giữa khí phách nhất thời và tiền tài, cuối cùng anh chọn cái thứ hai. Anh biết sau này họ sẽ bị cười nhạo, nhưng thế thì sao? Người thực sự có khí khái sẽ không vì ba tháng cuối cùng nhẫn nại mà không còn khí khái, anh chỉ nhìn xa trông rộng hơn mà thôi.
Trong xã hội này, có tiền tài mới có nhiều sự lựa chọn hơn. Họ kiên trì sắp được ba năm rồi, chẳng lẽ lại bỏ cuộc trong ba tháng cuối cùng hay sao? Tiền thưởng đậu đại học đã gần trong gang tấc, trường học còn hứa hẹn sẽ thưởng gấp đôi, nếu nhận được họ sẽ càng có thể chuyên chú vào việc học trong trường đại học, càng có sức lực chăm lo gia đình, càng có khả năng trở thành người có thể giúp đỡ người khác như Tống Sư Yểu.
“Thực ra sự lựa chọn của Chu Thọ Sâm cũng không thể nói là sai. Đã bị đánh bị mắng gần ba năm rồi, ba tháng cuối cùng chỉ cần chịu đựng một chút rồi cầm tiền rời đi không tốt hơn hay sao? Hơn nữa trải qua vụ việc lần này, tôi cảm thấy đãi ngộ dành cho học sinh đặc tuyển chắc là sẽ tốt hơn nhiều, chí ít ba tháng này vẫn có thể chịu đựng được.”
“Thế giới của người trưởng thành thật sự rất vất vả, vì một chút KPI mà phải khom lưng uốn gối, ngậm bồ hòn làm ngọt, uống rượu tới mức dạ dày xuất huyết là chuyện thường ngày. Thực tế Kim Kha Đóa Lạp chính là một xã hội thu nhỏ, hiện tại nhóm Chu Thọ Sâm phải lựa chọn giữa nhẫn nại khi sắp sửa nhận được tiền của bên Giáp hay là ném hợp đồng vào mặt bên Giáp rồi bỏ đi. Nếu là tôi thì tôi chọn nhận được tiền rồi hẵng ném hợp đồng vào mặt bên Giáp sau.”
“Người lúc nãy nói Chu Thọ Sâm không có khí khái, chắc vẫn là tấm chiếu chưa trải đâu nhỉ.”
“Trước kia Chu Thọ Sâm từng chịu khổ quá nhiều, cho nên nhìn xa trông rộng. Nếu là thiếu niên tuổi bình thường thì rất có khả năng sẽ bỏ đi chỉ vì khí phách nhất thời. Nhưng thực tế đối với những kẻ giàu có thì khí khách của anh có là cái thá gì đâu? Quay ngoắt một cái người ta đã quên anh rồi, cho nên cố gắng lựa chọn cái nào có lợi nhất với mình là được.”
“…”
Tống Sư Yểu gật đầu: “Tôi biết rồi. Vậy còn khối , khối thì sao?”
“Hôm qua Kim Ngọc tìm tôi, cho phép học sinh đặc tuyển chúng tôi thành lập hội học sinh của riêng mình, đồng thời hứa hẹn hội học sinh sẽ không bỏ mặc những người khác bắt nạt học sinh đặc tuyển… Nhưng tôi không tin cậu ta. Bản chất của ngôi trường này vốn dĩ là như thế, cho dù thành lập hội học sinh của học sinh đặc tuyển thì đã sao? Vẫn kiếm ăn trước mắt họ mà thôi. Cho nên khối và khối , ngoại trừ một ít học sinh kiên trì mục tiêu của riêng mình, tất cả đều sẽ chuyển sang trường trung học số một.”
“Thế cũng được đấy, khối đã sắp chịu đựng tới cùng rồi, còn khối với thì khác, ngăn cản thiệt hại kịp thời là rất tốt.”
“Cuối cùng không lãng phí sự cố gắng của Yểu Yểu”
“Thoải mái hơn rồi.”
Tống Sư Yểu vẫn dịu dàng thân thiện như thường ngày, chấp nhận toàn bộ sự lựa chọn của họ, không thấy vẻ thất vọng vì tâm ý của mình bị phụ bạc chút nào, không hề tăng thêm gánh nặng tâm lý cho họ.
“Ừ, các bạn học muốn chuyển trường có thể đăng ký ở chỗ tôi, tôi sẽ dẫn các bạn rời đi.”
Các học sinh quyết tâm chuyển trường đi theo Tống Sư Yểu đến bên cạnh xếp hàng, Minh Thù Lê Chiêu Chu Thọ Sâm tự động giúp đỡ cô. Bởi vì họ tranh nhau làm việc nên Tống Sư Yểu không có việc gì để làm, đành phải đứng bên cạnh tán gẫu với họ. Nhưng không lâu sau đó cô bắt đầu nhìn qua nhìn lại trong đám học sinh đang xếp hàng như thể tìm kiếm ai đó.
Minh Thù liếc nhìn, thầm nghĩ chẳng lẽ là đang tìm Giang Bạch Kỳ à? Còn chuyện Giang Bạch Kỳ có trong đám đông hay không thì xin lỗi nhé, cô ta không biết đâu, dù sao trò chơi “hãy tìm Giang Bạch Kỳ trong bức ảnh dưới đây” quá khó đối với cô ta.
“Đàn chị, chị sẽ cùng bọn em rời khỏi Kim Kha Đóa Lạp hả?”
“Đại khái là như vậy.”
“Đàn chị, thời gian nghỉ ngơi của chị là bao lâu? Khi nào mới về viện nghiên cứu?”
“Đàn chị…”
Tống Sư Yểu lại bắt đầu không yên lòng, trông như đang lo lắng, không lâu sau đã đứng dậy cầm lấy ô che: “Minh Thù, phiền các em ghi lại giúp chị nhé. Chị có chút việc.”
“Vâng.” Minh Thù đáp, chờ Tống Sư Yểu đi xa một chút thì nói với Lê Chiêu là mình đau bụng, sau đó đứng dậy nhanh chóng lén lút đuổi theo Tống Sư Yểu.
Bầu trời đã có mưa rơi, giọt nước mưa to như hạt đậu rơi lộp độp trên tán ô, dường như khoảng cách từ ký túc xá nữ sinh sang khu chung cư nam sinh cũng bị kéo dài không ít.
Mặc dù Minh Thù cũng cầm ô, nhưng lại cảm thấy mình bị cơn mưa đánh cho hơi chật vật. Nhưng còn Tống Sư Yểu đi đằng trước, cho dù là trong ngày mưa tầm tã thế này, bóng lưng kia thoạt nhìn lại có một loại ý cảnh khác.
Đúng là quá đáng! Sao có thể xinh đẹp đến mức này chứ!
Giang Bạch Kỳ đang ở trong đình nghỉ mát bên ngoài ký túc xá nam sinh. Đình nghỉ mát bị bụi cây và cây cối bên ngoài che khuất, từ xa nhìn thấy được Tống Sư Yểu đang đi về phía này.
Giang Bạch Kỳ nhìn bầu trời âm u. Trong loại thời tiết này, sự tồn tại của anh sẽ càng mong manh hơn, dù sao chẳng phải bụi bặm sẽ dung hợp với bóng tối hay sao? Hơn nữa…
Anh bấm đồng hồ đeo tay, chỉ trong thoáng chốc, từ trường trong phạm vi mấy dặm chung quanh anh đều bị quấy nhiễu. Làm vậy thì Tống Sư Yểu đừng mơ tưởng sẽ phát hiện ra ranh bằng dụng cụ công nghệ cao.
Nghĩ như vậy xong, đôi mắt xám xịt của Giang Bạch Kỳ bỗng dưng đối diện với đôi mắt xinh đẹp sáng ngời như đong đầy ánh sao.
Giang Bạch Kỳ cả người ngẩn ngơ.